Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: nail65
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết ] Tay Cự Phách | Sidney Sheldon

[Lấy địa chỉ]
71#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:38:16 | Chỉ xem của tác giả
Chương 31


Tâm thần của George Mellis bị rúng động thảm hại vì những gì vừa xảy ra. Y đã tiến gần một cách nguy hiểm đến việc huỷ hoại tất cả những gì y đang thèm muốn. Trước đó, y đã ý thức rất rõ rằng nếu y kiểm soát được công ty Kruger-Brent thì điều đó có ý nghĩa lớn lao đối với y như thế nào. Y đã từng thoả mãn với cuộc sống nhờ vả vào các món quà tặng của các bà, các cô cô đơn, nhưng bây giờ y đã cưới được một cô gái thuộc gia đình Blackwell và sắp sửa nắm bắt được một công ty lớn lao hơn bất cứ thứ gì mà cha y đã từng mơ ước. Bố ơi, nhìn con đây này. Con đã sống lại và đã làm chủ một công ty lớn hơn công ty của bố rất nhiều. Đó không phải là một trò chơi nữa. Y biết rằng y phải giết người để có những gì y ao ước.

Mellis cố hết sức tạo ra cho mình hình ảnh của một người chồng hoàn hảo. Y phải luôn luôn ở bên cạnh Alexandra, chừng nào có thể được. Họ ăn sáng chung với nhau, y dắt vợ ra phố ăn cơm trưa và chiều nào cũng về nhà sớm. Vào những ngày cuối tuần, hai vợ chồng cùng đến ngôi nhà trên bờ biển của bà Kate Blackwell ở East Hampton, hay đi đến Dark Harbor bằng chiếc máy bay Cessna 620 của Công ty. Dark Harbor là nơi mà Mellis lấy làm vui thích nhất. Y thích ngôi nhà cổ ấy với các đồ cổ đẹp đẽ và những bức tranh vô giá. Y lang thang hết phòng này sang phòng khác. Chẳng bao lâu nữa những thứ này sẽ thuộc về ta. Ý nghĩ này gây cho y một cảm giác ngây ngất.

Mellis cũng là một đứa cháu rể hoàn hảo. Y rất chăm lo cho bà Kate. Bà đã tám mươi mốt tuổi, bà lãnh đạo công ty Kruger-Brent, một người đàn bà cương nghị, tràn đầy sức sống. Mellis thu xếp làm sao để y và Alexandra có thể ăn cơm tối với bà Kate mỗi tuần một lần, và cứ ít ngày y lại điện thoại cho bà một lần để nói chuyện. Y cẩn thận xây dựng nên hình ảnh của một người chồng tốt, một đứa cháu rể có lòng hiếu thảo.

Không ai có thể ngờ được rằng y đang âm mưu giết hai người mà y rất yêu thương.

Sự thoả mãn của George Mellis bị phá vỡ đột ngột vì một cú điện thoại của bác sĩ John Harley.

“Tôi đã thu xếp cho anh đến gặp một bác sĩ tâm thần. Bác sĩ Peter Templeton.”

Mellis cố đáp lại bằng một giọng sốt sắng, cố làm ra vẻ dễ mến. “Chuyện ấy bây giờ không thực sự cần thiết nữa, bác sĩ Harley ạ. Tôi nghĩ rằng…”

“Tôi đếch cần anh nghĩ cái gì. Chúng ta đã thoả thuận với nhau – tôi không báo cáo với cảnh sát, và anh phải đi khám bệnh với một bác sĩ tâm thần. Nếu anh muốn phản bội lời hứa…”

“Không, không.” Mellis vội vã và nói. “Nếu ông muốn như vậy thì cũng được thôi.”

“Số điện thoại của bác sĩ Templeton là 555 3161. Ông ấy chờ anh gọi điện thoại hôm nay.” Nói xong bác sĩ Harley đập mạnh ống nghe xuống.

Đồ rách việc! Mellis rủa thầm. Y ghét nhất là mất thì giờ với những chuyện như vậy, nhưng y không dám liều mạng với bác sĩ Harley. Y sẽ gọi bác sĩ Templeton, gặp ông ta một, hai lần, rồi chuồn luôn.

Eve điện thoại cho George Mellis ở văn phòng. “Tôi đã về nhà.” “Em có...” Y sợ không dám hỏi, “Em có được bình thường không?”

“Đến đây sẽ biết. Tối nay.”

“Vào lúc này anh khó mà đi được lắm. Anh và Alexandra...”

“Tám giờ.”

Y khó có thể tin được. Eve đứng trước mặt y, trông vẫn xinh đẹp như bao giờ. Y nhìn kĩ mặt nàng, nhưng không tìm thấy một vết thương tích nào do y đã gây ra cho nàng trước đây.

“Thật khó tin nổi. Em giống hệt như xưa kia.”

“Phải. Tôi vẫn xinh đẹp đấy chứ? Phải không, George?” Nàng tủm tỉm cười kín đáo, trong khi đầu óc nàng đang dự tính sẽ làm gì với anh chàng này. Y là một con vật bệnh hoạn, không đáng được sống. Y sẽ phải trả đủ cho những gì y đã gây ra cho nàng, nhưng chưa đến lúc. Nàng vẫn còn cần y. Hai người đứng ở đó, nhìn nhau, tủm tỉm cười.

“Eve này, anh không thể nói với em anh đã hối hận như thế nào…”

Nàng đưa bàn tay lên. “Thôi đừng nói đến chuyện ấy nữa. Xong rồi. Không có gì thay đổi cả.”

Nhưng Mellis nhớ rằng đã có một sự thay đổi. Y nói, “Anh vừa nhận điện thoại của bác sĩ Harley. Ông ấy đã xếp đặt cho anh gặp một bác sĩ tâm thần khỉ gió nào đó.”

Eve lắc đầu. “Bảo với ông ấy rằng anh không có thì giờ.”

“Anh cũng đã cố làm như vậy. Nhưng nếu anh không đi, ông ta sẽ báo cáo với cảnh sát về tai nạn vừa rồi.”

“Mẹ kiếp!”

Nàng đứng yên tại chỗ, ra dáng suy nghĩ, “Ai vậy?”

“Ông bác sĩ tâm thần ấy à? Một người nào đó tên là Templeton. Peter Templeton.”

“Tôi có nghe tên ông ta. Ông ấy nổi tiếng lắm.”

“Đừng lo. Tôi chỉ nằm xuống trên đi văng chừng năm mười phút và sẽ không nói gì hết. Nếu...”

Eve không lắng nghe. Một ý kiến chợt đến với nàng, và nàng đang thăm dò nó xem sao.

Nàng quay về phía George Mellis và nói. “Có thể rằng đó là điều may mắn cho anh đấy.”

Peter Templeton ở vào tuổi ba mươi, cao trên hai thước, vai rộng, nét mặt sáng sủa, đôi mắt xanh tò mò, trông giống như một tiền vệ bóng bầu dục hơn là một bác sĩ. Lúc này, anh nhăn mặt đọc một ghi chú trên thời khoá biểu của anh: George Mellis – cháu rể bà Kate Blackwell.

Những vấn đề của người giàu có không phải là mối quan tâm của anh. Đa số các đồng nghiệp của anh đều vui mừng khi được tiếp xúc với các bệnh nhân thuộc tầng lớp cao trong xã hội. Khi mới bắt đầu hành nghề, anh cũng đã từng tiếp xúc với họ, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra rằng anh không thể nào thông cảm với những vấn đề của họ. Anh đã gặp những bà quả phụ thừa kế giàu có la hét trong văn phòng của anh vì các bà ấy không được mời tham dự vào một buổi tiệc tùng nào đó, những nhà tài chính doạ tự tử vì đã mất tiền trong thị trường chứng khoán, những bà mập ú xen kẽ cuộc sống trong các nông trại với những cuộc hội hè, tiệc tùng. Thế giới toàn những vấn đề, nhưng đó không phải là những vấn đề anh quan tâm giúp đỡ để giải quyết.

George Mellis. Peter miễn cưỡng đồng ý gặp y chỉ vì lòng kính trọng của anh đối với bác sĩ Harley. Chính anh đã nói. “Tôi mong ông giới thiệu anh ta với bác sĩ khác, vì hiện nay thời khoá biểu của tôi đã đầy cả rồi.”

“Anh cứ xem đây là một đặc ân của anh dành cho tôi, Peter ạ.”

“Trường hợp anh ta như thế nào?”

“Đây là một trường hợp thuộc phạm vi chuyên môn của anh. Tôi chỉ là một bác sĩ già ở thôn quê thôi.”

“Thôi được.” Peter đồng ý. “Ông bảo anh ta gọi lại tôi.”

Lúc này, Mellis đã đến phòng khám bệnh của anh. Templeton ấn nút máy “intercom” trên bàn. “Mời ông Mellis vào đây.”

Peter Templeton đã thấy ảnh của George Mellis trên báo chí nhưng anh ngạc nhiên trước dáng vẻ mạnh khoẻ, tràn đầy sức sống của y.

Họ bắt tay nhau. Peter nói. “Ngồi xuống đi, anh Mellis.”

Mellis nhìn lên chiếc đi văng. “Ở nơi kia sao?”

“Đâu cũng được, miễn là anh thấy thoải mái.”

Mellis ngồi trên chiếc ghế đối diện với bàn giấy. Y nhìn Templeton tủm tỉm cười. Y nghĩ rằng y sẽ kinh sợ giờ phút này lắm, nhưng sau khi nói chuyện với Eve, y đã thay đổi ý kiến. Bác sĩ Templeton sẽ là người đồng minh với y, là nhân chứng của y.

Peter nhìn chằm chằm vào người đối diện, với anh. Khi bệnh nhân đến với anh, họ thường tỏ vẻ lo lắng. Một số che đậy sự lo lắng ấy bằng vẻ can đảm bề ngoài, một số khác chỉ yên lặng, tự bênh vực hay nói thật nhiều. Trái lại, anh chàng này xem ra có vẻ vui thích. Kì lạ thật, Peter nghĩ thầm.

“Bác sĩ Harley bảo tôi anh có vấn đề.”

Mellis thở dài. “Tôi có hai vấn đề thì đúng hơn.”

“Vậy anh hãy kể cho tôi nghe đi.”

“Tôi cảm thấy rất thẹn thùng. Vì vậy, tôi xin... tôi đòi phải được đến đây gặp ông.” Y tựa lưng vào chiếc ghế và nói một cách nghiêm chỉnh. “Tôi đã làm một việc mà tôi chưa bao giờ làm trước kia, bác sĩ ạ. Tôi đã đánh một người đàn bà.”

Peter chờ đợi.

“Chúng tôi cãi cọ nhau, thế rồi tôi thấy hoa mắt. Khi tỉnh dậy thì ra tôi... tôi đã đánh cô ấy.” Giọng y hơi tắc lại “Thật kinh khủng quá.”

Tiếng nói bên trong của Templeton nói với anh rằng anh đã biết vấn đề của Mellis là gì rồi. Y thích đánh đập đàn bà.

“Có phải anh đánh vợ anh không?”

“Chị vợ tôi.”

Peter Templeton thỉnh thoảng cũng có đọc những bài báo về hai chị em song sinh Blackwell trên báo chí khi họ xuất hiện ở những hội từ thiện hay tiệc tùng. Peter Templeton nhớ rằng họ giống hệt nhau, và đều xinh đẹp cả. Như vậy, anh chàng này đã đánh cô chị vợ. Đây là một vấn đề khá thú vị. Điều thú vị khác nữa là anh chàng Mellis này làm ra vẻ như y chỉ mới đánh cô gái ấy một, hai lần thôi. Nếu sự thực là như vậy thì bác sĩ Harley hẳn đã không nằng nặc đòi Peter phải khám bệnh cho y.

“Anh nói anh đã đánh cô ta. Vậy anh có làm cô ta đau không?”

“Thật ra, tôi đã gây thương tích khá nặng cho cô ấy. Nhưng tôi đã nói với ông, lúc ấy tôi hoa mắt, không còn biết gì nữa. Khi tỉnh dậy, tôi không thể nào tin nổi mắt tôi nữa.”

Khi tôi tỉnh dậy. Đó là một lối tự bênh vực rất cổ điển. Tôi không làm chuyện ấy, mà chính là tiềm thức tôi đã làm.

“Anh có biết nguyên do nào đã gây ra phản ứng ấy không?”

“Gần đây tôi đã bị tinh thần căng thẳng khủng khiếp. Cha tôi bị ốm nặng. Ông ta bị nhiều cơn đau tim. Tôi rất lo lắng về ông ta. Gia đình chúng tôi sống rất gần gũi nhau.”

“Cha anh có ở đây không?”

“Ông ấy ở Hi Lạp.”

À, đúng ông Mellis ấy rồi. “Anh bảo anh có hai vấn đề.”

“Phải, vợ tôi, Alexandra...” Y ngưng lại.

“Anh có những vấn đề rắc rối về chuyện vợ chồng?”

“Không phải theo nghĩa ông muốn nói đâu. Chúng tôi rất yêu nhau. Chỉ có vấn đề là...” Y do dự một lát, “Gần đây, Alexandra không được khoẻ.”

“Về thể chất?”

“Về cảm xúc. Vợ tôi luôn luôn tỏ ra buồn bã. Nàng luôn nói về chuyện tự vẫn.”

“Bà ấy có tìm sự giúp đỡ của y khoa không?”

Mellis tủm tỉm cười, nói. “Nhà tôi từ chối.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

72#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:39:46 | Chỉ xem của tác giả
Tệ quá nhỉ, Peter nghĩ. Một ông bác sĩ nào đó ở Park Avenue lại mất một cơ hội hốt bạc. “Thế anh đã nói điều này với bác sĩ Harley chưa?”

“Chưa.”

“Vì ông ấy là bác sĩ gia đình, tôi đề nghị anh nên nói với ông ta. Nếu cần, ông ấy sẽ giới thiệu cho một bác sĩ tâm thần.”

George Mellis nói ra vẻ lo lắng. “Không. Tôi không muốn Alexandra cảm thấy rằng tôi đã nói sau lưng nàng. Tôi e rằng ông Harley sẽ…”

“Thế cũng được. Để tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ấy.”

“Eve ạ, chúng mình nguy to rồi.” Mellis nói.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh đã nói hệt như em dặn. Anh bảo rằng anh lo lắng vì Alexandra có ý định tự vẫn.”

“Thế thì sao?”

“Tên bác sĩ chó đẻ ấy sẽ gọi điện thoại cho Harkey và bàn vấn đề này với ông ta.”

“Lạy Chúa! Không thể để hắn làm thế!”

Eve bước qua lại, suy nghĩ. Bỗng nàng dừng lại, nói, “Thôi được rồi. Để tôi giải quyết với lão Harley. Anh còn có cuộc hẹn nào với Templeton nữa không?”

“Có”

“Phải đến đúng hẹn.”

Sáng hôm sau, Eve đến gặp Harley ở văn phòng ông ta. John Harley rất yêu mến gia đình Blackwell. Ông đã trông thấy hai cô gái này lớn lên. Ông đã chứng kiến thảm kịch về cái chết của Marianne, vụ tấn công bà Kate, và việc đưa Tony vào dưỡng đường người điên. Kate đã đau khổ quá nhiều. Ông không biết nguyên nhân nào đã gây ra những chuyện ấy, nhưng đó không phải là công việc của ông. Công việc của ông là chăm lo sức khoẻ về thể chất của gia đình này.

Khi Eve bước vào, ông nhìn nàng và nói, “Keith Webster đã thành công tuyệt vời!” Một vết tích duy nhất còn lại trên mặt Eve là một cái sẹo đỏ, rất nhỏ, hầu như không thể trông thấy được, ngang qua trán. Eve nói, “Bác sĩ Webster sẽ làm cho cái sẹo này mất đi trong vòng một tháng nữa thôi.”

Harley vỗ nhẹ trên cánh tay Eve. “Nó chỉ làm cho cô xinh đẹp thêm thôi. Eve ạ, tôi rất mừng.” Ông chỉ cho nàng đến ngồi trên chiếc ghế. “Cô cần gì tôi nào?”

“Không phải vì tôi, bác sĩ ạ, mà vì Alexandra kia.”

Harley nhăn mặt. “Cô ấy có gì rắc rối chăng? Vì George hay sao?”

“Ồ, không đâu,” Eve nói thật nhanh. “George rất tử tế với nó. Sự thật là George rất lo lắng về nó. Gần đây, Alex có những cử chỉ rất lạ lùng. Nó rất buồn bã, và có ý định tự tử nữa.”

Harley nhìn Eve, và nói thẳng thắn, “Tôi không tin, Alexandra không bao giờ như vậy.”

“Tôi biết. Chính tôi trước đây cũng không tin. Vì vậy, tôi đến gặp nó. Tôi ngạc nhiên vì thấy nó thay đổi nhiều quá. Nó ở trong một trạng thái hết sức suy sụp. Tôi rất lo, bác sĩ John ạ, nhưng tôi không thể đến gặp bà nội tôi được để nói về chuyện này. Vì vậy, tôi phải đến gặp ông, ông phải làm điều gì đó để giúp đỡ nó.” Mắt nằng như nhoà hẳn đi. “Tôi đã mất bà nội tôi, bây giờ tôi không muốn mất cả em gái của tôi nữa.”

“Câu chuyện này xảy ra bao lâu rồi?

“Tôi không biết chắc. Tôi van xin nó nói rõ cho ông biết về chuyện ấy. Thoạt tiên, nó từ chối, nhưng cuối cùng tôi thuyết phục nó được. Ông cần phải giúp đỡ cho em gái tôi.”

“Cố nhiên tôi sẽ giúp. Bảo cô ấy lại đây vào sáng mai. Và cô cũng đừng có lo, Eve ạ. Có những phương thuốc chữa trị mới rất có hiệu quả.”

Harley đưa nàng ra đến cửa. Ông cầu mong sao cho bà Kate tỏ ra khoan dung chứ đừng quá cứng rắn như thế. Eve thật là một cô gái biết quan tâm đến mọi người.

Khi Eve trở về phòng, nàng cẩn thận thoa kem để che đi sẹo đỏ trên trán.

Sáng hôm sau, nhân viên tiếp khách của bác sĩ Harley loan báo. “Bà George Mellis muốn gặp ông, bác sĩ ạ.”

“Mời bà ấy vào.”

Nàng bước vào chậm rãi, do dự. Mặt nàng tái nhợt, và có những vết thâm quầng xung quanh mắt.

John Harley cầm tay nàng nói, “Rất mừng được gặp cô. Alexandra ạ. Tôi nghe cô đang gặp vấn đề rắc rối vậy bây giờ cô hãy cho tôi biết đó là những vấn đề gì?”

Giọng nàng nói rất nhỏ. “Tôi làm bận rộn ông như thế này thật là vớ vẩn quá. Chắc rằng tôi chẳng đau ốm gì cả. Nếu Eve không nằng nặc buộc tôi phải đến đây, chắc chắn tôi không phiền đến ông làm gì. Tôi vẫn cảm tháy khoẻ mạnh, về thể chất.”

