|
Tác giả |
Đăng lúc 1-7-2012 11:21:33
|
Xem tất
Tuyết Hoa im lặng, Thượng Tuấn xua tay:
-
Nhưng thôi, có nói thì chị cũng không tin đâu. Cứ để cho số phận an bài đi.
Thượng Tuấn lẳng lặng ra ngoài. Tuyết Hoa với theo:
- Nè…
Nhưng
Thượng Tuấn vờ không nghe, vì anh biết chị hai của anh đã siêu lòng.
Thượng
Tuấn vỗ nhẹ đầu Tuấn Hải:
- Con vào với mẹ Nguyên đi.
Tuyết Hoa kéo chăn
đến tận cổ, cô quay mặt vào trong.
Ngẫm lời Thượng Tuấn cũng có lý. Nếu thật
sự Tuấn Dũng có gì với Nguyệt Thu thì cô và anh đâu yên ổn đến ngày hôm nay.
Tự cho mình là người thông hiểu mọi chuyện, vậy mà một chút nữa cô đã có
những quyết định sai lầm. Tự làm đau khổ mình, đau khổ Tuấn Dũng và cả Tuấn Hải
nữa.
Hạnh phúc khó tìm nhưng dễ dàng mất.
Tuấn Hải rụt rè:
- Mẹ
Nguyên! Đừng giận ba con nữa có được không?
- Con rất ghét cô Nguyệt Thu,
lúc nào cô ấy cũng theo ba con, làm cho ba con bực mình.
- Mẹ Nguyên! Con
không muốn ba mẹ phải giận nhau mãi, để cũng yêu thương con, có được không?
Tuyết Hoa thở nhẹ:
- Con ra ngoài đi.
- Mẹ…
- Nếu ba con không
có lỗi thì mẹ sẽ không giận. Con nghe lời mẹ, ra ngoài đi, mẹ nhức đầu lắm.
- Em bệnh sao vậy, Tuyết Hoa?
- Ba.
Tuấn Dũng vuốt tóc con trai:
- Con xuống lầu với mấy cậu đi, ba muốn nói chuyện với mẹ Nguyên.
- Dạ.
Nhưng ba năn nỉ mẹ Nguyên đừng giận nữa nghe.
- Được rồi.
Cửa phòng khép
lại sau lưng Tuấn Hải. Tuấn Dũng ngồi gần, sờ lên trán Tuyết Hoa, anh lo lắng:
- Em thấy trong người sao rồi?
Tuyết Hoa hất tay Tuấn Dũng ra:
- Tôi
không có bệnh gì hết, ông đừng bận tâm.
- Em không bệnh sao nằm đây trùm
mềm? Trong khi mọi người đang có mặt ở phòng khách.
- Tại tôi thích, không
được sao?
- Được thì được rồi. Nhưng để người khác nhìn thấy họ sẽ nói em
không được bình thường đó.
Tuyết Hoa bật dậy:
- Ông đừng nói khích tôi
nghe. Tội mình còn không biết hay sao, mà còn ở đó chọc giận.
Tuấn Dũng cười
cười:
- Anh tội gì?
Tuyết Hoa nguýt ngang:
- Tự Ông biết lấy, đừng
hỏi tôi.
Tuấn Dũng ôm eo cô:
- Cái mặt này mà cũng biết ghen nữa sao?
Nhưng mà lúc em ghen trông đẹp lắm.
- Hứ! Ai thèm ghen.
- Không ghen mà
khóc. |
|