Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: mozilla199
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Lãng Mạn] Beyond The Horizon (Nơi Cuối Chân Trời) | Connie Mason

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:16:27 | Chỉ xem của tác giả
tiếp chương 1

Sự từ chối của Blade khiến cho bản tính nóng nảy nổi tiếng của người Ai Len nơi Shannon trỗi dậy và cô đã mắng không tiếc lời gã người lai đẹp trai ăn nói quá ư là lịch sự so với cái nguồn gốc Anhđiêng của anh ta, ngay cả khi nét mặt đen tối, dữ dằn của anh ta thể hiện rõ về nguồn gốc hoang dã của mình.

“Tôi nghi ngờ chuyện anh là người có quyền quyết định cuối cùng ở trong đoàn xe đấy, anh – er, Blade,” Shannon nhận xét, môi cô mím lại giễu cợt. “Một người đàn ông của thế giới văn minh dựa vào cái gì mà tin tưởng, trao cuộc sống của mình vào một kẻ Anhđiêng hoang dã chứ? Anh có thể ăn nói như một người da trắng, nhưng anh vẫn là một kẻ hoang dã thuần tuý. Có phải anh đã lấy trộm chiếc áo khoác từ một quân nhân khốn khổ nào đó không? Hy vọng là anh ta vẫn còn lại mảnh da đầu.”

Choáng váng với những lời lăng nhục của cô, Blade đứng yên sững sờ khi Shannon giận dữ đẩy anh sang một bên và bước ra cửa, gấu váy cô xát mạnh nơi cổ chân khi cô bước đi trong giận dữ. Đây là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ mắng như tát nước mà không đáp trả được một lời nào.

“Đồ đàn bà điên chết tiệt,” Blade lầm bầm khi anh tiến lại phía quầy hàng để lấy đồ. Khi anh đi qua một vị khách nữ còn lại đứng gần đó, cô ta cố ý khép lại mép váy, khuôn mặt lộ rõ cái vẻ kinh tởm và sợ hãi. Hiện giờ thì những cuộc nổi dậy của người Sioux đang là mối đe doạ cho khu vực biên giới, chả mấy người dân lương thiện nào lại có bất kì sự trao đổi hay liên hệ gì với những những kẻ man rợ đó cả.

Bề ngoài, Blade không có phản ứng nào đối với những hành động nhục mạ của người phụ nữ, nhưng trong bên trong anh đang diễn ra một cơn cuồng nộ âm thầm. Thật mỉa mai là anh có khả năng chiến đấu ko kém gì những người khác, thế nhưng anh vẫn bị loại thải vì chính những lý do đã thuyết phục anh tham gia chiến tranh. Sống như một người da trắng trong nhiều năm đã làm hại anh; anh không quen với việc lớn lên trong xa lánh và công khai chế giễu. Anh cảm thấy xấu hổ, bởi anh gần như đã quên đi niềm tự hào về di sản và truyền thống cao quý mà anh được thừa hưởng.

Khi còn là Blade Stryker, viên sĩ quan đẹp trai, bí ẩn của quân đội, phụ nữ vây lấy anh như ong vây lấy mật vậy. Anh là người được săn đón bền bỉ bởi một vài quí cô đáng yêu vào bậc nhất ở Washington. Nhưng khi chuyển từ một sĩ quan quân đội thành một kẻ mang nửa dòng máu của người Sioux, Swift Blade, chỉ trong có một đêm anh trở thành một sinh vật ghê tởm bị căm ghét, và ko đáng đc tôn trọng. Thậm chí là cả Clive Bailey, kẻ đang cần đến sự thông thạo của anh trên các tuyến đường, cũng tỏ ra khinh miệt anh một cách không hề giấu giếm.

Blade đã ở Independence gần 1 tháng, rình rập và bí mật tìm kiếm trên mỗi cỗ xe những vũ khí được giấu khi những cỗ xe lắp nối ngoài thành phố. Thế nhưng anh không phát hiện được gì, và đó là lý do tại sao anh lại thu hẹp phạm vi lại trên những cỗ xe do Clive Bailey tổ chức. Anh nghĩ Bailey đúng là một tên vô lại quỷ quyệt. Hắn đúng là một kẻ bất lương chết tiệt, khi không hề lưu tâm một chút nào rằng việc cung cấp súng cho người Anhđiêng có thể sẽ cướp đi cuộc sống của vô số người, cả da trắng và người Anhđiêng. Nếu gã này đúng là một kẻ buôn lậu súng, Blade nhất định sẽ tìm ra. Là đặc phái viên của tổng thống, anh thực thi chuyện này rất nghiêm túc. Không người phụ nào, dù đẹp tới mấy, lại có thể cản trở nhiệm vụ của anh. Và bằng giác quan của mình, Blade biết rằng quí cô Shannon Branigan đó sẽ mang lại cho anh nhiều rắc rối hơn là anh cần.

*

“Tôi đang tìm Clive Bailey.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:18:36 | Chỉ xem của tác giả
Clive Bailey nhìn qua vai một cách tò mò người phụ nữ có mái tóc nâu đang tìm gã. Cô ta là một cô gái ưa nhìn, Clive nghĩ, ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của cô gái và từ từ quan sát một cách thích thú.

“Tôi là Clive Bailey. Tôi có thể giúp gì cho cô, thưa cô?”

Shannon đã thuê một cỗ xe và tự lái ra khỏi thị trấn để tới nơi mà cả đoàn xe đang dừng, chỉ có như vậy cô mới có thể nói chuyện riêng với Clive Bailey. May mắn thay, gã dẫn đường người Anhđiêng đó không có ở đây và Shannon tỏ ra thoải mái hơn. Gã đàn ông đó thật khiến cô không thể thích nổi. “Tôi là Shannon Branigan và tôi được biết có thể nói chuyện với ông về việc tham gia vào đoàn.”

“Cô và chồng cô có hàng hoá ư, cô Branigan?” Clive hỏi, thất vọng về điều mà người phụ nữ nhỏ bé xinh đẹp này đang nói tới.

“Tôi chưa kết hôn,” Shannon nói, hếch cằm lên một cách bướng bỉnh. “Có vấn đề gì sao?”

