|
Cuối cùng đã luyện xong 1400 trang word của Lãnh cung thái tử phi (Nhầm, hơn 1000 chứ, vì 47 chap đầu đọc ké nhà meoden ^^).
và thực sự muốn nói dân ghiền truyện nên đọc truyện này, convert rất dễ đọc a, dễ hơn đạo tình và thú phi (vì văn phong của tác giả rõ ràng hơn CN ^^, và bản cv có lẽ cũng tốt hơn, đọc TP nhiều đoạn mình phải đọc lại để hiểu nhưng truyện này thì đọc 1 lèo).
Thực sự khi đọc truyện này mình rất thích nữ chính, nhưng với các nam chính phụ (có 3 anh thì bình thường, không thích cũng không ghét anh nào, chỉ thấy cả 3 anh đều đáng thương. Nhưng cuối cùng có 1 anh được hạnh phúc nên chỉ thương 2 anh còn lại, híhí).
Và cả truyện cũng chỉ ấn tượng với 4 nhân vật mà thôi.
1. Long Y Hoàng: nhân vật nữ hiếm có của ngôn tình. Si tình, khôn khéo và cũng rất nhẫn tâm. Yêu hết lòng và hận hết tâm. Túm lại với tính cách như cô ấy mà không lên làm hoàng hậu thì quả đúng là quá uổng phí.
Rất thích câu này của Long Y Hoàng "Long Y Hoàng thừa nhận bản thân rất ích kỷ, ích kỷ đến nỗi đối đãi với cừu nhân của mình một cách tuyệt tình nhất.
Nhưng, trên đời này có ai dám nói rằng bản thân không ích kỷ? Không sinh tồn vì lợi ích bản thân mình?"
Đúng, mình không thích những kẻ nào trên miệng cứ bô bô "vì hạnh phúc của em/anh, anh/em nguyện làm tất cả, không tiếc hy sih bản thân mình".
Nguyên lại cuối cùng cũng chỉ vì bản thân mình thôi.
Mình thích những nhân vật thực dụng như thế.
Nhưng Y Hoàng cũng không hẳn là con người như thế. Thực tế cô làm tất cả mọi thứ đều cho người cô thương yêu.
Đầu tiên là việc "ẩn nhẫn hết mình với Phượng Trữ Lan". Mặc Trữ Lan đối với cô tàn nhẫn vô lý ra sao, cô vẫn hết sức cắn răng nhẫn nhịn, chỉ có 1 ý nguyện "không muốn mối quan hệ của 2 người xấu đi". Đó là cô suy nghĩ cho mối quan hệ 2 nước, suy nghĩ cho người dân Huyền quốc, suy nghĩ cho thúc thúc mà cô hết sức yêu qúy, cũng là vua Huyền quốc - Long Cảnh Lân, và cũng suy nghĩ cho 2 ca ca ở tại quê nhà.
Sau là việc hết sức tránh xa Phượng Ly Uyên. Bởi vì tình yêu của cô với Ly Uyên nên cô nguyện chôn chặt tình cảm trong tim xuống, trước mặt Ly Uyên cô nói những lời tuyệt tình, nhưng sau lưng lại âm thầm làm mọi thứ cho hắn. Bao nhiêu của hồi môn khi cô xuất giá được chính tay đại ca và thúc thúc lựa chọn từng món, cô âm thầm cho hết Ly Uyên mà không hé môi một lần.
Hắn bị độc phát, cô không màng thương thế do hắn bắn tên phá nát xương vai cô tạo nên mà vội vàng cắt tay lấy máu mình để giúp hắn giải độc.
Vì lời hứa "không đụng đến vợ hắn" mà dù bị Vân Phượng Loan hãm hại khiến cô thân đang mang thai hơn 6 tháng bị biệt giam lãnh cung tối tăm suốt 2 tháng, ngày ngày không người trò chuyện, hàng đêm ác mộng với những oan hồn oán phụ bủa vây xung quanh. Đến nỗi vừa ra khỏi lãnh cung mới một đêm cô đã sinh non Hàn Kỳ.