“Thế còn về cảm xúc thì sao?”

Nàng do dự, “Tôi ngủ không được ngon giấc lắm.”

“Còn gì nữa không?”

“Có lẽ ông sẽ nghĩ rằng tôi mắc chứng hay lo ngại về bệnh tật.”

“Tôi biết rõ về cô hơn thế chứ. Alexandra.”

Nàng cúi gằm mặt xuống. “Nhiều khi tôi cảm thấy chán nản. Có vẻ như là lo âu và... mệt mỏi. George làm đủ mọi cách cho tôi được sung sướng và nghĩ ra những việc cho chúng tôi cùng làm với nhau và những nơi chúng tôi thăm viếng. Vấn đề là tôi không thấy thích làm gì hay đi đâu cả. Mọi thứ có vẻ như là… vô vọng.”

Ông bác sĩ lắng nghe kĩ từng lời và quan sát nét mặt nàng. “Còn gì nữa không?”

“Tôi… tôi nghĩ đến việc tự vẫn.” Giọng nàng rất nhỏ, khiến cho ông nghe không được rõ lắm. Nàng ngước mắt nhìn lên mặt ông bác sĩ và nói, “Có phải tôi sắp bị điên không?”

“Cô có bao giờ nghe nói cái trạng thái là “anhedonia” không?”

Nàng lắc đầu.

“Đó là một trạng thái rối loạn sinh lí thường gây nên những triệu chứng cô vừa kể. Nó cũng rất thông thường thôi, và hiện nay có những thứ thuốc điều trị dễ dàng. Những thuốc này không có những hậu quả phụ, và rất hiệu nghiệm. Tôi sẽ khám cho cô, nhưng chắc rằng cô không đau ốm gì đâu.”

Khi cuộc khám nghiệm hoàn tất, và Alexandra đã mặc lại áo quần, bác sĩ Harley nói, “Tôi sẽ viết đơn cho cô mua thuốc Wellbutrin. Đó là một loại thuốc mới chống tình trạng suy sụp tinh thần, một thứ thuốc mới thần diệu.”

Nàng nhìn ông lơ đãng trong khi ông viết toa thuốc.

“Tôi muốn cô trở lại đây một tuần lễ nữa, tính từ ngày hôm nay. Trong thời gian ấy, nếu cô có vấn đề gì, xin cứ gọi điện thoại cho tôi, dù ngày hay đêm.”

Ông đưa cho nàng toa thuốc.

“Cảm ơn, bác sĩ John. Tôi hi vọng rằng thứ thuốc này sẽ chấm dứt cơn mơ.”

“Mơ gì?”

“Ồ, tôi tưởng đã nói với ông rồi chứ. Đêm nào cũng vậy, tôi mơ thấy mình đang đi trên một con thuyền giữa lúc gió to, rồi tôi nghe tiếng gọi của biển cả. Tôi đi đến lan can, nhìn xuống, rồi thấy mình đang ở dưới nước, sắp chết đuối…”

Nàng bước ra khỏi văn phòng bác sĩ Harley, rồi đi xuống đường phố. Nàng tựa vào toà nhà để thở thật sâu.

Mình đã thành công rồi. Eve nghĩ thầm một cách đắc chí. Nàng vứt toa thuốc xuống đất.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

73#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:42:14 | Chỉ xem của tác giả
Chương 32


Bà Kate Blackwell cảm thấy mệt mỏi. Cuộc họp đã kéo dài quá lâu. Bà đưa mắt nhìn quanh bàn họp, nhìn ba người đàn ông và ba người đàn bà trong lãnh đạo công ty. Tất cả đều tươi trẻ, tràn đầy sức sống. Không, không phải phiên họp đã kéo dài quá lâu, mà bà cảm thấy chính bà đã ngồi quá lâu. Ta đã tám mươi hai tuổi rồi, bà thầm nghĩ. Ta đã già rồi. Ý nghĩ này khiến bà cảm thấy phiền muộn, không phải vì bà sợ chết, mà vì bà cảm thấy bà chưa sẵn sàng để nhắm mắt. Bà không muốn chết chừng nào công ty Kruger-Brent chưa có một người thuộc gia đình Blackwell đứng ra điều hành nó. Sau khi chịu nỗi thất vọng với Eve, bà Kate cố gắng xây dựng các dự tính tương lai cho Alexandra.

Chính Alexandra đã nói với bà “Bà biết rằng cháu sẵn lòng làm bất cứ điều gì cho bà, bà nội ạ, duy có điều là cháu không thích sau này phải dính líu đến công ty, Goerge sẽ là một nhân viên điều khiển xuất sắc…”

“Bà có đồng ý không, bà Kate?” Brad Rogers thình lình đặt câu hỏi.

Câu hỏi ấy khiến bà Kate tỉnh khỏi giấc mơ. Bà nhìn Bard như để nhận lỗi. “Tôi xin lỗi, câu hỏi gì vậy?”

“Chúng ta đang thảo luận về việc sát nhập công ty Delco.” Giọng Brad Rogers đầy vẻ kiên nhẫn. Bard lo lắng về bà Kate Blackwell. Trong những tháng gần đây, bà có thói hay đãng trí, mơ màng giữa các phiên họp của công ty, thế nhưng ngay khi Brad bắt đầu lo lắng rằng bà đã già rồi và sẽ phải rút lui khỏi ban lãnh đạo thì đột nhiên bà đưa ra một quyết định sáng suốt khiến cho mọi người ngạc nhiên vì sao họ đã không nghĩ ra được ý kiến ấy. Bà thật là một con người kì lạ. Ông nghĩ đến câu chuyện tình ngắn ngủi xa xưa, rồi một lần nữa ông tự hỏi vì sao nó chấm dứt đột ngột như vậy.

Bây giờ là lần khám bệnh thứ hai của George Mellis tại văn phòng bác sĩ Templeton. “Trong quá khứ anh có nhiều hành động hung bạo không, George?”

George Mellis lắc đầu. “Không, tôi rất ghét bạo lực.”

Ghi nhớ câu nói ấy nhé, đồ chó đẻ, Peter Templeton nhủ thầm. Nhân viên điều tra các vụ giết người sẽ hỏi mày về chuyện ấy.

“Anh nói cha mẹ anh không bao giờ trừng phạt anh về thể xác cả, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy anh có thể nói rằng anh là một đứa con biết vâng lời không?”

Cẩn thận đấy nhé. Đây là cái bẫy. “Vào hạng trung bình thôi. Tôi nghĩ như vậy.”

“Đứa trẻ trung bình thỉnh thoảng cũng bị phạt vì vi phạm quy phạm của người lớn.”

Mellis nở một nụ cười ngụ ý không tán thành. “Tôi cho rằng tôi đã không có vi phạm nào cả.”

Hắn nói dối. Peter nghĩ thầm. Vấn đề là vì sao? Hắn đang muốn che giấu cái gì? Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Harley sau khi khám bệnh cho Mellis lần thứ nhất.

“Hắn bảo hắn đã đánh cô chị vợ, John ạ và…”

“Đánh cô ấy à?” Giọng Harley đầy vẻ bực tức. “Hắn chặt người ta như một tên đồ tể vậy, Peter ạ. Hắn đánh vỡ xương gò má cô ấy, làm gãy mũi và ba cái xương sườn, rồi đốt cháy mông và bàn chân cô ta bằng thuốc lá đang cháy dở.”

Peter thấy cảm giác kinh tởm như một làn sóng tràn khắp người, “Hắn không nhắc chuyện ấy với tôi.”

“Tôi cũng đoán rằng hắn không nói,” Harley nói. “Tôi bảo với hắn rằng nếu hắn không đến với anh, tôi sẽ báo cáo với cảnh sát.”

Peter nhớ lại lời của Mellis. “Tôi cảm thấy thẹn quá. Vì vậy tôi đòi phải đến gặp ông”. Thì ra, hắn nói dối ngay cả chuyện ấy nữa.

“Mellis nói với tôi rằng vợ hắn mắc bệnh hay chán nản, buồn bực và có ý định tự tử.”

“Phải, điều ấy thì tôi bảo đảm là có. Alexandra đến gặp tôi cách đây mấy ngày. Tôi cho uống Wellbutrin. Tôi rất lo lắng về cô ấy. Cảm tưởng anh đối với George Mellis thế nào?”

Peter nói chậm rãi. “Tôi chưa biết. Tôi có cảm giác rằng hắn là một kẻ nguy hiểm.”

*     *     *

Bác sĩ Keith Webster không thể nào gạt hình ảnh Eve Backwell ra khỏi đầu óc được. Nàng giống như một vị nữ thần xinh đẹp, không có thực, không sờ mó được. Nàng cởi mở, linh hoạt, hấp dẫn trong khi ông buồn tẻ, nhếch nhác. Keith Webster chưa bao giờ lấy vợ, bởi vì ông không bao giờ thấy một người đàn bà nào không xứng đáng để làm vợ ông. Ngoài công việc làm ra, ông không bao giờ tự đánh giá quá cao. Ông lớn lên dưới sự chăm sóc của một bà mẹ độc đoán, hung dữ, và một người cha yếu ớt, dễ bị bắt nạt. Lòng ham muốn tình dục của Webster ở mức độ rất thấp, và nếu ông có chút ít ham muốn nào thì nó cũng được làm cho trong sạch trong công việc làm của ông. Nhưng bây giờ đây, ông bắt đầu mơ tưởng đến Eve Blackwell, và khi nhớ đến những giấc mơ vào buổi sáng thì ông cảm thấy bối rối. Nàng đã lành hẳn rồi, nên ông không còn có lí do nào đến gặp nàng nữa, thế nhưng ông biết thế nào ông cũng phải gặp nàng.

Ông gọi điện thoại đến căn hộ của Eve. “Eve? Đây là Keith Webster. Tôi mong rằng tôi không quấy rầy cô. Tôi… tôi vừa nghĩ đến cô hôm trước đây, và không… không biết bây giờ cô như thế nào”.

“Tôi vẫn khoẻ, cảm ơn ông. Thế còn ông thì sao?” Trong giọng nói của nàng có vẻ như trêu ghẹo.

“Cũng… khá” ông nói. Một phút im lặng kế tiếp theo đó. Webster cố lấy can đảm. “Tôi e có lẽ cô quá bận rộn không thể đến ăn cơm trưa với tôi được”.

Eve mỉm cười với chính mình. Anh chàng nhút nhát một cách thật là dễ thương. Chuyện này sẽ vui lắm đây. “Tôi muốn lắm chứ”.

“Thật thế hả?” Nàng có thể nhận thấy vẻ ngạc nhiên qua giọng nói của Webster. “Khi nào?”

“Ngày mai nhé?”

“Nhớ hẹn đấy”. Ông nói thật nhanh, sợ rằng nàng có thể thay đổi ý kiến.

Eve rất vui trong bữa ăn trưa hôm ấy. Bác sĩ Webster hành động như một cậu học trò vừa mới được yêu. Ông đánh rơi khăn ăn, làm vung vãi rượu ra bàn, và làm đổ một bình hoa. Nhìn ông ta, Eve cảm thấy vui vui, và nghĩ thầm. “Không ai có thể tưởng tượng được rằng đây là một nhà phẫu thuật hết sức tài giỏi”.

Khi bữa cơm trưa vừa xong, Webster bẽn lẽn hỏi, “Không biết… chúng ta có thể gặp nhau lần nữa vào một hôm nào đó không?”

Nàng nhìn thẳng vào mặt ông và nói, “Có lẽ không nên. Keith ạ. Tôi sợ rằng tôi phải lòng anh mất thôi.”

Mặt Webster đỏ bừng. Ông không biết nói làm sao nữa.

Eve vỗ nhẹ lên tay ông nói “Tôi sẽ không quên anh”. Ông bác sĩ lại làm đổ bình hoa một lần nữa.

John Harley đang ăn cơm trưa tại quán ăn trong bệnh viện thì Webster đến gặp ông. Webster nói. “John này, tôi hứa với anh rằng tôi sẽ giữ bí mật, nhưng tôi cảm thấy dễ chịu hơn nếu anh nói cho tôi biết sự thật và những gì đã xảy ra với cô Eve Blackwell.”

Harley do dự một lúc, rồi nhún vai nói, “Thôi được. Chính thằng em rể của cô ta, George Mellis, đã làm chuyện ấy.”

Bây giờ, Webster cảm thấy mình đang được chia sẻ một phần thế giới bí mật của Eve.


*     *     *

George Mellis tỏ vẻ sốt ruột. “Tiền bạc ở đó rồi, bản chúc thư đã được sửa đổi. Vậy thì chúng ta còn chờ đợi gì nữa?”

Eve nằm trên đi văng, hai chân dài gấp lại, nhìn theo Mellis trong khi y đi qua đi lại. “Anh muốn giải quyết xong chuyện này cho rồi, Eve ạ”

Hắn mất can đảm rồi, Eve thầm nghĩ. Hắn giống như một con rắn độc đang cuộn mình lại. Rất nguy hiểm. Nàng đã phạm một sai lầm với hắn bằng cách thúc hắn đi quá xa, và đã suýt mất mạng vì chuyện ấy. Nàng sẽ không để phạm sai lầm nữa.

“Tôi đồng ý” nàng nói chậm rãi. “Chắc cũng đã đến lúc rồi.”

Y đang bước vội dùng phắt lại. “Khi nào?”

“Tuần sau.”

*     *     *

Buổi khám bệnh đã gần như xong, nhưng George Mellis không nhắc đến vợ y lần nào. Đột nhiên hắn nói “Tôi lo lắng về Alexandra quá, bác sĩ ạ. Vẻ buồn nản của cô ấy có vẻ như trầm trọng hơn. Đêm qua, cô ấy cứ nói về chuyện chết chìm. Tôi không biết phải làm thế nào.”

“Tôi đã nói chuyện với ông Harley. Ông ấy đã cho cô ta ít thuốc uống có thể giúp cô ta chóng bình phục”,

“Tôi hi vọng thế”. Mellis nói với vẻ nghiêm chỉnh “Tôi chắc không chịu đựng nổi nếu có chuyện gì xảy ra cho nhà tôi”.

Với lỗ tai quen bắt lấy những lời lẽ không được nói ra, bác sĩ Peter Templeton có cảm giác khó chịu là ông đang chứng kiến một trò chơi đố. Ở trong anh chàng này có ẩn một sự hung bạo nguy hiểm. “Anh Mellis này, quan hệ của anh với các phụ nữ trước đây như thế nào?”

“Bình thường”.

“Anh có bao giờ giận dữ, nổi sùng lên không?”

Mellis biết rằng câu hỏi ấy đang dẫn dắt y đến đâu rồi. Y nói, “Không bao giờ”. Y nghĩ bụng, tôi cũng đủ khôn ngoan để không bị mắc lừa ông đâu, bác sĩ ạ. “Tôi nói ông rồi mà. Tôi không thích bạo lực.”

Câu nói của Harley vẫn còn văng vẳng: “Hắn chặt người ta như một tên đồ tể. Hắn đập vỡ xương gò má, làm gãy mũi, ba xương sườn, rồi đốt mông và bàn chân cô ấy bằng thuốc lá đang cháy dở.”

“Với một số người sự hung bạo đôi khi cũng tạo cho người ta một lối thoát cần thiết, một sự giải toả về mặt xúc cảm”, Peter nói.

“Tôi hiểu ông nói gì rồi. Tôi có thằng bạn thường xuyên hay đánh đập bọn gái điếm.”

Tôi có một thằng bạn. Đó là một dấu hiệu báo động. “Nào anh nói cho tôi nghe về bạn anh đi.”

“Hắn ghét bọn gái điếm lắm. Chúng lúc nào cũng tìm cách bóc lột hắn. Vì vậy, khi làm xong xuôi rồi, hắn đánh đập chúng chút xíu, chỉ để cho chúng một bài học thôi.” Y nhìn vào mặt Peter, nhưng không thấy dấu hiệu nào tỏ ý phản đối. Y mạnh dạn nói tiếp, “Tôi nhớ có lần hắn và tôi cùng ở Jamaica với nhau. Con gái điếm da đen bé nhỏ ấy dẫn hắn đến một phòng khách sạn, rồi sau khi nó cởi quần áo cho thằng ấy rồi, nó đòi thêm tiền,” Mellis tủm tỉm cười, “thế là hắn đánh con bé ấy đến vãi phân ra. Tôi chắc chắn rằng con bé ấy tởn đến già, không dám đòi thêm tiền của ai nữa”.

Hắn là một thằng loạn óc. Peter thầm nghĩ. Không có bạn bè nào cả, dĩ nhiên rồi. Hắn khoe khoang, khoác lác về mình, che giấu bên trong một “cái tôi” khác của hắn. Hắn mắc chứng hoang tưởng tự đại, và rất nguy hiểm.

Peter nghĩ rằng anh cần phải nói chuyện với bác sĩ Harley càng sớm càng tốt.

Hai người gặp nhau ở câu lạc bộ Harvard. Peter Templeton ở trong một tình thế khó khăn. Anh cần có tất cả thông tin về Mellis, mà không vi phạm sự bí mật, của mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân...

“Ông có thể cho tôi biết chút ít về người vợ của Mellis không?” Anh hỏi bác sĩ Harley. “Alexandra là một cô gái xinh đẹp, dễ thương. Tôi đã săn sóc cho cả hai chị em cô ấy, từ ngày chúng mới ra đời.” Ông cười khúc khích. “Anh đã từng nghe nói về những đứa trẻ em sinh đôi chứ gì, thế nhưng anh không bao giờ nhận thức ra được ý nghĩa của điều ấy cho đến khi nào anh thấy hai đứa ấy đứng bên cạnh nhau.”

Peter chậm rãi hỏi, “Chúng giống hệt nhau sao?”

“Không ai có thể phân biệt chúng được. Chúng thường thường bày ra những trò chơi độc địa, khi chúng còn nhỏ như những con chó con. Tôi còn nhớ có lần Eve bị ốm, cần phải tiêm, rốt cuộc, không hiểu làm sao tôi lại chích lầm cho Alexandra”. Ông nhấp một chút rượu rồi nói tiếp, “Thật là lạ lùng, chúng bây giờ đã lớn rồi, thế mà tôi vẫn chưa phân biệt được đứa này với đứa kia.”

Peter suy nghĩ về vấn đề này. “Ông bảo rằng Alexandra đến khám bệnh với ông vì cô ấy có khuynh hướng muốn tự tử phải không?”

“Đúng vậy”.

“Ông John này, làm sao ông biết được đó là Alexandra?”

“Điều đó rất dễ”, bác sĩ Harley nó, “Eve vẫn còn một cái sẹo nhỏ trên trán vì bị mổ sau vụ Mellis đánh đập cô ấy”.

Peter cảm thấy mình lâm vào ngõ cụt. “À ra thế”.

“Công việc của anh với Mellis tiến triển thế nào?”

