Kites

Tiêu đề: [Series | K] In The Night Sky | Yuki | Complete [In trang]

Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 10-9-2011 12:06 AM
Tiêu đề: [Series | K] In The Night Sky | Yuki | Complete


Author: Yuki_Hooseki

Pairings: Nhiều couple

Disclaimer: Nhân vật có thể là chính họ nhưng số phận thì tùy thuộc vào Au (1 số one shot sẽ được lấy ý tưởng từ 1 số phim)

Rating: K

Category: Happy Ending hoặc cũng có thể là Sad Ending












Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 10-9-2011 12:10 AM
The first story
WHY???




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Doo Joon (Beast) & Lizzy (After School)

Disclaimer: Nhân vật thuộc về All My Love, nhưng kết cuộc thì là do au tự suy diễn...

Ost: Play Ur Love (After School)

Rating: K

Category: Sad

Summary: Em vẫn không thể hiểu tại sao anh chỉ nhìn thấy em vào lúc đêm xuống, còn vào ban ngày thì em dường như vô hình trước mặt anh dù rằng em vẫn bám theo anh từng giây từng phút ấy thôi... Doo Joon à, anh có thể nói cho em biết không???

Casting

Yoon Doo Joon as Yoon Doo Joon

1 chàng trai có thể nói là lụy tình đến ngốc nghếch, anh yêu Geum Ji và sẵn sàng làm "đầy tớ" cho cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng Geum Ji lại không hề yêu anh, đối với cô Doo Joon chỉ là 1 người bạn không hơn không kém...



Anh đã dốc toàn tâm toàn ý để yêu 1 người nhưng đối với người ấy tình yêu của anh không là gì cả. Hết lần này đến lần khác cô ấy đã bỏ mặc anh nhưng tại sao anh vẫn cứ mãi yêu cô ấy và lờ đi 1 người đang ở bên cạnh anh?


Lizzy (Park Soo Young) as Park Soon Deok


Là bạn trao đổi qua thư của Doo Joon ngày anh ở trong quân đội. Khi anh xuất ngũ, cô quyết định rời Busan để lên Seoul tìm Doo Joon với ước mong được trở thành bạn gái của anh



Em cứ luôn bám theo anh nhưng dường như đối với anh em là người không hề tồn tại... Rồi đến khi cô ấy thật sự rời bỏ anh... anh vẫn không hề nhìn thấy em cho đến khi mặt trời buông xuống... Tại sao chứ???


Son Gain as Hwang Geum Ji


Geum Ji luôn xem Doo Joon là bạn thân của mình nên cô luôn kéo anh đi mua sắm khi cô vui, đi uống vài ly rượu khi cô buồn, tâm sự với anh khi cô chán nản... Bản thân cô không hề biết rằng Doo Joon yêu mình và rồi khi biết được điều đó... cô đã quyết định ra đi...



Thật sự từ trước đến giờ tớ luôn xem cậu là bạn thân của tớ, tớ không hề để 1 rằng ánh mắt cậu mỗi khi nhìn tớ lại rất khác so với khi cậu nhìn Soon Deok... Nhưng Doo Joon à, tớ xin lỗi, giữa tớ và cậu không thể tồn tại 1 thứ gọi là tình yêu đâu...



http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8xMC8xMi84LzIvInagaMEODJkNzllZWMzNmMxNWUyZjk2ZmFmMTk2N2E4YTg4NDYdUngWeBXAzfFBsYXkgVXIgTG92ZXxBZnRlmUsICiBTY2hvInagaMEWeB2x8fDI


Em hiểu mà, em chỉ vờ như là chưa biết
Không, quả thật em chẳng biết bản thân mình cần gì cả
Chỉ sợ rằng sẽ mãi đánh mất anh
Anh bước đi, hòa lẫn vào nước mắt
Anh đừng đi, thiếu anh… em chẳng thể nào tồn tại


1 buổi tối yên bình như bao buổi tối khác… Soon Deok vừa dắt con chó của mình đi dạo về thì tình cờ cô nhìn thấy Doo Joon đang ngồi 1 mình trên sân thượng…

- “Doo Joon oppa, tối rồi sao anh không vào phòng ngủ mà lại ngồi đây?” – Soon Deok tiến lại gần hỏi nhưng Doo Joon vẫn ngồi đó, mắt anh nhắm nghiền lại và không hề trả lời cô

- “Oppa!” – Soon Deok 1 lần nữa gọi Doo Joon nhưng lần này cô gọi to hơn lần trước
       
- “Cô? Lại là cô à?” – Cuối cùng thì Doo Joon cũng chịu mở mắt ra… anh nghiêng đầu hỏi Soon Deok

- “Lại nữa sao?” – Soon Deok thầm nói. Sở dĩ cô nói như thế là vì từ khi Geum Ji đi du học và nói với Doo Joon rằng có thể mãi mãi cô không trở về thì bắt đầu từ lúc ấy Doo Joon lại trở nên rất kì lạ…

Đấy là lần thứ hai Geum Ji bỏ rơi Doo Joon rồi nhỉ? Nhớ lần trước khi Geum Ji nói thẳng với Doo Joon là anh không hề giúp được gì cho cô và trả lại tất cả đồ mà Doo Joon đã tặng… Anh đã trở nên “bất bình thường” 1 lần rồi còn gì… Lúc ấy anh ăn rất nhiều mà không hề biết no, luôn tỏ ra vui vẻ và coi như không hề có chuyện gì trước mặt mọi người… Nhưng có ai biết rằng khi đóng cửa phòng lại thì người con trai vui vẻ, lạc quan ấy lại gục xuống và òa khóc lên như 1 đứa bé lên 3… Nhưng lần này có vẻ khác lần trước nhỉ? Các thói quen hằng ngày không hề thay đổi, cơm cũng ăn đúng 3 bữa không dư… Chẵng lẽ anh đã thật sự từ bỏ Geum Ji?

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tất cả mọi người trong nhà mà thôi… Soon Deok hiểu điều đó rõ hơn ai hết vì chính cô cũng đã từng nghĩ như thế cho đến khi cô bắt gặp anh ngồi 1 mình trên cái sân thượng lạnh giá này vào tháng trước.

- “Này, sao không ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?” – Doo Joon lấy tay vỗ vỗ vào khoảng đất trống bên cạnh mình…

Tiếng nói của Doo Joon kéo Soon Deok trở về với hiện tại… Cô không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ ngồi xuống… Doo Joon bắt đầu trở nên kì lạ như thế này từ tháng trước, ngay sau cái ngày Geum Ji ra đi… Buổi sáng thì anh rất bình thường nhưng không hiểu sao khi màn đêm buông xuống thì anh lại trở thành 1 người hoàn toàn khác… giống như người bị tâm thần phân liệt vậy… 1 người vui vẻ hoạt bát ban ngày còn 1 người thì trầm lặng ít nói vào ban đêm… Hiện tượng này không thường xuyên xuất hiện, trung bình thì 1 tuần con người ấy mới xuất hiện 1 lần và lần nào cũng “biến mất” khi ánh bình minh ló dạng…

- “Bộ cô theo dõi tôi hay sao mà lúc nào tôi mở mắt ra cũng thấy cô vậy?” – Doo Joon quay sang hỏi Soon Deok với ánh mắt nghi ngờ

- “Theo dõi gì chứ? Em cũng ở đây mà…” – Soon Deok nhìn bâng quơ đâu đó, cô muốn lãng tránh đi ánh mắt của Doo Joon lúc này…

- “Vậy à… cô ở chung nhà với tôi sao? Vậy sao tôi không biết nhỉ? Mà nói thật cho cô biết… thật ra tôi đang thắc mắc 1 chuyện…” – Doo Joon thở dài rồi nhìn xa xăm lên bầu trời, dường như anh đang phải suy nghĩ về 1 điều gì đó

- “Chuyện gì?”

- “Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi ở nhà này nhưng lại không có chút kí ức gì về nó cả… còn nữa… mỗi khi tôi tỉnh dậy đều thấy mình ở đây và cô luôn là người xuất hiện bên cạnh tôi… Tại sao vậy?”

- “Anh thật sự muốn biết sao?”

- “Uhm…”

- “Được rồi, vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay… mỗi ngày anh hãy thực hiện 1 điều ước của em… em sẽ kể cho anh nghe 1 chuyện về anh… được không? A~ing!” – Vừa nói Soon Deok vừa đưa 2 ngón tay lên ngang mắt tạo thành 1 hình chữ V cùng với ngữ điệu A~ing rất dễ thương…

- “Ha… cô thật là…” – Nhìn thấy hành động đó của Soon Deok đột nhiên Doo Joon bật cười… 1 nụ cười đúng nghĩa đầu tiên sau ngày Geum Ji ra đi…

- “Cuối cùng anh cũng chịu cười rồi à?” – Soon Deok cũng mỉm cười… Phải, có lẽ người ta nói đúng, hạnh phúc là 1 thứ gì đó rất đơn giản và giờ đây hạnh phúc của cô chính là nụ cười của Doo Joon, 30 ngày Geum Ji ra đi là 30 ngày anh gượng gạo cười cho qua chuyện… Dù cho giờ đây người ngồi cạnh cô là Doo Joon nào đi chăng nữa thì đối vớ cô đó cũng là 1 điều tốt… không phải cho cô mà là cho chính bản thân anh…
       
Rồi “con người ấy” mỗi ngày mỗi xuất hiện nhiều hơn và cứ thế cho đến hơn 1 tháng sau dường như đêm nào con người ấy cũng xuất hiện và mỗi lần như thế anh ta đều ngoan ngoãn thực hiện những điều ước vô lý và ngốc nghếch của Soon Deok … Sở dĩ gọi những điều ước ấy là vô lý và ngốc nghếch bởi vì quả thật những điều Soon Seok muốn anh làm cho cô rất trẻ con và không có gì gọi là khó để thực hiện cả… Ban đầu anh cứ nghĩ rằng cô sẽ bắt anh trèo đèo vượt suối hay hái sao trên trời cho cô… nhưng không, những điều cô muốn anh làm cho cô chỉ là những chuyện rất đơn giản… nào là yêu cầu anh cõng đi 1 đoạn đường, nào là cùng nhau mặc áo đôi… còn không thì yêu cầu anh ăn những món ăn do chính tay cô làm… đôi khi chỉ đơn thuần là cùng nhau nắm tay đi dạo quanh công viên… Những điều ước đơn giản đến lạ kì…

Và hôm nay cũng giống như những đêm khác… anh lại lặng lẽ xuất hiện trên sân thượng và bên cạnh anh vẫn là cô…

- “Này nhóc A~ing, hôm nay em muốn anh làm gì cho em đây?” – Doo Joon mở mắt dậy và lập tức quay sang hỏi Soon Deok

- “Anh lại đến rồi à? Mà… anh còn muốn thực hiện những điều ước của em sao? Không phải anh đã biết hết tất cả về con người mình rồi sao, Doo Joon “ban đêm”?” – Soon Deok quay sang mỉm cười tinh nghịch nói với Doo Joon

- “Phải, quả thật trong thời gian qua, em đã cho anh biết tất cả về con người “ban ngày” của mình, và dần dần anh cũng đã nhận thức được điều đó… Anh biết “anh ta” đối sử rất tệ với em… Có phải không?”

- “Không đâu anh à, Doo Joon “ban ngày” đối xử với em rất tốt mà…”

- “Em muốn giấu anh sao? Anh nhận thức được đấy… tuy em không nói ra nhưng anh vẫn cảm nhận được… dù gì anh vẫn là 1 nửa của “anh ta” mà… Lúc trước anh cũng hay suy nghĩ, tại sao em cứ hay bắt anh thực hiện những điều ước “tầm thường” đến vậy… Nhưng bây giờ thì anh đã hiểu… em muốn anh thay anh ta làm những chuyện mà “anh ta” không muốn làm với em có phải không?”

Không biết từ lúc nào mà Doo Joon “ban đêm” biết được điều đó… nhưng đó cũng không hẵn là sự thật bởi vì Doo Joon “ban ngày” đâu phải là chưa bao giờ mặc áo đôi với cô… cũng đâu phải chưa bao giờ cõng cô trên lưng… Chỉ khác nhau là những lúc ấy Soon Deok phải ép lắm anh mới miễn cưỡng làm… Còn đối với Doo Joon “ban đêm” thì anh lại thực hiện những điều đó 1 cách rất vui vẻ…  

- “Hì… từ bao giờ anh biết được điều ấy vậy?”

- “Anh không hiểu sao “cậu ta” lại không yêu em nữa?” – Doo Joon lờ đi câu hỏi của Soon Deok rồi ngồi tựa lưng vào tường nói

- “Sao ạ?” – Soon Deok hơi ngạc nhiên về lời nói của Doo Joon… Câu nói ấy của anh đột nhiên làm cho Soon Deok nghĩ đến nhiều điều… Phải rồi... tại sao Doo Joon kia lại không thích cô chứ, mỗi lần cô ở bên cạnh anh là anh đều tránh né, những gì cô làm anh đều cảm thấy bực bội và khó chịu dù cho đó là điều tốt cho anh… Nhớ có lần anh thi đấu thua và trở nên biếng ăn… cô đã vất vả làm rất nhiều món ăn ngon, thậm chí cực khổ bắt gà và leo lên núi hái nhân sâm để nhờ bà Young Ok nấu cho anh ngồi gà hầm ngon nhất cốt chỉ mong Doo Joon có thể ăn uống bình thường trở lại… Nhưng tất cả công sức của cô đều đổ sông đổ biển vì dù cho món gà hầm ấy có ngon đến đâu đi nữa và tình cảm của cô có sâu nặng đến đâu đi nữa thì cũng không bao giờ sánh được với món cơm trộn đơn giản của Geum Ji cũng như tình cảm mà anh dành cho cô ấy… Thật sự Doo Joon đâu biết rằng Soon Deok đã khóc rất nhiều vì anh, ngoài mặt thì lúc nào cũng “A~ing” rồi làm ra vẻ dễ thương, đáng yêu nhưng bên trong lại đang rất buồn vì phải níu kéo 1 tình yêu trong vô vọng… Điều đó có lẻ là điều duy nhất cô và anh giống nhau… hai con người đều lụy tình đến kì lạ…

- “Oppa à…” – Soon Deok gục đầu lên vai Doo Joon mà nói, có vẻ như công việc ở học viện hôm nay đã khiến cô quá mệt mỏi rồi - “Tại sao… anh chỉ nhìn thấy em tồn tại bên cạnh anh khi đêm xuống, còn ban ngày thì không?”

Doo Joon nhìn sang Soon Deok thì thấy cô đã ngủ say mất rồi… chợt 1 nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Doo Joon rồi anh từ từ cuối mặt mình xuống và thì thầm vào tai Soon Deok

- “Vậy… em có muốn anh luôn nhìn thấy em dù cho đó là ban ngày hay ban đêm không, nhóc A~ing của anh?”

---------------------------------------------


I just wanna stay with you babe…
I just wanna stay with you babe…
I just wanna stay with you babe…

Tiếng chuông báo thức vang lên khiến Soon Deok tỉnh giấc… Thế là 1 buổi sáng lại đến và điều đó cũng có nghĩa là “anh” đã đi rồi nhỉ? Soon Deok ngồi dậy với gương mặt chưa hoàn toàn tỉnh ngủ… cô cứ ngồi thừ người trên giường với đôi mắt nhắm nghiền lại… Không hiểu sao ngày hôm nay cô không muốn thức dậy chút nào cả… Có phải vì không có “anh”?

- “Nhóc A~ing… dậy ăn sáng đi nè, rồi còn dắt Doosil đi tập thể dục nữa này…” – 1 giọng nói quen thuộc vang lên và đương nhiên theo phản xạ của 1 con người vẫn còn ngái ngủ thì chỉ có thể đáp trả bằng 1 tiếng “Vâng” nhão nhẹt mà không hề phát hiện ra điều gì đó bất bình thường ở đây…

- “Nhóc A~ing…” – Tiếng gọi ấy lại 1 lần nữa vang lên

- “Vâng em nghe rồi mà…” – Soon Deok vừa trả lời vừa nằm vật xuống giường… - “Mà khoang đã… A~ing” – Nhưng chưa đầy 5s sau đó cô lại ngồi bật dậy và chạy ra khỏi phòng

- “Nhanh lên nào, ăn sáng xong anh và em sẽ cùng đi làm…” – Doo Joon nói trong khi đang loay hoay dọn đồ ăn ra bàn

- “Oppa… sao… sao hôm nay anh…” – Soon Deok ngập ngừng bước ra khỏi phòng…

- “Là anh đây…”

---------------------------------------------


Thời gian dần trôi… ngày lại qua ngày… Con người “ban ngày” của Doo Joon đã hoàn toàn bị giấu vào trong và thay vào đó là 1 Doo Joon “ban đêm”… Không ai trong nhà biết điều đó cả, họ chỉ thấy dạo này Doo Joon hơi khác so với bình thường và điều đáng ngạc nhiên hơn là họ không còn nhìn thấy cái cảnh Soon Deok ngày nào cũng bám theo Doo Joon và bị Doo Joon xua đuổi nữa… Mà thay vào đó là 1 cảnh tượng rất dễ thương trong mắt mọi người… Doo Joon ngày nào cũng chăm sóc và lo lắng cho Soon Deok rất cẩn thận, sáng thì hai người cùng đi làm, chiều về lại tay trong tay đi dạo quanh công viên… Dường như đối với Soon Deok… khoảng khắc ấy là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời cô, vì tất cả những gì cô mong ước Doo Joon đã giúp cô hoàn thành… nhưng… đâu đó trong trái tim Soon Deok vẫn còn 1 khoảng lặng… cô không thể giải thích nỗi cảm giác của mình lúc này… Park Soon Deok… không phải đây là tất cả những gì mày muốn sao? Vậy tại sao bây giờ mày lại cảm thấy khó chịu và xa lạ như thế này?