“Cô tới miền Tây một mình ư? Gia đình cô đâu?” Clive ngạc nhiên bởi Shannon có vẻ rất sẵn sàng thực hiện một chuyến chu du như thế một mình mà không hề có người giám hộ.

“Đó là một câu chuyện dài, nhưng nói ngắn gọn lại là gia đình tôi đã rời đây để tới Idaho cách đây 2 tháng trên một chiếc xe chở hàng. Tôi muốn gặp họ và đoàn của ông là chuyến cuối cùng khởi hành trong mùa xuân này.”

“Luật bất thành văn là một người phụ nữ trẻ muốn đi du hành thì cần phải được sự bảo hộ của gia đình hoặc của chồng. Tôi rất tiếc, cô Branigan, nhưng tôi không thể giúp gì được.”

“Làm ơn đi, ông Bailey, ông không thể cho ngoại lệ được sao?” Shannon khẩn nài. “Không có gia đình nào mà tôi có thể đi kèm được sao? Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, và tôi có thể trả thứ gì đó cho chuyến đi tới miền Tây của tôi. Bởi vì tôi không có đủ tiền để ở lại Independence này cho tới mùa xuân sang năm.”

“Cô thật quá trẻ và quá đẹp để đi một mình, cô Branigan, và có quá nhiều gã độc thân đi cùng với tôi nên sự hiện diện của cô có thể sẽ không được chào đón. Nhưng có lẽ lần này..” gã tỏ ra thông cảm, chưa từng có ai chối bỏ một cơ hội khi nó tự đến cả. Shannon Branigan nhìn như một trái chín đã đến lúc cần hái và hắn sẽ là kẻ thưởng thức trái chín đó.

Tia lửa hiện lên trong đôi mắt nhạt của Clive lẽ ra phải khiến Shannon phải cảnh giác, nhưng cô quá vui mừng không để mắt tới điều đó.

“Điều này không thể xảy ra được. Cô Branigan không có chỗ nào ở trong đoàn xe hàng này.”

Shannon giật mình ngước lên và bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Blade.

“Anh đã gặp cô Branigan rồi sao?” Clive hỏi, điên tiết vì gã mọi lai này lại dám cả gan tuyên bố với một quí cô như vậy.

Gã đã nhận Blade vào làm quản lý hàng và là người dẫn đường bởi Blade được đánh giá cao và Clive cần anh ta. Vào thời điểm muộn màng này, những người dẫn đường giỏi đã được thuê hết. Clive đã điên tiết khi thấy Blade để tên mình trên bảng đăng tuyển như thể hắn giỏi ngang hàng với người da trắng. Nhưng ở phút muộn màng này thì Clive đã rất nhẹ nhõm khi tìm được một kẻ thành thạo dẫn đường tới Pháo đài Laramie. Clive đã tưởng sẽ phải đợi tới tận năm sau, trong khi hàng hoá của gã quá cao giá để có thể để tồn đây lâu. Nếu Clive không gặp khó khăn trong việc tìm hàng, thì gã đã rời đi cách đây vài tuần rồi.

“Chúng tôi đã gặp nhau,” Blade cộc lốc nói, quay sang Shannon với một cái gật đầu nhẹ. “Và tôi đã từ chối để cô ta lên xe của tôi.”

“Anh có vẻ như quên là đang làm việc cho tôi,” Clive nói thẳng thừng. “Tôi luôn luôn có thể tìm một người dẫn đường khác.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:22:14 | Chỉ xem của tác giả
Cơn giận của Blade sôi lên khi anh đang nỗ lực để giữ nó trong tầm kiểm soát. Mệnh lệnh từ Washington là điều tra Clive Bailey, và cách duy nhất để anh có thể làm được điều đó là duy trì cái vỏ bọc này. Tuy nhiên, anh có nghĩa vụ phải chỉ ra những hiểm nguy khi nhận một người phụ nữ độc thân. Đặc biệt là một người đáng yêu như Shannon Branigan.

“Ai sẽ bảo vệ cô ta khi tất cả những kẻ động đực trong đoàn đều đánh nhau vì cô ta?”

“Tôi có thể tự lo cho bản thân mình!” Shannon điên tiết vặc lại, giận dữ với cách mà hai tên đàn ông đang nói về cô cứ như thể cô đang tàng hình, hoặc là cô không có khả năng đề đưa ra những quyết định vậy.

“Cô có thể làm quỉ gì!” Blade rủa, cơn giận của anh bùng lên. Ngay sau đó anh nhận ra mình nói gì, giọng của anh nhẹ nhàng hơn. “Hãy nhìn đi, cô Branigan, tôi không việc gì phải chống lại cô cả, tôi chỉ không muốn nhìn cô bị tổn thương.”

“Những lời lẽ lạ lùng từ một tên man rợ,” Shannon khinh bỉ nói, hất tung những lọn tóc quăn.

Clive cười rống lên, thích thú với biểu hiện hết sức can đảm của Shannon. Nếu như gã người lai đáng sợ không có dáng dấp như một con bò đực và khó xơi hơn cả một miếng thịt nướng 25 xu, thì hắn đã dạy cho gã lai này bài học rồi. “Quí cô này không phải là chiếc bánh bơ kem, Blade. Tôi nghĩ cô ấy sẽ tự lo liệu được. Tôi thấy không có hại gì nếu đi cùng cô ấy cả.” Và cả ngủ cùng cô ta trong suốt cuộc hành trình nữa, gã nghĩ.

Đôi môi đầy đặn của Blade căng ra, tức tối bởi nét mặt tự mãn của Shannon. Anh không thích cái cách mà mọi thứ đang diễn ra một cách chết tiệt như thế này, nhưng anh lại có rất ít quyền năng để thay đổi chúng. Tia sáng kì lạ trong mắt của Bailey cho Blade biết chính xác những toan tính mà gã định làm với cô gái Shannon Branigan cả tin. Vẫn còn kịp để anh có thể làm một cái gì đó để cứu vãn tình cảnh này, tìm ra một cách nào đó để ngăn chặn những toan tính đê hèn cuả Bailey với cô gái trẻ. Cô ta quá ngây thơ không nhận ra những chuyện mà Bailey định làm và cũng đủ quyết tâm đến miền Tây kể cả khi cô ta không được đi cùng họ. Nếu cô ta phải đi, ít nhất cô cũng phải ở một nơi nào đó mà anh có thể để mắt tới, Blade ngẫm nghĩ, dù anh không hiểu vì sao số phận cô ta lại trở nên quan trọng với anh.

