|
Tác giả |
Đăng lúc 8-8-2015 02:42:17
|
Xem tất
Người xưa nói , ngoái đầu nhìn nhau hơn năm trăm lần ở nhiều kiếp mới có thể đổi lại được một lần tương phùng ở kiếp hiện tại.Chúng ta rõ ràng là đã dùng năm trăm lần để đổi lấy sự gặp gỡ này .
Găp nhau chính là duyên, đối mặt nhau chính là phận,cả hai chúng ta đã được sắp đặt viết nốt chữ duyên của quá khứ trong kiếp này,nhưng có lẽ nét cuối cùng trong chữ duyên chính tôi đã không hoàn thành được nó .
Không có bắt đầu,cũng chẳng có kết thúc,kỷ niệm của sự gặp gỡ ấy có lẽ là điều đẹp đẽ nhất trong chúng ta .
*****
Anh vì cứu tôi mà máu chảy ra rất nhiều
“ ai ?”
“em không sao chứ ?”
“đó không phải là lỗi của em,đó chính là do anh đã lỡ mất một cơ hội,cơ hội sớm được gặp em !!!cám ơn em đã đến bên cuộc đời anh,cám ơn em đã soi sáng cho cuộc đời tăm tối này,nhưng chắc có lẽ anh phải hẹn ở kiếp sau “
“đừng “
Rốt cuộc vì sao,vì sao người sai là tôi,nhưng bản thân anh lại nhận về mình,rốt cuộc vì sao chính tôi làm anh đau khổ mà anh nói là do đã lỡ mất cơ hội.Tại sao,chính tôi tổn thương anh,mà anh còn bảo vệ lấy tôi
Tôi đã khóc, khóc khi nhìn thấy ảo ảnh không hề rõ ràng ấy càng lúc càng nhạt nhòa,trái tim bất giác đau nhói,sự đau nhói như gặm lấy cả con người tôi
…………….
Tĩnh mộng,hóa ra là mơ,nhưng vì sao mơ lại đau lòng như thế? Và vì sao khi nghĩ lại giấc mơ,ngoài ảo ảnh bất lực cười khổ của anh và những lời anh nói,tôi chẳng thể nào nhớ được gì.
****
Tôi trong trang phục cẩm y trắng,còn anh mặc bộ giáp oai hùng, tôi dường như gặp nạn
“ nàng đừng sợ, ta sẽ đến cứu nàng “
“ vì sao ?vì sao ?”- đây chính là đau khổ, hay mặc cảm?
“mừng quá,nàng không sao là tốt rồi “
Ta vì sao không nhìn rõ mặt chàng, chỉ thấy chàng rất đau khổ,cười nhạt ôm lấy ta ,hình như chàng khóc!vì sao chàng lại khóc?:
“ ta chỉ có thể đưa nàng đến đây”
“đừng “-ta đã nhớ rằng ta nắm lấy tay chàng
Nhưng rốt cuộc ta đã làm sai điều gì,chàng chỉ đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt ta,chàng nói :” chúng ta kiếp này không còn cơ hội, yên tâm,kiếp sau ta sẽ tìm nàng,dù trải qua trăm ngàn luân hồi ta cũng sẽ chỉ yêu duy nhất một mình nàng và chỉ duy nhất dùng tính mạng này bảo vệ lấy nàng “
………………….
Dựt mình tĩnh mộng, ôm lấy trái tim đang không thể hiểu lý do vì sao đau nhói ,giấc mộng tôi lại không thể nhớ rõ,chỉ nghe xưng hô thì đoán lần này là ở quá khứ.Anh vì sao lại không để tôi nhớ lấy khuôn mặt ấy,anh chỉ để lại cho tôi cảm giác nụ cười bất lực ấy,vì sao lại vì tôi mà khóc,vì sao vì tôi mà đau khổ .
Là anh muốn trừng phạt tôi vì đã làm dám quên đi anh ?
