|
Tác giả |
Đăng lúc 3-5-2013 20:21:32
|
Xem tất
Chapter 12
“Kì nghỉ ư?” Jiyong nhắc lại khi chúng tôi ngồi xuống một góc khuất trong nhà hàng. “Ở đâu?”
“Đảo Jeju,” tôi nói, bỏ đám mực và tôm ra khỏi đồ ăn của mình. Tôi chậm rãi chuyển chúng sang đĩa của anh ta.
Anh ta nhìn tôi đang chất đầy đĩa của anh ta với hải sản. “Em không thích tôm và mực sao?”
“Tôi rất thích nhưng tôi bị dị ứng hải sản nên tôi không ăn chúng được.”
Nếu đây chỉ là một bữa tối bình thường trong một ngày bình thường, tôi đã chén sạch chúng ngay lập tức nhưng chúng tôi đang có một nhiệm vụ gần kề vậy nên tôi không thể liều lĩnh bị ốm.
Anh ta ngăn tôi lại và chuyển mọi thứ về đĩa của tôi rồi đổi đĩa của anh ta cho tôi. “Em không nên gọi món này ngay từ đầu. Đổi cho nhau vậy.” Anh ta lại mỉm cười ngọt ngào với tôi.
Tôi để mặc anh ta quyết định. “Chuyến đi chỉ có tôi và các cô gái thôi. Chúng tôi rất muốn một kì nghỉ.”
“Bọn tôi có hoạt động vào tuần này,” anh ta nói. “Không thể đợi sang tuần sau sao?”
Anh ta thật sự muốn đi với tôi.
Ugh. Jiyong, tôi biết anh có hoạt động – tôi đã nhớ hết lịch làm của anh trong vòng 6 tháng tới và đó là lý do tại sao nhiệm vụ này tới thật đúng lúc. “Không thể. Người giám hộ chỉ đồng ý cho chúng tôi có hai ngày nghỉ.”
“Hai ngày ư?” Anh ta nhíu mày hỏi.
Giờ thì tôi nghĩ về việc đó, tôi đã có thể có chút thời gian xa khỏi Jiyong. Gần đây anh ta đã dính lấy tôi như kẹo kéo và chuyện này không tốt chút nào. Anh ta có thể phát hiện ta thân thế của tôi và tôi không thể mạo hiểm điều đó.
Đã có một trường hợp khi một điệp viên bị bạn anh ta phát hiện ra, nhưng tổ chức đã xử lý vụ đó như thế nào, chúng tôi cũng không biết. Có vài tin đồn rằng người bạn đó đã bị giết dù thực chất không phải vậy. Vài người nói rằng điệp viên đó đã bị chuyển tới đất nước khác hay tới một đảo không người.
“Khoan đã, tại sao em lại hỏi tôi về việc này? Không phải đó là quyết định của em sao?”
Giọng của anh ta khiến tôi ngừng suy nghĩ.
Sh!t. Anh ta nói đúng. Ugh, Dara! Mấy cái suy nghĩ này đang khiến mày trở nên đần độn!
“Tôi không xin phép anh. Tôi chỉ thông báo cho anh.”
Miệng anh ta kéo thành chữ O. “Vậy được rồi. Nhưng hứa là sẽ luôn gọi cho tôi nhé.”
“Tại sao anh lại lo lắng quá nhiều vậy?”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt rất ấm áp, như thể tôi là một viên pha lê mỏng manh có thể vỡ vụn bất cứ giây phút nào. “Em là con gái mà, Dara. Rất xinh đẹp và rất quyến rũ. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi không ở bên cạnh em chứ?”
Tsk. Tôi mới phải lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không ở cạnh anh.
Khoan đã, gì chứ? Chết tiện, tôi đang nghĩ cái gì chứ?
Tôi nhếch mép trêu chọc anh ta. “Tôi khá hơn những gì anh thấy, Jiyong.”
“Nhưng em vẫn chỉ là một người con gái,” anh ta khăng khăng nói.
Tôi thở dài chịu thua và nói với anh ta lời nói dối dễ dàng nhất. “Tôi hứa.”
.-.-.-.
“Marcello đang ở vị trí 7 giờ,” giọng của Bom đánh thức tôi tỉnh lại.