“Tốt thôi, đó là quyết định của anh,” cuối cùng Blade đồng ý.
Sự đồng ý thiếu nhiệt tình của anh không làm cho Shannon cảm thấy tội lỗi vì cô tin mính đã đúng khi quyết định du hành một mình. Cô không phải là không biết tới những nguy hiểm đó, nhưng cô quyết tâm sẽ bắt kịp gia đình mình. Tucker lúc nào cũng bảo cô quá ương ngạnh và bốc đồng. “Nhưng tôi yêu cầu là để chính tôi tìm cho cô Branigan đây một chỗ trong đoàn,” Blade nói thêm.

“Tìm đi, Blade,” Clive chấp nhận, xua tay tỏ ý bảo Blade ra ngoài.
Dù cố gắng hết sức, Shannon cũng không thể rời mắt khỏi dáng đi khoan thai của Blade khi anh sải chân bứơc, sống lưng anh thẳng đứng với vẻ hiên ngang thách thức. Bước chân của anh không để lại tiếng động nào trên mặt đất, đôi mông rắn chắc, căng lên trong chiếc quần da khi anh di chuyển một cách duyên dáng đến tội lỗi. Hai vai anh bên dưới chiếc áo khoác màu xanh thật rộng và vững vàng. Sau đó, thật phi thường là trí tưởng tượng của cô lại đưa cô tới cái ranh giới bị cấm, cô hầu như có thể cảm nhận được làn da màu đồng mượt mà của phần thân thể bên dưới của anh.

May mắn thay, Clive Bailey đã ngắt ngang trí tưởng tượng đang đi hoang của cô.

“Cô Branigan, Shannon. Tôi có thể gọi cô là Shannon chứ?” Khi cô gật đầu, Clive tiếp tục một cách nhẹ nhàng, “hãy cẩn thận với người lai. Anh ta được đánh giá rất cao, nhưng như cô đã thấy, anh ta không hề mất đi bản tính hoang dã của mình. Thật ngu xuẩn khi tin anh ta. Tôi hết sức mong cô hãy tránh xa Swift Blade. Những quí cô trẻ có giáo dục không nên giao du với những tên Anhđiêng.”

“Tôi rất cảm tạ về lời khuyên của ông, ông Bailey, và tôi có thể cam đoan với ông rằng Blade không phải là kẻ mà tôi mong muốn sẽ giao du cùng, ” Shannon đã nghĩ Blade hoàn toàn là một người Anhđiêng nhưng giờ cô cảm thấy an ủi một chút rằng anh ta là một người lai.

“Vậy là tốt rồi, Shannon, và làm ơn hãy gọi tôi là Clive thôi. Mọi người trong đoàn đều gọi tôi như vậy. Đó sẽ là một kinh nghiệm hay đấy, rồi cô sẽ thấy,” gã nói. Đặc biệt là với tôi, gã thầm nghĩ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:24:05 | Chỉ xem của tác giả
Chương 2


Shannon cố bám để không bị rơi ra khi tấm bạt cẩu thả phủ trên chiếc xe được kéo bởi 8 con bò đang ì ạch đi trên đoạn đường xóc tưng bừng. Bên cạnh cô trên chiếc ghế gỗ dài là một phụ nữ trẻ đang mang thai, Callie Johnson và chồng cô, Howie, người đang quất chiếc roi da trên những cái lưng vững chắc của những con bò với một sự khéo léo đáng ngạc nhiên đối với một nông dân ở Ohio.

Shannon đã cực kỳ vui mừng chia sẻ xe hàng với nhà Johnson hơn là tự mua một cái và tự điều khiển nó. Số tiền mà cô phải bỏ ra để tậu riêng một cỗ xe cho mình sẽ nhiều gấp đôi số mà cô phải trả cho nhà Johnson để họ cho cô quá giang. Cô ghét việc phải khen ngợi cái ý tưởng này của Blade, nhưng đúng là nó rất hay. Callie rất vui với việc có thêm bạn đồng hành và chia sẻ những việc vì cái thai khiến cho những công việc đó không dễ dàng chút nào. Howie cũng đồng ý, vì nỗi lo cho người vợ trẻ đã khiến anh đủ khôn ngoan để chia sẻ cỗ xe của họ với một một người hoàn toàn xa lạ. Chuyện thêm tay đỡ việc luôn được chào đón đối với một chuyến đi gian khổ thế này.

Từ khoé mắt mình, Shannon có thể quan sát cách Blade thực hiện công việc của mình, chỉ bảo từng chủ xe một, đưa ra sự khích lệ ở khi cần thiết. Cách đây gần một tuần, cô đã được giới thiệu với nhà Johnson, mỗi bên đều đánh giá khả năng làm bạn của bên kia. Sau vài giờ đồng hành cùng họ, Shannon cảm thấy khá thoải mái như ở nhà khi đi cùng với cặp đôi này, cô ấn tượng bởi lòng dũng cảm và sự kiên quyết đi tìm một cuộc sống mới dù cho cả hai bên gia đình đều phản đối cuộc hôn nhân của họ.

Cha mẹ Callie là những nhà buôn rất giàu, trong khi cha mẹ Howie lại chỉ là những nông dân nghèo khổ. Bất chấp vô số khó khăn và sự chống đối, cặp đôi khác biệt về giai cấp này vẫn yêu nhau sâu sắc, bí mật gặp gỡ. Khi Callie bắt đầu có thai, họ bỏ trốn tới Ohio, vì sợ bị truy đuổi. Oregon và một cuộc sống mới đã đem lại hy vọng và họ đã sử dụng gần như toàn bộ số tiền của mình để mua xe thồ, những con bò, và những thứ cần thiết cho chuýên đi. Họ đã kết hôn ở Independence mới chỉ cách đây vài ngày. Tình trạng của Callie chính là trở ngại duy nhất cho hành trình của họ.

