|
Đăng lúc 26-9-2012 17:09:30
|
Xem tất
Định mệnh _Ngoại truyện 2: Lũ trẻ
Nắng nhẹ nhàng ấm áp trải nhẹ, soi sáng cả một không gian, làm ngày xuân như rực rỡ thêm. Hôm nay nhà Halver mở tiệc. Trong vườn lao xao tiếng trò chuyện, cười đùa và nghịch ngợm của người lớn lẫn trẻ nhỏ.
Cậu nhóc sáu tuổi có khuôn mặt đẹp như thiên sứ với mái tóc đen nhánh xòa xuống cả trán, đôi mắt nâu ánh lên vẻ tinh quái khi bước chân của cậu rón rén lại gần “đối tượng”. Một đòn chính xác, cái nơ nằm gọn trong tay cậu, làm xổ tung mái tóc dài mềm mượt. Chủ nhân mái tóc quay lại, giật mình vì đang ăn vụng bánh quy, đôi mắt đen to tròn long lanh nhìn dáo dác xung quanh, phập phồng thở. Để rồi khi ánh mắt trượt qua bóng người vừa vụt chạy đi, nó không kịp nghĩ, rượt theo ngay lập tức.
“Ramses, đứng lại đó. Trả đồ cột tóc cho em. Đứng lại!”
Thằng nhóc co giò chạy vẫn không quên quay lại, bắn cho con nhóc sau lưng nó một cái le lưỡi và ánh mắt nghịch ngợm. Rồi nó tăng tốc, chân guồng nhanh hơn. Sau một hồi, con nhóc đứng lại. Thở hồng hộc rồi nhìn “kẻ cướp giật” diễu qua diễu lại trước mặt nó, ánh mắt tóe lửa. Chợt nó nhìn sang bên, khuôn mặt đầy tức giận chuyển biến ngay lập tức. Khuôn miệng tươi tắn toe toét cười, xáp lại gần cậu nhóc đang ngồi chăm chú vào tờ giấy trước mặt.
“Anh Ransom…! Anh Ransom…”
Vốn biết gọi một tiếng không bao giờ có tác dụng, nhất là khi cậu đang tập trung, con nhóc gọi hai tiếng. Âm lượng tăng lên giữa hai lần gọi. Quả nhiên có tác dụng. Mái tóc đen ngẩng lên, hồ như vẫn chưa nhận thức xung quanh xảy ra chuyện gì.
“Hả?” Đôi mắt xanh nheo lại, có chút khó chịu vì bị chen ngang nhưng lại mỉm cười ngay khi thấy “kẻ quấy rối” là ai. “Lenvy, có chuyện gì không?”
“Ramses giật đồ cột tóc của em!”. Con nhóc nũng nịu.
“Chờ anh giải xong cái này nghen!” Năm phút sau, ngẩng đầu ra khỏi tờ giấy chi chít số, cậu nhóc đứng dậy. “Anh ấy đâu rồi?”
“Kia kìa”.
Theo ngón tay con bé, Ramses đang đứng cách đó chừng hai chục mét, ánh mắt đầy trêu chọc hướng về chỗ hai người, một tay hua hua “chiến lợi phẩm” .
“Anh lấy lại cho em nha!” Con bé hướng cái mũi hếch dễ thương về phía ân nhân tương lai, nhờ vả khi đã biết trước câu trả lời.
“Ừm”. Cậu bé gật đầu chắc nịch, chân chuẩn bị chạy về phía anh mình. Nhưng giọng Ramses truyền tới với vẻ đắc thắng kì lạ.
“Nếu em lấy được cái nơ còn lại, anh cho em gỡ thoải mái cái Ipad cũ anh chôm từ nhà kho chú Vlar”.
Ransom khựng lại, nhanh chóng quyết định giữa hai lựa chọn. Cậu mỉm cười, xoa đầu con nhóc kế bên, tiện tay giật luôn cái nơ còn lại. Cậu vụt chạy đến chỗ anh trai trước khi nạn nhân kịp phản ứng, nụ cười hiền hậu vẻ hối lỗi nhưng đôi mắt xanh lại ánh lên tia tinh quái.
