Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: nail65
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết ] Tay Cự Phách | Sidney Sheldon

[Lấy địa chỉ]
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:57:51 | Xem tất
Mỗi buổi sáng, Webster thức dậy và ra khỏi nhà rất sớm, và khi Eve thức dậy, đi xuống bếp, nàng thấy cà phê và các thức ăn sáng đã được dọn ra sẵn sàng cho nàng. Anh mở một chương mục ngân hàng khá lớn lấy tên Eve, và bỏ tiền thêm vào chương mục ấy đều đều. Eve tiêu xài không cần tính toán. Miễn sao Eve vui thích thế là Keith Webster cảm thấy sung sướng. Eve mua những thứ trang súc đắt tiền cho Rory, và sống với anh chàng này hầu như tất cả mọi buổi trưa. Y ta làm việc rất ít.

“Tôi không thể tham dự vào bất cứ vai trò nào. Nó làm hỏng hình ảnh của tôi đi”. Y phàn nàn với Eve.

“Em hiểu, anh yêu quý ạ”.

“Em hiểu được sao? Em biết gì về nghệ thuật trình diễn trên sân khấu? Em sướng từ trong trứng sướng ra”.

Thế là Eve lại mua một món quà tuyệt đẹp để xoa dịu y. Nàng trả hộ cho Rory tiền thuê nhà, mua cho y những bộ quần áo để xuất hiện trong những cuộc phỏng vấn, trả tiền ăn cho y tại các nhà hàng sang trọng để cho các nhà sản xuất phim ảnh trông thấy. Nàng muốn ở bên cạnh Rory hai mươi bốn giờ trên hai mươi bốn, nhưng phiền một nỗi là có chồng nàng ở đó. Eve thường về đến nhà lúc bảy tám giờ tối, và lúc ấy thì Keith Webster đang mặc áo tạp dề lúi húi làm cơm ở trong bếp. Anh không bao giờ hỏi vợ đi đâu về cả.

Trong năm năm kế tiếp đó, Peter Templeton và Alexandra gặp nhau thường xuyên hơn. Người này trở thành một vai trò quan trọng đối với người kia. Peter thường theo Alexandra mỗi lần nàng đi đến dưỡng trí viện để thăm cha, và lối chia sẻ như vậy giúp cho sự đau khổ dễ dàng chịu đựng được hơn.

Một buổi tối nọ, Peter gặp bà Kate, khi anh đến đó để đón Alexandra.

“Thế ra anh cũng là một bác sĩ hả? Tôi đã đi dự hàng chục đám tang của các bác sĩ, thế mà tôi vẫn cứ sống nhăn răng. Anh có biết chút gì về kinh doanh không?”, Bà Kate hỏi.

“Thưa bà Blackwell, tôi không biết nhiều lắm”

“Các anh có tổ chức thành một nghiệp đoàn chứ?”

“Không ạ”.

Bà khịt mũi một tiếng. “Mẹ kiếp, anh chẳng biết gì cả. Anh cần có một người lo về thuế khoá thật giỏi. Tôi sẽ cho anh gặp một người của tôi rất giỏi về việc này. Việc đầu tiên người ấy làm là đưa anh vào nghiệp đoàn, rồi…”

“Xin cảm ơn bà, thưa bà Blackwell, công việc tôi làm bấy lâu nay cũng đã quen rồi và tiến hành khá tốt”.

“Ông nhà tôi xưa kia cũng bướng bỉnh như vậy”, bà Kate nói. Bà quay về phía Alexandra. “Mời anh ấy đến ăn cơm tối. Có lẻ bà có thể dạy cho anh ta khôn hơn được phần nào”.

Ra khỏi nhà, Peter nói, “Bà nội em có vẻ ghét anh”

Alexandra cười, “Bà thích anh đấy. Anh cần phải nghe người ta nói bà nội em đối xử như thế nào đối với những kẻ bà ấy ghét thì anh mới hiểu được”

“Anh không biết bà nội em sẽ nghĩ như thế nào nếu anh nói với bà rằng anh muốn cưới em làm vợ, Alex….?”