Tôi liếc về phía đó và thấy hắn, kẹp giữa hai người con gái. Hắn đẹp trai và giàu có, vậy nên rất bình thường khi đám con gái cứ bu lấy hắn.
Hắn hẳn là cảm nhận được tia nhìn nóng bỏng của tôi bởi chỉ sau vài giây, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Tôi liếm môi và uống ly patron của mình, giữ chặt ánh mắt với hắn. Tôi viết nghuệch ngoạc vài chữ trên khăn giấy của tôi và rời chiếc ghế cao ở quầy bar, cố tình cho hắn thấy quần lót của mình.
“Hắn đang di chuyển,” CL nói.
Tôi mở đường đi qua đám đông và hướng tới đích đến của mình. Qua khóe mắt mình, tôi thấy Marcello tiến về phía nơi tôi bỏ đi và đọc những gì tôi viết vội trên tờ giấy ăn.
Không lâu sau, tôi thấy hắn đứng trước mặt tôi với nụ cười nhếch mép. “Thú vị đó,” hắn nói, vẫn mỉm cười. “Đây là lần đầu tiên anh tự mình tiến tới với một người phụ nữ.”
Với vẻ gian xảo, tôi hơi chu môi ra. “Em không phải đám con gái bình thường.”
“Anh có thể thấy vậy,” hắn nói, vẻ ham muốn của hắn hiện rõ trong ánh mắt. “Ồ, anh thật lỗ mãng quá. Anh là Mar-”
“Marcello,” tôi cắt lời. “Ai cũng biết đến anh.”
“À, vậy em hẳn đã biết đến khả năng đặc biệt của anh,” hắn nói.
Tôi mỉm cười. Tao biết, nhưng tao không thể cho mày biết sự thật. “Đương nhiên. Bộ sưu tập nghệ thuật của anh được cả thế giới biết đến. Anh rất có mắt nhìn cái đẹp.”
Hắn cười khẽ. “Anh không bận tâm nếu cho thêm em vào bộ sưu tập của mình,” hắn thì thầm.
Tôi cười rúc rích, dùng ngón trỏ chạy dọc ngực hắn. “Hmmm, em sẽ nghĩ về điều đó.”
“Hmm. Vậy có lẽ một ly café sẽ giúp em có được quyết định của mình?” Hắn hỏi tôi, chạm vào cánh tay tôi.
Tôi mỉm cười mê hoặc hắn. “Khi nào?”
“Sáng mai.”
Tôi nhăn mặt. “Xin lỗi, Marcello. Em có chuyến bay tới đảo Jeju sáng mai cùng chị em của mình.”
Khuôn mặt hắn sáng rõ lên khi nghe thấy đích đến của tôi. “Chà, chúng ta vẫn có thể gặp nhau tại đó.”
“Ý của anh là sao?”
“Anh có một địa chỉ tại đảo Jeju,” hắn thì thầm.
Tôi cắn khẽ môi dưới và tựa sát vào hắn, đưa lưỡi chạy trên cổ hắn, “Vậy đó sẽ là một cuộc hẹn nhé.” Tôi thì thầm, cắn khẽ lên đó. Tôi quay người bỏ đi nhưng hắn tóm cổ tay tôi lại.
“Tên em là gì?” Hắn hỏi tôi, sự ham muốn trong ánh mắt hắn đang chảy tràn.
Giờ thì hắn đã hứng thú với tôi rồi, tôi cần phải khiến hắn thèm khát tôi hơn nữa. “Một chút bí ẩn cũng không hại gì, phải không?”
“Thôi nào,” hắn nói. “Chỉ nói tên của em cũng được.”
Tôi cúi lại gần hắn hơn và thì thầm, “An…Na.” Rồi tôi đi khỏi club, để lại hắn đang mỉm cười.
.-.-.-.
Tôi đổ người xuống giường, thở dài. Một phần của tôi có cảm giác chuyện này không đúng lắm. Như thể đây không phải là chuyện nên xảy đến. Nhưng trí não của tôi lại nói điều ngược lại.
Tôi đã sống cả đời mình là một điệp viên…và tôi sẽ tiếp tục làm thế cho tới khi mình chết đi.
