|
2. Sao không phải là Lục Lệ Thành.
Yêu một người giống như đánh rơi một giọt nước mắt
Quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
Nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia
“Sao không phải là Lục Lệ Thành” là câu nói được thốt lên thảm thiết hầu như với tần suất mỗi chương một vài lần. Và cam đoan khi câu chuyện kết thúc, nó sẽ nhiều xấp xỉ với những lời cảm ơn người dịch.
Được ngòi bút của Đồng Hoa ưu ái, Lục Lệ Thành hiện lên với đầy đủ những hào quang chói lọi, chiếm hết sạch cảm tình của độc giả. Anh tài giỏi, đương nhiên, anh gần như là người đứng đầu trong công ty MG ở lục địa, mà công ty đó thì khỏi nói, không phải ai cũng dám nhìn chứ đừng nói là vào đó làm việc. Trong cuộc thi bóng rổ giữa các phòng ban, nhờ sự lãnh đạo xuất sắc của anh, đội bóng của anh đã gần như đánh bại đội bóng của Tống Dực. Anh đầy nỗ lực, đương nhiên, anh chỉ là một người xuất thân từ nông thôn, học trong một trường đại học bình thường, không có người chống lưng, anh dùng mười năm cần cù để từ một trợ lý lên được cái vị trí ngày hôm nay. Anh là mẫu đàn ông đáng được mọi người phụ nữ thích : không lăng nhăng bạ đâu yêu đó, biết nấu ăn, thầm lặng chăm sóc người con gái mình yêu, mẹ anh và các anh chị anh lại vô cùng quý người, quê anh là nơi lam sơn thổ tú. Tóm lại, Lục Lệ Thành hội tụ đủ cả những gì khiến mọi người yêu thích. Hơn thế nữa, anh lại dành cho Tô Mạn hết cả, thầm lặng làm hết thảy vì cô, thầm lặng bên cô trong giai đoạn cô gặp khó khăn nhất, và thầm lặng yêu cô.
Lục Lệ Thành tuyệt vời như thế, nhưng Tô Mạn không yêu anh. Không phải vì như người ta thường nói, nam bất hoại nữ bất ái, cũng không phải vì, vô duyên đối diện bất tương phùng, lại càng không phải vì "hận sao chẳng gặp khi chưa có chồng", đương nhiên lại càng không phải vì Đồng Hoa thích thế. Không, hoàn toàn không phải.
Xét về mặt tính cách, Tống Dực và Lục Lệ Thành thuộc hai tuýp người khác hẳn nhau. Tống Dực im lặng làm hết thảy, không cần ai phải quan tâm và thấu hiểu, tự dựa vào mình, không cần tới ai. Từ đầu tới cuối, câu Tống Dực nói nhiều nhất là "Thật xin lỗi", chỉ thế, không giải thích nhiều, không cần ai thương hại. Lục Lệ Thành thì ngược lại hẳn, là một người biết tiến biết thoái, biết nắm bắt cơ hội và dùng hết khả năng để đi nắm bắt lấy cơ hội đó.
Khi biết Tô Mạn yêu Tống Dực, để dứt bỏ tình cảm với Tô Mạn, Lục Lệ Thành đã quyết định điều Tô Mạn tới Mỹ, lại chấp nhận hò hẹn với Ma Lạt Năng, con gái của một vị cán bộ cấp cao, lại cư xử tốt tới nỗi làm cô tưởng lầm rằng anh yêu cô tha thiết, mỗi ngày gửi hoa tới tặng, mỗi ngày có thể nắm tay đi ăn tối, xem phim, chia tay có thể ôm một cái, và nếu không có chuyện gì xảy ra, anh có thể kết hôn với cô, rồi sau đó sự nghiệp dần dần thăng tiến.
Khi Tô Mạn đau khổ vì Tống Dực, Lục Lệ Thành nói với nàng, anh biết lý do vì sao Tống Dực lựa chọn Ma Lạt Năng, ngoài lý do cha cô ấy có một chức vụ cao hơn tỉnh trưởng ra thì anh không thể nghĩ ra một lý do gì khác. Tới khi biết Tống Dực đang nghiêng về phía Ma Lạt Năng, anh đã tìm mọi cách để có thể kéo Tô Mạn về phía mình. Anh dùng bí mật của Tô Mạn để ép không cho Tô Mạn rời khỏi công ty, để mình còn cơ hội. Anh dời chuyến bay của mình vào buổi sáng, để Ma Lạt Năng đi tiễn, để Tô Mạn không thể không về quê cùng anh. Anh giúp Tô Mạn cảm thấy vô cùng dễ chịu và thoải mái khi ở nhà mình, lại thật ngây thơ khi hỏi trợ lý của mình xem làm cách nào để khiến một người con gái thấy dễ chịu. Anh gợi chuyện, quan tâm hết thảy tới mọi việc của Tô Mạn. Chính anh là người biết Tô Mạn mang bằng cấp gì, quan tâm xem cha mẹ nàng như thế nào, lại cùng chia xẻ mối đồng cảm về người cha với Tô Mạn (trong khi ngay cả Ma Lạt Năng cũng không biết), bên anh, Tô Mạn có thể thoải mái thổ lộ hết thảy, phơi bày hết thảy con người thật của mình.