Nàng ngước mắt lên nhìn anh, nét mặt rạng rỡ, “Cả bà nội lẫn em đều sẽ cảm thấy như thế là tuyệt vời, Peter ạ.”

Bà Kate quan sát sự diễn tiến của mối tình thơ mộng giữa Alexandra va Peter với vẻ thích thú. Bà mến ông bác sĩ trẻ, và nghĩ rằng anh ta sẽ là người chồng tốt của Alexandra. Nhưng bản chất bà là một người buôn bán, đổi chác. Lúc này, bà ngồi trước lò sưởi đối diện với hai người.

“Nói thật với anh”, bà nói dối, “rằng điều này quả là bất ngờ đối với tôi. Xưa nay tôi vẫn mong rằng Alexandra lấy một nhà quản trị kinh doanh để sau này có thể nắm lấy việc điều khiển Công ty Kruger-Brent”.

“Thưa bà, đây không phải là một lời đề nghị kinh doanh. Alexandra và tôi muốn thành hôn với nhau”

“Về mặt khác”, Bà Kate tiếp tục nói như không có sự gián đoạn, “anh là một nhà tâm lí trị liệu. Anh hiểu trí tuệ và các xúc con người hoạt động như thế nào. Do đó, có lẻ anh sẽ là người điều đình rất giỏi trong công tác kinh doanh. Tôi muốn anh dính líu với công ty. Anh có thể…”

“Không”, Peter đáp với vẻ cương quyết, “Tôi là một bác sĩ. Tôi không thích đi vào lĩnh vực kinh doanh”.

“Đây không phải là đi vào lĩnh vực kinh doanh”, bà Kate gắt lên, “Chúng tôi không nói đến một cửa hiệu tạp hoá ở một góc phố nào đó. Anh sẽ là một thành phần của gia đình và tôi đang cần một người có thể điều khiển…”

“Tôi xin lỗi”, giọng của Peter có vẻ dứt khoát, “Tôi sẽ không dính líu gì đến công ty Kruger-Brent. Bà sẽ phải tìm ra một người khác để làm công việc ấy…”

Bà Kate đưa mắt về phía Alexandra. “Cháu có ý kiến gì về câu chuyện ấy hay không?”

“Cháu muốn tất cả thứ gì có thể đem lại hạnh phúc cho Peter, bà ạ”

“Thật là đồ vô ân bội nghĩa”, Bà Kate quắt mắt lên, “Cả hai đứa bây đều là ích kỉ”. Bà thở dài. “Thôi được. Biết đâu các người một ngày nào đó sẽ thay đổi ý kiến”. Rồi bà nói thêm, “Các người có định có con cái không nào?”

“Đó là một vấn đề riêng tư. Tôi có cảm tưởng như bà là một người rất giỏi vận động con người, thưa bà Blackwell, nhưng Alex và tôi sẽ sống cuộc sống riêng của chúng tôi, và các con chúng tôi – nếu chúng tôi có con – cũng sẽ sống cuộc sống riêng của chúng nó”

Bà Kate cười dịu dàng. “Anh sẽ không làm thế nào khác thế được, Peter ạ. Tôi đã tự đặt ra cho mình một nguyên tắc là suốt đời không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của những người khác”.

Hai tháng sau, Alexandra và Peter trở về nhà sau tuần trăng mật. Alexandra mang bầu. Khi bà Kate nghe được tin này, bà nghĩ thầm, “Tốt lắm, nó sẽ là một đứa con trai”.

*     *     *

Eve nằm trên giường nhìn Rory trần truồng bước ra khỏi phòng tắm. Anh ta có một thân hình đẹp, rắn chắc, gọn gàng. Eve ưa thích lối ân ái của anh, nhưng vẫn chưa thấy được đầy đủ. Nàng ngờ rằng y có thể có nhiều nhân tình khác nữa, nhưng nàng ngại không dám hỏi sợ làm y buồn lòng. Lúc này, y đã đi đến giường nằm, đưa ngón tay vuốt nhẹ trên làn da của nàng ở ngay dưới đôi mắt, và nói, “Này, em bé ạ, em đã có ít nhiều vết nhăn rồi đó. Thế mà có duyên lắm đấy”.