- “Nhóc A~ing… em sao vậy?” – Doo Joon ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy Soon Deok đứng thừ người trước cổng nhà

- “Oppa, em có chuyện muốn nói với anh…” – Soon Deok nghiêng đầu nhìn Doo Joon với ánh mắt buồn bã…

- “Có chuyện…” – Doo Joon chưa kịp nói thì đã bị Soon Deok kéo lên sân thượng…

Hai người đứng đó rất lâu… không ai nói với ai bất kì câu nào và rồi cuối cùng Soon Deok cũng lên tiếng…

- “Oppa à… Anh… có thể thực hiện cho em 1 điều ước nữa không?” – Soon Deok quay lại nhẹ nhàng nhìn vào mắt Doo Joon

- “Ngốc ạ, đương nhiên được rồi… vậy hôm nay em muốn anh làm gì cho em đây?” – Doo Joon mỉm cười xoa đầu Soon Deok nói

- “Oppa, anh… anh có thể trả lại Doo Joon kia cho em không?” – Vẫn ánh mắt đó nhìn Doo Joon, nhưng giờ đây trái tim Soon Deok như đang bị ai đó bóp nghẹn… Cô đã tự giằng vặt bản thân rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này… Bởi vì 2 lý do… 1 cho anh và 1 cho cô…

Lý do thứ nhất – Lý do dành cho anh: Cô nhận thấy rằng mình không thể quá ích kỹ cứ mãi giữ lấy Doo Joon này ở cạnh mình… cô cần phải trả lại Doo Joon cũ cho mọi người, cho gia đình anh, cho bạn bè anh… Dù cô biết rất rõ 1 điều là nếu như Doo Joon kia trở lại thì cô sẽ không còn được anh kêu bằng nhóc A~ing nữa, cũng không còn được cùng anh tay trong tay dạo quanh công viên nữa… Nhưng cô vẫn mặc kệ tất cả… Vì từ trước đến giờ những điều cô làm đều là vì Doo Joon, cô không quan tâm rằng bản thân mình sẽ đau khổ đến thế nào, cũng không cần biết cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao… Tất cả chỉ vì cô yêu anh và mong anh hạnh phúc…

Và lý do thứ 2 – Lý do ích kỷ của riêng cô: Cô không muốn chỉ 1 phần con người anh yêu cô, điều cô muốn là từ đầu đến chân, cả con tim và lý trí của anh đều hướng về cô… Đó có phải quá ích kỷ hay không? 1 nửa vẫn không đủ sao Park Soon Deok? Có lẽ mọi người vẫn cho rằng cô ngốc nghếch và lụy tình… nhưng kẻ ngốc nghếch và lụy tình ấy vẫn mong muốn có 1 tình yêu đích thực và hoàn hảo dành riêng cho mình… Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là… Cô vẫn rất yêu Doo Joon “kia”… đó là điều duy nhất không thể thay đổi…

- “Nhóc A~ing… em vừa nói gì vậy?” – Doo Joon ngạc nhiên mở to mắt nhìn Soon Deok

- “Em xin lỗi, nhưng em không còn cách nào khác, dù cho anh có làm gì đi chăng nữa thì em vẫn cảm thấy có 1 khoảng trống trong tim em… với lại… với lại… em cần trả 1 Yoon Doo Joon thật sự lại cho mọi người…”

- “Vậy có nghĩa là dù cho anh làm bất cứ điều gì thì vẫn không thể thay thế tên Doo Joon kia sao?”

- “Oppa, em xin lỗi…”

- “Vậy dù cho em sẽ phải chịu đau khổ khi anh ta quay lại?”

- “Em chấp nhận điều đó…”

- “Từ trước đến giờ… chưa bao giờ anh thất hứa với em và bây giờ cũng vậy, anh sẽ thực hiện điều ước của em… Nhưng xin em hãy nhớ rằng… trên thế giới này vẫn luôn tồn tại 1 người yêu em… đó chính là anh… 1 Yoon Doo Joon chỉ nhìn thấy mỗi em khi màn đêm buông xuống…” – Nói xong Doo Joon tiến lại gần Soon Deok và đặt lên môi cô 1 nụ hôn… Nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng của họ… - “Vĩnh biệt em… nhóc A~ing của anh…”

Ngay khi nói xong Doo Joon gục xuống trên vai Soon Deok… lúc này trên khóe mắt cô… những giọt nước mắt đã lăn dài từ lúc nào không hay…

- “Oppa, không phải là em không yêu anh… nhưng em không đủ tự tin rằng em sẽ giữ được anh cả đời… em sợ… sợ 1 ngày em thức dậy, bên cạnh em không phải là anh mà là tên ngốc chỉ biết làm em khóc và đau khổ… Em nghĩ đến lúc đó cả anh và em đều sẽ không thể chấp nhận được điều đó… Thà là ngay bây giờ em buông tay… anh à!

---------------------------------------------


Sáng hôm sau Doo Joon thức dậy trong căn phòng của mình với cái đầu nhức như búa bổ… Anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra… thời gian như ngừng lại với anh ngay đêm đó… Anh bước ra khỏi phòng và nhìn quanh… Căn nhà… mọi người… dường như không có gì thay đổi… Mà không… có 1 chút gì đó thiếu vắng… A~ing… Phải rồi… Park Soon Deok…

- “Con dậy rồi à?” – Mẹ của Doo Joon hỏi khi thấy anh bước ra khỏi phòng

- “Dạ” – Doo Joon nhìn mẹ mình rồi gật đầu

- “Ya, thật sự con đã làm gì con bé vậy hả?” – Mẹ của Doo Joon tức giận hỏi

- “Gì là gì ạ? Mà con bé nào?” – Doo Joon nhìn mẹ mình ngạc nhiên

- “Còn hỏi nữa hả? Thì con bé Soon Deok chứ ai? Không hiểu hai đứa làm gì… rõ ràng hôm qua còn nắm tay nhau vui vẻ đi chơi, vậy mà sáng nay con bé dọn đồ đi mất rồi” – Giọng nói của bà càng lúc càng lớn hơn

- “Dọn… dọn đồ?” – Doo Joon dường như không tin vào những gì mẹ anh nói… Anh liền chạy vào phòng của Soon Deok để kiểm tra… nhưng quả thật căn phòng đã trống không…

Hẫng lại 1 giây rồi sau đó anh lập tức chạy ra đường tìm cô… Chạy mãi, chạy mãi… bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại như thế này vì rõ rằng khi cô ở bên cạnh anh, anh luôn cho cô là phiền phức vậy thì đáng lẽ ra khi cô đi anh nên vui mừng mới phải chứ? Nhưng dường như có 1 động lực nào đó khiến đôi chân anh cứ chạy… nó chạy không ngừng… chạy qua hết con phố này đến con phố khác… và rồi dừng lại khi nghe được 1 tiếng động rất mạnh… 1 cô gái đã bị chiếc xe đâm phải và không thể qua khỏi… bên cạnh cô là 1 chú chó và trên tay cô vẫn đang cầm 1 tấm hình lúc bé của 1 chàng trai

Bỗng nhiên ngay lúc đó những dòng ký ức không biết từ đâu lại ùa về…

- “Oppa à… đã qua 12 giờ rồi, qua lễ trưởng thành của em mất rồi…” – Soon Deok mếu máo nói

- “Con bé này… thời gian có thể quay ngược lại mà…” – Nói xong Doo Joon tiến lại gần và cầm tay Soon Deok lên, anh vặn kim đồng hồ trên tay cô trở về tời điểm lúc 10 giờ – “Bây giờ mới là 10 giờ thôi, vậy là chưa qua lễ trưởng thành của em… Phải không?”

- “Được rồi, vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay… mỗi ngày anh hãy thực hiện 1 điều ước của em… em sẽ kể cho anh nghe 1 chuyện về anh… được không? A~ing!”

- “Vậy… em có muốn anh luôn nhìn thấy em dù cho đó là ban ngày hay ban đêm không, nhóc A~ing của anh?”

- “Oppa, anh… anh có thể trả lại Doo Joon kia cho em không?”


Những dòng ký ức như những thước phim quay chậm ùa về khiến cho đầu Doo Joon nhức như búa bổ… nhưng khi cơn đau qua đi… anh vội nhìn sang nơi người con gái đang nằm và vội chạy đến bên cô… Nhưng tất cả đã quá trể, Park Soon Deok đã không còn bên anh nữa rồi…

Cho đến giờ phút này anh mới chợt nhận ra 1 điều là… dù cho hiện tại anh là Doo Joon của “ban ngày” hay là Doo Joon của “ban đêm” thì anh cũng đã lỡ yêu cô bé ngốc đó mất rồi… Nhưng… có lẽ anh đã quá muộn màng để nhận ra điều đó… Bởi vì khi anh hiểu rõ trái tim mình cần cô thì cũng là lúc cô cũng đã ra đi, rời xa cuộc đời anh… mãi mãi…

Park Soon Deok à… thật ra không phải từ đầu anh không yêu em, mà chẳng qua là vì anh là 1 thằng ngốc, trước giờ anh luôn nghĩ rằng không ai có thể thay thế Geum Ji trong trái tim anh… Nhưng khi anh nhận ra hình bóng em đang dần hiện hữu thì cũng là lúc anh không chấp nhận được sự thật đó… Vì thế anh đã để 1 con người khác của mình đến với em… Nhưng… anh sai rồi nhóc A~ing à… anh thật sự sai rồi… Chỉ vì sự cố chấp ngớ ngẩn của anh đã khiến em đau khổ và giờ đây… anh phải trả giá cho cái sự cố chấp cứng đầu ấy… chính là trong suốt quãng đời còn lại này anh chỉ có thể nhìn thấy em… trong những giấc mơ vô vọng của anh mà thôi!


~The end~



Tác giả: PumieBom    Thời gian: 12-9-2011 09:21 AM
Temmmmmmmmmmmmmmmm
úi úi lần đầu thấy fic về cp này
có Beast là ta xông vô bất kể là ai
au ơi đọc đã tý edit nhé
==========================
giờ mz edit đk cko au đây sr~ au nké.
Buồn qá. Trog fim 2 đứa đã k đk bên nkau ùi h au lại k cko 2 đứa đk bên nkau nữa. Tkươg 2 đứa qá.

Tác giả: likeable9    Thời gian: 12-9-2011 05:55 PM
úi fic này đọc buồn quá à nhưng mà hay
mấy fic khác đọc nó cứ sao sao ấy

fic này hay
Tác giả: kyndy    Thời gian: 13-9-2011 04:48 AM
Dù mình chả phải fan của cả 2 nhân vật ở trên

N° khi đọc fic của bạn cũng đã đủ khóc như mưa rồi!

Có thể là do mình nhạy cảm quá!:L

Nhưng điều đó không thể phủ nhận fic bạn rất hay, rất cảm động!:$

Thanks vì 1 cái fic hay mình đc đọc^^
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 14-9-2011 09:47 AM
cám ơn tất cả các bạn đã đọc và cmt cho au

sự thật thì au lấy cảm hứng và viết fic này sau khi xem 1 tập phim All my love...

au ko hỉu sao mặc dù phim đó là sitcom mà sao mỗi lần coi đến phân cảnh của cp này au cứ khóc mãi thui nên mới viết 1 cái sad ending như thế này... hajz

mong là sau này có thể viết 1 fic khác về cp này nhưng là happy ending cho vui nhà vui của, 1 lần nữa thank các bạn nhỉu
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 9-12-2011 03:58 PM
The second story
LOST




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Jin Woon (2AM) & Nicole (KARA)

Disclaimer: Nội dung au lấy từ Link (vì không biết tác gỉa là ai nên cũng không thể xin phép)

Ost: Words I Don't Wanna Hear (Trouble Maker)

Rating: K

Category: Sad

Summary: Đối với cô, anh là tất cả… còn đối với anh… thì cô là gì? Là người tình hờ? Là người vợ trên danh nghĩa? Hay thật sự là người anh yêu?

Casting

Jung Jin Woon

1 con người với vẻ ngoài hoàn hảo nhưng lại là dạng người chủ quan đến mức không nhận ra rằng anh đã yêu cô… Người luôn kề cạnh nah trong suốt một khoảng thời gian dài




Xin lỗi em vì anh đã quá vô tình để không nhận ra rằng bản thân mình yêu em, anh cần em hơn bất kì ai trên thế gian này nhưng khi anh nhận ra điều đó thì… có phải đã quá trẽ không em?

Nicole


1 cô gái ngây thơ và yêu một cách mù quán, cô yêu anh không toan tính, hy sinh mọi thứ vì anh nhưng kết quả nhận được chỉ mãi mãi là con số 0




Em đã chịu đựng rất nhiều khi ở bên cạnh anh vì em hy vọng một ngày nào đó anh sẽ thay đổi nhưng em đã sai rồi… em chẳng là gì đối với anh thì làm sao có thể khiến anh thay đổi được chứ… phải không?


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8xMi8wMS85L2MvInagaMEOWM4YTk3ZTQwNTE5MDk5MWU3M2FjNDVhMWZkYTliOGMdUngWeBXAzfFdvInagaMEmUsICmRzIEkgRG9dUngJ3QgV2FdUngWeBmEgSGVhmUsICnxUmUsICm91YmxlIE1ha2VyfHwy


Anh đang tự bào chữa cho chính bản thân mình bằng những lời lẽ mà em không hề muốn nghe
Anh thật sự là kiểu người mà em không nên yêu thêm bất kì lần nào nữa
Em không thể nào cứ mãi trao tình yêu của mình cho anh như thế này nữa…

Một ngày hè oi ả, Nicole mệt nhọc bước trên con đường để trở về ngôi nhà của mình – nơi mà cô đang sống cùng người cô yêu - Jin Woon… nhưng… người ấy có yêu cô hay không… điều đó thì cô không thể nào biết được…

---------------------------------------------


Lần đầu Nicole và Jin Woon gặp nhau là cách đây 5 năm, cũng vào cái mùa hè nóng bức đến ngột ngạt này. Khi ấy cô đang là sinh viên năm cuối của trường Đại Học Kangsu và anh cũng thế. Cô và anh vốn dĩ là hai người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau… Jin Woon nhiệt tình, năng động và luôn nở nụ cười với mọi người, còn Nicole chỉ là một con mọt sách, lạnh lùng và khó gần đến kì lạ. Anh có nét đẹp tỏa sáng khiến bao cô gái cùng trường phải ngã quỵ dưới chân anh, còn cô chỉ là một “con vịt xấu xí” chả ai thèm ngó ngàng đến…

Không biết là có phải ông trời thích trêu chọc con người hay không… mà vào một ngày kia khi Nicole đang đọc sách trong thư viện, Jin Woon đã bước đến, ngồi đối diện với cô, vẫn nở cái nụ cười khiến cho người khác phải rung động ấy và hỏi cô một câu làm cô rất kinh ngạc…

- “Em có thể làm gia sư cho anh không?”

Một chút bất ngờ… “Gia sư sao? Tại sao lại là cô?”… đó chính xác là những gì cô nghĩ khi ấy và dường như anh đọc được điều ấy trong cô nên không chờ cô mở lời, anh đã nói tiếp

- “Không cần ngạc nhiên vậy đâu, vì anh bận 1 số việc nên có vài môn anh hơi lơ là, trong khi em lại là học sinh giỏi nhất lớp, nên anh muốn nhờ em, thế thôi”

Bận việc á? Thật nực cười, cô biết rõ thật ra anh chả bận việc gì ngoài việc ra vào các quán bar và khách sạn thâu đêm suốt sáng với các cô gái cả… điều đó đến con nít 3 tuổi cũng có thể biết rõ là anh đang nói dối bởi vì chả phải anh đã nỗi danh là playboy khét tiếng ở cái trường này sao?

- “Vậy nhé, hẹn gặp em ngày mai… tại nhà anh”

Nicole chưa kịp dứt ra khỏi những suy nghĩ miên man của mình thì Jin Woon đã vội đứng lên và nhét vào tay cô 1 tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại của anh…

- “Này… tôi chưa…” – Cô nói với theo sau nhưng anh đã đi mất rồi còn đâu…

Ngày hôm sau, Nicole đến trước cửa nhà Jin Woon như lời anh hẹn, cô đã phải mất cả đêm qua để quyết định xem mình có nên đi hay không… trong lúc cô đang khó nghĩ về điều ấy thì bỗng nhiên… nụ cười ấy lại hiện lên trong đầu cô và nó đã khiến cô có mặt ở đây… Có lẽ, Nicole cũng không thể nào nằm ngoài đám con gái kia được, vì cô đã thật sự quỵ ngã trước nụ cười của anh mất rồi

Và thế, thời gian cứ trôi đi… ngày nào Nicole cũng đến để phụ đạo cho Jin Woon những môn anh không hiểu và ra về với số tiền mình đáng có… Đôi lúc, cô đến đó ngồi lặng lẽ và chờ đợi ở ngoài cổng bởi vì anh không có nhà… chắc hẵn những lúc ấy anh đang vui vẻ bên người con gái nào khác mất rồi… Cô cứ ngồi đó cho đến khi anh trở về và y như rằng lúc nào anh cũng hỏi cô

- “Sao em không gọi điện cho anh?”

