|
CHƯƠNG XXI (18+)
Điều đau đớn muộn phiền nhất của Carnation là cô phải mạnh mẽ đối diện và sống cùng. Không thể bỏ việc, cô phải tiến hành bản hợp đồng thế vào chổ tổn thất của vụ ZC 13…
Hiện tại cô chỉ muốn ở nhà trùm mềm nằm thút thít cho vơi đi những sai lầm của chính mình mà thôi. Muốn được như cái ngày đó, Jae đến bên, ôm chặt vào lòng, cùng tiếng thì thầm bên tai, năn nỉ xin lỗi rồi nói rằng yêu cô thật lòng… Nhưng không, cô thực tế lắm, lại thức thời nên muốn cũng không cho phép mình mơ…
Tự dưng thấy Carnation mạnh mẽ thì John lại không hài lòng. Giờ đây anh chỉ muốn cô khóc lóc để anh bước đến dù là lợi dụng cũng được, chăm sóc cho cô. Nhưng không, cô đi làm bình thường, chỉ có sắc diện không tốt, gương mặt xanh xao, hai mắt thâm quầng.
Cô tiếp tục công việc như ý anh yêu cầu. Thì ra hôm qua ở bệnh viện anh nghe papa ngồi bên Carnation, khi cô hôn mê rồi nói một mình, anh mới biết Carnation là con gái nuôi của papa.
Biết papa cưng chiều anh nhất dù ông không nói ra, bằng chứng quá rồi còn gì, mỗi lần anh làm sai, Carnation đều dọn cho anh. Cứ nghĩ cô là nhân tình nên phải nghe theo. Không ngờ cô là con nuôi, con nuôi và con ruột vẫn là không thể giống nhau.
Giờ thì anh có thể mạnh dạn hơn rồi, biết bao nhiêu việc Carnation làm cho papa, anh biết cô rất nể mặt papa. Vậy chắc chuyện này cô không nói ra cho papa biết đâu. Một phần cô sợ papa giải quyết thằng nhóc đó… Anh thở ra, giờ đây mọi thứ sẽ như ý anh… Em phải thuộc về anh…
--
Thù oán như thế nào đều được Carnation phân chia rõ ràng. Trong công việc cô vẫn phải đem theo John để đi ký bản hợp đồng. John sẽ phụ trách, cô chỉ là cố vấn khi còn gần 2 tháng cô hết hợp đồng với tập đoàn BM.
Cô đang phân vân, lúc trước nghĩ có Jae nên cô sẽ ở lại. Nhưng mọi việc ra như thế này thì cô quyết định về. Biết là papa không muốn, nhưng giờ đây chẳng biết nói sao cho papa hiểu.
Cô cảm thấy mệt mỏi, ngày mai này về quê mẹ… Đà Lạt… Cô sẽ gặp những người lương thiện chứ, không gian dối trong tất cả mọi chuyện… Ừ… cô sẽ về với mẹ, để bỏ lại mọi đau thương nơi đất khách… Đất khách dù gì cũng là đất khách mà thôi… Không bao giờ cô quay về đây, cô đã biết mình phải buông xuống rồi…
Ký xong hợp đồng. John mời Carnation cô dùng bữa để cảm ơn. Cô từ chối nhưng anh ta nói cô còn một cái hẹn với anh ta cho hôm sinh nhật nên cô đồng ý… Cô ăn nhanh rồi xuống gara nơi tầng hầm lấy xe, không cho John quá giang về theo mình.
John cảm thấy chỉ có sự khó chịu khi đi bên cạnh Carnation, nó không như mọi hôm, anh chỉ nhận lấy sự lạnh lùng còn có thêm miệt thị của Carnation, khiến anh lại nổi máu thiếu gia, anh quyết định, làm mọi thứ mà mình muốn…
Carnation vừa mở cửa xe thì cô bị chúi tới trước. Cô xoay người nhưng vì trong xe nên cái xoay người chỉ khiến cô nhận lấy thân thể John lao tới nằm lên cô… Cô điềm tĩnh…
-“ Anh không đứng dậy thì anh có gãy cái gì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhe!”
John làm ra vẻ bối rối…
-“ Xin lỗi anh trượt chân thôi!”
Khiến cho Carnation tin tưởng. Cô đợi John rời khỏi mình… John như lồm cồm bò dậy đồng thời bàn tay anh thọc vào túi áo veston, anh đưa tay ra…
-“ Xin lỗi em, anh chỉ muốn hỏi bàn hợp đồng mới đó em giữ hay anh giữ!”
