|
Chương 32
Bởi vì để kịp thời gian,nên cô phải vội vã đan,đến khi khăn quàng cổ giắt trước ngực Dương Tịch,cô mới phát hiện thiếu mất một đoạn , ai bảo hắn cao như vậy đây! Cô chau mày nhìn lại, không hài lòng nói: "Hình như hơi ngắn một chút, anh tháo xuống nhanh đi,để em đan thêm vài đường nữa."
Dương Tịch vội vàng giữ tay cô, nói: "Anh cảm thấy vậy là hợp rồi, khăn quàng cổ nam không cần dài như vậy. Anh thích là được!"
Diệp Phiên Nhiên không nhịn được cười: "Đồ ngốc, hiện tại cũng sắp tới tháng ba rồi, khí trời nóng như vậy, anh cứ đeo nó trên cổ, không sợ sẽ có rôm sao ?"
Dương Tịch cũng cảm thấy hơi nóng, nhưng vẫn là không chịu lấy xuống. Đây là món quà đầu tiên Diệp Phiên Nhiên tặng cho hắn, cho dù có mọc rôm, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến Diệp Phiên Nhiên dưới ánh đèn lờ mờ, đan từng mũi từng mũi khăn quàng cổ, hắn kìm nén không được tâm tình hưng phấn, nói: "Cảm ơn em, Phiên Phiên, anh thật sự rất vui!"
Nhìn vẻ cao hứng như một đứa trẻ của anh, Diệp Phiên Nhiên trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp. Kìm lòng không được, cô kiễng mủi chân, hôn nhẹ lên má anh.
Dương Tịch ngây ngốc, Diệp Phiên Nhiên lại chủ động hôn hắn! Hắn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, trên môi lộ ra tia cười quỷ quyệt, thấp giọng nói: "Tại sao là má mà không phải là đôi môi?"
Đối với Diệp Phiên Nhiên mà nói, ban ngày ban mặt trước mặt mọi người hôn má Dương Tịch, đã là cực hạn của cô, hắn còn được voi đòi tiên! Mặt cô ngượng đến đỏ bừng,cô xoay người, nói: "Thôi đi, Dương Tịch, anh đừng quá mức!"
Dương Tịch tiến lên ôm cô, đem mặt vùi vào mái tóc đen dày , giọng nói trở nên trầm thấp hơn: "Phiên Phiên, anh nhớ em muốn em theo anh đi Nam Kinh!"
Diệp Phiên Nhiên trong lòng giật mình, nỗi buồn cùng cảm xúc biệt ly bị đè nén đã lâu,nay giống như vỡ đê hồng thủy, càng không thể ngay lập tức thu hồi. Cô nhanh chóng quay người lại, ôm thật chặt cổ hắn, nghẹn ngào nói: "Dương Tịch..."
Dương Tịch cúi đầu, hôn cô thật sâu. Ở trạm xe lửa huyên náo, mỗi ngày cũng có thể nhìn thấy những đôi tình nhân giống như bọn họ khó khăn mà chia tay, quên mình mà ôm hôn nhau, bên cạnh là túi hành lý ,mọi người vội vã đi qua có thấy nhưng không thể trách.
Diệp Phiên Nhiên bị hắn ôm chặt trong lồng ngực, tiếp nhận nụ hôn triền miên của hắn, cả người cô cũng đang run rẩy. Cô hận không thể hòa vào thân thể của hắn, hóa thành cốt nhục của hắn, như vậy bọn họ sẽ vĩnh viễn không xa cách.
Tình yêu bị ngăn cách, chỉ có những người từng trải qua, mới có thể cảm nhận được loại cảm xúc nồng đậm này, sống một ngày tựa như một năm đau khổ. Mỗi lần Diệp Phiên Nhiên đi một mình trong sân trường đại học N, nhìn những đôi tình nhân năm tay nhau thật chặt,cô cũng sẽ có cảm giác cô độc,càng có càng thêm nỗi nhớ mãnh liệt về Dương Tịch.
Tựu trường ba tháng, cô làm gì cũng không dùng hết sức lực,trong lòng tràn đầy ý nghĩ về Dương Tịch. Ban ngày đi học uể oải mệt mỏi, buổi tối thức trắng đêm không ngủ được,các tỷ muội chung phòng rất nhanh liền phát hiện ra sự khác thường của cô,họ chê cười cô đang mắc bệnh tương tư. Khổng Thiên Thiên thường rung đùi đắc ý ngâm một câu thơ nổi danh trước mặt Diệp Phiên Nhiên: "Biết rõ tương tư khổ, càng muốn khổ tương tư."
"Khổng Thiên Thiên, cậu là người no không biết người đói. Cậu suốt ngày bên cạnh Cao Tường, làm sao hiểu rõ nỗi đau khổ của những kẻ xa nhau?" Lưu Tĩnh Nghi trượng nghĩa thay mặt Diệp Phiên Nhiên bất bình.
