|
Chương 58
Cổ họng bị Ninh Nam siết chặt, đã sắp không thở được nữa rồi.
Noãn Noãn thấy rõ trong mắt anh ta lóe lên sát ý.
Cô cũng là người bị hại, song lại bị Ninh Nam hiểu lầm như thế này!
Lúc Tấn Tịch chạy đến nơi, hai người họ vẫn nguyên tư thế như vậy.
“Hai người đang làm gì thế?” Nhìn thấy Noãn Noãn một thân thảm thương như vậy còn bị siết lấy cổ họng, anh ta vội vàng hét to một tiếng.
Tiếng hét này, lại làm cho Ninh Nam tỉnh táo lại không ít.
Anh ta là nghi ngờ cô, song lại không có chứng cứ, hơn nữa, cô cũng bị thương, Noãn Noãn, không giống như người đang diễn khổ nhục kế.
Là do quá lo lắng cho Ninh Manh, mới làm ra sự việc không có chút lý trí nào như thế này, Ninh Nam có chút hối hận, buông cô ra, sau đó nhìn cô rũ xuống sàn nhà.
Noãn Noãn cuối cùng cũng được giải thoát, thở hổn hển từng ngụm to, chưa ổn định được kinh sợ!
Song, từ phòng phẫu thuật bỗng có người đi ra.
“Người nhà của Ninh Manh, cần phải ký tên, bác sĩ Trần hiện giờ đang nỗ lực cố gắng hết sức, song bệnh nhân vốn đã mất quá nhiều máu, cho nên rất nguy hiểm, cần có chữ ký của người nhà bệnh nhân.”
Tiểu hộ lý đi ra kia đem từng câu từng chữ bác sĩ Trần dặn dò truyền đạt đến cho Ninh Nam nghe, mặc dù giao tình của Trần Tiểu Dương và Ninh Nam rất tốt, song là thủ tục cần làm, vẫn là không thể thiếu được.
Chỉ là lời nói tàn nhẫn như vậy, làm Ninh Nam vốn dĩ luôn bình tĩnh cũng đã run rẩy.
Tay cầm lấy bút, đầu ngón tay run nhẹ, nếu ký tên của mình lên, là có quan hệ đến sinh mạng của Ninh Manh, Trần Tiểu Dương là người có thể tin được, song sự hoảng sợ trong tim, vẫn là trước giờ chưa từng trải qua.
Ngẩng đầu lên nhìn Tấn Tịch một cái, muốn có được ý kiến của cậu ta, dù sao cậu ta cũng là người mà Ninh Manh để ý đến nhất.
“Ký đi, để Tiểu Dương mau mau làm xong phẫu thuật, đừng kéo dài nữa.”
Tấn Tịch nặng nề than một tiếng, trong ngữ khí không còn cách nào khác cùng nhẫn nhịn kia, có thể nghe thấy được là đã trải qua một hồi tranh đấu mới quyết định được.
Đúng vậy, lúc này đây, không ký cũng phải ký, nếu không chính là đã từ bỏ hi vọng cuối cùng rồi.
Có được sự đồng ý của Tấn Tịch, Ninh Nam ký tên lên.
Sau đó, lại là sự đợi chờ dài dằng dặc.
Hình Tuệ lúc này cũng đã đến nơi, Noãn Noãn đem toàn bộ sự việc xảy ra như thế nào đều nói lại một lần.
Đối với sự việc này, Ninh Nam quyết định phải tra ra bằng được để báo thù.
Đối với Lam Mặc cùng người nhà anh ta đều không thông báo chuyện này, lại khuyên Tấn Tịch không nên làm lớn chuyện này ra.
Ninh Manh bị hãm hiếp hội đồng, thêm một người biết chuyện, danh tiết của cô ấy sẽ lại bị tổn hại thêm.
Thời gian, đã trôi qua tám tiếng rồi, từ buổi tối tới đêm khuya, đèn phòng phẫu thuật mới tắt đi.
Trần Tiểu Dương bước ra, đều là mồ hôi trên mặt, anh ta vừa rồi như là đã chiến đấu một trận, thật may, trận này thắng rồi.
“Thế nào rồi?” Cả bốn người đều xông đến hỏi.