Gọi ư? Gọi để làm gì chứ? Nicole tự hỏi liệu cô gọi cho anh, anh có lập tức trở về hay không? Cô hiểu quá rõ, nếu như thật sự cô gọi cho anh, anh sẽ chẳng thèm bắt máy đâu… nên cô có gọi cũng chỉ bằng thừa mà thôi… Rồi những lúc như thế, cô cũng chỉ biết cười trừ mà nói với anh rằng

- “Em có thể đợi”

---------------------------------------------


Thế rồi 1 năm cũng trôi qua, bây giờ, cả Nicole và Jin Woon đều đã ra trường nên cái chức danh “gia sư” của Nicole cũng không còn tồn tại nữa nhưng thay vào đó lại là 1 chức danh khác đặc-biệt hơn – “bạn gái” của anh

Dù là thế nhưng dường như những việc làm hằng ngày Nicole làm đối với anh cũng chẳng hề thay đổi… cũng vẫn là ngồi đó và cũng vẫn chờ đợi anh

Có nhiều đứa bạn hỏi Nicole rằng tại sao cô cứ phải như thế, Jin Woon không hề yêu cô, anh ta chỉ xem cô là 1 món đồ chơi để anh tiêu khiển mỗi khi nhàm chán mà thôi

Phải, họ nói đúng… cô biết, cô chỉ là bạn gái à không… nói cho chính xác hơn đối với anh cô chỉ là 1 người tình hờ nhưng cô cũng thừa sức để hiểu ra rằng… đối với cô, anh là tất cả… Tình yêu của cô dành cho anh không bao giờ là sự ích kỷ hay khao khát bất cứ điều gì, nó chỉ đơn thuần là 1 thứ tình yêu nhẹ nhàng nhưng rất sâu đậm. Còn tình yêu của anh… mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về nơi cô…

Để rồi vào 1 ngày, khi anh say khướt trở về nhà và lấy đi cái thứ quý giá nhất của cô… lúc ấy, cô thật sự hiểu rằng… cô đã chẳng bao giờ còn có thể quay đầu lại…

Dần dần, Jin Woon nhận ra được nhiều điều nơi cô và bắt đầu xem Nicole là chổ dựa vững chắc nhất mỗi khi anh buồn hay có điều gì đó khó khăn trong công việc. Khi tâm trạng không vui, anh tìm đến cô… Khi anh đau buồn về 1 vấn đề nào đó, cô cứ mãi ngồi cạnh anh và nghe anh tâm sự suốt đêm… Khi anh thất vọng về 1 người con gái khác, cô cũng chỉ ngồi đó mà rơi lệ nhưng những giọt nước mắt ấy rơi xuống không phải vì ghen hay tủi thân… mà chỉ là cô buồn thay cho anh. Nicole là thế, vẫn chấp nhận và luôn chờ đợi Jin Woon 1 cách mù quán… Còn Jin Woon thì vẫn mãi lơ là và vẫn cứ thả mình vào các cuộc vui chơi hằng đêm mà không hề lo lắng về bất cứ điều gì vì anh biết, cô nhất định sẽ đợi…

---------------------------------------------


Một ngày mưa rơi tầm tả, Jin Woon trở về nhà sớm hơn bình thường cùng với một bó hoa hồng trên tay…Nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Nicole và ngõ lời cầu hôn… Nicole bất ngờ đến không thể nói nên lời… Ngoài mặt, anh cho cô thời gian 3 tháng để trả lời… nhưng sau lưng, anh lại âm thầm chuẩn bị tất cả vì anh biết… câu trả lời của cô không bao giờ là KHÔNG

3 tháng sau, Nicole gật đầu đồng ý làm vợ Jin Woon… Điều đó không có gì gọi là bất ngờ vì cô yêu anh, yêu rất nhiều và anh cũng đã xem cô như 1 người tri kỷ của cuộc đời mình…

Hôn lễ được tiến hành khá ồn ào và náo nhiệt như chính tính cách của Jin Woon, vô số bạn bè, người thân… thậm chí những cô người tình của anh cũng có mặt. Những người thân thì vui mừng chúc phúc vì họ nghĩ rằng cuối cùng Jin Woon cũng đã chịu dừng cuộc chơi và sẽ là một người chồng tốt của Nicole, bạn bè thì cứ buồn bã vì họ biết Nicole đã tự giết đi cuộc đời mình sau cái hôn lễ này… còn những cô người tình thì lộ hẵn vẻ khinh bỉ ra bên ngoài… Họ âm thầm chê bai, nói Nicole không xứng với Jin Woon thậm chí còn có người còn nói ra những lời châm chọc độc ác… Nicole nghe hết, thấy hết những điều đó… nhưng cô bỏ mặc… dù cho ai có nói gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi quyết định này… không ai có thể thay đổi được nữa… vì cô đã chính thức trở thành vợ của Jung Jin Woon…

Vẫn cứ tưởng sau khi kết hôn, Jin Woon sẽ biết suy nghĩ hơn và ở nhà nhiều hơn 1 chút… nhưng không, anh vẫn không bao giờ bỏ được cái thói trăng hoa của mình… còn Nicole thì cũng vẫn cứ âm thầm chờ đợi và chịu đựng tất cả. Đôi khi, anh đi biệt tăm hai ba ngày thậm chí là cả tuần không về nhà… Nicole cũng không hỏi hay trách mắng anh câu nào… Đến 1 lúc, Jin Woon buộc miệng hỏi

- “Tại sao em không ngăn cản anh?”

Nicole đáp lại câu trả lời ấy bằng 1 nụ cười nhẹ…

- “Vì em biết, em chẳng bao giờ có thể ràng buộc được anh”

---------------------------------------------


Quay trở về với hiện tại…

Ngay khi Nicole vừa bước chân vào nhà, cô đã nhìn thấy 1 đôi giày cao gót màu đỏ - đôi giày không phải của cô… Lúc ấy, cô hiểu chuyện gì đang xảy ra… khẽ khép cửa và quay lưng ra quán coffee gần nhà… cô ngồi đó… rất lâu… rất lâu… cho đến khi cô nhìn thấy người đàn bà đó rời khỏi ngôi nhà mà cô vẫn cho là mái ấm của mình… và theo sau cô ta… vẫn là anh – người đàn ông mà cô yêu quý nhất cuộc đời này…

Hai giờ sáng, Jin Woon trở về nhà… Lạnh tanh và trống trải… Nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng để tránh làm cô thức giấc... nhưng… Nicole không hề có mặt ở đó… Quay sang phòng khách, phòng tắm, nhà vệ sinh… tất cả đều không có dấu vết của cô. Cuối cùng, Jin Woon nhìn thấy 1 tờ giấy và 1 phong thư để trên bàn…

‘Gửi cho người đàn ông mà em yêu quý nhất cuộc đời này… có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng em gọi anh như thế, vì khi em quyết định viết lá thư này cũng là lúc em quyết định gạt bỏ anh ra khỏi cuộc đời em. Anh biết không, người ta có thể làm người tình hờ của nhau cả đời nhưng để làm vợ hờ thì quả thật chẳng dễ dàng chút nào cả… Sức chịu đựng của con người là có giới hạn… em thật sự đã không thể nào chịu đựng thêm được nữa… Em không muốn giáp mặt nói chuyện với anh vì em không muốn nghe những lời biện minh của anh… em đã quá hiểu con người của anh, anh à. Hôm nay em ra đi, anh cũng đừng bao giờ tự cho tất cả là lỗi của anh, vì em cũng góp một phần lỗi để tạo nên cái sự đổ vỡ này… Lỗi của em là đã yêu anh một cách mù quán và luôn chờ đợi anh trong vô vọng, lỗi của em là đã không thể nào níu giữ anh lại bên cạnh mình, lỗi của em là đã không thể khiến cho anh yêu em… dù chỉ là một lần… Đáng lẽ em nên sớm nhận ra anh là kiểu người mà em không nên yêu… và em cũng nên sớm nhận ra em không thể nào cứ mãi trao cho anh tình yêu vô vọng này mãi được… Hãy cứ coi như em chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh… anh nhé!

P/s: Anh thường nói với em rằng… anh không bao giờ sợ mất em vì anh biết em sẽ chẳng thể nào rời bỏ anh… nhưng có lẽ anh đã sai rồi, chính vì anh không sợ mất em… nên bây giờ anh đã mất em thật rồi đấy!'


Jin Woon khụy xuống sau khi đọc những gì Nicole để lại trong thư…

Lần đầu tiên anh khóc…

Lần đầu tiên anh như phát điên lên khi đập vỡ mọi thứ xung quanh mình…

Và cũng là lần đầu tiên anh biết rằng… anh đã thật sự yêu cô…


~The end~



Tác giả: Jetty_Nguyen    Thời gian: 11-12-2011 09:16 PM
ekek, em ra 1 series lun àh

Thía mà ss hem biết để vào ủng hộ đây

Mặc dù em bít đóa, ss hem hứng thú lém ^^, nhưng ss cũng có đọc đó nhé

Fighting nha pé!
Tác giả: pikachu_kute    Thời gian: 11-12-2011 09:40 PM
xí chỗ để đây đã nha--------------
đọc rùi mình cmt sau hihih {:519
bi giờ mình phải đi học đã mai thi mà
cố lên bạn nha
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 26-1-2012 06:21 AM
The third story
MEMORY




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Taecyeon (2PM) - Tiffany (SNSD) - Yuri (SNSD)

Disclaimer: Câu chuyện và nhân vật thuộc về au nhưng có một số ý tưởng được lấy trong phim "THE ACADEMY"

Ost: Like A Star (The One & Taeyeon), How Can I (DBSK), Living Like A Fool (Min)

Rating: K

Category: Happy ending

Summary: Trên thế giới này còn vô số điều bí ẩn mà ta không thể giải thích được, anh đánh mất kí ức về cô trong một tai nạn… Cô tìm đến anh trong một hoàn cảnh vô cùng khác thường và còn một người luôn lặng lẽ vì anh mà hy sinh mọi thứ…

Casting


Ok Taecyeon




Giữa tôi và em chỉ có những mảnh kí ức rời rạc nhưng sao tôi có cảm giác rằng em là người rất quan trọng đối với tôi… 1 mảnh kí ức của tôi đã bị mất sau 1 vụ tai nạn, kể từ đó tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng sao vẫn không thể nào nhớ ra. Và rồi trong những giấc mơ tôi lại nhìn thấy một tia sáng màu hồng chiếu rọi xuyên qua màn đêm tăm tối. Liệu mảnh kí ức còn thiếu của tôi và cái tia sáng màu hồng bí ẩn kia… có phải là em?


Hwang Miyoung - Tiffany




Ngủ quên trong 1 thế giới xa lạ suốt 5 năm trời, cuối cùng em cũng đã tỉnh giấc và quay về bên anh… nhưng lúc này anh đã tay trong tay với người con gái khác, anh chẳng còn nhớ em là ai… có lẽ, đối với anh… em mãi mãi là một kí ức đã bị lãng quên… Đó một mảnh vụn kí ức bị thất lạc hay là một mảng kí ức đã bị anh vứt đi?


Kwon Yuri





Em đã dùng mọi cách để anh thuộc về em nhưng sao trái tim kia vẫn mãi mãi không hoàn toàn thuộc về em? Quá khứ đối với anh còn quan trọng hơn hiện tại hay sao? Và dù cho em có làm bao nhiêu chuyện cũng không thể khiến anh hoàn toàn là của em sao?



Part 1 | Part 2



Tác giả: lovecome96    Thời gian: 26-1-2012 04:41 PM
Tem tem tem
Chờ đợi tối nay
Lúc trước thấy Taecfany cũng bt nhưng bh lại thix cp này giống ss oy
Chở đợi chờ đợi
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 26-1-2012 08:55 PM
The third story
MEMORY


http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8xMS8yOS80LzkvInagaMENDkzY2UxYTlkYTRkNTgwYjRlM2I5OGY4ZTYzYzRjOTIdUngWeBXAzfExpa2UgQSBTdGFyfFRhZXllWeB24gZnQdUngIFRoZSBPWeBmV8fDI


Xin em đừng bao giờ thay đổi ngay cả khi thời gian có trôi qua
Em chính là tình yêu của đời anh
Và sẽ mãi mãi là người duy nhất anh yêu


Cứ mỗi lúc nằm mơ, tôi lại nhìn thấy em… 1 bóng hình quen thuộc, dường như tôi đã gặp và quen em từ lâu lắm rồi… nhưng tại sao… cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nhớ?

- “Em có thể cho tôi biết thật ra em là ai không?”

- “Nếu có duyên, nhất định anh sẽ gặp lại em… vào 1 ngày không xa”

- “Chờ đã…”


Taecyeon ngồi bật dậy khỏi chiếc giường, lại nữa rồi… không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh mơ về giấc mơ và người con gái đó… Taecyeon cũng không hiểu tại sao anh lại như vậy? Có phải giữa anh và cô có 1 mối liên kết nào đó không?

- “Taecyeon à, anh dậy chưa vậy? Sáng rồi đó” – 1 tiếng nói vọng từ ngoài vào khiến Taecyeon giật mình và hoàn toàn tỉnh giấc…

- “Lại nữa sao?” – Tự nói thầm rồi lấy tay vỗ mạnh vào đầu mình như cố để nhớ ra điều gì đó nhưng không thể…

- “Taecyeon à” – Yuri mở cửa bước vào – “Anh sao vậy? Không khỏe à?” – Yuri lo lắng hỏi Taecyeon khi thấy những giọt mồ hôi đổ đầy trên trán anh

- “À không sao… chỉ là… vừa rồi gặp phải 1 giấc mơ kì lạ thôi…” – Taecyeon lắc đầu nói

- “Mơ? Anh gặp ác mộng sao?”

- “Không hẳn…”

- “Thôi không sao đâu, mơ mà, chả có gì là thật cả, anh đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng…” – Yuri mỉm cười nhìn Taecyeon và trấn an anh

Phải, nó chỉ là 1 giấc mơ thôi, không phải là sự thật… nên Taecyeon cũng không cần phải quan tâm nhiều đến nó làm gì… Nhưng… tại sao gần cả tháng nay anh lại đều nằm mơ thấy cùng 1 giấc mơ như thế… Trong mơ… anh thấy anh đang nắm tay 1 cô gái đi dưới những tán cây anh đào… Cô ấy có mái tóc dài uốn xoăn nhẹ ở phần đuôi và mặc 1 chiếc váy màu hồng phấn rất đáng yêu nhưng anh lại không bao giờ nhìn thấy rõ gương mặt của người con gái đó… anh chỉ nhớ rằng… sau 1 khoảng thời gian cùng nhau đi dưới những tán cây… anh và cô nói với nhau điều gì đó, cuối cùng cô gái buông tay anh…

- “Em có thể cho tôi biết thật ra em là ai không?” – Anh gọi với theo

- “Nếu có duyên, nhất định anh sẽ gặp lại em… vào 1 ngày không xa” – Cô gái quay lại mỉm cười rồi biến mất vào không trung

Chỉ thế thôi… Anh đã mơ thấy những điều ấy gần 1 tháng trời rồi, anh chưa bao giờ kể cho Yuri nghe điều đó, bởi vì anh biết Yuri là 1 cô gái hoàn hảo về mọi mặt nhưng cô lại rất hay ghen… đương nhiên rồi, con gái mà, ai chả như thế… Rời khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, Taecyeon lại bắt đầu 1 ngày như mọi ngày, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, ăn sáng và đi làm…

Ầm ầm… mây đen không biết từ đâu kéo đến và đổ xuống 1 cơn mưa to… Kì lạ thật… mùa này mà lại có mưa sao? Taecyeon cầm theo 1 chiếc ô rời khỏi nhà, thời tiết thất thường cũng khiến con người ta cảm thấy khó chịu… Và rồi đột nhiên Taecyeon cảm thấy dường như có ai đó đang theo sau anh… dừng lại và quay mặt ra sau… Là 1 cô gái mặc chiếc váy màu hồng và có mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ… Hình như… Taecyeon đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải…

- “Cô… cô đang theo tôi sao?” – Taecyeon buộc miệng hỏi

- “Anh nhìn thấy em sao?” – Cô gái ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi Taecyeon

- “Đương nhiên, tại sao tôi lại không thể thấy cô chứ?” – Taecyeon nhanh nhảu trả lời… nhưng chỉ 3 giây sau đó anh lại chợt nhận ra có điều gì đó bất thường ở cô gái này… Trời thì đang mưa như trút nước nhưng cô ta lại không ướt 1 chút nào…

Đứng lặng giữa cơn mưa, Taecyeon nhìn chằm chằm vào người con gái đang đứng trước mặt mình

- “Anh sao vậy?” – Cô gái đó mỉm cười hỏi Taecyeon

- “Cô… thật ra cô là…” – Taecyeon ấp úng hỏi

- “Ma” – Vẫn giữ nụ cười đó, cô gái trả lời…

Rầm… thân hình đồ sộ của Taecyeon ngã ngào xuống đất khi nghe câu trả lời đó… Còn cô gái… à không nói đúng hơn là con ma nữ đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Taecyeon ngất xỉu, có lẽ trong đầu cô ta đang suy nghĩ điều gì đó… rồi cuối cùng cô ta cũng mỉm cười và “lôi” anh đến 1 căn nhà trống gần đó…

Anh là tất cả đối với em
Xin hãy tỏa sáng như ngôi sao trên bầy trời
Anh chính là tình yêu của đời em
Và sẽ mãi mãi là người duy nhất em yêu
Chúng ta yêu nhau mà, phải không anh?
Tất cả những gì em cần là anh


- “Uhm…” – Taecyeon tỉnh dậy khi nghe được giọng hát của con ma nữ đó

- “Anh tỉnh rồi à?”

- “Cô…” – Nhìn con ma nữ rồi lại nhìn xung quanh… Bỗng mắt Taecyeon mở to hết cỡ khi nhận ra đây là 1 căn nhà bỏ trống – “Cô muốn gì đây? Đừng… đừng có lại gần đó” – Chộp đại cái ghế bên cạnh, Taecyeon đưa ra trước mặt mình như 1 cách tự vệ

- “Em không làm gì anh đâu… đừng sợ mà” – Thoắt một cái con ma nữ đó đã biến mất khỏi tầm mắt Taecyeon và rồi bất thình lình xuất hiện ngay bên cạnh anh…

- “Á…” – Quá hoảng sợ, Taecyeon quăng luôn cái ghế sang 1 bên và chạy đến 1 góc khác – “Thật ra cô muốn gì đây?”

