|
Thích Tâm Văn từ khi đọc cuốn Tháng sáu trời xanh lam, có lẽ lối viết nhẹ nhàng nhưng sâu sắc đã để lại ấn tượng trong lòng mình, đến khi thấy cuốn sách mới của tác giả này được xuất bản thì vội vàng đi mua, và may thay không hề thất vọng.
"Mười lăm mười sáu tuổi, chúng mình gặp phải tình yêu nhưng chẳng biết cách yêu. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chúng ta biết yêu lại chẳng thể nào tìm thấy tình yêu nữa.
CỚ SAO MÃI YÊU EM không phải là tiểu thuyết hư cấu mà là quyển hồi ký về tuổi thanh xuân.
Khi tuổi thanh xuân dần héo úa lụi tàn theo năm tháng, tôi đã dùng ngòi bút của mình từng chút gợi lại cuộc sống thời trung học, mái trường đại học, những năm tháng tươi đẹp trong sáng sôi nổi nhất cùng mối tình ngây dại thuần khiết trước kia của mình.
Tuy rằng khi đó, chúng tôi chưa học được cách yêu nhưng có thể khẳng định một điều rằng chúng tôi đã thực sự yêu nhau sâu đậm.
Dù sau ngần ấy năm, anh rời xa tôi nhưng tôi vẫn nhớ về hình ảnh của anh, về những năm tháng tươi trẻ chúng tôi đã cùng nhau trải qua."
Mình đọc cuốn này trong vòng một buổi chiều chủ nhật, cuốn sách mang đến khá nhiều cảm xúc. Câu chuyện tình yêu thanh xuân có lẽ không phải là tuýp mới nhưng cuốn sách vẫn mang đến cho chúng ta những dấu ấn không quên. Nữ chính Diệp Phiên Nhiên là một cô gái khá khép kín, đối với những người bạn cùng lớp cái tên của cô thật sự không để lại ấn tượng gì, nhưng cậu nam sinh lớp trưởng- Dương Tịch lại mỗi ngày phát hiện ra vẻ đẹp trong cô, để rồi thầm mến cô. Nhưng cũng lúc đó cậu phát hiện ra cô với Thẩm Vỹ- một nam sinh cùng lớp đã là một đôi, cậu vẫn ấp ủ mối tình với cô. Tuổi trẻ người ta dũng cảm, cậu đã mạnh dạn gửi cho cô lá thư tỏ tình, (lúc này Thẩm Vỹ đã chuyển trường đến thành phố khác theo gia đình) nhưng bị cô từ chối, vì cô nguyện giữ mãi lời hứa với bạn trai mình: cùng đến Nam Kinh học đại học.Dương Tịch không hề bỏ cuộc, vẫn âm thầm mang trong mình tình yêu với cô, và thật may mắn, cuối cùng anh cũng làm cô cảm động. Tình yêu thời đại học của hai người, mỗi người một trường ở một thành phố đã mang đến cho người đọc rất nhiều cảm xúc. Nhưng cuộc tình dù có ngọt ngào, tình yêu dù có mãnh liệt, cũng không tránh khỏi những biến cố của cuộc đời. Cuối cùng họ chia tay, anh lạnh lùng quanh lưng sang Mỹ học, còn cô bắt đầu cuộc sống của một cô gái công sở bình thường. 4 năm sau thật tình cờ hay cố ý, anh quay trở lại làm sếp của cô em học cô, và bị cô hiểu nhầm là người yêu của em họ mình. Cái gì cần đến sẽ đến, cuối cùng thì họ cũng có đáp án cho những khúc mắc trong tình yêu của họ 4 năm trước. Và cái kết hạnh phúc ngọt ngào bên nhau là điều mà mỗi người sẽ mong ngóng khi đọc câu chuyện này.
Đối với bản thân mình, mình khá thích nhân vật nữ chính, một người con gái mảnh mai, nhẹ nhàng nhưng tiềm ẩn bên trong là một sức sống mãnh liệt và mạnh mẽ. Phiên Nhiên quả thật là người con gái may mắn vì trong cuộc đời cô đã gặp hai chàng trai rất đáng để yêu là Thẩm Vỹ và Dương Tịch. Thẩm Vỹ là mối tình đầu của cô từ ngày cô học cấp 3, nhưng mình lại nghĩ thực sự giữa họ tồn tại một thứ gọi là tri kỉ, cô tìm thấy sự đồng cảm ở người con trai ngọt ngào và ấm áp đó. Nhưng chắc chắn đó chỉ là những rung động của tuổi trẻ trước sự quan tâm của một người con trai dành cho mình (nhất là đối với một người khép kín như cô). Chỉ đến khi ở bên Dương Tịch, cô mới thật sự yêu, bởi những lúc bên anh cô thường lo sợ mất anh, cô đã biết trái tim mình đã rung động trước anh ngay từ lần nhận được thư tỏ tình của anh khi cô học cấp III. "Người ta nói, tình yêu hệt như ván cược, thứ đem ra đánh cược chính là cuộc đời, một khi đã ra quyết định chẳng thể nào thu hồi lại được. Nếu một ngày nào đó, Dương Tịch hối hận giữa chừng thay lòng đổi dạ, Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng đến lúc đó bản thân cô sẽ muôn đời chẳng thể ngóc đầu lên, mãi mãi đắm chìm trong nỗi đau đớn tận sâu thẳm..." "Em không dám thoải mái yêu anh ấy, trước mặt anh ấy, em luôn giữ lại chút gì đó cho riêng mình, thậm chí là đời tư. Vì trò chơi này do anh ất tuyên bố bắt đầu, nếu một ngày nào đó anh ta chợt phát hiện ra em không đáng yêu như anh ấy nghĩ thì anh ấy sẽ buông tay giữa chừng, còn em chới với rơi xuống tan xương nát thịt đến chết cũng chẳng có đất mà chôn!" Trong thế giới tình yêu, người nào càng tỏ ra quan tâm thì càng sợ hãi đánh mất nó. Tâm tư trong tình yêu của những người còn trẻ vẫn luôn là vậy, vừa yêu vừa lo sợ. Cũng chính vì điều đó, chỉ cần có tác động của hoàn cảnh, ngoại cảnh tình yêu sẽ dến dàng mất đi, chỉ còn lại vết thương trong trái tim. Khi thời gian trôi qua, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, và một cô gái khép kín đã được thay thế bằng hình ảnh một người phụ nữ năng động và hơn hết là rất thực tế. Mình ấn tượng mãi với câu nói của cô: "Đừng nhắc đến những chuyện không vui trước kia nữa. Thực ra, chia tay với bọn mình mà nói chưa chắc đã là chuyện không tốt. Nếu như năm đó, chúng mình tiếp tục bên nhau, nói không chừng cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, chán ghét nhau, ngày nào cũng cãi nhau, dù có miễn cưỡng kết hôn thì giờ cũng đã trở thành đôi vợ chồng bất hạnh".
Mình thấy cuốn này rất đáng đọc, các bạn thử coi xem sao nhé <3 |
|