|
Tác giả |
Đăng lúc 1-12-2012 08:24:17
|
Xem tất
chương 10.2
Lấy di động ra nhìn, đã hơn mười giờ tối, nàng ách xì nho nhỏ một cái, cúi đầu xem xét, mới phát hiện hắn còn mang kính mắt. Nhẹ nhàng đem kính đen kia tháo xuống, phóng tới bên cạnh trên cái tủ đầu giường. Tầm mắt lại trở lại trên mặt hắn, nguyên lai không có mắt kính che giấu, bộ dáng của hắn thực không giống.
Đôi măt của hắn hẹp dài, khóe mắt hơi hơi nhếch lên. Lần trước khi hắn hạ kính mắt một khắc kia, rõ ràng chính là một đôi mắt xếch. Da hắn trắng nõn, cái mũi cao thẳng, nhìn có điểm giống con lai. Đôi môi mỏng manh cười rộ lên cảm thấy luôn xấu xa, khiến cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân trước mắt cả người tản ra khí chất âm nhu tà ác, hắn giống như là sự mê hoặc, không dễ dàng làm cho người ta đoán được ý nghĩ. Bình thường mang kính mắt không chú ý quá , hiện tại nhìn kỹ, loại cảm giác này càng phát ra mãnh liệt hơn. Bất quá, nàng cùng hắn nửa cọng lông quan hệ đều không có, cho nên cũng không tất yếu đối với hắn hiểu biết, đúng không?
Hắn vốn dĩ ngủ say đột nhiên giật giật, khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì, thế nhưng vẫn chưa thành tiếng.
Vạn Quý Phi nhìn đến miệng hắn cánh môi khô nứt, vì thế đến tiệm thuốc bệnh viện mua bông vải, thấm nước, làm mềm bông vải, ở trên môi của hắn lau qua mấy lần.
Chống đỡ được hơn mười một giờ, bình dịch thứ nhất rốt cục cạn khô. Gọi y tá đổi lại, thật sự rất mệt mỏi, Vạn Quý Phi rốt cục cũng chống đỡ không nổi ghé vào bên người hắn mơ mơ màng màng ngủ.
Hoắc Duẫn Đình tỉnh lại là chuyện của nửa giờ sau, khi ánh mắt mở ra chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là chính mình trở lại thời ấu thơ cô độc.
Hoắc gia là dựa vào làm rượu đỏ mà phát triển, ông cố ngoại Hoắc Duẫn Đình khi mới đến Pháp du học, ở bên kia làm một nhân làm công nho nhỏ trong vườn nho, sau đó lại cưới con gái của ông chủ.
Sau khi kết hôn sinh được người con trai duy nhất, chính là ông ngoại Hoắc Duẫn Đình. Ngoại công sau khi thành niên cưới một cô gái người Hoa làm vợ, sau đó sinh ra mẫu thân Hoắc Duẫn Đình là Hoắc Tinh Linh.
Người nhà họ Hoắc không có con trai, vô luận bọn họ cố gắng nhiều thế nào, cuối cùng Hoắc Tinh Linh đều chỉ có thể là con gái một.
Ông ngoại Hoắc Duẫn Đình cực kỳ hy vọng trong nhà sinh người kế tục, nhưng lại không quên chính mình là người Trung Quốc, yêu cầu nữ nhi nhất định phải kén con rể là người Hoa.
Hoắc Tinh Linh từ nhỏ lấy sự nghiệp làm trọng, cũng cảm thấy chính mình tuyệt không bại bởi nam nhân, có thể nói cuối cùng cũng không thèm đem nam nhân để vào trong mắt, cho nên đối với việc phải gả cho ai nàng cũng không quan tâm.
Phụ thân muốn nàng tìm nam nhân, vậy tìm đi. Nếu sinh viên Hà Nguyễn Đông nghèo này được lão nhân gia hắn thưởng thức, hơn nữa cũng khẳng định sẽ ở rể, nàng chắc chắn sẽ giao trái tim, trực tiếp cùng hắn kết hôn là được rồi.
Hoắc Duẫn Đình sinh ra không bao lâu, thời khắc này sự nghiệp Hoắc gia phát triển phồn vinh, bởi vì không có thời gian giáo dục dạy dỗ con, Hoắc Tinh Linh liền đề nghị đem hắn đuổi về Trung Quốc, để cho cha mẹ Hà Nguyễn đông chiếu cố.
Nhưng trong người cha Hà Nguyễn Đông nhiều bệnh, Hà mẫu toàn tâm toàn ý chiếu cố trên người trượng phu, cho nên đối với Hoắc Duẫn Đình quan tâm cũng ít hơn rất nhiều. Hơn nữa Hoắc Duẫn Đình sinh ra ở Pháp, ở bên đó đã nhiều năm, lúc ấy tiếng Trung của hắn học cũng không lưu loát, bằng hữu cũng không có vài cái, lúc xưa đứa nhỏ này cơ hồ là tịch mịch mà lớn lên.
Cha mẹ ít khi nào trở về Trung Quốc, mỗi lần trở về gấp, cũng sẽ dừng lại lâu, nên hắn cho tới bây giờ cũng chỉ nhớ tới bóng dáng vội vàng mà đi. Bọn họ nghĩ cấp đủ tiền, có người chiếu cố, liền cam đoan hắn có thể trưởng thành khỏe mạnh. Nhưng bọn họ lại xem nhẹ chuyện của hắn là thứ nhất, cũng không đủ yêu, đứa nhỏ sẽ không khoái hoạt .
Hắn từng lôi kéo tay phụ thân, nói muốn cùng bọn hắn cùng nhau trở về Pháp, nhưng bởi vì mẫu thân không đồng ý, cho nên đành chịu thôi.
Ở trong trí nhớ của Hoắc Duẫn Đình, mẫu thân là cái người cường giả, phụ thân chỉ say mê học thuật nghiên cứu, đối với việc trong nhà cũng ít để ý, hơn nữa cực kỳ nghe lời mẫu thân nói.
Mới trước đây hắn cũng không rõ, vì sao người khác đều theo họ cha, mà hắn lại theo họ mẹ, họ Hoắc. Sau khi lớn lên mới chậm rãi biết được, nguyên lai phụ thân ở rể. Người ở rể, là một người nam nhân muốn vứt bỏ tôn nghiêm chính mình, đối với lão bà phải ngước lên cao mà nhìn. Từ một khắc kia bắt đầu, hắn hoàn toàn xem thường phụ thân.
Ở trong nước ngốc lâu, Hoắc Duẫn Đình từ từ quen với cuộc sống bên này, cũng cuồng nhiệt mê say nghệ thuật của Trung Quốc. Thời điểm học cấp ba, hắn tính tham gia thi vào trường cao đẳng, đại học có liên quan đến phương diện này, lại bị mẫu thân vừa mới thông suốt điện thoại hoàn toàn dập nát giấc mộng của hắn.
Hắn bị bắt trở lại Pháp hoàn thành xong chương trình học đại học, bị bắt đi tiếp xúc với sự nghiệp rượu đỏ trong nhà. Thẳng cho đến có một ngày, hắn nhịn không được bạo phát, nói muốn trở về nước, không nghĩ lại làm công tác này.
Mẫu thân lại bình tĩnh đưa ra một điều kiện, nếu hắn có thể nội ở trong năm năm, đem một công ty mà nàng đầu tư vực đi lên, hắn có thể tự do .
Hắn ngây thơ cho rằng mẫu thân khẳng định sẽ buông tay, lại không dự đoán được, công ty mới này đồng thời có phía đối tác, là trượng phu biểu tỷ của hắn, là một nam nhân kiêu ngạo lại tự đại.
Công ty chuyên về đèn LED, biểu tỷ phu là tinh anh trên phương diện kia, hắn hoàn toàn không đem Hoắc Duẫn Đình đặt ở trong mắt. Hoắc Duẫn Đình dễ dàng lên làm lão bản, nhưng không có quyền nói, cuộc sống công tác cực kỳ áp lực, con đường phía trước mờ mịt.
Cơ duyên may mắn, hắn yêu thượng thu thập đồ cổ. Hắn phát hiện chính mình tại phương diện kia có con mắt độc đáo, xuyên thấu mua một bán một, thu vào túi tương đối khả quan. Cứ như vậy, hắn lén lút, cố gắng mở rộng sinh ý này trở nên lớn mạnh trên Internet, hy vọng mau chóng thoát ly khỏi bàn tay cha mẹ, trở thành nam tử hán khai thiên lập địa.
Nhớ lại chuyện cũ tinh thần trong chốc lát chợt hoảng hốt, Hoắc Duẫn Đình lau đi ánh mắt phủ đầy sương mù, xê dịch thân thể cứng đờ, cảm giác đau đớn nho nhỏ đem hắn kéo trở về sự thật. Quay đầu nhìn đến cái gương mặt kia đang ngủ say, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên lai, vừa rồi tình cảnh được chiếu cố đều không phải là ảo ảnh, nàng tồn tại là thật. Hắn cười cười, một cỗ dòng nước ấm dưới đáy lòng xẹt qua, cảm giác có người coi trọng thật tốt, không uổng công hắn cố ý ăn nhiều rác như vậy.[TNN: ta đã nghi mà...quả nhiên]
Hoắc Duẫn Đình thân thủ vuốt vuốt đỉnh đầu nàng đi xuống, cảm giác thấy bị quấy rầy giấc ngủ, khuôn mặt nho nhỏ nhất thời nhăn lại thành một đoàn. Hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, nhịn không được lại nhéo nhéo cái mũi của nàng. Nàng đầu tiên là nhịn một hồi, thẳng đến khi thở không nổi, mới vẫy tay đem chưởng vuốt ve của hắn đánh bay, xoay mặt, tiếp tục ngủ say.
Thật sự rất thú vị, Hoắc Duẫn Đình bị chọc cười, nhịn không được thân thủ vuốt cái gáy phẳng ộ ở trong không khí của nàng. Xúc cảm mềm nhẵn làm cho ánh mắt hắn trở nên buồn bã, ngón tay chậm rãi di động, cuối cùng dừng ở như mái tóc dài như thác nước bày ra ở trên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Xem ra ở trong lòng ngươi quan tâm ta nhiều như vậy, ta về sau không khi dễ ngươi cũng rất là vất vả đi?”
Đáp lại lời của hắn, là tiếng ngáy mũi nhợt nhạt.
“Ngươi có thể tiếp tục thích Tiếu sư huynh của ngươi, bất quá… Tuyệt đối không thể vắng vẻ ta, biết không?”
Hắn ở trên người nàng, chiếm được khoái hoạt trước nay chưa từng có, vẫn là cảm giác ấm áp thật tốt. Ở khoảng cách nàng đối với hắn chán ghét lúc trước, nàng —- đừng vọng tưởng né tránh!
Hết chương 10.2
|
|