“Mọi thứ đều ổn chứ, Howie?”

Cái giọng sâu trầm của Blade khiến cơ thể Shannon căng lên. Trong khoảnh khắc bất tận giao nhau giữa những xung điện, khi đôi mắt đen cháy bỏng xuyên suốt vào đôi mắt màu xanh, Shannon không còn nhận thức được bất cứ cái gì ngoài sự hiện diện lấn át của anh. Gã người lai ngạo mạn này lúc nào cũng áp đảo cô, làm cô bối rối và phân tán sự tập trung của cô.

“Mọi thứ đều ổn, Blade,” Howie hớn hở nói.

“Chúng ta sẽ theo lối mà những người di cư cũ đã đi dọc theo con đường Blue Ridge,” Blade thông báo, thấy thật khó mà tập trung vào một cái gì đó khác ngoài ánh mặt trời đang nhảy múa trên những lọn tóc quăn màu nâu của Shannon. “Tôi sẽ gặp anh vào buổi trưa.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:25:27 | Chỉ xem của tác giả
Gật nhẹ đầu, anh kéo dây cương để quay con ngựa xám lại. Anh lúc nào trông cũng hoang dã với chiếc mũ nỉ đã sờn cũ úp trên mái tóc đen dài quá vai. Cơ thể to lớn của anh được phủ lên bằng chiếc quần da hươu thuộc đã sờn lua tua dọc theo đường may, chiếc áo khoác quân phục cáu bẩn anh vẫn hay mặc, chân đi giầy đinh. Một con dao dài được giắt nơi thắt lưng trông nguy hiểm chết người. Khi Blade đã biến mất khỏi tầm nhìn của Shannon, cô trở lại suy tư.
Chuyến đi của cô từ Atlanta tới Independence này đúng là mệt mỏi nhưng bình lặng. Cô đã đi từ Atlanta tới St. Louis, sau đó đi thuyền trên sông Missisippi để tới đây. Ơn trời là cô đã đến kịp lúc để gia nhập vào đoàn xe hàng cuối cùng trong mùa của Clive Bailey. Toàn những người khởi hành muộn và những khách vãng lai, đoàn xe hàng lần này có vẻ nhỏ hơn những đoàn khác, thông thường mỗi đoàn thường có tới 200 xe hàng. Đoàn của Clive Bailey chỉ có 60 xe hàng và khoảng hai trăm người, bao gồm cả dân di cư và người đi mở đường. Kèm theo đó là khoảng 500 gia súc và vật nuôi sở hữu của các gia đình.

Họ đã rời khỏi Independence ngay khi mặt trời nhô lên sau những đám mây. Một cách chậm chạp, những toa xe lăn bánh tiến lên, xe sau giẫm lên vết của xe trước trên đường. Ở chiếc xe dẫn đường, những hoa tiêu dẫn đường luôn đi phía trước với những tiếng thúc ngựa và tiếng hò hét, như để thải ra tính khí nóng nảy thiếu kiên nhẫn của mình. Những chiếc xe phủ bạt sau đó lần lượt đi ngang qua biên giới Missouri và tiến vào vùng thảo nguyên.

Lúc đầu, đoạn đường rất hẹp, mặt đường xen kẻ giữa ánh mặt trời và bóng cây, cho đến khi họ đến giữa các lùm cây, một thảo nguyên với màu xanh ngát như đại dương trải tít đường chân trời. Đối với Shannon lúc này cơn phấn khích xen lẫn nỗi nhớ nhà, vì vào giây phút này đây, cuộc sống của cô sẽ không còn như trước nữa, sẽ không bao giờ cô được trở lại Atlanta và thấy lại Twin Willows. Cô có thể hình dung được Tucker và mẹ cô đã cảm thấy như thế nào trên chuyến đi tới miền Tây của họ.

Sau một hoặc hai giờ, cả Shannon và Callie cùng với hầu hết những người phụ nữ, những đứa trẻ xuống đi bộ bên cạnh những xe hàng đang đi lắc lư di chuyển cho dễ dàng hơn. Từng dặm bụi cúc vàng nhụy đen (black eyed susans) mọc xen giữa những dải cỏ cao ngồng của vùng thảo nguyên, và Shannon thấy rằng mình thường xuyên dừng lại trên đường để nhặt từng chùm các bông hoa đẹp.

“Đừng tụt lại đằng sau quá xa thế, cô Branigan.”

Giật mình, Shannon ngước lên và thấy Blade đang nhìn chằm chặp vào mình từ trên lưng con ngựa màu xám, đôi mắt đen của anh như đang nhìn cô xuyên suốt. Cô nhận ra mình trông như thế nào trong chiếc váy ẩm ướt vì mồ hôi đang bó sát vào cơ thể ¬một cách lộ liễu, còn áo khoác thì cô đã cởi ra từ lâu để bọc những bó hoa mà nay đang được ôm vào sát ngực cô, cô đã chẳng biết những bông hoa vàng đang phủ một ánh vàng lên làn da tuyệt đẹp của cô như thế nào.

Shannon không nhận ra rằng cô đã bị tụt lại khá xa cho đến khi Blade quay trở lại nhắc nhở cô. Callie đã đi vào bên trong xe để ngủ, và Shannon không thể cưỡng được việc dừng lại và nhặt những bông hoa dại. Cô đã nhận ra quá muộn rằng chiếc xe cuối cùng đã bỏ cô ở lại xa đến vậy.

“Tôi không để ý,” Shannon lắp bắp. “Nó sẽ không xảy ra nữa đâu.” Điều cuối cùng mà cô muốn là kéo sự chú ý vào bản thân.
“Chắc chắn là không rồi,” Blade lạnh lùng cảnh cáo. “Chúng tôi không thể để bị chậm lại. Thời điểm này trong năm đã là quá muộn màng để tương thích với những kẻ mơ mộng lạc giữa thảo nguyên và làm chậm tiến độ của cả đoàn.”