....
Cô đã vì Ly Uyên làm biết bao nhiêu là chuyện, nhưng đổi lại chỉ nhận được 1 tình yêu say đắm nhưng lại chưa một lần tin tưởng của hắn.
Hắn hết lần này đến lần khác phụ tấm lòng của cô.
Thực sự, người hiểu và tin tưởng cô từ đầu đến cuối có lẽ chỉ có Phượng Thiên Vũ, cậu em chồng mang tình yêu tuyệt vọng với Khuynh Nhan.
Làm mọi thứ vì Phượng Trữ Lan: Mọi việc cô làm cho Trữ Lan ban đầu không xuất phát từ tình cảm. Trước hết vì thân phận "hòa thân" của mình, nên cô nhẫn nhịn Trữ Lan hết mức, cho dù hắn đối với cô thế nào thì cô cũng vẫn muốn tẫn trọn nhiệm vụ của mình với cố quốc.
Và thứ hai là từ nỗi thông cảm : tình yêu. Cô biết được nỗi đau khổ khi yêu một người không thể yêu, họăc yêu một người mà mình không thể giữ đựơc, qua người thân và bản thân mình cô đã sâu sắc hiểu được "yêu là gì". Rồi sau đó khi cô có mang lần thứ 2, cô làm mọi thứ vì con mình. Cô không cần hắn làm chồng, nhưng con cô cần hắn làm cha. Vì 2 điều đó nên cô làm mọi cách để giúp hắn và Khuynh Nhan, thậm chí vì hắn mà một mình chấp nhận lời thách đấu của võ lâm minh chủ bất chấp nguy hiểm tính mạng 1 mình liều lĩnh tới hầm băng bảo toàn bằng được "thi thể" của Khuynh Nhan.
Và tất cả những việc sau này cô làm cho Trữ Lan, thì bắt đầu là cô làm cho gia đình của mình, sau đó dần dần là vì tình yêu dành cho hắn.
Cô là một người phụ nữ kiên cường, thông minh và khôn ngoan vô cùng. Cô cũng rất dịu dàng và cũng có những tình cảm rất chân thật.
Nhưng cô tuyệt đối không phải là một người nhân hậu, cô cũng rất độc ác, với kẻ có âm mưu bất chính với cô và những người cô thương yêu cô ra tay rất nhẫn tâm và dứt khoát.
Đó là Oanh nhi - kẻ rắp tâm muốn hạ độc cô và thai nhi trong bụng cô, kết quả nhận được 1 cái chết vô cùng thê thảm.
Đó là vợ chồng tên thầy thuốc giả - thực sự đọc đến chỗ này mình hơi ghê sợ Y Hoàng, bản thân cô đang mang thai nhưng cô không hề do dự khi ép người phụ nữ đang có thai 6 tháng kia uống độc dược do chồng cô ta điều chế.
Đó là Hòang hậu và vua vì sự vô tình và ác tâm với Trữ Lan, và mưu lợi bản thân mà chia rẻ mẹ con cô.
Đó là Vân Phượng Loan vì dám ra tay độc ác với cô, suýt khiến cho con cô trở thành cô nhi.
Đó là Trọng Cẩn vì dám có âm mưu bất chính với Phượng Ly Uyên.
Đó là Phượng Ly Uyên vì món nợ ơn cứu mạng với Mộ Dung Hách Nguyệt ...
thực sự nạn nhân của cô không hề ít.
2. Phượng Trữ Lan: Hình như khi đọc truyện ai cũng ghét nhân vật này vô cùng (ít nhất là nửa đầu), nhưng không hiểu sao mình chưa từng ghét hắn, chỉ giận hắn (nhiều khi giận đến mức muốn bóp cổ hắn chết cho rồi). Bởi những điều tàn ác và vô lý mà hắn đã làm với Y Hoàng. Nhưng nghĩ lại hắn cũng chỉ là 1 kẻ đáng thương.