Carnation đưa tay mình ra cho John kéo cô dậy, cô thản nhiên đáp:
-“ Tôi sẽ chuyển cho anh, mai này tôi về, anh tự lo liệu đi!”
John lùi lại anh đưa mắt nhìn quanh, không một ai cho cái gara trong khoảng 9h tối, lại là khu riêng tư, anh cười:
-“ Anh biết rồi, cảm ơn em!”
Carnation đã ngồi hẳn dậy. Cô tính bước ra xe để ngồi lại đàng hoàng thì cô chỉ nhận được bàn tay John đưa lên, một luồng hơi màu trắng đục bắn vào mặt cô…
-“ Xin lỗi em Carnation!”
Carnation ngả ra choáng váng, trong thoắt chốc cô cảm nhận tay chân bủn rủn…
John chui đầu vào xe, đẩy Carnation qua bên, anh ngồi vào lái xe vào thẳng trong góc khuất…
Carnation hình dung ra những gì sẽ xảy ra cho cô… Cô cố gắng lấy hết sức mình còn lại…
-“ Anh làm thế tôi sẽ không tha cho anh đâu John!”
John dừng xe lại… anh mỉm cười…
-“ Anh cũng không muốn em tha cho anh, thằng bạn anh nó nói, khoảng ba phút sau thì cô nàng sẽ như hổ, mà anh chỉ muốn nhìn thấy em là con hổ cái động đực trước anh, cho anh thấy nào, dù chỉ là… chơi anh đi…”
Carnation nghe những lời nói gợi dục trơ trẽn đấy lại khiến cô hưng phấn không thể kìm lại, toàn thân cô nóng lên…
John đưa tay lên…
-“ Cho anh thấy thân thể trần truồng của em, dưới thân anh rên siết nào!”
Thoắt chốc quần áo trên người cô đã bị John lột sạch… Hiện tại Carnation chỉ như con búp bê ư… Không cô có cảm giác mà, lại rõ ràng nữa, cái khuôn miệng cùng ngón tay đang chạm vào đấy, tìm kiếm khiến cô bắt đầu không thể kìm lại được gì nữa… Khiến cô bật ra thanh âm khoái cảm cùng tiếng ngập ngừng như hết hơi, để ai đó nghe thấy đều hiểu được sự ham muốn dần đến đỉnh điểm…
-“ Dừng… tay… John…”
John ngẩng lên, thật ngôn từ này nghe thích làm sao đấy, kể cả tiếng rên rỉ ngọt ngào của em… Dừng lại ư, anh muốn lắm, em thật biết kích thích anh mà…
John dời môi lên đầu ngực của Carnation, anh há miệng ra ngậm vào, mút day, đủ kiểu còn như muốn cắn nát để chỉ được nghe cái thanh âm đó dài mãi…
Carnation khép mắt lại, nhưng cô chợt mở mắt ra… Cô không bị cận thị để cô thấy rõ Jae đang đứng đấy… Nhìn cô, với đôi mắt to tròn màu đen tuyền lại long lanh bởi nước… Môi mím lại như không muốn bật ra bất cứ âm thanh nào.
Gương mặt đấy vẫn còn bầm tím dù một tuần đã trôi qua… Carnation nấc lên khi cô nhận lấy vật đàn ông đã đâm sâu vào trong thân cô… nhịp đẩy mạnh dần để toàn thân cô nhấp nhô…
Vậy mà hình ảnh Jae trước mắt không mờ đi… Thì sao… Chẳng hiểu sao cô không thể kìm lại cái cảm giác ham muốn của mình. Cô bật ra tiếng khoái cảm cùng với những giọt nước trong mắt vội tuôn trào…
Jae lao tới… Em không muốn, là em bị hắn cưỡng bức đúng không, em chỉ muốn với anh thôi, đúng không Carnation, nhưng sao em lại nằm yên cho hắn cưỡng bức em thế kia…
John gần tới thì bị kéo lùi lại, anh nhận lấy một cú đấm choáng váng, chưa kịp gì thì chiếc xe đã mất hút…
Carnation co mình lại. Cô bật khóc nức nở khi có Jae ngồi bên… Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm tối tăm… Về nhà… Jae… Căn nhà nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh.