*****
Anh là xã hội đen,là kẻ hắc đạo cầm đầu, tôi chỉ là một con bé với nụ cười sáng
“ tôi là ai giữa dòng đời đen này ?”
“em là ai“
“đừng cười như thế,tôi xấu xa để có thể nhận lấy nụ cười này của em “
Tòa Án……….
Bồi thẩm đoán tuyên án anh tử hình,nhưng rõ ràng anh không hề giết người,anh tuy là xã hội đen nhưng lại là một con người tốt.Tôi chỉ thấy anh cười mà chấp nhận bản án ấy,dù rằng đó không phải tội của anh
Anh quay lại nhìn tôi,mỉm cười nhạt trấn an tôi,nhìn anh buông thả như thế lòng này của tôi rất đau .Tôi chỉ biết đứng đó bất lực nhìn anh bị dẫn đi,rõ ràng anh không làm gì sai mà sao lại can tâm bị buộc tội mà ngay chính tòa án chẳng cho anh cơ hội bào chữa
“đi theo em,ở lại anh sẽ chết “
“em ?”
Chúng tôi bỏ trốn, chạy rất lâu,là rất lâu,nhưng chưa đầy một ngày đã bị rất nhiều người truy đuổi,anh nắm lấy tay tôi,anh cười với tôi mà bảo tôi :
“quay về đi em,chúng ta không thể trốn thoát,anh không muốn em bị liên lụy “
Trở về,song sắt chia cách chúng tôi, tôi ở bên ngoài nhìn anh khóc,anh đem hết cả gia tài ít ỏi để lại cho tôi,lần nữa anh lại dùng nụ cười hiền hòa mà bất lực ấy để nhìn tôi mà xin lỗi :
“xin lỗi, là anh liên lụy em,cám ơn em,giá gì anh có thể quen em sớm hơn,hứa với anh hãy sống thật tốt”
Tôi chỉ có thể đứng bất lực nhìn anh quay đầu ,nước mắt chẳng hiểu vì sao cứ thế tuôn ra rất nhiều.Gục ngã ôm lấy tim, nó khiến tôi đau còn hơn bị ai đó dùng dao đâm vào lồng ngực
“em rõ ràng không muốn xa anh “-nói từng chữ trong nghẹn ngào của nước mắt
Nhưng anh là nguyên lai chẳng hề một lần quay lại nhìn tôi nữa, tấm lưng cô độc đang quay lại với tôii, mặt anh đã quay vào tường,chỉ gục đầu vẫy tay đuổi tôi đi.Rốt cuộc tôi vẫn không hiểu vì sao anh lại đồng ý bản án đó.
…………….
Tĩnh mộng, trái tim quặn đau rất nhiều , cũng như nhiều lần khác,thứ tôi nhớ chỉ là những lời nói của anh và nụ cười yếu ớt bất lực mang dáng vẻ dịu dàng ôn nhu kia .Dù đau đớn,nhưng nước mắt ở đời thật khi tĩnh dậy chẳng hề nhỏ lấy dù chỉ một giọt .Là tôi vô tình,vô tâm hay căn bản sớm đã không biết thế nào là khóc
*****
Tôi và anh cùng là một hoc sinh cùng lớp, tại nơi đó,anh kiêu ngạo nhìn tôi,anh kiêu ngạo ngắm nhìn tôi đang chạy đau khổ bởi sự trêu chọc của gã ban thân của mình.Anh không cho ai tiếp xúc gần tôi,nhưng cũng chẳng bao giờ dịu dàng nhìn tôi.
