|
Chương 13: Trở lại trường học
Buổi sáng đầu tuần sau đó, Go Eun Byul vừa đẩy cửa ra khỏi nhà thì đã thấy Kim Woo Jin đứng tựa vào tường, tay bỏ túi quần, chờ đợi với điệu bộ thoải mái. Cậu ta đeo tai nghe và huýt sáo khe khẽ theo giai điệu “Cross My Mind”, trông tươi tỉnh và chẳng có vẻ gì là giống như người mới ốm dậy cả.
Vừa thấy Byul, Woo Jin tháo vội chiếc tai nghe xuống, cười thật tươi và tiến tới cạnh cô.
_ Chào, Byul! Cùng đi nhé? – vẫn là cái nghiêng đầu quen thuộc, khuyến mãi thêm đôi lông mày nhướn lên tinh nghịch.
Trời đất! Byul thầm nghĩ rằng nếu cậu ta cứ chăm nở nụ-cười-tỏa-nắng này thì cái danh hiệu Hoàng tử nụ cười của Lee Woo Hyun sẽ lung lay mất thôi. Khoác lên cái vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, cô liếc nhìn cậu ta im lặng chẳng đáp lời rồi bước đi luôn. Thế là bạn Kim đành cất nụ cười lại và đi theo Byul. Nhưng lần này không phải đi đằng sau nữa, mà là ngang nhiên đường hoàng tiến lên đi song song hẳn hoi.
_ Rốt cuộc thì cậu làm gì trước nhà tôi vào sáng sớm thế này hả? – Go Eun Byul mở lời, giọng cô đều đều, mắt vẫn hướng về phía trước vẻ chẳng-quan-tâm. Tất nhiên là cô biết cậu ta đợi cô rồi. Nhưng nếu im lặng thì còn chuyện gì để nói đâu chứ.
_ Ừm…đến đón cậu đi học! Chẳng phải đã nói rồi sao? Từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi cậu! – Woo Jin nhìn vu vơ trời mây, mỉm cười.
_ Hết sốt rồi chứ? – câu hỏi bật khỏi miệng Byul trước khi cô kịp uốn lưỡi. Gần đây cô vừa nhận ra mình cứ bị mất kiểm soát hành động và lời nói trước cậu ta.
Kim Woo Jin liếc xuống Eun Byul đang đi cạnh, nhìn cô đầy cảm động. Quả thật là cậu không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy.
_ Cậu lo cho tôi đấy à? – Woo Jin chớp mắt.
_ … – Byul im lặng tỏ thái độ như kiểu “Xì, tôi mà thèm lo cho cậu chắc” nhưng trong lòng cô thì lại rộn vang câu nói “Ừ, quan tâm đấy, sao nào?”
_ Ừm, tôi khỏe rồi, đừng lo! Không phải là tôi cần chứng minh tôi mạnh-mẽ sao? – cậu ta vừa nói vừa cười nhẹ nhàng.
Nắng dịu mát và gió thổi mơn man trên suốt con đường họ đến trường. Mỗi người đều tự để ý đến đối phương rồi theo đuổi những cảm xúc rộn rã của riêng mình.
.
Sau khi cất balo vào chỗ ngồi của mình, Kim Woo Jin tiến tới chỗ Byul đang soạn vở lên bàn.
_ Từ hôm nay tôi sẽ thay cậu chép bài học trên lớp, tất cả các môn, cho tới khi tay cậu lành hẳn, được không? – Woo Jin đề nghị, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không lạnh lùng.
_ Không thích! Chữ cậu có đủ đẹp không? – Byul lườm cậu ta, không giấu vẻ nghi ngờ. Gì chứ chuyện bài vở thì cô khó tính khỏi bàn.
_ Có thể lấy danh dự ra đảm bảo! – đôi môi cậu nở nụ cười nửa miệng ngạo mạn quen thuộc. Vừa nói cậu ta vừa đưa tay ôm gọn mấy cuốn vở trên bàn cô rồi quay về chỗ mình.
Đi được vài bước thì cậu ta ngoảnh lại nhìn cô vẻ tinh nghịch.
_ À này, chiều nay tan học chúng ta cùng đến câu lạc bộ nhé? – Woo Jin nghiêng đầu chờ đợi.
Ừ nhỉ, chiều nay là thứ Hai - ngày sinh hoạt của đội bơi. Nhưng thường thì Byul chẳng bao giờ gặp cậu ta ở đó vào ngày thứ Hai cả, vì cái cậu Kim này chỉ sinh hoạt vào thứ Năm mỗi tuần thôi.
_ Hôm nay có chuyện gì thế? Kim Woo Jin đi sinh hoạt câu lạc bộ vào thứ Hai sao? – Byul cong môi vẻ chế giễu. Thực chất là rất thắc mắc tại sao cậu ta lại như thế. “Chẳng lẽ chỉ để theo đuổi mình thôi á?” tự dưng ý nghĩ này hiện lên trong đầu Eun Byul làm cô vừa vui vừa tò mò về câu trả lời.
_ Ừm, từ nay sẽ luôn như thế. Tôi nghỉ việc ở chỗ làm thêm rồi. Giờ chuyện đó không còn cần thiết nữa… - cậu mỉm cười rồi quay đi. Nhưng Byul đã thoáng nhìn thấy nét u buồn trên gương mặt Woo Jin.
.
Buổi học hôm đó, thi thoảng Go Eun Byul liếc về phía khung-cửa-sổ-có-nắng. Dáng ngồi của cậu ta thay đổi rồi. Không còn cái kiểu một tay chống cằm xa xăm nhìn lên bảng nữa, thay vào đấy là một thanh niên nghiêm túc chăm chú chép bài thật cẩn thận. Trông cái phong cách này thì cứ y như là lớp trưởng Park Min Joon ở Sekang vậy.
Và, Byul thấy nhớ kiểu ngồi cũ của Woo Jin.
.
Buổi chiều, Woo Jin đợi cô ở cửa lớp rồi cùng đi sinh hoạt.
.
_ Này, tại sao cậu lại không đi làm thêm nữa? – Byul lên tiếng khi cô và Kim Woo Jin đang rảo bước trên đoạn đường từ lớp học đến bể bơi.
_ Vì lúc trước tôi nghĩ là mình cần tiền. – một dòng suy nghĩ cũng cùng lúc hiện lên trong đầu cậu và tiếp tục bật ra khỏi miệng – Thật ra thì bây giờ vẫn cần. Nhưng không còn bức bách như trước nữa.
Go Eun Byul vẫn im lặng chờ thêm câu trả lời từ cậu ta. Cô đưa mắt nhìn khi thấy cậu ngưng nói. Và, như hiểu ý cô, Woo Jin giải thích
_ Số tiền bán nhà ở Hàn Quốc chỉ đủ cho bà tôi ở Viện Điều Dưỡng vài năm. Vậy nên lúc đó tính xa, nếu muốn kéo dài thời gian bà ở đó thêm một chút thì tất nhiên là phải đi làm rồi. Nhưng giờ thì không cần thiết nữa… – giọng cậu đều đều. Giữ cho gương mặt không biểu lộ nét buồn, cậu quay sang nháy mắt với Byul – Ít nhất thì hiện tại tôi cũng đã đủ tiền học xong Đại Học mà không phải làm việc vất vả nữa rồi.
Còn Eun Byul thì nhìn thấy trong Kim Woo Jin một sự cô đơn mong manh ẩn giấu sau vẻ ngoài mạnh mẽ và cảm nhận được sự tương đồng trong tâm hồn giữa cô và cậu ta.
Lần đầu tiên, Byul mỉm cười và đáp lại ánh mắt của Woo Jin.
.
Lúc vừa bước vào khu vực tập luyện ở bể bơi, Kim Woo Jin và Go Eun Byul bị tách ra bởi các thành viên đang đứng thành nhiều tụ xì xào bàn tán. Ban đầu thì Byul không để ý, sau thì nghe ai đó loáng thoáng rằng có một thành viên mới rất “hot” vừa tới.
Lee Woo Hyun từ đâu lao tới, vẻ mặt hớn hở và vẫn giữ nụ cười tươi-như-hoa trên môi.
_ Go Eun Byul! Cậu biết gì chưa? Hôm nay có một thành viên mới gia nhập. Người Hàn Quốc. Body-hot-cực-kì.
_ Uhm. Vừa nghe. – Byul lạnh lùng đáp. Cô có quan tâm mấy chuyện này đâu. Chẳng liên quan gì đến cô, mà lại ồn ào như thế này. Rõ là bực.
_ Kìa kìa, cậu ấy tới rồi!! There she is!!! (Cô ấy đây rồi) – Woo Hyun nói lớn. Và mọi con mắt đổ dồn về phía người-mới-nổi-bật.
Lập tức có những tiếng xuýt xoa kèm theo những điệu huýt sáo ngay khi hot girl này bước qua. Byul cũng quay sang liếc nhìn xem ai mà gây náo loạn đến thế.
Quả nhiên là thân hình bốc lửa, gương mặt xinh đẹp rất hiện đại. Chân dài, dáng chuẩn và quá cao ráo so với chuẩn mực con gái Á Đông. Cô ta phải cao cỡ Kim Woo Jin luôn ấy. Mà, nói đến Woo Jin, Byul mới nhận ra rằng thành viên mới nóng bỏng đang tiến về phía cậu ta, lúc đó đang đứng chuẩn bị dụng cụ huấn luyện một mình.
_ Jin à! – hot-girl lên tiếng. Giọng vừa trầm lắng vừa phảng phất sự xúc động.
Nhận ra sau lưng mình là một giọng nói rất thân quen, Kim Woo Jin lập tức quay lại.
Và chỉ chờ có thế, cô ta ôm chầm lấy cậu. Woo Jin chớp mắt ngỡ ngàng, ít giây sau mới mở miệng.
_ Lee Kyung Sung?
|
|