"Thật ra thì, nỗi đau xa cách cũng không hoàn toàn là đau khổ. Mỹ lão sư không phải đã nói khoảng cách sinh ra tình yêu sao? Ngày ngày ở bên nhau cũng khó tránh khỏi cãi nhau mệt mỏi, chán ghét lẫn nhau, động một chút là gây lộn. Mình đây tuần này đã cùng Cao Tường cãi nhau ba lần rồi!" Khổng Thiên Thiên nói.
"Tất nhiên là như vậy, tại sao ban đầu cậu nhất định phải thi đại học N,còn không phải là muốn ở bên cạnh Cao Tường ? Ít nhất, các cậu có thể ngày ngày cùng nhau đi dạo trên sân trường, Diệp Phiên Nhiên người ta cũng chỉ có thể ngày ngày nấu cháo điện thoại mà thôi."
"Nhảy qua tỉnh trưởng đồ đâu rồi, phải tốn rất nhiều tiền điện thoại a!" Khổng Thiên Thiên khoa trương lè lưỡi, "May là đối phương rất giàu nha. Diệp Phiên Nhiên, nhà bạn trai cậu rất giàu sao?"
"Cũng giàu, so với nhà mình điều kiện tốt hơn một chút." Diệp Phiên Nhiên không có nói cho các bạn cùng phòng cha Dương Tịch là phó chủ tịch của thành phố D, cô luôn luôn khiêm tốn, không thích lấy lòng mọi người. Hơn nữa,cô cũng không thấy gia thế bạn trai đáng để khoe ra.
Niếp Hân chen vào nói: "Ôi chao, các cậu có phát hiện ra không,dạo này Tiết Duyệt dường như rất khác trước nha."
"Đúng vậy, mình cũng vậy phát hiện, hai tuần nay cậu ấy không tới lớp tự học buổi tối, vừa đến Chủ nhật đã không thấy mặt." Lưu Tĩnh Nghi nói, "Nha đầu này có phải cũng xuân tâm nảy mầm, nói yêu thương rồi không?"
"Đối với người thiếu nữ có xuân?Điều này rất bình thường a." Diệp Phiên Nhiên nghĩ đến Cố Nhân, giống như vẻ giả tiểu tử bề ngoài, nhưng mang nhiều bí ẩn không cách nào nói ra hết tâm sự.
Quản Đình ngồi trên giường đọc ngôn tình tiểu thuyết, trong miệng nhai khoai tây chiên, kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, nhưng lại phát ngôn một câu kinh người: "Cậu ấy đang yêu đương, hơn nữa còn là yêu người trên mạng."
"Trên mạng ?" Một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài Chu Nghênh Xuân mở to hai mắt nhìn, "Đó là gì vậy?"
"Đúng là nói yêu đương trên mạng chứ sao. Ngay cả chuyện này cũng không hiểu, đồ ngốc!" Học kỳ mới tựu trường, Quản Đình cầm về một chiếc máy tính để bàn, nói là quà sinh nhật của cha mẹ cô, không có chuyện gì liền rút đường dây điện thoại ở phòng để lên internet. Dung máy tính của mình,Tiết Duyệt rất nhanh học được QQ để nói chuyện phiếm.
"Internet là thế giới giả tưởng, cũng không thể coi là thật chứ." Lưu Tĩnh Nghi có chút bận tâm.
"Cô đã cùng bạn trên mạng gặp mặt, chàng trai kia nói với cô vừa thấy cô đã yêu, một lần bị sét đánh!" Quản Đình nói, "
"Khó có được nam sinh nào coi trọng Tiết Duyệt như vậy, các cậu cũng không thể phá hư chuyện tốt của cậu ấy!"
"Là chuyện tốt sao? Mình có dự cảm sẽ xảy ra chuyện." Lưu Tĩnh Nghi bị lời của Diệp Phiên Nhiên làm cho không khỏi kinh hãi.
Cũng chỉ là dự cảm của bản thân cô, quả nhiên không lâu sau Tiết Duyệt đã xảy ra chuyện. Tháng sáu, World Cup lần đầu được tổ chức ở Châu Á, hơn nữa là lần đầu tiên Trung Quốc bước chân ra bóng đá thế giới,kể cả giảng viên đại học cũng nhiệt khí hừng hực xem bóng. Mọi người gặp nhau cũng đều bàn luận về vấn đề bóng đá.Các buổi tối, Tiết Duyệt chờ mọi người đi ra ngoài xem World Cup, liền gọi Chu Nghênh Xuân vào giường mình, buông màn xuống, khuôn mặt bối rối nói với cô: "Hơn một tháng rồi mình cũng chưa có, làm sao bây giờ?"