Mỗi lời nói như một nhát dao đâm, một điều nhắc nhở về sự khác biệt tuổi tác giữa họ với nhau, và cho biết rằng nàng nay đã hai mươi lăm tuổi rồi. Họ lại làm tình với nhau lần nữa, nhưng trí óc của nàng thì để ở đâu đâu.

Gần chín giờ, Eve mới về đến nhà. Keith Webster đang phết mỡ lên miếng thịt nướng trên lò.

Anh hôn nàng trên má. “Chào em yêu quý. Anh đã làm xong mấy món ăn em rất thích. Chúng ta sẽ ăn…”

“Keith này, tôi muốn anh làm hết các vết nhăn này cho tôi”

Anh chớp mắt. “Vết nhăn nào?”

Nàng chỉ vùng dưới mắt. “Những vết này”.

“Đó là những vết nhăn hiện lên khi em cười. Anh thích những cái ấy lắm! Em hãy tin ở anh. Đó là…”

“Trời ơi, anh chỉ cần làm hết các vết nhăn ấy cho tôi. Nghề nghiệp sinh sống anh là như thế mà, phải thế không?”

“Phải, nhưng mà … Thôi được”, anh cố gắng xoa dịu, “Nếu điều ấy làm cho em cảm thấy sung sướng thì anh cũng sẽ làm”.

“Khi nào bắt đầu?”

“Chừng sáu tuần lễ nữa. Thời khoá biểu của anh đã sắp đầy ắp cả rồi”

“Tôi không phải là một trong các bệnh nhân chó chết của anh. Tôi là vợ anh”, Eve gắt lên. “Tôi muốn anh làm ngay bây giờ – ngày mai”

“Bệnh viện đóng cửa vào ngày thứ bảy”

“Vậy thì mở nó ra”. Cái anh chàng này thật ngu xuẩn! Trời ơi, làm sao dứt bỏ hắn ngay bây giờ ! Thế nào nàng cũng sẽ dứt bỏ hắn. Bằng cách này hoặc cách khác. Càng sớm càng tốt.

“Em hãy đi vào trong phòng kia một lát”. Anh đưa nàng vào phòng trang điểm.

Nàng ngồi xuống một chiếc ghế dưới ánh sáng chói lọi của một ngọn đèn, trong khi Webster cẩn thận xem xét mặt nàng. Chỉ trong chốc lát anh ta từ một anh chàng lù khù bé nhỏ, tự mãn, biến thành một nhà phẫu thuật xuất sắc. Eve cũng nhận ra được sự biến đổi ấy. Nàng nhớ lại phép lạ anh đã thực hiện trên khuôn mặt nàng trước đây. Lần phẫu thuật này đối với Keith có vẻ nhuu không cần thiết, nhưng anh đã lầm. Nó mang tính chất sống còn. Eve không thể nào chịu đựng được ý nghĩ sẽ phải mất Rory.

Keith Webster tắt ngọn đèn rọi. “Không khó khăn gì!”. Anh trấn an nàng. “Anh sẽ bắt đầu làm vào ngày mai”

Sáng hôm sau, cả hai người cùng đi đến bệnh viện. Webster nói, “Anh thường có một y tá giúp việc cho anh, nhưng với một việc nhỏ nhặt như thế này thì điều đó không cần thiết”

“Anh có thể sửa đổi chút ít ở chỗ này cho tôi trong khi anh làm công việc ấy”. Nàng vừa nói vừa kéo chút ít lớp da ở cổ họng.

“Nếu em muốn thì cũng được, em ạ. Để anh cho em một thứ thuốc, để em ngủ. Như vậy em sẽ chẳng thấy khó chịu gì cả. Anh không muốn em yêu quý của anh cảm thấy đau đớn”.

Eve ngồi nhìn trong khi Webster đổ thuốc vào ống tiêm, rồi tiêm cho nàng một mũi. Dù có đau đớn, nàng cũng có thể chịu đựng được. Tất cả việc làm này là vì Rory, anh Rory yêu quý. Nàng nhớ đến thân hình rắn chắc như đá của Rory và cái nhìn thèm khát của anh ta.