Peter do dự, băn khoăn không biết mình có thể nói được bao nhiêu. “Tôi vẫn chưa tìm ra. Hắn nấp kín trong một vẻ ngoài giả dối. Tôi đang cố gắng vạch trần nó ra”.

“Cẩn thận đấy, Peter ạ. Nếu anh muốn nghe ý kiến tôi, hắn là một thằng loạn óc”. Ông nhớ đến cảnh Eve nằm trên giường, giữa một vũng máu.

“Hai chị em cô ấy là thừa kế một gia tài lớn, phải thế không?” Peter hỏi.

Bây giờ đến lượt Harley do dự. “Đây là một vấn đề riêng tư của gia đình, nhưng câu trả lời của tôi là “không”. Bà nội của họ đã từ cô Eve, không cho một hào nhỏ. Alexandra được hưởng tất cả”.

Peter nhớ lại câu nói của Mellis, “Tôi lo cho Alexandra – Cô ấy cứ hay nói về việc chết chìm. Tôi không thể chịu đựng được nếu có gì xảy ra cho nhà tôi.”

Đối với Peter Templeton, lối nói ấy giống như một lối dàn dựng cổ điển cho một vụ giết người, duy chỉ có điều là Mellis là kẻ thừa kế một tài sản lớn lao riêng của y. Không có lí do gì hắn lại giết người vì tiền. Mình chỉ hay tưởng tượng thôi, Peter tự trách mình.

Một người đàn bà sắp chết đuối giữa bể lạnh, còn anh thì đang bơi đến bên cạnh cô ta, nhưng sóng cao quá và cô ta cứ chìm xuống dưới sóng bể, rồi lại nhô lên. “Giữ yên như thế, tôi đến ngay đây”, anh kêu to lên. Anh cố bơi nhanh lên, nhưng tay chân anh nặng như chì. Rồi anh đành nhìn cô ta chìm xuống làn nước. Khi tới đến nơi cô gái ấy vừa biến mất, anh nhìn xung quanh thì thấy một con cá mập trắng to lớn đang sắp tấn công anh. Peter tỉnh dậy. Anh vặn đèn lên, rồi ngồi trên giường nghĩ đến giấc mơ vừa qua.

Sáng sớm hôm sau, anh điện thoại cho trung uý thám tử Nick Pappas.

Nick Pappas là một con người to lớn, cao trên hai thước, nặng trên trăm cân. Như nhiều bọn tội phạm có thể chứng minh, không một lạng da thịt nào của anh là mỡ cả. Trung uý Pappas ở trong đội điều tra các vụ giết người trong khu vực “tất lụa” của Manhattan .

Peter đã gặp Pappas nhiều năm trước đây, khi anh đứng ra làm chứng với tư cách nhà chuyên môn về bệnh tâm thần trong một vụ xử án giết người. Từ đó anh và Pappas trở thành bạn thân thiết. Pappas thích chơi cờ vua, và cả hai thường gặp nhau mỗi tháng một lần để cùng nhau chơi cờ.

Nick trả lời điện thoại. “Pappas, phòng hình sự đây”

“Đây là Peter, Nick ạ”

“À, anh bạn! Những vụ bí mật của tâm trí tiến triển ra sao rồi?”

“Tôi đang cố tìm ra manh mối, Nick ạ. Tina có được khoẻ không?”

“Tuyệt vời. Anh cần gì tôi nào?”

“Tôi cần ít tin tức. Anh vẫn có những mối liên hệ với Hi Lạp chứ?” Peter hỏi.

“Có liên hệ à? Tôi có một trăm người bà con thân thuộc ở đó. Tất cả đều cần tiền, và tôi phải làm cái việc ngu xuẩn là gửi tiền cho họ đều đều. Có lẽ anh cần phải phân tích tâm lí tôi mới được.”

“Chậm rồi anh bạn ơi. Anh là một ca tuyệt vọng”. Peter nói đùa.

“Tina cũng bảo với tôi như thế đó. Bây giờ anh cần những tin tức gì nào?”

“Anh có bao giờ nghe cái tên George Mellis không?”

“Gia đình nổi tiếng về thực phẩm ấy à?”

“Phải.”

“Hắn không hẳn ở trong phạm vi điều tra của tôi, nhưng tôi biết hắn là ai. Về chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn biết hắn có tiền bạc gì không”.

“Anh không nói đùa đấy chứ? Gia đình hắn…”

“Tôi muốn nói đến tiền riêng của hắn kia”.

“Để tôi sẽ điều tra xem sao, nhưng chỉ mất thì giờ thôi. Gia đình Mellis ấy giàu vô kể”.

“À này, nếu anh có nhờ ai hỏi ông bố của George Mellis thì bảo với người ấy phải khéo léo, nhẹ nhàng một chút, kẻo ông già ấy hay lên cơn đau tim lắm đấy”.

“Được rồi. Tôi sẽ dặn điều ấy trên điện tín”.

Peter nhớ lại giấc mơ, “Nick này, anh có thể nào gọi điện thoại thay vì dùng điện tín được không? Ngay hôm nay?”

Giọng của Pappas nghe có vẻ khác. “Có điều gì anh muốn nói cho tôi biết không, Peter”.

“Không có gì để nói cả. Tôi chỉ muốn thoả mãn trí tò mò của tôi thôi. Anh hãy để tôi trả tiền điện thoại ấy”.

“Dĩ nhiên là phải như vậy rồi, lại còn một bữa cơm anh sẽ đãi tôi nữa khi nào anh nói cho tôi biết cái chuyện khỉ gió ấy là chuyện gì”.

“Đồng ý”. Peter gác máy điện thoại. Anh cảm thấy trong người dễ chịu hơn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

74#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:46:15 | Chỉ xem của tác giả
Bà Kate Blackwell cảm thấy không được khoẻ. Bà đang ngồi ở bàn giấy, nói chuyện trên máy điện thoại, thì lên cơn đột ngột. Căn phòng bắt đầu xoay như chong chóng. Bà nắm lấy bàn viết thật chặt cho đến khi mọi thứ trở lại bình thường.

Brad đi vào văn phòng. Ông nhìn qua nét mặt tái nhợt của bà, rồi hỏi, “Bà có bình thường không, bà Kate?”

Bà thả tay ra khỏi bàn và đáp “Chỉ hơi choáng váng thôi. Chẳng có gì quan trọng”.

“Đã bao lâu rồi bà không khám bác sĩ?”

“Tôi không thì giờ đâu để làm cái chuyện vớ vẩn ấy, Brad ạ”.

“Phải cố tìm ra thì giờ chứ. Tôi sẽ bảo Annette gọi điện thoại để xếp đặt cho bà một cuộc hẹn với bác sĩ Harley”.

“Quỷ tha ma bắt anh đi, Brad ạ. Đừng có cuống quýt lên như thế nữa”.

“Thế bà có sẽ đi khám bác sĩ không?”

“Tôi sẽ đi nếu việc ấy sẽ làm cho anh thôi không quấy rầy tôi nữa”.

*     *     *

Sáng hôm sau, viên thư kí của Peter nói, “Thám tử Pappas gọi ông trên điện thoại”.

Peter nhấc ống nghe. “Chào anh, Nick”.

“Tôi nghĩ anh với tôi nên bàn với nhau chút xíu, anh bạn ạ”.

Peter đột nhiên cảm thấy lo lắng. “Anh đã nói chuyện với ai về Mellis chưa?”

“Tôi đã nói với chính ông bố của George Mellis. Trước hết, ông ta chưa hề bao giờ đau tim cả. Thứ hai, ông ta nói rằng, riêng đối với ông ta, ông coi George Mellis như đã chết rồi. Khi tôi hỏi tại sao thì ông già ấy cúp ngay điện thoại. Thế rồi tôi gọi cho một số bạn cũ ở Athens . Tên George Mellis của anh, hắn quả thực là nổi danh. Cảnh sát ở đó biết hắn rất rõ. Hắn có cái thú riêng là đánh đập đàn bà và bọn trai trẻ. Nạn nhân cuối cùng của hắn trước khi rời Hi Lạp là một thằng bé trong một khách sạn, và liên hệ vụ này với George Mellis. Lão già mua chuộc ai đó để thả hắn ra, rồi “đá đít” hắn ra khỏi xứ. Vĩnh viễn. Như vậy anh đã thoả mãn chưa?”

Peter đã quá thoả mãn rồi. Nó làm cho anh khiếp sợ “Cảm ơn Nick. Thế là tôi nợ anh một lần điện thoại nhé”.

“Ồ, không đâu, anh bạn ạ. Lần này thì tôi chịu tiền điện thoại. Nếu thằng ấy được thả rông lần nữa, anh nên cho tôi biết nhé”.

“Sẽ cho anh biết sớm tối đa, Nick ạ. Gửi lời thăm Tina nhé”. Peter gác máy điện thoại. Anh có nhiều chuyện phải suy nghĩ. George Mellis sẽ đến đây vào lúc trưa.

*     *     *

Bác sĩ John Harley đang khám bệnh thì nhân viên tiếp khách của ông nói, “Bà George Mellis đang ở đây, chờ được gặp ông, bác sĩ ạ. Bà ấy không có hẹn khám bệnh, nên tôi nói cho bà ấy biết thời khoá biểu của ông là…”

Harley nói, “Đưa bà ấy vào bằng cửa hông, rồi mời bà ta vào văn phòng tôi”.

Mặt nàng trông nhợt nhạt hơn lần trước, vết thâm quầng xung quanh mắt đậm hơn. “Tôi xin lỗi đã đến đột ngột như thế này, bác sĩ ạ, nhưng…”.

“Không hề gì, Alexandra ạ. Có chuyện gì vậy?”

“Nhiều chuyện lắm. Thật là kinh khủng quá…”.

“Cô vẫn uống đều Wellbutrin chứ?”

“Có”.

“Thế mà cô vẫn còn cảm thấy buồn nản?”

Bàn tay nàng nắm chặt lại. “Còn tệ hơn như thế nữa. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, tưởng chừng không còn có thể kiểm soát được gì nữa. Tôi không còn có thể chịu đựng chính mình nữa. Tôi sợ, tôi sợ rằng tôi sẽ làm chuyện gì ghê gớm lắm”.

Bác sĩ Harley trấn an, “Cô chẳng có bệnh tật gì đâu. Tôi xin đem danh dự của tôi ra để bảo đảm với cô như vậy. Tất cả chỉ là vấn đề xúc cảm thôi. Tôi sẽ đổi thứ thuốc khác. Lần này tôi sẽ cho cô dùng Nomifensine, một thứ rất công hiệu. Cô sẽ thấy rõ sự thay đổi chỉ trong vòng ít ngày”. Ông viết đơn thuốc, rồi đưa cho nàng. “Nếu đến thứ sáu, cô không thấy khá hơn, xin cô cứ gọi tôi. Tôi có thể giới thiệu cô với một bác sĩ tâm thần”.

Ba mươi phút sau, trở lại căn hộ. Eve xoá đi lớp kem nhợt thoa trên mặt và chùi đi những vệt thâm quầng quanh mắt.

Bước đi bây giờ nhanh hơn.

*     *     *

George Mellis ngồi đối diện với Peter Templeton, tủm tỉm cười và tin tưởng.

“Hôm nay anh cảm thấy thế nào?”

“Khá hơn nhiều lắm bác sĩ ạ. Những buổi khám bệnh như thế này có hiệu quả hơn là ông nghĩ”.

“Thật thế sao? Hiệu quả bằng cách nào?”

“Ấy chỉ là như mình có một người nào đó để nói chuyện. Cũng giống như lệ xưng tội của Thiên Chúa giáo vậy. Nguyên tắc cũng như vậy, phải không?”

“Tôi rất mừng các buổi tiếp xúc này đã giúp anh nhiều. Vợ anh khoẻ rồi chứ?”

George Mellis nhăn mặt, “Tôi e rằng chưa. Nhà tôi lại gặp bác sĩ Harley lần nữa, nhưng vẫn cứ nói về chuyện tự tử mỗi lúc một nhiều hơn. Tôi có lẽ phải đưa nàng đi xa. Nàng cần có sự thay đổi”.

Peter nghe như đây là điềm báo trước đáng ngại. Có thể nào đó là do trí tưởng tượng của hắn chăng?

“Hi Lạp là nơi nghỉ ngơi rất tốt”, Peter nói, “Anh đã đưa vợ anh đến đó để gặp gia đình anh chưa?”

“Chưa. Họ đang rất mong được gặp Alex”. Y cười. Chỉ có điều khó khăn duy nhất là mỗi lần cha tôi và tôi gặp mặt nhau thì ông ấy cứ nằng nặc khuyên tôi nên trở về để nắm lấy cơ sở kinh doanh của gia đình”.

Ngay lúc này, Peter thấy rằng Alexandra đang gặp nguy hiểm thực sự.

Sau khi Mellis rời khỏi văn phòng một hồi lâu, Peter ngồi xem lại những điều ghi chép. Cuối cùng, anh với lấy điện thoại, quay một con số.

“Tôi muốn nhờ ông một việc, bác sĩ John ạ. Ông có thể dò hỏi hộ xem George Mellis đã đưa vợ đi chơi tuần trăng mật ở đâu”.

“Tôi có thể cho anh biết ngay bây giờ. Chính tôi đã tiêm cho họ trước khi họ lên đường. Lúc ấy họ đi Jamaica ”.

Peter nhớ lại câu chuyện của Mellis. “Tôi có một thằng bạn hay đánh đập các con điếm. Tôi nhớ một lần chúng tôi cùng ở Jamaica với nhau...”.

Thế nhưng vẫn chưa có bằng cớ nào về việc George Mellis dự tính giết vợ hắn cả. John Harley đã kiểm chứng rằng Alexandra Mellis có khuynh hướng tự vẫn. Đó không phải là vấn đề của mình, Peter cố tự nhủ như vậy. Nhưng anh biết rằng đó chính là vấn đề của anh.

Peter Templeton trước kia đã phải làm việc để kiếm tiền ăn học. Cha anh là nhân viên bảo vệ ở một trường đại học trong một thị trấn nhỏ, nên dù có học bổng, Peter cũng không thể nào theo học được một trong các trường đại học y khoa danh tiếng. Anh tốt nghiệp trường đại học Nebraska với danh dự, rồi tiếp tục theo học ngành tâm lí trị liệu. Anh thành công ngay từ ban đầu. Bí quyết của anh là lòng thành thực yêu người. Anh quan tâm đến những gì xảy ra với họ. Alexandra không phải là bệnh nhân của anh, nhưng anh có dính líu đến nàng. Nàng là phần thiếu sót trong bài toán đố, và sự giáp mặt với nàng có thể giúp anh giải được bài toán đố ấy. Anh giở tập hồ sơ về Mellis ra, tìm số nhà và điện thoại cho Alexandra. Một người đầy tớ gái gọi nàng đến điện thoại.

“Bà Mellis ạ, tên tôi là Peter Templeton. Tôi là...”.

“Ồ, tôi biết ông là ai rồi, bác sĩ ạ. George nói với tôi về ông”.

Peter rất ngạc nhiên. Anh tưởng rằng Mellis không bao giờ nhắc nhở tên anh với vợ hắn cả. “Tôi không biết chúng ta có thể nào gặp nhau được không. Có thể là tại một bữa ăn trưa nào đó?”

“Có phải là về vấn đề của George không? Có chuyện gì không hay chăng?”

“Ồ, không đâu. Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút thôi”.

“Được lắm chứ, bác sĩ Templeton”.

Họ hẹn nhau vào ngày hôm sau.

Hai người ngồi ở một bàn trong góc tại quán ăn La Grenouille. Từ khi Alexandra bước vào tiệm ăn, Peter không thể nào rời mắt nàng. Nàng chỉ đơn giản mặc một chiếc váy và áo khoác trắng làm lộ ra dáng người xinh đẹp của nàng, và đeo một chuỗi hạt trai xung quanh cổ. Peter cố tìm ra những nét mệt mỏi và buồn chán trên mặt nàng, như bác sĩ Harley đã nói. Nhưng anh không thấy gì cả. Nếu Alexandra biết rằng Peter đang quan sát nàng thì nàng cũng không lộ ra một dấu hiệu nào như thế cả.

“Chồng tôi vẫn bình thường phải không, bác sĩ Templeton?”

“Vâng”. Điều này sẽ trở nên khó xử hơn là anh đã tiên đoán. Anh đang đi trên một sợi dây rất nhỏ. Anh không có quyền vi phạm mối quan hệ thiêng liêng giữa bác sĩ và bệnh nhân, thế nhưng đồng thời anh cảm thấy có nhiệm vụ phải cảnh cáo Alexandra.

Sau khi đã gọi món ăn, Peter nói, “Chồng bà có nói cho bà biết vì sao anh ấy phải đi khám tại văn phòng tôi không, bà Mellis?”

“Có chứ. Gần đây tinh thần anh ấy rất căng thẳng. Các ông chủ hãng của anh ấy đặt phần lớn trách nhiệm trên vai anh ấy. George làm việc rất có lương tâm. Chắc ông cũng biết điều này, phải không, bác sĩ?”

Thật là khó tin. Nàng không biết chút gì về việc hắn đã tấn công chị ruột nàng. Tại sao không ai nói cho nàng biết cả?

“George bảo anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi có một người nào đó để anh có thể giãi bày tất cả những vấn đề khó khăn”. Nàng nhìn Peter tủm tỉm cười. “Tôi rất mừng là ông đã giúp anh ấy”.

Nàng thật là ngây thơ, vô tội! Rõ ràng nàng đã thần tượng hoá ông chồng. Làm sao anh có thể nói cho nàng biết rằng chồng nàng chỉ là một tên loạn óc đã từng từng giết một đứa bé trai làm điếm kiếm tiền; rằng hắn đã bị gia đình từ bỏ và đã cưỡng dâm tàn bạo chị ruột nàng? Thế nhưng, làm sao anh có thể không nói ra được?

“Làm một bác sĩ tâm thần cũng rất là thú vị, vì ông có thể giúp đỡ được cho biết bao nhiêu người”. Alexandra nói.

“Có khi tôi giúp được, nhưng cũng có khi không”. Peter đáp một cách thận trọng.

Thức ăn được đưa đến. Hai người nói chuyện với nhau trong khi ăn. Cuộc giao tiếp giữa họ thật là dễ dàng thoải mái. Peter thấy mình như đã bị thu hút bởi Alexandra, và đột nhiên anh có cảm giác khó chịu là anh đang ghen tị với George Mellis.

“Tôi rất vui thích về bữa ăn trưa hôm nay, bác sĩ Templeton ạ” Alexandra nói, “Thế nhưng hình như ông muốn gặp tôi hôm nay vì một lí do nào đó, phải thế không?”

Cơ hội cần phải trình bày sự thật đã đến.