“Anh xin lỗi nha Lenvy!”
Ramses khoác vai Ransom, cao giọng đắc ý. “Vậy mới là em trai của anh chứ”.
Hai anh em đứng gần nhau, chắc chắn không ai có thể phân biệt đâu là anh, đâu là em. Khuôn mặt hai cậu nhóc giống nhau như đúc, từ mũi đến miệng, màu tóc đến kiểu tóc. Chỉ khác ở nụ cười phóng khoáng, đôi mắt nâu ấm áp của người anh và đôi mắt xanh sắc sảo, nụ cười hiền không thể cưỡng lại của người em. Cô nhóc kia dĩ nhiên rất tức giận. Nhưng không giận lâu được.
“Em không giận anh đâu. Anh bị mua chuộc mà, em biết anh muốn gỡ cái Ipad của pa Vlar lắm, nên không sao. Nhưng em sẽ trừng trị tên Ramses chủ mưu kia!” Cô nhóc gằn giọng ở câu cuối, nghe trẻ con và tếu không chịu được.
Đằng xa, người lớn trong gia đình cũng đang trò chuyện rôm rả.
“Cậu xem thằng con lớn nhà cậu lại bắt nạt con gái tôi kìa”. Vlar hừ giọng, vờ giận.
“Ai bảo con bé dễ thương làm chi”. Christ bẻ lại, thuận tay cầm một trái táo đưa lên miệng, cắn.
“Anh thèm đến mức không đợi em gọt vỏ xong nữa à?” Dora tay cầm dao gọt trái cây, nhìn lên chồng.
“Anh để phần chỗ gọt cho bọn trẻ mà” Christ chống chế.
Dora khẽ lắc đầu, rồi lại quay sang nhìn Lylith. “Nghỉ tay đi em, Anh Vlar được giao nhiệm vụ nướng thịt mà. Anh ấy sẽ xoay sở được thôi”.
Christ bật cười lớn khi thấy thằng bạn đang loay hoay vì khói.
“Hắn từ nhỏ đến lớn nướng thịt bằng điện không hà! Chập mạch thì có thịt nướng ăn, cần gì phải nhọc công nướng kiểu này”.
“Sao cậu không phải làm cái gì hết vậy? Bộ chủ nhà thì được miễn à?” Vlar quay sang cau có nhìn thằng bạn.
“Tất cả những thứ chuẩn bị này một tay tôi làm hết đấy. Sinh nhật hai thằng con trai mà”
“Vậy sao tôi không được làm nhiệm vụ khuân vác đó nhỉ? Công việc khéo léo này quả thực khiến tôi có chút lúng túng” Vlar hậm hực, càng lúc càng cay mắt vì khói.
“Nhớ đó, sắp tới sinh nhật Lenvy, tôi cho cậu biết tay”. Vlar trả đũa…
Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục một cách vui vẻ, họ thỉnh thoảng lại ngó trông chừng bọn trẻ. Ông bà nội của hai nhóc sinh đôi thì ngồi ở một góc vườn, tận hưởng sự yên bình và hạnh phúc đong đầy không gian, thỉnh thoảng trao nhau một cái nhìn chan chứa tình yêu nồng ấm.
Khi tất cả mọi thứ đã sắn sàng, cặp sinh đôi thổi nến sinh nhật có hình số bảy to tướng được cắm trên cái bánh kem hình quả bóng. Rồi chúng háo hức mở quà. Một cái nơ đã trở lại trên tóc Lenvy, không biết cô bé đã làm cách nào để giành lại được. Cô bé cũng háo hức tham gia mở quà cùng cặp sinh đôi.