“Tôi đã nói là tôi xin lỗi rồi còn gi!” Shannon giận dữ đáp, thắc mắc tại sao Blade làm ầm ĩ một cái lỗi nhỏ như thế chứ. “Tôi hứa là sẽ chú ý hơn.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:26:51 | Chỉ xem của tác giả
Sau đó, trước khi Shannon biết anh định làm gì, Blade đã nhào xuống và nhấc cô lên đằng trước yên ngựa của anh. “Anh đang làm gì vậy?”

“Mang cô trở lại xe.”

“Tôi có thể đi được.”

“Nhìn xem. Với tốc độ này cô sẽ không thể theo kịp họ cho tới khi đêm xuống đâu. Tôi có trách nhiệm với tất cả mọi người trong đoàn, bao gồm cả cô.”

Bàn tay Blade như một dấu ấn nóng bỏng đặt lên bên sườn của cô khi anh giữ chặt Shannon tựa vào cơ thể rắn chắc của mình. Sự tiếp xúc đó tạo thành một luồng điện chạy dọc cơ thể làm cô không hề thích thú. Tại sao một người đàn ông như Blade lại có thể tác động tới cô một cách kì lạ như vậy trong khi hàng tá kẻ đẹp trai ở Atlanta thậm chí còn không thể tới gần cô? Cô đã trưởng thành ở tuổi 20 với một trái tim và tình cảm còn trinh nguyên và không lí gì một kẻ hoang dã lại làm thay đổi được nó! Một ngày nào đó, cô hy vọng sẽ gặp một người mà cô có thể yêu và kết hôn, nhưng chỉ khi nào cả gia đình cô đều chấp thuận. Cuộc đời cô sẽ không có chỗ dành cho một gã con lai, kẻ đang mặc một chiếc áo của bọn Yankee với một sự tự tin và kiêu hãnh làm cô phát cáu.

Mọi nơi mà Shannon chạm tới đều thiêu đốt Blade. Cô nàng tinh ranh nhỏ bé này không hề biết ảnh hưởng của cô với anh là thế nào. Anh thật sự bối rối bởi một cô gái miền Nam xinh đẹp hư hỏng mà anh mới chỉ gặp cách đây mấy hôm. Từ giây phút mà anh nhìn thấy cô, anh đã biết cô là một người đặc biệt, người có thể có ý nghĩa rất nhiều đối với anh nếu như anh cho phép xảy ra điều đó. Đó là lí do tại sao anh cố cưỡng lại sức hút điên cuồng xuất hiện từ lúc họ tiếp xúc với nhau. Shannon Branigan là điển hình của một sự sao lãng nguy hiểm đủ khả năng làm anh ngã quỵ nếu vướng vào nó. Nhiệm vụ mà anh đang mang buộc anh phải tập trung toàn bộ trí lực của mình. Cách duy nhất để anh có thể hoàn thành nhiệm vụ, Blade quyết định, đó là làm cho Shannon căm ghét anh, và những biểu hiện lúc này cho anh thấy mình đã thành công vượt mức, cô nàng Ai Len nóng nãy này dường như không thể chờ để giũ sạch sự có mặt đầy phiền phức của anh.

Chỉ là một gã người lai mới khiến Shannon khinh bỉ được, Blade nghĩ. Hầu hết những người phụ nữ đứng đắn đều tránh xa người Anhđiêng, dù Blade phải công nhận rằng vẫn có một số người trong đoàn đang cố gắng lôi kéo sự chú ý của anh. Nhưng không phải là Shannon Branigan, đó hiển nhiên là một điều tốt đẹp nếu xét đến việc anh bị thu hút bởi cô đến thế nào. Nhưng chúa ơi, cô có mùi vị thật ngon lành, ngọt ngào như những bông hoa dại thơm ngát mà cô vẫn đang ôm trước ngực. Và cô thật mềm mại, quá sức mềm mại, làm tay anh gần như là xiết chặt lại quanh cô. Ngón tay cái của anh như đang có lý trí riêng, di chuyển bên gờ dưới của gò ngực cô.

Va chạm nhẹ nhàng ấy thoảng qua quá nhanh khiến cho Shannon nghĩ là cô đang tưởng tượng. Nhưng cô không có thời gian chú ý tới nó, bởi Blade đã thả cô xuống bên cạnh cỗ xe của nhà Johnson.

“Chú ý đừng có đi lạc nữa đấy,” anh cảnh cáo. Sau đó anh phi ngựa về phía trước, nơi đầu đoàn xe, bỏ lại Shannong đang đỏ mặt bối rối.

“Chúa ơi, anh ta thật đẹp trai,” Callie thở dài, một cô nàng lãng mạn chứng nào tật ấy . Sau khi ngủ dậy cô đã trèo lên ngồi cạnh Howie. Bây giờ lại đang trèo xuống ngồi cùng Shannon.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:29:00 | Chỉ xem của tác giả
Shannon khịt mũi phát ra âm thanh chẳng hề giống một quý cô tí nào. “Anh ta là một người lai.” Giọng của cô cho thấy rõ là chả cần phải giải thích thêm điều gì cả.

“Tôi không nghĩ là tôi đã nhìn thấy ai hấp dẫn hơn thế, cả da đỏ và da trắng. Anh ta thật mạnh mẽ và gợi cảm mà chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tôi hoảng sợ.” Callie rùng mình. “Chả trách anh ta lại được tất cả những người phụ nữ trẻ trong đoàn xôn xao để ý tới.”

“Không có tôi,” Shannon bác bỏ đôi mắt xanh ánh lên tia giận dữ. “Những người khác cứ việc mở rộng vòng tay chào đón anh ta.”

“Nancy Wilson hẳn sẽ rất vui khi nghe thấy điều đó,” Callie trêu.

“Cô ta đã hơi lo lắng khi cô tham gia vào đoàn xe này. Cho tới khi cô đến, cô ta là cô gái độc thân quyến rũ nhất ở đây. Tôi biết là cô ta đang hy vọng là gây được sự chú ý với Blade.”

“Tôi không mong muốn đối đầu với Nancy Wilson đâu,” Shannon khịt mũi, nhớ lại cô nàng tóc vàng mắt nâu xinh đẹp trông trạc tuổi cô. Cô ta đi cùng với cha mẹ mình, ba đứa em và một người anh trai. Shannon hiển nhiên là nhớ tới Todd Wilson, bởi anh ta đã dành phần lớn thời gian rỗi để trừng mắt doạ nạt cô.