“Vâng, thật ra, tôi…”

Peter dừng lại. Những lời nói tiếp theo của anh có thể sẽ làm tan vỡ cuộc sống của nàng. Anh đã quyết định đến đây là để nói cho nàng biết về những mối nghi ngờ của anh và đề nghị đưa chồng nàng vào một bệnh viện tâm thần. Nhưng bây giờ gặp mặt nàng, anh nhận ra rằng vấn đề không phải đơn giản như vậy. Anh lại nhớ đến câu nói của Mellis “Nhà tôi không khá hơn chút nào. Tôi lo nhất là nàng có ý định tự vẫn”. Trái lại thế, anh chưa bao giờ thấy một người đàn bà nào hạnh phúc và bình thường hơn nàng. Phải chăng là do thứ thuốc nàng đang uống? Cuối cùng, anh cũng hỏi được nàng về chuyện ấy, “John Harley nói rằng bà đang uống…”

Ngay lúc ấy, tiếng nói của Mellis vang lên, “À, em ở đây rồi! Anh gọi điện thoại về nhà và được biết rằng em hiện đang ở đây”. Y quay về phía Peter, nói, “Chào ông, bác sĩ Templeton. Tôi cùng ngồi ăn chung với hai người được chứ?”

Thế là cơ hội tan biến mất.

“Tại sao anh chàng bác sĩ ấy lại muốn gặp Alex?” Eve hỏi.

“Anh chẳng hiểu chút nào”, Mellis đáp. “May mà Alex đã nhắn cho biết rằng nàng đang ở đâu, trong trường hợp anh cần gặp nàng. Thì ra cô ấy đi gặp Templeton. Lạy Chúa! Tôi vội vàng đi đến đó gấp”.

“Tôi e ngại chuyện ấy lắm”. Eve nói.

“Tin tôi đi. Chẳng có gì nguy hại cả đâu. Tôi đã hỏi cô ấy sau đó, và cô ấy nói rằng hai người không thảo luận về vấn đề gì đặc biệt cả”.

“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên xúc tiến chương trình của chúng ta đi”.

George Mellis cảm thấy một sự kích thích gần giống như tình dục rung lên trong con người y qua câu nói ấy. Y đã chờ đợi cơ hội quá lâu rồi. “Khi nào?”

“Ngay bây giờ”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

75#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:48:31 | Chỉ xem của tác giả
Chương 33


Những cơn chóng mặt trở nên tệ hơn, và mọi thứ bắt đầu nhoà đi trong trí óc bà Kate. Bà có khi ngồi ở bàn giấy nghiên cứu việc đề nghị sát nhập công ty rồi đột nhiên bà nhận ra rằng vấn đề sát nhập ấy đã xảy ra mười năm trước đó rồi. Bà thấy khiếp hãi, rồi cuối cùng bà quyết định nghe lời khuyên của Brad Rogers là nên gặp bác sĩ John Harley để được khám bệnh.

Đã lâu rồi, bác sĩ Harley đã không thuyết phục được bà Kate Blackwell đi kiểm tra sức khoẻ toàn bộ, cho nên ông lợi dụng triệt để cơ hội này. Ông khám bệnh rất kĩ, và khi khám xong, ông yêu cầu bà chờ đợi ông ở văn phòng. John Harley rất bối rối. Bà Kate vẫn còn có những dấu hiệu đáng lo ngại. Các động mạch của bà rõ ràng đã cứng lại thỉnh thoảng gây chứng choáng váng và làm cho trí nhớ bà kém đi. Lẽ ra bà nên rút lui dưỡng già cách đây nhiều năm rồi, thế nhưng bà vẫn bám vào công việc một cách dai dẳng, không muốn trao dây cương cho bất kì một ai khác. Thế nhưng mình có tư cách nào khuyên bà như vậy không, bác sĩ John tự hỏi. Chính ông lẽ ra cũng đã phải rút lui từ lâu rồi.

Bây giờ, với kết quả khám nghiệm trước mặt, John Harley nói, “Tôi ước ao có điều kiện sức khoẻ như bà”.

“Bỏ cái lối nịnh hót ấy đi, ông John. Tôi có vấn đề nào?”

“Chủ yếu là do tuổi già. Các động mạch hơi cứng và...”.

“Bệnh xơ cứng động mạch chứ gì?”

“Đó là danh từ y khoa dùng để mô tả bệnh ấy. Dù sao chăng nữa, bà cũng đang ở trong tình trạng như vậy”.

“Có nặng lắm không?”

“Ở tuổi bà, như thế là khá bình thường. Tất cả những thứ này đều là tương đối cả thôi”.

“Ông có thể cho tôi thứ thuốc gì để làm mất đi những cơn choáng váng khó chịu ấy không? Tôi không thích ngã xỉu ra trước mặt bọn đàn ông. Với phụ nữ, như thế trông không hay lắm”.

Ông gật đầu. “Tôi nghĩ rằng điều đó không khó khăn gì. Khi nào thì bà định sẽ rút lui dưỡng già?”

“Khi nào tôi có chắt trai để trông nom cơ sở kinh doanh của tôi”.

Hai người bạn già ấy đã quen biết nhau từ rất nhiều năm rồi. Bây giờ họ ngồi đối diện ở bàn giấy nhìn như để đánh giá lẫn nhau. John Harley không phải lúc nào cũng đồng ý với bà Kate, nhưng cũng phải phục bà về lòng can đảm.

Như đã đọc được ý nghĩ của Harley, bà Kate thở dài và nói, “Ông có biết nỗi thất vọng lớn lao nhất trong đời tôi là cái gì không? Chính là con Eve. Tôi đã thực sự quan tâm, săn sóc nó, và muốn trao cho nó cả thế giới này, nhưng nó chẳng thèm nghĩ đến ai cả ngoài bản thân nó”.

“Bà lầm rồi, bà Kate ạ. Cô ấy rất quan tâm đến bà”.

“Phải, quan tâm như quỷ sứ ấy”.

“Tôi có điều kiện để biết rõ điều này. Gần đây cô ấy...”. Ông phải cẩn thận lựa chọn từng chữ. “Cô ấy đã gặp một tai nạn khủng khiếp. Cô ấy suýt chết”.

Bà Kate cảm thấy trái tim bà chao đảo. “Tại sao, tại sao ông không nói cho tôi biết lúc ấy?”

“Cô ấy không cho phép tôi nói. Cô ấy sợ rằng bà quá lo lắng nên bắt tôi phải thề không được nói lời nào”.

“Trời ơi”. Bà thốt lên một tiếng thì thào đau đớn. “Nó... nó có sao không?” Giọng bà khàn hẳn đi.

“Bây giờ cô ấy khoẻ lại rồi”.

Bà Kate ngồi nhìn chằm chằm vào trong không gian. “Cảm ơn ông đã cho tôi biết, ông John ạ. Cảm ơn”.

“Để tôi viết cho bà một cái toa để mua các viên thuốc ấy”. Khi ông viết xong toa, ngước mắt nhìn lên thì bà Kate đã bỏ đi đâu rồi.

Eve mở cánh cửa ra, nhìn chằm chằm như không thể tin vào mắt mình nữa. Bà nội nàng đang đứng trước mặt, người cứng và thẳng băng như ngày nào, không biểu lộ một nét nào yếu ớt cả.

“Bà có thể vào nhà được không?” Bà Kate hỏi.

Eve bước qua một bên, chưa có thể nhận định được chuyện gì đang xảy ra. “Được chứ ạ”.

Bà Kate bước vào, nhìn quanh căn hộ bé nhỏ, nhưng không đưa ra lời bình luận nào. “Bà ngồi được chứ?”

“Cháu xin lỗi. Xin mời bà ngồi. Xin bà tha lỗi cho. Bà dùng thứ gì để cháu lấy. Trà, cà phê hay thứ gì?”

“Không, cảm ơn. Cháu có được khoẻ không Eve?”

“Dạ khoẻ, cảm ơn bà”.

“Bà vừa gặp bác sĩ Harley. Ông ấy nói cho bà biết cháu vừa gặp một tai nạn ghê gớm”.

Eve nhìn bà nội một cách thận trọng, không biết chắc những gì sắp diễn ra. “Vâng...”

“Ông ấy bảo cháu suýt chết, nhưng cháu không cho phép ông ấy báo cho bà biết vì cháu không muốn làm cho bà phải lo lắng”.

À thì ra thế. Eve bây giờ cảm thấy yên tâm hơn. “Đúng vậy, thưa bà nội”.

“Điều ấy chứng tỏ rằng...” Bà Kate đột nhiên cảm thấy nghẹn lời. “...rằng cháu quan tâm đến bà”.

Eve bắt đầu khóc thổn thức vì mừng thầm đã trút được một mối lo ngại. “Cố nhiên rồi, cháu lúc nào cũng quan tâm đến bà”.

Thế rồi chỉ một lát sau đó, Eve ngã vào vòng tay của bà nội. Bà Kate ôm nàng thật chặt, áp sát môi bà lên đầu tóc hoe đặt trên đùi bà, rồi bà thì thầm “Bấy lâu nay, bà thật là ngu xuẩn. Cháu có tha thứ cho bà không?” Bà Kate rút ra chiếc khăn mù soa để sỉ mũi. “Bà đã tỏ ra quá cứng rắn đối với cháu. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho cháu, chắc bà sẽ không chịu đựng nổi”.

Eve vuốt ve bàn tay đầy gân xanh của bà nội và nói, “Cháu không hề gì, bà nội ạ. Mọi việc đều tốt đẹp cả”.

Bà Kate đứng dậy chớp mắt để giữ lại những gịot nước mắt. “Chúng ta sẽ khởi sự lại từ đầu, được không?” Bà kéo Eve lên, nhìn vào mặt nàng, “Bà đã tỏ ra ngoan cố, cứng rắn, giống như cha bà xưa kia. Rồi bà sẽ đền bù lại chuyện này. Việc đầu tiên bà sẽ làm là ghi tên cháu lại trên bản chúc thư của bà, đúng như quyền của cháu đáng được hưởng”.

Những gì xảy ra lúc ấy quá tốt đẹp đến mức khó tin. “Cháu không cần tiền. Cháu chỉ quan tâm đến bà thôi”.

“Cháu là người thừa kế của bà – cháu và Alexandra. Hai cháu là tất cả gia đình mà bà hiện có”.

“Cháu sống như thế này cũng tốt rồi, nhưng nếu điều đó làm bà vui sướng thì...”

“Điều ấy sẽ làm cho bà rất sung sướng cháu ạ. Thật sự sung sướng. Khi nào cháu có thể trở về nhà?”

Eve chỉ do dự một lát, rồi nói, “Cháu nghĩ tốt hơn hết cháu ở lại đây, nhưng cháu sẽ đến thăm bà luôn luôn. Bà ạ, chắc bà không biết từ dạo ấy đến nay cháu cảm thấy mình cô đơn như thế nào”.

Bà Kate cầm lấy tay cháu gái và nói, “Cháu có thể tha thứ cho bà được không?”

Eve nhìn vào mắt bà nội và nói một cách nghiêm trang, “Dĩ nhiên rồi, cháu có thể tha thứ cho bà”.

Khi bà Kate đã ra về, Eve pha một li rượu Scotch nặng với nước, rồi nằm lăn xuống đi văng để mường tượng lại cảnh khó tin vừa xảy ra với nàng. Nàng muốn thét to lên vì vui mừng. Bây giờ nàng và Alexandra là những người thừa kế duy nhất của tài sản Blackwell. Loại bỏ Alexandra sẽ là một chuyện khá dễ dàng. Chỉ riêng có George Mellis là nàng hơi lo. Đột nhiên hắn ta trở thành một chướng ngại vật đối với nàng.

“Có sự thay đổi trong kế hoạch của ta”, Eve nói với George Mellis. “Bà Kate đã để tên tôi lại vào chúc thư”.

George Mellis đang châm điếu thuốc lá, vội dừng ngay lại. “Thật thế hả? Mừng em nhé”.

“Nếu có chuyện gì xẩy ra cho Alexandra vào lúc này thì người ta sẽ nghi ngờ. Vậy chúng ta sẽ thanh toán nó sau này, khi...”.

“Anh e rằng như thế không thích hợp với anh chút nào”.

“Anh nói thế là nghĩa làm sao?”

“Anh không ngu đâu, cô em yêu quý ạ. Nếu có chuyện gì xảy ra cho Alexandra anh sẽ thừa hưởng phần của cô ấy. Em muốn gạt anh ra rìa hả?”

Eve nhún vai. “Phải nói rằng anh là một điều rắc rối không cần thiết. Tôi sẵn sàng điều đình với anh. Cứ xin li dị đi, rồi chừng nào tôi nắm được tiền trong tay, tôi sẽ cho anh”.

Melles cười to. “Thật là buồn cười. Như thế không tốt đâu, cô bé ạ. Không có gì thay đổi cả. Alex và anh đã hẹn với nhau vào tối thứ sáu ở Dark Harbor . Anh có ý định sẽ đến đúng hẹn”.

Alexandra mừng rỡ vô cùng khi được nghe tin về Eve và bà nội. “Thế là gia đình ta lại được sum họp trở lại”, nàng nói.

Điện thoại.

“Alô, tôi hi vọng không quấy rầy cô, cô Eve ạ. Webster đây”.

Lúc này anh đã bắt đầu gọi điện thoại cho nàng hai, ba lần một tuần. Thoạt tiên vẻ nhiệt tình, vụng về của anh làm cho Eve thấy vui vui, nhưng rồi nó trở thành một điều bực mình.

“Tôi không thể nói chuyện với anh vào lúc này. Tôi sắp đi đây”, Eve nói.

“Ồ, xin lỗi”, Webster nói, “Vậy tôi không dám giữ cô lâu đâu. Tôi có hai vé đi xem biểu diễn ngựa tuần sau. Tôi biết cô thích ngựa”.

“Xin lỗi, có lẽ tuần sau tôi đi vắng xa”.

“À, ra thế”. Nàng nghe giọng nói anh có vẻ thất vọng. “Vậy có lẽ tuần sau nữa chắc là được. Tôi sẽ mua vé xem hát. Cô thích xem vở gì?”

“Tôi xem cả rồi”, Eve nói cộc lốc, “Tôi phải đi gấp đây”. Nàng đặt máy xuống. Bây giờ là lúc mặc quần áo. Nàng sẽ đi gặp Rory McKenna, một kịch sĩ trẻ nàng mới quen biết. Anh ta trẻ hơn nàng năm tuổi, và giống như một con ngựa đực hung hăng, không bao giờ thoả mãn. Eve tưởng tượng đến lúc ân ái với anh ta mà cảm thấy trong lòng bị kích thích, đê mê. Nàng trông ngóng được hưởng một đêm vui thú với chàng.

Trên đường trở về nhà, George Mellis dừng lại mua hoa cho Alexandra. Tâm trạng của y đang vô cùng phấn chấn. Việc bà Kate đã đặt lại tên Eve vào trong chúc thư là một điều mỉa mai thú vị, nhưng nó không thay đổi gì cả. Sau tai nạn sẽ xảy ra với Alexandra, y sẽ thanh toán Eve. Tất cả mọi sự xếp đặt đã sẵn sàng. Ngày thứ sáu, Alexandra sẽ chờ đợi y ở Dark Harbor. Y đã hôn nàng và căn dặn: “Chỉ có hai chúng ta thôi. Em đừng có đem bọn gia nhân đi theo, em yêu quý ạ”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

76#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:50:02 | Chỉ xem của tác giả
Peter Templeton không thể nào gạt Alexandra ra khỏi đầu óc. Anh dường như nghe câu nói của Mellis văng vẳng bên tai: “Tôi sẽ đưa nàng đến một nơi nào đó. Nàng cần có sự thay đổi”. Tất cả bản năng nói cho chàng biết rằng Alexandra đang gặp nguy hiểm.

Thế nhưng anh bất lực, không làm gì được. Anh không thể đến với Nick Pappas khi anh còn có những mối nghi hoặc, anh không có bằng chứng nào cả.

Ở bên kia thành phố, trong văn phòng của Kruger-Brent, bà Kate Blackwell đang kí một bản chúc thư mới, để lại các tài sản của bà cho hai cô cháu gái.

Ở phía bắc tiểu bang New York , Tony Blackwell đang đứng trước giá vẽ trong vườn dưỡng đường. Bức tranh trên giá vẽ là một mớ hỗn độn các màu sắc, một thứ tranh vẽ mà một đứa trẻ không có tài năng cũng có thể làm được. Tony lùi lại mấy bước, tủm tỉm cười vui sướng.

Thứ sáu, 10 giờ 57 sáng.

Ở phi trường La Guardia, một chiếc taxi dừng lại trước trạm hàng không Eastern Airlines. Eve bước ra khỏi xe. Nàng chìa cho người lái taxi một tờ 100 đô la.

“Này cô, tôi không có tiền thối. Cô có giấy bạc nhỏ hơn không?” anh ta nói.

“Không”.

“Vậy cô vào trong đó đổi tiền đi”.

“Tôi không có thì giờ. Tôi phải lên chuyến máy bay sắp tới đi Washington ”, nàng nhìn chiếc đồng hồ Baume Mercier đeo trên cổ tay, rồi đưa ra quyết định, “Thôi anh cứ giữ cả số tiền ấy”. Người lái xe trố mắt nhìn ngạc nhiên.

Eve vội vã đi vào trạm hàng không. Nàng nửa đi nửa chạy đến cổng khởi hành có đề chữ “Máy bay đi Washington”. “Đi Washington khứ hồi”. Eve vừa thở hổn hển vừa nói.

Người của hãng hàng không nhìn đồng hồ ở phía trên đầu và nói, “Trễ hai phút rồi. Máy bay mới cất cánh”.

“Tôi nhất định phải đi chuyến này. Tôi cần đi gấp. Ông có cách nào giúp tôi được không?”

“Yên chí đi. Sẽ có một chuyến Shuttle (loại máy bay chuyên chở đường ngắn ở Mỹ. Không cần mua vé trước, hành khách trả tiền vé trên máy bay, giống như xe đò) khác trong vòng một tiếng nữa”.

“Lại chuyện ấy nữa. Mẹ kiếp!”.

Người ấy chờ đợi nàng lấy lại bình tĩnh.

“Thôi được rồi. Tôi sẽ đợi. Có tiệm cà phê nào gần đây không?”

“Không. Nhưng có một máy bán cà phê ở cuối hành lang”.

“Cảm ơn”.

Ông ta nhìn theo nàng, ngẫm nghĩ. Người đâu mà đẹp thế. Chắc cô ta vội vã đi gặp người yêu. Anh chàng nào mà phúc thế.

Thứ sáu, 2 giờ chiều.

Đây là tuần trăng mật thứ hai của mình. Alexandra thầm nghĩ. Ý nghĩ này làm nàng vui thích. Mellis đã nói, “Đừng đem theo bọn gia nhân. Chỉ có hai ta thôi. Chúng ta sẽ có một ngày cuối tuần tuyệt vời”. Lúc này, Alexandra đang sắp rời ngôi nhà xây bằng đá nâu của nàng để đi đến Dark Harbor gặp Mellis. Nàng đã hơi trễ vì có cuộc hẹn ăn cơm trưa và bữa cơm này kéo dài hơn là dự tính. Nàng nói với người hầu gái. “Tôi đi bây giờ đây. Sẽ trở về vào sáng thứ hai”.