Chợt, một chiếc xe đỗ xịch trước nhà, có ba người bước ra. Một trong số đó là Carsie. Ai cũng nhận ra Carsie ngay khi cô vừa bước chân xuống. Carsie đã đi biền biệt hơn 7 năm qua, lâu đến nỗi New York không còn nhớ gì về tiếng tăm của cô nữa. Nay cô lại xuất hiện, hơn nữa, còn xuất hiện ngay tại biệt thự nhà Halver. Ai cũng bất ngờ, đăm đăm nhìn ba người đang tiến đến, không một cử động. Christ bước đến trước tiên, đón đường ba người.
Carsie, vẫn dáng người bốc lửa, màu mắt xanh lục nổi bật lên dưới sóng tóc vàng, nhưng dễ dàng nhận thấy cô khác trước kia nhiều. Sự khác biệt toát lên trong cái nhìn ôn hoà và vẻ ngoài giản dị. Không còn bầu không khí khó chịu, ánh mắt hách dịch và khinh người nữa. Christ nhận ra điều đó rõ hơn ai hết vì anh là người đã nếm bầu không khí đó hơn hai mươi năm. Nhưng anh chỉ lặng nhìn. Anh không quên những gì Carsie đã làm với anh và Dora.
“Chào anh”. Carsie ngượng nghịu cất tiếng, siết chặt bàn tay nhỏ bé của con gái. Cô bé trắng nõn như búp bê với những búp tóc vàng rực ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xanh lá trong vắt chăm chú quan sát xung quanh.
“Đến đây có việc gì không?”. Christ hỏi thắng.
Carsie cứng người, bàn tay cô khẽ run nhẹ, cô biết mình đã gây ra tội. Đã muốn đẩy Christ và Dora rời xa nhau và cô biết Christ không dễ dàng tha thứ cho cô. Rob choàng tay quanh eo vợ, âm thầm động viên cô.
“Chào anh. Tôi là Robert, chồng của Carsie. Cô ấy muốn xin lỗi anh với tư cách một người bạn lâu năm, mong anh lắng nghe”.
Christ nhìn Robert, thầm ngưỡng mộ vẻ đĩnh đạc và bình tĩnh toát ra từ cái nhìn đến dáng đứng của người đàn ông.
“Tôi nghe đây”.
“Em xin lỗi, em rất xin lỗi. Em đã nghĩ… anh… là của em. Em quá hách dịch và tự kiêu, thậm chí lúc đó suy nghĩ của em cũng chưa trưởng thành. Em thật sự hối hận. Và em đã suy nghĩ rất nhiều, em không muốn mất đi tình bạn với anh”. Carsie khẽ nói
“Vậy thì tại sao sau bảy năm, cô mới trở lại đây xin lỗi ?”
“Cô ấy…” Robert lên tiếng nhưng Carsie đã ngắt lời. “Để em nói, đây là việc em phải làm”. Carsie rốt cuộc cũng lấy lại được sự mạnh mẽ, cô nhìn thẳng Christ.
“Em đã bỏ nhà đi, sau đó gặp Rob và quyết định cùng anh ấy xây dựng một tương lai từ hai bàn tay trắng. Bây giờ chúng em sở hữu một cửa hàng nhỏ nhưng làm ăn phát đạt và một cô con gái năm tuổi xinh như thiên thần”. Cô ngừng lại, mỉm cười với cô bé bên cạnh mình
“Em từ bỏ cuộc sống xa hoa vì tình yêu. Em sống vì tình yêu và đến giờ em không hối hận vì quyết định đó… Khi đã biết yêu, em mới hiểu cảm nhận của anh lúc đó, khi tận mắt thấy người mình yêu bị người khác làm hại. Em ân hận, thật sự rất ân hận. Em muốn xin lỗi, nhưng điều kiện không cho phép…” giọng Carsie thoáng nghẹn lại.
“Chúng tôi lập nghiệp ở Mexico, bây giờ, cửa hàng tôi đang quản lý sẽ sớm có chi nhánh bên Mỹ. Và tôi quyết định đã đến lúc giúp vợ mình loại bỏ mối bận tâm nặng trĩu trong lòng”. Robert tiếp lời rồi khẽ ôm nhẹ Carsie vào lòng.