- “Em đã nói là sẽ không làm hại anh mà… sao anh cứ như vậy chứ?” – Con ma nữ nói

Thấy nét mặt buồn bã của con ma đó cộng với dáng vẻ bên ngoài… có lẽ cô ta không có ác ý thật… Hít 1 hơi thật sâu,  Taecyeon bây giờ đã bình tĩnh hơn 1 chút…

- “Được rồi, giờ cô nói đi, cô muốn gì ở tôi? Tại sao lại đưa tôi đến đây?”

- “Anh không nhận ra em sao?” – Con ma nữ lại bất ngờ xuất hiện trước mặt Taecyeon

- “Cô… cô tránh xa tôi ra đi… trời ơi… cô mà còn vậy nữa là tôi đứng tim chết đó”

- “Ohm, em xin lỗi…” – Con ma lùi lại phía sau vài bước

- “Mà tôi nghĩ cô nhìn nhầm người rồi… tôi hình như đâu quen biết cô”

- “Không lý nào? Anh là Taecyeon mà… đúng không?” – Con ma chu mỏ hỏi Taecyeon

- “Phải” – Khẽ gật đầu, Taecyeon nói

- “Vậy thì đúng rồi sao mà lầm được chứ?” – Con ma nhíu mày nhìn Taecyeon - “Khoan đã… năm nay là năm bao nhiêu rồi?” – Chợt con ma chuyển đề tài

- “2012”

- “Cái gì? 2012?” – Con ma mở to mắt ngạc nhiên

- “Này, mà thật ra nãy giờ cô nói gì vậy? Tôi không hiểu gì hết”

- “Sao lại như vậy chứ? 2012? Sao lại…” – Con ma nữ bất thình lình gục xuống và lẩm bẩm – “Vậy có nghĩa là mình đã ở đó 5 năm rồi sao?”

- “Này, cô không sao chứ?”

- “Không thể như vậy được” – Ngước mặt lên nhìn Taecyeon và nói với giọng trầm buồn rồi biến mất…

- “Chuyện gì thế này?” – Taecyeon vội chạy ra ngoài để tìm con ma nữ đó… nhưng cô ta đã đi mất rồi còn đâu

--------------------------------------------------

Sau cuộc gặp gỡ “kì lạ” đó, Taecyeon trở về nhà với thân mình ướt sũng và vẻ mặt rất kì lạ…

- “Taecyeon à, anh sao vậy?” – Yuri vừa lấy khăn lau cho Taecyeon vừa hỏi – “Anh không đi làm sao? Mà dù anh đâu lại để ướt thế này…”

- “Anh… anh hơi mệt… Anh về phòng nghỉ đây” – Bỏ ngoài tai những lời Yuri hỏi, Taecyeon đi thẳng một mạch lên phòng… Vừa vào đến nơi, anh nằm luôn xuống giường và gác tay lên trán suy nghĩ về cuộc gặp gỡ lúc nãy… Cô ta dường như quen lắm nhưng sao anh không nhớ ra được cô ta là ai chứ? Miên man suy nghĩ rồi Taecyeon chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…

- “Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây?” – Taecyeon quay sang hỏi người con gái đang ngồi tưa đầu vào vai mình

- “Chỗ cũ nhé anh” – Cô gái ngồi bật dậy rồi cười tít mắt nói

- “Lại nữa sao? Em không chán à?” – Nhăn mặt lại… Taecyeon hỏi

- “Được đi bên cạnh anh thì làm sao chán được chứ” – Nói rồi cô gái đứng dậy và chạy đi

- “Fany, chờ anh…”


Taecyeon tỉnh dậy trong căn phòng của mình, những giọt mồ hôi lại thi nhau đổ trên khuôn mặt anh… Anh lại mơ… nhưng giấc mơ này khác với giấc mơ trước đây… và đặc biệt hơn, trong giấc mơ này, anh đã có thể nhìn rõ cô gái đó – người con gái luôn mặc chiếc váy màu hồng và mang tên Fany…

- “Fany?” – Taecyeon cố nhắm mắt lại để có thể nhớ được nhiều điều hơn, đột nhiên anh nhận thấy có ai đó đang nắm tay anh rất chặt… Nhìn xuống thì đó là Yuri, cô đang ngủ gục bên cạnh giường của anh, bàn tay nhỏ bé của cô vẫn đang nắm lấy bàn tay anh…

- “Uhm…” – Rồi Yuri cũng tỉnh dậy – “Taecyeon, anh khỏe rồi chứ? Hôm qua anh làm em lo quá” – Yuri lấy tay sờ lên trán Taecyeon

- “Hôm qua anh bị sao vậy?”

- “Anh không nhớ à? Hôm qua anh không đi làm, về tới nhà với thân hình ướt nhem à, rồi chạy lên lầu nằm một đống ở đây, lúc em lên thì thấy anh bị sốt và mê man rồi…” – Yuri vừa nói vừa lấy 1 chiếc khăn ướt lau mồ hôi cho Taecyeon

- “Vậy sao?”

- “Uhm… mà thật ra, hôm qua anh làm gì vậy?” – Yuri gật đầu nói

- “Anh… hôm qua anh đã…”

Kính kong… Ngay lúc đó chuông cửa vang lên

- “Vâng, đến ngay” – Yuri nói theo phản xạ của mình – “Anh chờ em chút nha, em xuống coi ai đã…” – Thế rồi Yuri chạy vội xuống nhà…

- “Fany?” – Taecyeon lại ngồi 1 mình lẩm bẩm

- “Anh gọi tôi à?” – Bất ngờ con ma nữ đó lại xuất hiện…

- “Á… cô…” – Bị con ma làm giật mình, Taecyeon té nhào xuống đất

- “Sao vậy?” – Fany ngơ ngác nhìn Taecyeon

- “Haiz, cô ở đây, tức là chuyện hôm qua tôi gặp không phải là mơ rồi… mà sao cô lại ở đây vậy hả?” – Từ từ đứng dậy và trở về giường, Taecyeon nhìn sang Fany hỏi trong khi cô đang ngồi chốn cằm trên giường anh

- “Anh gọi tôi mà…” – Nở 1 nụ cười nhẹ, Fany trả lời

- “Tôi gọi cô? Khi nào?”

- “Chả phải lúc nãy anh gọi tên Fany sao?”

- “Tên cô là Fany sao?” – Đến lúc này Taecyeon mới nhìn lại con ma đó 1 lần nữa… Từ mái tóc đến gương mặt và cả chiếc váy cô ta đang mặc… phải rồi, cô ấy chính là cô gái đã xuất hiện trong giấc mơ của anh…

- “Có lẽ anh nhớ ra được điều gì rồi nhỉ?” – Khẽ mỉm cười, ma nữ Fany nghiêng đầu hỏi

- “1 chút nhưng…”

- “Taecyeon à, cháo này, anh ăn đi…” – Cánh cửa mở ra, 1 lần nữa Yuri bước vào phòng với tô cháo nóng trên tay

- “À… uhm…” – Vội nhìn sang Yuri với vẻ mặt hốt hoảng rồi lại lập tức nhìn sang Fany… có lẽ Taecyeon sợ Yuri nhìn thấy Fany ở trong phòng ngay lúc này

- “Anh sao nữa vậy? Còn mệt à?” – Yuri đặt vội tô cháo xuống bàn rồi ngồi cạnh Taecyeon hỏi

- “Chúng ta nói chuyện sau nhé” – Giọng nói của Fany rất nhẹ thoảng qua tai của Taecyeon, nhìn sang bên cạnh thì quả thật Fany đã không còn ở đó…

- “Taecyeon, anh nhìn gì vậy?” – Yuri nhìn theo hướng Taecyeon đang nhìn, cô cảm thấy Taecyeon hôm nay có đôi chút kì lạ

- “À không có gì… mà hôm nay em không đi làm sao?” – Taecyeon chuyển sang đề tài khác để Yuri không nhìn thấy sự bối rối nơi anh

- “Em định xin nghỉ để ở nhà chăm sóc anh, anh bị bệnh thế này, để anh ở nhà 1 mình em không an tâm lắm…” – Yuri lập tức trả lời

- “Thôi không cần đâu, anh cũng khỏe nhiều rồi, em cứ đi làm đi”

- “Được không đó?” – Yuri nghi ngờ nhìn Taecyeon

- “Được mà” – Taecyeon gật đầu

- “Vậy em sẽ cố về sớm, anh ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi…” – Dù không an tâm khi để Taecyeon ở nhà 1 mình nhưng… Taecyeon đã nói thế thì cô đành chịu vậy

Sau khi Yuri đi, Taecyeon nghe theo lời cô dặn, anh ăn hết tô cháo và uống thuốc... Xong rồi anh lại chìm vào giấc ngủ 1 lần nữa…

Khi nhìn thấy Taecyeon ngủ say thì Fany mới hiện hình ra… Thật ra từ nãy đến giờ cô vẫn ở trong căn phòng ấy, chẳng qua là ẩn mình mà thôi… Làm ma cũng có lợi đó chứ, có thể nhìn thấy nhiều chuyện của người khác… nhưng rồi nhìn thấy để làm gì chứ? Chẳng phải chứng khiến hai người họ thân mật với nhau thì cô lại càng đau lòng hơn sao? Khẽ bay đến bên giường của Taecyeon và ngồi xuống cạnh anh, đưa đôi bàn tay vuốt nhẹ gương mặt gầy gò kia… Fany lại nhớ về những ngày trước đây…

*Flash back*

Cách đây 5 năm, Taecyeon là một cảnh sát trẻ tài năng, còn Fany thì lại bà chủ của một tiệm bánh nhỏ… Họ là một đôi hạnh phúc bên nhau, thường nắm tay nhau dạo quanh hàng cây anh đào gần nhà… Trong mắt mọi người, họ chính là một cặp đôi trời định nhưng…

Cạch…

- “Xin kính chào quý khách” – Fany nhẹ nhàng cúi chào vị khách mới bước vào tiệm của mình

- “Xin lỗi, cho hỏi có cô Fany ở đây không?” – Vị khách hàng nữ trạc tuổi trung niên hỏi Fany

- “Vâng… là tôi, xin hỏi quý khách là…” – Fany ngạc nhiên hỏi

- “Tôi là mẹ của Taecyeon”

- “A… à vâng, mời bác ngồi…” – Fany lúng túng mời mẹ của Taecyeon ngồi – “Dạ đây là bánh do chính tay cháu làm… mời bác ạ” – Và cô xoay vào trong lấy đĩa bánh ngon nhất cho bà

- “Cám ơn cháu… nhưng ta không dùng đâu… Ta cũng không có nhiều thời gian gì cho lắm nên ta chỉ nói ngắn gọn thế này… Ta biết cháu hiện tại đang là bạn gái của thằng Taecyeon nhà ta nhưng gia đình ta không chấp nhận điều đó…”

- “Ý bác là…”

- “Nói thật, ta đã cho người theo dõi cháu rất lâ rồi và ta cũng biết cháu là một cô gái tốt bụng và rất tốt nhưng điều duy nhất khiến gia đình ta không chấp nhận cháu chính là gia cảnh nhà cháu… Cháu mồ côi mà… đúng không?”

- “Vâng… nhưng mà chuyện đó…”

- “Gia đình ta ít nhiều gì cũng có tiếng trong giới thượng lưu nên không thể nào chấp nhận một cô con dâu không rõ gốc gác như vậy được… thế nên… cháu hiểu ý ta chứ?”

- “Cháu biết nhưng mà thưa bác, cháu và Taecyeon…”

- “Ta biết hai đứa rất yêu nhau nhưng ta cũng không biết làm gì hơn… Và lại, gia đình ta đã tìm được một cô dâu hoàn toàn thích hợp với Taecyeon và cũng môn đăng hộ đối nữa… nên… cái này… cháu hãy nhận lấy…” – Mẹ Taecyeon đặt một phong bì lớn trên bàn và đẩy về phía Fany

- “Cháu không cần cái này đâu ạ, tiệm bánh này có thể nuôi sống cháu nên… xin bác hãy nhận lại nó đi…”

- “Ta đưa cháu số tiền này là muốn cháu hãy dùng nó để dọn đi một nơi khác, càng xa nơi này càng tốt…”

- “Thật sự không còn cách nào khác sao ạ?” – Mắt Fany bắt đầu rưng rưng, cô cúi gầm mặt xuống nói với giọng nhẹ tênh

Nhưng ngồi trước cảnh tượng đó thì mẹ Taecyeon cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lắc đầu một cách buồn rầu

- “Cháu hiểu rồi, cháu sẽ dọn đi một nơi khác, còn số tiền này thì bác cứ giữ lại đi” – Fany ngước mặt lên và vội lau những giọt nước mắt, cô nghẹn ngào nói

- “Cháu hiểu thì được rồi… Số tiền này ta sẽ không nhận lại đâu, muốn làm gì với nó thì tùy cháu, giờ ta về đây… ta mong là cháu sẽ giữ lời, tuần sau… ta không muốn nhìn thấy cháu ở nơi này nữa…” – Mẹ Taecyeon lạnh lùng nói và bước ra khỏi cửa…

Để lại một mình Fany ngồi chết lặng trong cái cửa tiệm nhỏ bé của mình… Taecyeon là tất cả đối với cô, nêu như không có anh, cô biết phải làm thế nào đây chứ? Nhưng cô đã hứa với mẹ của Taecyeon, cô không thể nuốt lời… Nước mắt lại bắt đầu rơi, đau lắm nhưng không thể nói ra, muốn kể cũng không biết kể cùng ai… Làm thế nào đây? Giờ cô thật sự phải làm gì chứ? Những câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu cô… Rồi chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, bài hát này… là bản tình ca mà Taecyeon dành cho cô… Taecyeon đang gọi đến… Nhìn vào điện thoại một lúc lâu… cô đang tự hỏi mình có nên bắt máy hay không đây? Và rồi cuối cùng… tiếng chuông đã tắt hẵn… Chợt trên gương mặt Fany mở ra một nụ cười buồn…

- “Nếu như tình yêu của em dành cho anh có thể kết thúc đơn giản như tiếng chuông kia thì hay biết mấy anh nhỉ?”

--------------------------------------------------

30 phút sau…

Cạch… Cánh cửa lại mở ra 1 lần nữa…

- “Xin lỗi quý khách tiệm chúng tôi… Ơ… Taecyeon…” – Dự định thông báo với vị khách mớ bước vào rằng cửa tiệm hôm nay đóng cửa sớm nhưng không ngờ người đó lại là Taecyeon

- “Em sao vậy? Mớ vừa khóc à? Có gì vậy?” – Taecyeon lo lắng hỏi khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Fany

- “Em… em đâu có… chỉ là…”

- “Có chuyện gì sao? Nói anh nghe đi”

- “Không có gì mà, chỉ là hồi nãy em làm bánh, sơ ý để bột mì văng vào mắt nên máy hơi cay vậy thôi”

- “Thật sao?”

- “Uhm” – Fany khẽ gật đầu

- “Vậy sao em không nghe điện thoại của anh?”

- “Hả? Anh… anh có gọi cho em sao?” – Fany vờ như không biết gì về cú điện thoại lúc nãy – “Chắc lúc nãy em tập trung làm bánh quá nên không để ý”

- “Em thật là, em có biết em làm anh lo lắm không? Sợ em ở nhà có chuyện nên anh vội chạy qua đây đấy”

- “Em xin lỗi… mà sao hôm nay anh về sớm vậy?”

- “Hồi trưa mẹ anh gọi bảo là hôm nay về sớm vì ở nhà có chuyện gì đó nên anh xin đổi ca với đồng nghiệp rồi, anh định gọi cho em là hôm nay anh không dùng cơm với em được… ai dè em lại làm anh đứng tim thế này…”

- “Anh có biết mẹ anh gọi về là có chuyện gì không?”

- “Anh cũng không biết nữa… Mà thôi, trễ rồi, anh ghé ngang đây xem em có sao không thôi, giờ anh phải về nhà đây”

- “Anh…”

- “Sao hả?”

- “Không có gì, anh đi cẩn thận đó”

- “Cười lên đi mà, sáng mai anh sẽ qua sớm phụ em mở của tiệm, OK?”

