|
Đăng lúc 26-6-2015 22:13:39
|
Xem tất
Khi xem truyện cũng như xem phim, nhân vật mà tôi thích nhất là Thập Tứ a ca. Có điều cảm thấy trong phim có chút bất công, đoạn cuối là đoạn Thập Tứ ca thể hiện cái tình của mình đối với Nhược Hy nhiều nhất, nhưng trong phim lại lướt qua rất nhanh, ai chưa từng xem truyện sẽ chỉ nghĩ Thập Tứ ca đối với Nhược Hy chẳng qua cũng chỉ là cái tình bằng hữu chi giao mà thôi…
Thập Tứ a ca thoạt đầu là một nhân vật rất mờ nhạt, trong đám a ca, hắn chỉ là một cái tên thập thà thập thò xuất hiện nói vài câu rồi thôi… Thậm chí cảm thấy Cửu ca đáng ghét còn để lại nhiều ấn tượng cho người khác hơn là hắn.
Thời gian sau này Nhược Hy nhập cung, Thập Tứ ca cũng xuất hiện nhiều hơn một tẹo, nhưng lại chỉ nhớ được hắn là người của Bát gia đảng, thường gặp Nhược Hy để mắng mỏ vì không chịu ưng Bát ca của hắn.
Thời điểm hắn bắt đầu nổi bật… chính là khi hắn giả dạng người Mông Cổ đến gặp Nhược Hy nhờ giúp đỡ. Nhược Hy vì hắn mà lo lắng không ít, tình cảm hắn dành cho Nhược Hy cũng vì vậy mà tăng lên, một cô gái nghĩa khí như vậy, sao có thể khiến người ta làm ngơ được chứ… Hắn thích cô rồi nha, cô mà làm Bát tẩu của hắn thì đúng là hết sẩy!
Nhưng khi trở về kinh thành sau chuyến vi hành, Bát tẩu đâu không thấy, chỉ thấy Bát ca của hắn âu sầu ủ rủ… Hắn thích cô thật đấy, nhưng nếu so với tình cảm hắn dành cho Bát ca thì còn thua xa nhé… Thế là hắn mặc kệ cô từng giúp hắn cái gì, cứ thế hầm hầm đi hạch tội cô. Dám phụ tình Bát ca của hắn, lại còn lẳng lơ với Lão Tứ, đúng là không thể tha thứ được. Nhưng cái cô Mã Nhi Thái Nhược Hy này, hắn nói gì mặc hắn, tâm tư cô lúc nào cũng kín kẻ, khác thường… hắn chỉ ước mong chẻ được đầu cô ra để biết cô nghĩ cái gì. Cô ta ấy, dù có nghĩa khí đến đâu, có tốt đến đâu… đến cuối cùng vẫn là người luôn khiến hắn cảm thấy sôi máu vì bực bội.
Rồi lại một chuyến vi hành… cô ta dù vô tình hay hữu ý, lại đem cái mạng mình ra để liều bảo vệ hắn (đoạn đua ngựa cùng Mẫn Mẫn). Ngốc thật, hắn là Hoàng tử mà, có bị Hoàng a mã trách phạt thì cũng không đến nỗi phải chết, cô ta việc gì phải liều mạng như vậy chứ. Làm hắn lại thấy thích nữa rồi… Trước giờ luôn là thích, nhưng cũng vì luôn khắc khẩu nên thích thì thích, không bận tâm tìm hiểu tâm tư của Nhược Hy là gì, cũng chỉ giữ quan hệ ở mức xã giao bình thường. Nhưng nay hắn thật tâm muốn kết tri kỷ với cô, nhất là khi thấy cô đối với Thập Tam không khác gì người trong nhà. Hắn cũng muốn được như vậy, được cô đối xử một cách thật tâm, không kiêng dè, không khách khí… Nhưng cô lại không chịu mở lòng với hắn, cô nói hắn cái gì cũng suy trước tính sau, lúc nào cũng đem những cái lợi - hại chính trị ra để nói với cô, cô không thích… Không thích thì thôi. Hắn cũng đâu phải kẻ rỗi hơi đi cưỡng cầu tình cảm của người như cô.