“Dara, chuyện gì vậy?” Minzy hỏi tôi. Cô bé đang ở trong phòng tôi, kiểm tra đống kim của tôi.
Tôi ôm lấy một chiếc gối. “Không có gì. Chỉ là…đang nghĩ ngợi.”
“Về việc gì?”
“Vụ của Marcello,” tôi nói.
Cô bé lắc đầu. “Dara… Em đã biết chị nhiều năm rồi. Đừng nói dối em.”
“Chị đang nghĩ… Minzy, nếu chúng ta rời tổ chức thì sao?”
Cô bé nhìn tôi như thể tôi đã mất trí rồi. “Chị đang nói gì vậy?”
“Chị đang nói… Nếu chúng ta nghỉ ngơi sớm hơn thì sao? Chị không muốn chờ chờ tới khi đã 60 tuổi để có thể được tự do. Chị muốn trải nghiệm một cuộc sống bình thường.”
“Tất cả chúng ta đều muốn vậy,” Minzy nói. “Nhưng chúng ta sẽ đi đâu chứ? Làm sao chúng ta có thể sống được?”
“Chúng ta sẽ đi tìm việc,” Dara nói. “Chúng ta sẽ sống như người bình thường.”
“Dara… Chuyện không đơn giản như chị nghĩ,” cô bé nói. “Làm việc và tồn tại không phải là chuyện khó, nhưng ra khỏi tổ chức…đó là rắc rối lớn.”
Tôi thở dài. Cô bé nói đúng. “Chỉ là…chị đang thấy mệt mỏi, Minzy. Chúng ta đang chạy vòng quanh.”
Cô bé đặt những cây kim vào hành lý của tôi và mỉm cười buồn bã. “Dara…em hiểu chị. Em cũng có cảm giác như vậy. Tất cả chúng ta, chị biết mà.”
“Chị hẳn là điên rồi. Đừng nghĩ đến nó nữa,” tôi nói.
Có tiếng gõ trên cửa sổ của tôi. CL và Bom đang ở bên ngoài, mỉm cười. “Đi thôi,” CL thì thào.
Minzy đưa hành lý của tôi cho họ. Đúng thế, chúng tôi đang lẻn đi.
Tôi lẻn vào trong phòng Jiyong và ngắm nhìn anh ta ngủ yên bình. Đôi khi tôi thấy ghen tị vì anh ta có thể ngủ mà không phải nghĩ đến những hiểm nguy của ngày mai.
Tôi để lại cho anh ta một tờ note trên tủ đầu giường trước khi tôi nhảy ra khỏi cửa sổ, nhập hội với các cô gái.
.-.-.-.
“Đây là gallery của anh,” Marcello nói, vươn tay tự hào.
Bom, Miny, CL và tôi đang tròn mắt. Là một tên trộm, hắn chắc chắn là có rất nhiều, và hắn thật sự biết nên trộm thứ gì. Tất cả những gì trong gallery này đều là đồ có giá.
“Wow,” Bom thì thào. “Marcello, rất ấn tượng đấy.”
Hắn chỉ cười khẽ và kéo tôi lại gần hắn hơn.
Tôi có thể thấy CL và Minzy đang thả vài máy quét laser xuống sàn nhà và vài dụng cụ dò tìm. “Anh có phiền không nếu bọn em đi xem xung quanh một chút?” Minzy hỏi, tỏ vẻ dễ thương.
Marcello gật đầu. “Anh sẽ đưa chị gái em đi xem một vòng,” hắn nói, dẫn tôi ra khỏi gallery.
Tôi ném cho Bom một cái nhìn ám hiệu và bỏ đi cùng Marcello. Chúng tôi đứng ở ban công một lúc, ngắm nhìn mặt trời lặn. “Em đã im lặng suốt cả ngày hôm nay,” hắn nói.
Tôi chuyển ánh nhìn sang hắn. “Anh có vẻ để tâm đến chị em của em nhiều hơn.”
Hắn cười lớn. “Em ghen sao?”
“Hmm. Có lẽ là một chút.”
“Anh không thể kiềm chế được, chị em em cũng rất lộng lẫy.”
