|
Màu xám, xám đến lạnh lùng, xám bẩn bám trên nền trời. Xưa nay tôi luôn ngắm nhìn bầu trời, nhưng chưa từng nghĩ nó có thể đáng sợ như thế.
Tôi nhớ mang máng khi phim ra mắt, tôi đã lật đật đi xem trailer. Quả thật lúc đó, dù tôi thật sự muốn nhìn thấy Yukito trên màn ảnh, nhưng có một nỗi sợ cứ vây lấy. Đến độ dù dùng hết can đảm cũng không tài nào tiếp tục được.
Nói về thành công của Kokuhaku, người ta nói cũng nhiều rồi. Tôi cũng chẳng nói thêm làm gì. Dưới đây, chỉ là mấy dòng viết ra, để sau này đọc cũng bớt sợ hơn đôi phần.
Kokuhaku không phải là bộ phim để giải trí. Càng không phải bộ phim để ngẫm. Về cơ bản, theo lời kể của từng nhân vật, chúng ta cũng không cần thiết phải ngẫm nghĩ quá nhiều. Cái mà Kokuhaku mang lại, là nhìn. Là chứng kiến, để mà sợ. Không phải sợ Shuuya, cô Moriguchi hay Nao, mà là sợ cái phần tối trong chính con người mình, sợ hãi thực tại mà chúng ta bấy lâu trốn tránh, hoặc một tương lai không mong muốn có thể xảy ra. Suy cho cùng, Kokuhaku, thật sự đáng xem.
Tôi sợ hãi từ phút đầu tiên, khi cái lời giảng đều đều của cô Moriguchi vang lên, nhưng chẳng ai đoái hoài:
“Cô đã pha một chút đồ… Vào hai bịch sữa mà hai người này uống. Đó là mẫu máu nhiễm HIV của Masayoshi Sakuramiya”“…Thời gian ủ bệnh sẽ là từ 5 tới 10 năm. Thời gian đó đủ để các em suy nghĩ về những việc các em gây ra và nhận ra giá trị của cuộc sống.”
Bài học về cuộc sống, về sự tồn tại, về con người đó, đáng sợ. Đó thậm chí còn không gọi là một bài học. Đó là nỗi đau, sự dằn vặt và tuyệt vọng mà cô dùng để gửi đến học sinh của mình mà thôi. Đến độ tôi tưởng chừng như lớp da trên cơ thể mình gần như tróc ra, sợ hãi chính là như thế.
Rồi đến thầy Yoshiteru Terada. Tôi đã nghĩ mình sẽ lại như mọi lần, có thể say sưa ngắm nhìn nụ cười của Okada. Nhưng không. Cái đôi mắt trong veo, cả sự say sưa và nhiệt tình trong lớp học ấy, chẳng thể nào đủ. Thầy ôm trong mình nhiều thứ, nhưng đều quá dư thừa, thậm chí không cần thiết. Chăm chăm vào những việc mà chỉ nhìn thấy qua con mắt ngây thơ, để rồi chính học trò của mình trả lại cho một bài giảng quá đắt.
Naoki – Tôi nghĩ Naoki là con người đáng thương. Thậm chí là hơn cả Shuuya. Cậu ta thuộc tuýp người sống im lặng. Để rồi khi có chút ánh sáng lóe lên, liền bấu víu vào đó. Sống hết mình cho nó. Ngu ngốc, ngu ngốc và ngây thơ để rồi Shuuya đã chọn cậu, chọn cậu cho kế hoạch của mình. Mẹ của cậu chỉ chăm chăm bảo bọc cậu, để rồi chính tay cậu đặt bà ấy giữa vũng máu, không vùng vẫy nữa. Bà thôi dùng đôi bàn tay ấy ôm cậu vào lòng, trách móc sự đời. Nao à, cậu thấy thế nào nhỉ. Đâu mới là sống, đâu mới là chết?
Tôi yêu thương Mizuki. Yêu thương giây phút cô nhận ra mình thực lòng yêu Shuuya đến thế nào. Yêu thương vì cái cách cô bảo bọc, che chở Shuuya, đến tận giây phút cuối của mình
“Shuuya, cậu thật cô đơn”
Chẳng ai nhận ra điều này, trừ Mizuki. Chẳng ai cả. Đôi mắt vẫn mở to khi Shuuya giết mình, tôi nghĩ cô muốn nhìn Shuuya lần cuối, hay ít ra, để Shuuya biết vẫn có một đôi mắt dõi theo cậu. Những nhát búa giáng xuống, máu chảy. Cô vẫn chỉ nhớ đến cô Moriguchi, nhớ rằng không thể để ai làm hại Shuuya. Yêu thương, trong veo là thế.