Vừa đến cửa trước nhà, nàng nghe tiếng điện thoại reo vang. Mình đã trễ rồi. Mặc kệ cho nó reo. Nghĩ vậy, nàng hối hả đi ra khỏi cửa.

Thứ sáu, 7 giờ tối.

George Mellis đã nghiên cứu kế hoạch của Eve thật kĩ. Nó không có một sơ hở nào. Sẽ có một chiếc xuồng máy đợi anh ở Phibrock Cove. Hãy lái nó đến Dark Harbor , nhưng phải cẩn thận đừng để ai trông thấy. Buộc nó vào đuôi chiếc du thuyền Corsair (Quỷ bể). Anh dùng chiếc du thuyền ấy đưa Alexandra đi chơi dưới ánh sáng trăng. Khi đã ra khơi rồi, anh tha hồ muốn làm gì nó thì làm, George ạ, chỉ cần không để lại một vết máu nào. Vứt xác nó xuống bể, nhảy xuống chiếc xuồng máy, rồi để mặc chiếc du thuyền ấy trôi dạt trên biển. Anh sẽ đem chiếc xuống máy ấy trở về Phibrock Cove, rồi lên chiếc tàu phà Lincolville đến Dark Harbor . Lấy một chiếc taxi trở về nhà. Hãy dùng một cái cớ nào đó để dụ tên tài xế taxi vào trong nhà để làm sao cho cả hai người đều cùng phát hiện ra rằng chiếc Corsair đã mất tích, không còn đậu ở bến nữa. Khi anh thấy rằng Alexandra không có nhà, anh sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát. Họ sẽ chẳng bao giờ tìm ra được xác Alexandra. Thuỷ triều sẽ cuốn nó ra ngoài khơi. Hai vị bác sĩ danh tiếng sẽ chứng nhận rằng đó là một vụ tự vẫn.

Y thấy chiếc xuống máy đã đậu sẵn ở Phibrook Cove, chờ đợi y, đúng như kế hoạch.

George cho xuồng vượt qua vùng vịnh, dùng ánh sáng trăng chứ không dùng đèn để lái. Y đi ngang qua nhiều chiếc thuyền đậu ở đó mà không bị ai phát hiện, rồi đến bến đậu của nhà Blackwell. Y tắt máy, buộc chiếc xuồng vào chiếc du thuyền Corssair.

Nàng đang nói chuyện điện thoại, chờ đợi y trong phòng khách thì Mellis bước vào. Nàng đưa tay ra vẫy, rồi bịt ống nghe lại, nói với y, “Eve đấy”. Nàng lắng nghe một lúc, rồi nói trong máy, “Em phải đi bây giờ đây, chị Eve ạ. Người yêu của em vừa đến. Sẽ gặp lại chị vào buổi ăn trưa tuần sau”. Nàng đặt máy xuống, vội vã chạy đến hôn Mellis. “Anh đến sớm đấy. Em rât mừng”.

“Anh nhớ em quá nên bỏ tất cả mọi thứ để đến đây với em”.

Nàng hôn y. “Em yêu anh”.

Nàng tủm tỉm cười. “Chỉ có hai chúng mình ở đây thôi. Thôi được rồi. Em phải đi thay quần áo đã. Chỉ không đầy một phút thôi”

“Để anh thi với em xem ai nhanh hơn”.

Y đi lên lầu, đến tủ, thay quần áo, mặc một chiếc quần dài, áo len, và đi đôi giày dùng để đi thuyền. Bây giờ cơ hội đã đến, y cảm thấy hân hoan mong đợi, một niềm thích thú như nổ bùng lên trong người.

Y nghe tiếng nàng gọi, “Em sẵn sàng rồi, anh yêu quý ạ”.

Y quay lại. Nàng đứng ở bậc cửa, mặc một chiếc áo len ngắn, chiếc quần màu đen và đi đôi giày vải. Mái tóc dài, màu hoe buộc ở phía sau bằng một sợi dây ruy băng xanh nhỏ. Lạy Chúa! Nàng xinh đẹp quá! Thật là phí phạm nếu phải phá huỷ một sắc đẹp như vậy, y thầm nghĩ.

“Anh cũng xong rồi đây”, Mellis đáp lại với nàng.

Nàng để ý thấy y buộc chiếc xuồng máy vào đuôi chiếc du thuyền. “Như thế để làm gì hở anh?”

“Ở cuối vịnh có một hòn đảo nhỏ mà mấy lâu nay anh vẫn muốn thám hiểm xem sao”, Mellis giải thích. “Chúng ta sẽ đi xuồng máy đến đó, như vậy sẽ không sợ va phải đá ngầm”.

Y tháo các dây buộc thuyền, cho chiếc du thuyền thong thả rời khỏi bến đậu. Y quay mũi thuyền về hướng gió để kéo cánh buồm chính và cánh buồm tam giác lên. Chiếc thuyền trở buồm, hướng về mạn phải. Mellis cho chiếc du thuyền đi thẳng ra khơi. Khi đi qua đê chắn sóng, họ gặp cơn gió mạnh, chiếc thuyền bắt đầu chòng chành.

“Thật là dữ dội và tuyệt vời”, Nàng kêu lên. “Em sung sướng quá, anh ạ”.

“Anh cũng thế”, Y tủm tỉm cười đáp lại.

Mellis cảm thấy một niềm vui thú hết sức kì quặc rằng Alexandra đang vui sướng và sẽ được chết với nỗi vui sướng ấy. Y nhìn về phía chân trời để tin chắc rằng không có chiếc thuyền nào khác gần đó. Chỉ có ít ánh sáng lờ mờ ở phía xa xăm. Bây giờ đã đến lúc rồi.

Y để cho chiếc thuyền được điều khiển tự động, đưa mắt nhìn lần cuối cùng về phía chân trời vắng vẻ, rồi đến chỗ bức rào chắn gió, tim y bắt đầu đập dồn dập.

“Alex”, y gọi. “Lại đây nhìn cái này”.

Nàng đi về phía y, nhìn xuống nước đen ngòm, lạnh lẽo đang chạy ở phía dưới.

“Lại đây”, giọng y nghe như một mệnh lệnh gay gắt.

Nàng ngã vào cánh tay y, y hôn nàng thật chặt trên môi. Cánh tay y ôm chặt lấy người nàng. Y cảm thấy thân thể nàng như giãn ra, y co bắp thịt, nhấc bổng thân hình nàng lên cao, đưa về phía bức rào chắn.

Nàng đột ngột chống cự và kêu lên, “George!”

Y nhấc nàng lên cao nữa, và cảm thấy nàng cố vùng ra khỏi tay y, nhưng y khoẻ quá so với nàng. Lúc này nàng đã bị đưa lên gần đỉnh bức rào chắn, hai chân đá dữ dội. Y cố sức đẩy nàng qua khỏi mạn thuyền. Ngay khi ấy, y bỗng thấy một cơn đau nhói ở ngực. Ý nghĩ đầu tiên của y là, “Mình đang lên cơn đau tim!” Y mở mồm ra để nói thì máu phọt ra. Y thả cánh tay xuống, nhìn lên ngực. Y không thể nào tin được, máu đang tuôn ra từ một vết thương trên ngực y. Y ngước mắt nhìn lên, thấy nàng đang đứng ở đấy, tay cầm một con dao, nhìn y tủm tỉm cười.

Ý nghĩ cuối cùng thoáng qua trong đầu óc y, “Eve”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

77#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:51:55 | Chỉ xem của tác giả
Chương 34


Lúc mười giờ tối, Alexandra đi đến ngôi nhà ở Dark Harbor . Nàng cố gọi điện thoại cho Mellis nhiều lần, nhưng không có ai trả lời. Nàng hi vọng rằng y sẽ không giận nàng vì đã đến chậm. Thật là một rắc rối ngu xuẩn. Trưa hôm ấy, khi Alexandra sắp sữa đi đến Dark Harbor thì có tiếng điện thoại reo vang. Lúc ấy nàng nghĩ, mình trễ rồi, cứ để cho nó reo, rồi đi thẳng ra xe. Người hầu gái chạy đuổi theo nàng và nói, “Bà Mellis, chị bà vừa gọi điện thoại đến, bảo rằng có việc gấp lắm”.

Khi Alexandra nhấc điện thoại lên, Eve nói, “Em ạ, chị đang ở Washington D.C đây.Chị đang gặp một vấn đề kinh khủng lắm. Chị cần gặp em”.

Alexandra liền đáp ngay, “Dĩ nhiên rồi. Em sắp đi đến Dark Harbor gặp Mellis, nhưng em sẽ trở về vào sáng thứ hai và...”

“Chuyện này không thể trì hoãn được”. Giọng Eve có vẻ tuyệt vọng. “Em có thể gặp chị ở phi trường La Guardia được không? Chị sẽ đi trên chuyến máy bay lúc năm giờ”.

“Em cũng muốn vậy, chị Eve ạ, nhưng em đã nói với George Mellis...”

“Việc này khẩn cấp lắm Alex ạ, nhưng nếu em quá..”

“Thôi được, em sẽ đi đến đó!”

“Cảm ơn em. Chị biết rằng chị có thể trông cậy ở em”.

Ít khi Eve nhờ Alexandra việc gì, vì vậy nàng không thể từ chối chị được. Nàng sẽ đi máy bay đến hòn đảo ấy. Nàng điện thoại đến văn phòng cho biết rằng nàng sẽ đến trễ, nhưng Mellis không có mặt ở đấy.

Nàng nhờ người thư kí của y ghi lại lời nhắn nhủ. Một giờ sau, nàng thuê taxi đi đến phi trường La Guardia cho kịp chuyến bay từ Washington . Nhưng Eve không có mặt trên chuyến bay ấy. Alexandra chờ đợi thêm hai giờ nữa, nhưng vẫn không thấy Eve. Alexandra không biết tìm gặp Eve ở nơi nào trong thành phố Washington D.C. Cuối cùng, vì không còn cách nào khác nữa nàng lên máy bay đi đến hòn đảo. Lúc này, nàng đã đến gần ngôi nhà Cedar Hill, và thấy nó tối bưng. Chắc chắn Mellis đã đến đây trước nàng rồi. Nàng đi từ phòng này qua phòng khác, và bật đèn lên cho sáng.

“George?”

Không thấy bóng dáng anh ta đâu cả. Nàng điện thoại về nhà nàng ở Manhattan . Người hầu gái trả lời.

“Có ông Mellis ở nhà không?” Alexandra hỏi.

“Thưa không ạ. Ông ấy bảo bà và ông sẽ nghỉ cuối tuần”.

“Cảm ơn Marie. Chắc ông ấy bị mắc kẹt ở nơi nào đó”

Chắc hẳn phải có lí do chính đáng nào đó cho sự chậm trễ này. Rõ ràng đã có công việc nào đó xảy đến vào phút chót, và như mọi lần các ông chủ đã phải nhờ Mellis giải quyết hộ. Chắc anh ấy sẽ đến ngay thôi. Nàng quay số điện thoại của Eve.

“Eve!” Alexandra kêu lên. “Có chuyện gì xảy ra với chị vậy?”

“Xảy ra với chị à? Chị chờ em ở phi trường Kennedy, thế mà không thấy em đến”

“Kennedy à? Chị bảo em đến phi trường La Guardia chứ!”

“Không em ạ. Chị nói phi trường Kennedy”

“Nhưng...” Vấn đề không còn quan trọng nữa.

“Em xin lỗi. Có lẽ em nghe lầm. Chị có được bình thường không? “

“Bây giờ thì khá rồi. Chị vừa trải qua một thời gian kinh khủng quá. Chị có dính líu với một nhà chính khách lớn ở Washington . Ông ta ghen tuông điên cuồng nên...” nàng cười to lên “Thôi, chị không thể nói chi tiết trên điện thoại được. Công ty điện thoại sẽ gỡ máy điện thoại của chúng ta đi mất. Chị sẽ nói với em về chuyện này vào ngày thứ hai”.

“Được rồi”, Alexandra nói. Nàng cảm thấy rất yên tâm.

“Chúc em một ngày cuối tuần hết sức vui vẻ”. Eve nói. “George bây giờ thế nào?”

“Anh ấy không có ở đây”. Alexandra cố không bộc lộ nỗi lo âu của nàng qua giọng nói. “Em chắc anh ấy bị vướng bận công việc nên không có thời giờ gọi đến cho em được”

“Chắc em sẽ được tin tức của anh ta ngay thôi. Chúc em ngủ ngon”.

Alexandra đặt máy xuống, suy nghĩ. Mong sao chị Eve gặp được một người chồng thật tốt, cũng tốt và hiền lành như George Mellis. Nàng nhìn vào đồng hồ đeo tay. Đã gần mười một giờ khuya rồi. Chắc là anh ấy sẽ có cơ hội gọi cho mình vào lúc này. Nàng nhấc ống nghe lên. Quay số điện thoại của hãng môi giới. Không có tiếng trả lời. Nàng gọi đến câu lạc bộ của Mellis. Không, họ không thấy Mellis đâu cả. Đến nữa đêm, nàng đâm ra lo sợ, và đến một giờ sáng thì nàng hoảng hốt thực sự. Nàng không biết nên làm thế nào. Có thể rằng Mellis đi đâu đó với một khách hàng nên không điện thoại được cho nàng, hoặc có lẽ anh ấy đã lên máy bay đi đâu đó mà không có cách nào liên lạc được với nàng trước khi đi. Có một lối giải thích đơn giản nào đó. Nếu nàng gọi điện thoại cho cảnh sát, rồi sau đó George Mellis bước vào nhà thì nàng sẽ cảm thấy lố bịch vô cùng.

Đến hai giờ sáng, nàng điện thoại cho cảnh sát. Không có trạm cảnh sát nào ở đảo Isleboro. Trạm cảnh sát gần nhất là ở quận Waldo.

Một giọng nói ngái ngủ trả lời, “Sở cảnh sát quận Waldo. Đây là trung sĩ Lambert”

“Đây là bà George Mellis ở ngôi nhà Cedar Hill”

“Vâng, thưa bà Mellis”. Giọng nói ấy tỉnh lại ngay lập tức. “Bà cần gì ạ?”

Alexandra ngập ngừng nói, “Thật ra, tôi cũng không biết chắc chắn phải nhờ ông chuyện gì. Nhà tôi lẽ ra trở về nhà gặp tôi vào bữa chiều, thế nhưng đến bây giờ anh ấy vẫn chưa về nhà”

“À ra thế”. Có rất nhiều ngụ ý trong câu nói ngắn ngủi ấy. Viên trung sĩ ấy biết ít nhất có ba lí do khiến một ông chồng vắng nhà vào lúc hai giờ sáng: các cô gái tóc hoe, tóc nâu và tóc đỏ.

Anh nói một cách lịch sự, “Có thể nào ông ấy bận việc ở nơi nào đó chăng?”

“Anh ấy... anh ấy thường gọi điện thoại về”.

“Chắc bà cũng hiểu rõ vì sao rồi chứ, thưa bà Mellis. Có khi người ta ở trong một hoàn cảnh không thể gọi điện thoại được. Chắc bà sẽ nghe tin ông ấy ngay thôi”

Quả thật nàng cảm thấy mình lố bịch. Dĩ nhiên cảnh sát không thể làm gì được trong trường hợp này. Nàng đã đọc thấy ở đâu đó rằng có người đã mất tích hai mươi bốn giờ rồi, lúc ấy cảnh sát mới bắt đầu tìm kiếm. Mellis không bị mất tích, anh ấy chỉ về trễ thôi.

“Chắc là ông nói đúng”. Alexandra nói trong máy. “Tôi xin lỗi đã quấy rầy ông”

“Không có gì đâu, bà Mellis ạ. Tôi cuộc với bà rằng ông nhà sẽ trở về trên chuyến tàu phà lúc bảy giờ sáng mai”

Mellis không có mặt trên chuyến tàu phà lúc bảy giờ sáng và cả chuyến tàu kế tiếp đó. Alexandra lại điện thoại về ngôi nhà của nàng ở Manhattan. George Mellis cũng không có ở đó.

Alexandra bắt đầu có cảm giác rằng một tai hoạ nào đó đã xảy ra. Mellis đã gặp một tai nạn; anh ấy đang ở bệnh viện, ốm đau, hay chết. Giá như nàng không có chuyện lộn xộn với Eve ở phi trường thì đâu đến nỗi! Có lẽ Mellis đã trở về nhà, và khi không thấy có nàng ở đó, anh ấy đã bỏ đi. Nhưng còn có nhiều điều không được giải thích. Anh ấy có thể để lại một mảnh giấy. Cũng có thể anh đã bị bọn trộm cướp tấn công hay bắt cóc. Alexandra tìm tòi, lục lọi khắp các phòng, may ra tìm được một manh mối nào đó, nhưng tất cả đều nguyên vẹn. Nàng đi xuống bến tàu. Chiếc du thuyền Corsair vẫn còn bỏ neo ở đó, không có gì suy suyển.

Nàng điện thoại cho trạm cảnh sát ở Waldo một lần nữa. Trung uý Philip Ingram, một tay lão luyện trong lực lượng cảnh sát với hai mươi năm kinh nghiệm, đang trực vào buổi sáng ấy. Ông ta đã biết Mellis đã không trở về nhà suốt đêm. Vấn đề này đã trở thành một đề tài thảo luận ở trạm cảnh sát này suốt cả buổi sáng, phần lớn là những câu chuyện tục tĩu.

Lúc này ông trung uý nói với Alexandra. “Không có vết tích gì của ông ấy cả hay sao, thưa bà Mellis? Được rồi, tôi sẽ đích thân đến đó”. Ông biết rằng đây chỉ là một chuyện làm phí thì giờ. Anh chồng bà này có lẽ đã đi mò gái ở các ngõ ngách nào đó. Nhưng khi một người trong gia đình Blackwell đã gọi thì những kẻ thấp kém phải chạy đến ngay, ông suy nghĩ một cách gượng gạo. Dẫu sao, cô gái này cũng là con người dễ thương. Ông từng gặp cô ta ít lần qua nhiều năm nay.

“Tôi sẽ trở về trong khoảng một giờ”, ông nói với viên trung sĩ ngồi bàn giấy.

Trung uý Ingram lắng nghe câu chuyện của Alexandra; ông kiểm soát trong nhà, trên bến tàu, và đi đến kết luận rằng quả Alexandra đang gặp vấn đề rắc rối. Lẽ ra George Mellis phải gặp vợ vào buổi tối hôm trước ở Dark Harbor , nhưng anh ta không đến. Mặc dầu đó không phải là vấn đề của Ingram, ông biết rằng nếu ông giúp đỡ cho một người trong gia đình Blackwell thì cũng chẳng có hại gì. Ingram điện thoại cho phi trường trên đảo và cho trạm tàu phà ở Lincolnville. George Mellis đã không sử dụng các phương tiện này trong vòng hai mươi bốn giờ qua. “Ông ấy không đến Dark Harbor ”, viên trung uý nói với Alexandra. Như thế là thế nào? Tại sao anh chàng ấy đột nhiên biến mất? Theo lối suy nghĩ có cân nhắc của viên trung uý, không một người đàn ông nào biết suy nghĩ lại cố tình bỏ rơi một người đàn bà như Alexandra.

“Chúng tôi sẽ lục soát các bệnh viện và nhà...” Ông vội ngưng bặt lại. “...và các nơi khác nữa, rồi sẽ ra thông cáo đi khắp mọi nơi để tìm ra ông ấy”

Alexandra cố nén các cảm xúc, nhưng viên trung uý có thể nhận ra rằng nàng đã cố hết sức để làm như vậy. “Cảm ơn trung uý, chắc ông cũng hiểu cho tôi sẽ chịu ơn ông lớn lao đến như thế nào về những gì ông có thể làm hộ cho tôi”

“Đó là nhiệm vụ của tôi”, trung uý Ingram nói.

Khi trung uý Ingram trở về trạm, ông bắt đầu gọi điện thoại đến các bệnh viện và nhà xác. Không có tin tức gì. Không có báo cáo tai nạn nào về George Mellis. Công việc kế tiếp của Ingram là điện thoại cho một người bạn làm phóng viên cho tờ Main Courier. Sau đó, ông ra một bản thông cáo gửi đi khắp nơi về vụ mất tích.

Các tờ báo buổi trưa hôm ấy đăng tin này bằng hàng tít lớn : CHỒNG BÀ THỪA KẾ BLACKWELL BỊ MẤT TÍCH.

Peter Templeton thoạt tiên nghe tin này qua viên thám tử Nick Pappas.

“Peter, chắc anh còn nhớ cách đây ít lâu anh có nhờ tôi điều tra về George Mellis chứ?”

“Phải...”

“Hắn ta vừa diễn trò mất tích”

“Hắn sao?”

“ Hắn biến mất, bỏ trốn hay chết rồi”. Anh chờ một lúc cho Peter kịp “tiêu hoá” tin này.

“Hắn có đem theo cái gì không? Tiền bạc, quần áo, giấy thông hành?”

“Không. Theo báo cáo nhận được từ Maine , Mellis chợt tan đi trong không khí. Anh là bác sĩ của hắn, chắc anh cũng có thể biết phần nào tại sao hắn ta lại làm một chuyện như vậy?”

Peter nói thành thật. “Chính tôi cũng chẳng thể hiểu vì sao, Nick ạ”

“Nếu anh có ý kiến gì, cho tôi biết nhé. Chuyện này rồi sẽ sôi nổi lắm đây”

“Phải”, Peter hứa. “Tôi sẽ cho anh biết”

Ba mươi phút sau, Alexandra gọi điện thoại cho Peter Templeton. Anh nhận ra được tiếng the thé hoảng hốt của nàng qua điện thoại. “George bị mất tích rồi. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy. Tôi hi vọng anh Mellis có thể đã nói với ông điều gì đó có thể giúp tìm ra manh mối...” Nàng ngưng bặt lại.

“Tôi rất tiếc, bà Mellis ạ. Anh ấy không nói gì. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.”

“Trời!”

Peter muốn tìm lời lẽ nào đó để an ủi nàng. “Nếu tôi nghĩ ra được điều gì, tôi sẽ gọi lại cho bà. Tôi có thể tiếp xúc với bà ở đâu?”

“Ở Dark Harbor . Nhưng tôi sẽ trở về New York tối nay. Tôi sẽ ở nhà bà nội tôi”

Alexandra không chịu đựng được cảm giác cô đơn vào lúc này. Nàng đã gọi điện thoại nhiều lần cho bà Kate sáng hôm ấy. Bà Kate ngỏ lời khuyên nhủ, “Không hề gì đâu, cháu ạ. Anh ấy có lẽ đi lo công việc nào đó, không kịp báo cho cháu biết thôi”

Cả hai bà cháu đều thật sự không tin có chuyện ấy.

Eve trông thấy chuyện George Mellis mất tích trên truyền hình. Có những bức ảnh về bên ngoài toà nhà Cedar Hill, về George Mellis và Alexandra sau ngày cưới. Có cả ảnh Mellis chụp gần cho thấy y đang nhìn lên, đôi mắt mở rộng. Nó nhắc nhở cho Eve vẻ ngạc nhiên trên mặt Mellis ngay trước khi y chết.

Người bình luận trên truyền hình nói, “Người ta không có bằng chứng rằng đây là một trò xấu xa, và cũng không có chuyện đòi tiền chuộc. Cảnh sát dự đoán rằng George Mellis có thể là nạn nhân của một tai nạn nào đó, và cũng có thể ông ta bị mất trí nhớ”. Eve mỉm cười thoả mãn.

Người ta sẽ chẳng bao giờ tìm được xác hắn cả. Nó đã bị thuỷ triều cuốn đi xa rồi. Tội nghiệp cho George. Hắn đã làm theo đúng kế hoạch của nàng. Nhưng chính nàng đã thay đổi kế hoạch ấy. Nàng đã bay đi Maine, thuê một chiếc xuồng máy ở Philbrook Cove, giữ nó lại đó “cho một người bạn”. Tiếp đó, nàng thuê một chiếc xuồng thứ hai từ một bến đậu gần đó, rồi đưa nó đến Dark Harbor . Nàng ở lại đó chờ George Mellis. Y hoàn toàn không ngờ chút gì. Chính nàng đã cẩn thận lau sạch boong cửa chiếc du thuyền trước khi đem chiếc du thuyền này trở lại bến đậu. Sau đó là công việc đơn giản: kéo chiếc xuồng máy thuê của George trở lại cầu tàu, trở về chiếc xuồng của nàng, rồi bay ngay về New York để chờ cú điện thoại của Alexandra mà nàng chắc chắn thế nào cũng phải đến.

Thật là một vụ giết người toàn hảo. Cảnh sát sẽ liệt nó vào loại mất tích bí mật.

Người phát ngôn trên truyền hình nói.”Về các tin tức khác...”. Eve tắt máy truyền hình.

Nàng không muốn đến trễ trong cuộc hẹn hò sắp tới Rory McKenna.

Vào lúc sáu giờ sáng hôm sau, một chiếc thuyền đánh cá tìm thấy xác của Mellis mắc vào đê chắn sóng ở vịnh Penobscob. Các bản tin sớm nhất gọi đây là một vụ chết đuối và là một cái chết ngẫu nhiên, nhưng khi nhiều tin tức đổ dồn đến thì luận điệu bắt đầu thay đổi. Từ sở khám nghiệm tử thi có những tin tức đưa đến cho biết rằng những vết thương mà đầu tiên người ta ngỡ là do cá mập đớp thật ra là do những nhát dao đâm. Các số báo về buổi chiều hét to lên: NGHI NGỜ CÓ VỤ ÁM SÁT TRONG CÁI CHẾT BÍ MẬT CỦA GEORGE MELLIS - NHÀ TRIỆU PHÚ BỊ ĐÂM CHẾT.

Trung uý Ingram nghiên cứu bản đồ thuỷ triều vào đêm trước. Làm xong việc này, ông ngả lưng trên ghế, vẻ bối rối hiện rõ trên nét mặt. Xác George Mellis có lẽ đã bị cuốn ra ngoài bể khơi nếu nó không bị mắc vào đê chắn sóng. Điều khiến cho viên trung uý bối rối là xác chết ấy chắc chắn đã bị nước thuỷ triều cuốn đi từ hướng Dark Harbor . Nhưng Mellis, theo như người ta biết, đã không đến đó.

Thám tử Nick Pappas bay đến Maine để nói chuyện với trung uý Ingram.

“Tôi nghĩ rằng sở của tôi có thể giúp anh trong vụ này”, Nick nói. “Chúng tôi có một số tin tức khá thú vị về lí lịch của George Mellis. Tôi biết rằng việc này không thuộc thẩm quyền của chúng tôi, nhưng nếu anh cần có sự hợp tác của chúng tôi, chúng tôi rất sẵn lòng, trung uý ạ”.

Trong hai mươi năm làm việc với Sở cảnh sát quận Waldo, trung uý Ingram chỉ chứng kiến một vụ duy nhất thực sự sôi nổi là một du khách say rượu bắn rơi một cái đầu nai sừng ra khỏi bức tường trong một tiệm đồ cổ. Bây giờ vụ ám sát George Mellis được đăng trên trang đầu của báo chí: ông Ingram nghĩ rằng đây là một cơ hội để tạo tên tuổi cho ông. Với chút ít may mắn, nó có thể dẫn đến cho ông một việc làm giống như một thám tử trong sở cảnh sát của thành phố New York . Vì vậy, vào lúc này, ông nhìn Nick Pappas và nói lẩm bẩm. “Tôi chưa biết”

Như đã đọc được ý nghĩ của Ingram, Nick Pappas nói, “Chúng tôi không hề nghĩ đến công trạng nào trong việc này cả. Trong vụ này rồi đây sẽ có nhiều áp lực cho nên chúng ta cần phải giải quyết nó xong cho nhanh. Tôi có thể bắt đầu bằng cách cung cấp cho anh về lí lịch của George Mellis”.

Ingram nghĩ rằng ông không có gì mất mát cả nên ông nói, “Thôi được, tôi đồng ý.”

Alexandra nằm trên giường, sau khi uống khá nhiều thuốc ngủ. Trí óc nàng khăng khăng không chịu chấp nhận sự kiện rằng George đã bị ám sát. Làm sao có thể như vậy được? Không có lí do nào để cho người ra giết anh ấy cả. Cảnh sát đã nói đến vết thương do dao đâm nhưng họ đã lầm. Đó chỉ là do một tai nạn tình cờ nào đó. Không ai lại muốn giết anh ấy cả... Không ai muốn giết anh ấy... Chất thuốc phiện do bác sĩ Harley cho nàng uống bắt đầu có tác dụng. Nàng ngủ thiếp đi.

Eve choáng váng khi nghe tin người ta đã tìm ra xác Mellis. Nhưng có lẽ, đó là điều may, Eve nghĩ thầm. Alexandra sẽ là kẻ bị tình nghi. Nó có mặt ở trên đảo vào lúc ấy.

Bà Kate ngồi bên cạnh Eve trên đi văng trong phòng khách. Tin tức vừa qua đã khiến cho bà sửng sốt.

“Tại sao lại có kẻ nào đó muốn giết George kia chứ?” Bà hỏi.

Eve thở dài. “Cháu không biết, bà ạ. Thực sự cháu không hiểu. Tim cháu như vỡ ra vì thương hại Alexandra quá chừng”

Trung uý Ingram thẩm vấn nhân viên trông coi tàu phà Lincoln – Isleboro. “Anh có chắc không thấy cả vợ lẫn chồng Mellis trên chuyến tàu phà ngày thứ sáu chứ?”

“Họ không đi trên chuyến phà vào lúc ca tôi phụ trách. Tôi cũng đã dò hỏi nhân viên phụ trách vào buổi sáng hôm ấy, anh ta cũng không thấy họ. Có lẽ họ đi đến đó bằng máy bay”.

“Thêm một câu hỏi nữa, Lew, có người lạ mặt nào đi phà vào ngày thứ sáu không?”

“Mẹ kiếp, anh cũng biết rằng không có người lạ mặt nào đi đến đảo ấy vào thời gian này trong năm. Có một số du khách vào mùa hè – nhưng vào tháng mười một ấy à? Có chó nó đi!”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

78#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:53:32 | Chỉ xem của tác giả
Trung uý Ingram lại đi đến gặp viên quản đốc phi trường Isleboro. Anh ta nói, “Chắc chắn George Mellis không đến đây bằng máy bay vào tối hôm ấy. Có lẽ ông ta đến đảo bằng tàu phà”.

“Lew nói rằng anh ấy không thấy Mellis”

“Thế thì hẳn ông ta bơi qua vịnh. Có thể như thế được hay sao?”

“Thế còn bà Mellis?”

“Có, bà ấy đến đây bằng chiếc máy bay Beechcraft vào lúc mười giờ. Thằng con trai tôi, Charley, đã lái xe cho bà ta từ phi trường đến ngôi nhà Cedar Hill”.

“Tâm trạng của bà Mellis lúc ấy có vẻ như thế nào?”

“Anh hỏi thật là buồn cười. Bà ấy có vẻ sốt ruột như ngồi trên lửa bỏng vậy. Ngay cả thằng con tôi cũng nhận thấy điều ấy. Thường ngày, bà ấy điềm đạm, ăn nói lúc nào cũng vui vẻ với mọi người. Nhưng tối hôm ấy, bà ta có vẻ hấp tấp lắm”.

“Thêm một câu hỏi nữa. Có người lạ mặt nào đến đây bằng máy bay vào trưa hôm ấy không? Vào buổi tối? Có mặt nào quen thuộc không?”

Anh ta lắc đầu. “Không. Toàn là người quen biết cả.”

Một giờ sau, Ingram điện thoại cho Nick “Những tin tức mà tôi thu thập được đến giờ đều rối mù. Tối thứ sáu, bà Mellis đến Isleboro bằng máy bay riêng vào lúc mười giờ, nhưng không có chồng bà ta theo. Chồng bà ta cũng không đi đến đó bằng máy bay hay bằng tàu phà. Thật sự, không có dấu vết nào chứng tỏ ông ấy có mặt trên đảo vào tối hôm ấy”

“Ngoại trừ nước thuỷ triều”

“Phải”

“Kẻ nào giết Mellis có lẽ sẽ ném y xuống bể từ một chiếc thuyền, nghĩ rằng thuỷ triều sẽ cuốn xác y ra bể. Anh có kiểm soát chiếc Corsair chưa?”

“Tôi đã xem khắp nơi. Không có vết máu cũng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ có xảy ra bạo lực”.

“Tôi muốn đem một chuyên viên toà án đến đó xem. Anh có thấy trở ngại gì không?”

“Không, chừng nào anh vẫn có nhớ điều thoả thuận của chúng ta.”

“Tôi vẫn nhớ. Gặp anh vào ngày mai.”

Nick Pappas và một toán chuyên viên đến vào sáng hôm sau. Trung uý Ingram dẫn họ đi đến bến tàu của nhà Blackwell, nơi có chiếc du thuyền Corsair đang đậu. Hai giờ sau, các chuyên viên nói, “Có vẻ như chúng ta đã vớ được món bở rồi, Nick ạ. Có một số vết máu ở bên dưới tấm rào chắn gió”.

Trưa hôm ấy, các phòng thí nghiệm của cảnh sát xác nhận rằng các vết máu ấy phù hợp với loại máu của George Mellis.

Khu vực cảnh sát “tất lụa” của vùng Manhattan vào lúc này bận rộn hơn bao giờ hết. Một loạt những vụ ma tuý, rượu chè xảy ra suốt đêm đã làm các lồng giam người đầy ắp và và các phòng giam cũng đông nghẹt bọn gái điếm, bọn say rượu và những kẻ xâm phạm tiết hạnh. Tiếng ồn ào và mùi hôi thối tranh nhau lôi cuốn sự chú ý của Peter Templeton trong khi anh được dẫn đến văn phòng của Nick Pappas giữa tiếng động đinh tai nhức óc.

“Chào, Peter. Rất mừng anh ghé thăm tôi”.

Trứơc đó, Pappas đã nói với anh bằng điện thoại, “Anh cứ giấu tôi mãi, anh bạn ạ. Hãy đến văn phòng tôi vào lúc sáu giờ, nêu không tôi cho toán truy nã lôi cổ anh đến đấy”.

Khi toán người hướng dẫn rời khỏi văn phòng, Peter hỏi, “Câu chuyện này là thế nào, hở Nick? Có điều gì làm anh bực mình vậy?”

“Để tôi nói cho anh biết cái gì làm tôi bực mình. Ấy là có đứa nó còn khôn ngoan hơn mình nữa. Anh có biết chúng tôi gặp chuyện gì không? Một anh chàng mất tích trên một hòn đảo mà anh ta chưa hề đặt chân đến”.

“Chuyện ấy thì vô lí thực”.

“Anh nói cho tôi nghe thử. Tên điều khiển chiếc tàu phà và anh chàng trông coi phi trường đều thề thốt rằng họ không thấy George Mellis vào đêm hắn mất tích. Cách duy nhất hắn có thể đi đến Dark Harbor là bằng xuồng máy. Chúng tôi hỏi tất cả những người lái xuồng máy trong vùng. Không ai thấy gì cả”

“Có lẽ hắn không ở Dark Harbor tối hôm ấy”.

“Phòng thí nghiệm của toà án lại nói khác. Họ tìm thấy bằng chứng rằng Mellis đã có mặt ở trong ngôi nhà đó. Hắn thay bộ quần áo làm việc bằng bộ quần áo đi thuyền và người ta tìm thấy xác hắn trong bộ quần áo này”

“Hắn bị giết ở trong nhà hay sao?”

“Trên chiếc du thuyền của nhà Blackwell. Xác hắn bị vứt ra khỏi thuyền. Kẻ nào giết hắn có lẽ nghĩ rằng dòng nước sẽ cuốn xác hắn đến tận nước Tàu”

“Làm sao mà...”

Nick Pappas giơ bàn tay rắn chắc của anh lên. “Đến lượt tôi nói. Mellis là bệnh nhân của anh. Chắc hẳn hắn có nói với anh về vợ hắn.”

“Bà ấy có dính líu gì đến chuyện này?”

“Đến mọi chuyện. Bà ấy là lựa chọn thứ nhất, thứ hai và thứ ba của tôi”

“Anh điên rồi”

“Này, một bác sĩ tâm thần như anh không bao giờ sử dụng những tiếng như là “điên”“

“Nick này, có lí do nào khiến anh nghĩ rằng Alexandra giết chồng bà ta?”

“Bà ấy đã có mặt ở đó, và đã có một ý định nào đó. Bà ta đến hòn đảo vào lúc tối mịt đêm ấy với lí do là đã bị trì hoãn vì đón chị bà ấy ở một phi trưòng nhưng bà chị lại đến ở một phi trường khác”

“Thế chị bà ấy nói thế nào?”

“Khoan đã. Anh còn muốn bà ấy nói cái khỉ khô gì nữa? Họ là chị em sinh đôi. Chúng ta biết Mellis có mặt ở ngôi nhà ấy tối hôm ấy, nhưng vợ hắn lại thề thốt rằng bà ta không thấy mặt hắn. Nhà ấy lớn thật nhưng không quá lớn đến như vậy. Tiếp đó nữa, bà ta cho bọn gia nhân nghỉ làm việc vào ngày cuối tuần ấy. Tôi có hỏi bà ta lí do thì bà ấy bảo rằng đó là ý muốn của Mellis. Dĩ nhiên, George Mellis làm sao cãi lại được?”

Peter ngồi yên một chỗ, suy nghĩ. “Anh nói rằng bà ấy có ý định. Vậy ý định ấy như thế nào?”