…Nàng dần dần trôi vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình nằm trên một chiếc giường trong một căn phòng ở phía sau của bệnh viện. Keith Webster đang ngồi trên ghế bên cạnh giường.

“Kết quả thế nào?”. Giọng nàng vẫn còn lè nhè vì ngái ngủ.

“Tốt lắm”, Webster tủm tỉm cười.

Eve gật đầu rồi ngủ lại.

Khi nàng thức dậy sau đó, Keith Webster vẫn còn ngồi tại chỗ. Anh nói, “Chúng ta còn phải để nguyên băng trong ít ngày nữa. Anh cần phải giữ em ở lại đây để tiện săn sóc chu đáo”.

“Được rồi”.

Webster kiểm soát hàng ngày, xem xét mặt nàng, rồi gật đầu nói, “Hoàn hảo”.

“Khi nào thì tôi có thể nhìn thấy mặt tôi được?”

“Vào khoảng thứ sáu này, tất cả sẽ lành hẳn” Anh cam đoan.

Eve ra lệnh cho viên y tá trưởng phải gắn một điện thoại riêng bên cạnh giường nàng. Cú điện thoại đầu tiên nàng gọi là cho Rory.

“Sao, em bé, em đang ở nơi quỷ quái nào đấy?” Rory hỏi, “Anh đang ‘hứng’ lắm đây”.

“Thì em cũng thế, anh yêu quý ạ. Em vẫn còn đang bị bó chân bó cẳng vì cái hội nghị khỉ gió về y khoa của hắn ta ở Florida . Nhưng em sẽ trở về tuần sau”.

“Phải đấy, em nên trở về”

“Anh có nhớ em không?”

“Nhớ như điên ấy”

Eve nghe có tiếng thì thầm ở phía sau qua điện thoại. “Có ai đang đứng với anh ở đấy”.

“Phải, anh và các bạn sắp có một cuộc truy hoan, say sưa chút xíu thôi mà”. Rory vẫn thích nói đùa. “Anh phải đi bây giờ đây”. Đường dây bị cúp.

Eve điện thoại cho Alexandra, lắng nghe một cách chán nản câu chuyện của Alexandra, hăm hở báo tin cho Eve biết rằng nàng đang có mang. Eve nói, “Chị lúc nào cũng mong được trở thành một bà dì”.

Eve ít khi gặp bà nội. Bà có vẻ lạnh nhạt, nhưng Eve không hiểu tại sao. Rồi đây bà ấy sẽ phải nhượng bộ thôi, Eve nghĩ thầm.

Bà Kate không bao giờ hỏi về Keith Webster, nhưng Eve không trách bà bởi vì anh ta chẳng là gì hết. Có lẽ một ngày nào đó, Eve sẽ bàn với Rory để nhờ anh ta giúp mình trừ khử Keith Webster. Lúc ấy Rory sẽ ràng buộc với nàng vĩnh viễn. Thật là một chuyện hết sức khó tin nếu Eve ngày nào cũng cắm sừng lên đầu chồng mà anh ta không nghi ngờ hay không quan tâm gì cả. Nhưng mà, cảm ơn Chúa, kể ra thì anh ta cũng có tài năng về một phương diện nào đó. Các băng sẽ được tháo ra vào thứ sáu này.

Eve dậy thật sớm vào sáng thứ sáu, và nóng lòng chờ đợi Keith Webster.

“Bây giờ đã gần đến trưa rồi”. Nàng phàn nàn với chồng. “Anh ở đâu mà bây giờ mới đến?”

“Anh xin lỗi, em yêu quý. Anh ở phòng mổ cả sáng hôm nay”

“Tôi chẳng cần biết khỉ khô gì về cái chuyện ấy cả. Tháo băng ra, tôi muốn xem nó thế nào”

“Được lắm”

Eve ngồi thẳng dậy, yên lặng, trong khi Webster cắt băng ra khỏi mặt nàng một cách thành thạo. Anh lùi lại để ngắm mặt nàng. Nàng thấy vẻ hài lòng hiện lên trong đôi mắt anh. “Tuyệt hảo”.