“Thành thật xin lỗi cô, Dora”. Carsie hướng mắt về phía Dora, người vẫn đang lặng im nãy giờ. Cô muốn nắm lấy tay Dora mà xin lỗi nhưng dường như Christ đang chắn cô khỏi vợ mình.
Dora nhìn Carsie, người lúc trước đã tổn hại đến cả cô lẫn Christ, nhưng cũng vô tình đẩy hai người họ lại gần nhau. Hơn nữa, ở Carsie cô không còn thấy vẻ hiềm khích khi xưa mà thay vào đó là nét dịu dàng phảng phất trên khuôn mặt và vẻ tĩnh lặng trong ánh mắt. Cô biết Carsie đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Mỉm cười và khẽ gật đầu, Dora bước đến bên chồng, choàng tay quanh anh, cất giọng vui vẻ.
“Carsie đã tỏ thành ý. Chúng ta vẫn làm bạn với nhau nha!” Cô đưa mắt nhìn Christ, âm thầm trao cho anh quyết định của mình. Christ nhìn cô, biết rõ quyết định của cô cũng chính là quyết định của anh. Anh gật đầu, trên môi anh nở nụ cười khi anh đưa tay sang bắt tay Carsie.
“Vẫn là bạn”.
Carsie siết lấy bàn tay anh một cách thân tình. Với Robert cũng vậy. Dora cúi xuống, nựng nịu cô thiên thần nhỏ bên cạnh Carsie. Lyith và Vlar từ lúc nào cũng tiến đến chào hỏi họ. Sự ngượng nghịu nhanh chóng được thay thế bởi sự thân tình. Họ hỏi han nhau đủ thứ, từ công việc đến cuộc sống và con cái. Carsie cực kì ngạc nhiên khi biết mình đến đúng vào ngày sinh nhật của hai cậu quí tử. Còn Kalista, con gái Carsie, thì thoắt đã lỉnh đi chỗ khác. Cô bé không thích chỗ đông người.
Cô bé tìm thấy một băng ghế thấp thoáng sau bụi cây và đi đến đó, nhưng nó phát hiện ra chỗ đó đã có người ngồi. Những tờ giấy chi chít số thấp thoáng trên bàn tay người lạ vô hình thu hút nó, Kalista len lén đứng sau lưng, nhìn bài toán đang giải dở một cách chăm chú. Hình như người này đang kiểm tra lại bài giải thì phải. Cô bé đoán anh ấy chắc chỉ tầm bảy tuổi. Kalista nhíu mày khi phát hiện lỗi sai, không kiềm được, cô bé lên tiếng.
“Trường hợp một phải loại bớt nghiệm. Ở trên bình phương hai vế của hệ, dùng dấu suy ra, vậy thì phải thử lại trước khi nhận. Điều kiện đầu tiên không đủ”.
Ransom giật thót, xoay hẳn người lại. Đập vào mắt cậu là những búp tóc vàng rực rỡ trên một khuôn mặt búp bê.
“Ai?”. Cậu chỉ bật hỏi được vậy.
“Kalista”.
“Tại sao ở đây?”
“Tìm một chỗ ít người”.
“Nhưng… nhưng đây là nhà tôi. Em là ai mà vào đây được?”. Lần đầu tiên Ransom nói lắp, cậu chưa từng gặp ai nói chuyện như cô bé này. Đôi mắt xanh không đáy kia chăm chú nhìn cậu đến nỗi cậu phải bối rối.
“Cha mẹ em đến gặp bạn cũ là cha anh” Con bé quả quyết khi nhìn cậu bé có nét quá giống chú đẹp trai vừa rồi khi mẹ nó nói chuyện.
“Vậy à?”
“Anh nên sửa lại đi”.
“Sửa cái gì? Chỗ này đúng rồi, là dấu tương đương chứ đâu phải suy ra, cần gì phải thử lại nghiệm”. Ransom đáp chắc nịch, đâu phải tự nhiên mà cậu được mệnh danh là thần đồng.