Từ nhỏ đã phải tham gia vào hoàng quyền tranh đấu. Bị mẹ lợi dụng, bị cha hờ hững. Suốt 10 năm bị giam lỏng trong biệt viện, có lúc bị thương sắp chết nhưng không được 1 lần mẹ lẫn cha ghé mắt nhìn qua. Suốt ngày chỉ biết luyện võ tu văn. Không có tuổi thơ, không người kề cận.
Khuynh Nhan có lẽ là điểm sáng và chỗ dựa về tinh thần duy nhất cho hắn suốt những năm tháng ấy. Có người nói hắn là gay, có người lại bảo hắn là Bi. Nhưng hôm qua khi nghe một bạn trong hội đau tim trên FB nói : không phải đâu mà = = ảnh chỉ yêu Khuynh Nhan, mặc kệ người đó là trai hay gái thôi, chớ ảnh có đụng vô Ly Uyên hay boy khác đâu mà là Bi.
Mình mới ngẫm lại và thấy bạn ấy nói rất đúng. Đó chỉ đơn giản là yêu, mà không phận biệt người đó là người như thế nào, có thân phận gì. yêu thật lòng,yêu hết mình, yêu ghi tâm khắc cốt.
Cũng bởi vì quá yêu nên mới hận Y Hòang đến vậy, hận vì có Y Hoàng nên hắn không thể công khai sớm hôm cận kề người yêu dấu, không thể chính thức cho người ấy một danh phận để đứng bên mình.
Và vì không nắm bắt được tình yêu ấy mà không ngừng lừa dối bản thân, tìm hết thế thân này đến thế thân khác để lừa người lừa mình.
Và cũng vì quá bất an không nơi phát tiết mà hắn đã trút hết lên Y Hoàng.
Mãi sau này, khi hành động "xông vào hầm băng" của Y Hoàng mới khiến hắn tỉnh ngộ. Mới khiến hắn thừa nhận sự thật Khuynh Nhan đã chết và chịu nhìn nhận một cách công bình con người Y Hoàng
Thực ra, ngay từ đầu hắn đã là người rất rất hiểu Y Hoàng, so với Thiên Vũ không hề thua kém. Chỉ có điều hắn cố tình không chịu hiểu, cố tình nghĩ sai cho nàng, cố tình hành hạ nàng để giảm bớt những bất an trong lòng hắn.
Khi tất cả những bất an đó đã qua, thì hiển nhiên hắn trở thành bạn gần như tâm giao của Y Hoàng cũng không có gì lạ kỳ hay khiên cưỡng.
Hắn không chỉ 1 lần nói với Ly Uyên "ngươi đã từng tin tưởng qua nàng chưa".
Và lời nói sâu sắc nhất cũng là dài nhất hắn từng nói với Ly Uyên chính là : Ngươi có biết tại sao ngươi và Y Hoàng càng ngày càng xa cách không? Không phải bởi vì ngươi không yêu nàng đủ sâu đậm, cũng không phải bởi tình của nàng đối với ngươi không sâu sắc. Chỉ bởi vì ngươi khiến nàng quá thất vọng. Chuyện thứ nhất khiến nàng thương tâm là bởi vì ngươi cho đến giờ chưa bao giờ tin tưởng nàng, thứ hai là bởi vì ngươi không chịu hiểu đạo lý thiên vị Vân Phượng Loan, tất cả kết quả là bởi ngươi gieo gió gặt bão"
và lòng tin từ từ gây dựng, tình cảm từ từ bồi đắp. Chuyện gì tất yếu xảy ra sẽ xảy ra.
