|
Tác giả |
Đăng lúc 30-11-2012 14:51:42
|
Xem tất
chương 6.1
Khi mắt lạnh Thiệu Mẫn mang theo mũi kiếm lợi hại với nhìn dọc theo sân bóng rổ, Vạn Quý Phi lấy tốc độ cực nhanh dốc lòng bay ra cửa chạy đi, e sợ chỉ cần chậm vài giây, tên kia thật sự trực tiếp đi vào tìm người. Thẳng đến khi thở hổn hển vù vù tìm được xe của hắn, nàng mới thở phì phò buông tảng đá lớn trong lòng xuống.
“Tìm… Tìm ta có chuyện gì?” Nàng khom thắt lưng dùng sức để thở, nhìn qua cửa kính xe đang nửa mở hỏi người đang ngồi ở bên trong. Chủ nhật tuần trước vừa chụp ảnh, nàng đều up ảnh chụp lên website rồi mà, chẳng lẽ còn sót lại cái gì?
“Trước lên xe.”
“Đi đâu?”
“Mời ngươi ăn đại tiệc.”
Chỉ vì việc này?
Nàng lắc đầu: “Không cần.” Đại ân không cần lời cảm tạ, chỉ cần hắn đừng phiền nàng nữa là được.
“Ngươi muốn cho ta phải nợ ngươi sao?”
A, đau đầu! Nam nhân này như thế nào khó chơi như vậy? Muốn hỗ trợ lại không muốn thiếu nợ lẫn nhau, tốt! Nàng sảng khoái ngồi lên xe, thắt dây an toàn.
“Nhất định là ngươi mời nha!” Nàng xác định rõ ràng lại mới được.
Vừa rồi đi ra từ sân bóng rổ, ngay cả ký túc xá cũng không trở về, trên người ví tiền cũng không mang theo, cũng chỉ có điện thoại. Lần này vô luận như thế nào cũng không có thể lại cậy mạnh, cho nên vẫn là trước tiên là nói rõ về chuyện này.
“Đương nhiên! Cho dù ngươi lại dành thanh toán, ta cũng không cho.” Hoắc Duẫn Đình trêu ghẹo cười cười, hai tròng mắt bị kính mắt che khuất vẻ mặt tính kế.
Vạn Quý Phi phút chốc quay đầu, thật sâu trừng hắn liếc mắt một cái, Hoắc Duẫn Đình cười càng thoải mái.
Cũng không hỏi hắn như thế nào lại từ thành M đến thành phố G đây, dù sao người này luôn xuất quỷ nhập thần, nàng nửa điểm cũng không quan tâm.
Trong não hiện ra tình cảnh vừa rồi ở sân bóng rổ, tinh thần có chút hoảng hốt. Không biết Tiếu sư huynh có cảm thấy nàng thực động kinh hay không? Không biết bây giờ Thiệu Mẫn có điên cuồng muốn bắt người hay không. Ai, đau buồn a.
Volvo màu đen lăn bánh rời đi trường đại học, rất nhanh liền ra đường cao tốc. Nàng từ trong trầm tư dần phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tốc độ xe cực nhanh, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thiếu chút nữa liền hôn mê.
“Ngươi… Ngươi muốn mang ta đi nơi nào thế?”
“Ăn cơm.”
“Ăn cơm làm sao ra ngoài đường cao tốc?” Hơn nữa nàng nhận được, đây là phương hướng trở về thành phố M.
“Bởi vì cảm giác tốc độ khá.” Hắn đầu thoáng nhìn qua nàng, bình tĩnh trả lời, giống như vấn đề nàng hỏi cực ngu ngốc.
Vạn Quý Phi cầm chặt lấy dây an toàn, thiếu chút nữa là thét chói tai: “Ta đương nhiên biết đi dường cao tốc có tốc độ khá cao, vấn đề là, ngươi muốn đưa ta trở về thành phố M?” Thành G có nhiều quán rượu lớn nhỏ như vậy, vì sao phải ngàn dặm xa xôi chạy về thành phố M? Chỉ vì một bữa cơm?
“Thông minh!” Hắn gật gật đầu, trên mặt lộ ra chút tán thưởng.
“Ta mang ngươi đi một nơi thực sự rất đáng xem, đảm bảo ngươi đi qua nhất định khen không dứt miệng. Chờ cơm nước xong, ta đưa ngươi về nhà là được, dù sao hôm nay là thứ sáu.”