- “Uhm”

- “À mà quên nữa…” – Đi được vài bước thì Taecyeon đột ngột dừng lại sau đó anh quay ngược lại nhìn Fany mỉm cười – “Anh còn quên một thứ” – Taecyeon vừa nói vừa tiến lại gần phía Fany – “Tạm biệt em” – Ngay khi vừa dứt câu thì Taecyeon đã đặt lên môi Fany một nụ hôn nhẹ sau đó anh lại mỉm cười và chạy đi mất

--------------------------------------------------

Tối hôm đó, Fany ngồi co mình trong một góc phòng và khóc, cô đã khóc rất nhiều… Những giọt nước mắt cứ liên tục rơi trên gương mặt cô và dường như không thể nào ngưng lại… Cứ thế, cô ngồi đó và khóc rất lâu… cho đến tận khi trời gần sáng…

Nhìn ra khung cửa sổ, màn đêm đang dần tan nhưng ánh mặt trời thì vẫn chưa ló dạng… Fany lau khô những giọt nước mắt còn vương trên má mình… Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà, có lẽ cô cần hít thở chút khí trời để có thể bình tĩnh hơn…

Thả bước vòng quanh các nẻo đường trong khu phố gần nhà, Fany ngắm nhìn từng căn nhà từng cửa tiệm 1 cách cẩn thận như muốn lưu giữ tất cả mọi thứ lại trong trí nhớ mình… Rồi cô đi ngang qua con đường có những tán cây anh đào kìa… Vì bây giờ là múa xuân nên hoa anh đào nở tuyệt đẹp, những đóa hoa hồng nhạt nở rộ trên cành kia sao lại trái ngược với cô như thế này… chúng xinh tươi và tràn đầy sức sống, còn cô… đang dần héo úa và cũng chẳng biết được tương lai sẽ như thế nào…

- “Đứng lại…” – Chợt một giọng nói quên thuộc vang lên phía sau cô… chính xác đó là giọng của Taecyeon nhưng giọng nói lúc bấy giờ không phải là một giọng nói nhỏ nhẹ trầm ấm của Bạn trai cô mà lại là giọng nói uy nghi và mạnh mẽ của cảnh sát Ok Taecyeon…

Chưa kịp quay người lại để biết được chuyện gì đang xảy ra thì Fany đã bị 1 người đàn ông lạ bắt lấy, ông ta giữ chặt lây Fany và chỉa thẳng cây súng vào đầu cô…

- “Á…”

- “Fany…” – Taecyeon ngạc nhiên khi nhìn thấy Fany và anh càng lo sợ hơn khi cô đang bị tên tội phạm uy hiếp – “Buông cô ấy ra” – Taecyeon chỉa súng về phía tên tội phạm

- “Mày bỏ cây súng xuống và quăng nó qua đây trước đi” – Tên tội phạm ra lệnh cho Taecyeon

- “Được, tao bỏ xuống thì mày phải thả cô ấy ra đó” – Nhìn thấy Fany đang bị tên tội phạm uy hiếp như vậy Taecyeon cũng đành nghe theo lời hắn

Ngay khi Taecyeon vừa bỏ cây súng xuống và quăng về phía tên tội phạm thì hắn lập tức buông Fany ra… Toan bỏ chạy thì Taecyeon chạy nhào đến đánh rớt cây súng hắn đang cầm trên tay… Trong lúc giằng co, tên tội phạm đã xô Taecyeon ngã đập đầu vào một vách tường… Taecyeon ngã xuống và nằm bất động, thứa lúc ấy hắn ta nhặt cây súng lên và hướng thằng về phía Taecyeon…

- “Không được” – Nhìn thấy tên tội phạm ấy định giết Taecyeon, Fany vội chạy ra ngăn hắn lại…

Đoàng…

Tiếng súng nổ…

1 viên đạn đã được bắn ra…

Fany ngã xuống ngay bên cạnh Taecyeon…

Máu bắt đầu loan ra từ cơ thể cô…

Một màu đỏ tươi…

*End flash back*



~To be continue~



Tác giả: Jetty_Nguyen    Thời gian: 29-1-2012 10:22 PM
Bít mà, one short của em sad ending cả, haizza

ss sẽ đoán kết thúc hok phải ma nữ, mà chẳng qua là đời sống thực vật thui, rùi 1 ngày nào đó, Taec nhớ lại thì cũng là lúc Fany muốn tỉnh dậy, :D
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 20-2-2012 04:36 PM
The third story
MEMORY


http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wMS8zMS8wLzgvInagaMEMDg3MjZhMTEwYjmUsICyMTVhOTUzNWM0ZmM4NmRmZmEyMjMdUngWeBXAzfExpdmldUngZyBMaWcUIbaBlIEEgRm9vInagaMEWeBCB8TWldUngfHwz


Chào anh, người đã quá xa vời kia ơi
Người mà em đã từng yêu quý kia ơi
Mãi mãi chỉ có thể là anh mà thôi


- “Có lẽ em không nên quay về anh nhỉ?” – Fany khẽ chạm vào gương mặt Taecyeon nhưng cô chẳng cảm nhận được gì cả… bàn tay cô cứ thế xuyên qua gương mặt anh, đến một chút hơi ấm cũng không hể vươn lại…

- “Không!” – Rồi đột nhiên Taecyeon hét lớn và giật mình ngồi dậy, có lẽ anh vừa mơ thấy một con ác mộng

- “Anh không sao chứ?” – Fany mở to mắt hỏi Taecyeon

- “Cô tới rồi à?”

- “Uhm, tới lâu rồi… Thấy anh đang ngủ nên không muốn làm phiền anh thôi… mà lúc nãy anh làm gì hét lớn vậy? Mơ thấy ác mộng à?”

Taecyeon quay sang nhìn chằm chằm vào Fany, anh dường như không nghe thấy hỏi lúc nãy của cô vì giờ đây trong đầu anh đang nghĩ đến một chuyện khác… Giấc mơ lúc nãy… phải, nó là một cơn ác mộng thật sự vì trong mơ anh đã nhìn thấy một người con gái gục xuống ngay bên cạnh anh… Anh không biết rõ giữa cô và anh có mối quan hệ thế nào, cũng chẳng biết được cô và anh quen nhau khi nào, bao lâu… nhưng cái cảm giác đó rất rõ ràng… Cái cảm giác bất lực khi nhìn thấy người con gái đó bị hại ngay trước mặt mình, đau lắm… nhưng bản thân anh lại hoàn toàn không thể làm được gì cả…

- “Này… anh không sao chứ?” – Fany khẽ chạm vào má Taecyeon khiến anh giật mình

- “Tôi… đã từng quen cô trước đây đúng không?” – Một cách lạnh lùng, Taecyeon quay sang hỏi

- “Anh nhớ được gì à?” – Fany nghiêng đầu hỏi Taecyeon

- “Trả lời tôi đi… có phải là…” – Taecyeon gằng giọng nói với Fany

- “Anh quan tâm làm gì chứ?” – Fany lớn tiếng hỏi ngược lại Taecyeon sau đó cô quay lưng lại để không phải đối diện với anh

- “Tôi đã rất đau… cái cảm giác đó…” – Taecyeon đặt tay lên ngực trái của mình… anh nói trong tuyệt vọng – “Tôi không biết phải nói với cô như thế nào nhưng dạo gần đây tôi rất hay nằm mơ, và người tôi mơ thấy đều là cô… và sau khi tôi tình dậy, đầu tôi nhức lắm, trái tim tôi… cho tôi biết lý do được không?”

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Fany… Cô đang khóc ư? 1 linh hồn cũng có thể khóc sao? Nhưng quả thật cô đã rơi lệ vì những lời nói của Taecyeon… Anh mơ ề cô có nghĩa là tận sau trong tâm trí anh còn có cô, anh cảm thấy đau vì anh còn nhớ đến cô… nhưng… 1 khoảng lặng… nhớ để làm gì khi giờ đây cô đã hoàn toàn không hề tồn tại… nhớ làm gì khi giờ đây bênh cạnh anh còn có vị hôn thê của mình – Kwon Yuri?

Vội lau đi những giọt nước mắt, Fany cố lấy lại bình tĩnh

- “Không có gì đâu, anh nên quên tất cả đi” – Thế rồi Fany bay đi

- “Cô nhất định có chuyện giấu tôi” – Taecyeon nhìn ra cửa sổ - nơi mà Fany biên mất – thì thầm nói

--------------------------------------------------

Trong khi đó, Yuri cũng đang ở 1 nơi… nhưng nơi đó không phải là công ty của cô mà là nhà của gia đình Taecyeon

- “Con nói sao? Nó lạ đến vậy à?” – Mẹ Taecyeon ngạc nhiên hỏi khi nghe Yuri kể về tình trạng của Taecyeon trong hai ngày nay

- “Dạ phải, ngày hôm qua sau khi trở về với thân hình ướt sũng thì anh ấy có những biểu hiện kì lạ lắm, hay ngồi lầm bầm gì đó một mình với lại… hình như cả tháng nay còn nằm mơ thấy ác mộng thì phải” – Yuri tiếp tục nói cho mẹ Taecyeon nghe những dấu hiệu kì lạ của anh

- “Ác mộng sao? Nó nói với con à?”

- “Dạ không, nhưng lần nào anh ấy cũng ngồi bật dậy, hét lên câu gì đó còn trên trán thì đầy mồ hôi…”

- “Con có nghĩ là nó đang… nhớ lại mọi chuyện không?” – Mẹ Taecyeon nghi ngờ hỏi Yuri

- “Không lý nào, từ hôm anh ấy bị tai nạn thì anh ấy còn nhớ gì đâu và không phải chúng ta đã tạo cho anh ấy một kí ức giả rồi sao?”

- “Nhưng… nó cũng là con người mà, quên đi rồi đến lúc nào đó cũng phải nhớ ra thôi… nó đâu phải là máy móc mà nói muốn thay đổi kí ức là thay được chứ… Yuri à, hay là con nói cho nó nghe hết mọi chuyện trước khi nó nhớ ra cô ta đi, có thể nó sẽ tha thứ cho con và sẽ không muốn nhớ đến người con gái đó nữa…”

- “Mẹ à, không được, từ trước đến nay người luôn bên cạnh anh ấy là con, không có cô gái nào cả…” – Yuri dường như bị kích động bởi những lời nói của mẹ Taecyeon

- “Yuri à, con bình tĩnh nghe mẹ nói đi…” – Mẹ Taecyeon nắm lấy tay Yuri để trấn an cô

- “Thôi được rồi, con sẽ tự tìm cách của con… con muốn anh ấy biết rằng từ trước đến nay anh ấy chỉ có mình con thôi” – Nói rồi Yuri cầm lấy chiếc túi xách đang nằm trên ghế và bỏ đi

- “Yuri à, con nghe mẹ nói đi mà…” – Mẹ Taecyeon gọi với theo nhưng Yuri đã đi mất rồi còn đâu…

--------------------------------------------------

Cạch, cánh cửa được mở ra… Yuri bước vào nhà với khuôn mặt rất kì lạ… cô đưa tay mở công tắc đèn và giật mình khi nhìn thấy Taecyeon đang ngồi trên sofa… có vẻ như anh đang chờ cô về thì phải…

- “Sao em về trễ vậy?” – Taecyeon nhìn sang hỏi Yuri

- “À, lúc nãy em ghé sang nhà anh chút ấy mà” – Yuri ngập ngừng nói như đang giấu diếm điều gì đó vậy

- “Em ghé sang đó làm gì?” – Taecyeon hỏi       

- “Mẹ bảo em ghé sang hỏi thăm chút, tại mẹ nói lâu rồi không thấy anh và em về nhà ăn cơm… với lại… mẹ hỏi xem chừng nào chúng ta định tổ chức đám cưới ấy mà…” – Yuri ngồi xuống cạnh Taecyeon nói

- “Cái gì? Sao lại nhắc đến chuyện đó chứ?” – Taecyeon nheo mắt lại và gắt giọng hỏi Yuri

- “Sao phản ứng của anh lại thế, anh không muốn đám cưới với em hả?”

- “Không phải anh đã nói bây giờ không phải là lúc sao?”

- “Bây giờ không phải thì còn là lúc nào nữa chứ?”

- “Thôi, chuyện này để sau đi… anh về phòng đây, em cũng ngủ sớm đi”

- “Anh nhất định không thể bỏ rơi em đâu…” – Yuri siết chặt lấy cái túi xách đang cầm trên tay và nhìn theo Taecyeon mà nói

*Flash back*

Sau khi rời khỏi nhà của mẹ Taecyeon, Yuri liền đi về nhà của mình nhưng trong lúc đó cô tình cờ va phải vào một bà lão

- “Á… cháu xin lỗi… bà không sao chứ?” – Yuri đở cụ bà đứng dậy

- “Cô… đang lo lắng chuyện gì đúng không?” – Bà lão đột nhiên nói khi tay bà chạm vào tay Yuri

- “Sao ạ?”

- “Chuyện tình cảm của cô… có vấn đề đúng không?”

Yuri bắt đầu nhìn bà lão với ánh mắt kì lạ trông khi bà ta cứ huyên thuyên nói mãi về cô… không lẽ bà ta là phù thủy hay sao mà có thể biết được nhiều thứ thế? Từ chuyện bạn trai cô là cảnh sát đến chuyện cô giấu nhẹn đi quá khứ của anh… mọi thứ dường như đều nằm trong lòng bàn tay của bà ta vậy…

- “Làm sao bà biết được chứ?”

- “Hãy buông tay đi, thứ gì là của cô thì tất yếu nó sẽ thuộc về cô thôi, còn nếu như không phải thì dù cho cô có níu kéo thế nào nó cũng mãi mãi không thuộc về cô đâu…”

- “Ý bà là sao chứ?”

- “Người đó đã trở về rồi… chẳng lâu sau… mọi chuyện sẽ được sáng tỏ thôi…” – Bà lão cười hiền nói với Yuri rồi bước đi…

- “Người đó… là ai chứ? Bà à…” – Yuri định hỏi bà lão ấy thêm vài điều nhưng bà ta đã đi đâu mất rồi… y như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy

*End flash back*


--------------------------------------------------

Kể từ sau hôm đó, Taecyeon luôn tìm cách tránh mặt Yuri, sáng anh cố dậy thật sớm để đi làm, tối thì chờ khi Yuri ngủ anh mới trở về nhà… điều đó càng khiến cho Yuri nghi ngờ hơn… vì thế… Yuri đã trở về gặp mẹ Taecyeon, kể hết chuyện hôm đó cô đã gặp bà lão kia cho mẹ anh nghe…

- “Bà ta nói người đó đã trở về sao?” – Mẹ Taecyeon ngạc nhiên hỏi Yuri

- “Dạ phải” – Yuri gật đầu

- “Không lẽ…” – Mẹ Taecyeon ngồi thừ người ra suy nghĩ về điều gì đó

- “Mẹ à, mẹ biết… người đó… là ai sao?” – Yuri ngập ngừng hỏi

- “Đi thôi Yuri, mẹ nghĩ chúng ta cần đi đến nơi này…” – Vừa dứt câu bà đã kéo Yuri dậy và dẫn cô đến một nơi

--------------------------------------------------

Trong khi đó, tại sở cảnh sát – Nơi Taecyeon đang làm việc

- “Hôm nay cấp trên mới giao xuống cho chúng ta một vụ án, nhưng trước khi tôi triển khai vụ án này cho mọi người thì tôi có một thông báo nhỏ về nhân sự của chúng ta… Đó là Taecyeon, cậu sẽ không cần theo vụ này” – Nichkhun – Sếp của Taecyeon nói

- “Tại sao?” – Taecyeon ngạc nhiên hỏi

- “Chuyện này tôi cũng không biết, cấp trên bảo sao thì tôi thông báo lại thế thôi… thật sự tôi cũng ngạc nhiên lắm vì ông ta loại cậu khỏi vụ án này… nhưng lệnh là lệnh… tôi không thể làm khác…” – Nichkhun giải thích

- “Em sẽ tự đi hỏi…” – Taecyeon đẩy mạnh chiếc ghế sang một bên và đứng dậy với vẻ mặt tức giận

- “Cậu tính đi hỏi ai chứ? Hãy yên phận của mình đi… cứ coi như cậu được nghỉ phép…” – Nichkhun ngăn Taecyeon lại

Taecyeon quay sang nhìn Nichkhun với anh mắt khó chịu rồi bỏ đi…

Nichkhun thở dài khi nhìn thấy thái độ của Taecyeon… bản thân Nichkhun cũng buồn và thất vọng lắm vì ai mà chả biết Taecyeon vốn là một cảnh sát giỏi nhưng… anh làm thế cũng chỉ vì Taecyeon mà thôi vì đâu phải là Nichkhun không biết lý do Taecyeon bị loại ra khỏi nhiệm vụ lần này… chẳng qua anh không biết phải giải thích với Taecyeon như thế nào mà thôi…

Một lúc sau, tại căn tin

- “Này, cậu ngồi đây sáng giờ hả?” – Chansung vỗ vai Taecyeon khi nhìn thấy anh đang ngồi thừ người ở 1 cái bàn nhỏ

- “Họp xong rồi à?” – Taecyeon bực bội hòi Chansung

- “Uhm, bắt đầu tối nay sẽ hành động” – Chan gật đầu đáp lại

- “Tức thật, chả hiểu sao tớ lại bị loại ra cơ chứ?”

- “Tớ nghĩ là tớ biết lý do đó…”

- “Sao hả?”

- “Lên sân thượng đi, ở đây nói chuyện không tiện” – Thế rồi Chansung đứng lên và bỏ đi, Taecyeon cũng theo sau anh… lên đến sân thượng, Taecyeon lập tức hỏi

- “Thật ra là vì lý do gì vậy?”

Chansung nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai ở đây, sau đó cậu ta nói

- “Cậu có nhớ cách đây 5 năm, có 1 vụ án khiến cho cậu gặp tai nạn và mất trí nhớ không?”

- “Cậu nói vụ án của tên Park Jin Han đấy hả?”

- “Uhm…”

- “Rồi sao?”

- “Chắc cậu cũng biết là sau lần đó hắn đã trốn thoát và theo một nguồn tin mật thì dạo gần đây hắn đã trở về Seoul để giao dịch 1 lượng lớn ma túy…”

- “Vụ lần này là bắt hắn sao?”

- “Phải”

- “Vậy thì tớ lại càng phải được tham gia chứ? Sao lại…”

- “Nichkhun và cấp trên loại cậu ra cũng chỉ vì không muốn cậu trong một lúc nóng giận muốn trả thù cho Fany mà làm chuyện dại dột thôi”

- “Cậu nói gì vậy? Fany… liên quan gì ở đây?”

- “Taecyeon… trí nhớ cậu… chưa hồi phục hoàn toàn sao?”

- “Nói cho tớ nghe đi… có chuyện gì?”

- “Haiz, thì ra là cậu chả nhớ, thế mà cả sở cảnh sát tưởng cậu không muốn nhắc đến chuyện đó nên chả ai dám hỏi han gì cậu”

- “Thật sự là chuyện gì?”

- “Lần đó… trong lúc đuổi bắt tên đó, Fany – bạn gái cậu – vì cậu mà đã hy sinh”

- “Fany… bạn gái tớ sao?”