Khi cha mẹ Tô Mạn gặp nạn, anh bình tĩnh xử lý, giấu nàng và hỗ trợ nàng tới hết mức có thể, bên nàng khi nàng gặp khó khăn nhất. Khi Tô Mạn không chịu nhận tiền của anh, anh nhờ người khác đứng tên để ngầm mua lại căn nhà của nàng, không ngại dùng thủ đoạn để chiếm được thắng lợi trước sự giành giật của Tống Dực. Anh cố tình nhờ trợ lý mua một hộp thuốc để có thêm cơ hội một mình bên Tô Mạn. Anh dùng tên bài hát để thổ lộ với nàng “Because I Love You”. Anh không chịu chấm dứt liên lạc với Ma Lạt Năng để tự an ủi mình rằng, mình còn liên lạc một chút với nàng. Khi biết được Tô Mạn ở đâu, anh đã ngay lập tức chạy ngay tới.
Con gái chỉ là những người bình thường, cần một gia đình đầy yêu thương chứ không cần một vĩ nhân chỉ biết khắc khổ ôm chặt mọi thứ trong lòng, nên đương nhiên, hết thảy mọi người đều yêu Lục Lệ Thành. Chỉ tiếc là người Tô Mạn lựa chọn lại là Tống Dực.
Điều này có lẽ phải tìm ngược lại trong hồi ức của Tô Mạn. Nếu bạn đã đọc thật kỹ, thì tất bạn còn nhớ, trong hồi ức của Tô Mạn, Tống Dực là người con trai được đám nữ sinh hâm mộ nhất trong trường đại học, vì anh đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, anh lại học giỏi vô cùng. Tô Mạn cũng hâm mộ, nhưng cũng chỉ theo kiểu hâm mộ từ xa, tức là sau đó nàng sẽ gặp, yêu và kết hôn với một người bình thường, sau đó lúc ngồi nhớ lại những giây phút thanh xuân, nàng sẽ nói rằng, thuở xưa, nàng từng hâm mộ một người con trai tuyệt vời như thế. Hết thảy sẽ diễn ra như vậy nếu như không có một sự kiện đã xảy ra. Chỉ sau sự kiện đó, Tô Mạn mới thực sự yêu Tống Dực. Như vậy, đối với nàng, đẹp, tài giỏi, tốt bụng, yêu thương chăm sóc nàng, hết thảy không phải là những điều kiện tiên quyết có ảnh hưởng tới tình cảm của nàng. Hoàn toàn không, cho nên, không thể là Lục Lệ Thành.
Tôi đã đọc kỹ lại mấy lần, rốt cuộc, Tô Mạn có biết tình cảm của Lục Lệ Thành không ? Tôi nghĩ là có, chẳng có người con gái nào ngu ngốc tới mức không cảm nhận được tình cảm của một người đàn ông đối với mình, chỉ là giả vờ không biết mà thôi. Có thể, lúc Lục Lệ Thành dằn từng chữ “Because, I love you”, Tô Mạn còn mang nặng tình cảm với Tống Dực nên quay mặt đi không hiểu. Nhưng tôi biết, nàng biết tình cảm của Lục Lệ Thành, chắc chắn là biết, chỉ là không biết biết từ khi nào thôi. Nếu không biết, thì chắc chắn nàng đã không giấu bặt mọi tin tức với anh, không cho Ma Lạt Năng để lộ, cũng không cho phép cháu anh được nhắc tới.
Tôi cũng từng nghĩ, vì sao Tô Mạn lại lựa chọn quê của Lục Lệ Thành để tới dạy học. Có phải đơn giản chỉ là nàng yêu khung cảnh đẹp như tranh, cũng như con người hồn nhiên chất phác của nơi đó hay không ? Hay tận đáy tim nàng, nàng cũng định để cho số phận quyết định. Không biết có phải thật thế không, nhưng có lẽ cũng nên giả vờ là như thế để an ủi những fan của Lục Lệ Thành, rằng, đã từng có những lúc, Lục Lệ Thành có cơ hội để tới trước. Tiếc rằng, số phận cũng nằm bên Tống Dực, tiếc rằng, mãi mãi anh chỉ là người tới thứ hai.
Trong Honey and clover, Takemoto cũng đã từng thốt lên “Tôi đã bao lần tự nhủ, tôi đã suy nghĩ thật nhiều, một tình yêu không có kết quả liệu có ý nghĩa gì cơ chứ. Một cái gì đó sẽ mất đi, không có kết cục gì thì khác gì chưa từng tồn tại” Nhưng khi trên con tàu đi về Morioka, khi mở gói bánh mà Hagu đã chuẩn bị cho mình, cậu choáng người khi nhận ra, mỗi lát bánh đều được kẹp kèm với một lá cỏ clover 4 cánh, như những lời chúc đầy yêu thương kèm theo may mắn và hạnh phúc. Cậu ấy đã nhận ra : “Nhưng giờ tôi đã hiểu, tình yêu ấy hoàn toàn không vô nghĩa.” Tạo hóa công bằng lắm, và mỗi điều xảy ra với chúng ta đều mang một ý nghĩa nào đó, chỉ là, ta không nhận ra hay ta không muốn nhận ra, dù vậy, nó vẫn im lặng ở bên ta, và một ngày nào đó, ta phải thừa nhận, nó không phải là vô ích.
Những bí mật bị thời gian vùi lấp cũng như vậy, có đôi khi chúng lại trở thành những thử thách, mà chỉ có vượt qua những thử thách ấy, con người ta mới có thể vươn tới được hạnh phúc. Cuộc đời có bao giờ dễ dàng với ai. Cũng phải cảm ơn những bí mật bị hé lộ đó, vì nhờ có nó, con người ta mới khám phá được ra rằng, bản thân con người, vĩ đại hơn mình nghĩ rất nhiều. Thắng hay bại cũng chỉ là một kết quả mà thôi. Khi một cánh cửa đóng lại, những cánh cửa khác sẽ mở ra. Hy vọng Lục Lệ Thành có thể học Takemoto mà thốt lên rằng : “Tô Mạn, anh hạnh phúc vì đã yêu em.” |
|