|
Chương 19
Những ngày tháng cuối cùng của lớp mười hai, trong lớp bắt đầu thịnh hành phong trào viết lưu bút tốt nghiệp
Giống như lưu bút non nớt của học sinh trung học cấp hai, học sinh tốt nghiệp trung học cũng trịnh trọng mua một quyển sổ thật dày trang trí bên ngoài thật đẹp. Bên trong chứa đủ loại hình dán, có chỗ dán ảnh, có chỗ ghi những lời nhắn nhủ.Nội dung ví dụ như ngày tháng năm sinh, địa chỉ, điện thoại, nhóm máu, sở thích, màu sắc ưa thích.
Diệp Phiên Nhiên cũng không ngoại lệ liền mua một quyển,các bạn học quan hệ bình thường trong lớp học cũng đều viết vài chữ. Đại đa số mọi người viết rất đơn giản, "Mong cậu có tiền đồ tựa như gấm,tiến thật xa" hoặc "Chúc cậu càng ngày càng xinh đẹp, thi đậu trường đại học mà cậu thích" những câu nói hời hợt như vậy, tràn ngập cả cuốn sổ. Quan hệ tương đối thân mật như Hạ Phương Phỉ,Tạ Dật, Tô Tiệp, Triệu Hiểu Tình, mọi người cũng viết một đoạn dài, đại ý là "Bằng hữu tốt nhất của mình, sau khi tốt nghiệp chớ quên ta", cuối cùng sẽ chốt lại một câu, dường như người người đều dùng tiếng anh: "I love you forever" . Tuy vậy Tiếu Dương nhắn lại tương đối khác biệt: "Bạn đồng hành trong đoạn đường niên thiếu của tôi, chúc cậu sẽ đi một đường thật tốt."
Vốn là quyển sổ lưu bút mới tinh, ở lớp học quay một vòng trở lại, phần lớn đã có nhiều nếp nhăn. Diệp Phiên Nhiên lật xem từng trang mọi người viết lại, phát hiện mặc dù tất cả mọi người đều nói tạm biệt, nhưng không có mấy ai cảm thấy buồn bã. Bởi vì phía trước là tương lai, bởi phía trước là mơ ước.
Diệp Phiên Nhiên tâm tình hoàn toàn không giống mọi người. Mặc dù cô chán ghét cuộc sống thời trung học, mặc dù đối với ba năm trung học cô không có kỉ niệm gì nhiều, nhưng đối mặt với sự biệt ly, cô vẫn cảm thấy phiền muộn, không thể nói thành lời.
Chụp ảnh tốt nghiệp ngày đó, các bạn học đứng trước dãy hành lang cười nói náo nhiệt, cùng nhau pose hình, có người vừa nói "Cà", có kẻ càng muốn nói "Điền bảy", ngay cả đám người nghiêm túc như thầy hiệu trưởng và các thầy giáo, cũng đều để lộ khuôn mặt tươi cười. Duy chỉ có Diệp Phiên Nhiên cô không cười, cô tại sao không thể cười nổi ?
Cuộc sống là một hành trình không thể quay trở lại, hàng đậu xanh tươi chính là thời thanh xuân tươi trẻ của thiếu niên, cứ như vậy một đi không trở lại,đông cứng trong những tấm ảnh bạc màu.
Chắc chắn những năm sau này,khi cô lấy quyển sổ lưu bút trung học ra,trong tấm ảnh chụp tốt nghiệp tìm lại được mình,gương mặt tái nhợt ưu thương,lẫn trong đám người. Nhưng lông mày đáy mắt cũng nhộn nhạo tuổi thanh xuân, tinh khiết không tỳ vết,cảm thấy có chút cảm giác"Vì làm thơ mà lo lắng".<Khó hiểu nhỉ =.='>
Đây cũng là thời thanh xuân, luôn tràn ngập ánh sáng tươi đẹp tràn đầy sức sống . Cho dù là đau buồn, cũng đau buồn vô cùng đẹp đẽ.