- “Phải, bọn tớ cũng chả biết sao cô ấy lại có mặt ở hiện trường nữa… chỉ biết là khi bọn tớ đến nơi thì thấy Fany đã chết còn tên Jin Han đó đang chỉ súng định bắn cậu, thấy bọn tớ thì hắn bỏ chạy…”

- “Vậy còn Yuri?”

- “Yuri chỉ mới xuất hiện sau vụ tai nạn đó của cậu thôi… lúc cậu giới thiệu cô ta là vợ chưa cưới của cậu tớ cũng thấy lạ lắm vì trước giờ chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến cô gái đó… Điều đó cũng là nguyên do mà khiến Yunho hay gây chuyện với cậu đấy vì ai chả biết cậu ta thích Fany, ai dè cô ấy lại chọn cậu, thế mà chỉ sau vài tháng cô ấy chết cậu lại có vợ chưa cưới… hắn ta không nổi điên mới lạ”  - Chansung cứ huyên thuyên nói không ngừng nghỉ

- “Thôi, tớ về đây… cậu… làm việc cẩn thận đó…” – Ngay khi Chansung vừa nói xong thì Taecyeon vội chạy đi mất…

--------------------------------------------------

Sau khi nghe những lời Chansung nói Taecyeon quyết định quay trở về nhà mình để tìm ra những vật có thể chứng minh quá khứ của anh… Vì cái quá khứ mà Chansung nói đến hoàn toàn không hề giống với những gì mà mọi người xung quanh đã kể lại cho anh nghe… Anh cần phỉa tìm lại nó – mảnh kí ức bị thất lạc của cuộc đời anh…

Phóng xe nhanh nhất có thể để trở về ngôi nhà quen thuộc của mình, Taecyeon bước vào nhà rồi đi thẳng lên phòng mình. Taecyeon bắt đầu lục lọi khắp nơi trong căn phòng vốn đã được bỏ trống rất lâu ấy… mọi ngóc ngách, từng góc kẹt đều được Taecyeon tìm kiếm rất kỉ càng nhưng cũng chẳng tìm được cái gì cả… ngồi gục xuống sàn một cách mệt mỏi, Taecyeon đấm liên tục vào đầu mình nhưng vô ích, anh hoàn toàn chẳng thể nào nhớ nỗi dù chỉ là một chút ít…

Tất cả những gì hiện giờ Taecyeon có thể nhớ chính là sau khi tỉnh lại trong bệnh viện thì Yuri luôn là người ở bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho anh… những lúc Taecyeon hỏi cô là ai và quá khứ của anh như thế nào thì cô luôn nói rằng mình là bạn gái anh và kể cho anh nghe vô số những câu chuyện lãng mạn của hai người… nhưng Yuri đâu hề biết rằng… dù cho cô có làm bao nhiêu việc cho Taecyeon đi chăng nữa thì trong tâm trí Taecyeon vẫn còn một khoảng trống… Những chuyện Yuri kể anh hoàn toàn không có cảm giác, cả những câu nói yêu thương kia cũng không khiến anh cảm thấy rung động… Những gì anh có thể cảm nhận được là sự tận tụy và tình yêu của Yuri, anh biết ơn vì điều đó nên cũng đã tạm quên đi cái quá khứ của mình để đáp lại tấm chân tình đó của cô…

Ngồi thừ người trong phòng một lúc rất lâu, chợt Taecyeon nhìn thấy một chiếc chìa khóa được cột ngay dưới phía chân bàn… đưa tay vào lấy chiếc chìa khóa đó ra… 1 giây 2 giây rồi lại 3 giây, anh lặng yên nhìn vào chiếc chìa khóa đó… rồi đột nhiên một hình ảnh lại thoáng qua trong đầu anh… Từ từ bước đến trước bước tranh đang được treo trên tường, đưa tay đẩy nhẹ nó sang một bên… quả thật… có một cái tủ nằm sau bức tranh đó… tra chiếc chìa khóa bé nhỏ vào ổ… cánh cửa tủ bật ra… phía trong là một chiếc hộp gỗ màu nâu sẫm và bên trong chiếc hộp ấy là những bức hình được gói cẩn thận trong 1 tớ giấy… kế bên còn có một hộp nhẫn màu đỏ… Chẳng hiểu vì sao khi vừa nhìn thấy những thứ trong hộp đó thì đầu Taecyeon lại đau nhức, anh ôm đầu khụy xuống sàn… một cách khó nhọc… từng hình ảnh… từng âm thanh không biết ở đầu cứ xuất hiện trong đầu Taecyeon… Những mảnh ký ức của quá khứ bị mất đi dường như đã trở về… nhưng do có lẽ trong 1 lúc nhất thời không thể nào chịu nỗi nên Taecyeon đã ngất sau đó…

--------------------------------------------------

Bệnh viện Seoul

- “Thật ra bạn gái của Taecyeon không chết sau vụ tai nạn đó nhưng con bé hiện giờ sống cũng như đã chết vậy… Fany đã sống cuộc sống của người thực vật 5 năm nay rồi… tuy bác sĩ đã nói là tình trạng của Fany bây giờ không thể cứu vãn nữa… nếu như rút ống oxi ra thì con bé sẽ rời khỏi cõi đời này…”

Yuri vừa băng qua dãy hành lang vừa nhớ lại những lời mẹ Taecyeon nói với cô… Thì ra Fany không chết sau chuyện đó nhưng cô lại phải sống cuộc sống của người thực vật – một cái xác không hồn…

Khẽ mở cánh cửa phòng nơi Fany đang chìm sâu vào giấc ngủ, Yuri nhẹ nhàng bước đến và ngồi cạnh giường cô…

- “Tại sao cô không thể buông tha cho anh ấy chứ?” – Yuri nhìn chằm chằm vào gương mặt Fany… Yuri cũng không tài nào diễn tả được cảm giác bây giờ cô đối với Fany là gì… căm ghét, oán hận vì cô ta vẫn luôn bám theo Taecyeon hay là tội nghiệp cho người con gái này?

Cứ thế, Yuri cứ ngồi đó mãi mê với những suy nghĩ của mình và không hề để ý rằng thời gian đang dần trôi qua…

Chợt, tiếng chuông điện thoại của Yuri đổ dồn… là Taecyeon… giật mình cầm chiếc điện thoại lên cô mới phát hiện rằng bây giờ đã hơn 11 giờ đêm… đang phân vân không biết nói với Taecyeon thế nào vì cô không thể nói với anh rằng cô đang ở nơi này được… và rồi tiếng chuông đột ngột tắt, thay vào đó là một dòng tin nhắn ngắn ngủi từ Taecyeon…

- “Hôm nay anh có nhiệm vụ, em khỏi chờ anh”



Nhiệm vụ ư? Không phải Taecyeon đã bị loại ra nhiệm vụ tối nay rồi hay sao? Vậy sao anh còn nhắn cho Yuri như thế chứ?

Thì ra, sau khi tỉnh lại trong chính căn phòng của mình, Taecyeon đã nhớ ra tất cả mọi chuyện… Từ những chuyện trong quá khứ của anh và Fany cho đến chuyện Fany bị tên tội phạm kia bắn chết… Điều đó khiến Taecyeon rất đau khổ và vô cùng oán hận tên Park kia, thế là… anh đã quyết định làm trái lệnh của Nichkhun và cấp trên để lén lút tham gia vào nhiệm vụ tối nay vì anh thấy bản thân mình nợ Fany quá nhiều nên anh muốn chính tay mình giết chết tên đó để trả thù cho cô…



Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 20-2-2012 04:39 PM
Cảng biển quốc gia Seoul

- “Mọi người chuẩn bị vào vị trí… hắn ta sắp đến rồi” – Nichkhun ngồi trong xe khẽ nhìn qua tấm màn nơi cửa kính rồi dùng bộ đàm thông báo với các nhân viên của mình – “Chansung à, cậu dặn Junho cẩn thận một chút đó”

- “Rõ thưa sếp” – Chansung đáp lại lời Nichkhun

Chưa đến vài phút sau thì có một chiếc tàu lớn cập vào một gốc khuất của bến cảng… 1 người đàn ông mặc vest đen cẩn thận bước ra, theo sau hắn là hơn 10 tên khác…

- “Ông đến rồi sao?” – Lúc này, một người khác đã đứng chờ trên bờ từ nãy giờ bắt đầu lên tiếng

- “Junho làm tốt thật đấy” – Nichkhun ngồi trong xe quan sát và nói với người bên cạnh mình… thì ra tên giao dịch với tên Park đã bị cảnh sát tóm gọn và được thay thế bẳng Junho – một nhân viên cảnh sát khác - “Nhưng mà… Junho hôm nay có gì đó hơi lạ nhỉ?” – Đột nhiên Nichkhun nheo mắt lại suy nghĩ khi nhìn thấy điều gì đó bất thường nơi Junho

- “Sếp…” – Tiếng nói vọng ra từ bộ đàm của Nichkhun

- “Chuyện gì?”

- “Bọn em phát hiện ra Junho bị đánh ngất xỉu trong xe của cậu ấy…” – 1 nhân viên báo lại cho Nichkhun khi họ tình cờ phát hiện ra Junho vẫn còn bất tỉnh trong xe

- “Cái gì? Vậy người đang giao dịch với tên Park là…” – Nichkhun vội đưa ống nhòm lên và nhìn về phía bọn người đang giao dịch một lần nữa… - “Chết tiệt” – Nichkhun quăng cái ống nhòm xuống sàn khi nhận ra người đang giao dịch số hàng trắng với tên Park kia chính là Taecyeon – “Mọi người nghe rõ đây, kế hoạch có chút thay đổi, bây giờ tất cả mọi người ở yên vị trí chờ lệnh của tôi” – Nichkhun bước xuống xe và thông báo với mọi người qua bộ đàm

- “Sếp… có chuyện gì vậy?” – Chansung ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy Nichkhun lom khom chạy về phía mình

- “Taecyeon… tên ngốc đó đánh Junho ngất xỉu rồi tự mình đi giao dịch với tên Park rồi”

- “Sao chứ? Người đó là…” – Chansung hốt hoảng nhìn về phía bến cảng…

Trong khi đó Taecyeon vẫn đang nói chuyện với tên Park kia để hắn tin tưởng mình và giao số hàng kia ra…

- “Tiền thì tất cả ở đây, ông có thể kiểm lại… còn hàng đâu” – Taecyeon quăng mạnh chiếc vali chứa đầy tiền ra phía trước

- “Cậu làm việc cũng mau lẹ lắm nhỉ… Nhưng mà… mày nghĩ mày lừa được tao sao thằng cảnh sát con kia…” – Đột nhiên tên Park rút khẩu súng ra và chỉa thẳng về phía Taecyeon, thì ra hắn ta nhận ra Taecyeon chính là người cảnh sát đã đuổi theo hắn cách đây 5 năm

- “Không ổn rồi… Mọi người, nghe lệnh tôi, tất cả vào vị trí… từ từ thôi…” – Nhìn thấy cảnh tượng đó nên Nichkhun đã bắt đầu ra lệnh cho mọi người thực hiện kế hoạch… từng người, từng người một bắt đầu tiến gần về địa điểm giao dịch…

- “Tại sao mày…”

- “Mày ngạc nhiên là sao tao nhận ra mày à? Haha, cũng dễ hiểu thôi vì mày là đứa duy nhất thoát chết khỏi tay tao… công nhận số mày cũng lớn thật, có thể sống đến bây giờ… à mà mày có cảm ơn con bồ của mày chưa vậy? Vì nếu như hôm đó nó không thế mạng cho mày… thì làm so giờ này mày còn có thể đứng đây nói chuyện với tao…”

- “Mày nói cái gì? Thế mạng gì chứ?”

- “Mày không biết sao? Lúc đó lẽ ra tao định giết mày nhưng không ngờ con nhỏ đó lại tự nhiên lao đến đở viên đạn ấy… haha đúng là một con ngốc…”

Tên tội phạm Park nói với một nụ cười mỉa mai trong khi Taecyeon thì như đang như một kẻ điên loạn, những cơn đau đầu không biết từ đâu lại ùa về khiến Taecyeon khó chịu đến mức khụy xuống, rồi Taecyeon bắt đầu la hét một cách vô thức… trong giây phút đó, anh đã nhớ lại tất cả, lúc anh ngã xuống, trong mơ hồ anh nhìn thấy hắn ta cầm khảu súng tiến về phía anh… nhưng rồi… một bóng dáng quen thuộc lao ra trước mắt… Đoàng… tiếng súng vang lên… Fany gục xuống ngay bênh cạnh anh…

- “Mày nỗi điên đến nơi rồi, thôi thì để tao tiễn mày theo nó luôn vậy” – Một chút khó hiểu thoáng hiện lên trên khuôn mặt gian ác kia, hắn ta không biết tại sao Taecyeon lại trở nên như thế nhưng mà… đâu cần để tâm gì nhiều chứ… hắn ta chỉ biết rằng, điều hắn ta cần làm bây giờ là gải quyết luôn Taecyeon và biến đi mà thôi… Ngay khi cần gạc của cây súng được kéo xuống thì đột nhiên như có một sức mạnh nào đó kéo cây súng ra khỏi tay hắn và rơi xuống đất… Không chần chừ thêm nữa… ngay cái khoảnh khắc ấy Nichkhun đã ra lệnh cho tất cả mọi người tổng tấn công… một cuộc hỗn chiến xảy ra… thấy bất ổn nên tên Park ấy đã bỏ chạy… cùng lúc này, cơn đau dường như đã dịu đi đối với Taecyeon, anh trấn tỉnh lại bản thân mình và đuổi theo hắn ta…

Chạy đến một ngõ cụt, tên Park đã bị Taecyeon tóm được, Taecyeon nắm lấy cổ áo hắn và đè sát hắn vào tường, nện cho hắn vài cú vào mặt một cách giận dữ…

- “Hôm nay, nhất định tao phải giết mày để trả thù cho Fany” – Taecyeon lấy khẩu súng từ trong người mình ra và áp sát vào thái dương của hắn…

- “Taecyeon à, đừng mà” – Ngay lúc đó, Fany xuất hiện – “Anh không được giết hắn, tuy hắn là tội phạm nhưng nếu anh giết hắn anh sẽ phải ngồi tù đó…”

- “Anh chỉ muốn trả thù cho em thôi” – Taecyeon nhìn sang Fany nói

- “Không cần đâu Taecyeon à, em không cần anh trả thù cho em… nghe em đi, anh chỉ cần bắt hắn ta về là được rồi, mọi chuyện sẽ do pháp luật xử lý hắn…” – Fany cố khuyên Taecyeon bỏ khẩu súng trên tay của mình xuống

- “Nhưng mà…” – Một chút suy nghĩ, Taecyeon đã nới lỏng tay mình ra khỏi người tên kia

- “Nghe em đi, thật ra em vẫn…” – Fany vì muốn làm Taecyeon nguôi giận và từ bỏ ý định giết tên kia vì cô nên đã quyết định nói cho anh biết rằng thật ra cô chưa chết, nhưng không ngờ tên Park đó đã lợi dụng lúc Taecyeon sơ hở đã đấm vào mặt anh và cướp đi khẩu súng của Taecyeon… - “Taecyeon à…”

- “Có thể mày là một cảnh sát giỏi nhưng mày vẫn có một điểm yếu rất lớn, đó chính là lúc nào mày cũng chần chừ… tao cho mày biết chính sự chần chừ do dự ấy của mày đã hại chết con bồ mày và giờ là bản thân mày đó…” – Hắn ta áp sát người vào Taecyeon, khẩu súng lúc này đã lên nòng và nằm ngay bụng của Taecyeon, Fany định dùng phép thuật của mình một lần nữa để vô hiệu hóa cây súng kia… nhưng không ngờ, lúc Fany định đưa tay ra làm phép thì một tia sáng lóe lên trước mắt cô làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ đi…

Đoàng… tiếng súng vang lên… và rồi Taecyeon gục xuống trước mặt cô...

- “Không... Taecyeon à...” – Bàng hoàng nhìn Taecyeon gục xuống trước mặt mình, Fany định bay đến bên cạnh anh nhưng tất cả đã quá muộn, tia sáng kia lại lóe lên một lần nữa và cô dần dần tan vào hư không...
       
--------------------------------------------------

- “Khi anh mở mắt ra, kí ức về em luôn là một màu trắng xóa, để rồi bây giờ đây, khi anh nhắm mắt lại thì màu trắng ấy vẫn bủa vây lấy anh… Đây là đâu, thiên đường hay địa ngục? Sao anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài một màu trắng vô tận thế này…” – Taecyeon mơ màng đi giữa một không gian bao la trắng xóa

- “Taecyeon à…” – Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến anh quay đầu lại

- “Giọng nói ấy…” – Một thứ ánh sáng màu hồng nhạt bỗng chóc thoáng hiện lên phía sau lưng người vừa gọi tên anh – “Fany”

- “Anh đi nhầm đường rồi… Bên này…” – Fany mỉm cười đưa bàn tay về phía Taecyeon… và rồi, trong vô thức anh cũng đã mỉm cười và nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ kia…

--------------------------------------------------

http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMS8wNi9mLzIvInagaMEZjI4MjA0YWI2ZmJhY2I4MTM4MmVjY2VjOWMwNDQ2YjMdUngWeBXAzfEhvInagaMEdyBDYW4gSXxEQlNLfHwy


Nếu thời gian có thể ngừng lại
Nếu như ta có thể xóa đi hết những điều đã qua
Nếu ta có thể trở về ngày ấy
Ngày mà lần đầu anh gặp em

Seoul – 25 năm sau

Tại một khu vườn trong căn biệt thư sang trọng, có một lão bà đang ngồi trên xe lăn nhìn những tấm ảnh cũ với nét mặt buồn miên man…

- “Mẹ à… mẹ lại thế rồi…” – Một người phụ nữ trung niên tay cầm ly nước ra nói chuyện với bà lão

- “Yuri” – Bà lão quay lại nhìn người phụ nữ trung niên kia

- “Không phải con đã nói với mẹ nhiều lần rồi sao? Sức khỏe mẹ dạo này không tốt nên đừng có suy nghĩ nhiều về chuyện đã qua nữa mà” – Đặt ly nước xuống bàn, Yuri ngồi xuống cạnh chiếc xe lăn nói

- “Mẹ có suy nghĩ gì đâu… chỉ là tự nhiên mẹ thấy nhớ Taecyeon nên đem hình nó ra xem thôi…” – Bà lão cười buồn nói

- “Anh ấy đi cũng đã hai mươi mấy năm rồi còn gì, thời gian đúng là trôi qua nhanh thật…” – Nhắc đến Taecyeon, gương mặt Yuri cũng hiện lên nét buồn thấy rõ

- “Nụ cười của nó lúc ấy rất hạnh phúc… đúng không?” – Mẹ Taecyeon nhìn vào tấm anh bà đang cầm trên tay, là tấm hình chụp Taecyeon và Fany mà bà tìm thấy trong phòng anh sau khi anh qua đời

- “Quả thật anh ấy chỉ có thể cười như thế bên cạnh cô ấy thôi… Con đúng là một đứa ích kỉ… giá mà ngày ấy con không làm điều ngốc nghếch đó… giá như con không rút dây oxi của Fany ra thì…” – Những giọt nước mắt của Yuri bắt đầu rơi… Thì ra, cái giây phút mà Fany định dùng phép thuật của mình để cứu Taecyeon cũng chính là thời điểm Fany rút dây oxi ra khỏi cô… Sau đó khi nghe Nichkhun kể lại rằng có vài người đi đường đã chứng kiến cái chết của Taecyeon nói lại là đã nhìn thấy một cái bóng trắng biến mất ngay lúc tên Park nổ súng… Lúc ấy Yuri mới nhận ra rằng chính sự ích kỷ của cô đã vô tình hại chết Taecyeon, nếu như cô không làm thế với Fany thì chắc chắc Taecyeon sẽ không phảo chết… Cũng vì điều đó mà trong suốt hơn hai mười năm qua chưa ngày nào mà Yuri có thể ngủ yên giác cả…

- “Không ai có thể biết trước được chuyện gì cả con à, đừng tự trách mình nữa… nếu có trách thì có lẽ mẹ mới là người đáng trách hơn vì chính mẹ đã ngăn cản hai đứa nó… mẹ…” – Giọng nói của mẹ Taecyeon cũng trở nên nghẹn ngào

- “Mẹ đừng khóc mà… không tốt cho sức khỏe của mẹ đâu” – Yuri vội lau những giọt nước mắt của mình

- “Thế sao con cũng khóc, không phải lúc nãy con mới nói với mẹ là hãy để những chuyện trong quá khứ trôi qua hay sao?” – Mẹ Taecyeon cầm lấy tay Yuri nói

- “Con có khóc nữa đâu mà… Thôi được rồi, ngoài này gió lớn lắm, con đưa mẹ vào nhà nha, không lại bệnh nữa…”

- “Mẹ không muốn vào nhà, đột nhiên mẹ lạc miệng quá… mẹ muốn ăn cái gì đó ngọt ngọt” – Mẹ Taecyeon cười nhạt nói với Yuri

- “Uhm, con thấy có một tiệm bánh mới mở gần đây, nghe mấy đứa nhóc trong nhà nói là cũng ngon lắm, hay con đi mua cho mẹ nha” – Yuri nhớ lại lời mà mấy đứa cháu trong nhà nói về tiệm bánh mới mở gần đây nên cô đưa ra ý kiến

- “Con đưa mẹ đi cùng luôn đi, dù gì ở nhà này cũng ngột ngạt lắm… mẹ muốn ra ngoài cho khuây khỏa” – Mẹ Taecyeon thở dài nói

- “Vậy để con lấy áo khoác cho mẹ”

Thế rồi Yuri vào nhà lấy áo khoác cho mẹ Taecyeon rồi cùng bà ra đi đến tiệm bánh cách nhà chừng 200m

- “Ơ, đóng cửa rồi sao?” – Yuri thất vọng nói khi nhìn thấy một cô gái đang loay hoay khóa cánh cửa tiệm bánh lại

- “À vâng hôm nay tiệm chúng tôi có chút việc nên…” – Cô gái bất ngờ quay lại nói

- “Fany” – Cả Yuri lẫn mẹ của Taecyeon đồng thanh nói khi nhìn thấy gương mặt của cô gái trẻ này giống Fany như tạc

- “Sao ạ?” – Cô gái ngạc nhiên hỏi

- “À không… chỉ là…” – Yuri ấp úng nói

- “Bác và bà muốn mua bánh ạ?” – Cô gái mỉm cười hỏi

- “À uhm… nhưng mà cô đóng cửa rồi thì…” – Yuri gật đầu nói

- “Dạ không sao, nếu bà và bác mua về thì để cháu mở cửa bán cho… không sao đâu ạ” – Cô gái lễ phép nói và lập tức quay vào trong mở cánh cửa vừa mới đóng lại ra – “Mời bà và bác vào ạ”

- “Thật phiền cô quá” – Yuri nói trong khi đẩy mẹ Taecyeon vào bên trong tiệm

- “Dạ, có gì đâu, đối với cháu khách hàng là trên hết mà…” – Cô gái vui vẻ nói – “Bác và bà muốn mua bánh nào ạ?”

- “Uhm, lấy cho bác cái mùi dâu này đi” – Yuri chỉ tay vào cái bánh dâu được đặt ngay trung tâm tủ bánh

- “À vâng…” – Cô gái tươi cười lấy chiếc bánh ra và gói vào hộp một cách cẩn thận

Trong khi đó thì Yuri và mẹ của Taecyeon quan sát từng cử chỉ và biểu hiện của cô gái kia… họ thật sự bất ngờ vì cô gái ấy giống Fany y như tạc… khung cảnh này lại khiến cho mẹ Taecyeon nhớ đến cái ngày mà bà bước vào tiệm bánh và yêu cầu Fany rời xa Taecyeon, điều đó càng khiến cho bà cảm thấy hối hận hơn…

Sau khi giao bánh và nhận tiền xong, cô gái lại một lần nữa bước ra khỏi cửa tiệm cùng với Yuri và mẹ Taecyeon

- “Thật cảm ơn cô nhiều lắm” – Yuri nói với cô gái

- “Dạ có gì đâu ạ, bác và bà vui là được rồi” – Vẫn nụ cười đó, cô gái đáp lại lời Yuri

- “À, nãy giờ bà thấy cháu cười rất nhiều, có phải hôm nay có chuyện gì vui không?” – Mẹ Taecyeon tò mò hỏi

- “Dạ… à, thật ra thì hôm nay cháu…” – Cô gái bẽng lẽng cười và nói… nhưng chưa nói được hết câu thì từ phía sau, có một người con trai cao lớn tiếng về phía cô với gương mặt giận dữ

- “Yah Miyoung, cách đây 30 phút anh gọi cho em, em nói là đã ra khỏi tiệm rồi sao giờ còn đứng đây vậy hả?” – Anh ta tiến đến gần cô gái và vỗ nhẹ vào vai cô

- “Á… hì, em xin lỗi, thì đúng là em đã ra khỏi tiệm cách đây 30 phút rồi nhưng đột nhiên có khách mà…” – Miyoung mỉm cười quay sang nhìn anh ta nói

- “Em lúc nào cũng vậy, coi khách hàng là trên hết, còn bạn trai em thì em coi như thứ vứt đi vậy” – Chàng trai chóng nạnh lên nói với Miyoung

- “Có đâu mà…” – Cô gái cười trừ rồi ôm lấy cánh tay của bạn trai mình

- “Người này là…”- Buộc miệng, mẹ Taecyeon lên tiếng hỏi bởi vì bà nhận ra rằng người con trai ấy hoàng toàn giống hệt Taecyeon…

- “Dạ, anh ấy là Taesung, bạn trai cháu ạ” – Miyoung giới thiệu

- “Cháu chào bà, chào bác ạ” – Taesung cúi đầu chào hai vị khách hàng ấy

- “À… ra là vậy” – Mẹ Taecyeon gật đầu nói

- “Hì hì, à mà nếu không có gì thì bọn cháu xin phép đi trước ạ… hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày bọn cháu quen nhau…”

- “Ra là thế… vậy thôi hai đứa đi đi…” – Nghe Miyoung nói thế nên Yuri cũng chẳng có lý do gì giữ hai người lại cả

- “Vâng, chào bà, chào bác bọn cháu đi ạ… Chúc bà và bác ăn bánh ngon miệng ạ” – Một lần nữa, Miyoung cúi đầu chào và nói

- “Bọn cháu xin phép ạ…” – Taesung cũng làm thế rồi nắm tay của Miyoung bước đi

- “Này anh đi chậm chút đi… ỷ chân dài rồi đi kiểu đó hả?” – Miyoung la oai oái lên khi Taesung cứ bước đi mà như bay vậy, làm cho đi theo muốn hụt hơi

- “Gì chứ? Ai bảo em chân ngắn làm gì?” – Cúi xuống nhìn Miyoung rồi Taesung nở một nụ cười gian nhằm trêu cô sau đó anh buông tay cô ra và chạy đi

- “Anh lại nữa… đồ đáng ghét, đứng lại cho em…” – Ngay lập tức Miyoung cũng chạy theo anh… Trông họ bây giờ quả thật rất hạnh phúc cùng những nụ cười rất tười trên môi mình

- “Mẹ à, liệu hai người đó có phải là…” – Chứng kiến khung cảnh đánh yêu đó, Yuri khom xuống hỏi

- “Phải hay không thì mẹ cũng không biết nhưng mà… có lẽ đây là ý trời… ông trời đã thương xót chúng ta mà cho chúng nó trở lại…” – Mẹ Taecyeon mỉm cười nhìn theo hai người kia nói

- “Vậy từ hôm nay mẹ có thể ngủ yên giấc rồi” – Yuri cũng mỉm cười nhìn theo họ

- “Con cũng thế mà… đúng không?” – Mẹ Taecyeon quay sang nhìn Yuri và nói… Điều đó khiến cho cả hai cùng bật cười…

Những mảnh kí ức của quá khứ có thể là một màu đen tối của sự ích kỉ hay là một màu trắng xóa của sự lãng quên, nhưng đừng vì thế mà đánh rơi tương lai của mình, bởi vì đâu ai biết được trên thế gian này còn có bao nhiêu màu sắc khác nhau… mỗi màu sắc sẽ tạo nên một cuộc sống khác biệt cũng như những mảnh kí ức nếu biết cách lưu trữ những hồi ức đẹp và lãng quên đi những chuyện không vui thì chắc chắn cuộc sống này sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều thôi…


~The end~



Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 20-2-2012 09:58 PM
Jetty_Nguyen gửi lúc 20-2-2012 21:45
Trí tưởng tượng của pé thiệt là khôn lường quớ àh

ss chưa thể nào đoán được  ...


keke, nhưng trong đó cũng có 1 phần ý tưởng của ss mà, từ con ma biến thành linh hồn ko nơi cư ngụ...
cái đóa của ss chứ của ai, còn 1 phần nhỏ phía cuối là của con bạn em...
em bí nó cả tuần rùi, ko nhờ con bé đó chắc em ngâm cái này dài dài :)

Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 26-5-2012 02:31 PM
The fourth story
Star




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Im Seulong (2AM) & IU & Jang Wooyoung (2PM)

Disclaimer: Câu chuyện và nhân vật thuộc về au nhưng có một số ý tưởng được lấy trong phim “King 2 Hearts” và MV “Fool”

Ost: First Love (Lee Yoon Ji), Fool (JUNIEL & Jung Yong Hwa)

Rating: K

Category: Happy ending

Summary: Không phải lúc nào cứ giữ chặt quá khứ cũng là điều tốt, đôi khi thử chấp nhận một điều mới sẽ khiến cuộc sống này tươi đẹp hơn…



Casting


Im Seulong




Anh đã cố gắng làm việc để xứng đáng với em, nhưng anh xin lỗi vì dù cho anh có cố gắng thế nào thì anh vẫn mãi mãi không bao giờ nói ra được 3 từ “Anh yêu em”  


Lee Jieun - IU




Em là một cô bé ngốc, suốt ngày chỉ biết bảo anh nhạt nhẽo và vô tâm nhưng cho đến khi anh rời xa em, em mới nhận ra rằng chính em mới thật sự là người như thế… Để rồi khi người đó thay anh bước vào cuộc đời em thì mọi chuyện đã dần thay đổi… thế nhưng vẫn có một điều không bao giờ đổi thay trong em, đó là… anh vẫn mãi mãi chiếm một vị trí nhất định trong lòng em…


Jang Wooyoung





Một lần gặp tình cờ cũng có thể cho là định mệnh… Nếu em thật sự là một nửa của tôi thì hãy để tôi cùng em đi hết đoạn đường này…



Final




Tác giả: lovecome96    Thời gian: 27-5-2012 11:14 PM
Tem tem tem =))
Không biết là SeulIU hay la Milky nữa :X
Chờ đợi nha !! Không bik cp nào là quá khứ nữa
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 28-5-2012 11:21 PM
The fourth story
Star


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wNC8yNi8xL2UvInagaMEMWVlYTE4ZjMzNGI4OTdhNGE5M2ExYjMzOTUxMjmUsIC2OWMdUngWeBXAzfEZpmUsICnN0IExvInagaMEdmV8TGVlIFlvInagaMEWeB24gSml8fDI


Anh chính là sự lựa chọn đầu tiên của con tim em
Mối tình đầu như thế là đã đủ trọn vẹn rồi
Nên em chỉ mong ước được gìn giữ nó trong tim suốt cuộc đời này mà thôi


- “Em lạc đường mất rồi, làm sao đây?” – Em mệt nhoài ngồi xuống ven đường rồi quay sang nói chuyện với “anh” – chú vẹt đầy màu sắc mà anh đã tặng cho em khi đó…

Cũng đã một khoảng thời gian rồi anh nhỉ? Từ ngày anh rời xa em thì em cũng đã không còn sống trong bốn bức tường ngột ngạt đó nữa… Em đã đi qua không biết bao nhiêu nơi rồi, nhưng sao… những nơi đó cũng không thể nào bằng được cái sân thượng mà em và anh vẫn hay ngồi ngắm sao cùng nhau anh nhỉ?

Nhẹ mở cuốn nhật kí ra, hình ảnh anh vẫn còn trong đó, nó khiến em nhớ lại cái ngày đầu tiên mà em đã gặp anh… Đó là ngày nảo nhỉ? Hình như là một ngày cuối thu se lạnh thì phải…

--------------------------------------------------

Seoul vào một ngày cuối thu…

- “Tiểu thư, vệ sĩ mới của cô đến rồi” – Vị quản gia già vào phòng thông báo khi em đang ôm chiếc ghita ngồi hát nghêu ngao bên cửa sổ…

- “Cháu biết rồi, cháu ra ngay” – Em khẽ gật đầu rồi nhanh chóng bước ra phòng khách…

Đó chính là ngày đầu tiên em gặp anh, cái ngày định mệnh đã khiến cho trái tim cũng như cuộc đời em thay đổi…

- “Xin chào, tôi tên là Im Seulong” – Anh cúi chào em một cách lúng túng và ngại ngùng

- “Anh ta là một chàng ngốc” – Đó chính xác là những gì em nghĩ ngay khi em nhìn thấy anh, không biết là có phải do cái cách nói chuyện của anh hay do gương mặt ngô ngố ấy nữa… nhưng nói chung là em chẳng có chút ấn tượng gì về anh cả…

--------------------------------------------------

- “Này cô nhóc, cô bị lạc đường à?” – Đang miên man trong những hồi ức xưa cũ thì đột nhiên có một tên con trai lái một chiếc xe nhà di động đến trước mặt em

- “À, uhm… tôi đi du lịch nhưng lại không rành đường... nên...” – Em ậm ừ trả lời

- “Vậy cô có muốn tôi cho quá giang một đoạn không?” – Tên con trai ấy tiếp tục hỏi em, dường như anh ta muốn giúp đỡ em thì phải…

- “Uhm… hình như tôi không quen anh… nhưng mà…” – Một chút e dè em nói

- “Ohm, vậy thôi, tôi đi nha…” – Thế nhưng em chưa nói hết câu thì cái tên đó đã phóng xe đi mất rồi, tức chết đi được mà

- “Ê, tôi chưa nói xong mà…”

- “Vậy là đi đúng không?” – Rồi đột nhiên cái hắn ta lùi xe lại trước mặt em một lần nữa và nở 1 nụ cười

- “Uhm, thì đi, chứ tôi bị lạc mà.. biết sao giờ” – Em dùng dằn bước lên xe rồi đóng sầm cánh của lại… Hắn là một tên đáng ghét anh à… theo em là thế đấy…

Trong suốt quãng đường đi, anh ta cứ mãi huyên thuyên nói hết chuyện này đến chuyện khác… chả thèm để ý xem em có muốn nghe hay không, điều đó khiến em phát bực cả lên…

- “Anh có nước không? Tôi hơi khát…” – Em lên tiếng để ngăn những câu chuyện dài hơi của hắn thế nhưng… trái ngược lại với lúc nãy, hắn chỉ lạnh lùng và trả lời một cách cộc lốc mà thôi

- “Phía sau xe ấy, cô quay xuống mà lấy” – Thật là, sao trên đời này lại có một tên con trai khác xa anh hoàn toàn vậy hả anh? Lúc đó… anh đâu như vậy nhỉ?