Nhưng lúc khiến mình thấy thương hắn nhất chính là lúc hắn ngỡ Y Hoàng đã chết. Với thân mang đầy thương tích (sâu thấy cả xương) hắn vẫn 1 mình 1 ngựa lao nhanh tới, và ôm cái thi thể chết cháy ấy chặt vào lòng: “Y hoàng, chúng ta sẽ sinh bao nhiêu nữ nhi…Nếu như sinh vào mùa xuân thì gọi con là Hoa Đào, vào mùa hè thì gọi là Hoa Sen, mùa thu thì gọi là Hoa Cúc- mùa đông thì sẽ là Hoa Mai, được không? Y Hoàng?… Nàng trả lời ta đi? Thích thì cứ gật đầu, không thích thì cứ lắc đầu… Ta sẽ không bắt nàng phải nói chuyện với ta nhưng mà nàng đừng có không để ý đến ta như vậy mà….
Trên đường mang xác về, vó ngựa hụt chân đạp trúng một cái hố khiến người ngồi trên lọang chọang, hắn vội vàng ôm chặt thi thể ấy vào lòng, nỉ non: “Y hoàng, nàng sao lại trở nên nhẹ đến vậy … lại không chịu ăn chứ gì , chờ khi trở về ta sẽ đuổi hết mấy tên…. đầu bếp đó, thay người mà nàng thích cho nàng.”
Và hắn mím môi không một giọt nước mắt, trên môi chỉ có nụ cười ẩn hiện, nụ cười ấy khiến cho ai nhìn vào cũng chua xót.
Và những lời hắn nói với Vân Phượng Loan dẫu người đọc biết Y Hoàng chưa chết nhưng vẫn khó lòng không thương cảm cho hắn.
Và bất chấp quy củ, bất chấp quyền lực hắn một mực chống đối cha mẹ quyết mang bằng được con mình về. Kết quả là 1 vết sẹo dài và vô cùng xấu xí để lại trên mặt bởi cha hắn.
Và sau này, vì để bảo vệ cho vợ con mình, hắn từ một người chỉ ước tự do không mê quyền lực đã chấp nhận leo lên con đường ấy.
và sự thấu hiểu và lòng tin của hắn đối với Y Hoàng, hắn xứng đáng có được hạnh phúc.
3. Phượng Ly Uyên: Nhân vật này có lẽ là người đáng thương nhất trong truyện. Vì hòang truyền tranh đấu mà mẫu thân bị người hãm hại, cha lại không cách nào cứu mẹ, khiến mẹ mất mạng oan uổng. Biến mất khỏi hoàng cung mười mấy năm, trở thành võ lâm minh chủ với vỏ bọc "hoa hoa công tử", ăn chơi vô độ. Nhưng trong lòng lúc nào cũng nung nấu nuôi dưỡng âm mưu trả thù.
Nhưng mọi thứ ấy đều tan nát kể từ khi gặp Y Hoàng. Vì nàng mà chấp nhận bỏ qua cừu oán bao nhiêu năm, bỏ giang hồ võ lâm chui đầu vào cái nhà tù quyền lực ấy.
Hắn là 1 người rất dịu dàng, vì nhớ lời mẹ năm nào mà hắn đối xử với "vợ" hắn rất tốt cho dù không hề yêu, tốt đến mức tất cả những người phụ nữ đó đều rơi vào tình yêu với hắn. Đó cũng là sai lầm của hắn.
Nhưng sai lầm lớn nhất đời hắn khiến hắn mất tất cả đó không tin tưởng Y Hoàng. Hắn yêu nàng sâu đậm khó kẻ nào sánh được, nhưng đáng tiếc hắn lại không hề có lòng tin vào người mình yêu.
Hắn có lẽ là nhân vật có kết cục bi thảm nhất trong truyện : mẹ chết, cha chết, vợ chết, con chết, bản thân cũng mất mạng bởi người mình yêu.
Tuy rằng hơi tàn nhẫn với hắn, nhưng có lẽ như vậy hắn sẽ thanh thản hơn. Nếu hắn vẫn sống thì cả đời hắn cũng chỉ toàn đau khổ, bởi hắn là kẻ quá mức si tình.