Diệp Phiên Nhiên đau buồn, không thể nói không liên quan tới Dương Tịch. Cô biết,sau khi thi tốt nghiệp trung học, cô cùng hắn liền sẽ đường ai nấy đi, bắt đầu một hành trình mới khác,cả hai sẽ trở thành những người vừa xa lạ lại quen thuộc nhất.
Ở đại học, hắn sẽ gặp được cô gái tốt hơn cô, triển khai một tình yêu chân chính. Hắn cũng sẽ viết cho cô ta sáu trang giấy thư tình sao? Cũng sẽ gào thét nói với cô ấy rằng: "Tôi là vì cậu đau khổ như vậy, khó sống như vậy, tại sao cậu có thể không đếm xỉa đến tôi,làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra?"Lời nói cũng sẽ thương tâm tuyệt vọng như vậy sao?
Cô mặc dù không thích hắn,cũng không có cách nào tiếp nhận tình yêu của hắn, nhưng hắn vẫn là người cô không thể quên trong những năm tháng thanh xuân này.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tháng.
Tối ấy, cả sân trường đông nghịt một đoàn, chỉ có dãy phòng học của lớp 12 còn sáng đèn. Học sinh thi tốt nghiệp ở ngoài sáng phát sáng đèn chân không, hết ngày dài lại đêm thâu khổ sở học tập.
Vừa đúng chín giờ, các bạn học nhanh tựa như gió, rối rít xông ra khỏi phòng học. Diệp Phiên Nhiên bị một đề số học làm khó rồi,đang bị Tạ Dật liên tục rục giã, mới từ từ cất xong bọc sách, cùng cô bạn đi ra khỏi lớp học.
Bởi vì bố cô tuần này đi công tác, Diệp Phiên Nhiên chỉ có thể tự mình đạp xe về nhà, bởi vì sợ bóng tối,liền lôi Tạ Dật làm bạn cùng đường.
Đêm đầu mùa hè, ánh trăng sáng trắng, gió mang theo một chút lạnh lẽo. Buổi tối hơn chín giờ, trên đường xe còn rất ít, ánh đèn lại trắng hơn, chiếu vào đám cây nhãn hai bên đường,chiếu sáng trắng những chiếc lá xanh biếc
Diệp Phiên Nhiên vừa đạp xe,vừa đang suy nghĩ tới đề số học kia,lại có chút cảm giác không yên lòng. Tạ Dật bên cạnh đột nhiên khẩn trương gọi "Này" một tiếng.
"Sao thế?" Cô quay đầu hỏi.
"Phía sau hình như có người.Sau khi ra khỏi cổng trường, hắn luôn đi cùng đường theo chúng ta."
Diệp Phiên Nhiên vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng ngoài bóng cây lay động dưới ánh trắng, thật sự không thấy gì nữa: "Thần kinh. Đừng dọa mình sợ chứ!"
Mấy ngày liên tiếp ngày nào cũng thế. Tạ Dật luôn cảm thấy phía sau có người theo dõi họ. Diệp Phiên Nhiên cho rằng thần kinh cô quá nhạy cảm, cho đến một đêm,sau khi Diệp Phiên Nhiên về tới nhà,liền trốn sau rèm cửa sổ, dường như nhìn thấy bóng lưng một nam sinh. Nhìn qua một lần,cô nhận ra đó là Dương Tịch.
Thì ra là, mấy ngày qua hắn vẫn theo dõi đưa cô về nhà, đứng dưới lầu cho đến khi phòng cô tắt đèn mới bằng lòng rời đi.
Diệp Phiên Nhiên không muốn tiếp tục như vậy, thời gian chàng trai này có trong cuộc sống của cô không còn nhiều, cô muốn hảo hảo mà nói với hắn một câu "Hẹn gặp lại" .
Cho nên, ngày đó sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Dương Tịch đi tới lán lấy xe,liền gặp Diệp Phiên Nhiên đang đứng chờ ở đó.
