|
Chương 28
Cô đi tới đứng trước mặt anh, cúi đầu thật lòng nói: "Thật xin lỗi, luôn để anh phải chờ em."
"Đừng nói xin lỗi với anh, anh chỉ là muốn hôm nay được gặp mặt em một chút." Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Dương Tịch kéo tay cô, yên lặng nói, "Phiên Phiên, sau này không được giống như hôm nay, làm cho anh không tìm được em!"
Diệp Phiên Nhiên lỗ mũi nhột lên, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra.
Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hỏi cô: "Phiên Phiên, anh hôn em được chứ?"
Diệp Phiên Nhiên không nói gì, chẳng qua là vẫn đứng ở đó, đôi mắt đẫm nước, vô hạn dịu dàng nhìn anh.
Lòng anh khẽ rung động, không nhịn được đưa tay đem cô ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
Nụ hôn đầu của hai người, mặc dù có chút ngây ngô, có chút ngốc nghếch, nhưng cảm giác ngọt ngào này, vẫn từ môi lan tận tới từng ngón chân.
Những ngày kế tiếp là nghỉ đông, Diệp Phiên Nhiên cơ hồ ngày nào cũng ở bên Dương Tịch .
Địa điểm vui chơi thích hợp cho những cặp đôi yêu nhau ở thành phố D rất ít, đơn giản chỉ là rạp chiếu phim, phòng karaoke, quán cà phê.... Hai người vẫn còn là học sinh, Diệp Phiên Nhiên không muốn Dương Tịch vì mình tốn tiền, đặc biệt tiêu tiền của cha mẹ anh.
Không biết tại sao, ở phương diện tiền bạc cô đặc biệt nhạy cảm, có lẽ là vì muốn giữ lại một chút lòng tự ái đáng thương sao. Một nữ sinh đại học cũng luôn xin bạn trai mình tiền ăn cơm, vì mình tính tiền, đài thọ và vân vân,ai cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên. Mà cô luôn là đừng đừng nữu nữu, hi vọng kinh tế có thể ngang hang với bạn trai. Dương Tịch là một nam sinh hào phóng thoải mái, gia đình anh kinh tế tương đối dư dả, mặc dù không xài tiền bậy bạ, nhưng xuất ví tương đối rộng rãi. Ở trước mặt anh, Diệp Phiên Nhiên ngượng ngùng đề nghị dùng chế độ AA(ai trả tiền người nấy), muốn tận lực giảm bớt cơ hội anh trả tiền. Vì vậy việc cô thích nhất chính là cùng anh tay nắm đi dạo phố, thường chỉ nhìn đồ chứ không mua, hoặc là xem phim ở rạp chiếu phim vào buổi trưa,bọn họ mua hai tờ vé xem phim, có thể ở trong rạp chiếu phim cả một buổi chiều.
Rạp chiếu phim cũng là nơi của những đôi tình nhân, xem phim lãng mạn ấm áp hơn nhiều. Trên màn hình lớn,hai nhân vật chính khanh khanh nàng nàng, ân ân ái ái, phía dưới những cặp tình nhân cũng anh anh em em, vành tai và tóc mai chạm nhẹ vào nhau.
Ghế ngồi cho tình nhân rất mềm, người ngồi lên thân thể sẽ in thật sâu. Có lưng dựa rất cao, có thể ngăn trở tầm mắt những người bên cạnh và phía sau. Dương Tịch lo lắng Diệp Phiên Nhiên độ cận thị thấp thường xuyên không đeo kính,nên mỗi lần cũng đều chọn hàng đầu. Nhưng tâm tư hai người hoàn toàn không đặt vào bộ phim, thường khi phim còn chưa kết thúc, những cặp tình nhân bên dưới đã hôn nhau đến quên mình. Mỗi lần từ rạp chiếu phim đi ra ngoài, Diệp Phiên Nhiên cũng hỏi: "Rốt cuộc nội dung phim này là gì?" Dương Tịch ngơ ngác nói: "Không biết, anh chỉ chú ý ngắm em, em so với diễn viên trên phim còn đẹp hơn! " “Đồ đáng ghét!" Diệp Phiên Nhiên giả vờ tức giận cười, "Em nghe mọi người nói, rạp chiếu phim này rất tốt, ngày mai chúng ta lại tới nhé! " " Được." Dương Tịch cầu cũng không được, "Ngày mai chúng ta nhất định phải xem, không thể quân nhân đào ngũ." Nhưng ngày thứ hai vẫn như cũ, rạp chiếu phim trở thành nơi hẹn hò tốt nhất của những cặp tình nhân.