“cẩn thận “
Anh dùng lưng che chắn cho tôi tránh đi những mảnh kính bị va đập mà vỡ vụn bởi lực của trái bóng .Tôi chỉ biết ngơ ngáo nhìn anh.
vài lúc ở nhà tôi, lạ lẵm thay anh đã xuấth hiện ở nhà tôi ,là đang cười ngồi ăn lẩu cùng mọi người :
“chào bác “
“con là bạn của cậu ấy “
“vâng cậu ấy rất ngốc,nhưng con là thích sự ngốc nghếch ấy “
Nhìn anh đang trong đồng phục cười vui vẻ với thiên hạ,khen tôi và nói thích tối,nhưng khi nhìn tôi chỉ có vẻ kiêu căng khó tả .
…………………
Tĩnh mộng,dù chẳng thể nhớ mặt anh ,nhưng lại nhớ rõ cái ánh mắt ấy,ánh mắt tràn trề tự tự tin khi bắt nạt tôi,ánh mắt lo lắng khi tôi gặp chuyện,bất giác tôi lại mỉm cười.Giấc mơ về anh cứ luôn tuần hoàn từ năm tôi mười tám tuổi đến giờ,nó không chỉ toàn là nước mắt,có đôi lúc cũng có những màu hồng đẹp đẽ.
Rốt cuộc chừng đó năm,càng lúc mơ tôi không còn nhớ rõ những gì trong mơ với anh,điều duy nhất từ đó đến giờ tôi vẫn nhớ chính là nụ cười,và tấm lưng luôn che chắn cho tôi,nhận mọi sự đau khổ về mình .
Cảm giác nhiều năm mơ về anh,một ảo ảo nhạt nhòa chỉ có nụ cười và sự ấm áp đó làm tôi cảm thấy hình như bản thân đã quên đi một thứ, hình như bản thân đã đánh mất đi một thứ .
*****
Ngày 24/12 năm 2014 , sau khi thức dậy tôi nhận được một cuộc điện thoại gặp mặt từ bạn bè của mình .
“a lô?cà phê ?ở đâu ?được rồi mình biết rồi “
Lướt xe chạy trên con đường với những tòa nhà cao ốc đẹp đẽ, tôi tự hỏi,giữa dòng người lướt qua tôi,có bao giờ tôi sẽ có lúc gặp được người có duyên với bản thân mình ,ở quán cà phê có tên Du Miên ,trước khi tôi đến đó khoảng một phút .
…………….
Cổng Du Miên
“Nhật”
Một chàng trai tuấn tú,với ánh mắt sáng cùng nụ cười thật tươi quay lại,anh vẫy chào người ở trong quán đang gọi mình mà nói :
“ mình có việc bận rồi,mình về trước “
“tạm biệt “
Giữa con đường nhỏ, ngăn cách bởi một dòng người qua lại,anh đi bên trái hướng ra, tôi quẹo phải bước vào
*****
Nhà tôi…………
“ em biết rồi,em đến ngay mà “
Tôi dắt xe ra và hướng hẻm dưới mà chạy,khác với thói quen mọi ngày, tôi hay đi ở con đường chính .Cũng là lúc xe tôi chay ra khỏi hẻm đang tung tăng trên con đường lớn .Thì ở hướng phía bên làn xe kia, một chiếc xe máy rẽ vào,chàng trai đó có khuôn mặt tuấn tú,đôi mắt sáng cùng nụ cười ấm áp
“reng “ điện thoại người con trai đó reo lên
“Nhật về chưa mày “
“Lâm,tao đang chạy về nè “
Rất nhiều lần tôi và người con trai tên Nhật ở chung con hẻm nhà tôi đã vô tình đi ngang qua nhau rất nhiều ,nhưng cả hai chưa bao giờ ngoái lại nhìn thấy nhau.
*****
Năm 2015
Hôm nay là một buổi chiều mát,bạn tôi qua rủ tôi đi chơi,nó không đi đường chính,mà là đi hẻm ở ngõ dưới,nơi mà nhà người con trai có tên là Nhật đang ở đó, chúng tôi đi ngang một con hẻm nhỏ chỉ vừa một chiếc xe vào,hôm nay tôi bất giác nhìn vào đó.