Mình chủ yếu cap hình Shuuya mà thôi. Cả bộ phim, mình khóc, mình sợ, mình đau cũng chỉ vì một mình Shuuya. Cảm giác Shuuya cô đơn, thật sự cô đơn. Nhà kho cũ, tự mình gồng gánh trên vai tất cả mọi thứ. Khi cái dòng máu thiên tài chảy trong cậu, để rồi như thế, mẹ cậu đặt lên vai cậu thứ mà đứa trẻ 13 tuổi không đáng mang trên người. Người ta nghĩ cậu ác, người ta nghĩ cậu lập dị, người ta nghĩ cậu là kẻ sát nhân. Tôi nhìn cậu, một con người đáng thương.
Tôi đã khóc, khóc khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhỏ ấy đi lướt qua hành lang. Rồi cả đôi mắt trong veo ấy không còn ánh sáng. Tôi nhìn cậu, gào khóc giữa hàng trăm người, nhưng chẳng ai mảy may quan tâm, cho cậu một điểm tựa. Tôi thương cậu, khi đến cả mẹ mình, dù yêu thương rất nhiều cũng chẳng dám nói ra. Để rồi trông chờ một căn bệnh quái ác đến với mình, mới tin tưởng mẹ sẽ chịu gặp mình.
Rồi khi cậu lăn lộn trên sàn, gào thét như một con thú bị thương, bi thương dâng đến cùng cực, chỉ muốn giữ trọn bóng hình nhỏ bé đó. Shuuya ác, ác từ ánh mắt, lạnh lùng từ chính gương mặt thiếu nụ cười. Nhưng chính vì thế làm tôi thương, tôi muốn bảo bọc. Tôi không bào chữa cho Shuuya, chỉ muốn hỏi, lý do nào đẩy cậu đến con đường này. Cậu vùng vẫy, vùng vẫy mãi. Dùng cả sức bình sinh của mình mà tồn tại. Chỉ là, cậu cũng như ai, không muốn bị bỏ lại phía sau
Đúng, tôi thương Shuuya trên từng thước phim, từng ánh mắt, từng cái nhìn của cậu. tôi muốn chạy ra, ôm lấy cậu. Ngay đoạn cuối cùng ấy, khi tiếng nổ vang lên, hòa giữa máu và nước mắt, tiếng la đến xé lòng ấy, tôi đã muốn ôm cậu vào lòng. Cậu, suy cho cùng, cũng chỉ là vì muốn mẹ cậu chú ý đến mình, muốn mọi người đừng từ chối sự tồn tại của cậu mà thôi. Chỉ là, không ai chỉ cậu đi đúng đường.
Đến giờ phút đó, sống chết, còn có nghĩa lý gì. Đến giây phút đó, cậu mới biết, sống, biết mình đang sống, tim vẫn đang đập mạnh mẽ có khi còn đáng sợ hơn cả cái chết.
” Không ai nói với tôi giết người là sai”
Màu sắc và âm thanh, kể cả phần âm nhạc, hài hòa và u ám kỳ lạ. Nói tôi sợ có lẽ không đúng lắm, mà là ám ảnh. Ám ảnh cái dáng người nhỏ nhắn ấy lướt đi trong ánh sáng mờ nhạt, xám xịt.
Yukito diễn tốt, thậm chí là quá tốt. Khi từ khóc chuyển sang cười, cái điệu cười man dại. Rồi lại đau khổ, dằn vặt. Nụ cười nở, rồi lại tắt. Cậu là vai ác, vai một kẻ giết người. Nhưng kỳ lạ là dù trăm ngàn lý do, tôi cũng không ghét cậu được.
Gom góp trong suốt 106 phút phim, là cả một câu chuyện dài, một câu chuyện mà ở đó, mỗi nhân vật hiện lên, chồng chéo, đan xen. Để rồi tất cả họ đều có hình ảnh riêng của mình.
37 học sinh, xuất hiện xuyên suốt bộ phim. Sự thờ ơ lạnh lẽo, sự bạo tàn nổi bật lên trên nền trời. Hộp sữa bay, những đoạn băng dính trói kín Shuuya, đến cả sự xa lánh khi Shuuya gào khóc giữa hội trường. Lạnh lùng đến đáng sợ. Rồi tôi nhận ra, con người, chính là có thể đáng sợ như thế.
Tôi khâm phục, khâm phục tài dựng phim của Nakashima Tetsuya. Từng thước phim, khung hình, đến cả màu sắc đều lạnh lùng và u ám đến đáng sợ. Từ cận cảnh đến toàn cảnh, đến chụp bắt cảm xúc của từng diễn viên làm bộ phim ghi dấu mạnh mẽ. Và cảm ơn, cả 37 học sinh trong lớp học ấy, đến cả tuyến nhân vật chính đã cho tôi một bộ phim đáng nhớ.
PS: Yukito không ngẫu nhiên được Watanabe Ent mệnh danh là thiên tài nhỉ ?! |
Rate
-
Xem tất cả
|