Khi xem phim, bọn họ mua một cốc cola lớn, anh uống một ngụm, em uống một ngụm, tuy hai mà một. Tình cảm vô cùng sâu đậm, bất tri bất giác, hai người tựu hòa vào nhau. Có lẽ tập luyện đã nhiều lần,kỹ thuật hôn của Dương Tịch tiến bộ rất nhanh, không hề trúc trắc như trước nữa. Đầu lưỡi của anh trơn trợt, mang theo vị ngọt coca mát lạnh, đảo mạnh trong miệng cô. Diệp Phiên Nhiên thở dốc không ngừng, mặc dù xấu hổ, nhưng cô vẫn vươn cánh tay, vòng quanh cổ của anh, đón nụ hôn thật sâu của anh. Đối với biểu hiện của cô, Dương Tịch vừa kinh ngạc vừa vui mừng, anh cho rằng Diệp Phiên Nhiên là một cô bé nhút nhát, nhất định sẽ có chút ngại ngùng xa cách,thế nhưng cô lại ở ngoài dự tính của anh vô cùng nhiệt tình, cô áp mặt vào ngực anh, dịu dàng ôn tồn giống như cô mèo nhỏ.
"Phiên Phiên!" Anh lưu luyến buông cô ra, vô hạn yêu thương ngắm khuôn mặt đỏ hồng của cô, "Em so với tưởng tượng của anh còn hôn tốt hơn, vô cùng dễ thương!"
Diệp Phiên Nhiên ngượng ngùng cười, đem mặt chôn sâu trong lồng ngực rộng rãi của Dương Tịch, nghe tiếng tim đập của anh. Giờ khắc này,trong thế giới của cô chỉ có anh, thế giới của anh cũng chỉ có cô, không thể cho người thứ ba xen vào.
Ngay sau đó đã tới mùa xuân, lại làm cho cặp đôi yêu thương như keo sơn, phải tách ra.Ông nội Dương Tịch đã dời thành phố D trở về ở lại Sơn Đông, lão nhân gia muốn lá rụng về cội. Mùa xuân , Dương Tịch theo cha mẹ trở về Sơn Đông thăm ông nội, lúc gần đi tặng một chiếc điện thoại Nokia mới tinh cho Diệp Phiên Nhiên: "Nhớ kỹ, gọi điện thoại cho anh, tránh cho anh không tìm được em!"
Diệp Phiên Nhiên bất đắt dĩ nhận lấy chiếc điện thoại, đáng nhẽ cô phải tặng cho anh món quà nào mới phải lẽ. Có một lần đi dạo qua quầy chuyên doanh len của cửa hàng tổng hợp, thấy những những cuộn len đầy màu sắc,cô đột nhiên nhanh nhạy phát hiện, nhiều nữ sinh hiện đại ngày nay thường đan áo len cho bạn trai, gọi là lá bùa ấm áp. Cô từ nhỏ tay nghề thêu thùa kém cỏi, sẽ không đan áo len, nhưng sẽ đan khăn quàng cổ, hẳn là có thể sao? Diệp Phiên Nhiên nhớ tới phim Hàn hay chiếu gần đây,nam chính tiêu sái anh tuấn vai, trên cổ cũng quàng một chiếc khăn len dày. Cho nên tâm huyết dâng trào, cô mua một đống len sợi lớn. Cô sợ mẹ hỏi,nên không dám đan trước mặt bà, buổi tối núp ở trong chăn, tự mình len lén đan.
