|
chương 25.2
“Tối hôm qua, bà nội cô đuổi mẹ tôi ra khỏi phòng khám nhà cô.”
“A?” Nhìn cái miệng của hắn mở ra khép vào, nàng cử ngỡ như mình nằm mộng , giống như hắn xuất hiện trong đêm trò chuyện.
“Tôi nói là, mẹ tôi… Bị bà nội cô đuổi đi ra ngoài, bà nội cô nói rõ ràng rằng, sẽ không trị liệu lại cho mẹ tôi.”
Hắn đem câu kia nói lại từng từ từng chữ một lần, nhưng Vạn Quý Phi vẫn là nghe không rõ.
“Bà nội tôi… Đuổi mẹ anh đi? Vì sao?”
“Bởi vì…”
Hắn đơn giản nói rõ ràng những chỗ quan trọng, Vạn Quý Phi càng nghe ánh mắt mở càng lớn. Ở tại giây phút kia khi hắn dừng lại, nàng dùng ánh mắt không thể tin trừng hắn. Cuối cùng, nàng nói cái gì cũng chưa nói, nhanh chóng mở cửa ra lao xuống xe, trong chớp mắt liền chạy vào phòng.
Hoắc Duẫn Đình đập một quyền thật mạnh trên tay lái, loa thanh bén nhọn ở trên ngã tư đường vào giữa trưa kêu réo đặc biệt chói tai. Hắn cầm tay lái, im lặng đậu ở bên đường trong lòng mơ hồ sợ hãi. Nàng có thể hay không, bởi vậy mà không còn để ý đến hắn?
Thời gian nghỉ giữa trưa, trong phòng nhà họ Vạn một mảnh yên tĩnh. Đã xảy ra loại sự tình này, bà nội thế nhưng chưa nói với nàng, tối hôm qua khi gọi điện nói chuyện, còn cười kêu nàng hôm nay trở về sớm một chút. Vạn Quý Phi cảm thấy rất khó xử, bệnh nhân nhà họ Hoắc gia này là do nàng giật dây, bị khuất nhục (áp bức lăng nhục ), bà nội một chút ý tứ trách cứ nàng cũng đều không có.
Vạn Quý Phi ném ba lô, yên lặng lên lầu hai. Phòng cuối hành lang chính là của bà, nàng đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ vài cái.
“Cửa không có khóa.” Xa Thục Mai thanh âm từ trong phòng từ từ truyền ra, Vạn Quý Phi xoay cửa mở ra, thấy bà nội nằm ở trên giường.
“Di? Nha đầu cháu đã trở lại?” Nhìn đến cháu gái, Xa Thục Mai trên mặt sửng sốt, lập tức cười ngồi dậy.
“Ân.” Vạn Quý Phi đi đến ghế dựa bên giường ngồi xuống, hai tay nắm quyền đầu bất an đặt ở trên đầu gối, ánh mắt hướng về mặt, giống ở sám hối.
“Làm sao vậy? Rầu rĩ không vui ?”
Một giọt, hai giọt. Dòng nước mắt “Phốc phốc” từ từ rơi xuống. Xa Thục Mai nhìn thấy mà kinh hãi: “Nha đầu, ai khi dễ cháu?”
Vạn Quý Phi bổ nhào vào trên người Xa Thục Mai, khóc kêu: “Bà nội thực xin lỗi! Đều là do cháu, khiến cho bà chịu khuất nhục !”
Xa Thục Mai lập tức liền hiểu được, vuốt ve mái tóc Vạn Quý Phi, cười nói: “Nha đầu ngốc, làm sao liên quan đến cháu kia chứ?”
Vạn Quý Phi lắc đầu, bà nội càng không cần, làm cho nàng càng khó quá.
“Nàng là do cháu mang đến, chuyện này đều là lỗi của cháu!” Tiếng nức nở đứt quãng, nàng khóc không hoàn toàn là vì nguyên nhân vậy, về phương diện khác, là nàng đối với Hoắc Duẫn Đình hoàn toàn thất vọng. Hắn có thể nào dung túng mẹ hắn làm ra chuyện như thế này?
Nội tình kỳ thật rất đơn giản, Hoắc Tinh Linh bởi vì châm chích qua đi bệnh tình có chỗ thuyên giảm, nhưng xét thấy công tác ở nước Pháp của nàng còn một đống lớn, cho nên đã nghĩ ra cách mời Xa Thục Mai đến Pháp làm bác sĩ tư nhân của nàng. Nói là mời, đương nhiên cần phải có đủ thành ý.
Ở trong mắt nàng, có thành ý sẽ phải trả rất nhiều tiền, nhận định của nàng một khi đối với người hữu dụng, nàng cũng không nương tay. Đáng tiếc điều này chính là phạm vào điều tối kỵ của Xa Thục Mai, khi nàng đem va li chứa hai mươi vạn tiền mặt mở ra, Xa Thục Mai liền biến sắc mặt .
“Cái này chính là tiền đặt cọc, nếu bà có thể trị khỏi cho tôi, tôi sẽ trả cho ba trăm vạn.” Hoắc Tinh Linh từ nhỏ nhận được muôn vàn sủng ái mà lớn lên, tiền đối với nàng mà nói cho tới bây giờ mà nói cũng chỉ là con số. Nàng tự nhận nói chuyện vân đạm phong khinh, nhưng lại ở trong mắt người khác tựa như khoe khoang.
“Kỳ hạn làm là một năm, tôi nghĩ cái phòng khám nhỏ này của bà, nội trong một năm như thế nào cũng đều kiếm không thể đến ba trăm vạn đi?”
“Hà phu nhân, mời cô trở về đi, loại chẩn trị này, tôi sẽ không nhận.” Xa Thục Mai vẫy vẫy tay, vẻ mặt chán ghét.
“Như thế nào? Cảm thấy quá ít sao? Tôi có thể đưa thêm bốn trăm vạn, còn có mọi chi phí khi bà ở tại Pháp đều sẽ do tôi lo.” Hoắc Tinh Linh rộng rãi tăng giá.
“Không phải vấn đề tiền nong, tôi mở cái phòng khám nhỏ này, phục vụ cho đại chúng, chưa bao giờ thuộc loại ai, hy vọng cô có thể hiểu được.”
“Xa đại phu, bà thật là không nên nói như vậy. Một năm có thể kiếm bốn trăm vạn, biết bao nhiêu người nghĩ cũng không dám nghĩ. Tôi tra qua tài chính nhà bà, con trai bà mặc dù ở thành phố làm bác sĩ ngoại khoa não, tiền kiếm được cũng không bao nhiêu, cháu trai bà mới mua phòng ở, thu nhập chỉ dựa vào công việc làm bác sĩ như vậy, cuộc sống có phải có chút gian khổ hay không?
“Cô điều tra tôi?” Xa Thục Mai có chút tức giận.
“Tôi chỉ là muốn hiểu biết một chút về bối cảnh của Xa đại phu mà thôi. Xa đại phu y thuật cao siêu, thanh danh lừng lẫy, ngay cả chứng bệnh dằn vặt tôi nhiều năm như vậy đều có thể khống chế được, cho nên tôi mới cam nguyện ra giá cho bà trị liệu cho tôi. Tiền đối với tôi không thành vấn đề, bà nếu vẫn thấy không đủ tôi có thể lại đưa thêm, chỉ cần bà cao hứng là được.”
“Tôi tuyệt sẽ không đáp ứng , cô đi đi!” Sống đến từng tuổi này, vẫn là lần đầu bị người điều tra. Người có tiền gặp qua nhiều lắm, nhưng chưa từng có người nào sắc mặt có thể kiêu ngạo một cách đương nhiên như vậy.
Xa Thục Mai nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó cũng lắc đầu: “Bà cự tuyệt nàng hai lần, nàng vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày đúng giờ lại đến.Bà đoán nàng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ bị từ chối qua, đơn giản tùy ý nàng, vừa không giúp nàng chẩn trị, cũng không cùng nàng nói chuyện.”
“Bà không tức giận ?” Vạn Quý Phi hỏi lại.
“Lúc đầu có chút tức giận, sau lại liền cảm thấy chuyện cũng không có gì . Nói thật thì nàng thật ra chưa nói cái gì quá đáng, chính là hơi phiền một chút. Cháu đừng để ở trong lòng, chờ thêm một thời gian nàng cảm nhận được quyết tâm của bà, mất mặt sẽ tự động biến mất.”
Thấy cháu gái vẫn là mặt co mày cáu, Xa Thục Mai vỗ vỗ bả vai của nàng: “Không cần đem loại việc nhỏ này để trong lòng, bà nội tự giải quyết được.”
Sau khi xác nhận bà nội không có việc gì, Vạn Quý Phi rời khỏi phòng của nàng. Di động trong phòng khách càng không ngừng vang, báo có chưa kế đó điện cùng tin tức. Lấy ra nhìn xem, tất cả đều là kiệt tác của Hoắc Duẫn Đình.
“Mời một nhà các người, đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa!” Nàng sau khi hồi âm một cái tin nhắn, điện thoại lập tức réo vang .
Vạn Quý Phi cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp tắt máy. Không đến một hồi, tiếng chuông cửa vang lên. Nàng sợ ầm ỹ người nhà nghỉ ngơi, vội vàng chạy đi ra mở cửa.
Bên ngoài phòng, Hoắc Duẫn Đình phụng phịu chống tường bên, khi nhìn thấy nàng nhanh chóng đứng thẳng thắt lưng.
Vạn Quý Phi biến sắc, lạnh lùng nói: “Hoắc Duẫn Đình, tôi thực hối hận đã đem nhà anh mang tới nhà của tôi! Nếu anh còn niệm tình chúng tôi là bằng hữu, ngay lập tức đi cho!”
“Cô nghe tôi giải thích đã!” Hắn muốn kéo tay nàng, bị né tránh.
“Không có gì phải giải thích, sự thật đã xảy ra trước mặt! Bà nội tuổi tác đã cao, các ngươi như thế nào không biết xấu hổ để cho nàng bôn ba lao lực? Nhà các anh có tiền cao quý là chuyện của các người, nhà của tôi tuy rằng nghèo, thế nhưng cũng là có ngông nghênh ! Van cầu anh, đừng để cho mẹ anh lại đến phiền nhà chúng tôi!” Nàng nói xong vươn tay kéo cửa, bị hắn đúng lúc dùng chân ngăn lại.
“Tôi biết mẹ tôi có lỗi, nàng làm quyết định này tiền ta không chút nào cảm kích. Nếu tôi biết, nhất định sẽ đúng lúc ngăn cản. Cô để cho tôi tới xin lỗi bà nội!”
“Không cần phải! Coi như tôi có mắt không tròng, về sau mọi người không cần qua lại với nhau là tốt rồi!”
“Cô không nên tuyệt tình như vậy?” Hắn trừng mắt, ánh mắt ẩn ẩn mang theo căm tức.
“Đúng!” Vạn Quý Phi hướng hắn rống to, đảo mắt cái mũi đau xót, nàng ngoảnh mặt đi, tức giận nói: “Hoắc Duẫn Đình, tôi thực thất vọng về anh!”
Hết chương 25.2
|
|