“Anh có trí nhớ ngắn quá. Anh là người đầu tiên bảo tôi điều tra anh chàng ấy. Người đàn bà ấy lấy một thằng loạn trí thích bạo dâm bất cứ kẻ nào hắn tóm được. Có lẽ hắn đã đánh bà ta khá nhiều. Ta cứ cho rằng bà ta không còn muốn chơi với hắn nữa và đã đòi li dị. Hắn ta không chịu. Việc gì mà hắn phải chịu, chính hắn đã gây ra chuyện đó mà. Bà ấy không dám đưa hắn ra toà, vì như thế sẽ gây quá nhiều tai tiếng. Không còn cách nào khác nữa, bà ta phải giết hắn”. Anh ngả người vào lưng ghế.

“Vậy thì anh muốn tôi giúp anh việc gì?”, Peter hỏi.

“Tin tức. Anh đã ăn cơm trưa với vợ Mellis cách đây mười ngày”. Nick ấn nút trên máy ghi âm, “Chúng ta hãy ghi âm cuộc nói chuyện này, Peter ạ. Anh hãy nói cho tôi nghe về bữa ăn trưa hôm ấy. Thái độ Alexandra lúc ấy thế nào? Có vẻ căng thẳng không? Có giận dữ, sôi nổi cuồng nhiệt không?”

“Nick ạ, tôi chưa hề thấy một người đàn bà có chồng nào mà lại có thái độ cử chỉ thoải mái, hạnh phúc đến như vậy”

Nick Pappas nhìn anh giận dữ, tắt máy ghi âm đánh cộp một tiếng.

“Đừng có xử tệ với tôi như vậy anh bạn ạ. Tôi đã gặp bác sĩ Harley sáng nay. Ông ấy đã cho Alexandra dùng thuốc để ngăn ngừa bà ấy tự tử!”

Bác sĩ Harley đã tỏ ra rất lo lắng vì cuộc nói chuyện với trung uý Pappas. Viên thám tử này đã đi thẳng đến điểm chính yếu.

“Gần đây ông có khám bệnh cho bà Mellis không?”

“Tôi xin lỗi”, Bác sĩ Harley nói.”Tôi không có quyền nói về các bệnh nhân của tôi. Tôi e rằng không thể giúp ông được”

“Được rồi. Tôi hiểu điều đó. Ông và họ là bạn cũ vơi nhau mà. Ông muốn giữ kín miệng về toàn thể câu chuyện. Đối với tôi thì như thế cũng được”. Nick đứng dậy. “Đây là một trường hợp giết người. Tôi sẽ trở lại trong vòng một giờ với một giấy phép để xem xét các sổ khám bệnh của ông. Nếu tôi tìm ra được những gì tôi muốn biết, tôi sẽ cung cấp tin ấy cho báo chí”

Bác sĩ Harley nhìn Nick Pappas như dò xét.

“Chúng ta có thể xử sự theo cách ấy, hay là ông nói cho tôi biết ngay bây giờ những gì tôi muốn biết, rồi tôi sẽ cố gắng giữ kín đến tối đa. Đồng ý chứ?”

“Ông ngồi xuống đi”, Harley nói, Nick ngồi xuống. “Gần đây, Alexandra có một số vấn đề liên quan đến xúc cảm”

“Vấn đề gì?”

“Bà ấy bị suy sụp tin thần trầm trọng, và có nói đến chuyện tự vẫn”

“Bà ấy có nói gì đến việc sử dụng một con dao không?”

“Không bà ấy thường hay có những giấc mơ thấy mình bị chết đuối. Tôi cho bà ấy dùng thuốc Wellbutrin. Sau đó bà ấy trở lại, nói với tôi rằng bà ấy chưa đỡ, rồi tôi cho bà ấy dùng Monifensine – tôi không biết thuốc này có công hiệu hay không”

Nick Pappas ngồi tại chỗ, cố sắp đặt các chi tiết lại với nhau trong đầu óc. Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên hỏi. “Còn gì nữa không?”

“Chỉ có thế thôi, trung uý ạ”

Nhưng thật ra còn nhiều hơn thế nữa. Lương tâm của bác sĩ Harley đang dày vò ông. Ông đã cố ý không nhắc đến vụ đối xử tàn bạo của George Mellis đối với Eve Blackwell. Một phần lo lắng của ông là về chuyện ông đã không báo cáo chuyện ấy cho cảnh sát khi việc ấy xảy ra, nhưng phần lớn là vì ông muốn bảo vệ cho gia đình Blackwell. Ông không có cách nào biết được rằng có mối liên hệ nào hay không giữa vụ tấn công Eve và cái chết của George Mellis, nhưng bản năng bảo cho ông biết rằng tốt hơn hết là không nên nêu vấn đề ấy ra. Ông dự định làm tất cả những gì có thể được để bảo vệ cho bà Kate Blackwell.

Muời lăm phút sau khi ông đưa ra quyết định, người nữ y tá của ông nói, “Bác sĩ Keith Webster gọi ông ở đường dây số hai, bác sĩ ạ”

Sự việc diễn ra như thể chính lương tâm ông đang thúc đẩy ông.

Webster nói, “Ông John này, tôi muốn ghé thăm ông vào xế chiều hôm nay. Ông có rảnh không?”

“Tôi cố thu xếp. Mấy giờ?”

“Năm giờ được không?”

“Được, Keith ạ. Tôi sẽ gặp anh vào lúc ấy”

Thế là sự việc không thể gác sang một bên một cách dễ dàng.

Đến năm giờ, Harley mời Webster vào văn phòng.

“Anh muốn dùng thức uống gì?”

“Cảm ơn ông. Tôi không uống. Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy ông như thế này”

John Harley nhận ra rằng cứ mỗi lần gặp Keith Webster thì anh này lại đưa ra lời xin lỗi về một chuyện gì đó. Webster là một anh chàng bé nhỏ, hiền lành, không hề làm mất lòng ai, và chỉ thích làm vui lòng mọi người – giống như con chó con chờ đợi người ta vỗ lên đầu. Thật khó tưởng tượng được bên trong một con người nhợt nhạt, không màu sắc ấy lại ẩn nấp một tài năng thật xuất sắc.

“Anh cần tôi có chuyện gì vậy, Keith?”

Keith Webster thở một cái thật sâu. “Về câu chuyện – như ông biết rồi đấy – chuyện George Mellis đánh đập cô Eve Blackwell ấy?”

“Có chuyện gì liên quan đến việc ấy?”

“Ông cũng biết rằng cô Eve suýt chết”

“Phải”

“Thế nhưng vấn đề ấy không được cảnh báo cho cảnh sát. Do những sự việc vừa xảy ra – vụ ám sát George Mellis và tất cả mọi thứ – tôi tự hỏi rằng không biết mình có nên nói với cảnh sát về chuyện ấy hay không.”

Sự thể là như vậy. Không còn cách nào thoát ra khỏi vấn đề rắc rối ấy nữa.

“Anh nên làm bất cứ thứ gì mà anh cho là tốt nhất, Keith ạ.”

Keith Webster nói một cách buồn bã. “Tôi biết. Chỉ có điều là tôi không muốn làm điều gì có hại cho Eve Blackwell. Nàng là một con người rất đặc biệt.”

Bác sĩ Harley nhìn Webster một cách thận trọng. “Đúng vậy”

Keith Webster thở dài. “Điều băn khoăn duy nhất, bác sĩ John ạ, là nếu tôi giữ kín câu chuyện này bây giờ, rồi sau này cảnh sát phát hiện ra thì không còn mặt mũi nhìn ai nữa”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

79#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:54:53 | Chỉ xem của tác giả
Điều đó tai hại cho cả hai chúng ta, John Harley nghĩ thầm. Ông thấy có một lối giải quyết. Ông nói, làm ra vẻ tình cờ. “Không chắc cảnh sát sẽ tìm ra được. Eve tất nhiên không bao giờ nhắc chuyện ấy, và anh đã chữa trị cho cô ấy một cách toàn hảo. Ngoài một cái sẹo nhỏ, không ai biết cô ấy đã bị làm xấu xí mặt mày”.

Keith Webster chớp mắt một cái, “Vết sẹo nào?”

“Vết sẹo màu đỏ trên trán ấy. Cô ấy bảo tôi anh sẽ làm cho mất vết sẹo ấy đi trong vòng một vài tháng”

Bác sĩ Webster bây giờ chớp mắt lia lịa. Đó là một cái tật máy giật, Harley thầm nghĩ.

“Tôi không... thế ông gặp cô Eve lúc nào?”

“Cô ấy đến đây cách đây mười ngày để nói về một vấn đề liên quan đến em cô ấy. Thật ra, cái sẹo ấy là thứ duy nhất giúp tôi nhận ra rằng đó là Eve, chứ không phải Alexandra. Hai người ấy giống nhau như hệt, anh biết không?”

Keith Webster gật đầu chậm rãi. “Phải tôi đã thấy ảnh cô em của Eve trên báo. Họ giống nhau đến kì lạ. Và ông nói rằng ông chỉ có thể phân biệt được họ là nhờ ở cái sẹo trên trán cô Eve do cuộc mổ xẻ tôi đã thực hiện?”

“Đúng như vậy”

Bác sĩ Webster ngồi im lặng, cắn môi suy nghĩ. Cuối cùng anh nói. “Có lẽ tôi chưa nên đi vội đến sở cảnh sát. Tôi muốn suy nghĩ về vấn đề này thêm chút nữa”.

“Thành thực mà nói, anh làm như thế là khôn ngoan, Keith ạ. Hai cô gái ấy đều trẻ đẹp và dễ thương cả. Báo chí gợi ý xa xôi rằng cảnh sát nghi rằng chính Alexandra đã giết George Mellis. Thật vô lí. Tôi nhớ lại khi chúng còn là hai đứa bé gái...”

Nhưng bác sĩ Webster không còn nghe gì nữa.

Rời khỏi văn phòng bác sĩ Harley, Keith Webster chìm đắm trong suy nghĩ. Chắc chắn anh đã không để lại một vết sẹo nào trên khuôn mặt xinh đẹp của Eve. Thế nhưng Harley đã thấy có vết sẹo ấy. Có thể rằng Eve đã bị thêm một vết sẹo sau đó do một tai nạn nào khác. Nhưng tại sao cô ấy phải nói dối? Thật là vô lí.

Anh xét vấn đề này từ nhiều khía cạnh, lược qua tất cả mọi khả năng khác nhau, rồi khi đã đi đến một kết luận, anh thầm nghĩ, “Nếu mình nghĩ đúng thì điều này sẽ thay đổi toàn thể cuộc sống của mình...”

Vào lúc sáng sớm tiếp theo đó, anh gọi điện thoại cho bác sĩ Harley. “Ông John ạ, tôi xin lỗi đã quấy rầy ông. Có phải ông nói rằng Eve Blackwell đến nói chuyện với ông về Alexandra không?”

“Đúng vậy”.

“Sau khi Eve đến thăm ông. Alexandra có đến gặp ông không?”

“Có, thật ra cô ấy đến gặp tôi ngay ngày hôm sau. Tại sao anh hỏi vậy?”

“Chỉ vì tò mò thôi. Ông có thể cho biết Alexandra đến gặp ông về chuyện gì không?”

“Cô ấy bị suy sụp tinh thần trầm trọng. Eve cố tìm cách giúp đỡ em gái”

Eve đã bị đánh đập và suýt bị chồng Alexandra giết. Ấy thế mà bây giờ người chồng ấy bị giết thì Alexandra lại bị buộc tội.

Keith Webster luôn luôn tự cho rằng mình không phải là người xuất sắc cho lắm. Ở trường học anh đã phải cố gắng hết sức để chỉ đạt được điểm vừa đủ đỗ thôi. Anh là cái đích thường trực để bạn bè chòng ghẹo, đùa giỡn. Anh không phải là một vận động viên thể thao, một học giả, và cũng không có khả năng tiếp xúc xã hội. Anh gần như một con số không. Trong gia đình anh không ai có thể ngờ rằng anh lại có thể vào được trường y khoa. Khi anh có ý muốn trở thành nhà phẫu thuật, các bạn bè. thầy giáo đều không mong đợi anh sẽ trở thành một phẫu thuật gia vĩ đại. Nhưng anh đã làm cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên. Anh trở thành một nhà nặn tượng tuyệt vời đã tạo nên những phép lạ với da thịt con người chứ không phải với đất sét, và chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng tăm của anh lan rộng. Thế nhưng mặc dầu thành công như vậy, anh không thể nào vượt qua được sự chấn thương của thời tuổi trẻ. Bên trong, anh vẫn là một cậu bé con gây buồn chán cho mọi người, và là đối tượng cho các cô gái chế giễu, trêu chọc...

Cuối cùng anh gọi điện thoại đến Eve, hai bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi. Nàng trả lời qua đường dây, “Rorry đó hả?” Giọng nàng thấp và sôi nổi.

“Không, đây là Keith Webster”

“À, chào anh”

Anh nghe nàng thay đổi giọng nói. “Cô có được khoẻ không?”

“Khoẻ”

Anh thấy nàng có vẻ như sốt ruột. “Tôi.. tôi muốn gặp cô”

“Tôi không muốn gặp ai cả. Nếu anh đọc báo chắc anh cũng rõ rằng người em rể tôi vừa bị giết. Tôi đang hết sức buồn phiền.”

Anh chùi tay trên quần. “Chính tôi đang muốn gặp cô về chuyện ấy, cô Eve ạ. Tôi có một số tin tức cô cần phải biết.”

“Tin gì?”

“Tôi không muốn nói trên điện thoại “. Anh có thể tưởng tượng trí óc lúc này của Eve đang hoạt động.

“Được rồi, Vậy khi nào gặp?”

“Ngay bây giờ, nếu tiện”

Khi anh đến căn hộ của Eve ba mươi phút sau đó, Eve ra mở cửa và nói.” Tôi đang bận lắm. Anh muốn gặp tôi về chuyện gì?”

“Về cái này,” Webster nói như để xin lỗi. Anh mở một phong bì bằng giấy dày đang cầm ở tay, lấy ra một tấm ảnh, rụt rè đưa cho Eve. Đó là một tấm ảnh của nàng.

Nàng nhìn tấm ảnh, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Vậy có chuyện gì?”

“Đó là một bức ảnh của cô.”

“Biết rồi,” nàng cộc lốc, “Vậy thì sao?”

“Ảnh này chụp lúc cô vừa được mổ xong.”

“Có gì lạ đâu?”

“Không có vết sẹo nào trên trán cô cả, cô Eve ạ”

Anh nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Eve.

“Anh ngồi xuống đi.”

Anh ngồi xuống đối diện với nàng, trên mép chiếc đi văng, nhưng vẫn nhìn nàng không rời mắt. Anh đã nhìn thấy nhiều đàn bà xinh đẹp trong lúc hành nghề, nhưng Eve Blackwell đã làm anh hoàn toàn mê mẩn tâm thần. Anh chưa hề bao giờ thấy ai giống như nàng.

“Tôi nghĩ cô nên nói rõ cho tôi biết tất cả chuyện này”

Anh khởi sự ngay từ lúc đầu. Anh nói với nàng về cuộc viếng thăm bác sĩ John Harley, và về vết sẹo bí mật. Trong khi nói, Webster vẫn nhìn vào đôi mắt nàng. Đôi mắt ấy có vẻ như không có tinh thần.

Khi Webster nói xong. Eve tiếp lời, “Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng dù thế nào chăng nữa, anh đã làm tôi mất quá nhiều thời giờ. Còn về cái sẹo ấy, tôi đùa giỡn chút xíu với cô em gái tôi mà thôi. Chỉ đơn giản có như vậy. Bây giờ nếu anh nói xong rồi. Tôi còn phải làm nhiều chuyện khác nữa.”

Webster vẫn ngồi yên tại chỗ, “Tôi xin lỗi đã quấy rầy cô. Tôi nghĩ tôi cần phải nói chuyện với cô trước khi đi đến sở cảnh sát”

Đến đây thì anh nhận thấy đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của Eve.

“Trời ơi, anh định đến sở cảnh sát làm gì?”

“Tôi bắt buộc phải báo cáo về vụ George Mellis đã bạo hành đối với cô trước đây. Rồi đến chuyện cô và vết sẹo trên trán. Tôi chưa hiểu về chuyên này, nhưng chắc chắn cô có thể giải thích rõ cho họ”

Eve lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, như có một vết dao đâm vào lưng. Cái anh chàng bé nhỏ buồn tẻ đần độn đang đứng trước mặt nàng không biết câu chuyện đã thực sự xảy ra như thế nào, nhưng anh ta cũng biết khá nhiều để khiến cảnh sát phải đặt ra câu hỏi.

George Mellis là người khách thường xuyên đến căn hộ này của nàng. Cảnh sát có thể tìm ra những nhân chứng đã từng thấy anh ta tại đây. Nàng đã nói dối về chuyện nàng ở Washington vào đêm xảy ra vụ Mellis bị giết. Nàng không có bằng chứng nào chứng tỏ nàng vắng mặt. Nàng đã tưởng rằng không cần có bằng chứng ấy. Nếu cảnh sát biết rằng George Mellis đã suýt giết nàng, họ sẽ nghĩ rằng đó là lí do gây nên vụ án mạng. Toàn thể kế hoạch của nàng của nàng sẽ bị phanh phui. Nàng cần buộc anh chàng này phải im tiếng.

“Vậy thì anh muốn gì? Tiền?”

“Không!”

Nàng thấy vẻ tức giận hiện ra trên mặt Webster. “Vậy thì cái gì?”

Webster nhìn xuống tấm thảm, mặt đỏ lên vì bối rối. “Tôi... tôi rất mến cô, Eve ạ. Tôi không muốn thấy bắt cứ chuyện gì xảy ra với cô.”

Nàng cố nở nụ cười. “Không có chuyện gì tai hại xảy ra cho tôi đâu. Tôi không làm điều gì sai lầm cả. Hãy tin tôi đi. Tất cả chuyện này không có liên quan gì đến vụ ám sát George Mellis cả”. Nàng đưa tay ra, cầm lấy tay Webster, “Tôi rất cảm ơn anh nếu anh vui lòng quên tất cả chuyện này đi, Được chứ?”

Anh chụp lấy tay nàng, bóp thật chặt. “Tôi cũng muốn như vậy, cô Eve ạ. Tôi thành thực muốn vậy. Nhưng họ sẽ bắt đầu cuộc điều tra ấy và phải nói tất cả những gì tôi biết”.

Webster thấy rõ vẻ hoảng sợ trong cặp mắt nàng.

“Anh không cần phải làm việc ấy!”

Webster vỗ nhẹ trên tay nàng. “Tôi phải làm, cô Eve ạ. Đó là nhiệm vụ đã được tuyên thệ của tôi. Chỉ có một điều duy nhất có thể ngăn cản tôi làm việc ấy.” Anh thấy nàng như chực nhảy lên để đớp các lời nói của anh.

“Điều gì vậy?”

Giọng anh trở nên rất dịu dàng. “Một người chồng không thể bị bó buộc phải làm nhân chứng cho vợ mình.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

80#
 Tác giả| Đăng lúc 19-6-2012 12:56:26 | Chỉ xem của tác giả
Chương 35


Lễ cưới được cử hành hai ngày trước khi có cuộc điều tra án mạng. Eve và Webster cưới nhau trước sự hiện diện của một viên thẩm phán trong phòng làm việc của ông ta. Chỉ riêng ý tưởng làm vợ Keith Webster cũng đủ làm cho Eve nổi da gà, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác nữa. Chỉ có kẻ nào điên rồ mới nghĩ rằng mình sẽ lấy anh ta vĩnh viễn, nàng nghĩ thầm. Sau khi cuộc điều tra chấm dứt, nàng sẽ xin vô hiệu hoá cuộc hôn nhân này, thế là xong chuyện.

Thám tử Nick Pappas đang có một vấn đề. Anh tin chắc rằng anh đã biết thủ phạm giết George Mellis là ai rồi, nhưng anh vẫn chưa thể chứng minh được. Anh gặp phải sự im lặng thông đồng xung quanh gia đình Blackwell mà anh không có cách nào phá vỡ được. Anh thảo luận vấn đề này với cấp trên anh, đại uý Harold Cohn, một cảnh sát viên trên đường phố đã do công lao của mình leo dần lên những cấp bậc cao hơn.

Cohn lẳng lặng nghe Pappas trình bày, rồi nói, “Toàn là hoả mù cả, Nick ạ. Anh chẳng có bằng cớ khỉ khô gì cả. Đem chuyện ấy ra toà thì họ cười cho thối mũi.”

“Tôi biết,” Trung uý Pappas nói, “Nhưng tôi đúng.” Anh ngồi yên một lúc suy nghĩ. “Tôi muốn nói chuyện với bà Kate Blackwell, anh có cho phép không?”

“Lạy Chúa, để làm gì kia chứ?”

“Thì cũng giống như mình đi câu hú hoạ vậy. Bà ấy làm chủ cái gia đình ấy. Có thể bà ta có một số tin tức mà ngay cả bà ấy cũng không biết là mình có.”

“Anh phải cẩn thận mới được”

“Tôi xin hứa”

“Và phải nhẹ nhàng với bà ta, Nick ạ. Hãy nhớ rằng bà ấy là một bà già!”

“Chính tôi nhờ ở chỗ ấy đấy,” Pappas nói.

Cuộc gặp gỡ diễn ra vào lúc trưa ở văn phòng bà Blackwell. Nick Pappas đoán là bà ta ở vào tuổi tám mươi, nhưng bà trông vẫn còn mạnh khoẻ, sáng suốt. Bà không bộc lộ vẻ căng thẳng như viên thám tử biết là bà chắc chắn phải cảm thấy vào lúc này. Bà là một con người kín đáo, nhưng đã bị bắt buộc phải nhìn thấy tên dòng họ Blackwell trở thành đề tài cho mọi người bàn tán và phỉ báng.

“Viên thư kí của tôi nói rằng ông muốn gặp tôi về một việc khẩn cấp nào đó.”

“Thưa bà, vâng ạ. Ngày mai sẽ có cuộc điều tra về cái chết của George Mellis. Tôi có lí do để tin rằng người cháu gái của bà có liên quan đến vụ án mạng này.”

Bà Kate trở nên tuyệt đối cứng rắn. “Tôi không tin”

“Xin bà nghe tôi nói cho hết, thưa bà Blackwell. Cuộc điều tra nào của cảnh sát cũng bắt bằng một câu hỏi về lí do gây ra án mạng. George Mellis là một tên đào mỏ và là một kẻ bạo dâm đồi bại.” Nick thấy rõ phản ứng hiện trên mặt bà, nhưng anh vẫn tiếp tục nói, “Hắn cưới cháu gái bà, rồi đột nhiên thấy mình nắm trong tay một tài sản lớn. Tôi đoán rằng hắn ta đã đánh đập Alexandra nhiều lần, và khi cô ấy đòi li dị, hắn đã từ chối. Lối thoát duy nhất cô ấy có thể dứt bỏ hắn là trừ khử hắn đi.”

Kate nhìn thẳng vào anh, tái xám mặt mày.

“Tôi đã bắt đầu tìm bằng chứng để hỗ trợ cho thuyết này. Chúng tôi biết George Mellis có mặt ở ngôi nhà Cedar Hill trưóc khi hắn mất tích. Chỉ có hai cách đi đến Dark Harbor từ đất liền, bằng máy bay hay tàu phà. Theo trạm cảnh sát địa phương, George đã không dùng phương tiện nào trong hai phương tiện này. Tôi không tin vào các phép lạ, nên tôi không tin rằng Mellis có thể bước đi trên nước được. Khả năng duy nhất còn lại là hắn đã thuê một chiếc xuồng ở đâu đó dọc bờ biển. Tôi bắt đầu điều tra các nơi cho mướn xuồng thì tìm đúng ngay ra được bến cảng Gilkey Harbor . Lúc bốn giờ chiều, vào ngày George bị giết, một người đàn bà đã thuê một chiếc xuồng máy và nói rằng một người bạn cô ta sẽ đến lấy nó sau đó. Cô ta trả tiền mặt, nhưng cô ta phải kí trên giấy thuê xuồng. Cô ta lấy tên là Solange Dunas. Bà có thấy tên ấy gợi cho bà nhớ lại điều gì không?”

“Có chứ. Cô ấy... cô ấy là cô giáo nuôi trẻ vẫn từng trông nom hai đứa song sinh ấy khi chúng nó còn nhỏ. Cô ấy trở về Pháp lâu rồi.”

Pappas gật đầu, một vẻ thoả mãn thoáng qua trên nét mặt. “Xa hơn một chút nữa, cũng trên bờ bể ấy, cũng người đàn bà ấy đưa thuyền ra khơi rồi trở lại đó ba giờ sau. Tôi đưa cho các nhân viên cho thuê xuồng ở đây xem một bức ảnh của Alexandra. Họ đều tin đó là cô ta, nhưng không chắc chắn lắm, bởi vì người thuê xuồng ấy là một cô gái có tóc nâu”.

“Vậy thì có gì khiến ông nghĩ rằng…”

“Cô ấy đeo tóc giả.”

Kate nói bằng một giọng cứng rắn, “Tôi không tin rằng Alexandra giết chồng nó.”

“ Tôi cũng vậy, thưa bà Blackwell.”, trung uý Pappas nói, “đó là chị cô ấy, tức là Eve.”

Bà Kate Blackwell sững sờ như một tượng đá.

“Alexandra không thể làm chuyện ấy được. Tôi đã điều tra về những sự đi lại của cô ấy vào ngày xảy ra vụ án mạng. Sớm hôm ấy cô ta ở New York với một người bạn, rồi bay thẳng từ New York đến hòn đảo. Không có cách nào cô ta thuê hai chiếc xuồng máy này được.” Anh vươn người về phía trước. “Vậy tôi nghĩ chỉ còn lại một người giống hệt như Alexandra; người ấy đã kí tên Solange Dunas. Đó là Eve. Tôi bắt đầu đi tìm lí do vì sao cô ấy đã làm như vậy. Tôi đưa ảnh George Mellis ra cho những người thuê các căn hộ trong cư của Eve thì mới biết rằng Mellis là người khách thường xuyên lui tới nơi ấy. Viên quản đốc trông coi chung cư ấy cho biết rằng có một đêm nọ, khi Mellis có mặt tại đó, Eve bị đánh đập gần chết. Bà có biết chuyện ấy không?”

“Không,” giọng nói của bà Kate nghe như tiếng thều thào.

“Chính Mellis đã làm chuyện ấy. Nó phù hợp với thói quen của hắn. Còn động cơ của Eve là sự trả thù. Cô ấy dụ hắn đến Dark Harbor rồi giết hắn.” Anh nhìn bà Kate, và cảm thấy hối hận day dứt vì đã lợi dụng bà già này. “Eve lấy cớ là cô ấy ở Washington D.C ngày hôm ấy. Cô ta cho người lái xe taxi tờ bạc một trăm đô la để cho người ấy nhớ đến cô ta, sau đó cô ta làm ầm ĩ lên về chuyện trễ chuyến máy bay đi Washington . Nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy thật sự đi Washington . Tôi tin rằng chính cô ta đã đội tóc giả, đi một chiếc máy bay thương mại đến Maine , ở đó cô ta thuê hai chiếc xuồng ấy. Cô ta giết Mellis, quẳng xác hắn ta xuống bể, sau đó neo thuyền lại trong bến, kéo chiếc xuồng máy dư thừa vào bến tàu cho thuê. Bến tàu này lúc ấy đã đóng cửa.”

Bà Kate nhìn Nick Pappas hồi lâu, rồi chậm rãi nói, “Tất cả bằng chứng ông đưa ra đều là suy diễn cả, phải thế không?”

“Phải.” Anh sẵn sàng xông vào để hạ thủ. “Tôi cần bằng chứng cụ thể cho cuộc điều tra sắp tới. Bà biết về cháu gái của bà hơn ai hết, thưa bà Blackwell, tôi muốn bà nói cho tôi biết bất cứ chi tiết nào có thể ích lợi trong vụ này.”

Bà ngồi yên lặng, suy nghĩ. Cuối cùng, bà nói, “Tôi nghĩ rằng tôi có thể cung cấp một chi tiết ích lợi cho cuộc điều tra này.”

Tim của Pappas bắt đầu đập nhanh hơn. Anh đã thử làm nhưng không chắc thành công, thế mà anh đã đạt được kết quả. Bà già ấy cuối cùng sẽ phải cung cấp điều mà anh đang cần. Anh vô tình vươn người ra phía trước. “Vâng, thưa bà Blackwell.”

Bà Kate nói một cách chậm rãi và rõ ràng. “Ngày mà George Mellis bị giết, ông trung uý ạ, cháu gái tôi, Eve, và tôi đang cùng ở Washington D.C. ”

Bà thấy vẻ ngạc nhiên lộ ra rõ rệt trên mặt Pappas. Đồ ngu, bà Kate Blackwell thầm nghĩ, anh tưởng rằng tôi sẵn sàng đưa tên dòng họ Blackwell ra làm vật hi sinh cho anh hay sao? Tôi không bao giờ chịu cho báo chí lợi dụng tên tuổi gia đình Blackwell để mà hội hè tưng bừng với nhau đâu. Không, tôi sẽ trừng trị Eve Blackwell theo lối riêng của tôi.

Theo phán quyết của đoàn điều tra, đây là một cái chết do một hay nhiều tên sát nhân vô danh.

Với sự ngạc nhiên và lòng biết ơn của Alexandra, Peter Templeton có mặt tại buổi thẩm tra tại toà án quận.

Anh nói với nàng, “Tôi đến đó để nâng đỡ tinh thần thôi.” Alexandra đã trả lời rất lưu loát trước toà án, nhưng vẻ lo lắng, căng thẳng hiện rõ trên mặt và trong đôi mắt nàng. Trong giờ nghỉ giải lao, anh đưa nàng đến ăn trưa tại Lobster Pound, một tiệm ăn nhỏ đối diện với vịnh ở Lincolnville.

“Khi nào xong vụ này, tôi nghĩ cô nên đi chơi một chuyến xa khỏi nơi này trong một thời gian,” Peter nói.

“Phải, chị Eve có yêu cầu tôi cùng đi với chị ấy.” Mắt Alexandra tràn ngập đau đớn. “Tôi vẫn chưa tin rằng George đã chết. Tôi biết rằng chuyện ấy đã thật sự xảy ra, nhưng nó… nó vẫn có vẻ như không thực.”

“Thiên nhiên bao giờ cũng có cách làm giảm nhẹ sự va chạm cho đến lúc con người có thể chịu đựng được sự đau đớn.”

“Sự thật vô lí quá. Anh ấy là một người hết sức tốt.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn Peter. “Anh đã nói chuyện với anh ấy, anh không thấy anh ấy là một con người tuyệt vời hay sao?”

“Phải,” Peter chậm rãi. “Đúng như vậy.”

Eve nói với Keith Webster, “Tôi muốn xin huỷ bỏ cuộc hôn nhân này, Keith ạ”

Keith Webster chớp mắt nhìn vợ với vẻ ngạc nhiên. “Trời ơi, sao em lại muốn huỷ bỏ cuộc hôn nhân?”

“Thôi đi nào, Keith. Anh nghĩ rằng tôi sẽ sống với anh suốt đời hay sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Em là vợ anh mà.”

“Anh đang theo đuổi cái gì? Tiền bạc của gia đình Blackwell hả?”

“Anh không cần tiền, em ạ. Anh làm ra tiền và có cuộc sống đầy đủ. Anh có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn.”

“Tôi đã nói với anh tôi muốn gì rồi. Đó là việc huỷ bỏ cuộc hôn nhân này.”

Anh lắc đầu với vẻ ân hận. “Anh e rằng anh không thể cho em cái ấy được.”

“Vậy thì tôi sẽ làm đơn xin li dị”

“Anh nghĩ rằng điều ấy không nên. Em thấy đấy, chẳng có gì thật sự thay đổi cả. Cảnh sát chưa tìm ra kẻ giết em rể em, như vậy vụ án này vẫn còn để ngỏ. Không có đạo luật nào đặt ra các giới hạn về các vụ giết người cả. Nếu em li dị anh, anh bị bó buộc phải …” Anh giơ hai tay lên tỏ vẻ tuyệt vọng.

“Anh nói như là chính tôi giết anh ấy không bằng.”

“Chính em chứ còn ai nữa, Eve”

Giọng nàng có vẻ khinh bỉ. “Trời đất ơi, làm sao mà anh biết?”

“Đó chính là lí do duy nhất em đã chịu lấy anh.”

Nàng nhìn Webster đầy ghê tởm. “Đồ khốn kiếp! Vì sao anh có thể làm như vậy đối với tôi?”

“Rất đơn giản. Chỉ vì anh yêu em.”

“Tôi ghét anh. Anh hiểu chứ? Tôi khinh bỉ anh.”

Anh cười buồn bã. “Anh yêu em nhiều quá.”

Cuộc đi chơi với Alexandra được hoãn lại. “Chị đi chơi tuần trăng mật ở Barbados ,” Eve nói với Alexandra.

Barbados là nơi chính Keith đã chọn.

“Tôi sẽ không đi”, Eve nói thẳng thừng với Keith Webster. Ý tưởng về một tuần trăng mật với Webster thật là ghê tởm.

“Nếu mình không đi chơi tuần trăng mật thì điều này có vẻ lạ lùng lắm.” Anh bẽn lẽn nói. “Chúng ta không muốn người ta đưa ra hàng tràng câu hỏi, phải thế không em?”

Alexandra bắt đầu tới thăm Peter Templeton mỗi tuần một lần. Thoạt tiên chỉ vì lí do nàng muốn nói chuyện về George Mellis, vì nàng không có ai để nói chuyện về chàng. Nhưng sau nhiều tuần lễ, Alexandra thú nhận với chính mình rằng, nàng rất thích thú được làm bạn với Peter. Nàng thấy ở anh một con người đáng tin cậy mà nàng rất cần có vào lúc này. Anh tỏ ra nhạy cảm với mọi tâm trạng của nàng, hơn nữa anh lại thông minh và niềm nở.

Anh nói với Alexandra, “Khi anh còn là bác sĩ nội trú, anh rời khỏi nhà vào giữa mùa đông rét buốt để đi thăm bệnh tại nhà lần đầu tiên. Bệnh nhân là một ông già mảnh khảnh nằm trên giường ho sù sụ. Anh sắp sửa muốn khám ngực ông ta bằng ống nghe, nhưng anh không muốn ông ta bị cảm giác lạnh bất ngờ, nên anh quyết định đặt ống nghe lên lò sưởi cho nó ấm trước đã, trong khi anh khám cổ họng và mắt. Khi anh lấy cái ống nghe rồi đặt nó lên ngực ông ta thì ông ta già nhảy chồm ra khỏi giường như một con mèo bị bỏng. Cơn ho của ông ta biến mất, nhưng phải mất hai tuần lễ mới chữa lành được vết bỏng.”

Alexandra phá lên cười. Đó là tiếng cười đầu tiên của nàng sau một thời gian khá lâu.

“Chúng ta có thể gặp lại nhau như thế này vào tuần sau không ?”, Peter hỏi.

“Vâng, nếu anh muốn.”

Tuần trăng mật của Eve hoá ra thú vị hơn Eve đã dự đoán rất nhiều.Vì da của Webster nhợt nhạt và nhạy cảm nên anh sợ đi ra ngoài nắng, cho nên Eve xuống bãi bể một mình hàng ngày. Nhưng nàng không bao giờ phải cô đơn quá lâu. Nàng bị vây quanh bởi những người cứu đắm đa tình trên bãi biển, những bọn vô công rồi nghề, những tên trùm tư bản và cả những kẻ ăn chơi. Thật giống hệt như một bữa tiệc gồm nhiều món khai vị tuyệt vời mà Eve tha hồ lựa chọn và thay đổi mỗi ngày. Nàng lại càng muốn hưởng các cuộc truy hoan phóng túng gấp đôi thế bởi vì nàng biết ông chồng nàng đang chờ đợi nàng trong phòng trên lầu. Chàng hầu hạ nàng như một con chó nhỏ nuôi trong nhà, phục vụ tay chân cho nàng. Nếu Eve bày tỏ ước muốn gì, điều ấy được thoả mãn ngay tức khắc. Nàng làm đủ mọi thứ để chửi rủa anh, chọc giận anh, làm cho anh quay lại chống nàng, để rồi anh sẵn lòng bỏ rơi nàng, nhưng tình yêu của anh vẫn không có gì lay chuyển nổi. Ý tưởng để cho Keith Webster ân ái với nàng khiến cho nàng cảm thấy ghê tởm, thế nhưng nàng cũng mừng là Webster có ham muốn tình dục yếu ớt.

Tuổi tác đã bắt đầu đuổi kịp được mình rồi, bà Kate Blackwell thầm nghĩ. Quá nhiều năm chồng chất trong đời bà, và tất cả đều đầy đủ, phong phú.

Kruger-Brent cần một bàn tay mạnh mẽ lèo lái. Nó cần một người thuộc dòng máu Blackwell. Không có một ai để tiếp tục sau khi mình qua đời, bà Kate thầm nghĩ. Tẩt cả những vận động, thiết lập kế hoạch và phấn đấu của mình cho công ty. Nhưng để cho cái gì? Cho những kẻ lạ mặt chiếm đoạt lấy nó vào một ngày nào đó hay sao ? Mẹ kiếp, mình không thể để cho chuyện ấy xảy ra được.

Một tuần lễ sau tuần đi chơi trăng mật trở về, Keith Webster nói như để xin lỗi, “Anh e rằng anh sắp sửa phải trở lại với công việc, em ạ. Anh có nhiều ca pjavascript:;hẫu thuật đã được xếp sẵn trên thời khoá biểu. Không có anh bên cạnh em suốt ngày, em có thấy buồn không?”

Eve cố giữ vẻ mặt bình thản. “Em sẽ cố gắng”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách