|
Tác giả |
Đăng lúc 25-4-2015 17:49:38
|
Xem tất
Đôi điều muốn nói. Mình đã từng nói về điều này ở nơi khác. Nhưng mình nghĩ cũng có khá nhiều L ở đây. Thật sự với một con support Xô và viết fic về những chàng trai ấy như mình, nói ra điều này cũng không phải là danh chính ngôn thuận. Chuyện về những lùm xùm gần đây. Thật kỳ lạ, một đứa support nhưng lại quan tâm hơn cả những L chân chính. Mình nhận thấy mình có hơi lai lai một chút. Không sao, đối với một số người, fan lai rất đáng bị khinh thường, nhưng mình thừa nhận, mình là fan lai của hai nhóm nam: BEAST và EXO.
Thời gian qua có rất nhiều chuyện buồn, fan bỏ đi liên tục, EXO bị anti fan bôi nhọ, bị fan của các tiền bối dạy dỗ (cái này không có ý gây war, nên cũng đừng quan tâm nhiều quá.)... Fandom non trẻ mà sóng gió liên tục, một đứa lâu năm như mình cư nhiên cũng thấy chênh vênh. Đôi khi mình tự hỏi có nên tiếp tục viết fic về OT12 không. Nói không thất vọng là không đúng, mình từng rất tin vào lời hứa ấy nhưng lại không giữ lời. Từ thất vọng chuyển sang tức giận, từ tức giận chuyển sang tổn thương. Nhưng mình chợt nhận ra, không phải chỉ có chúng ta tổn thương, người trong cuộc chắc cũng không thể vui vẻ gì. Đột nhiên mình nhớ đến cái thời MAMA, ai cũng ngây thơ, ai cũng dại khờ, fandom chất lượng lại không nhiều trẻ trâu như giờ. Thật ích kỷ nhưng mình ước gì thời gian quay ngược trở lại. Nhưng cái cuối cùng mình nhận ra, mình yêu thời MAMA, mình yêu OT12, và chưa bao giờ thôi ủng hộ tất cả dù một số đã quay lưng lại với fan. Vậy nên, mình vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ, dù cuộc chiến sắp tới có ra sao, có bao nhiêu sóng gió nữa, có bao nhiêu nỗi đau nữa, mình cũng sẽ tiếp tục ủng hộ, miễn sao bọn họ cảm thấy đó là một điều tốt đối với họ, nó tất nhiên sẽ là điều tốt với mình.
Thêm một điều nữa, mình viết non-SA, ok, cứ cho mình là một con fangirl biến thái. Không phải là mình không ship couple,nhưng mình cho rằng đó chỉ là tình anh em. Với lại trình của mình viết SA lại sợ thô, nên thôi. Thực ra viết về non-SA lại dễ hơn, mình nói có kinh nghiệm cũng không đúng nhưng mình lại có những suy nghĩ khác biệt về chuyện nam nữ, nên mình cho rằng đó là thế mạnh của mình. Nếu bạn thích non-SA, hãy tìm đến fic của mình, nhưng cũng đừng vội đánh đồng.
Cuối cùng cho cái đống lảm nhảm này, các EXO-L hãy mạnh mẽ lên. Đừng buồn đừng khóc, hãy chỉ khóc khi nhìn thấy EXO thành công. Hãy tiếp tục ủng hộ họ, bỏ ngoài tai những lời đồn đoán, tin họ bằng niềm tin lý trí, đôi khi chọn cách tin cũng là một cách để bản thân sống thoải mái hơn.
Bây giờ thì vào chap mới nhé.
-
Chap 23:
Buổi chiều, chàng trai trẻ vươn vai làm những động tác khởi động cơ bản trước khi lao mình xuống làn nước lạnh. Ngày chủ nhật, cậu tuyển thủ đại diện cho đội tuyển bơi lội của Trung học Seoul tranh thủ luyện tập cho giải đấu sắp diễn ra. Nếu lần này cậu đạt được thành tích tốt, một suất học bổng tuyển thẳng vào Đại học Thể dục thể thao mơ ước là trong tầm tay. Cậu tuyển thủ cúi người trên bục nhảy, đếm thầm trong đầu rồi lao người xuống, di chuyển nhanh chóng như một chú rái cá trưởng thành thuần thục. Nhưng khi vừa lặn xuống đáy, lúc mà nước dần ổn định lại, mắt đã bắt đầu định hình rõ, cậu nhìn thấy một vật thể kì lạ nơi đáy nước.