“Nhưng là… Nhưng là ta cái gì cũng không mang theo.” Với lại tuần này nàng cũng không tính về nhà.
“Về nhà còn cần mang theo cái gì?”
Bị hắn hỏi như vậy, Vạn Quý Phi khinh ngạc một chút. Cũng đúng, có gười về nhà căn bản cái gì cũng không mang. Không có biện pháp, xe đã đi qua ranh giới hướng về thành phố M rồi, nàng muốn phản đối cũng không kịp.
Rời đi thành G, xuyên qua thành phố L, là vào trung tâm thành phố M, thời gian đã nhanh đến chạng vạng 6h tối.
Dọc theo quốc lộ đi không bao lâu, xe chuyển vào vùng ngoại thành, chung quanh hoàn cảnh càng chạy càng tối.
“Còn rất xa? Ngươi xác định nơi đó thực sự có thứ ăn tốt lắm sao?” Mắt thấy ông mặt trời mau xuống núi, Vạn Quý Phi không khỏi oán giận.
Đi vào chỗ đó nếu là vùng núi hoang vu hẻo lánh, hắn có thể đối với nàng có ý đồ gây rối hay không? Nghĩ vậy trong lòng nàng sợ hãi.
“Sắp đến rồi, mùa này thực thích hợp đi chỗ đó.”
Vạn Quý Phi nửa tin nửa ngờ, cũng không nói nữa.
Ngoài cửa sổ hiện lên con đường nhỏ quen thuộc nơi thôn quê, đi xuyên qua chợ, lại chậm rãi lên một cái đê.
Con đường xi-măng trải dài uốn lượn khúc quanh, phía bên trái nhìn lại là một đồng cỏ xanh mởn mởn, mà bên phải còn lại chính là mặt biển rộng lớn. Tịch dương ( nắng ráng chiều ), thuyền đánh cá chầm chậm lướt mặt biển, cảnh trí thật là say lòng người!
“Oa!” Trước mắt cảnh sắc đột nhiên rộng mở sáng sủa, Vạn Quý Phi nhịn không được kêu to lên. Nàng mở cửa kính xe ra, ghé mắt vào ven đường, một trận gió biển mát rượi đánh úp lại, mang theo hương vị muối mặn thản nhiên, tâm tình nhất thời sảng khoái rất nhiều.
“Rất xinh đẹp đi!”
“Ừ!” Nàng quay đầu hưng phấn nhìn hắn lia lịa gật đầu, lập tức lại đem tầm mắt rơi xuống mặt biển.
“Không hối hận đến đây đi.”
“Đúng !” Sống ở thành thị , đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp tự nhiên như vậy, đương nhiên cao hứng.
“Muốn đi xuống đi một chút sao?”
“Có thể chứ?” Đề nghị của hắn khiến nàng tâm động, mắt to quay đầu lại nhìn hắn tràn ngập kinh hỉ.
Hoắc Duẫn Đình gật đầu, cũng đánh xe tấp vào một bên đường. Khi xe ngừng lại, Vạn Quý Phi đã khẩn cấp mở cửa đi xuống.
Nơi này cách thôn làng hơi xa, hơn nữa sắc trời đã tối, trên đê trừ bỏ bọn họ, ngay cả xe cộ qua lại cũng thật ít.
Xa xa bờ bên kia trên đỉnh nhà xưởng tỏa ra làn khói trắng mông lung, mà trước mắt một đàn vịt nhộn nhịpđang tắm ở trên mặt biển, mặt nước biển tựa như một vỏ quýt không lồ.
“Hô!” Nàng thật sâu hít một hơi, thu hút trong lỗ mũi, hơi thở nồng đậm mùa xuân. Thật tiếc a, máy chụp ảnh không mang theo, không thể đem một khắc này lưu lại.
“Ngươi có thể đi xuống một chút.” Hắn chỉ chỉ bãi biển đối diện bờ đê, Vạn Quý Phi nhìn lại chính mình một thân cao tháp, tuy rằng mặc váy, nhưng may mắn hôm nay mang hài vải, như vậy hẳn là không thành vấn đề, vì thế gật gật đầu.
Bọn họ tìm được một con đường nhỏ quanh co, từ từ đi xuống dưới. Vạn Quý Phi vài lần thiếu chút nữa té ngã, hắn không thể không vươn bàn tay to đỡ nàng bình ổn.
Bờ biển trải dài, xung quanh là thuyền bè cập bến. Sóng biển dồn dập va vào bờ, vẽ nên những cành hoa nhợt nhạt.