Mặc dù không học chung một lớp, nhưng khu vực lán xe đẹp xếp theo thứ tự các khối lớp, thống nhất cùng gửi,thời gian kết thúc tiết tự học buổi tối là giống nhau, hai người bọn họ cũng chưa từng gặp nhau tại lán xe đạp. Nhưng thật ra mỗi tối Dương Tịch đều cố ý đi chậm hơn,đi qua cửa sổ phòng học để nhìn thấy Diệp Phiên Nhiên đi ra ngoài, hắn mới theo cô đi lấy xe.
Cô nói không muốn nhìn mặt hắn, nếu vậy hắn sẽ đứng xa xa theo sát cô ở phía sau, nhìn bóng lưng của cô một chút, để kết thúc một ngày nhớ mong.
Diệp Phiên Nhiên từ chỗ tối đi ra, vô cùng bình tĩnh mở miệng: "Dương Tịch, chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ ?"
Dương Tịch nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đứng trước mặt cô hắn rất khó trở về nam sinh lạnh lùng kia,mọi thứ không hề để ý, huống chi, bọn họ đã lâu lắm rồi chưa nói chuyện.
Bọn họ đi tới sân thể dục của trường. Nửa năm qua, cô từng vô số lần đứng trước cửa sổ lớp học, nhìn các nam sinh ở chỗ này để rơi thanh xuân cùng mồ hôi, để xóa bỏ thời gian nhàm chán. Nhưng trong đám nam sinh chơi bóng rổ kia,cô cũng không thể tìm được bóng dáng hắn.
Không khí ban đêm thật yên tĩnh, ánh trăng như nước, chiếu tới sân thể dục sáng như tuyết, giống như dưới đất đầy sương trắng
Từng đường nét trên khuôn mặt Dương Tịch thật rõ ràng,dưới ánh trăng sáng khuôn mặt mang theo một loại ma lực khó thể nói, ngũ quan sáng sủa, rất mê người, cũng rất quỷ dị.
"Tại sao cậu luôn đi theo tôi?" Cô ngẩng đầu, đón ánh trăng hỏi.
Hắn im lặng, đôi môi mím chặt,đồng tử đen nhánh,nhìn thẳng cô.
Tim của cô không ngừng đập mạnh hơn, làm cô quên mất kế tiếp nên nói gì.
Diệp Phiên Nhiên mặc bộ trang phục trắng, dưới ánh trăng, càng tôn thêm làn da trắng hơn, con ngươi trong suốt, tóc dài đen bóng mượt như thác. Giờ khắc này cô đứng gần hắn trong gang tấc, gần tới mức có thể ngửi được mùi hương thơm ngát từ thân thể hắn. Nhưng không lâu nữa trong những ngày tháng chia tay sau này, có lẽ đời này kiếp này cũng không thể gặp lại nhau.
Dương Tịch nghĩ đến cô sắp xa hắn, trong lòng không khỏi âu sầu. Hắn không nỡ để cô đi, không muốn cô biến mất trong cuộc sống của hắn mãi mãi.
Hắn rất thích cô, đã không thể tự kiểm chế được nữa,tình cảm sâu nặng khó lường, thích đến mức không biết làm thế nào mới tốt, thích đến mức ngay cả thương tích đầy mình cũng không nhìn thấy, chỉ là muốn ngốc ngếch giữ chặt cô bên cạnh,để mỗi ngày được nhìn thấy cô.
"Diệp Phiên Nhiên, cậu muốn thi đại học Nam Kinh phải không? Ba tháng sau, chúng ta gặp nhau ở Nam Kinh !"
Không gian bốn phía rông mênh mông,lời nói của Dương Tịch âm lượng lớn hơn mấy lần. Diệp Phiên Nhiên hoàn toàn mê muội, ánh mắt ngây ngốc, qua hồi lâu, mới kịp phản ứng: "Không phải nghe nói cậu đã được cử đi học Đại học lớn sao?"