Jae đậu xe sát nhà rồi mở cửa, sau đó mới bồng Carnation vào nhà mình, anh đặt Carnation lên giường của anh… một cái gường chiếc nhỏ…
Carnation run rẩy… Cô chưa từng biết sợ gì trong đời. Nhưng cô đã sợ thật sự rồi… Sao cô không đề phòng chứ, mà đề phòng gì nữa. Đến nước này thì cô cũng bị hắn xâm phạm mất rồi… Cũng là tại tên nhóc mà ra cả, khiến cô không thể nghĩ gì khác hơn, khiến cô không thể tự chủ được nữa…
--
Jae ra ngoài lấy đồ của Carnation, anh thấy chai thuốc, anh cầm lên, hàng nhập lậu từ Mỹ, cái này thì anh rành quá rồi, thật đúng như anh nghĩ mà… Em giỏi kungfu như vậy có lý nào hắn lại dễ dàng làm thịt em… Làm thịt ư…
Jae bước vào phòng, nhìn thân thể không một mảnh vải đang co lại nằm trên giường, sóng lưng dài, không thấy cái mông đâu, nhưng cái hông thì đang bày ra trước mắt, thật gọi mời… Anh ngồi xuống, đưa tay lên chạm nhẹ vào cái lưng trần đấy, hạ giọng:
-“ Anh xin lỗi, anh không nghĩ ra Carna à…”
Carnation nhận lấy bàn tay vuốt trên lưng cô thật nhẹ, như xoa đi mọi nỗi đau. Cô chỉ muốn như thế này mãi… Nhận lấy bàn tay đó dần dần di chuyển xuống dưới… Những ngón tay lần nào khe mông cô, cô co chân lên, chỉ như muốn bàn tay đó lần ra trước…
Jae khẽ nhận lấy sự ham muốn của Carnation… Là em còn thuốc hay em thật lòng muốn anh yêu em… Nhưng giờ đây Jae không muốn nghĩ gì nữa. Bởi anh chưa bao giờ có thể kìm lại mọi sự ham muốn trước Carnation… Anh lần những ngón tay vào nơi đấy, ươn ướt quá, anh dần miết mạnh hơn, rồi day tròn…
Carnation từ từ mở rộng chân. Cô nhỏng mông ra sau chỉ để cho những ngón tay đấy như đưa vào tận sâu trong thân thể cô mà thôi… Cô bắt đầu bật ra thanh âm nhưng chỉ là trong cổ họng…
Jae đưa từng ngón tay vào, rồi tìm kiếm điểm G mà miết mạnh khiến cho Carnation không giữ gì nữa. Cô nhỏng mông lên cao đón lấy… Mọi thứ như phơi bày và mời gọi trước mắt anh, anh đứng dậy cởi bỏ toàn bộ trên người mình...
Carnation nhận lấy hai bàn tay Jae đặt lên hông cô, kéo cô ra sát mép giường, anh khẽ đẩy hai gối của cô dạng ra… Rồi cô nhận lấy vật đàn ông cứng ngắt đang chạm vào khe mông cô lướt lên xuống…
Jae chỉ để bên ngoài, anh sẽ vào nếu như em yêu cầu, còn không thì thôi…
Carnation như nhỏng mông lên hết cỡ, cử chỉ gọi mời, Jae đang đùa với cô sao, anh không vào khiến cô buông lời:
-“ Chơi em đi… Jae”
Vừa nghe thì Jae cảm thấy vui lắm, rõ ràng em chỉ thích mình anh mà thôi…
-“ Em không đánh anh chứ, em đánh đau lắm!”
Carnation quay đầu lại, cô lắc đầu…
-“ Không… em xin anh đấy, cái thuốc quỷ khiến em không thể giữ lại gì!”
-“ Vậy em vì thuốc ư?”
-“ Em không biết!”
Carnation hét lên…
-“ Em chỉ biết anh làm cho em trở thành con đàn bà lăng loàn trắc nết ham muốn anh mà thôi!”
Carnation vừa dứt lời thì người cô bị đẩy tới trước, vật đàn ông của Jae đâm thẳng vào, khiến cô la lên…
-“ Ah…”
-“ Em đau à?”
-“ Đau…”
-“ Nhưng thích đúng không?
Im lặng, Jae tiếp:
-“ Không thích vậy anh rút ra nhe!”
-“ Đừng…”
Carnation buộc miệng…
-“ Jae đáng ghét như thế sao chị lại yêu Jae…”
Jae chồm người lên bờ lưng của Carnation thì thầm bên tai cô…
-“ Vậy anh cho em chơi anh nhe!”
Carnation rùng mình, ngôn từ thật khêu gợi, cô lắc đầu…
-“ Em thích như thế này, hãy làm cho em biết, em thuộc về anh đi, mình anh duy nhất!”
