|
Chương 5.2
Cô không hỏi thì thôi, vừa hỏi tới là Trình Khải lại không nhịn được mà quẳng cho cô một ánh mắt ai oán, vẻ mặt rất căm hận: “Xương cá! Anh lại bị mắc xương cá nữa…”
Sau đó lại là một tràng tố khổ liên tiếp, kể rõ quá trình hắn làm thế mà mà đến khám tai – mũi – họng, không dễ gì lấy cái xương đáng ghét kia ra được, đang chuẩn bị về công ty, ai biết con chó đen kia ở chỗ nào nhảy ra, vừa thấy hắn đã sủa dữ dội rồi đuổi theo điên cuồng.
“Phì!” Mới nghe hắn nói xong, Giang Dục Phương đã không nén được mà cười sặc sụa, làm sao cũng không ngờ được sự hãm hại của mình lại thành công.
“Em còn không biết thẹn mà cười?” Cực kỳ bi phẫn, hắn không kìm được nỗi đau cùng cực mà chất vấn: “Em còn có lương tâm không vậy? Có không?”
“Lương tâm? Để em tìm xem…” Làm bộ lục lọi khắp người một lần, cuối cùng cô cười hì hì mà tuyên bố: “Có thể bị chó tha mất rồi!”
Cô gái này… đúng là không có lương tâm!
Nhìn gương mặt đang cười cợt trước mắt, Trình Khải hoàn toàn không biết nói gì, quyết định vứt bỏ vấn đề khiến mình rất đau lòng này, trở lại vấn đề “làm tan băng” lúc nãy.
“Chuyện đó… về ‘nụ hôn đầu’ của em…” Dừng một chút, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ xấu hổ. “Anh thật sự không cố ý, bắt tay giảng hòa được không?”
Thấy mặt hắn hơi đỏ lên, Giang Dục Phương cũng không khỏi nhớ lại “nụ hôn bất ngờ” đó, sau đó cũng xấu hổ mà đỏ mặt, nhưng cũng biết đó là ngoài ý muốn, vì thế cũng rất rộng lòng mà chìa tay ra cười: “Hòa giải!”
Hơi ngẩn ra, tuy Trình Khải biết cô dễ nhìn, thậm chí có thể nói là thanh tú động lòng người, nhưng tới hôm nay nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên gương mặt đỏ ửng thì ngực của hắn giống như bị một chiếc xe tải đâm vào một cái, tim đập không có trình tự, đột nhiên cảm thấy…
Gì chứ! Sao lại đáng yêu đến thế!
“Này!” Thấy cả buổi trời mà hắn còn chưa có phản ứng, Giang Dục Phương trợn mắt trách. “Người ta đã chủ động làm hòa rồi, sao anh lại không có phản ứng gì vậy? Không nể mặt sao?”
Đột nhiên hoàn hồn lại, phát giác mình lại có chút rung động trước cô, da mặt Trình Khải càng thêm đỏ, bối rối vội vàng đưa tay nắm lấy tay cô, tự nhiên nói cà lăm. “Hòa, hòa giải!”
Á… gì chứ! Hắn đang lắp bắp cái gì chứ? Thật là!
Không biết tại sao, tự nhiên cảm thấy cái tên trước mặt có chút khác thường, Giang Dục Phương nheo mắt nghi ngờ mà nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng đột nhiên sờ tay lên trán hắn, quan tâm mà hỏi: “Sao mặt anh lại đỏ như thế? Cảm nắng sao?”
“Hừ… Em thật thích nguyền rủa anh!” Gỡ bàn tay đang sờ trán mình xuống, Trình Khải cười mắng, cảm xúc lạ thường vốn quanh quẩn trong lòng bị cô làm thế, nhất thời liền biến thành tro bụi, mất tăm mất tích!
“Đâu có! Em chỉ hỏi chút thôi…” Vô tội mà lí nhí.
Mặt của hắn đỏ một cách lạ thường mà!
“Em đừng hỏi anh mấy chuyện xui xẻo đó!” Liếc xéo cô, sau đó dường như nghĩ ra điều gì, hắn vuốt cằm quan sát cô, không nén được mà cười lên.
Ha hả… Đây không phải là người thích hợp nhất sao? Cứ quyết định là cô đi!
“Anh, anh cười gì chứ?” Cảm thấy hắn cười rất gian tà, Giang Dục Phương không khỏi để phòng.
“Không có gì!” Tâm tình rất tốt, Trình Khải cười hì hì hỏi: “Tối mai em có bận không?”
“Không!” Lắc đầu, rất thành thật trả lời.
“Rất tốt!” Được đến đáp án như mong muốn, hắn vui vẻ vỗ vào vai cô, chuẩn bị kéo cô xuống nước. “Ngày mai cùng đi tham gia bữa tiệc đi!”
“Hả?”
………………………………………
Quần áo lộng lẫy, yến tiệc linh đình, bữa tiệc xa hoa rực rỡ này, nhân vật có tiếng trong giới chính trị và thương nghiệp cùng trò chuyện xôn xao, các tiểu thư nhà giàu tranh nhau khoe sắc, cực kỳ náo nhiệt, chỉ có điều…
“Sao anh không nói trước với em là phải tham gia tiệc mừng thọ ngài chủ tịch Dụ Á?” Vừa bước vào bữa tiệc liền chui vào một góc, Giang Dục Phương hổn hển chất vấn, trong lòng lại thầm phát điên lên, không ngừng hò hét.
Á a a… Nếu sớm biết chủ nhân của bữa tiệc này là ai thì có đánh chết cô cũng không đến.
“Có liên quan gì sao?” Không hiểu cô đang nghĩ cái gì, Trình Khải dở khóc dở cười mà hỏi lại, nhưng ánh mắt tán thưởng lại không chịu rời khỏi người cô, trong lòng rất đồng ý với câu nói… Mẹ nó, người đẹp nhờ lụa mà!
Liếc nhìn cô, tuy bình thường có chút thanh tú đáng yêu, nhưng ngàn lần không ngờ tới bộ lễ phục màu lam nhạt rất vừa bặn hôm nay không chỉ làm cô lộ vai, lộ lưng, còn lộ ngực, cộng với mái tóc dài bước bới lên hơi lỏng, chỉ chừa lại mấy sợi tóc cong cong vén ra sau tai, làm tôn thêm những đường cong ở gáy và vai cô, cả người toát lên vẻ ngọt ngào mê hoặc, thật là…
Thật là đẹp đến mức… má ơi, khiến hắn kinh ngạc đến nỗi sắp rớt cả tròng mắt, ngực lại bị cái xe tải kia đâm vào nữa, trái tim cũng nhảy lung tung cả lên.
Aiz… gần đây hắn xui đến nỗi bị bệnh tim rồi sao?
“Có liên quan rất lớn, được không?” Che mặt rên rỉ, Giang Dục Phương chỉ lo tự oán thán, hồn nhiên không phát giác ánh mắt háo sắc của tên đàn ông trước mặt.
“Có quan hệ gì sao?” Đè nén sự khác thường của mình, Trình Khải cảm thấy cô có chút kì lạ, lập tức nổi lên nghi ngờ.
Lạ thật! Chẳng qua chỉ là một bữa tiệc tụ tập các nhân vật trong thương giới mà thôi, ôm tâm tình ăn uống vui chơi là được rồi, cô ấy đang lo lắng cái gì chứ?
“Bởi vì…” Há miệng định nói, lại bị ngắt lời.
“Đây không phải anh Trình sao?” Một giọng nói sáng sảng như tiếng chuông chen vào, chủ tịch Trương – người hai người từng gặp ở sân vận động – cười chào hỏi.
“Không ngờ anh cũng đến đây, vị này là…?” Ánh mắt dừng lại trên người cô gái xinh đẹp mê người một cách lưu luyến không rời, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
“Chủ tịch Trương.” Gật đầu chào, phát hiện ánh mắt của ông ta cứ nhìn chằm chằm vào Giang Dục Phương, tự nhiên Trình Khải nổi lên cảm xúc cực kỳ không vui. Trong lòng hắn biết rất rõ có rất nhiều ông chủ xem bề ngoài là thế nhưng thật ra không chỉ lén có một hai tình nhân, còn rất thích tìm kiếm con mồi mới tại các bữa tiệc thế này, lập tức thản nhiên nói: “Đây là trợ lí của tôi, ông đã gặp qua.”
“Thì ra là cô trợ lí hôm đó, xem tôi này, cư nhiên không nhận ra.” Cười ha ha, mắt càng sáng hơn.
Gì chứ! Lão háo sắc này, nhìn cái gì mà nhìn? Cũng không nghĩ xem tuổi của mình cũng có thể là cha của người ta rồi mà còn muốn gặm cỏ non, tôi khinh!
“Quý nhân thì hay quên mà!” Mặc dù trong lòng rất “khinh bỉ” nhưng Trình Khải vẫn im lặng mà cười đáp, sau đó nhanh chóng quay đầu làm cho cô gái đang bị ngấp nghé kia rời đi. “Dục Phương, chắc em cũng đói rồi, đi lấy chút gì ăn đi!”
“Dạ!” Cảm nhận được ánh mắt khiến người ta thấy ghét kia, cũng biết hắn cố ý làm mình đi, Giang Dục Phương cười cảm kích, sau đó lịch sự gật đầu chào chủ tịch Trương rồi nhanh chóng chạy về phía bàn ăn tự chọn.
Nhưng cho dù cô đã đi xa thì ánh mắt mờ ám của chủ tịch Trương vẫn nhìn theo bóng lưng nõn nà kia không dứt, khiến cho Trình Khải ở bên cạnh nổi lửa giận, không nhịn được mà ho khan vài tiếng kéo ánh mắt của ông ta lại.
“Ha ha…” Cười gượng vài tiếng, cuối cùng cũng ý thức được sự thất thố của mình, chủ tịch Trương vội vàng hoàn hồn, làm bộ tìm để tài tán gẫu. “Không biết gần đây anh Trình coi trọng công ty nào, tốt xấu gì cũng tiết lộ một chút để tôi cũng có thể nhờ chút vận may…”
“Chủ tịch Trương nói đùa rồi! Tập đoàn đầu tư chúng tôi chỉ mua bán nhỏ, kiếm chút tiền thôi, đâu đáng được ông chủ lớn như ông để mắt tới…” Cười đáp một cách giả dối.
“Ai da! Anh Trình khiêm tốn quá rồi…”
“Không! Là chủ tịch Trương quá khen thôi…” (muốn ói với sự giả dối của hai người này)
Bên này, triển khai một loạt những lời xã giao nhàm chán. Bên kia, Giang Dục Phương lại đứng trước bàn thức ăn tự chọn gắp đầy cả một dĩa đồ ăn ngon, đang định trốn vào một góc mà ăn, vừa xoay người lại thì…
Bịch! |
|