Diệp Phiên Nhiên ở thời trung học, đã từng đi theo mẹ học qua làm sao đan từ đầu xuống, làm sao đan từ dưới lên, trong nhà còn có mấy quyển sách nói về phương diện này. Ở kí túc xá phòng 302, mọi người cũng đều là mẫu người hiền thê,cũng đều biết đan áo len . Diệp Phiên Nhiên suốt ngày cùng các cô sống chung một phòng, cũng dần dần bị lây thói quen trong cuộc sống, trở nên hiền lương thục đức hơn. Cả mùa xuân, cô ngoại trừ cùng theo cha mẹ đi thăm họ hàng, đại đa số thời gian cũng là ngồi trong phòng ngủ, chăm chỉ đan khăn quàng cổ.
Để phối hợp với khí chất Dương Tịch, cô không có chọn màu trắng thông thường tinh khiết, mà chọn lấy màu xanh đậm, màu sắc khăn quàng cổ như vậy có thể làm nổi bật vẻ anh tuấn tiêu sái hơn,lại còn rất đẹp. Thành phố D mùa đông,ở trong nhà hay ngoài đường đều rất lạnh. Diệp Phiên Nhiên đông lạnh đến ngón tay cứng ngắc, choáng váng, cổ đau nhức. Nhưng sức mạnh của tình yêu tựa hồ có thể chiến thắng mọi thứ. Chỉ cần nghĩ đến Dương Tịch có thể quàng chiếc khăn len do chính tay cô đan, cô liền cười ha hả tay đông cứng, xoa bóp cổ đau nhức, vừa hết ngày dài lại thức cả đêm ngồi đan.
Diệp Phiên Nhiên rất bội phục các chị em ngủ chung phòng, các cô có thể vừa đọc sách, vừa có thể đan. Mà cô phải chăm chú châm từng nốt đan. Đan vừa đầy một tuần, thị lực thật giống như giảm xuống rất nhiều, nhìn cái gì cũng là mơ mơ hồ hồ, không biết tiếp tục như vậy, cô có thể bị bệnh đục tinh thể, bệnh tăng nhãn áp hay không?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động ở trên chăn rung lên. Diệp Phiên Nhiên cầm lấy điện thoại di động, không cần nhìn cũng biết là Dương Tịch gọi tới. Số điện thoại di động này, cho tới bây giờ chỉ có anh biết.
"Phiên Phiên, " giọng nói của anh tựa hồ có chút run rẩy, "Em chưa ngủ sao?"
"Vẫn chưa có." Diệp Phiên Nhiên nhìn thoáng đồng hồ báo thức trên tủ ngay đầu giường, mười hai giờ hơn rồi.
"Trễ như thế còn không ngủ, em còn đang làm gì đấy?"
"Không nói cho anh biết." Diệp Phiên Nhiên cười nói, "Anh đang ở Sơn Đông mừng năm mới, như thế nào? Chúng em bên này không có gì để chơi, không có không khí tết lễ gì cả, chính là suốt ngày đi theo cha mẹ ra ngoài chúc tết, thật phiền toái!"
"Anh còn không phải như vậy." Dương Tịch nói, "Bất quá, ở Nam Phương rất khó có thể thấy nhiều tuyết rơi như vậy. Anh chụp rất nhiều cảnh tuyết, trở về sẽ cho em xem!"
"Anh chừng nào trở lại?" Cô không tự chủ được hỏi.
"Em có nhớ anh không?" Anh ở bên kia cười hỏi.
"Dĩ nhiên nhớ." Cô thấp giọng nói.
“Nhớ anh tại sao không gọi điện cho anh ?”
“Rất muốn gọi nhưng lại không dám”. Giọng cô thấp xuống .
"Nha đầu ngốc, có cái gì không dám?" Trong giọng nói mang theo sự sủng nịch cùng yêu thương của anh.
