|
Chúng mình học cùng lớp, cùng tổ, anh ngồi ngay đằng sau em.
Suốt ba năm học, mặc dù năm nào cũng phân lại lớp nhưng chúng mình luôn học chung một lớp, chung một tổ, chỗ của anh
luôn ở bên trái, bên phải, hoặc ở đằng sau em. Vì vậy, phần lớn thời gian trong ngày, chúng mình cùng ở trong hình tròn có
bán kính một mét.
Ở tuổi nay, chúng mình bắt đầu có những thay đổi về sinh lý, chất hóa học trong cơ thể liên tục phát thông điệp “tìm kiếm đối
tác để duy trì nòi giống” ra xung quanh. Người nhận được thông điệp này cũng tiết ra chất hóa học để đáp lại, dù bản thân
họ không nhận ra. Đây là quá trình thông điệp tình yêu được trao đổi một cách vô thức.
Trong vòng bán kính một mét ấy, chúng mình trong đổi chất hóa học thường xuyên hơn bất kỳ ai. Khi đang chép bài trên
bảng bằng bút chì hay cố cưỡng lại cơn buồn ngủ để nghe giảng, chúng mình đều trò chuyện với nhau bằng phương tiện
truyền thông gọn nhẹ này.
(Tôi đang tìm đối tượng. Có ai không?)
Chúng mình không mảy may nhận ra hành động thân mật đó vì ai cũng nghĩ: chẳng liên quan gì đến mình.
Em, với cặp kính gọng kim loại, bình thản như linh hồn của một thìa cà phê không màng đến tình yêu. Em để tóc ngắn đến
mức không thể ngắn hơn, mặc váy đồng phục dài chấm gối, không có khái niệm về khuyên tai, dây chuyền hay son môi.
Trong giờ học, em miệt mài chép bài, hiếm khi ánh mắt em lệch khỏi bốn điểm: bảng đen, giáo viên, sách và vở.
Em đúng là một học sinh mô phạm, xét theo tất cả các nghĩa.
Thật hết sảy!
Tuy nhiên, việc em không thường xuyên có mặt trong top đầu của lớp là một lời chú thích đầy an ủi đối với anh. Em không
phải thiên tài, cũng không thuộc loại xuất sắc, em chỉ là một học sinh nghiêm túc biết phấn đấu mà thôi. Một người chính trực,
không bao giờ dùng tiểu xảo. Những bạn được em vui vẻ cho mượn vở lại thường đạt điểm cao hơn em. Vở của em được
trình bày bằng nét chữ thẳng thớm, dễ đọc. Anh đã phải nhờ đến vở của em khá nhiều.
Nhờ cuốn vở ma thuật ấy mà anh đã duy trì được kết quả học tập, dù anh chẳng thường xuyên đến lớp, thậm chí còn không có cả sách giáo khoa. Chỉ cần lướt qua quyển vở của em thì việc đủ điểm đỗ trong bài kiểm tra không còn là quá khó. Tinh ý
hơn một chút là có thể dễ dàng đọc được ý đồ của giáo viên từ những ghi chép của em. Tuy nhiên, vì không phải là một
người tinh ý nên em không phát huy được giá trị sử dụng của quyển vở như những người khác. Nhưng em chẳng hề bận
tâm. Em luôn chọn cách đi từng bước một, dù cách này khiến em đi chậm hơn mọi người.
Mio ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Tôi im lặng, ngắm nhìn gương mặt nàng dưới ánh đèn màu cam. Người nàng phập phồng theo nhịp thở.
Nàng đang thở. Hệt như nàng vẫn còn sống.
Bỗng ký ức của những ngày tháng cuối cùng của nàng ùa về khiến tim tôi đau nhói.
Tôi sẽ lại mất nàng ư?
Tôi muốn ở cạnh nàng. Mãi mãi, cho tới khi nhắm mắt.
Dù nàng chỉ còn là hồn ma. Dù nàng chẳng nhớ chuyện của hai chúng tôi.
Tôi chỉ cần có nàng bên cạnh.
Tôi khẽ nói với nàng.
“Ngủ ngon nhé.”
Yuji đáp.
“Thế hả?”
Tất nhiên là thằng bé đang nói mê.
|
|