Khi hắn sắp chết, Long Y Hoàng nói sẽ mang hắn đến chôn cất nơi cố quốc của cô, để hắn gặp lại cố nhân. Hắn nói: "Phượng Trữ Lan ít nhất còn có nàng, còn có nàng cùng con của hắn... Hắn sẽ không cô đơn, cái gì đều cũng là của hắn -, cái gì đều là..." Phượng Ly Uyên lầm bầm lầu bầu, khóe miệng rõ ràng có một tia máu đỏ tươi.
Máu lướt qua cằm tinh mỹ phi thường: "Ta không cần đi đâu xa, Y hoàng, ta muốn bên cạnh nàng được không? nàng không cần phải nhớ kỹ ta, ta chỉ hy vọng sau khi chết cũng không phải quá xa nàng ... Y Hoàng, ta muốn thấy nàng, thấy từ xa là tốt rồi ..."
"Ta hiện tại... Chẳng sợ dù nhắm mắt lại đều có tưởng tượng ra bộ dáng của nàng... Để ta nhìn nàng thật rõ, kiếp sau, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ... Ta nhất định phải sớm hơn Phượng Trữ Lan một bước lấy nàng về, sau đó, sau đó chúng ta... Khụ khụ... Khụ khụ!" Mới nói chưa được nói một nửa, Phượng Ly Uyên đột nhiên ho khan, máu từ bên môi chảy ra càng thêm mãnh liệt.
4. Mộ Dung Hách Nguyệt: Phải nói như thế nào về nhân vật này đây nhỉ. Một kẻ có vẻ đẹp đến yêu mị, thậm chí đẹp hơn cả phụ nữ (nhưng không đẹp bằng Khuynh Nhan), khi hắn mang trang phục phụ nữ và trang điểm lên, đến phụ nữ cũng phải ghanh tị vẻ đẹp của hắn.
Hắn là 1 người rất ngoan độc, thủ đọan, lạnh lùng và "thích đùa". Đồng thời cũng là 1 tên sắc lang, 1 tên hoa hoa công tử, thậm chí biến nhà mình thành không khác 1 kỷ viện là bao.
Rất tiếc, hắn cũng lại không thoát khỏi 1 chữ tình.
Nếu Ly Uyên đáng thương, nhưng chí ít cũng đã có 1 đọan tình cảm hết sức sâu sắc của Y Hoàng (dù hắn không hề nhận thức), thì Tiểu Mộ Dung lại hòan toàn đơn phương, ôm trọn mối tình ấy đến lúc chết.
Vì Y Hòang hắn sẵn sàng giết chết hộ pháp thân cận của mình để cứu cô.
Vì hắn biết mạng hắn chẳng còn giữ đựơc bao lâu nên đã bất chấp tất cả tới gặp cô, để nói với cô những lời sau cuối: Y hoàng… Ta xin nàng, sau này cho dù phát sinh chuyện gì… Cho dù nàng ở bên cạnh ai, thì ta muốn nàng cũng đừng quên ta… Như vậy, chỉ cần như vậy cũng đã tốt lắm rồi…”
"Một lần sau cùng, sau này… Ta sẽ không bao giờ … xuất hiện trước mặt nàng nữa … chỉ là ta sợ ta sẽ quên mất nàng, Y Hoàng, nếu có một ngày ta quên mất bộ dáng của nàng, sẽ đau khổ lắm phải không?…" "Vậy hiện tại ngươi đã nhìn đủ rồi đúng không, nhìn đủ rồi thì lập tức cút cho ta!" Long y hoàng chỉ vào cửa, phẫn nộ ddeesn mức gần như quên mất ngôn ngữ.