“Phẫu thuật rất thành công, cô ấy sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng nữa, có điều … … ” Trần Tiểu Dương dừng lại một chút, cuối cùng bước đến trước mặt Hình Tuệ, tránh khỏi hai người đàn ông kia thấp giọng nói : ” Hạ thể của Ninh Manh phải chịu thương tổn rất lớn, sau này cô ấy nhất định phải phối hợp điều trị mới khỏi được.”
Hình Tuệ vốn dĩ đã ở biên giới của sự sụp đổ, nghe thấy tin này về con gái mình, e là không có người mẹ nào có thể trấn tĩnh được, lúc này nghe thấy Trần Tiểu Dương nói nghiêm trọng như vậy, có thể biết được con bé đã phải chịu khổ như thế nào.
“Tôi sẽ cố sức khuyên con bé.”
“Vâng, tinh thần của cô ấy nhất định sẽ bị ảnh hưởng, mọi người nhất định phải khuyên cô ấy một cách chân thành, đây mới là quan trọng.”
“Được, tôi biết rồi, cám ơn cậu.” Hình Tuệ nói một cách đau lòng, đã không còn vẻ mặt nghiêm khắc kiêu sa như hàng ngày nữa.
Trần Tiểu Dương bước về giữa bốn người, nói với người trong phòng phẫu thuật đã có thể đẩy Ninh Manh ra ngoài, lại phân phó với mọi người, còn đặc biệt nói với Tấn Tịch.
“Mọi người phải thường xuyên phụ đạo về tâm lý cho cô ấy, hiện giờ Ninh Manh cần nhất những thứ này, đặc biệt là cậu, Tấn Tịch.”
“Tôi nhất định sẽ làm.” Tấn Tịch gật đầu, nói chắc chắn. ~
Chương 59
Thực ra hiện giờ điều Ninh Nam lo lắng nhất, là thái độ của Tấn Tịch, nếu như sau khi Ninh Manh phải chịu đựng nỗi nhục nhã to lớn như vậy xong, Tấn Tịch lại bởi vì chuyện này mà không cần con bé nữa, cũng đều lcó thể hiểu được nguyên nhân, nhưng đây là em gái của anh, cho nên anh vô cùng hi vọng, Tấn Tịch có thể kiên trì ở bên Ninh Manh, không để con bé phải chịu đựng thêm sự đả kích lớn nào nữa.
Bốn người theo chiếc xe đẩy Ninh Manh kia đi về phòng bệnh.
Ninh Manh vẫn còn chịu tác dụng thuốc mê chưa tỉnh, nên vẫn còn đang hôn mê.
Biểu tình của mọi người đều rất trầm trọng, tất cả đều ở lại bên cạnh giường chờ cô ấy tỉnh lại.
Dựa vào tính cách của Ninh Manh, có lẽ khi tỉnh lại, không thể tiếp nhận được sự thật này, sẽ làm loạn trời loạn đất lên mất.
Hai tiếng sau, Ninh Manh tỉnh lại.
Đôi mắt mở to, song lại không còn sắc màu như trước đây nữa.
“Ninh Manh, cô tỉnh rồi?” Noãn Noãn là người đầu tiên phát hiện ra, cô từ đầu vẫn túc trực suốt bên giường bệnh.
Mọi người đều vây lại, đỡ cô ấy ngồi dậy, Ninh Manh không hề nhìn ai cả, chỉ vô hồn nhìn đăm đăm về một điểm nào đó.
“Ninh Manh, em hiện giờ thấy thế nào rồi?”
“Ninh Manh, con nhìn mẹ đi, con đã được an toàn rồi.”
“Ninh Manh, anh trai ở đây, không có ai dám động đến em nữa đâu.”
Mỗi người một câu, song Ninh Manh vẫn là không nói gì, cũng chẳng nhìn bọn họ lấy một cái, dường như phòng bệnh này, căn bản là chẳng có ai cả vậy.
“Ninh Manh, con đừng dọa mẹ … … “ Hình Tuệ không nhịn được nữa bắt đầu nức nở, nắm lấy tay cô, lòng bàn tay cô lạnh lẽo, đang hơi hơi run rẩy.
“Đừng sợ, con đã được an toàn rồi.” Hình Tuệ biết cô vẫn còn đang sợ hãi, song cô đến một câu cũng không đáp lại, phản ứng như thế này, làm bọn họ càng thêm lo lắng.
“Ninh Manh … … “ Tấn Tịch nắm lấy tay cô, vẫn như trước đây sủng nịnh gọi cô.
Trong mắt Ninh Manh lướt qua một tia chấn động, bản năng mà trốn vào trong chăn, lại bị Tấn Tịch kéo lại.
Anh ta có thể hiểu được, cô hiện giờ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp anh nữa.
“Cô rốt cuộc sao thế này? Nói một câu được không? Để cho chúng tôi được yên lòng?” Noãn Noãn thấy cô ấy đến Tấn Tịch cũng không để ý nữa, cũng bị dọa theo.
“Tôi đi gọi Trần Tiểu Dương đến.” Ninh Nam không nhịn được nữa đứng dậy, mím chặt môi, lại có chút nghẹn ngào, anh không thể chịu được vốn dĩ là hoạt bát năng động như vậy, em gái thường xuyên gây gổ với anh lại biến thành thế này, sự trầm mặc của con bé so với gào khóc còn làm người ta thương tâm hơn.
Ninh Nam đứng ở bên ngoài một lúc, trấn tĩnh lại tinh thần rồi mới đi tìm Trần Tiểu Dương, trong quá trình này, anh ta cũng đã hỏi kỹ bệnh tình của Ninh Manh.
Mặc dù Noãn Noãn đã kể lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng đối với quá trình xảy ra bạo lực đó, cô không hề nói nhiều, còn Ninh Manh bị thương có bao nhiêu thê thảm, anh ta là từ miệng Trần Tiểu Dương mà mới biết được.
Nắm chặt tay thành quyền, Ninh Nam quyết tâm, dù cho có phải đào ba tấc đất lên anh cũng phải tìm ra được chủ mưu, trả lại hắn mười lần một trăm lần, báo thù vì Ninh Manh!
Lúc đẩy cửa bước vào, thấy Hình Tuệ vốn dĩ luôn kiên cường cũng đã khóc không thành tiếng, dường như muốn cầu Ninh Manh mở miệng, cô ấy vẫn là một chút phản ứng cũng không có.
“Tiểu Dương, cậu xem xem cô ấy sao thế? Có phải thanh âm bị sao rồi không?” Tấn Tịch lo lắng nhìn Ninh Manh, nắm chặt lấy tay cô ấy, muốn ổn định thân thể run rẩy của cô ấy.
Trần Tiểu Dương kiểm tra một hồi, thanh âm không có gì bất thường, cuối cùng đạt được kết luận là : Cô không phải không nói được, mà là cố ý không nói, đây là ý thức muốn tự bảo vệ bản thân, là một loại biểu hiện của bệnh thái do sau khi phải chịu kích động quá lớn.
Nghe Trần Tiểu Dương giải thích xong, mọi người mới bỏ xuống được nỗi lo trong tim, ít nhất giọng nói của cô ấy cũng không có vấn đề gì, chỉ cần qua được chướng ngại về tâm lý, sau này sẽ có thể nói được.
“Ninh Manh … … “ Tấn Tịch lại gọi cô, anh nhìn ra được, khi anh gọi cô, trong mắt cô vẫn có chút biến đổi.
“Ninh Manh, chúng ta kết hôn nhé … … “ Nắm chặt lấy tay cô ấy, thâm tình mà kiên định nhìn cô. ~
Chương 60
Tất cả mọi người ngây ra, đều cảm động vì câu nói của anh ta.
Ninh Nam lúc này lại càng thêm mấy phần thán phục Tấn Tịch.
Chỉ có thực sự yêu thương một người, mới có thể vào lúc này để cầu hôn cô ấy.
Vào lúc mà cô suy nhược nhất, không phải là rời bỏ cô ấy, mà là cùng cô đi tiếp.
Mà Ninh Manh vốn từ đầu đến giờ không dám nhìn anh, giờ cũng nhìn lên mắt anh ta.
Vẫn là con mắt thân thuộc đó, phát ra ánh sáng sủng nịnh thân thuộc, làm cô lệ rơi như mưa.
Ninh Manh vốn nãy giờ không hề có chút cảm xúc nào giờ cũng đã khóc, dưới ánh nhìn của anh ấy, cô đã nhìn thấy sự kiên định của anh.
Noãn Noãn đứng bên cạnh cũng đã khóc, cảm động vì Ninh Manh đã tìm được một người đàn ông như thế này.
Hình Tuệ cũng khóc, vì cảm kích tình cảm vĩ đại này của Tấn Tịch.
Ninh Nam cũng có chút nghẹn ngào, anh ta rất ít khi xuất hiện loại cảm tính như thế này, hôm nay nhìn thấy sự kiên định của Tấn Tịch, anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân liệu có thể nào có được một tình yêu như thế này, hoặc là tìm được một người con gái nguyện vì anh ta mà bỏ ra tất cả.
Song Ninh Manh chỉ có khóc chỉ có khóc, song cuối cùng lại tránh ra khỏi tay của Tấn Tịch, lắc đầu.
Mọi người đều hiểu vì sao Ninh Manh từ chối, song cô ấy chỉ lắc đầu, vẫn là không nói gì cả.
“Không sao, anh có thể đợi … … Anh sẽ mãi ở bên cạnh em … … “ Tấn Tịch hơi hơi than nhẹ một hơi.
Lời nói của anh ta rất thân thiết, lại lần nữa làm Ninh Manh cảm động.
Cô vẫn còn chưa vượt qua được trở ngại trong tim này, anh đã rất hiểu cô, nói rằng anh nguyện ý đợi, ở bên cạnh cô cho đến khi cô nghĩ thông thì thôi.
Noãn Noãn âm thầm lui ra ngoài, đột nhiên rất muốn tìm một nơi nào đó khóc một trận thật to.
Kiếp nạn của Ninh Manh, cô đã tận mắt nhìn thấy, cứ luôn nghĩ rằng bản thân đã làm liên lụy đến cô ấy, cứ luôn nghĩ rằng bản thân cứ mở to mắt như vậy mà nhìn cô ấy bị làm nhục song lại không thể ngăn cản, cô thật có lỗi với cô ấy.
Hạnh phúc của Ninh Manh, là dựa vào Tấn Tịch đến bù đắp, mà lúc này, cô cần phải phát tiết cho thoải mái đã.
Bước ra khỏi phòng bệnh, bước chân lang thang, đến khi bước đến cửa bệnh viện, đến bản thân cô cũng không cảm giác được, ,cứ như một u hồn, âm thầm bước đi, âm thầm khóc.
Gió thổi trên mặt kia, nước mắt còn chưa khô, làm có chút lạnh.
Noãn Noãn bất giác, đã bước đi rất xa rồi.
Đường đi có chút hẻo lánh, đường đi bộ và xe chạy đã không còn hàng rào phân cách nữa,đôi lúc mới có xe chạy qua, lại làm bụi mù dâng lên, có chút nhức mũi.
Noãn Noãn muốn đi vào phía trong một chút, thì đột nhiên có một chiếc xe thương vụ dừng lại bên cạnh.
Còn chưa đợi cô kịp có phản ứng, trên xe đột nhiên có hai người bước xuống, bịt miệng cô lại, dùng tốc độ nhanh nhất mà đem cô lên xe.
Sau đó, tung bụi mà đi.
Toàn bộ sự việc xảy ra không đến nửa phút, tốc độ nhanh chóng, hầu như không có ai phát hiện ra.
Noãn Noãn bị đẩy lên xe, liền bị bịt miệng lại, không cho cô kêu lên.
Lại bị bắt cóc một cách đột ngột như vậy, làm cô thật không hiểu được, cô thậm chí còn không nhìn rõ được hai người vừa rồi là người như thế nào, mắt đã bị một miếng vải đen che lại, tay cũng bị trói quặt ra sau lưng.
“Ưm … Ưm… ” Noãn Noãn chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm.
Cô đột nhiên rất sợ hãi, hối hận sao lại đi ra ngoài một mình, liệu có phải là người ngày hôm qua lại đến bắt cóc cô hay không, cái lũ súc sinh đó, nghĩ đến bọn chúng, cô liền thấy khủng hoảng cùng căm hận.
Xe đang chạy với tốc độ cực nhanh, chạy về hướng một biệt thự nào đó ở ngoại ô.
Noãn Noãn thử cố dựa hướng ra phía cửa sổ, ý đồ muốn nghe được âm thanh nào đó.
Song ngoài âm thanh tốc độ của xe ra, không còn gì khác, trên xe có bao nhiêu người, cô cũng không biết, mà đám người kia dường như rất thận trọng, từ đầu đến cuối một câu cũng không nói.
Sự hoảng sợ, dần dần chiếm đóng toàn thân, dường như trước mặt, lại có một kiếp nạn đang chờ cô … …
Mà lần này, cô phải một mình chiến đấu!!! ~ |
Rate
-
Xem tất cả
|