|
Tác giả |
Đăng lúc 2-11-2012 00:50:22
|
Xem tất
Chương 16
Có đôi khi, duyên phận giữa người và người, không thể nói được rõ ràng. Cũng bởi vì một bữa cơm, Diệp Phiên Nhiên cùng Tiếu Dương nhanh chóng quen nhau. Tiếu Dương là một "Cây Văn học thanh niên", một nam sinh anh tuấn, trong ánh mắt luôn toát ra có chút vẻ u buồn.
Sau này khi quen Tiếu Dương,cô mới biết được nguyên nhân của nỗi buồn đó. Tiếu Dương là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, ở trường trung học dưới quê đứng đầu lớp, bởi vì chăm chỉ học tập,thành tích ưu tú, mới có thể thi đỗ trường trung học trọng điểm. Nhưng hắn vẫn không chưa thích ứng được cuộc sống chốn thành thị, nhất là trên người những học sinh thành thị luôn có cảm giác ưu tú hơn hẳn,làm cho hắn rất tự ti, tính cách cũng trở nên quái gở.
Diệp Phiên Nhiên lấy vốn kinh nghiệm cuộc sống ít ỏi của mình, căn bản không thể tưởng tượng được cuộc sống của những đứa trẻ ở nông thôn, không cách nào tưởng tượng được hắn sau mỗi ngày tan học ở trường phải chăn trâu,đun nước, gánh củi, ngày mùa nhất là kì cấy mạ, cắt lúa – một tuổi thơ thật khó khăn.
"Hồi đó nhất định đã rất khổ?" Cô nhẹ giọng hỏi, sợ làm tổn thương lòng tự ái của hắn.
Tiếu Dương rất bình thản nói: "Cũng không phải là rất khổ. Cậu chắc hẳn chưa từng sống ở nông thôn, mới hỏi như thế.Ở quê có rất nhiều trò chơi, là trò chơi mà những đứa trẻ thành phố sẽ không tưởng tượng nổi.Mùa hè chúng tôi sẽ đi câu cá trong đầm, mùa đông nướng khoai lang. Không phải là khoe,kĩ thuật nướng cá và khoai lang của tôi rất khá!"
Diệp Phiên Nhiên vội vàng gật đầu.Hồi lớp mười một,khi lớp bọn họ tổ chức đi du lịch, Tiếu Dương đã thể hiện rất khéo tay.
“Ai nói tôi chưa sống ở nông thôn bao giờ?Nhà máy của chúng tôi ở ngoại ô thành phố,học sinh trong trường cũng có rất nhiều người là học sinh đến từ nông thôn,mình đã từng tới nhà bọn họ làm khách rồi”
"Cũng khó trách!" Tiếu Dương nhìn cô nói, "Tôi luôn cảm thấy không giống những cô gái thành thị, so với các cô ấy cậu có tâm hồn đẹp,có suy nghĩ."
Đây cũng không phải lần đầu tiên nghe hắn khen ngợi mình, Diệp Phiên Nhiên không trả lời, chẳng qua chỉ là mỉm cười.
"Là thật!" Tiếu Dương cho là cô không tin, giọng nói lớn hơn, "Trong đám nữ sinh lớp 11-2 , cậu không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không phải là kẻ xuất chúng nhất, nhưng trên người cậu có hai loại khí chất mà người khác không có. Thứ nhất là linh khí(tâm hồn),thứ hai là tài văn chương!"
"Còn Hạ Phương Phỉ thì sao,cậu nghĩ gì về cô ấy?" Diệp Phiên Nhiên cố ý "gây khó khăn " hỏi.
Tiếu Dương có chút đỏ mặt, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Tôi thích cậu ấy vì vẻ đẹp, thông minh cùng khí chất thoải mái. Nhưng tôi cũng biết cậu ấy xuất thân từ gia đình như vậy, tôi không thể với tới nổi!"
Nhìn vẻ mặt cố gắng chịu đựng của hắn, Diệp Phiên Nhiên vô cùng hối tiếc,giọng nói mang theo chút an ủi cùng khích lệ: "Thích một người không phải sai. Tôi cũng không nghĩ cậu thích Phỉ Phỉ chính là với cao. Thật ra thì, cậu cũng là một chàng trai rất tốt."