"Tin tức của cậu có chút lạc hậu đấy." Nghe Diệp Phiên Nhiên nói như vậy, hắn biết cô cũng có quan tâm tới hắn một chút, nếu không cô sẽ không hỏi thăm hắn cuối cùng được tuyển vào đại học nào."Tôi đã từ chối quyền tuyển thẳng đó rồi,tôi muốn cùng cậu tham gia kì thi tốt nghiệp trung học."
"Cậu điên rồi!" Diệp Phiên Nhiên bật thốt. Không cần tham gia thi tốt nghiệp trung học, trực tiếp được tuyển thẳng lên đại học, là cơ hội biết bao học sinh nằm mơ muốn lấy vậy mà hắn lại dễ dàng buông tha như vậy!
Dương Tịch khẽ nhếch khóe miệng,để lộ nụ cười hàm một chút kiêu ngạo, giọng nói tràn đầy tự tin: "Cuộc thi lần này, toàn bộ các môn khoa học tự nhiên tôi đều đứng nhất, cũng xếp trong top mười của thành phố. Bằng thành tích của tôi, cho dù có tham gia kì thi tốt nghiệp trung học, cũng có thể thi đậu trường đại học nổi tiếng.Đại học lớn cái gì , tôi nhất định không để vào trong mắt đấy!"
Nam sinh này, mới là Dương Tịch trong ấn tượng của cô, kiêu ngạo, bướng bỉnh, mạnh mẽ và háo thắng.
Nhưng vận mệnh lại tiếp tục đùa giỡn với hắn, bởi vì, cô đã từ bỏ ý định thi đại học Nam Kinh rồi. Gần đây mấy nghĩ tới cuộc thi, Diệp Phiên Nhiên biết rất rõ về thực lực của mình. Khoa văn không thể so được với khoa học tự nhiên, điểm số của cô không cao,đỗ trường đại học vừa tầm là đủ,nếu như trong kì thi tốt nghiệp trung học cô phát huy khả năng bình thường, may mắn mà nói..., nhiều nhất Phiên Phiên có thể đỗ Đại Học N của tỉnh.
Cô từ bỏ Nam Kinh, cũng bỏ qua cơ hội ở bên cạnh Trầm Vĩ. Trong lá thư cuối cùng viết cho Trầm Vĩ, cô nói với hắn quyết định của mình. Cho tới hôm nay, Trầm Vĩ cũng chưa hề hồi âm.
Rốt cuộc, cô đã vi phạm hẹn ước giữa hai người. Nhưng nguyên nhân cũng không phải vì Dương Tịch, mà là vì tương lai hai người không thể cùng nhau gánh được nữa.
Bởi vì còn trẻ đã quá ngây thơ, bọn họ đều đánh giá rất cao giá trị của tình yêu. Thật ra thì, đối với cuộc đời khá dài này mà nói, tình yêu được coi là cái gì đây?
Là người, đầu tiên phải sinh tồn, sau đó mới có tư cách nói đến tình yêu. Diệp Phiên Nhiên không muốn vì tình yêu,mà hy sinh lòng tự ái, sống trong cái bóng của người khác,cả đời làm con vịt xấu xí.
Những ý nghĩ này, cô không nói cho Dương Tịch. Buổi tối hôm đó, cô cũng không nói gì nữa.
Chỉ đến khi rời đi, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng lặng lẽ nói một câu: "Tạm biệt,hẹn gặp lại Dương Tịch."
Đối với Dương Tịch, cô luôn luôn đứng khá xa, cẩn thận duy trì khoảng cách tốt nhất. Sau này,khi hai người quay đầu nhìn lại,đã không còn mối liên hệ nào, thậm chí còn đi ngược hướng nhau.
Mọi thứ cũng chưa hề bắt đầu, cũng không còn đau khổ nữa.
Có lẽ, đây chính là kết cục tốt nhất với hai người.
|
|