“Vậy có nghĩa là em sẽ bị quẳng sang một bên?” Tôi nhướng mày. Tôi đã dành trọn ngày hôm nay với Marcello, và tôi nhận ra hắn đích thực là một quý ông. Hắn có những mục tiêu và tiêu chuẩn rất cao, và hắn sẽ không dừng lại cho tới lúc chiếm được điều đó.
Hắn nhoẻn cười. “Không. Điều đó chỉ có nghĩ là em đang có đối thủ.”
Tôi cười lớn vì câu nói đó.
“Anh đùa thôi,” hắn nói. “Đương nhiên em mới là người anh muốn. Anh chỉ hơi bất ngờ vì em có những chị em rất xinh đẹp.”
“Em sẽ coi đó là một lời khen tặng.”
“Đúng là như vậy,” hắn nói. “Vậy hôm nay em vui chứ?”
Tôi gật đầu. “Có. Cảm ơn vì đã đưa em đi thăm quan đảo Jeju.”
“Là vinh dự của anh,” hắn thì thầm, kéo tôi lại gần hắn hơn.
Môi chúng tôi gặp nhau và hắn hôn tôi dịu dàng. Tôi đáp trả nụ hôn của hắn, luồn tay quanh eo và cổ hắn. Tôi đã làm việc này cả nghìn lần trước đây, như lúc này…có điều gì đó không phải.
Khuôn mặt của Jiyong hiện ra trong tâm trí tôi và gần như ngay lập tức, tôi rời người khỏi Marcello.
“Sao vậy?” Hắn hỏi tôi, có vẻ lo lắng.
Tôi nhìn ra nơi khác, thất vọng với chính mình. “Em…em xin lỗi, em vẫn chưa sẵn sàng cho việc này.”
“Không sao cả,” hắn nỏi. “Anh sẵn lòng đợi.”
“Anna!” CL vẫy tay với tôi, gọi tôi bằng cái tên giả. “Chúng tôi phải về thôi, Alex (Bom) thấy chóng mặt.”
Tôi giả về kêu lên. “Xin lỗi, Marcello. Em sẽ gặp anh ngày mai được chứ?”
“Để anh đưa các em về,” hắn đề nghị.
“Không sao mà, bọn em có thể…”
“Ít nhất thì lấy xe của anh đi,” hắn khăng khăng.
Tôi mỉm cười dịu dàng nhất có thể với hắn. “Cảm ơn anh.”
.-.-.-.
Tối đó, chúng tôi đang chuẩn bị cho phi vụ của mình.
“Lúc nãy mình đã thấy cậu,” Bom thì thầm. “Cậu đã phá vỡ nụ hôn.”
“Đó là lần đầu tiên,” CL nói. “Chuyện gì vậy?”
Tôi thở dài. “Mình chỉ mệt thôi.”
“Dara…chị có thể rút khỏi vụ này,” CL nói. “Bọn em sẽ lo từ đây.”
“Không,” tôi nói. “Mình sẽ đi cùng các cậu.”
“Vậy tốt nhất là cậu nên tỉnh táo lại đi,” Bom nói.
Rõ ràng là, cô ấy biết điều gì đang vướng mắc trong đầu tôi. Tôi tốt nhất là nên tập trung lại nếu tôi muốn sống sót sau cơn thịnh nộ của Bominator. Tôi đi theo họ. Minzy ở lại khách sạn để quan sát hoạt động của chúng tôi và dinh thự của Marcello.
Chúng tôi trèo trên bờ tường và nhảy vào ban công. “Mình sẽ tới phòng của Marcello,” tôi nói.
Bom và CL gật đầu, đi tới gallery.
Tôi nhòm vào trong và thấy Marcello đang bình thản ngủ. Thận trọng, tôi rút một cây kim với thuốc mê cực mạnh ra và đâm vào cổ hắn.
Sau đó, tôi đấm hắn một cú.
Hắn không hề phản ứng, vậy là ổn rồi. Hắn vẫn đang ngủ. Tốt.
Tôi bước ra khỏi phòng và khóa cửa lại khi đó điện thoại tôi bắt đầu rung. Tôi kiểm tra và đó là Jiyong. Cằn nhằn một chút, tôi trả lời với giọng giả vờ ngái ngủ. “Alô?”