Kỷ niệm cứ ngỡ đã đi vào quên lãng, kỷ niệm cứ ngỡ đã nhạt nhòa ,hóa ra nó lại nhớ rõ hơn bất cứ điều gì.Ngay giây phút đó tôi mới nhận ra chưa bao giờ tôi quên anh,quên đi ánh mắt sáng lưu độngbất ngờ khi bị tôi mắng và cũng chẳng bao giờ tôi quên đi nụ cười ấm áp dịu dàng mang chút tà mị kia .
Đầu trâu mặt ngựa,tôi đã đặt cho anh cái tên đó, tôi không hiểu vì sao anh đẹp trai mà tôi lại gọi anh bằng một cái tên quái gỡ !!! Đầu trâu à ! chúng ta lần đầu tiên gặp nhau cũng đã mười bốn năm rồi nhỉ ?
Bất giác mỉm cười,mang chút sự hụt hẫng ở con tim,như bản thân vừa lac mất thứ gì đó quan trọng ,cảm giác nhớ lại thì ra là như vậy, vừa vui lại vừa đau .Chúng ta rõ ràng không hề có bắt đầu cũng chẳng có sự kết thúc.Vậy vì sao sau trừng ấy năm,anh vẫn là người tôi nhớ nhiều nhất .Từng cử chỉ ,lời nói, nụ cười của anh tôi vẫn nhớ như in,tương lai không thể xóa mờ, những mối tình tôi quen cũng không thể xóa mờ, những cuộc say nắng của tôi cũng không thể đánh bật anh ra khỏi ký ức của tôi .Thậm chí ngay cả idol mà tôi yêu quý tôn trọng nhất cũng chẳng giúp tôi tiêu diệt ký ức ấy về anh.
Đầu trâu,có thể trả lời tôi biết vì sao tôi nhớ rõ anh như thế, nhớ nhất có lẽ là nụ cười của anh khi nhìn tôi, nó ấm áp đến lạ kì.
………………….
Mười bốn năm về trước
Mùa hè năm 2001, năm đó tôi chỉ mới là cô bé gần bước sang tuổi mười một,vô lo vô ưu ,mà bản thân ngay từ nhỏ của tôi đã sớm có một chữ vô trong tâm.Tôi rất lười bắt chuyện với người lạ, nhất là con trai.Nói chính xác tôi ngại,vì tôi thật không biết nên nói gì .
Tôi không dám nói chuyện con trai,tôi không dám nhìn vào mắt con trai,nói chi là chửi thẳng vào mặt một thằng con trai khi mà tuổi còn quá bé như thế.Hôm đó, tôi và anh được bánh xe vận mệnh đưa đẩy,có ai giờ trưa nắng chan chan mà hai đứa khùng đi mua đồ.
Cậu nhóc như anh đạp xe đạp bán chết lách qua tôi,vốn là một kẻ nhát nên tôi nhịn.Ấy thế mà trong một ngày chúng ta gặp nhau hơn cả ba lần, lần nào anh cũng lái xe như muốn tông tôi ngã, tôi biết đó là vô tình, có lẽ bản tính con trai mới lớn,nó khiến anh nghịch tặc. Rõ ràng tôi đi bên trái, vì sao khi ngẩng đầu lên anh cũng đi bên trái, tôi đi bên phải cũng thấy anh đi bên phải ,thật là lạ .Nhưng tôi lại mắng thẳng vào mặt anh. Đem hết sự tình cờ của số phận đổ lên đầu một cậu nhóc như anh ,
“đi xe phải nhìn đường chứ ?đi xe cái con quỷ gì vậy ? có biết đi xe không ? hay bị mù ? hừ nhìn cái bản mặt thấy ghét,đừng để đây thấy nữa đó ,tôi sẽ chửi tiếp “- một bụng lửa giận chửi xong tức tối nhìn anh