Đây là một cô gái tốt bụng cỡ nào! Tiếu Dương đối với Diệp Phiên Nhiên vốn đã có hảo cảm nay lại tăng thêm mấy phần: "Cậu biết không? Trên người cậu có một loại ma lực trời sinh,làm cho người khác nhìn thấy cậu, nhất là nam sinh, cũng rất tự nhiên nghĩ muốn đến gần cậu,thổ lộ hết tâm sự với cậu. Cậu là người rất hợp làm hồng nhan tri kỉ... Cô gái ạ!"
Diệp Phiên Nhiên tin tưởng, Tiếu Dương đối với mình khen rất chân thành, nhưng chuyện này không liên quan đến tình yêu. Cô cũng rất thích khí chất trên người Tiếu Dương,hắn là một người rất kiên cường,cố gắng chịu đựng vất vả.Trong điều kiện học tập gian khổ như vậy, hắn vẫn có thể thi đậu trường trung học trọng điểm của tỉnh, hơn nữa thành tích trong lớp luôn là lá cờ đầu,chỉ với điểm này đã làm cho Diệp Phiên Nhiên vô cùng bội phục.
"Cũng không có gì." Tiếu Dương vẫn giọng nói bình thản như vậy, "Thi lên đại học, là cách duy nhất để tôi thoát khỏi cánh cửa nông thôn. Đổi lại là cậu,cậu cũng sẽ liều mạng học tập như thế."
“Học thức thay đổi vận mệnh”.Lần đầu tiên Diệp Phiên Nhiên lĩnh ngộ sâu sắc ý nghĩa của lời nói này.
"Chỉ tiếc,đoạt giải ngữ văn cũng không dùng được.Không giống như số học, vật lý, hóa học, cầm giải thưởng có thể được xét vào một trường đại học thật tốt." Tiếu Dương thở dài nói.
Diệp Phiên Nhiên đột nhiên liên tưởng đến, Dương Tịch trước đó không lâu đã đạt giải nhì môn số học toàn quốc, bảng danh dự được dán rất lớn trước cửa trường học
"Giải nhì số học toàn quốc, có thể đỗ vào đại học nào?" Cô hỏi.
"Tôi không rõ." Tiếu Dương lắc đầu, "Bất quá, nghe nói, Hạ Phương Phỉ là cán bộ ưu tú cấp tỉnh, thi tốt nghiệp trung học có thể được cộng thêm điểm."
Khi nói đến cô, Tiếu Dương tâm tình có chút giảm sút. Hắn vốn định cùng Hạ Phương Phỉ vào cùng đại học,thành tích hai người không phân cao thấp, nếu như trong kì thi tốt nhiệp Hạ Phương Phỉ được công thêm điểm,tỉ số chênh lệch chắc hẳn rất lớn.
Diệp Phiên Nhiên biết lý tưởng của Hạ Phương Phỉ,đại học Bắc Kinh là nguyện vọng số một của cô,đại học Nhân Dân là nguyện vọng hai. Mà trong thư Trầm Vĩ nói, nguyện vọng một của hắn là đại học Nam Kinh.
Mỗi người đều có quá trình trưởng thành độc nhất vô nhị, cũng có sự phấn đấu và mục tiêu của mình. Ví dụ như cô, như Trầm Vĩ,như Hạ Phương Phỉ,như Tiếu Dương.
Những người khác đều cách mục tiêu của mình càng ngày càng gần,còn Phiên Phiên Diệp vẫn còn xa khó có thể chạm tới.
Tiếu Dương nói, nếu như Diệp Phiên Nhiên sinh ra ở nông thôn, cũng sẽ cố gắng phấn đấu,mặc dù quá trình học tập vô cùng gian khổ. Diệp Phiên Nhiên tự thấy mình hiện tại đã rất cố gắng. Nhưng lấy tư chất của cô cùng nền móng kiến thức mà so sánh, dù liều mạng thế nào, cũng chỉ có thể thi những trường đại học bình thường mà những trường này danh tiếng kém xa so với Đại học Nam Kinh.
Mặc dù mục tiêu của cô đã xác định rõ ràng,chỉ cần dũng cảm tiến tới, nhưng điều đó khác xa so với hiện tại, sự trái ngược giữa mơ ước và thực tế trước mặt làm cô chùn bước.