Ngày đầu tiên trôi qua một cách dễ dàng, đêm đó đoàn người di cư dựng trại bên cạnh một con sông nhỏ nơi mà nước và củi rất dồi dào. Blade quyết định là họ sẽ đi qua khúc sông này vào sáng ngày mai. Shannon nhìn qua Blade. Anh đã dành cả buổi tối để tới từng nơi để đưa ra những lời khuyên đối với từng xe hàng và động viên họ. Cô để ý rằng anh đã ăn tối cùng với nhà Wilson, chắc được Nancy mời, Shannon nghĩ một cách đáng kinh tởm, cô ta đang nín thở nuốt lấy từng lời của anh. Bản năng mách bảo Shannon rằng những kẻ này đang lệ thuộc vào anh chỉ bởi cuộc sống của họ và sẽ tránh anh như tránh hủi ngay khi hành trình kết thúc và khi họ không còn cần tới anh nữa. Cô chắc răng Blade cũng biết rõ điều đó.

Sau khi bữa ăn tối đã được dọn đi và những chiếc đĩa đã được rửa sạch và cất đúng vị trí của chúng, Callie đã leo vào xe trong khi Howie nằm ngủ ở phía ngoài. Sự sắp xếp này là điều kiện để Shannon chia xẻ cỗ xe hàng này với Callie, nhưng cô cảm thấy có lỗi vì đã tách rời gia đình họ nên sau khi khoác thêm một chiếc áo choàng rộng, cô đã bảo Howie vào bên trong xe với vợ anh, còn cô thích nằm bên ngoài hơn trong một đêm ấm áp như thế này. Nhưng ngay lập tức Shannon thấy rằng cô đã quá căng thẳng để có thể đi vào giấc ngủ. Đưa mắt tìm kiếm một nơi có thể ở một mình, cô thơ thẩn đi ra bên ngoài khu trại và ngồi xuống một tảng đá, nhìn ngắm bầu trời đầy sao.

“Thật là một buổi tối tuyệt vời.”

“Oh!” Giật mình, Shannon lùi lại, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Clive Bailey hiện ra bên cạnh thay vì là gã người lai đáng sợ kia.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:30:29 | Chỉ xem của tác giả
“Ông làm tôi sợ đấy.”

“Xin lỗi,” Clive thì thầm, giọng gã chẳng hề có chút ăn năn. “Cô thấy thế nào với gia đình Johnson?”

“Ổn. Tôi chắc là chúng tôi đã làm việc cùng nhau khá tốt.”

“Thật vui khi nghe được điều đó.” Gã dừng lại, lựa lời. “Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra không như ý, tôi rất lấy làm hân hạnh để cô sử dụng xe hàng của tôi. Tôi tránh không nói điều này trước gã con lai đó, nhưng làm ơn hãy lưu tâm tới những điều mà tôi đã đề nghị nhé. Cô đúng là một sinh vật đáng yêu, Shannon Branigan,” gã thêm vào, thấp giọng ám chỉ.

Shannon cảm thấy một hồi chuông báo động rung lên khi Clive lấm lét tiến lại gần, một sự hốt hoảng trùm lấy cô khi những lời nói cùng với ý nghĩa của nó thoát khỏi môi gã.

“Ông Bailey, tôi không chắc về điều mà ông đang gợi ý đâu, nhưng tôi không định rời bỏ cỗ xe của nhà Johnson vì bất cứ điều gì. Bây giờ nếu ông không phiền, đã đến lúc tôi quay lại xe rồi.”

Cô quay người bỏ đi, nhưng ngay lập tức va phải bộ ngực cứng như đá của Clive. Thấp và to bè, Clive trông đầy sức lực trước một Shannon mảnh khảnh, yếu ớt. “Ông đang cố làm tôi đau hả, ông Bailey?”

“Tên của tôi là Clive và điều cuối cùng mà tôi muốn làm đó là làm cho em đau, Shannon. Tôi chỉ muốn chúng ta trở thành những người bạn thân thiết,” gã nói bóng gió. Gã nhấc bàn tay cục mịch và vụng về vuốt ve vai cô, gắng ko làm cho cô xù lông phản ứng lại gã. Rõ ràng là gã tính sai, gã nhăn nhở nghĩ. Cô gái này bất kham như một chú ngựa non và cần phải nhẫn nại và dịu dàng nếu gã muốn cám dỗ cô.

“Vậy, chúc ông ngủ ngon, ông Clive,” Shannon lạnh lùng nói, giật ra khỏi bàn tay thô lỗ của gã. Trước khi gã có thể ngăn lại cô đã quay đầu và trốn đi một cách an toàn vào bóng đêm.

Shannon thở hổn hển khi cô dừng lại trên con đường mà các cỗ xe đang neo lại, không chỉ vì mệt mà cả vì cơn giận dữ điên cuồng. Làm thế quái nào mà cô lại có thể nghĩ Clive Bailey là một người tử tế nhỉ? Cô chán chường tự hỏi. Cái gì khiến hắn nghĩ hắn có thể lăng mạ cô một cách đê tiện như thế chứ? Cô luôn tự hào về khả năng phán xét con người của mình, nhưng lần này cô đã sai. Clive Bailey đúng là đồ sâu bọ lươn lẹo và cô thề là sẽ tránh xa hắn trong tương lai.

Ngay khi dừng lại ở cỗ xe của nhà Johnson, Shannon cảm nhận được một bàn tay ôm qua hông cô và cô đông cứng, nghĩ là Clive Bailey đi theo cô, cô chuẩn bị sẵn sàng để xả cơn giận dữ đầy chất Ai Len ra với gã. Ngay lúc đó cô thấy mình đang nhìn chằm chặp vào cái khuôn mặt đầy giông bão của Blade. “Anh muốn làm gì vậy?” cô độp lại, đột nhiên thấy mệt mỏi với những cuộc đối đối đầu này. Clive Bailey đã làm cô đủ phiền phức cho một đêm rồi.
“Hãy tránh xa gã đàn ông đó ra,” Blade cảnh cáo, giọng anh rắn đanh. “Cô quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để biết cái mà hắn ta đang định làm. Hãy hướng cái nhìn của cô ra chỗ khác.”