“Đưa cho tôi tấm gương soi”

Anh vội vã đi ra khỏi phòng, rồi một lát sau trở lại với một tấm gương cầm tay. Với một vẻ hãnh diện, anh đưa tấm gương cho nàng.

Eve chậm rãi đưa tấm gương lên mặt, rồi nhìn gương mặt nàng được phản chiếu trên đó.

Rồi nàng thét lên một tiếng.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:59:05 | Xem tất
Chương 36


Đối với bà Kate Blackwell, dường như bánh xe thời gian quay nhanh hơn, xô đẩy ngày tháng hối hả trôi qua, hoà lẫn mùa đông với mùa xuân, mùa hạ với mùa thu cho đến khi tất cả các mùa và năm tháng trộn lẫn vào nhau thành một. Lúc này bà đã ở vào những năm cuối của tuổi tám mươi rồi. Tám mươi mấy nhỉ? Đôi khi bà quên hẳn tuổi chính xác của bà. Bà có thể đương đầu với tuổi già, nhưng không thể nào chịu được ý nghĩ sẽ trở thành một bà già nhếch nhác, luộm thuộm. Vì vậy, bà ra sức chăm nom dáng vẻ bề ngoài của bà. Khi ngắm mình trong gương, bà thấy trước mặt bà một phụ nữ gọn gàng, dáng người thẳng thắn, kiêu hãnh, bất khuất.

Hàng ngày bà vẫn đến văn phòng, nhưng đó là một động tác, một mưu mẹo để ngăn ngừa cái chết. Bà tham dự tất cả các cuộc họp của ban giám đốc, nhưng mọi việc không còn rõ ràng, sáng tỏ như xưa kia nữa. Mọi người xung quanh bà có vẻ như nói quá nhanh. Điều khiến bà bực dọc, lo lắng nhất là trí óc có vẻ như muốn chơi khăm bà. Quá khứ và hiện tại cứ trộn lẫn với nhau. Thế giới của bà thu hẹp lại, mỗi lúc một nhỏ hơn.

Nếu có một sợi dây cứu mạng mà bà Kate nắm chặt lấy, một thứ động lực giúp cho bà tồn tại, ấy là niềm tin tưởng tha thiết rằng một ngày nào đó một người trong gia đình bà sẽ đảm trách công ty Kruger-Brent. Bà Kate không có ý định để cho những kẻ ở bên ngoài giằng lấy cái mà Jamie McGregor, Margaret, bà và David đã khổ sở, khó nhọc rất nhiều và rất lâu dài để gây dựng lên. Eve, kẻ mà bà đã hai lần đặt vào biết bao hi vọng, là một kẻ giết người. Hắn lại còn là một con người kì cục nữa, nhưng bà đã không cần phải trừng trị hắn. Bà đã gặp lại Eve một lần. Những gì mà hắn phải chịu đựng cũng đủ là một sự trừng phạt cho hằn rồi.

Một hôm, Eve thấy mặt mình trong gương, nàng đã định tự vẫn. Nàng đã uống cả một lọ thuốc ngủ, nhưng Keith Webster đã kịp bơm dạ dày cho nàng, rồi đưa nàng về nhà. Anh quanh quẩn bên nàng thường trực. Khi anh phải đi đến bệnh viện, anh giao cho các y tá canh chừng nàng ngày cũng như đêm.

“Xin anh cho tôi chết đi”, Eve năn nỉ chồng. “Tôi van anh, Keith! Tôi không muốn sống như thế này”.

“Từ nay em hoàn toàn thuộc về anh”, Keith Webster nói. “Anh sẽ yêu em mãi mãi”.

Hình ảnh khuôn mặt nàng như thế nào đã in khắc trong trí óc Eve. Nàng thuyết phục Keith đuổi các nữ y tá đi, vì nàng không muốn bất cứ một ai ở xung quanh nhìn thấy nàng, chõ mắt nhìn nàng chằm chằm.