Vạn Quý Phi kêu to vọt tới nơi sóng vừa vỗ về, nhìn mặt biển rộng lớn vươn tay duỗi người.
Gió lạnh phất phơ, thế nhưng thật sự cảm thấy không lạnh lẽo chút nào, thật thoải mái, nàng thật sự rất yêu chỗ này nga.
“Nhìn xem bên kia, một chút chúng ta ở chỗ này ăn cơm.” Hoắc Duẫn Đình chỉ chỉ cái bè cách nơi này không xa, Vạn Quý Phi nhìn đi, cái bè kia ở ven biển, tựa như cái đảo nhỏ. Thật sự thú vị thú vị nha!
“Nơi này còn có rất nhiều vỏ sò , ngươi có thể thu thập.”
“Thật sự sao?” Nàng ánh mắt chợt lóe, khom thắt lưng tìm kiếm chung quanh. Quả nhiên, trên bãi cát phủ kín đủ loại vỏ sò, có nhiều con hình dạng kỳ lạ nhưng lại thập phần đáng yêu.
Dù sao trái tim cũng là tiểu hài tử, Vạn Quý Phi sung sướng đi tìm tìm kiếm kiếm. Không bao lâu sau, trên tay nàng đã ôm một đống lớn, còn vừa đi vừa từ một khe hở rớt ra một vài vỏ.
Hoắc Duẫn Đình lắc đầu, từ túi tiền lấy ra một cái khăn tay, mở ra đặt ở lòng bàn tay, Vạn Quý Phi vội vàng phóng tới, phát hiện còn chưa có chật, vì thế lại vui vẻ rạo rực chạy đi.
“Ta lại đi nhặt thêm một chút.”
Hoắc Duẫn Đình im lặng, sớm biết rằng thế này hắn sẽ không hỗ trợ.
Một lát sau, ráng chiều hoàn toàn nhập vào mặt nước, ánh chiều tà ở mặt biển nhẹ nhàng phiêu bồng.
Thân ảnh kiều nhỏ kia đang ngồi trên mặt đất, còn đang cố gắng lấy nhặt lấy nhặt để. Hoắc Duẫn Đình rốt cục nhịn không được hô qua: “Tốt lắm, phải đi !”
“Nga!” Nàng lên tiếng đáp lại, động tác dưới tay lại nhanh hơn. Một, hai, ba, ồ, thành công! Nàng đem vỏ sò bị một mảng bùn thật to dính nhặt lên, cao hứng chạy đến mặt biển tẩy sạch.
Khi chạy về, trong tay giơ đồ vật lên kia lên sướng miệng nói, như đứa trẻ thơ vui vẻ hô to: “Xem này! Cái này thật lớn thật đẹp!”
Bầu trời lấm tấm bụi màu tím, nương theo tia sáng nhợt nhạt dừng trên ngón tay trắng nõn thon dài của nàng chính là một vỏ sò lấp lánh sáng bóng.
Hoắc Duẫn Đình bất đắc dĩ: “Ngươi vì nó mà lâu như vậy?”
“Ân! Ngươi không thấy là nó rất được sao? Còn có màu tím đâu.”
“Là là, đi thôi.”
Trở lại trên xe, Hoắc Duẫn Đình tay ném lại cho nàng cái khăn tay chứa bao đồ tốt, đánh xe chạy đi.
Vạn Quý Phi đem khăn tay bảo bối cởi bỏ, liền dĩ nhiên thưởng thức những sắc màu tinh tế. Sau một lúc lâu, nàng cuối cùng cũng đem cái vỏ sò lớn kia nvào trong bao.
“Cái này cho ngươi .” Nàng dương dương tự đắc từ trong tay đưa qua cái gì đó nói.
Hoắc Duẫn Đình đưa mắt nhìn sang, “Hào phóng như vậy?” Không phải nói thực thích sao?
“Đương nhiên! Coi như là quà đáp lễ ngươi dẫn ta tới nơi này đi.”
Hoắc Duẫn Đình sờ sờ mũi, cười mà không nói.[ TNN: người ta hảo ngượng ngùng mà. O^__^O *** Đình: mắt lạnh*** ]
Vạn Quý Phi hồ nghi nhìn hắn một hồi, tổng cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ. Không biết có phải mình quá ngây thơ hay không? Kỳ thật hắn căn bản sẽ không để ý chút vật nhỏ ấy đâu, cho nên là nàng là một người tình nguyện?
(→_→)(→_→)(→_→)
Hết chương 6.1
|
|