Đôi mắt mở to kinh hoàng nhìn thẳng vào cậu. Gương mặt xương xương gầy gò tựa như bị rút kiệt sự sống bằng phương thức ma quái. Mái tóc ngắn bồng bềnh bung tỏa trôi theo nhịp sóng nước. Đôi tay giang rộng như đang đón chờ cậu, lại như đang tận hưởng một loại thư giãn. Khóe miệng cong cong như đang mỉm cười, lại như không. Cậu chàng tuyển thủ đột ngột đổi hướng, nhoài người lên mặt nước, bơi thật nhanh vào bờ.
Minha theo chân Minwoo tiến vào trường. Bây giờ đã là chập choạng tối. Ban nãy Minha có ngủ một ít bù cho buổi sáng bị cô bạn thân kéo vào rừng, mãi đến lúc này mới bị Minwoo đánh thức một lần nữa.
- Sáng nay nghe Sehun bảo Jongdae oppa và Junmyeon oppa có vào trường làm một vài thủ tục. Junmyeon đã về trước nhưng Jongdae vẫn mãi không thấy về.
Minwoo vừa nói vừa rẽ vào khu phức hợp thể dục thể thao của Trung học Seoul. Ở đây đang có rất nhiều người mặc cảnh phục bao vây. Cảm thấy có dấu hiệu không lành, Minha dừng bước nhìn lên Minwoo.
- Lần này là Jongdae oppa sao?
Minwoo dừng bước, nghiêng người qua nhìn cô, khó khăn gật nhẹ đầu.
- Yixing oppa có vẻ đang không ổn. Anh ấy vốn khá thân thiết với Jongdae oppa.
Minha nhìn qua vai Minwoo, một xác người sũng nước nằm trên sàn hồ bơi. Gương mặt không thể thoát khỏi sự bàng hoàng.
Jongdae trong ấn tượng của Minha là một chàng trai ấm áp đúng nghĩa. Anh ấy rất hay quan tâm đến cô như một người anh trai. Khi cô bị Yixing trêu chọc, anh ấy sẽ đứng ra bảo vệ cô. Anh ấy hay nấu ăn, những lần như thế đều gọi cả hai cùng đến thử. Jongdae cười nhiều, nụ cười của anh không nhàn nhạt như Yixing mà lại tràn đầy sự ấm áp và chở che. Bây giờ, anh ấy chết như thế, chết thảm thương như thế, là do ai đã làm. Cô liếc nhìn Yixing đang ngồi thất thần bên chiếc ghế nhỏ, ánh mắt không ngừng chú mục vào xác chết của Jongdae đang được nghiệm thi.
- Anh ấy không cần đến tớ đâu.
Han Minha hững hờ nói. Ngay khi đó, một cảnh sát đi lại chỗ chín người họ, nói một điều gì đó rồi tất cả lại theo xe cảnh sát về đồn.
- Cậu có cảm thấy bọn họ có điều gì đó kì lạ đang cố giấu giếm chúng ta? – Minha quay sang Minwoo.
- Tớ biết. Tớ cũng từng hỏi Sehun nhưng anh ấy chỉ bảo là họ có thể tự giải quyết được. Không tiện nên thôi.
- Mỗi ngày đều có người chết. Có khi nào? Ai sẽ là người tiếp theo?
Một câu hỏi không cần câu trả lời. Vì không ai biết câu trả lời. Minwoo im lặng. Lưỡi dao lơ lửng treo trên đầu, sợi dây nào sẽ bị cắt đứt. Cô vội vàng nắm tay Minha kéo đi, cô theo chiếc xe cảnh sát, cô không muốn phải ngồi yên nữa.
Từ trong một góc khuất, Bae Suzy tựa đầu vào tượng, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi môi nhoẻn cười.
“Sắp đến lúc rồi, chỉ còn hai người nữa”
Một tuần sau, khi tất cả thi thể đã được nghiệm thi xong và trả về gia đình, Junmyeon tổ chức một lễ tang cho cả ba. Bọn họ ở đây không có họ hàng, nên lễ tang chỉ có bạn bè đồng học đến viếng. Một tuần trôi qua, cái chết của ba người họ đều nằm trong vòng nghi vấn, không có một chút dấu vết, không có manh mối nào khả dĩ. Cảnh sát vẫn cử những trinh sát đi theo họ 24/24.