Thế là hắn trở lại làm tên Thập Tứ ca như bình thường… Nhưng mà không bình thường nổi… Một bên là Nhược Hy mà hắn ngày càng yêu thích, một bên là Bát ca hắn xem như ruột thịt… Tại sao cô cứ phải giày vò Bát ca của hắn khổ sở, ngày ấy đã là yêu Bát ca, sao bây giờ lại liếc mắt đưa tình với Lão Tứ. Hắn thấy ghen, đương nhiên là ghen giùm cho Bát ca thôi (tự hắn nghĩ vậy chứ tui không có nghĩ vậy), thế nên hắn cứ liên tục xuất hiện, chặn đầu chặn đuôi, hạch tội Nhược Hy đủ điều… Thập chí trước mặt Lão Tứ, không ít lần cố ý làm điều “ám muội” cho Lão Tứ hiểu lầm Nhược Hy, cũng xem như là hả dạ được một chút.
Ngày tháng dần trôi, Bát ca cũng dần quên cô, hắn cũng thôi không muốn xen vào nữa… Nhưng rồi Thập Tam bị bắt… cũng chỉ là mưu đồ chính sự, hắn có lòng nhưng không có sức, cuối cùng cũng là không giúp được gì cho huynh đệ của mình. Nhưng cái cô Nhược Hy đó, lại một phen khuynh đảo trời đất (khuynh đảo lòng hắn thì có), lại dám cả gan vì một cô gái phong trần như Lục Vu mà liều mạng cầu xin. Hắn nhìn cô mà tự kiểm điểm lại mình, hắn liệu có được bao nhiêu dũng cảm cùng nghĩa khí trượng phu như cô. Ôi, tiếc rẻ làm sao, tại sao Nhược Hy cô lại không phải là nam tử kia chứ? Hắn nhất định sẽ dùng cả tấm lòng cảm phục này để kết giao, không chừng còn kết nghĩa huynh đệ cũng nên.
Khi hắn cùng Bát ca đội mưa đến thăm cô, thấy cô đang cùng Lão Tứ ôm nhau thắm thiết. Thôi rồi, vậy là lòng cô có người khác thật rồi. Hắn thấy héo sầu trong ruột quá, bởi lẽ Bát ca của hắn đau lòng lắm đây. Nhưng thôi, chuyện tình cảm nam nữ của cô hắn không muốn quan tâm nữa. Bây giờ trong mắt hắn chỉ có Nhược Hy trung can nghĩa đảm mà thôi, một người bạn đáng trân trọng, một người con gái đáng được hắn tôn sùng. Hắn thật lòng muốn biết, phân lượng của hắn trong lòng cô nhiều đến mức nào? Hắn không phải là người nhạy cảm, không thể nhìn vào mắt nữ nhi như cô mà đọc được tình cảm của cô, thế nên hắn quyết liệt mong cô nói thẳng ra với hắn. Cô vì Thập Tam ca có thể quỳ ở đây cầu xin, nếu đổi lại người bị bắt là hắn, cô có vì hắn mà cầu xin không?
Nói gần nói xa không qua nói thẳng. Được một câu trả lời thật tâm của Nhược Hy (đương nhiên cô trả lời là có), hắn cảm thấy trong lòng vui không tả xiết. Mặc dù cô nói rõ rằng dù người bị nạn là ai (không chỉ hắn mà cả Thập gia, Bát gia hay Tứ gia…), cô cũng đều sẽ làm như vậy… nhưng hắn vẫn thấy vui. Ít ra, trong đám a ca, hắn hay mắng chửi cô nhất, hay chọc cô khóc nhất, nhưng kết cục… không phải là vẫn xem trọng hắn sao?
Được rồi, đã là hảo bằng hữu… cô có thể xem trọng hắn như vậy, lẽ nào hắn có thể làm ngơ. Hắn cũng tới xin Hoàng A mã ban Lục Vu cho Thập Tam… Hoàng a mã chấp nhận thì Nhược Hy cô cũng coi như thoát nạn. A… Hoàng a mã giận rồi… bắt hắn đi phạt quỳ. Cũng không sao, hắn là sức trai tráng, quỳ một chút cũng không sao. Chỉ cảm thấy bất an trong lòng, vì cô là nữ nhi, quỳ lâu như vậy hẳn đã sức cùng lực kiệt rồi.
Kiếp nạn rồi cũng qua, sự đời biến thiên không sao kể hết… Thế cục bây giờ, hắn lại là kẻ được Hoàng a mã sủng ái nhất. Đùng một cái, Nhược Hy bị đánh cho bầm dập, rồi bị điều tới Hoán Y Cục làm việc… Hắn hỏi nhưng cô không trả lời, vẫn luôn là như vậy, lúc nào tâm tư cũng kín kẽ. Đã là điều cô không muốn nói, có cậy miệng thế nào cũng nhất định không nói. Đôi khi hắn nghĩ, hay xin Hoàng a mã huấn luyện cô thành gián điệp, bởi với cái tính khí “thà chết không khai” này ắt là dùng tốt lắm đây.
Thôi thì cô không nói cũng được, hắn cũng chả quan tâm, điều mà hắn quan tâm bây giờ là làm sao cứu cô ra kìa. Cũng đơn giản thôi, chỉ cần lấy cô làm trắc phúc tấn của hắn là được. Bây giờ trong đám a ca, hắn là người được sủng ái nhất, cơ hội để Hoàng a mã gật đầu cũng là cao nhất. Nhược Hy cũng đã là cá ở trên thớt, không thể từ chối, hơn nữa so với giặt đồ ở Hoán Y cục, lấy hắn không tốt hơn sao? Hắn không chỉ có thể che chở cho cô, thậm chí còn có thể rất thương yêu cô nữa. Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, hắn với cô vốn quan hệ đã tốt như vậy, lấy nhau về chắc chắn sẽ rất vui vẻ đây. Hắn càng nghĩ càng thấy lâng lâng, khi hắn lấy những người vợ trước, hoàn toàn không có cảm giác này. Giữa hắn và bọn họ chỉ là đạo phu thê, không có cái cảm giác tình cảm tràn trề như vậy.
Thế là hắn lựa lúc Hoàng a mã vui vui, liền cầu xin Hoàng a mã ban Nhược Hy cho hắn. Nhưng hắn không ngờ… Hoàng a mã lại lắc đầu. A… hắn không ngờ lại bị lắc đầu… sao mà hắn thấy thất vọng ngập tràn như vậy? Cảm giác rất là mất mát… không phải chỉ là một nhi nữ bình thường thôi sao, ừ thì có nặng ký hơn một tí, nhưng cũng không cần phải cảm thấy đau lòng đến mức này chứ. Hắn cảm thấy bất an rồi. Không cưới được Nhược Hy, thì ra là khiến hắn khó chịu thế sao?
Qua hẳn 1 năm, dù luôn bận rộn với bao việc chính trị, Nhược Hy vẫn là thứ khiến hắn canh cánh trong lòng. Năm qua hắn đã làm được không ít việc khiến Hoàng a mã vui lòng, lần này thế nào người cũng đồng ý với hắn. Vậy mà… lại lắc đầu tiếp… Hắn nản rồi nha, chỉ là một cung nữ thôi mà, Hoàng a mã có giận thì cũng giận đủ rồi chứ, sao phải đày đọa người ta khổ sở như vậy? Sao không chịu ban cho hắn, không phải là đang rất thương hắn sao, chỉ xin một cung nữ thôi mà, tại sao không ban cho hắn chứ?
Lại qua mấy năm, hắn lăn lộn trên chiến trường… Thỉnh thoảng Thập ca lại viết cho hắn mấy lời về Nhược Hy… vẫn đang là ở Hoán Y cục… nhắm mắt, mở mắt cũng đã 5, 6 năm rồi, tại sao vẫn chưa được tha chứ? Hắn đánh đông dẹp tây, mang chiến công lẫy lừng về dâng tặng cho Hoàng a mã. Hoàng a mã hỏi hắn muốn ban thưởng gì? Hắn chỉ xin một phần thưởng nhỏ thôi, một cung nữ quá lứa lỡ thì ở Hoán Y cục… Vậy mà Hoàng a mã lại lắc đầu lần nữa… Lần này lắc đầu vì cám cảnh, vì chán nản, chứ không phải là không đồng ý.
Hoàng A mã cho hắn thánh chỉ ban hôn, nhưng cõi lòng hắn tan nát rồi… Hắn chẳng muốn lấy Mã Nhi Thái Nhược Hy nữa. Hắn hận mình ảo tưởng, cứ luôn mơ đến ngày Hoàng a mã ban hôn, sẽ chạy ngay đến Hoán Y cục, nghênh nghênh cái mặt mà tiếp nhận sự biết ơn của cô. Nhờ Thập Tứ gia ta đó nha, cuối cùng cô cũng thoát được cảnh khổ này rồi nha. Làm trắc phúc tấn của ta, tha hồ mà cười cười nói nói, đảm bảo không bắt cô theo quy củ, muốn làm gì, thích làm gì… tùy nghi cho cô hết nha, miễn đừng làm mất mặt ta là được. Sau này nếu có lên ngôi thiên tử, cũng sẽ không bạc đãi cô, cho cô một lệnh bài, muốn xuất cung đi chơi đâu đó tùy nha, nhưng nhớ trở về bên ta là được. Vì thật ra… ta đối với cô cũng là có chút yêu thích đó.
Có thật là chỉ có chút yêu thích không nhỉ? Nếu chỉ có một chút, sao hắn lại thấy trong lòng hỗn loạn như vậy? Vừa giận, vừa hận, vừa đau… Nha đầu cô thật đáng ghét! Thà kháng chỉ chứ không thèm lấy ta? Mà lúc đó ta có đắc tội gì với cô đâu, đâu có chọc tức cô, đâu có khiến cô khóc… giao hảo rất tốt kia mà. Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài vì Lão Tứ ra thì còn có thể vì lý do nào khác chứ.
Thế là nhận xong thánh chỉ ban hôn, lập tức đến Hoán Y cục chất vấn. Thập Tứ gia xưa nay nôn nóng vội vàng, không dễ gì đợi được đâu ha.
“Ta khiến cô không vừa mắt đến mức thà ở đây chịu khổ chứ không chịu theo ta à?”
Nói đi, trả lời đi, chỉ cần cô nói rõ ra là cô ghét ta, ta nhất định sẽ không thèm đếm xỉa tới cô nữa. Nhưng mà Nhược Hy chỉ lẳng lặng cúi đầu
“Không phải do huynh, là do bản thân ta thôi”
Đương nhiên rồi, cô thì lúc nào cũng thích rước họa vào thân. Làm gì cũng không chịu suy nghĩ, lúc nào cũng để cho tình cảm lấn áp. Nhưng hắn là loại người nào chứ? Đường đường là Thập tứ a ca, có thể mấy năm nữa làm đương kim Hoàng thượng cũng nên, chẳng lẽ lại đi ép một cô gái mỏng manh như cô đi lấy hắn. Hắn không phải loại người thích dỗ dành con gái, sẽ không có chuyện ủy mị với cô đâu nhé. Thôi thì, khổ là do cô tự chuốc lấy, hắn làm được cái gì cũng là làm hết rồi. Tình cảm không thể cưỡng cầu, ngày nào cô nguyện ý thì đi theo hắn, không thì thôi, hắn thích cô thật, nhưng chí lớn vẫn là quan trọng hơn.
Hắn trở về chiến trường, lao vào chiến đấu, hy vọng quên đi những cay đắng mà Nhược Hy đã tạo cho hắn. Tin tức về cô hắn cũng không quan tâm nữa.
Sự đời trớ trêu… đại cục thiên hạ… cuối cùng lại là Lão Tứ lên nắm quyền, hắn hận tận xương tủy nhưng rồi cũng phải cam số phận… Hắn bị đày đến Tuân Hóa canh lăng mộ. Nhược Hy thì vẫn ở bên Lão Tứ, không danh không phận, vì cái thế cục bây giờ mà chịu không ít đau khổ trầm luân.
Rồi bỗng một hôm, Thập Tam ca báo cho hắn biết, Nhược Hy đồng ý rồi. Hắn cười khẩy một cái… Kể cũng mấy năm rồi mới lại thấy vui như vậy. Vui vì được cướp trắng trợn người đàn bà của Lão Tứ, bảo đảm Lão Tứ không tức hộc máu nữa thì thôi. Lại càng vui, vì có được Nhược Hy. Không phải là cái niềm vui tư tình nam nữ, chẳng qua chỉ là cuối cùng cũng lấy được cô, hữu danh vô thực… nhưng vẫn vui. Thì ra lấy được người con gái đó lại khiến hắn vui tới như vậy.
Lấy Nhược Hy về rồi, hắn mặc cô muốn làm gì thì làm. Cô không phải thích tự do, thoải mái sao… vậy thì cứ tự do thoải mái đi. Hắn tuyệt đối sẽ không để cô phải buồn đau thêm nữa. Cả đời cô không phải đã vì huynh đệ bọn hắn mà đau buồn rồi sao? Không cần phải buồn nữa, không cần phải đau nữa…
Mỗi ngày hắn đều tới thăm cô, nói mấy câu khách khí rồi về… Xem ra sắc mặt cô ngày càng tốt hơn rồi. Hắn mơ hồ nghĩ tới một ngày cô quên được Lão Tứ, biết đâu… cô thực sự chấp nhận hắn thì sao? Nhưng có lẽ hắn ảo tưởng thôi, cô đối với hắn chẳng qua không hơn một tên bằng hữu, hắn thậm chí muốn làm “tri kỷ” cũng còn chưa được nữa là tình quân?
Một hôm hắn luyện kiếm, cô đến đứng xem. Xem xong còn đưa khăn tay cho hắn lau mặt. A… hắn không thèm cầm đến chiếc khăn tay… cứ thế chìa mặt ra cho cô lau. Hắn thích vậy, mà nghĩ tới cái bản mặt Lão Tứ khi đọc được mật báo, hắn càng thích hơn. Nhàn cư vi bất thiện, càng nghĩ đến việc có thể trêu ngươi Lão Tứ hắn càng khoái trá, dù gì… hắn cũng rảnh mà… buồn chán nữa. Thế là hắn dắt tay Nhược Hy đi vào thư phòng, vừa đi vừa cười vừa nói, ra chiều vui vẻ lắm. Cũng may là Nhược Hy vốn không coi trọng lễ tiết, chứ khi nắm tay cô hắn cũng có chút e ngại là cô sẽ rụt tay lại, nhưng mà cô không làm vậy. Tay cô lạnh quá, hắn thật muốn nắm lâu một chút. Chợt nghĩ… à, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, không phải đây là lần đầu tiên hắn nắm tay cô sao? Cảm giác cũng thích nhỉ.
Rồi một hôm hắn buồn ơi là buồn, uống say bí tỉ, đến phòng Nhược Hy nói nhăng nói cuội rồi lăn ra ngủ… Khi tỉnh dậy thì hơi bất ngờ. Mình qua đêm ở phòng của Nhược Hy sao? Với người ngoài, chuyện đó sao mà bình thường. Nhưng với người trong cuộc, sao mà kinh thiên động địa dữ vậy ta? Lão Tứ đọc mật báo biết được chuyện này, không đập bàn đập ghế la lối một trận thì mới là lạ… Mà kệ Lão, lão càng tức không phải hắn càng khoái sao. Nhược Hy cũng có vẻ thoải mái. Thế là từ hôm đó, cứ vài hôm hắn lại đến ngủ phòng Nhược Hy… cùng nhau ôn lại biết bao kỷ niệm vui buồn. Lòng Nhược Hy rất phẳng lặng, khiến hắn dù có chút tà ý nào thì cũng đã bay đi sạch bách rồi.
Hắn thấy như vậy cũng tốt… Tình cảm giữa hắn và cô cũng gần đến mức “tri kỷ” rồi, hắn cảm thấy còn tốt hơn cả tình yêu… Cô yêu Lão Bát rồi Lão Tứ, kết cục không phải đều đau khổ sao? Hắn tuyệt đối không muốn lại là một nam nhân trong đời cô khiến cô phải đau khổ (dù là hắn có mơ cũng không được), chỉ muốn cho đến tận cuối đời, Nhược Hy cô vẫn nhớ đến hắn như là một nam nhân đã khiến cô cười, đã khiến cô vui, đã khiến cô có những tháng ngày đáng để sống…
Vậy mà cô lại không sống tiếp được. Bao nhiêu thầy thuốc đến đều lắc đầu nói một câu: “Dầu hết đèn tắt”. Thật là không thể chấp nhận được. Hạnh phúc… có cần phải ngắn ngủi như vậy không?
Nhược Hy… cuối cùng lại chết trong vòng tay của hắn… Hắn phẫn uất quá, biết gào biết thét với ai đây. Tại sao lại chết trước mặt hắn chứ? Hắn biết là cô sẽ chết, cô yếu lắm rồi mà, nhưng khi cô thật sự ra đi, hắn vẫn thấy trong lòng vô cùng đau đớn… Chỉ đến tận lúc này, hắn mới nhận ra rằng… thì ra mất đi người mà mình yêu, lại có thể đau đến như vậy. Thì ra một chữ yêu, nhiều năm như vậy, đến tận khi Nhược Hy mất rồi, mới có thể nhận ra… Thứ tình cảm này, bao giờ có thể quên? Hay sẽ đeo bám hắn đến hết cuộc đời, mỗi lần nghĩ tới, lại thấy nhói tim?
Hắn thua rồi… châm lửa hỏa táng cho Nhược Hy, hắn thầm nhủ với cô là hắn thua rồi. Dù cố chống cự đến đâu, hắn đến cuối cùng… vẫn là yêu Nhược Hy cô mất rồi.
|
|