Chu Nghênh Xuân chưa từng nói qua yêu đương, cũng biết ý này có nghĩa gì. Cô bị làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch, nói: "Cậu có làm chuyện đó với anh ta chưa ?"
Nhìn thấy Tiết Duyệt gật đầu, cô lại càng khẩn trương tay đầy mồ hôi. Hai người cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đi tìm Lưu Tĩnh Nghi. Lưu Tĩnh Nghi không kịp trách cứ Tiết Duyệt, cô liền gọi điện thoại cho tên "Lão công" trên mạng của bạn. Nhưng đối phương đã làm xong mọi chuyện, căn bản liên lạc không được. Tiết Duyệt trừ biết nick name hắn gọi là"Con bươm bướm dập lửa", là người ngoại thành phố S, những điều khác đều không biết gì cả.
Lưu Tĩnh Nghi quyết định thật nhanh, ngày thứ hai mang theo Tiết Duyệt đi bệnh viện phụ sản của tỉnh. Trải qua kiểm tra, Tiết Duyệt có thai đã hai tháng.
Diệp Phiên Nhiên nghe nói, cũng vội vàng chạy tới bệnh viện. Tiết Duyệt làm xong thủ tục, từ trong phòng giải phẫu đi ra ngoài. Cô lảo đảo, hai mắt vô thần,khuôn mặt trắng bạch như tờ giấy, thật giống như vừa mới qua cửa chết.
Diệp Phiên Nhiên tiến lên ôm cô, hốc mắt nhịn không được ẩm ướt. Tại sao đau khổ luôn thuộc về phụ nữ ?
Lưu Tĩnh Nghi đem Diệp Phiên Nhiên, Chu Nghênh Xuân gọi qua một bên, báo cho các cô ngàn vạn không nên truyền chuyện này đi, cũng không thể nói cho những người khác trong phòng 302, nếu không Tiết Duyệt sẽ bị trường học đuổi học, danh tiếng cả đời cũng bị phá hủy.
Tiết Duyệt vì thân thể khó chịu , nửa tháng sau xin nghỉ bệnh về nhà nghỉ ngơi. Nửa đêm, Diệp Phiên Nhiên từ trong mộng thức tỉnh, nhìn chiếc giường trống trơn của cô, trong lòng vô cùng buồn bã.
Trong tình yêu, không chỉ có ngọt ngào, còn sẽ có thương tổn. Loại tổn thương này, bất luận là tinh thần hay là thân thể, cũng làm cho người ta khó có thể thừa nhận.
Có một đêm,Khổng Thiên Thiên lặng lẽ từ giường dưới bò lên giường Diệp Phiên Nhiên tâm sự, nói cho cô biết mình đã cùng Cao Tường đã xảy ra chuyện.
"Ngôn tình tiểu thuyết cũng chỉ là gạt người, nào có cái gì gọi là dục tiên dục tử? Chính là cảm giác lần đầu đau, rất đau. Cả đời mình cũng chưa từng đau đớn như vậy... Bất quá, hắn dường như rất thích..." Khổng Thiên Thiên đỏ mặt, tâm sự bên tai cô.
Diệp Phiên Nhiên vẫn là xử nữ, nhưng cô biết, vốn có một ngày cô sẽ đem mình giao cho Dương Tịch. Trong kì nghỉ đông, Dương Tịch ôm hôn cô, cô có thể rõ ràng cảm nhận được dục vọng của hắn. Trước tình yêu, cô còn có thể thủ thân như ngọc sao?
Thấy đối phương hồi lâu không nói, Khổng Thiên Thiên cho là da mặt cô quá mỏng, ngượng ngùng thảo luận chuyện nam nữ. Diệp Phiên Nhiên trong mắt cô vẫn còn là một cô bé.
Cô vỗ nhẹ Diệp Phiên Nhiên, nói: "Vậy chúng ta đổi đề tài đi. A, đúng rồi, vị đồng hương khoa thể dục của cậu. Ngày hôm qua ở hồ Vị Danh mình thấy hắn cùng một cô bé tản bộ,xem chừng rất thân mật. Cô bé kia dáng người cao gầy, cỡ 1m7 sao. Nghe nói là thuộc khoa vũ đạo nghệ thuật, nhìn qua rất xứng đôi!"
Cao gầy xinh đẹp, nhiệt tình yêu thích vũ đạo, Diệp Phiên Nhiên mơ hồ cảm thấy, Trần Thần đang tìm kiếm thế thân của Đồng Hinh Nguyệt. Lần trước trong buổi họp lớp Đồng Hinh Nguyệt không tới, Trần Thần biểu hiện vẻ mặt như đưa đám. Mời cô uống rượu,nguyên nhân có một nửa là mượn rượu giải sầu.
Khó thấy được, giống như hắn nam sinh phong lưu như vậy, cũng sẽ đối với một nữ sinh nhớ mãi không quên, quyết chí thề không thay đổi. |
|