Anh một bụng ngạc nhiên nhìn tôi,tôi còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau, tôi và anh đã gặp trên dưới phải mười lần, nhưng lần nào tôi cũng nhìn anh ánh mắt khó chịu mắng anh :”không ưa gặp hoài, trời ơi”…………………..anh đáp lại tôi chỉ là ánh mắt thú vị và nụ cười ấm áp
Cuối cùng anh cũng cười đáp trả tôi : “ lại gặp, không ưa gặp hoài “
Anh tông xe vào tôi,tôi lại chửi anh,chúng ta cùng một câu hai người cùng nói :” lại gặp nhau nữa đồ khó ưa “
Anh luôn là vậy ,dù tôi chửi anh như thế nào,dù ánh mắt tôi có tức tối cỡ nào,anh chỉ có cười nhìn tôi,còn nhớ cái ngày tôi gọi anh là đầu trâu mặt ngựa, cho đến sau đó …………anh luôn dừng xe đap lại ngay trước mặt tôi
“đầu trâu mặt ngựa tránh ra “
“ không tránh “
“á cái tên ôn dich khó ưa?đầu trâu mặt ngựa nên chơi với đầu trâu mặt ngựa đi “
Mắng anh xong tôi che mặt lại, tôi rất sợ anh uýnh tôi,ấy thế mà anh lại chỉ dùng nụ cười đẹp ấy mà cốc đầu tôi,luôn luôn là thế.Anh luôn bao dung với tôi,dù tôi là người xa lạ với anh …………Có một ngày anh đi ngang tôi gọi tôi là cái đồ quỷ mặt ngựa .
Anh nói :” đầu trâu mặt ngựa vàđầu quỷ mặt ngưa rất xứng đôi nhỉ “
Đầu trâu mặt ngựa,anh luôn chủ động tiếp cận tôi ,nhưng tôi luôn chủ động lùi một bước, không phải tôi ghét anh, thật sự tôi có tức thì tức,có chửi lộn nhiều với anh thì có,nhưng chưa một lần tôi cảm nhận mình ghét anh.
Thời gian đung đưa ,tôi vào lớp sáu, năm đầu của cấp hai, tôi và anh ít gặp nhau đi rõ, chẳng có một ngày gặp đến mười lần nữa, nhưng lần nào anh đi ngang thấy tôi cũng dừng lại trò chuyện cùng tôi.
Nụ cười ấy vẫn luôn rất đep,dù bẳng một thời gian mới găp lại nhau,lần gặp lại anh đi chung với em trai anh, lúc đó tôi thì đang nhảy dây,anh kể tôi với em trai anh chắc là xấu xa lắm, nên cả hai anh em mới nhìn tôi lạ như thế.
Tôi rất muốn hỏi anh vì sao tôi luôn lạnh nhạt lùi một bước với anh,anh luôn chủ động cười với tôi hả cậu bé ?thật sự càng ngày số lần chúng ta gẵp nhau càng ít phải không?
Sau một thời gian không thấy anh, sáng hôm đó khi đi tập thể duc ,thấy anh em nhà anh,tôi đã rất mừng,gặp anh,oan gia của tôi ,nó khiến tôi cảm thấy thích thú.Tôi đi,anh cũng đi, mặt anh đối diện trực tiếp nhìn tôi,dùng nụ cười yêu nghiệt ấy câu dẫn tôi.Nhưng như bao lần khác tôi đều lãng tránh anh,tôi đến bây giờ mới có thể hiểu ra vì tôi đã thích anh nên càng lúc tôi càng mất tự nhiên khi đứng gần anh quá mức như thế
Hôm đó chưa phải lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, nhưng hôm đó là lần gặp gỡ đánh dấu chấm hết cho sự gặp nhau hoài của chúng ta ,anh không còn đi ngang nhà tôi như mọi lần nữa.Còn tôi dù đi những giờ nào cũng chẳng còn lướt ngang qua cậu bé như anh .