"Nhìn không đủ, vĩnh viễn cũng nhìn không đủ, " Mộ Dung Hách Nguyệt lắc đầu, đầu ngón tay chạm lên hai gò má Long Y Hoàng, lập tức bị nàng dùng sức chụp được, Mộ Dung hách nguyệt không có vẻ diêm dúa lẳng lơ như ngày thường mà tinh khiết nhẹ nhàng như nước: "Y hoàng, sau này nhược không có ta, nàng thỉnh thoảng sẽ rất vui vẻ?"
"sống không bằng chết, mới là đau khổ nhất"
Và hắn cũng rất hiểu Y Hoàng "Nàng sẽ không giết ta, Y hoàng, nàng hạ thủ không được, bởi nàng thiếu ta một mạng."
Những lời hắn thốt lên trước khi chết khiến người khác thương tâm" "Ta nhớ... quá nhớ nàng... Thật sự, thật sự nhớ...quá nhớ nàng..."
"Minh yên... Ta hối hận ... Ta thật sự hối hận , nếu như không gặp nàng có lẽ sẽ tốt hơn, nếu như... ta sẽ chẳng phải nhớ nàng, sẽ tốt hơn không ..." Mộ Dung Hách Nguyệt dùng một chút khí lực sau cùng để nói chuyện, hơi thở mong manh ... thanh âm như có như không.
"Không cần nói cho nàng... tin ta chết, không cần lập bia mộ cho ta, không cần... Khụ khụ, không được để cho quá nhiều người biết tin này."
Một người rất chu đáo và kỹ lưỡng. Long Y Hoàng không biết, mấy ngày ngắn ngủi sót lại lúc Mộ Dung Hách Nguyệt còn sống, hắn cả ngày nhốt mình trong phòng, lật xem hòang lịch, tinh tế tính toán mỗi từng ngày lễ một của mỗi năm, thậm chí ngay cả ngày sinh của Kỳ Hàn (con Y Hoàng) cũng không bỏ sót, sau đó thảo năm phần thư cho 5 năm, chuẩn bị lễ vật cho mỗi ngày lễ trong 5 năm, cố ý ủy thác cho Minh Yên thay hắn nhắn nhủ.
Mộ Dung Hách Nguyệt không muốn để cho Long Y Hoàng biết hắn đã không còn ở trên nhân thế, hắn chỉ muốn trong trí nhớ của Long Y Hoàng hắn vĩnh viễn còn sống.
Mà hắn chuẩn bị một phần lễ vật sau cùng, là thiếp mừng màu đỏ, trên đó viết ngày hôn lễ của hắn, còn có tin tức hắn sắp thành thân.
Minh yên xem thiệp mừng, câu nói sau cùng trên thiệp mừng có ý tứ nói là nếu hắn đã thành gia, sẽ không thể tiếp tục liên lạc với Long Y Hoàng nữa, thiệp mừng này là tin tức sau cùng. Sau này, sẽ không tiếp tục có bất cứ … liên lạc gì nữa.
Minh yên biết đây không phải ý muốn của Mộ Dung Hách Nguyệt, nhưng trong buổi tối ấy, độc trên người hắn bắt đầu phát tác, không có cách nào tiếp tục viết được nữa, chỉ có thể lấy phương thức này để vội vã chấm dứt.
Hài cốt Mộ Dung Hách Nguyệt được hắn (Minh Yên) chôn trên một ngọn núi cao, theo nguyện vọng của hắn nên không lập bia mộ. Hắn từng nói qua, hắn thích đứng ở chỗ cao, bởi vì ở chỗ càng cao thì lại càng dễ dàng thấy được nàng...
Đọc truyện này lúc đầu thì mình có so sánh ít nhiều với thú phi, đặc biệt là Y Hoàng với Vân Khinh. Đơn giản vì mình thích Y Hoàng như thích Vân Khinh vậy.
Nhưng càng đọc thì mình lại có cảm giác giác như cách đây mấy tháng đọc bộ bộ kinh tâm. Cảm giác chua xót cho các nhân vật cứ trào dâng trong lòng theo mỗi câu mỗi chữ.
|
Rate
-
Xem tất cả
|