“Nếu anh đang ám chỉ tới anh Bailey, tôi đảm bảo với anh là tôi không định xây dựng mối quan hệ cá nhân với anh ta đâu.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:34:07 | Chỉ xem của tác giả
“Vậy thì đừng có quyến rũ hắn ta,” Blade nói huỵch toẹt ra.

“Quyến rũ hắn. Quyến rũ hắn!” cô lặp lại, tê cứng người bởi sự hoài nghi đó. “Tại sao tôi phải làm điều đó?”

“Đừng cố gắng chối rằng cô đã rủ Bailey ra đây vào tối nay để gặp cô. Cô thậm chí còn ăn mặc rất thích hợp cho một cuộc hẹn hò vào lúc nửa đêm nữa,”Blade nói khô khốc.

Shannon hít thở một cách khó khăn, choáng váng lời miệt thị của Blade. Cô thật không đáng bị anh khinh rẻ, và cô cũng không định chấp nhận điều đó. “Anh đang theo dõi tôi hả! Sao anh dám chứ!” cô nổ bùng ra giận dữ.

Shannon nhấc tay lên định tát anh, nhưng cô hốt hoảng thấy rằng cổ tay ngay lập tức đã bị khoá chặt ra đằng sau bởi Blade đã tóm lấy và kéo cô về phía anh, cơ thể cô dính sát vào cơ thể anh. Anh rùng mình bởi niềm ham muốn cố nén khi những đỉnh nhọn trên ngực cô chạm vào bức tường cơ bắp trên ngực anh. Có cái gì đó bên trong Blade nổ ra, và trước khi anh nhận thức được nó thì anh đã thấy mình đang hôn Shannon, khám phá các đường nét mềm mại trên môi cô, nếm vị ngọt ngào của cô. Cô há hốc miệng choáng váng và nó đang tạo cơ hội cho anh đưa lưỡi mình vào khuôn miệng đang hé mở của cô.

Sức mạnh của Blade đã dễ dàng chế ngự sự chống đối của Shannon vì cơn choáng váng làm cô gần như không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Lúc đầu Blade chỉ định dạy cho Shannon một bài học, để cho cô thấy những gì có thể xảy ra khi những cô gái ngây thơ dính líu với những người đàn ông mà họ không thể kiểm soát hoặc những điều mà họ không biết. Nhưng trong nỗi hối tiếc dai dẳng, anh nhận ra cái mà anh đạt được thay vào đó lại là minh chứng cho việc chính anh đã bị ảnh hưởng như thế nào bởi sức mê hoặc chí tử của cô nàng miền Nam xinh đẹp này.

Nụ hôn nối tiếp nụ hôn như muốn hút hết không khí khỏi phổi của Shannon và khiến hai chân cô mềm nhũn. Cô chưa bao giờ bị hôn theo cách này, hay cảm thấy mình bị xúc phạm mạnh mẽ bởi một hành động hạ thấp phẩm giá cô như thế.

Có lẽ ý định ban đầu của Blade đúng là để trừng phạt, nhưng ngay sau đó nó đã bị quên lãng bởi sự đáp ứng một cách rụt rè nhưng đầy ngọt ngào của Shannon đã làm trái tim anh ấm áp. Chính phản ứng thăm dò hào hứng đó đã làm các giác quan của Blade bùng lên ham muốn. Anh đang làm cái quỉ gì thế này?

Chỉ khi chính Shannon cảm thấy trên bờ vực của sự khám phá, Blade mới dứt nụ hôn, làm cô bình tĩnh lại bằng cách quay đi. “Chơi với lửa sẽ bỏng tay đấy, cô Brinigan,” anh mỉa mai, giọng anh thô bạo một cách cố ý. “Quyến rũ bọn đàn ông có thể dẫn đến những rắc rối, giống như tôi vừa chứng minh cho cô thấy. Tôi có thể làm điều đó với cô ngay tại đây, ngay trên nền đất này trong tầm của tất cả những xe thồ nếu tôi muốn. Cái phong cách hào hiệp mà cô biết không tồn tại ở cái miền Tây này đâu. Hãy tránh xa Clive Bailey và những người đàn ông vây xung quanh cô ra. Nhưng nếu như cô thấy mình thiếu thốn cần được đáp ứng thì tôi sẽ rất sẵn lòng thỏa mãn cô.” Blade biết rằng anh đang nói những điều tàn nhẫn và xúc phạm với cô, nhưng cảm thấy nó là điều cần thiết để nói cho Shannon biết những nguy hiểm mà cô sẽ phải đối mặt trong chuyến đi này.

Đó chính là giọt nước làm tràn ly! “Anh …anh…đồ thô lỗ, đồ con hoang mọi rợ! Anh mới đúng là người mà tôi cần phải tránh xa!”
Blade cau mặt, sự xấu xa trong những lời nói của cô đang làm anh nóng mặt, nhưng nó là do anh chuốc lấy. Anh đã có ý dạy cho cô một bài học đích đáng và đã thành công, nhưng phải trả giá bằng chính niềm kiêu hãnh của anh. Anh thường không cư xử thô lỗ với phụ nữ, nhưng nhiệm vụ buộc anh không được quan tâm tới điều gì khác mà phải tập trung để thực hiện và cách duy nhất để anh có thể hoàn thành nó là khiến Shannon căm ghét anh. Và cách tuyệt vời nhất là Shannon cứ nghĩ anh là một kẻ man rợ, anh buồn bã tự nhủ mình. Và đây không phải là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng anh tự nhủ mình như thế.