Jae run rẩy đứng thẳng người anh đặt tay lên hông Carnation giữ chặt, bắt đầu nhịp đẩy vào rút ra từ từ chậm rãi khiến Carnation chỉ biết nói lời van xin… ngọt ngào quá… em cũng chỉ là một người phụ nữ dưới thân anh mà thôi…
Carnation ngẩng cổ lên, cô không thể nào chịu nỗi nữa, phút giây này như dài hàng thế kỷ. Jae làm có chừng mực để cô chỉ như bước gần tới đỉnh điểm rồi anh giữ cô lại, để cô chơi vơi bơi trong khoảng cảm xúc nhục dục…
Khiến cô muốn thở cũng không thể thở, muốn chết cũng không thể chết, muốn dừng cũng không thể dừng… Giờ cô có thể khẳng định chỉ có Jae mới có thể hầu hạ cô trong cái tình ái ân mà thôi…
Jae vờn Carnation đã một hồi lâu lắm rồi, nhưng anh vẫn thích thế… Lâu rồi em không cho anh yêu em, anh phải chơi em đến sáng, chỉ có em mới có thể khiến anh sung sức như thế, chỉ có em mới khiến cậu nhỏ của anh ham muốn đến độ không thể dừng… Chúng ta thuộc về nhau, chỉ có hai chúng ta mới có thể đem lại khoái cảm cho nhau…
Jae nhướng người tới, anh đưa tay mở đèn, em phải thấy ai đang yêu em, phải thấy em đang làm gì, anh đưa tay nhấc một chân Carnation lên…
Carnation nghiêng người qua, với tư thế này chỉ khiến cô như con chó cái. Cô nhìn mình trong tấm gương lớn trước mặt… Cô đang làm gì thế kia, nhận lấy những cú thúc mạnh mẽ đầy đê mê, hình ảnh thì quá ư là đắm đuối, cô lại bật ra tiếng rên rỉ…
Jae thích tư thế này, à mà không với em thì tư thế nào cũng thấy em đẹp cả… Anh quay cô nằm ngữa ra, vẫn giữ cậu nhỏ trong thân cô không rời…
Cái xoay một vòng khiến cho hai bộ phận sinh dục chà sát vào nhau, khiến cho Carnation nhận lấy cảm giác mới, để cô thích thú…
Jae ngồi xuống đất anh kéo Carnation từ trên giường xuống dưới đất với anh… tư thế cowboy này em phải là người tự chủ.
Carnation đáp lại Jae cho những gì Jae muốn. Cô tự chủ từ lâu rồi kìa, nhận lấy gương mặt đấy bắt đầu chuyển màu… Là anh cũng có cảm giác thích thú đến đam mê nên anh mới có gương mặt đẹp mê hồn đấy…
Đúng không Jae… khuôn miệng anh mở ra, cũng phát ra những thanh âm khoái cảm, khiến em chỉ muốn nó dần to lên để em có thể một lần nữa khẳng định mọi thứ…
Điều gì làm nên việc này, thuốc hay tình yêu… Có lẽ có hết cả hai nên cả hai mãi quấn quít bên nhau cho đến rời sáng…
--
Jae thức giấc trước. Nhưng anh không muốn rời khỏi Carnation, nhìn em cuộc tròn nằm trên giường, gương mặt xanh xao, chỉ khiến anh muốn ôm chặt lấy… Em mệt mỏi giữa đời, giữa công việc, giữa sự lừa dối của anh…
Nhưng em vẫn phải bước, trách nhiệm nào em gánh lấy trên đôi vai gầy guộc nhỏ, nói yêu em, nghĩ yêu em nhưng trái lại còn đem đến cho em nỗi đau, sự muộn phiền.
Anh phải làm gì bây giờ? Em nói cho anh biết đi Carnation… Em giỏi giang quá, biết giải quyết mọi vấn đề một cách tốt đẹp, cho cả thiên hạ, nhưng cho em thì sao…
Jae đi ra ngoài, anh đi chợ sớm, định bụng nấu một món cháo tẩm bổ…
--
Carnation thức giấc thì cũng là lúc cô biết rõ mọi thứ tối qua đã xảy ra chuyện gì. Thật nhanh và chính xác trong cái đầu siêu việt của cô. Cô chỉ có một quyết định duy nhất.
Cô đi thẳng ra ngoài, thấy chiếc xe của mình, cô lên xe, lái thẳng về nhà… Tất cả mọi thứ phải được chấm dứt, những gì trong đêm qua cô biết rõ điều mình muốn nhất là gì… Nơi này không còn dành cho cô…
|
|