Xác của cả ba được hỏa thiêu, tro cốt sau đó đem rải trên biển. Chính người họ cùng Minha, Minwoo đứng lặng bên tảng đá nhô cao, sóng dưới chân vẫn vô tình vỗ dập dìu. Yifan rải tro của ZiTao, JongIn đưa tiễn Kyungsoo còn Jongdae được Yixing đưa về biển cả. Không gian lặng thinh mơ hồ. Màu tang thương trùm lên tất cả bọn họ. Minwoo tựa người vào Sehun, bàn tay nắm chặt tay, tay còn lại nắm bàn tay lạnh ngắt của Minha.
Một tuần trôi qua, và không còn cái chết nào. Mọi người đều nghĩ đã kết thúc, tất cả sẽ kết thúc sao, tại đây?
Vừa trở về, Minha và Minwoo trở vào nhà. Những người còn lại cũng đi về phía ngôi nhà đối diện, im lặng một cách đáng sợ. Minha vừa đưa tay lên cửa, vặn nhẹ nó. Cánh cửa bắt đầu hé ra, cô đẩy nó một cái nhẹ.
- Minwoo, Minha.
Luhan gọi giật hai người lại, định nói một điều gì đó. Cả hai theo phản xạ lập tức nghiêng người nhìn anh. Cánh cửa theo quán tính mở ra rộng hơn.
Một thứ gì đó mỏng manh vút qua vành tai thành tiếng xé gió nho nhỏ, lao nhanh. Mũi tên sượt qua phần tóc Minha, lao ra khỏi cửa, cắm phập vào phần trái tim của người con trai đang đứng. Ánh mắt anh vẫn chưa hết bàng hoàng, như thể anh vẫn chưa biết mình đang ở trong tình trạng nào, anh đã chết sao. Máu loang dần từ vùng ngực trái làm chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị nhuốm đỏ, màu đỏ đen đáng sợ. Luhan quỵ người xuống, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.
- LUHAN OPPA.
Cả hai cùng hét lên lao đến đỡ lấy cơ thể đang đổ gục. Sehun từ bên trong nghe thấy tiếng động, trái tim tự khắc nhói lên một cảm giác không hề lành, vội vàng chạy ra cùng những người còn lại. Anh ôm lấy vai Luhan, la thất thanh.
- Yixing. Zhang Yixing, anh ấy ở đâu, Luhan, Luhan…
Giọng anh lạc đi. Hai tay run run đặt lên vết thương của Luahn, làm mọi cách để cầm máu. Nhưng Luhan đã cản tay anh lại, khó khăn lên tiếng.
- Đừng, nó có độc.
Junmyeon hốt hoảng ôm đầu.
- Yixing, lúc nãy có bảo muốn ở một mình nên đã đi đâu đó rồi.
- Gọi điện thoại, bằng cách nào đó, lôi cậu ta về ngay lập tức. Ngay bây giờ. – Minseok hét lên, gương mặt anh biến sắc.
- Không liên lạc được, anh ấy tắt máy rồi. – Chanyeol liên tục bấm số.
- Đưa Luhan vào bệnh viện ngay lập tức.
Baekhyun luống cuống nói. Sehun bế thốc Luhan chạy đi. Tất cả mọi người cùng bước theo. Không ai chú ý đến một bóng đen âm thầm cầm lấy cây nỏ từ trong nhà.
Đèn đỏ bật sáng đã được một tiếng đồng hồ. Tất cả đứng ngồi la liệt trong hành lang vắng. Minha thất thần tựa đầu vào tường. Minwoo gục đầu bên vai Sehun.
- Mũi tên đó, là dành cho em. – Minha mím môi bật lên thành tiếng. – Là Luhan đã đỡ nó cho em…
Bàn tay đang ôm lấy vai Minwoo siết chặt. Sehun mím môi, đôi mắt nhắm lại đầy đau đớn. Lòng bàn tay của anh từ lúc nào đã trở thành nắm đấm. Bây giờ, Minwoo và Minha cũng đã trở thành tầm ngắm. Là vì bọn họ có quan hệ với anh sao?
Đèn đỏ vụt tắt. Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, vị bác sĩ già bước ra, gỡ khẩu trang trên mặt xuống. Mọi người ngay lập tức vây lại xung quanh ông ta.