*

Những tuần đầu tiên trên đường trôi qua êm ả, những toa xe di chuyển từ phía Tây Bắc tiến về phía Nebraska và sông Platte. Những dòng sông nhỏ đều đã bị cạn nên không xảy ra tai nạn nào. Khí hậu ấm áp, dải đất điền viên thôn dã. Đây là khoảng thời gian lý tưởng để đoàn người di cư học cách xử lí một cái lều bạt, để thích nghi với công việc và để trở nên quen thuộc với chuýên đi lạ thường mà họ đã dấn thân vào.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 13-10-2012 17:35:25 | Chỉ xem của tác giả
Họ đã thấy lác đác những người Anhđiêng đầu tiên, nhưng không hề gặp bất cứ sự thách thức hay quấy nhiễu nào. Một cách thích thú, Shannon để ý trên cánh tay của những người này khắc dấu của các chiến binh thiện chiến. Thực tế là, những người Anhđiêng ở Kansas khá là đáng thương, thua trận, ăn mặc rách rưới, đói khát phải tiếp cận dân di cư để đi xin thức ăn.

Vì những ngày hè kéo dài vẫn chưa làm người trong đoàn xe bị kiệt sức, nên khi đêm xuống ở các khu trại luôn tổ chức những trò chơi cho đám trẻ con, tiệc tùng, ca nhạc, và nhảy múa cho những người lớn. Shannon không thiếu bạn nhảy, thực tế, cô lại là người được chú ý nhiều nhất. Blade, cô để ý, bản thân anh không được mời tham gia cuộc vui và anh cũng không mong chờ điều đó. Nhưng vẫn không ngăn được vài phụ nữ trẻ, nhất là Nancy Wilson, trơ tráo tranh nhau thu hút sự chú ý của anh. Shannon cố tự nhủ mình là cô không quan tâm có bao nhiêu cô gái nịnh nọt xun xoe gã người lai đó. Thế nhưng ký ức về nụ hôn của anh vẫn thiêu đốt môi cô và làm ấm tâm hồn cô.

Vào các ngày chủ nhật, đoàn người di cư được tự do lo liệu lấy tuỳ theo tôn giáo và sở thích của họ. Nếu có một cha xứ hay một nhà truyền giáo đi cùng trong đoàn, buổi lễ cầu nguyện sẽ được tiến hành. Tuy thế chẳng có ai trong đoàn giữ chức phận này. Những cuộc đua ngựa vẫn được tổ chức vào ngày chủ nhật và ngày này vẫn được dùng để nghỉ ngơi và thư giãn thông thường.

Dưới tài chỉ đạo của Blade, đoàn xe đã tới được Big Blue, một nhánh phụ của sông Kansas. Big Blue là một nhánh sông nguy hiểm đòi hỏi sự chú ý đặc biệt. Trời mưa cả đêm hôm trước và mệnh lệnh được truyền lại cho cả đoàn là phải dựng trại trên bờ cho tới tận khi nước rút. Shannon thấy vui mừng vì được tạm nghỉ. Đó là một trong những nơi cắm trại dân dã nhất trong suốt cả con đường của cuộc hành trình, và cũng là một trong những nơi có cảnh trí nên thơ nhất. Nó được gọi theo cái tên khắc trên mỏm đá là Alcove Springs.

Đêm đó Callie cảm thấy không ổn và Shannon đã lo rằng đó là dấu hiệu sắp sinh. Bởi vẫn còn một vài tuần nữa trước khi sinh, nhưng sự lo lắng của Shannon là rất thực tế. Với chút ít kinh nghiệm về việc đỡ đẻ từ gia đình lớn của mình, cô lặng lẽ chuẩn bị tinh thần cho việc lâm bồn sớm. May mắn thay, cô đã né tránh được trách nhiệm này khi hai người phụ nữ có kinh nghiệm trong đoàn được mời đến để hỗ trợ. Không hiểu sao mà những tin tức này lại tới được tai Blade và anh đã bất ngờ đi tới khu trại của họ sau nhiều tuần né tránh vì Shannon. Howie đang ở bên trong cỗ xe với Callie, để Shannon một mình khi Blade tới.

Anh di chuyển vào vùng nhóm lửa với vẻ thong thả, ngồi xổm xuống cạnh Shannon gần bên cỗ xe. “Bà Johnson thế nào rồi?”
“Đang cố giữ,” Shannon nói sít sao. “Thật quá sớm để sinh.”

“Chuyện vậy hay xảy ra,” Blade thản nhiên nhún vai. “Cô có cần sự giúp đỡ nào khi đứa bé đòi ra đời không?”

“Bà Wilson và bà Cormac đã tình nguyện giúp.”

“Họ đều là những phụ nữ có kinh nghiệm, và bà Johnson vẫn còn trẻ và khoẻ. Cô không cần phải lo lắng đâu.”

Nếu những lời của Blade chủ tâm là cô yên lòng, Shannon nghĩ, thì chúng đúng là thất bại thảm hại. Cô cúi thấp đầu, cố gắng vượt qua sự sợ hãi của chính mình. Đột nhiên cô giật mình ngẩng lên, nhìn chằm chằm khi có cảm giác bàn tay của Blade đang nắm lấy tay cô một cách thân tình.

Ánh lửa trại đang nhảy múa làm mềm đi nét góc cạnh trên gương mặt của anh và những biểu hiện trong đôi mắt đen của anh là một thứ gì đó ấm áp thay cho cái vẻ lạnh lùng thường ngày hướng vào cô. Trong một khoảnh khắc Blade đã đánh rơi sự phòng thủ của mình, vô tình để cho Shannon nhìn thấu được con người nhạy cảm bên dưới vẻ ngoài khắc khổ. Chúa ơi, Shannon ngỡ ngàng, trông anh giống như bất kỳ một người đàn ông nào đang mang trên mình gánh nặng của trách nhiệm và sự lo lắng.

Sau đó, cũng bất ngờ như khi anh xuất hiện, người đàn ông mà Shannon tưởng mình vừa khám phá ra lại biến mất, thay vào đó là gã người lai, Swift Blade. Khi hơi ấm của bàn tay anh rời khỏi tay cô, Shannon cảm thấy thiếu vắng nhưng cũng muôn phần nhẹ nhõm.

“Đừng lo nữa, Shannon,” Blade nhẹ nhàng nói. “Callie sẽ ổn thôi. Tôi nghĩ là đứa bé đủ lớn để sống sót nếu cô ấy có sinh sớm.”
Sau đó anh rời đi. Anh chỉ ở bên cạnh cô một lúc, sau đó anh lại đi ngay, Shannon gần như tin rằng cô đã tưởng tượng ra mọi thứ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách