|
CHƯƠNG 8 PHẦN 4
Thư phòng có tiếng thở dốc, Vương Ninh Hinh ghé vào trong ngực Diêm Tính Nghiêu, hai người đều một thân mồ hôi đầm đìa, chung quanh tràn ngập dư vị hoan ái…
Cho tới bây giờ, Vương Ninh Hinh mới biết được mình đã tàn nhẫn bao nhiêu! Dáng điệu bất an của anh làm lòng cô đau đớn, thật sự không nghĩ sự xúc động nhất thời của cô, lại khiến anh bị tra tấn như vậy, thậm chí trong lòng anh còn lưu lại một bóng ma rất lớn. Anh có lẽ cũng không thấy an tâm, khó trách kết hôn đã hơn một tháng, nhưng anh luôn ở lại Diêm trang với cô.
“Nghiêu…” Tiếng nói ôn nhu, nhưng thái độ lại có vẻ vui thích, mang theo hơi thở dốc, cô hôn lên khuôn mặt của anh, hôn rồi lại hôn. “Đừng như vậy, anh lại để tâm vào chuyện vụn vặt. Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ anh, trừ phi anh không cần em, bằng không em sẽ không rời khỏi anh. Cha mẹ hị vọng hôn nhân của chúng ta hạnh phúc còn không kịp, sao lại muốn giấu em đi chứ?”
Tuy nói thế, nhưng nỗi đau khắc sâu trong tâm anh khó có thể tiêu tan hết.
“Em không biết cha mẹ từng muốn hủy bỏ hôn ước, cũng không biết nguyên nhân bọn họ muốn làm vậy. Nhưng em có thể đoán ra, bọn họ sợ vì tiền bạc mà ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của con cái, sẽ làm em chịu ủy khuất, sợ anh ức hiếp con gái yêu quý của họ. Cha mẹ lo lắng như thế cũng là bình thường, nhưng đó là chuyện trước kia, không thể giống tình hình bây giờ, chỉ cần cuộc sống hôn nhân của chúng ta khoái hoạt hạnh phúc, tự nhiên bọn họ sẽ hiểu. Anh không cần phải lo lắng những chuyện này. Huống chi….” Vương Ninh Hinh ôm chặt cổ anh, “Em yêu anh như thế, sao có thể bỏ anh đi được! Em cũng không muốn sống một cuộc sống trong nhung nhớ nữa đâu!”
Ba chữ ‘Em yêu anh’ của cô, thật hữu hiệu trấn an lòng anh, tâm tình cũng theo đó mà tốt hơn.
“Chẳng may em lại hiểu lầm anh?” Xoay người đặt cô dưới thân, mặt chạm vào chóp mũi của cô.
“Đó là thời niên thiếu còn ngây ngô nên em mới bỏ trốn, em đã bị giáo huấn rồi, hiện tại suy nghĩ cũng trưởng thành hơn, gặp phải vấn đề gì thì sẽ suy nghĩ kỹ mới quyết định. Hơn nữa, hiện tại chúng ta không phải rất tốt sao, sau này mặc kệ trong lòng ai có nghi vấn, đều phải nói rõ ra, không được giấu ở trong lòng.”
******
“Tổng giám đốc đang họp, phải một thời gian nữa mới kết thúc cuộc họp. Nếu không có việc quan trọng, tôi đề nghị cô nên trờ về Diêm trang trước.” Trang Lâm bình tĩnh nói, miệng nói là đề nghị, nhưng ánh mắt nghiêm khắc này, căn bản là mệnh lệnh. Hơn nữa biểu tình giống như Vương Ninh Hinh làm người ta cực kỳ chán ghét, nhưng cô lại không muốn phá hỏng cuộc họp.
Trang Lâm nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn cô. Diêm Tính Nghiêu thình lình tổ chức hôn lễ, cô không thể ngăn cản, hi vọng trở thành nữ chủ nhân Diêm trang cũng tan biến, Diêm trang đã có nữ chủ nhân, nhưng không phải là cô. Theo tâm lý mà nói, Trang Lâm đã coi văn phòng là không gian riêng của cô và Diêm Tính Nghiêu. Không ngờ Vương Ninh Hinh đáng giận chẳng những chiếm lĩnh Diêm trang, hôm nay lại còn đến xâm nhập địa bàn của cô?! Muốn nhịn, cũng không thể nhịn được, hôm nay cô tuyệt đối phải cho cô ta biết.
Buổi sáng, Vương Ninh Hinh cảm thấy rất nhàm chán, đột nhiên muốn đến công ty tìm Diêm Tính Nghiêu ăn cơm, không ngờ anh lại đang họp, khiến cô gặp phải bà quả phụ Trang Lâm.
Vương Ninh Hinh trầm tĩnh nhìn lại cô, từ khi trở lại Diêm trang, những người khác vẫn tôn kính và thân thiện với cô như trước, duy độc có Trang Lâm xa lạ là bài xích cô. Rõ ràng hai người cũng không quen nhau, nhưng cô lại có thể mơ hồ cảm thấy địch ý của cô ta với mình.
Vương Ninh Hinh vẫn nói khuyên mình không nên nghĩ nhiều, nhưng… hôm nay thật sự rất rõ ràng .
Cô không hiểu hỏi: “Vì sao lại đối địch với tôi? Tôi thấy mình chưa từng đắc tội gì với cô cả!”
Trang Lâm cũng không giả bộ hồ đồ, Vương Ninh Hinh phá hủy mộng đẹp trong hai năm của cô, làm phí hoài biết bao cố gắng của cô, cô tự nhận có quyền hận Vương Ninh Hinh.
“Vì sao cô lại trở về? Không phải là cô bỏ Diêm Tính Nghiêu trước sao, bằng cái gì mà cô lại lần nữa có được anh ấy?” Trang Lâm giận dữ nắm chặt tay, hướng đến cô nói. “Những năm gần đây, cô cũng biết tổng giám đốc đã thương tâm đến thế nào? Quá đau thương, nên tự mình vùi đầu vào công việc? Đây đều là do sự tùy hứng vô tình của cô tạo thành, là cô! Nếu cô đã đi, vì sao không đi thật xa, vì sao còn muốn trở về?”
“Tôi và Nghiêu thế nào, là chuyện vợ chồng chúng tôi, không liên quan đến cô. Cô là người ngoài, không tư cách để nói, xin hãy tự trọng.”
“Không liên quan? Người ngoài?” Cô điên cuồng cười to, lập tức tiếng cười chợt tắt, tầm mắt ghen ghét lại bắn về phía Vương Ninh Hinh, hận không thể băm cô thành mảnh nhỏ. Cô ta dám nói cô là người ngoài!
“Mỗi ngày tổng giám đốc đều làm việc hơn mười sáu tiếng, ở người hỗ trợ bên cạnh anh ấy là ai? Nói cho cô biết, là tôi! Khi anh ấy buồn phiền vì công việc, là tôi an ủi anh ấy; Khi anh ấy bị viêm dạ dày phải nằm viện, là tôi chăm sóc anh ấy. Khi đó, cô ở đâu? Cô căn bản không có tư cách ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ sự thương yêu của anh ấy.”
“Tôi rất cảm kích những năm gần đây có cô giúp đỡ chồng tôi, nhưng tôi tin thù lao của cô cũng cân xứng. Anh ấy không có thói quen bạc đãi người khác.” Vương Ninh Hinh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, bộ dáng kích động, lấy hiểu biết của mình với Diêm Tính Nghiêu mà nói, lời của cô cùng lắm chỉ có hai phần là sự thật. “Nếu cô thấy bất mãn với thù lao này, tốt nhất nên trực tiếp khiếu nại với tổng giám đốc, tôi tin anh ấy sẽ cho cô một đáp án vừa lòng.”
Tính cách của Diêm Tính Nghiêu như thế nào, Vương Ninh Hinh rất hiểu. Nếu anh dựa vào tình cảm cá nhân của Trang Lâm mà trả công, thì Diêm thiếu phu nhân hôm nay sẽ không phải là cô.
Trang Lâm chấn động, khí thế cao ngạo nhất thời suy yếu đi không ít. “Tôi… cái tôi muốn không phải là tiền…”
“Tôi mặc kệ cô muốn gì, cũng không liên quan đến tôi. Có điều…” Vương Ninh Hinh nhìn cô liếc mắt một cái, lại nói: “Tốt nhất cô nên biết điều một chút, Diêm Tính Nghiêu là chồng của Vương Ninh Hinh tôi, tôi hị vọng không có người bày ra bộ mặt như bị đoạt mất chồng trước mặt tôi, cô nghĩ sao?” Vương Ninh Hinh nói xong, cũng không quay đầu lại, liền bước khỏi văn phòng của tổng giám đốc.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên làm ngực Trang Lâm nhảy dựng lên, cô quay đầu lại. Chỉ thấy Tôn Duy Ma đứng dựa vào cánh cửa, vô tình nhìn cô.
Vốn anh muốn đến phòng tổng giám đốc lấy văn kiện, không nghĩ khi tới lại nghe thấy hết mọi chuyện.
Trang Lâm chột dạ lui từng bước một, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, ánh mắt tràn ngập trách cứ.. |
|