“Chắc chắn là suy ra. Anh phải loại một nghiệm”. Kalista cũng đáp chắc nịch không kém, đâu phải tự nhiên mà ai cũng nói cô là thiên tài.
“Em sai rồi”. Ransom cãi lại.
“Anh có thể hỏi lại cô giáo của anh mà”. Cô bé đáp gọn, rồi quay lưng định tìm chỗ khác thì Ransom đứng bật dậy. “Ở yên đó, anh đi hỏi cô Lylith”. Rồi cậu chạy vụt đi.
Kalista nhìn theo bóng dáng vừa chạy mất, vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt. Ở đây có cô giáo luôn à ? Cô giáo mà cũng ở thường trực nữa hả? Nhà này thật lạ! Rồi cô bé thong thả ngồi xuống ghế, mắt nhắm hờ, vẻ suy nghĩ.
Tiếng bước chân làm gián đoạn suy nghĩ của cô bé. Kalista mở mắt thì khuôn mặt người ban nãy hiện ra. Sao anh ta lại cười nhỉ? Chẳng lẽ cô nói sai sao?
“Anh hỏi xong rồi à?”
“Hỏi gì? Mà em là ai?”. Sao anh ta lại hỏi câu đó nữa nhỉ? Kalista thắc mắc. Đôi mắt anh ta có màu nâu, không phải xanh. Họ là anh em sinh đôi sao? Trang phục cũng khác nữa, trong thời gian ngắn thế này không thể thay trang phục nhanh như vậy được. Chắc chắn là anh em sinh đôi.
“Mẹ em là bạn của cha anh”.
“Tên em là gì?”
“Kalista”.
“Ừm. Tên đẹp đó, em cũng dễ thương nữa. Anh là Ramses, chắc em gặp em trai anh rồi nhỉ?” Cậu bé suy đoán. Kalista gật đầu.
“Nó giống anh lắm đúng không?” Cô bé lại gật đầu, cảm thấy bối rối kì lạ trước đôi mắt màu sôcôla ấm áp và nụ cười kia. Chưa có ai thân thiện với cô đến thế.
“Ramses”. Một giọng từ xa vọng lại thu hút ánh nhìn của cả hai.
“Chết, con nhóc đó tới rồi. Tạm biết em, hân hạnh được làm quen với em”. Ramses cúi đầu xuống, hôn lên má Kalista một cái rồi vụt chạy đi.
Kalista đỏ bừng mặt, tim khẽ đập dồn. Tại sao thế nhỉ? Cô bé chưa kịp nghĩ tiếp thì mái tóc màu hạt dẻ của Lenvy đã xuất hiện trước mắt. Tiếp tục màn chào hỏi
“Chị là Lenvy, chị sáu tuổi. Em bao nhiêu tuổi?”
“Năm tuổi”.
“Ừ. Chị phải lấy lại cái nơ đây, tạm biệt em!”
Rồi Lenvy chạy biến đi. Bị hai người huyên náo đó bắt chuyện, Kalista chưa kịp thở thì Ransom đã trở lại. Vẻ mặt cậu cho cô bé biết mình đã đúng.
“Thấy chưa?” Cô bé hỏi.
“Ừ”. Ransom hậm hực đáp. Quyết định không chịu thua, cậu lôi ra tất cả kiến thức mà một cậu bé bảy tuổi hiếm khi có, tranh luận với Kalista. Cô bé chấp nhận lời thách đấu, vẻ thờ ơ, nhưng màu hồng trên gương mặt vẫn còn chưa phai đi vì nụ hôn ban nãy. Ramses và Lenvy vẫn tiếp tục rượt đuổi nhau và đủ trò nhí nhố khác.
Tất cả hứa hẹn một tương lai thú vị ở phía trước cho bọn trẻ.
Ramses và Ransom, Lenvy và Kalista. |
|