“Dara,” anh ta nói. “Sao em không trả lời tin nhắn của tôi?”
“Bọn tôi đang bận,” tôi nói. Dù sao đó cũng là sự thật.
Tôi nghe thấy anh ta thở dài. “Ngày mai tôi sẽ đến đón em ở sân bay, okay?”
“Được. Tôi sẽ…WHOA!”, tôi thụp người xuống, né một đòn tấn công của tên vệ sĩ. Sh!t!
“Dara? Dara, sao vậy?” Giọng của Jiyong vang lên.
Kẻ tấn công nhắm một con dao găm về phía tôi. Tôi gập người ra sau để tránh nó nhưng nó vẫn sượt qua chân tôi. “Jiyong…”, tôi cố nói, lật người để đá lên khốn đó. “Ngày mai tôi sẽ gọi cho anh, okay?”
“Mọi việc vẫn ổn chứ?”
“Đúng, ĐƯƠNG NHIÊN RỒI!”, tôi quát lên trong mấy từ cuối khi tôi thúc cùi chỏ vào tên tấn công tôi và khiến hắn bất tỉnh. “Ngày mai tôi sẽ gọi cho anh.”
“Okay,” anh ta nói. “Tôi nhớ em.”
“Aww, thật đáng yêu,” tôi nói nhạt giọng hơn tôi muốn. “Jiyong, tôi phải đi đây,” tôi nói khi thấy cả ngàn tên lính canh chạy về phía tôi. “Gặp lại anh sau, okay?”
“Okay…”, tôi cắt lời anh ta, chấm dứt cuộc gọi. Tôi thấy không phải vì ngắt lời anh ta như vậy nhưng tôi phải làm thế.
UGH. Lúc nãy không hề có tên lính canh nào!
“Bom, SOS!” Tôi nói. “Hàng ngàn tên lính canh đang đuổi theo sau mình.”
Minzy là người trả lời. “Dùng ống gas đi!”
Tôi nhìn lên trên và toét miệng. Tôi vớ lấy một thanh gươm của tượng sắt, và chết tiệt, nó còn nặng hơn cả tôi! Ugh!
Vật lộn một hồi, tôi đã có thể ném thanh gươm quỷ quái đó về phía ống dẫn gas, khiến khí tràn ra. Khí gas ngăn cả ngàn tên lính canh đằng sau tôi lại.
“Nhưng giờ khí gas đang tràn ra,” tôi nói qua mic, “Nơi này có thể nổ tung như quả cầu lửa! Bom, Minzy, nhanh lên!”
“LẤY ĐƯỢC RỒI!” Giọng của CL lớn tiếng đâm qua tai tôi. “Mình lấy được chương trình rồi!”
“Ban công, ngay lập tức!” Minzy nói. “Lặn sâu xuống biển và bơi bên dưới các hốc đá, các chị sẽ tìm thấy được đường dẫn bí mật ở đó. Cứ bơi theo đường đó.”
.-.-.-.
Dara chạy về phía ban công nơi cô gặp CL và Bom. CL là người đầu tiên nhảy xuống, theo sau là Bom. Dara hơi khó khăn trèo lên được lan can và nhảy nhưng một tên lính canh đã bắt được mắt cá chân của cô.
Cô bị đập đầu vào mỏm đá, bất tỉnh.
"Fuck!!" CL hét lên. "Dara!"
Bom chĩa súng có dao găm tẩm độc về phía tên lính canh. CL ngăn cô lại. “Chị điên rồi à?! Chị có thể bắn trúng Dara!”
“Chị có thuốc giải,” Bom nói. “Minzy, em nghe chị chưa? Chuẩn bị thuốc giải độc.”
“Được,” Minzy nói. “Em đi đến bến tàu ngay đây.”
Không nghĩ nhiều, Bom bắn dao găm đi. Cô bắn trượt qua Dara và con dao đâm thẳng vào tay tên lính kia, khiến hắn thả cổ chân Dara ra. Giờ thì, cơ thể bất tỉnh của Dara rơi thẳng xuống gờ đá sắc đang nhô ra.
|
|