Trong bức thư hồi âm với Trầm Vĩ, cô đã hứa sẽ cố thi đậu đại học Nam Kinh, giọng nói cũng đã không hề kiên quyết như xưa nữa. Một nguyên nhân chính cũng vì áp lực học tập khẩn trương và kì thi tốt nghiệp trung học đang tới gần,làm cho cô không chịu nổi sức nặng này, cảm giác mỏi mệt mà phiền chán;một nguyên nhân khác,bất luận là cô hay là Trầm Vĩ,sự cố chấp và nhiệt tình ban đầu cũng đã dần dần mất đi,cả hai đều cảm thấy mê man khi đứng trước tương lai, thậm chí không biết sự cố chấp này thực sự có ý nghĩa hay không đây.
Kì thi tốt nghiệp trung học càng ngày càng gần,cha mẹ Diệp Phiên Nhiên cũng nghiêm túc bắt đầu thảo luận với cô về những dự định tương lai.
"Ý mẹ và cha con là, tỉnh mình cũng có rất nhiều trường tốt, ví dụ như trường đại học N, cũng là đại học trọng điểm mà lại rất gần nhà. Tại sao phải tới tận Nam Kinh đây? Ở đó là thành phố lớn,cuộc sống ở đó khác xa nơi này,từ nhỏ con lại rất được nuông chiều, lại ít khi đi xa, làm sao có thể thích ứng được ?" Mẫu thân không nỡ nhìn nữ nhi đi học quá xa, kiên quyết phản đối ý kiến cô sẽ dự thi trường tỉnh ngoài.
Thái độ phụ thân tương đối rõ ràng,ông muốn Diệp Phiên Nhiên tự mình làm chủ: "Phiên Phiên,nếu như con cảm thấy đại học Nam Kinh rất tốt,học đại học ở đâu, ba cũng không phản đối.Con còn trẻ nên ra ngoài xông xáo để lấy kinh nghiệm, ngồi lì một chỗ,làm sao có tiền đồ?"
Hắn ngược lại khuyên nhủ vợ mình: "Con gái chỉ là đi học, nếu như thực sự em không yên lòng, bốn năm nữa sẽ bắt con nó về, sẽ không để nó đi nữa, không được sao?"
"Anh không hiểu sao?" Mẫu thân bác bỏ ý kiến của phụ thân nói, "Anh cho rằng Phiên Phiên đi Nam Kinh, còn sẽ trở về sao? Hiện tại trong các trường đại học luôn có phong trào yêu đương,nói không chừng nó sẽ ở Nam Kinh thành gia lập nghiệp rồi!"
Thành gia lập nghiệp? Nghe từ này, Diệp Phiên Nhiên vẫn cảm thấy do dự, thì ra là quyết định thi tốt nghiệp trung học, không chỉ là vận mệnh Tiếu Dương,vận mệnh của Hạ Phương Phỉ, còn có vận mệnh của bản thân cô, của Trầm Vĩ.
Đem vận mệnh cuộc sống của mình, toàn bộ phó thác vào một lần thi này là chuyện hoang đường cỡ nào! Cô không dám tưởng tượng mấy tháng sau, thiên quân vạn mã chen chúc nhau trên một con đường khó khăn gian nan, Phiên Phiên bắt mình phải đối mặt với quyển sách, đi luyện những từ đơn tiếng anh nhàm chán cùng giải thích những mốc thời gian lịch sử .
Tiết cuối cùng chiều thứ sáu là lịch sử, lão sư lịch sử giảng sơ qua bài thi lịch sử một chút, liền tuyên bố bọn họ tự học.
Diệp Phiên Nhiên lần này thi không được tốt lắm, chỉ đạt 78 điểm, Hạ Phương Phỉ thành tích đứng nhất lớp, 95 điểm.
"Truyền thụ một vài kinh nghiệm đi, những mốc thời gian lịch sử này mình luôn không nhớ được." Diệp Phiên Nhiên chỉ những chỗ gạch đỏ trên bài thi, "Cậu có bí quyết gì vậy?"
"Bí quyết? Phiên Phiên hãy nhớ kĩ bốn chữ —— học bằng cách nhớ!" Hạ Phương Phỉ nói.
"Haiz!" Diệp Phiên Nhiên thở dài, chỉ đành phải đem sách che mặt, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm đọc thuộc lòng: "năm 356 trước công nguyên ở Tần quốc áp dụng chính sách cải cách đối với các thương nhân, nó đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển của triều đại nhà Tần những năm cuối thời kì chiến quốc..."
“Học câu này,đảm bảo sẽ có!” Hạ Phương Phỉ ha ha cười trộm.
"Ai nói?" Diệp Phiên Nhiên thăm dò hỏi. Ngồi bên cạnh lấy bài thi lịch sử mẫu lớp 12, dùng bút hồng minh họa: "Trong lịch sử nước ta,có bao nhiêu triều đại định đô ở Nam Kinh?"
"Xuống địa ngục đi." Diệp Phiên Nhiên đẩy cô một cái, "Lúc nào rồi,mà cậu còn lôi câu này ra đùa giỡn!"
"Mình cảm thấy cậu đối với hai chữ Nam Kinh sẽ có cảm giác đặc biệt thân thiết." Hạ Phương Phỉ né đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.Cửa sổ lớp 12-2 đối diện sân thể dục nhỏ của trường, kết thúc mỗi buổi học chiều đều có nam sinh chơi bóng rổ ngoài đó.
"Hết giờ học, chúng ta đi xem nam sinh chơi bóng nhé!" Hạ Phương Phỉ nói, "Ba mình luôn nhắc, học sinh trung học đệ nhị cấp phải luôn vận động.Khi học tập, hết mình học tập;khi chơi cũng phải ra sức chơi đùa. Hơn nữa, ngày mai là chủ nhật mà."
Trong một gia đình bình thường , đều là nghiêm phụ từ mẫu.Gia đình Hạ Phương Phỉ là một ngoại lệ, mẹ cô rất nghiêm túc, cả ngày mặt giống như một tờ giấy, giống như lão thái thái tôn sùng chủ nghĩa Mác-Lê Nin, mà cha cô thì hiền hậu dễ gần, cùng con gái ngang hàng trò chuyện, nói giỡn trêu ghẹo, hoàn toàn không có "Sự khác biệt" .
Diệp Phiên Nhiên ngay từ đầu đã có chút do dự, cô sợ trên sân bóng gặp Dương Tịch. Sau lại nghĩ, như vậy chẳng phải là "Giấu đầu lòi đuôi" ? Chỉ cần trong lòng không có quỷ, cho dù gặp gỡ cũng không có gì.Hơn nữa hắn đã coi cô là người đi đường giáp không quen.
Đến sân thể dục, quả nhiên cô gặp Dương Tịch. Bất quá, hắn không ra sân, hai tay đút trong túi áo, ngồi tê đít trên những bậc thang trước sân bóng rỗ, mặt không chút thay đổi. Không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Phiên Nhiên phát hiện hắn tiều tụy gầy đi không ít, ánh mắt không hề sáng rực nữa, dường như có một tầng mây che lấp bịt kín rồi,vẻ mặt như muốn cách xa mọi người ngàn dặm.
Sân trường lớn như vậy, nghìn người cùng một bộ quần áo đồng phục, Diệp Phiên Nhiên cũng không có cố ý tìm kiếm, nhưng luôn có thể nhận ra hắn trong tầm mắt mình.Cảm giác kì diệu này, cô hề nói với bất kì người nào,khi nhìn thấy hắn cô còn muốn giả bộ đưa ánh mắt dời đi chỗ khác, làm ra vẻ không thèm để ý một chút nào.
Dường như khi Diệp Phiên Nhiên vừa xuất hiện, Dương Tịch đã nhanh chóng nhận ra dáng người của cô. Diệp Phiên Nhiên đã đổi mới kiểu tóc, cô không hề để tóc xõa ngắn, đem tất cả tóc sau ót, buộc thật cao kiểu đuôi ngựa, lộ ra cái trán cao cùng đôi mắt đen sáng lấp lánh.
Trong đám người cổ vũ ngoài sân bóng, hắn có thể nghe được cô đang cùng bạn học nói đùa,giọng nói vang dội, thậm chí có chút chói tai. Hắn rất muốn nói cho cô biết, thật ra thì vì những chuyện lặt vặt này mà cười to như vậy, không hề thích hợp với cô, ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút ngu đần. Hắn chỉ thích bộ dáng cô trầm tĩnh dịu dàng.
"Này, đang suy nghĩ gì đấy?" Trần Thần từ trên sân bóng chạy vào, đầu tóc rối bời thấm đẫm mồ hôi ướt át, "Tại sao không vào sân chơi bóng ?"
"Không muốn chơi." Giọng nói Dương Tịch mệt mỏi, có chút khàn khàn.
Trần Thần kéo áo khoác hắn, ngồi xuống trước mặt hắn, nói: "Làm sao thế, bao lâu rồi chúng ta không chơi bóng cùng nhau? Lúc trước còn nói muốn chuẩn bị cho cuộc thi số học toàn quốc, hiện tại thì sao đây? Thi xong rồi cũng đã cầm phần thưởng rồi, cậu còn không chơi?"
Dương Tịch nhìn trận bóng rỗ,vẻ mặt lo lắng trầm mặc: "Hôm nay tôi không có tâm trạng để chơi."
"Cậu ngày nào chả có tâm sự?" Trần Thần không đợi hắn trả lời, nắm lấy cánh tay của hắn, mạnh mẽ kéo hắn, "Thiếu gia hoàng tử bóng rổ của tôi ơi, chúng ta thật đúng là không quen nhau đấy!"
"Dương Tịch! Dương Tịch! Dương Tịch!" Trong sân vang lên tiếng hô lớn, mãnh liệt kích thích thần kinh Dương Tịch. Tâm sự thiếu niên đúng là không thể ngăn cản nổi sự hấp dẫn của bóng rỗ,hắn lắc đầu bước nhanh ra sân bóng.
Trên sân bóng Dương Tịch khác hoàn toàn so với lúc trước. Hắn bình tĩnh tự nhiên, tự do chạy nhảy, tràn đầy sinh lực, như cục nam châm hấp dẫn thu hút ánh mắt của đám nữ sinh đang theo dõi, làm cho các cô nhảy nhót hoan hô, làm cho các cô tôn thờ say mê.
Diệp Phiên Nhiên vẫn đứng trong đám người, ánh mắt đuổi theo dáng người trên sân, không khỏi cảm thấy lúng túng. Cô không thể giống như những nữ sinh khác cũng vỗ tay hoan hô, cũng không thể đứng không như bị bệnh, cố gắng đứng trên sân vì hắn. Trường hợp này, vẫn là biết điều rời đi là tốt.
Cô tùy tiện lấy cớ, nói "Gặp lại sau" với Hạ Phương Phỉ cùng các bạn,nhanh chóng xoay người rời khỏi sân bóng.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng hô lớn, Diệp Phiên Nhiên theo bản năng quay đầu lại, liền cảm thấy một trận gió ngay lập tức đập vào mặt. Chỉ nghe một tiếng "Bốp", quả bóng rổ nặng nề đập vào mặt cô.
Ý thức của cô biến mất trong nháy mắt,trong đầu đầy sao,sau đó khuôn mặt đầy máu,rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Cách cô không xa Hạ Phương Phỉ chạy tới, đang muốn khom lưng đỡ cô dậy, Dương Tịch khuôn mặt tái nhợt xông tới.
"Dương Tịch,là cậu cố ý sao?" Hạ Phương Phỉ cau mày nhìn hắn, "Bởi vì bản thân bị người khác cự tuyệt, cho nên thẹn quá thành giận, vì yêu mà sinh hận, xuống tay độc ác với Phiên Phiên như vậy!"
Dương Tịch không thích đem tâm sự chia sẻ với người khác, cho dù người đó là Trần Thần, cũng không hề biết Diệp Phiên Nhiên viết gì trong thư, cũng không biết trong lòng Dương Tịch buồn bực cùng đau khổ chồng chất ra sao.
Nhưng không nói cũng không có nghĩa là hắn không thèm để ý, vẻ phẫn hận bất bình này trải qua một thời gian dài nhào nặn bị đè nén, hiện tại đã lên men bành trướng rất to trong lồng ngực. Khi thấy Diệp Phiên Nhiên lại một lần nữa xoay người bỏ đi, hắn không kìm nén được tâm tình của mình, dùng sức ném, bóng rổ theo hướng cô rời đi mà vụt bay khỏi tay hắn.
Phiên Phiên,tôi chỉ là muốn em dừng bước,không nghĩ tới,điều này có thể làm tổn thương em như vậy !
Bông : Chương 16 dài thật đấy , Làm xong chương này chợt nhớ
tới lời thầy mình từng nói : Con trai bằng tuổi thường trưởng thành chậm hơn con gái . Qúa đúng Dương Tịch thật trẻ con
nhỉ ^^ . Tác giả rất thành công trong việc miêu tả tâm trạng nhân vật . Diễn biến truyện chậm dãi từng chút từng chút đi
vào lòng người đọc . Đây là điểm mình thích VSLLYE hơn HRAVOD ^^ ( cá nhân thôi nhé) |
|