- Bệnh nhân đã tử vong trên đường được đưa đến đây. Trong mũi tên có một loại độc rất kỳ lạ, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chất độc đã ngấm vào tim rất nhanh. Rất xin lỗi.
Chiếc băng ca được đẩy ra, gương mặt Luhan rất bình yên, hệt như anh chỉ đang ngủ. Sehun nhào người đến bên cạnh anh, gục mặt xuống. Không khóc, không ồn ào, không vật vã. Nhưng nơi anh toát ra một sự tuyệt vọng, sự thống khổ đến tột cùng. Minwoo và Minha thất thần đứng bên cạnh. Nếu không có Luhan, nếu Minha không mở cánh cửa đó, thì sẽ không có kết cục như thế này. Nước mắt chực lăn trên gò má, là lỗi của bọn họ, là tại họ.
JongIn đặt một tay lên Minha, lắc nhẹ đầu.
- Không phải lỗi của em.
Cô gục mặt, mái tóc dài che xõa. Tiếng rưng rức vang lên, cô đang cố kìm nén tiếng khóc của mình. JongIn kéo đầu cô dựa vào vai anh, để cô có thể khóc. Thật sự, nếu anh là cô, anh cũng sẽ tự trách mình như vậy. Năng lực của anh, rốt cục là để làm gì, bọn họ chẳng thể làm gì khi nhìn từng người từng người một bị tước đi mạng sống như vậy. JongIn muôn lần nghĩ, trong suốt quãng đường sáu năm đã qua, bọn họ đã giết bao nhiêu người, ắt hẳn họ chưa từng nghĩ đến những loại đau đớn như thế này. JongIn chỉ có cảm giác, tất cả đều chỉ đang trả giá.
Zhang Yixing ngay khi đó chạy lại gần, nhìn thấy JongIn đang ôm Minha, nhìn thấy Luhan đang nằm trên băng ca, nhìn thấy gương mặt thất thần của tất cả mọi người. Muộn rồi, anh thật sự muộn rồi, anh bao giờ cũng là kẻ đến muộn.
Cổ áo Yixing bị nắm lấy, Sehun gằn giọng thì thầm.
- Tại sao? Tại sao? Anh đã ở đâu, đã ở đâu? Trả lời đi, Zhang Yixing.
- Sehun, bình tĩnh lại.
Yifan lôi Sehun ra khỏi Yixing, ném anh sang một bên. Minwoo vội vã đỡ lấy anh, ghìm cánh tay lại, nhìn vào mắt Sehun chầm chậm lắc đầu. Anh đưa mắt về phía Yixing, bất lực. Cuối cùng chỉ đang cố gắng tìm cách đổ lỗi. Năng lực siêu nhiên làm gì, khi anh chẳng thể giúp được ai, anh là đang trách Yixing hay đang trách chính mình.
Zhang Yixing tiến lại gần băng ca, quỵ gối tuyệt vọng. Gương mặt không còn chút thần sắc, trắng bệch nhìn cơ thể đầy màu máu đỏ đen đang dần hoại tử bởi chất độc của Luhan. Anh nhoài người đến, dùng hết sức lực tạo ra một vầng sáng bao quanh Luhan. Có thể cứu vớt được gì không, anh biết khả năng của anh là chữa bệnh, không phải cải tử hoàn sinh. Nhưng sao cũng được, miễn sao anh có thể cứu được.
Nhưng cuối cùng vẫn không là gì cả. Chỉ là những cố gắng vô vọng.
Minha tựa đầu vào JongIn, đôi mắt mở to nhìn vầng sáng quen thuộc cô từng nhìn thấy qua khe cửa. Biểu tượng kì lân hiện lên ở lòng bàn tay anh. Anh đã từng thử làm cánh tay bị thương của cô lành. Nhưng khi đó, lòng bàn tay áp sát vào cánh tay cô, nên Minha không thể nhìn thấy gì. Còn bây giờ, anh chỉ đặt hờ hững lòng bàn tay trong không khí, để tập trung đủ sức mạnh.
Ký ức kinh hoàng vụt trở lại.
Chính mắt cô nhìn thấy anh trai mình bị giết chết, bằng vầng sáng đó.
“Nhưng anh đã cải biên nó một chút, để tự bảo vệ bản thân khi cần”
WINNIE
TBC |
|