Không thấy anh tôi đã cảm thấy rất trống trãi, nhưng lúc đó còn rất nhỏ tôi đâu có biết tôi nhớ anh vì đã thích anh, thích anh từ lúc nào tôi cũng không biết,bản thân này thật bị nụ cười của anh câu dẫn .
Chưa một lần tôi có thể nói với anh, bạn bè cùng lứa với tôi khen anh cực kỳ đẹp trai
*****
Hai chúng ta, thật lâu không còn cùng nhau đi chung một con đường,cũng chẳng còn tiếng gọi chửi nhau “đầu trâu mặt ngựa””đầu quỷ mặt ngựa “Rồi tôi vô tình gặp anh lần nữa . Năm đó tôi hoc lớp chín ,anh đã không còn đi xe đap, xe đap ngày nào đã thay bằng chiếc xe máy màu đỏ,hiệu waves ,anh đi ngang tôi
Anh dừng lại gọi tôi ra, anh hỏi còn nhớ anh không,đúng là lúc anh nhìn tôi,tôi vẫn chưa nhận ra anh,vì anh đã không còn cười như ngày đầu chúng ta gặp nhau .Nhưng khi anh nói câu chuyện đầu tiên, tôi đã nhận ra anh .
“đầu trâu mặt ngựa “-tôi gọi tên tôi đặt cho anh trong lòng
Chỉ vì ngượng tôi đã nói dối “ không”
Anh cười gật đầu bỏ đi ,đầu trâu à ,khi anh bỏ đi xa khỏi nơi tôi đứng, tôi đã quay đầu lại nhìn anh,nụ cười ấm áp của anh là thứ khiến tôi bị mê hoặc,nhưng nụ cười cuối cùng của anh làm tôi thấy day dứt và ân hận .
Cứ mỗi lần nhớ đến nụ cười nhạt ấy tôi lại cảm thấy đau đớn
*****
Hiện tại lúc này tôi đang uống nước với bạn, tim tôi cứ đau khi lại nhớ về quá khứ đã ngỡ quên nhưng không ngờ nó hiện hữu rõ như thế , có lần em anh vô tình nói chuyện với tôi, tôi mặc dù rất muốn hỏi thăm anh, nhưng cuối cùng tôi vẫn là cười nhạt im bặt
Oan gia nhỏ của tôi ,anh giờ đang ở đâu ?anh sống có tốt chứ ?dù đường đời như thế nào, tôi cũng mong anh luôn cười tươi,nụ cười đẹp,ấm áp mà lúc nhỏ anh cho tôi thấy .Đầu trâu mặt ngựa và tôi, chúng ta đã thiếu mất một nét cuối cùng trong chữ duyên. Đường đời có lẽ chúng ta đã vô tình lướt qua nhau nhiều lần, nhưng nét cuối cùng lúc đó tôi đã không dũng cảm viết tiếp nên có lẽ chữ duyên giữa chúng ta mãi không thể tạo thành.
“Vân “
“hả “
“gì suy nghĩ dữ vậy ?”
Tôi nhìn bạn mình cười, chỉ lắc đầu mà đáp :” tự nhiên nhớ đến một cố nhân “
“ai vậy?”
“oan gia lúc nhỏ,cũng là người con trai duy nhất khiến Vân chửi và tức,nhưng đã không còn gặp nhau nữa “
Dù chữ duyên không thể tạo thành,dù chúng ta đã có những con đường riêng,nhưng đầu quỷ mặt ngựa hy vọng đầu trâu mặt ngựa ở nơi nào đó hãy sống tốt, hãy yêu bản thân,cưới vợ đep,xinh con ngoan
Có lẽ chữ “ thích “ đầu quỷ sẽ không thể nào cho đầu trâu biết được, vậy thì hãy để tùy duyên, nếu chúng ta có cơ hội viết lại chữ “duyên “,đầu quỷ sẽ đứng trước mặt đầu trâu mà nói rằng “ em thích anh “
*****
|
|