Alexandra thỉnh thoảng gọi điện thoại đến nàng, nhưng Eve từ chối không muốn gặp. Tất cả mọi thứ được gửi đến đều phải đặt ngoài cửa để cho không một ai nhìn thấy được mặt nàng. Người duy nhất gặp nàng là Keith Webster. Rốt cuộc anh là người duy nhất còn lại vói nàng. Anh là cái móc nối của nàng với thế giới bên ngoài, và nàng cảm thấy kinh hãi với ý nghĩ rằng một ngày kia Keith Webster cũng sẽ bỏ rơi nàng, để lại nàng cô đơn với vẻ mặt xấu xí – cái vẻ xấu xí không thể nào chịu đựng nổi.

Mỗi buổi sáng vào lúc năm giờ, Keith Webster thức dậy, đi đến bệnh viện, còn Eve thì bao giờ cũng dậy trước anh để sửa soạn bữa ăn sáng. Đêm nào nàng cũng nấu cơm tối cho anh, và mỗi khi anh về nhà trễ, nàng cảm thấy lo lắng. Biết đâu anh ấy đã tìm thấy một người đàn bà nào khác? Biết đâu anh ấy không trở về với nàng nữa?

Khi nghe tiếng chìa khoá lách cách ở cửa, nàng chạy đến mở cửa, rồi ngã vào vòng tay anh, ôm anh thật chặt. Nàng không bao giờ gợi ý anh cùng ân ái với nàng vì lo sợ anh sẽ từ chối, nhưng khi anh thật sự ân ái với nàng thì nàng có cảm tưởng như anh đang ban ân huệ cho nàng.

Một lần, nàng rụt rè hỏi chồng, “Anh yêu quý, anh trừng phạt em như thế đã đủ chưa? Anh không thể nào sửa chữa lại khuôn mặt của em hay sao?”

Anh nhìn nàng, nói một cách hãnh diện, “Không bao giờ có thể sữa chữa lại được, em ạ”.

Thời gian trôi qua, mỗi lúc Keith Webster mỗi trở nên đòi hỏi, độc đoán hơn, cho đến khi Eve hoàn toàn trở thành một tên nô lệ của anh, phục vụ mọi nhu cầu bất chợt của anh. Vẻ mặt xấu xí của nàng buộc nàng vào anh chặt chẽ hơn cả những dây xích bằng xích sắt.

Tất cả mọi người trong gia đình đều nhận được giấy mời cùng một ngày. Giấy mời viết :

BÀ KATE BLACKWELL TRÂN TRỌNG KÍNH MỜI QUÝ VỊ ĐẾN DỰ LỄ SINH NHẬT THỨ CHÍN MƯƠI CỦA BÀ Ở NGÔI NHÀ CEDAR HILL, DARK HARBOR, MAINE, NGÀY 24 THÁNG 9 NĂM 1982, HỒI TÁM GIỜ. ÁO VÉT VÀ NƠ ĐEN.

Khi Keith Webster đọc giấy mời, anh đưa mắt nhìn Eve và nói, “Chúng ta sẽ cùng đi”.

“Ồ, không đâu. Em không thể đi được. Anh đi đi. Em sẽ...”

Anh nói, “Cả hai chúng ta đều sẽ đi cả”.

Tony Blackwell đang vẽ trong vườn của dưỡng trí viện thì một người bạn đến gần anh. “Có một lá thư của anh này, Tony”.

Tony mở phong bì ra, rồi với một nụ cười mơ hồ loé lên trên mặt, anh nói, “Tôi cũng thích dự các lễ sinh nhật”.

Peter Templeton nhìn tấm thiệp một hồi, rồi nói, “Anh không thể nào tin được rằng bà “con gái” già ấy đã chín mươi tuổi rồi. Thật là một người đàn bà kì lạ”.

“Lạ thật, anh nhỉ”. Alexandra đồng ý. Rồi nàng nói thêm với một giọng thâm trầm, “Có một điều rất là dễ thương, anh có biết là gì không? Ấy là thằng bé Robert của chúng ta cũng nhận được một thiệp mời, gửi riêng đến cho nó”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 13:00:34 | Xem tất
Chương 37


Các khách khứa đêm qua đã ra về lâu rồi bằng tàu phà và máy bay. Cả gia đình Blackwell tụ họp trong thư viện của ngôi nhà Cedar Hill. Bà Kate nhìn mọi người trong căn phòng, từng người một. Bà trông thấy mỗi người một cách rõ ràng kì lạ. Tony giống như một loài thực vật tươi cười, dễ thương một cách mơ hồ, đã từng cố ý giết bà, đứa con trai của bà đã từng một thời tràn đầy hứa hẹn và hi vọng. Eve, tên sát nhân, kẻ lẽ ra đã có thể làm chủ thế giới nếu hắn không có mầm mống ác độc trong người. Bà thầm nghĩ, thật là một điều mỉa mai khi sự trừng phạt ghê gớm hắn phải gánh chịu lại do tay một kẻ bé nhỏ, vô giá trị, nhu mì, dễ bảo, mà hắn đã lấy làm chồng. Rồi lại Alexandra nữa. Xinh đẹp, trìu mến, tốt bụng – nhưng lại là mối thất vọng cay đắng nhất của bà. Nàng đã đặt hạnh phúc riêng lên trên phúc lợi của công ty. Nàng đã không quan tâm gì đến Kruger-Brent và đã chọn một người chồng không muốn dính líu chút gì với công ty. Phản bội, cả hai chúng nó đều là kẻ phản bội. Phải chăng tất cả nỗi đau thương trong quá khứ không đem lại một chút kết quả nào cả hay sao? Không, bà Kate thầm nghĩ. Ta không thể để nó chấm dứt như thế này được. Tất cả đều không phải là uổng phí. Ta đã xây dựng nên một triều đại đáng kiêu hãnh. Một bệnh viện ở Cape Town đã mang tên ta. Ta đã xây dựng các trường học, thư viện, và đã giúp đỡ cho đồng bào của Banda. Bà bắt đầu cảm thấy đau nhói trong đầu. Căn phòng dần dần tràn ngập những bóng ma. Jamie McGregor và Margaret – trông xinh đẹp làm sao – và Banda đang tủm tỉm cười với bà. Rồi David nữa, người chồng thương yêu, tuyệt vời của bà, đang dang tay ra chờ đón. Bà lúc lắc đầu để xua đuổi hình ảnh ấy đi. Không, bà chưa sẵn sàng đi theo bất cứ người nào trong bọn họ. Chẳng bao lâu nữa thôi, bà nghĩ thầm. Chẳng bao lâu nữa.

Còn có thêm một thành viên khác của gia đình trong căn phòng này. Bà quay về phía đứa chắt xinh đẹp và nói, “Lại đây, chắt yêu quý”.

Robert bước lên, cầm lấy tay bà.

“Buổi tiệc sinh nhật thật là lớn cố ạ”

“Cảm ơn chắt Robert của ta. Ta rất mừng chắt của ta đã vui thích lễ sinh nhật ấy. Chắt học hành ở trường ra sao rồi?”

“Tất cả đều là điểm nhất, đúng như cố đã bảo chắt phải lấy cho kì được. Chắt đứng đầu lớp đấy, cố ạ”.

Bà Kate đưa mắt nhìn Peter. “Khi nào nó đủ tuổi rồi cháu nên cho Robert đi học trường Wharton. Đó là trường tốt nhất...”

Peter cười, “Lạy Chúa, Bà nội yêu quý ạ, bà vẫn chưa chịu bỏ cuộc hay sao? Robert sẽ làm đúng theo những gì mà nó thích. Nó có khả năng đặc biệt về âm nhạc, và muốn trở thành một nhạc sĩ cổ điển. Nó sẽ tự chọn lấy cuộc sống của mình”.

“Cháu nói đúng đấy”, Bà Kate thở dài. “Bà đã già rồi, không còn có quyền gì can thiệp nữa. Nếu nó muốn trở thành một nhạc sĩ, thì đó là điều nó nên làm”. Bà quay về phía cậu bé, đôi mắt sáng ngời yêu thương. “Nhớ điều này nhé, Robert, ta không thể hứa hẹn điều gì cả, nhưng ta sẽ cố gắng giúp cho chắt của ta. Ta quen biết một người vốn là bạn thân của Zubin Mehta”.


Hết
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách