|
Tác giả |
Đăng lúc 19-5-2013 23:48:20
|
Xem tất
Mùa hè đã trôi quahơn nửa, Lộ Phi vẫn kiên trì tuần nào cũng đến dạy thêm cho Tân Địch.Thỉnh thoảng anh cũng giảng bài cho Tân Thần, nhưng Tân Thần còn tỏ rathờ ờ với chuyện học hành hơn Tân Địch, mà lại hay lý sự cùn, “Embiết như vậy là được rồi, hà tất phải biết tại sao lại như vậy chứ
Khi hai chị em rảnhrỗi thường vẽ tranh để tiêu khiến, nhưng Tân Địch vẽ những mẫu thiếtkế của mình. Cô xin Lộ Thị là chị của Lộ Phi đang du học ở Anh giúpcô mua một bộ sách dạy cách vẽ thời trang nguyên bản bằng tiếng Anh,giấu dưới đống sách tham khảo trong phòng ngủ của mình, khi rảnh lạilôi ra để học, những từ tiếng Anh không biết thì tra từ điển hoặchỏi Lộ Phi. Lộ Phi vừa dịch cho cô vừa thở dài, “Nếu em chịu quan tâmđến học toán được ba phần thế này thôi thì thảnh tích ít nhất cũngcó thể tăng thêm bốn mươi phần trăm rồi”.
Tân Địch không mảy mayđếm xỉa đến lời khuyên của anh. Cô chỉ nói với Lộ Phi ý muốn củamình là học ngành thiết kế thời trang và dặn anh đừng nói ai biết,“Bố em chắc cũng sẽ đồng ý, nhiều nhất chỉ kinh ngạc rồi thôi. Nhưngmẹ em mà nghe thấy chắc sẽ điên lên mấy. Bà một lòng một dạ muốn emvẽ những chim muông hoa lá, thiếu nữ cài trâm, hoặc vẽ trang sơn dầucũng được, tóm lại là phải cao quý”.
Lộ Phi nhìn Tân Thầnđang mãi miết vẽ nhân vật hoạt hình một cách vui vẻ thủ thỉ đànhthừa nhận. Tân Địch ít nhiều cũng đang cố gắng vì lý tưởng, còncái mà Tân Thần muốn chắc chỉ là để chơi vui thôi. Tân Địch hoàntoàn không yêu cầu ngiêm khắc gì ở Tân Thần, nhìn những bức hoạthình trẻ con cô vẽ lại đắc ý khen ngợi: “Nhìn kìa, chị vừa chỉ dẫnlà em đã vẽ đâu ra đấy rồi. Người nhà chúng ta đúng là có gene hộihọa”.
Tân Thần cười rất vôtư, Lộ Phi gần như cho rằng, thiếu nữ rất đơn giản và dễ vui vẻ,không có tâm sự nào.
Cho đến lần đầu anhnhìn thấy cô rơi vào tình trạng bị bóng đè.
Chiều hôm đó, TânĐịch nhận được một cuộc điện thoại gấp từ thầy dạy mỹ thuật, phảiđến nhà ông để lấy một bộ đề thi. Lộ Phi ngồi một mình trong thưphòng để đc sách, lúc ra ngoài rót nước thì phát hiện tivi vẫn mở,còn Tân Thần đã ngủ thiếp đi trên ghết sofa.
Máy nước đặt một bênghế. Anh lấy ly thủy tinh đựng nước, thấy Tân Thần hai tay khoát trước ngực, chân phải đặt trước tay vịn. Chân cô rất đẹp trắng và thon thả,móng chân màu hồng như vỏ sò, năm móng chân tròn trịa, lòn bàn châncó một vết bớt đỏ rực rỡ, khiến anh nhớ đến những lời mà người phụ nữ tự nhận là mẹ cô đã nói hôm ấy.
Lộ Phi cũng cảm thấysững sờ vì mình đã chú ý đến chi tiết đó và cảm xúc đột ngột ập đến, anh vội vàng uống hết hơn nửa ly nước, lấy điều khiển bấm tắttivi rồi định về phòng, nhưng lúc đó anh lại thấy Tân Thần mở mắt,nhìn lên trần nhà một cách đờ đẫn vô hồn, vẻ mặt hoang mang và đaukhổ.
Anh khinh ngạc hỏi:“Sao thế, Tân Thần?”.
Tân Thần không trảlời. Nhưng gương mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, hơi mép mó, đồng từ mắtcăng to, mặt tái nhợt không chút sắc máu, hoàn toàn không guống vèkhỏe mạnh thường ngày, dường như cô đang vận hết sức lực để chốngcự, nhưng không thể thoát khỏi gánh nặng vô hình nào đó vậy.
Lộ Phi khiếp hãi,quỳ xuống bên ghế sofa, do dự đưa một tay ra để nắm tay cô, cảm giáccô đang run lên bần bật và tay cô lạnh ngắt. Dáng vẻ ấy rõ ràng làmột đứa trẻ đang ở trong nỗi hoảng sợ tột cùng.
Anh hơi ngần ngại,nhưng vẫn dang tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy, khẽ vỗ vào lưng cô. Cô bỗng thả loỏng người, đôi mắt dần dần hồi phục lại vẻ bình thường, đưahai tay ra ôm lấy anh và vùi đầu vào vai anh, mồ hôi lạnh tủa ra thấmướt cả áo pull của anh. Một lúc sau, anh cảm nhận cơ thể căng cứngcủa cô đã thả lỏng.
Anh đặt cô trở lạivào ghế, vẫn nắm tay một bày tay cô, khẽ hỏi: “Không thoải mãi à?Hay là anh đưa em đến bệnh viện nhé”.
“Không, em chỉ… hìnhnhư gặp ác mộng. Sau đó tỉnh dậy, phát hiện mình không thở nổi,toàn thân không chỗ nào nhúc nhích được”.
Cô đưa tay lên che mắt,nói rất khẽ, “Em không biết tại sao lại thế. Nhưng một lát nữa sẽchắc ổn thôi”.
“Trước kia có từngbị như thế này không?”.
Cô lắc đầu, “Gần đâymới bị. Hôm đó cũng thế. Nằm trên giường, bác gái gọi em bên ngoài,rõ ràng em đã tỉnh rồi, nhìn thấy được và cũng nghe thấy rất rõ,em muốn trả lời nhưng không thể nói được”.
Hôm ấy bà Lý Hinhthấy cô không trả lời lên vào trong, nhìn thấy cô mở mắt nằm trêngiường, vẻ mặt kỳ quặc thì bỗng nhiên thấy khó chịu, “Gọi cháu màsao không đáp lại tiếng nào? Phép lịch sự cơ bản cũng không biết. Rangoài ăn cơm đi”. Tân Thần không thể nào giải thích được, đành đợiđến khi nhúc nhích lại được mới lau mồ hôi thở dài.
“Nằm mơ thấy gì? Cólẽ nói ra sẽ không sao”.
“Không nói nữa. Cólúc hình như đang chạy, cả con đường không nhìn thấy cuối đường ở đâucả, không biết nó dẫn đi đâu; có lúc hình như lại quay qua lại quaylại trong một đoạn hành lang tối om, không thể nhìn ra nhà mình. Côbịt mắt, nước mắt tịn ra từ những ngón tay, bắt đầu nghẹn ngào, “Emsợ, thật sự rất sợ”.
Bàn tay bé nhỏ củacô vẫn run rẩy trong lòng bàn tay anh. Anh nắm chặt lấy khẽ nói”“Đừng sợ, không sao đâu, chỉ là một giấc mơ thôi”.
“Nhưng cứ thế mãi,giống như là thật vậy”. Giọng nói cô tỏ vẻ khổ sở vô cùng. Anh đưatay khẽ lau giọt nước mắt đang từ khóe mắt lan xuống tai cô, rồi rútkhăn giấy đưa cho cô. Cô đón lấy rồi lau bừa lên mắt.
Anh quỳ bên ghế, chođến khi cô bình tĩnh lại mới đứng lên: “Ngày mai nhờ dì Lý đưa emđến khám bác sĩ đi”.
Tân Thần lấy khăngiấy chùi khóe mắt, lắc đầu bảo, “Gặp ác mộng mà đi khám bác sĩ? Khoa trương quá. Có lẽ như anh nói, kể ra rồi sẽ không sao nữa”.
Cô nhanh chóng lấylại dáng vẻ hoạt bát thường ngày. Khi Tân Địch về rồi, hai chị emvẫn nói cười như cũ. Và cô vẫn tỏ ra như không hề gì xảy ra.
Một hôm Lộ Phi vàonhà thì gặp Tân Thần đi ra. Cô ngước lên, nheo mắt nhìn bầu trời mộtlúc trước, su đó chạy đến dưới gốc hợp hoan, ôm lấy cành cây và rungthật mạnh. Mùa hoa vừa qua, dưới gốc cây lá đã rơi đầy. Bị rung lắcnhư thế, những cánh hoa đang rũ xuống trên cây rơi xuống lả tả, rụngđầy trên người cô.
Cảnh ấy khiến Lộ Phingắm đến ngẩn ngơ.
Tân Thần buông tay,vẫn thích thú ngửa đầu lên nhìn cây, sau đó hất đầu chạy ra ngoàithì đâm vào người Lộ Phi. Lộ Phi giữ cô lại, giúp cô gỡ những cánhhoa vương trên tóc xuống, “Anh cứ thắc mắc sao hoa này rụng nhanh đến thế”.
Cô thè lưỡi, “Emchẳng làm gì cả”.
“Đúng là em khôngtrèo tường khoét vách trèo cây phá tổ chim thật”.
Tân Thần không ngờ LộPhi lại nói đừa với mình nên cười hi hi.
“Gần đây còn gặp ácmộng không?”.
Nụ cười của cô thoắtnhiên biến mất, lộ ra vẻ lo âu trẻ con, do dự một lúc rồi thì thào:“Bố em nói không sao, chỉ là mơ mà thôi. Nhưng bạn em bảo đã hỏi bànội bạn ấy, đó là bóng đè, có lẽ đã có quỷ bám theo em thật”.
“Bậy bạ! Ma quỷ ởđâu ra!”. Lộ Phi khẽ trách móc, “Cứ quy kết những thứ mình không biếtcho ma quỷ thần thánh, vừa không khoa học lại chẳng có ý nghĩa gì”.
Cô lại thè lưỡi ravẻ bài lên lớp đó, “Cảm ơn đáp án tiêu chuẩn của anh”.
“Anh đưa em đi khámbác sĩ vậy. Đáp án của bác sĩ còn uy quyền hơn anh nhiều”.
“Không. Em ghét vàobệnh viện, ghét ngửi mùi thuốc. Ngày mai trường lại bắt đầu họcthêm. Kỳ nghỉ sắp hết rồi. Bây giờ có người hẹn em đi xem phim. Em điđây, tạm biệt”.
Cô nhanh nhẹn chạy rakhỏi khu nhà, những cánh hoa cứ rơi xuống…người cô. Lộ Phi nhìn theobóng dáng ấy, không kìm được mà bật
Tân Địch cũng oánthán vì kỳ nghỉ kết thúc sớm quá. Cô và Tân Thần sắp bước vào kỳthi tốt nghiệp rồi. Trung học trọng điểm quản quá nghiêm trước nay quyđịnh lớp tốt nghiệp phải kết thúc kỳ nghỉ sớm để bắt đầu đi học.Cô vừa vẽ phác họa vừa than phiền, “Chế độ giáo dục kiểu chăn vịtthế này đúng là không hợp lý, biến học sinh thành người máy cảrồi”.
Lộ Phi đừng sau lưngcô, thấy cô vẽ vẫn là Tân Thần được mệnh danh là “người mẫu ngựdụng”: Gương mặt nghiêng nghiêng tròn trĩnh tươi tắn, tóc buộc thànhmột dải nho nhỏ, mày đạm mi dài, đôi mắt to nhìn lên trên, nụ cườinhẹ nhàng tinh nghịch, lúm đồng tiền bên má trái thoáng ẩn hiện,tươi sáng đến nỗi không chút ưu phiền, đường cong ở khóe môi hoàn hảonhư một cây cung nhỏ, đầy ắp sự ngọt ngào.
Anh không kìm đượclắc đầu, tán thưởng, “Tiểu Địch, em không làm họa sĩ thật đángtiếc”.
Tân Địch cười, “Em đãquyết định rồi. Không được dụ dỗ, làm lung lay ý chí của em nữa”.
“Vậy Tiểu Thần thì sao, trưởng thành rồi cô ấy muốn làm gì?”. Lộ Phi không biết tại saomình lại hỏi đến cô.
“Nó bảo muốn đi dulịch thế giới, bốn bể là nhà, lanh thang đến những nơi thật xa”. TânĐịch cười to, tỏ ra không xem những lời trẻ con của cô em họ là thật.Cô lùi lại một bước ngắm nghía bức vẻ trên giá, “Cũng xem như bứcnày đã nắm được cái thần một tí rồi. Con bé này không ngồi yên,khó vẽ quá”.
Lộ Phi nhớ đến cánhtay Tân Thần rung lắc cánh hoa hợp hoan này, cũng cười. “Đúng là khóvẽ. Chẳng những không ngồi yên, rõ ràng cô ấy là thiếu nữ mà xươngtủy lại toát ra vẻ tinh ranh, tinh lực dồi dào, có phần bt định,thực sự là khó nắm bắt”.
Tâm Địch kinh ngạc,“Hê, Lộ Phi, những gì anh nói cũng đúng là điều em nghĩ, nhưng emkhông biết diễn đạt được”.
Lộ Phi trầm ngâm nhìnbức vẽ. Một đứa trẻ hoạt bát như thế mà lại bị con bóng đè hànhhạ, rồi che giấu rất khéo, thực sự không thể hiểu nổi.
Đến trước hôm vàohọc lại. Tân Thần dọn dẹp đồ đạc của mình, chuẩn bị về nhà. Hômđó Lộ Phi cũng đến, hai người cùng đi với nhau. Lộ Phi thấy Tân Thầnchuẩn bị về nhà mình với vẻ uể oải thì bỗng thấy xúc động, “Hômnay có chuyện gì không?”.
Tân Thần lắc đầu. LộPhi đưa tay đón lấy ba lô đựng quần áo của cô, “Đi, anh đưa em đến mộtnơi”.
Tân Thần nhìn anh vẻkỳ lạ, “Đi đâu?”. Có rất nhiều cậu con trai hoặc nhát nhát hoặc togan đường đột đòi cô hẹn hò với họ, nhưng cô chưa bao giờ cho rằng LộPhi cũng là một trong số đó.
Lộ phi mặc áo sơ mitrắng, cao ráo đứng trước mặt cô. Ánh nắng nhiều lên khiến mái tócđen nhánh của anh thấp thoáng những đốm sáng lấp lánh. Ánh mắt anhrất sáng và sâu thẳm, đang dịu dàng nhìn cô như ẩn giấu nụ cười:“Đến nơi là biết, không dám đi à?”.
Chẳng có gì là TânThần không dám cả, cô nghiêng đầu, “Đi thôi”.
Không ngờ Lộ Phi lạivẫy taxi đưa thẳng cô đến bệnh viện trung tâm lớn nhất thành phố. Côdẩu môi, định quay lưng bỏ đi.
Lộ Phi nhanh tay nhanhmắt, chụp lấy tay cô không cho cô chạy, “Cậu anh là chủ nhiệm khoa nộithần kinh ở đây, để cậu anh khám cho em”.
Cô rút tay về, “Này,chỉ là gặp ác mộng thôi mà, không đáng sợ như bệnh thần kinh chứ?”.
Lộh Phi buồn cườiquá, “Chẳn có kiến thức gì hết. Làm gì có cách nói ‘bệnh ’ đâu, chỉ có bệnh tinh thần và chứng thần kinh. Hơn nũa khoa nộthần kinh và bệnh tinh thần là hai chuyện khác nhau”.
Cô lặng thinh, cũngkhông bỏ đi nữa.
“Chắc không cần tiêmhoặc uống thuốc gì đâu”. Lộ Phi nhìn cô có vẻ đau đầu, “Này, em có còn là trẻ con đâu, đừng thế chứ. Chẳng lẽ em muốn cơn ác mộng nàybám lấy em mãi à?”.
Tay cô lặng im trongtay anh. Ngẩn ra một lúc rồi cô thỏa hiệp, theo anh vào trong bệnh viện.
Tạ Tư Tế cậu của LộPhi gần bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, đeo cặp kính không gọng,toát lên vẻ uyên bác hòa nhã, có khí chất bác sĩ điển hình. Ônghỏi tường tận tình trạng của cô bé mà cháu ông dẫn đến. Đến khihỏi cụ thể từ lúc nào đã gặp ác mộng thì Tân Thần cúi đầu, imlặng một lúc mới nói: “Bắt đầu từ tối hôm người phụ nữ ấy đếntìm cháu”.
Lộ Phi hồi tưởng lạirồi nói với cậu mình về khoảng thời gian đó. Lúc này anh mới biết,thì ra Tân Thần không phải vô tư vô cảm như vẻ bề ngoài cô thể hiện.Chuyến viếng thăm đột ngột của mẹ cô lại đèn nén và làm phiền côbằng cáchquyết định vấn đề mình giữ phong thư ấy, chí ít hiện giờkhông nên nhắc đến nó với cô.
Tạ Tư Tế bảo họkhông cần quá lo lắng. Ông giải thích nguyên nhân của nó một cách bàibản: “Loại bóng đè này tên gọi là chúng tê liệt khi ngủ, do ngườimặc ngủ say mà não bị thiếu máu gây ra. Người mắc vừa tỉnh dạy sẽbị thiếu máu, vận động và thị giác tê liệt trong mấy phút vẫn chưakết thúc nên sẽ xuất hiện ảo giác tâm lý vật lộn để tỉnh dạy nhưngkhông thể nào tỉnh lại được. Vì mùa hè huyết quản người căng phồnglên khá nhiều, huyết áp thấp xuống, nên tỉ lệ phát sinh bệnh trongmùa hè cao hơn sơ với các mùa khác”.
“Có tránh được khôngạ?”. Lộ Phi hỏi.
“Có lúc nó liên quanđến tư thế ngủ không đúng, gối đầu quá cao hơn phần tim bị đè xuốngtrong lúc ngủ, điều chỉnh những thứ đó sẽ tránh được bóng đè”.
Tân Thần lắc đầu,“Cháu đã thử rồi. Gần đây nằm ngay ngắn ngủ trên giường cũng bịthế”.
“Nếu loại trừ vấnđề về tư thế ngủ thì chắc là do tâm lý rồi. Thông thường khi áp lựclớn, mệt mỏi quá mức, nghỉ ngơi không điều độ, mất ngủ, lo lắngnhiều sẽ xuất hiện bóng đè nhiều hơn. Theo như tình trạng và tầnsuất mà cháu nói thì không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần không phải do cơđịa thì không nguy hại đến sức khỏe, thư giãn tinh thần là được”.
Lộ Phi nghe nhắc đếnnhững từ không nên dính dáng đến một cô bé ở độ tuổi này “áp lực,lo lắng” chỉ không tránh khỏi cảm giác lo âu, nhưng Tân Thần có vẻrất vui, dường như có một lời giải thích khoa học như thế đã khiếncô yên tâm hơn, “Dù sao chỉ cần không phải quỷ đè lên người như ngườikhác nói là được. Cháu không muốn tự mình diễn phim kinh dị đâu”.
Ra khỏi bệnh viện.Tân Thần chạy ngay sang đường bên kia, Lộ Phi chưa kịp phản ứng thì côđã cầm hai que kem chạy về, đưa một que cho anh. Anh lắc đầu. Cô khôngnói năng gì mà nhét luôn vào miệng anh nên anh đành nhận lấy.
Trước nay Lộ Phi đượcdạy dỗ nghiêm khắc, bản thân anh cũng rất nghiêm khắc với mình. Đâylà lần đầu tiên anh vừa đi đường vừa ăn thế này, mà lại là kem đâutrẻ con nữa, tự biết là chẳng ra sao cả. Nhưng nhìn Tân Thần đi phíatrước vẫn ăn mặc kiểu mùa hè, áo pull trắng và quần jeans, sải đôichân dài, những bước chân uể oải. Ánh nắng xuyên qua những tán láchiếu xuống người cô. Quay đầu lại, khóe môi đã dính vệt chocolate, gươngmặt rạng rỡ nụ cười. Lộ Phi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ lạ lùng.
Cũng hôm ấy Lộ Phiđưa Tân Thần về nhà, lần đầu biết được hoàn cảnh sống của cô. Thậtsự anh có vẻ không tin nổi, một Tân Thần bề ngoài tươi tắn xinh đẹpmà lại hàng ngày ra ra vào nơi này.
Xung quanh mọi thứđều tạp nham, khắp nơi là dụng cụ xây dựng bày bừa lung tung. Quầnáo giăng ngang dọc, có chiếc còn đang rỏ nước tí tách. Tuy bên ngoàitrời rất sáng nhưng hàng lang nằm trong góc khuất nên tối om om. Anhtheo sau Tân Thần loạng choạng lên lầu, thỉnh thoảng đụng vào đồ chấttừng đống, đồng thời cảm thán: Chẳng trách khi Tân Thần bị bóng đèlại có tình tiết không tìm nổi đường ra trong hành lang u tối.
Tân Thần mở cửa, vàLộ Phi lại ngạc nhiên thêm lần nữa. Ngôi nhà nhỏ hai phòng, lộn xộncũng không thua gì bên ngoài. Đồ vậy rất cũ kỹ, nhưng lại có mộtchiếc tivi màu rất lớn và mới tinh. Bậc thềm cửa bỏ đầy sandal,giầy da , giày thể thao cho đến những đôi giày đi bốn mùa đã bong damột cách bừa bộn. Trên chiếc ghế sofa màu tối cũng đặt đầy mộtđống quần áo đủ màu sắc, dày có mỏng có, đủ loại chất liệu
Tân Thần không quan tâmđến sự bừa bộn đó, tiện tay ném túi xuống, mở quạt treo rồi tiếnđến mở cửa sổ thông gió, sau đó mở tivi, đẩy hết quần áo trên ghếsofa sang một bên rồi gọi Lộ Phi, “Ngồi đi. Lâu quá em không về nhà.Nhà chẳng có gì hết. Lúc nãy quên mua nước ngọt rồi”.
“Con gái như em, dọndẹp nhà cửa một tí mất công lắm à?”.
“Em quét dọn thườngxuyên mà”. Cô thản nhiên nói.
Nhà cửa quả thựckhông bẩn, nếu không người mắc chứng sạch sẽ như Lộ Phi đã bỏ chạyrồi, “Nhưng lộn xộn quá, đặt giày dép cho ngay ngắn, quần áo gấplại hết rồi bỏ vào tủ thì sẽ gọn hơn nhiều”.
Tân Thần cau mày, tỏvẻ anh - nhiều - lời - quá. Nhưng anh vẫn đưa cô đi khám bệnh, giảitrừ tâm bệnh của cô, cô quyết định không giận dỗi gì với anh mà chỉcấp tốc gấp quần áo lại. Cô làm rất nhaanh chóng gọn ghê, chẳng mấychốc xếp xong quần áo và ôm hết vào phòng ngủ, sau đó ra ngoài nhìnanh, “Còn gì không vừa ý không?”.
Lộ Phi vẫn không hàilòng với tình cảnh nhà ngôi nhà này, nhưng gương mặt thiếu nữ mỉmcười vui vẻ trước mặt quả có sức lay động. Anh quyết định thôi đểtừ từ vậy, không làm mất hứng cô nữa.
Hai người ngồi tròchuyện trên ghế mầy ngoài ban công. Lúc ấy mùa hè đã gióng nhữnghồi chuông cuối, không khí không còn nóng nực khó chịu nữa. Lúcchạng vạng đã có những ngọn gió nhẹ phớt qua. Đối diện vẫn là mộtkhu nhà xám xịt ảm đạm, một đàn bồ câu đang bay lượn, thỉnh thoảnglướt qua tầm mắt hai người, có vẻ rất tự do tự tại.
Tân Thần vặn người,“Lại vào học rồi. Thầy cô cứ suốt ngày nhắc đến kỳ thi chuyển cấp,phiền phức quá! Thật không muốn đi học nữa”.
“Đợi anh rảnh rỗi sẽđến dạy thêm cho em”.
Cô gật gù, nhưng cóvẻ không hào hứng lắm.
“Vậy em muốn làm gì,chơi suốt ngày à?”.
“Nếu không phải vìsợ bác giận thì em đã chẳng muốn thi vào trường trung học này, họcở một trường bình thường khác cũng thế”. Tân Thần tỏ ra thản nhiênvới sự không có chí khí của mình, “Nhưng em vẫn phải thi cho tốt,nếu không bác lại phải nhờ người quen, thậm chí nộp tiền cho em vào.Bác cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có chứng cưỡng bức này với em vàĐịch Tử là không tốt”.
Lộ Phi biết chứngcưỡng bức này là lời than vãn ngầm của Địch Tử dưới yêu cầu quácao của cha mẹ cô, tất nhiên Tân Thần cũng tán thành tuyệt đối vớichị họ mình. Nhưng anh không cho rằng đó là chứng cưỡng bức. Cuộcđời yêu cầu quá thấp và không có mục tiêu trong mắt anh là rất khóhiều. “Em không đặt ra cho mình một mục tiêu thì chẳng phải chỉ làsống cho qua ngày à?”
“Lại định dạy dỗ emrồi”. Tân Thần vẫn không tỏ vẻ cụt hứng về anh, “Con người quan trọngnhất là sống vui vẻ. Như anh chỉ chắc là tìm thấy thú vui trong họctập, nhưng em thì không. Nên đừng lấy tiêu chuẩn của anh ra để yêu cầuem”.
“Vậy thú vui của emlà gì?”.
“Rất nhiều chứ. Mặcmột bộ quần áo mới, ngủ một giấc không bị ai quấy nhiễu, nghe nhạc,xem phim, ngửi hương hoa, ăn kem chocolate, uống nước ngọt ướp lạnh, cònnữa…”. Cô quay lại, nhìn anh vẻ nghiêm túc, “Ngồi trò chuyện với anhthế này”.
Những niềm vui vụnvặt và cụ thể như thế, đặc biệt là còn liên quan đến anh, giống nhưmột bàn tay đang gáy lên những sợi tơ đàn trong tim khiến Lộ Phi thấyrung động, những đạo lý mà anh định giảng giải cho cô nghe đã bị némhết sang một bên.
Sở dĩ thân với TânĐịch, ngoài việc cha mẹ cô đã làm thư ký cho cha anh một thời gianrất dài, hai người đã quen nhau từ lâu, thì hầu hết là do hai giađình gần gũi nhau, đều có cha mẹ là công chức, tính cách nghiêmkhắc, được dạy dõ nghiêm ngặt, nói năng phải chừng mực, cử chỉ phải đoàng hoàng.
Anh luôn học theo chamình một cách vô thức, hành động bình tĩnh xử lý mọi việc nghiêmngặt, già dặn trước tuổi, luôn cảm thấy những tín hiệu bật đèn xanhcủa các nữ sinh trong trường là ấu trĩ, đều lịch sự nhưng kiên quyết từ chối không bao giờ muốn phát triển trên tình bạn với bất kỳ ai.
Còn Tân Thần nhỏ bé,Tân Thần không hè bị bó buộc, là người con gái đầu tiên là Lộ Phi ôm khi đã trưởng thành. Anh thậm chí còn chưa nhận ra thì cô đã bướcvào trái tim anh bằng tư thế chạy sầm sập và gần như là lao thẳngvào.
Cô thẳng thắn nóimình vẫn luôn chú ý đến anh, bằng giọng điệu điển hình của một cô gái, “Lúc học tiểu học em đã thấy dáng vẻ anh đứng trên sân khấukéo violin thật tuyệt”.
Lộ Phi mỉm cười.
“Nhưng anh cũng rấtkiêu ngạo, rất thờ ơ với mọi người, rất hóm hỉnh”.
Lộ Phi thừa nhận,quả thực anh đã để lại ấn tượng này cho rất nhiều người.
“Nhưng thân nhau rồi,phát hiện ra anh không không quá trâu bò như lúc ban đầu em thấy”.
Lộ Phi chỉ biết lắc đầu.
“Sau này rảnh rồikéo đàn cho em nghe, được không?”.
Lộ Phi gật đầu nhận lời.
“Anh ôm em khiến emrất yên tâm”’.
À, cái ôm đó. Tấtnhiên anh nhớ, khi cơ thể nhỏ bé của cô nằm gọn trong tay anh, anh đãcảm thấy tiếc thương vô hạn.
Đêm xuống. Tân Thầncùng Lộ Phi xuống lầu, nằng nặc đòi dẫn anh một một quán ăn nhỏ màbình thường anh không bao giờ vào để dùng cơm tối, “Em có thể thiếuở đây, đợi bố em đi công tác vê rồi thanh toán một lượt”.
Ăn cơm xong, anh lạiđưa cô lên lầu, dặn cô khóa chặt cửa. Anh lần mò xuống dưới, lần đầunhớ ra, mình đã mười tám tuổi, sắp học đại học rồi, mà lại thíchmột cô bé mười bốn tuổi, như thế có phải là đặc biệt không
Chỉ là thích, khôngcó gì to tát cả. Anh an ủi mình. Quay lại nhìn khu nhà cũ kỹ trongbóng đêm, nhớ đến nụ cười rạng rỡ như ánh nắng của cô, anh cũng mỉmcười trong bóng tối.
|
|