"Anh cũng chính là không dám, nếu không sẽ không chọn đêm hôm khuya khoắt, tuyết rơi đầy trời lại chạy ra ngoài gọi điện thoại cho em!"
Dương Tịch không khỏi thấy buồn cười. Diệp Phiên Nhiên quả thật rất nhạy cảm, có thể biết được anh đang ở bên ngoài lạnh run cùng cô trò chuyện.
“Phiên Phiên em làm sao biết được ?”
"Cái này kêu là ăn ý, hiểu không?" Diệp Phiên Nhiên cười nhẹ nói, "Được rồi, anh mau về phòng đi cẩn thận kẻo cảm mạo!"
Mặc dù bên ngoài nhiệt độ rất thấp, trời lạnh tuyết rơi, nhưng những lời của Diệp Phiên Nhiên lại làm cho Dương Tịch có cảm giác ấm áp.
Thì ra là, tình yêu cũng có thể nóng lên, chống lại sự giá rét.
"Anh còn chưa nói một câu." Dương Tịch vẫn không chịu cúp máy.
“Câu gì?” Diệp Phiên Nhiên hỏi.
"Năm mới vui vẻ!" Dương Tịch dịu dàng nói, "Phiên Phiên, trong năm nay,anh hi vọng em có thể vui vẻ!"
Diệp Phiên Nhiên ở nơi đầu dây bên này mỉm cười.
Dương Tịch, em rất vui vẻ vì có anh bên cạnh !
Mùa xuân năm 2002 so với những năm trước tới muộn hơn một chút, lễ năm mới ngày đó đúng vào đầu tháng ba, Diệp Phiên Nhiên không cùng Dương Tịch cùng nhau trải qua, nhưng có thể ở cuối cùng nhận được điện thoại của anh, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Mùng sáu tháng giêng, thì ra là lớp 12-8 tổ chức một cuộc họp lớp, Diệp Phiên Nhiên mặc dù chỉ ở lớp 8 một năm, cũng được mời tham gia. Nguyên nhân rất đơn giản, Trần Thần là một trong những người tổ chức, tự nhiên sẽ không quên cô. Dương Tịch đang ở tận Sơn Đông,mùng 8/1 mới có thể chạy về thành phố D, nên đành chịu vắng mặt.
Hôm đó kế hoạch tụ tập rất rõ ràng. Bốn giờ chiều, tập trung ở cửa trường cấp ba, bảy giờ liên hoan, buổi tối lại đi KTV ca hát khiêu vũ. Mọi người gặp lại nhau, rất nhiệt tình chào hỏi, ba năm trung học đệ nhị cấp lúc nặng nề trôi qua. Các bạn học tụ tập thành từng nhóm, đem chuyện ba năm nói lại, đứng trước dãy nhà lớp mười, cùng nhau chụp hình.
Chỉ có nửa năm, trường học đã biến thành trường học cũ, bọn họ cũng biến thành các bậc thiên kiêu chi tử sinh viên đại học, hướng về phía phòng học đã từng ngồi, sân trường, giảng đường. Diệp Phiên Nhiên có chút biến chuyển trong lòng. Nói thật, cô không thích nhắc tới ba năm trung học đó, ở trong lòng cô quãng thời gian đó như nỗi ám ảnh. Nếu như có thể, cô hi vọng đem đoạn cuộc sống không vui đó, từ từ xóa đi triệt để trong biển não, như vậy, cô có lẽ sẽ trở nên tự tin hơn, kiên cường hơn, mà không giống như bây giờ sợ đầu sợ đuôi, nhìn trước ngó sau. Nó giống như một vết nhơ, giống như một dấu hiệu, nhắc nhở cô, cô đã từng là nổi danh với cái tên vịt con xấu xí, tự ti, ảm đạm, như đưa đám, đau thương, khiếp nhược, bất lực... May mắn, cô rốt cục có thể hướng tới tương lai,toàn bộ mọi thứ cũng đã trở thành quá khứ.
|
|