{ Tiếp chương 11 }
Thiên Trần bận túi bụi chuẩn bị cho triển lãm nhà ở. Mẹ thấy cô bận rộn cũng thở phào, đồng ý để cô nếu về muộn có thể ngủ lại nhà Nghiêu Vũ, nhưng tối nào bà cũng gọi đến máy bàn nhà Nghiêu Vũ kiểm tra. Nghiêu Vũ thấy Thiên Trần chỉ dám tranh thủ chớp nhoáng gặp Tiêu Dương, ái ngại cho bạn. Biết hai người đã gắn bó sâu nặng, cũng biết gia đình Thiên Trần phản đối Tiêu Dương, sốt ruột hỏi Thiên Trần: “Cậu và Tiêu Dương cứ thế này mãi sao?”. Thiên Trần đang cắm cúi viết, chợt ngẩng lên: “Sau này dần dần thuyết phục mẹ, bây giờ đành như thế. A Dương không lâu nữa sẽ mở công ty, nếu anh ấy làm được, mẹ mình có thể sẽ đồng ý”. Nghiêu Vũ nghe vậy lại nhớ tới Đồng Tư Thành, anh sắp về. Cô vẫn chưa có quyết định nào: “Thiên Trần, thư của Đồng Tư Thành mình vẫn chưa đọc”. “Tại sao? Rõ ràng cậu vẫn nhớ anh ấy”. “Lời nói có thể gió bay, nhưng lòng người giống như thủy tinh, vỡ rồi không dễ gắn. Một chiếc chìa khóa chỉ mở được một cái cửa, cửa đã khóa. Ai biết anh ấy có phải là chìa mở chiếc cửa đó không?”. Nghiêu Vũ nhận ra, thời gian hai năm làm thay đổi con người quá nhiều. Cô không còn thấy anh vẫn là Đồng Tư Thành đứng dưới đèn đường mỉm cười với cô ngày trước. “Tiểu Vũ, nếu Đồng Tư Thành thật lòng, cậu vẫn chưa quên anh ấy, sao không cho anh ấy cơ hội. Ít nhất cũng thử xem!”. Thiên Trần khuyên. Nghiêu Vũ không muốn nhắc đến Đồng Tư Thành, bỗng cười ranh mãnh, nói với Thiên Trần, “Tối nay mình phải đi giám sát lắp hộp đèn quảng cáo, xe tải tám giờ tối mới được vào nội thành, có lẽ lắp xong trời cũng sáng, lại còn mời công nhân đi ăn. Phải làm việc suốt đêm, cậu hẹn Tiêu Dương đi, chú ý an toàn”. Thiên Trần đỏ mặt, hai người cấu chí cười đùa một hồi. Cuối cùng Thiên Trần không kìm được, lập tức gọi cho Tiêu Dương: “A Dương!”. Giọng cô nũng nịu, Nghiêu Vũ cười “khạch” một tiếng, nhảy nhót uốn éo, lắc người, chúm môi trêu bạn, Thiên Trần đỏ mặt, ngượng nghịu, quay mặt đi nói: “Vâng, em muốn ăn sườn rán, tôm chiên của nhà hàng An Ký...”. Nghiêu Vũ nhảy đến trước mặt cô làm động tác hôn gió. Thiên Trần lừ mắt, giọng càng dịu dàng: “Vâng, một chai vang đỏ nữa, Tiểu Vũ đang ghen muốn chết, cho ghen luôn thể!”. Nghiêu Vũ bĩu môi, Thiên Trần bắt đầu làm nũng: “Tiểu Vũ đang trêu em, đang cười em. Vâng, được!”. Thiên Trần tắt máy cười hi hí: “A Dương nhà mình nói, tối nay sẽ ăn tối dưới ánh nến. Cậu ở bên ngoài lãnh đủ gió lạnh, cho cậu ghen chết luôn!”. Nghiêu Vũ nhìn đồng hồ, gọi điện cho thợ, hỏi xong tình hình vẫy tay với Thiên Trần: “Bây giờ phải đi rồi, lần sau, ba chúng ta đi ăn. Bai bai!”. Nghiêu Vũ đi được một lát, Tiêu Dương mang một túi lớn đồ ăn đến: “Thiên Trần, Tiểu Vũ đâu?”. “Đi rồi, tối nay người ta không về, bận việc bên ngoài”. Thiên Trần nói xong quay mặt đi, nghĩ đến lời Nghiêu Vũ, xấu hổ không dám nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương cười: “Sao thế? Nghiêu Vũ cố tình tạo cơ hội cho chúng mình?”. Anh bước đến ôm cô, khẽ nói: “Không hiểu tại sao, rất thích ôm em”. Thiên Trần sung sướng gục vào ngực anh. “Đói chưa?”. “Hơi hơi”. “Anh mua rượu vang, nhưng em không biết uống rượu, chỉ một chút thôi nhé, không được tranh uống, nhớ chưa?”. Thiên Trần gật gật, nhanh chóng chạy vào trong lấy ra hai chiếc ly Thổ Nhĩ Kì đế cao rót rượu. Tiêu Dương ngạc nhiên nhìn hai chiếc ly “Tiểu Vũ không uống được rượu cơ mà?”. “Cậu ấy không uống, nhưng Đồng Tư Thành thích rượu. Vậy là Tiểu Vũ sưu tầm bình rượu và các loại cốc, ly. Hai chiếc này Tiểu Vũ mua lúc đi phố, hôm ấy em cũng đi cùng, cậu ấy thấy đẹp liền mua. Hi hi, khi về nhà, Tiểu Vũ rót rượu vang vào ly, ngắm nghía hồi lâu tấm tắc khen đẹp. Sau đó uống rượu, một ly là say, vừa túm áo em vừa chửi Đồng Tư Thành rất lâu. Tiểu Vũ đúng là không thể uống rượu bên ngoài, uống vào có gì ấm ức trong lòng là nói ra hết. Này, anh nhìn xem!”. Thiên Trần kéo Tiêu Dương đến trước giá sách của Nghiêu Vũ. Mỗi ngăn đều trang trí bằng những bình, ly, cốc đủ loại lóng lánh rất đẹp. Tiêu Dương nhìn, buột miệng than thở: “Nếu sư huynh nhìn thấy, nhất định rất cảm động. Anh đã nói hai người đó tình cảm như thế, sao có thể chia tay. Nghiêu Vũ cũng thật si tình”. “Đừng, anh nhất định không được nói với Đồng Tư Thành, chuyện của hai người vẫn nên để họ giải quyết. Tiểu Vũ vẫn đang do dự, còn chưa cả đọc thư của Đồng Tư Thành”. “Bé yêu!”. Tiêu Dương ôm cô từ phía sau, hít nhẹ hương mùi tóc: “Anh thật may mắn! Có được em”. “A Dương!”. Thiên Trần tinh nghịch nhìn anh. Cười cười, ngửa mặt hôn vào cằm anh. Tiêu Dương mủm mỉm cười gian, nghiêng đầu liếm tai cô: “Ôi!” Thiên Trần bất ngờ rùng mình, giận dỗi đẩy anh: “Ghét quá, sao anh cứ tìm chỗ yếu của người ta để ra tay?”. “Anh biết...”. Tiêu Dương cười, ôm cô. Đôi mắt đẹp của Thiên Trần mờ dần, như nhuốm hơi sương. Cái hôn của Tiêu Dương lùng sục vào sâu với vẻ kích động phóng túng chưa từng có, kích thích thần kinh cô. Giống như chọc thủng lớp cửa giấy, ánh sáng tràn vào, lửa tình bùng cháy không gì ngăn được. Thiên Trần khao khát được anh âu yếm, khao khát âu yếm cùng anh, cả hai hết mình chiếm hữu. Phải, đúng là chiếm hữu. Cô nhìn vào mắt Tiêu Dương ham muốn chiếm hữu cháy rực trong đó. Anh là của cô. Cô là của anh. Bàn tay hơi lạnh của Tiêu Dương thò vào trong áo cô, Thiên Trần giật thót, toàn thân ớn lạnh. “A Dương!”. “Reng!”. Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang đột ngột, Tiêu Dương bàng hoàng sực tỉnh buông cô ra. Thiên Trần nhìn Tiêu Dương, mười giờ tối, có lẽ là mẹ gọi. Cô thầm thở dài, nhấc máy, “Vâng, mẹ, con đang viết bài, Tiểu Vũ trong nhà tắm, vâng, mẹ ngủ sớm đi... Ngày mai ạ, ngày mai rất bận, con phải đến triển lãm nhà ở, rất nhiều công ty muốn quảng cáo trên mạng. Vâng, qua triển lãm rồi tính... vâng, con tắt máy đây”. Tiêu Dương mở ti vi, đang phát sóng bộ phim Lộc đỉnh ký. Anh biết mẹ Thiên Trần kiểm tra cô, anh không muốn Thiên Trần khó xử. Đồng Tư Thành sắp về nước, những gì có thể làm anh đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Đồng Tư Thành trở về. Nghĩ tới tương lai, lòng anh lại sáng lên hi vọng. “Thiên Trần, lại xem ti vi, vừa ăn vừa xem”. Thiên Trần gác lại lời mẹ dặn ngày mai phải về nhà. Trong phim là cảnh Vi Tiểu Bảo đánh trống khua chiêng đưa mấy bà vợ về Dương Châu. Thiên Trần cười: “A Dương, trong tiểu thuyết của Kim Đại Hiệp anh thích nhất vai nam chính nào?”. “Vi Tiểu Bảo!” “Em ghét đàn ông đa tình!”. “Đàn ông đều thích thế, ha ha!” Tiêu Dương véo mũi cô, vừa bế cô vừa xem. Thiên Trần vừa gặm miếng sườn rán vừa nói: “Em thích Kiều Phong, rất đàn ông!”. “Một người cục cằn như vậy, em không thích đàn ỏng phong tình?”. “Hào hiệp, độ lượng, rất đàn ông! Em đọc truyện đến đoạn anh ta tự sát, cũng thấy cay mắt”. Thiên Trần bón cho Tiêu Dương miếng thịt, “A Dương, vậy anh thích nhân vật nữ nào?”. Tiêu Dương nhìn cô, rút tờ giấy ăn đưa cho cô, không trả lời. “Nói đi, anh thích ai? Nhiều người nói, đàn ông nhất định thích Song Nhi, chịu khó nhẫn nhịn, Vi Tiểu Bảo thích cô gái nào cũng không ghen, ngay cả Tiểu Chiêu cũng thế”. Thiên Trần biết Tiêu Dương thích kiểu phụ nữ như vậy. Anh cười cười không nói. Thiên Trần liếc anh, đột nhiên giơ tay cù vào người anh, “Có nói không?”. Tiêu Dương cười ré, nhảy dựng lên: “Đừng, Thiên Trần, anh rất sợ nhột”. Thiên Trần cười khúc khích, “Không hề gì, những người sợ nhột đều yêu cuộc sống”. “Sao lại thế?”. “Bởi vì mẫn cảm, người mẫn cảm thường đặc biệt quan tâm đến người xung quanh, phản ứng rất nhanh, lại còn…”. Tiêu Dương cười đăm đăm nhìn Thiên Trần. Cô nói say sưa lát sau ngừng lại. Mỗi lần Tiêu Dương nhìn cô với ánh mắt thế này, cô lại như bị lạc trong đó. Anh đi đến tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, đột nhiên bế xốc cô. “Ôi”! Thiên Trần bị bất ngờ, kêu lên, cười sung sướng, đấm anh túi bụi, hai tay vòng ôm cổ anh, những cử chỉ mạnh mẽ đột ngột của anh luôn làm cô thích thú. Gió lay bức rèm, bên ngoài cửa sổ có tiếng mưa nhỏ, Thiên Trần gục vào ngực anh thầm thì: “Mưa rồi”. “Có mang áo ấm không? Ngày mai nhiệt độ xuống thấp”. Tiêu Dương vuốt ve sống lưng nhẵn mịn của cô. Thiên Trần ngẩng lên hôn anh, “Em không mang, em mượn áo của Tiểu Vũ. Không biết Tiểu Vũ tối nay liệu có rét cóng”. “Cô ấy bận suốt đêm à?”. “Vâng, sắp có hội chợ nhà ở, chỗ nào cũng triển lãm, làm pa nô, hộp đèn quảng cáo, Tiểu Vũ nói bận suốt đêm”. “Em yêu, em có thể bận, nhưng phải giữ sức, không để cảm lạnh, nghe chưa?”. Thiên Trần lại ôm anh, anh luôn quan tâm cô như vậy. Lại chợt nhớ, lúc tối mẹ gọi điện nói dì cô đã giới thiệu một đám rất tốt, đang hẹn gặp, cô lấy cớ bận đã thoái thác, nhưng còn lần sau? Lòng lại u ám, “A Dương!”. “Sao?”. “Anh đã xem Nhân mộng hồ chưa?”. “Chưa”. “Em xem rồi, một câu chuyện tình rất đẹp, vẻ đẹp đơn sơ, và phong cảnh như tranh”. Thiên Trần nghĩ đến đôi tình nhân trong phim lại thấy buồn. Tiêu Dương ôm chặt cô, “Anh thích tính cách sôi nổi của Vi Tiểu Bảo!”. “Không được, anh ta quá nhiều vợ, hừ!”. “Được!”. Tiêu Dương cười, dàn hòa vỗ về cô. Mưa to dần, Thiên Trần lặng lẽ ngủ thiếp, Tiêu Dương nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, xuống giường đi ra khép cửa sổ. Anh đứng cạnh cửa sổ châm thuốc hút, khói thuốc xanh nhạt quẩn quanh. Ánh mắt anh chợt u uẩn, Nhân mộng hồ anh đã xem, nhưng không muốn nói với cô. Thiên Trần nhạy cảm, lương thiện, anh không muốn cô tiếp tục lo lắng cho tương lai của hai người, không muốn Thiên Trần của anh giống cô gái bất hạnh trong bộ phim đó. Mưa thu mỗi lúc một lạnh. Tiêu Dương ngoái nhìn Thiên Trần đang ngủ, se sẽ thở dài, dập tắt điếu thuốc, lên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. |