--------------------------------------------------

Lúc ấy, anh – với tư cách vệ sĩ riêng – luôn bị em sai vặt suốt cả ngày. Lúc thì bị em sai đi lấy cái này cái kia, có lúc lại bị em bắt ngồi yên một chỗ cho em vẽ… Chắc trong lòng anh khó chịu và bực bội lắm đấy nhưng sao em thấy trên môi anh luôn nở một nụ cười thế nhỉ? Dù cho em có “hành hạ” anh như thế nào thì anh vẫn thế, vẫn nhìn em với ánh mắt ấm áp và nở nụ cười… một nụ cười hiền đến lạ…

- “Hôm nay em muốn ra ngoài, anh dẫn em đi được không?” – Và rồi một ngày kia, em đã đưa ra cái yêu cầu táo bạo đó

- “Tiểu thư à, cô biết là không thể mà…” – Anh nhăn mặt nhìn em…

Em biết rõ bản thân em không được phép ra ngoài bởi vì em là con gái của một thương gia giàu có nhất nhì Hàn Quốc, và em sẽ có thể bị bắt cóc thậm chí bị giết bất cứ lúc nào nếu như em làm điều đó… nhưng anh à, em cũng không hiểu tại sao lúc ấy em lại như thế nữa… có lẽ em đã quá khao khát cái thế giới bên ngoài ấy và người duy nhất em tin tưởng để đi cùng mình chỉ có mỗi anh…

- “Nhưng mà em đã ở trong bốn bức tường này 20 năm rồi… em muốn ra ngoài xem thế nào… làm ơn đi… 1 lần thôi…” – Em bắt đầu mè nheo và năn nỉ anh, rồi còn khóc lóc và giãy nãy lên như đứa trẻ lên ba nữa… - “Trước giờ anh luôn làm theo lời em mà…”

- “Lần này thì không thể… à mà… nếu tiểu thư muốn, tôi có cách này” – Vẫn nụ cười đó… anh dỗ dành em, lấy trong túi ra một tờ khăn giấy rồi lau đi những giọt nước mắt kia…

Lúc đó em đã có thể cảm nhận được sự thay đổi của nhịp tim mình, gương mặt anh càng gần em thì tim em càng lúc đập càng nhanh… Em chẳng biết giải thích điều ấy sao nữa… Cuối cùng anh đưa em lên sân thượng của chính căn nhà em đang ở… Em quay sang nhìn anh với anh mắt tức giận…

- “Xin lỗi nhưng tôi chỉ có thể đưa tiểu thư lên đây thôi, trên này cũng tốt mà, có thể hóng mát lại có thể ngắm đường phố Seoul và cả trăng sao nữa…” – Dường như nhận thấy em đang hướng ánh mắt hình viên đạn về anh nên anh đã vội giải thích…

- “Em sẽ phạt anh đấy” – Em véo nhẹ vào đôi má của anh một cách tinh nghịch

- “Uhm thì phạt, hôm nay tiểu thư muốn gì?” – Nhưng anh vẫn cứ cười và gật đầu đồng ý

- “Phạt anh ngồi yên nghe em hát…”

Cứ thế mà em đã bắt anh ngồi lặng yên hằng giờ nghe những câu hát vu vơ của em… Em cứ mãi mê hát mà không để ý rằng chưa một phút giây nào mắt anh rời khỏi em cả…

--------------------------------------------------

- “La la la la…” – Chợt tên con trai ngồi kế bên cất tiếng hát nghêu ngao phá tan đi cái suy nghĩ về anh trong em một lần nữa…

Em quay sang nhìn hắn, đến lúc này em mới để ý rằng hắn là một người khá điển trai, hắn ta lại còn đang nghêu ngao cái bài hát mà lần đầu em hát cho anh nghe nữa… trùng hợp thật đấy…



Cạch cạch… két…

Một tiếng động lạ khiến em giật mình tỉnh giấc… Oái, trời tối rồi sao? Hix, em còn chẳng biết mình đã ngủ từ khi nào nữa… Nhìn sang kế bên, em lại chẳng thấy cái tên con trai ấy đâu… Thò đầu ra khỏi xe thì em thấy hắn đang loay hoay làm cái gì đó ở đầu xe…

- “Anh đang làm gì vậy?” – Em nhẹ nhàng rời khỏi xe và hỏi

- “Cô dậy rồi à? Xe tự nhiên không biết mắc chứng gì lại chết máy giữa đường thế này, cô chờ tôi chút nhé, tôi sửa nó cái đã, nhanh thôi…” – Tên con trai ấy vừa loay hoay sửa xe vừa nói

- “Uhm, không sao đâu, anh cứ sửa tự nhiên… à mà… có cần tôi giúp gì không?”

- “Không cần đâu… cũng sắp xong rồi…”

- “Uhm” – Thế là không khí im lặng lại bao trùm lấy em và hắn một lần nữa, em lặng lẽ đứng dựa lưng vào cửa xe và lại ngước nhìn lên bầu trời, đột nhiên hôm nay em lại nhớ anh nhiều lắm… Rồi em chợt nhớ con vẹt ra con vẹt anh đã tặng cho em còn ở trong xe, em vội vào mang nó ra cho nó hít chút khí trời… nhưng khi vừa mang nó ra nó lại giở chứng lắm lời làm em ngượng chết đi dược…

- “Tên gì vậy? Tên gì vậy?”

- “Cô hỏi tôi à?” – Tên đó dừng việc sửa xe lại quay sang hỏi em

- “À không… Nó…” – Em nhìn sang con vẹt lắm lời ấy một cách bối rối, trời ơi… sao nó lại có thể nói ra những lời nó chứ?

- “Jang Wooyoung…”

- “Hả?”

- “Tên tôi là Jang Wooyoung, sẽ rất ngại khi chúng ta đi cùng nhau thế này mà không biết tên nhau nhỉ?” – Tên con trai ấy nở một nụ cười tươi nói với em trong khi mặt mày hắn thì lắm lem dầu nhớt

- “À, phải rồi, tôi cũng chưa giới thiệu, chào anh, tôi tên Jieun…” – Nhưng dù sao thì anh ta cũng đã cho em đi nhờ xe như thế này nên em cũng lịch sự cúi chào đáp trả

- “IU, IU” – Một lần nữa con vẹt lại lên tiếng

- “IU? Không phải cô sợ tôi lừa đảo cô mà dùng tên giả ấy chứ?” – Tên con trai ấy ngạc nhiên hỏi

- “Không phải đâu, anh đừng có hiểu lầm, Jieun là tên thật của tôi còn IU… là tên anh ấy hay gọi tôi thôi…” – Hix, hắn thật là, lại làm em buồn khi nhắc đến điều đó rồi

- “Bạn trai cô à?”

- “Uhm, nhưng anh ấy…”

- “Đi rồi, đi rồi” – Con vẹt nhiều chuyện của anh lại lên tiếng nữa rồi kìa, đôi khi em thật sự rất ghét nó, vì lúc nào nó cũng khiến em nhớ về anh thôi…

Dù rằng đã tự nhủ với lòng là em sẽ không buồn vì anh nữa, em sẽ cố gắng sống thật tốt cho anh thấy nhưng mà… sao mỗi lần nhắc đến em lại thấy đau thế này?

--------------------------------------------------

Thời gian cứ trôi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em như thế và cái thứ tình cảm trong em cũng ngày một lớn dần lên nhưng em vẫn chưa hề biết đó là gì… em chỉ nghĩ đơn thuần đó là tình bạn giản đơn mà thôi… cho đến một ngày kia, khi anh nói với em rằng anh có chút việc và phải vắng mặt vài ngày… Anh có biết không? Trong những ngày ấy, em chỉ đi quanh quẩn trong phòng mình, em không hề muốn bước chân ra khỏi căn phòng nhỏ bé ấy vì em cảm thấy bản thân mình thiếu vắng đi một thứ và đó chính là anh, không có anh bên cạnh, em cũng chẳng muốn làm gì cả… suốt ngày dài vùi mình trong chiếc chăn và suy nghĩ xem giờ anh đang ở đâu, làm gì, có nhớ em không… những suy nghĩ vẩn vơ ấy cứ mãi bám theo em cho đến khi anh trở về… Ngay khi anh mở cửa bước vào phòng, em đã vui mừng đến mức chạy nhanh đến và ôm chầm lấy anh mà không hề hay biết rằng cánh tay anh đang bị thương đến rỉ máu…

- “A” – Anh hét lên một tiếng rất nhỏ, nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ cho em nghe thấy rồi…

Em vội buông anh ra, và đến lúc ấy em mới nhận ra rằng cánh tay anh đang được băng bó bởi một dãy băng rất dài…

- “Anh… tay anh sao vậy?” – Em hốt hoảng khi nhìn thấy những vệt máu đỏ tươi đang dần loan ra và thấm ướt dãy băng ấy

- “Không… không sao” – Thế nhưng anh vẫn gượng cười và nói với em câu nói ngốc nghếch đó

- “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Nói em nghe” – Mặc cho anh nói gì, em vẫn cứ chăm chăm nhìn vào cánh tay anh và khóc thét lên thôi

- “Thì chẳng phải tôi đã tôi có chút…”

- “Anh đi làm việc cho ba em phải không?”

Anh quay mặt đi nơi khác trong im lặng, điều đó khiến tôi biết rằng những lời tôi nói là không sai…

- “Sao lại như thế? Anh đi làm việc cho ba em sao lại không nói thẳng ra hả?”

- “Tôi nghĩ những chuyện đó không liên quan đến tiểu thư nên không cần thiết phải nói”

- “Không liên quan đến em, anh nói là không liên quan đến em sao? Vậy được rồi, nếu đã không liên quan thì em cũng không muốn biết nữa và em cũng không muốn thấy mặt anh nữa… anh đi đi” – Thế là em đuổi anh ra khỏi phòng mình sau đó lại lặng lẽ khóc sau cánh cửa… Anh là một tên ngốc, một tên nhạt nhẽo và vô tâm… anh chỉ biết làm theo những gì người ta bảo mà không quan tâm đến chuyện đó có nguy hiểm hay không đã thế còn không biết rằng em đã lo lắng cho anh đến thế nào… đồ ngốc, đồ nhạt nhẽo, đồ vô tâm…

Sáng hôm sau em bước ra khỏi phòng với đôi mắt sưng húp vì đã khóc cả đêm qua… và anh lại là người đầu tiên nhìn thấy em trong bộ dạng như thế… Em vội đi ngang qua anh như không nhìn thấy nhưng rồi anh đã vội kéo tay em lại, dùm một chiếc khăn ẩm đắp vào mắt em và đưa em trở lại phòng của mình…

- “Nằm yên đó đi, tôi sẽ mang đồ ăn sáng vào cho tiểu thư…” – Anh chỉ nói thế rồi lại bước ra khỏi cánh cửa…

Em vẫn nằm yên trên chiếc giường ấy và nước mắt lại trực trào rơi… Anh thật sự là đồ ngốc, đồ vô tâm… Em luôn tự hỏi bản thân rằng liệu em sẽ còn phải nói những lời ấy đến bao giờ nữa đây?

- “IU, IU” – Em khẽ mở mắt vì nghe một tiếng động lạ trong phòng mình rồi chợt giật mình nhận ra có một chú vẹt sặc sở đang ở trên bàn của em… - “Con vẹt này… ở đâu ra vậy?” – Em nhìn con vẹt một lúc lâu rồi tự hỏi…

- “Xin lỗi… xin lỗi…” – Con vẹt lại tiếp tục lên tiếng khiến em thích thú… liệu có phải anh đã mang nó đến cho em không? Nghĩ như vậy nên em đã vội chạy ra khỏi phòng để tìm anh… và rồi em nhìn thấy cái bóng dáng cao gầy ấy ở phía góc vườn…

- “Nè…”

- “Hử?” – Anh quay sang nhìn em với ánh mắt ngại ngùng

- “Cái đó…” – Em đứng sát vào anh và hỏi

- “Coi như là quà xin lỗi đi” – Mắt anh nhìn bâng quơ theo một hướng nào đó

- “Chỉ vậy thôi sao?”

- “Uhm…”

- “Hì, cũng được, coi như em tha lỗi cho anh đó” – Lúc đó anh có nhớ không? Em đã mỉm cười trong hạnh phúc và còn lén nhón chân lên để dùng đôi môi mình chạm một cái thật nhẹ vào má anh và chạy đi mất… Bắt đầu từ lúc đó, em biết được mình thật sự đã yêu anh…

Thế rồi một hôm, anh chợt đến gõ cửa phòng em vào lúc giữa khuya

- “Hử… gì vậy?” – Em nói với giọng ngáy ngủ

- “Gia đình tôi có chút chuyện vừa gọi tôi về gấp, nên vài hôm nữa tiểu thư tự lo cho mình nhé…” – Anh nói với giọng gấp gáp

- “Không phải anh lại đi làm việc cho ba em đó chứ?” – Em vò vò đầu hỏi anh

- “Không, lần này là thật, tôi không gạt tiểu thư đâu, đừng lo… tôi sẽ về mà…”

- “Uhm, coi như em tin anh lần này đó…” – Em mỉm cười gật đầu rồi quay vào trong

- “Mà này…” – Nhưng anh lại dùng chân của mình ngăn không cho em đóng cửa

- “Hử?”

- “Để tránh trong lúc tôi không có ở đây tiểu thư lại suy nghĩ lung tung nên có một số bài tập ở đây… tiểu thư phải làm cho hết đó…” – Vừa nói anh vừa dùng xấp bài tập đánh nhẹ vào đầu em

- “Em biết rồi…” – Em cần lấy xấp bài tập mà anh giao trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại… rồi trèo lên giường tiếp tục những giấc mơ đẹp của em trong khi tay vẫn ôm chặt những tờ giấy ấy…

1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày tôi qua… anh vẫn chưa về… nhưng em không hề lo lắng tí nào cả, em chăm chú làm từng câu từng câu trong xấp bài tập anh đưa vì em muốn hoàn thành nó thật sớm, để mau chóng có thể gặp lại anh… Em còn bạo gan viết luôn cả một bức thư tình và lén giấu nó vào trong xấp bài tập ấy nữa… em muốn tạo cho anh bất ngờ thôi… thế nhưng, ngược lại, anh đã cho em một bất ngờ quá lớn… lớn đến nỗi… cả đời này em cũng không thể quên…

- “Tiểu thư” – Vị quản gia già bước vào phòng em một cách chậm rãi

- “Vâng ạ…” – Vẫn theo cái cách mọi ngày, em mỉm cười đáp trả lời nói của ông, nhưng hôm nay có chút gì đó khác lạ vì đâu đó trên gương mặt ông ấy em nhận ra được một nỗi buồn thoáng qua…

- “Ngày mai… sẽ có vệ sĩ mới đến, nên cô…”

- “Sao ạ? Sao lại là vệ sĩ mới, Im Seulong đâu? Anh ấy chưa về mà…” – Em ngạc nhiên hỏi

- “Xin lỗi tiểu thư… nhưng tôi nghĩ… cậu ấy không trở về nữa đâu…” – Lời nói của ông ấy tuy chậm rãi nhưng không hiểu sao cứ như một luồng sét đánh mạnh qua tai em… em có nghe lầm không? Bác ấy nói anh sẽ không về… không về là sao chứ?

- “Bác nói gì vậy? Sao lại không về… anh ấy…”

- “Cậu ấy đã đở viên đạn cho ông chủ và đã…”

- “Gì chứ? Anh ấy nói là anh có về nhà có chút chuyện mà… sao lại liên quan đến ba cháu chứ… Không phải đâu… anh ấy hứa với cháu là anh ấy sẽ trở về mà… Tên ngốc đó không biết nói dối đâu… anh ấy… anh ấy còn giao cho cháu rất nhiều bài tập nữa mà… không thể nào như vậy được đâu…”

- “Tiểu thư à, cô bình tĩnh đi… có cái này… là trước lúc mất cậu ấy dặn dò chúng tôi phải đưa cho cô…” – Nói rồi ông ấy lấy ra một chiếc hộp bằng sắt có gài khóa mật mã và đưa nó cho em…

- “Mật mã… là gì vậy ạ?” – Phải mất một thời gian rất dài em mới có thể bình tĩnh và nhìn vào chiếc hộp ấy…

- “9305… người được cậu ấy chuyển lời đã nói rằng cậu ấy chỉ kịp nói những con số đó trước khi mất thôi… còn hai số cuối thì…” – Vị quản gia bối rối nói với em

- “Là 16… phải không nhỉ?” – Em lầm bầm nói khi nghe bác quản gia đọc ra 4 số đầu… nếu như em đoán không lầm thì có lẽ anh đã lấy ngày sinh của em làm mật khẩu đúng không?

Cạch… âm thanh của chiếc nắp hộp bật ra làm tim em như chết lặng… quả thật anh đã dùng ngày sinh của em để làm mật mã cho món đồ này… thật ra nó là gì chứ?

- “Cháu muốn ở một mình” – Em nhẹ nhàng nói

- “Bác hiểu rồi… có gì cứ gọi bác…”

Sau khi bác quản gia ra khỏi phòng, bàn tay em run run cầm một vật nhỏ bé trong chiếc hộp ấy lên… Một phong thư và một chiếc nhẫn nằm cạnh bên nó…

‘IU à… Aizzz làm sao đây nhỉ? Đây là lần đầu tiên anh gọi tên em như thế này đấy… và cũng là lần đầu tiên anh viết thư cho người khác nữa… Làm sao đây? Uhm… thôi, anh không nói vòng vo nữa… vào đề chính luôn nhé… Thật ra thì… anh xin lỗi… anh xin lỗi vì đã nói dối em rằng nhà anh có việc bận… Em đã nói đúng, anh đi theo ba em làm chút việc… “Vì sao anh phải đi chứ?”… anh nghĩ rằng em sẽ hỏi anh câu đó nếu như em biết được chuyện này…  Sở dĩ anh phải đi lần này… tất cả là vì em… anh muốn mình trở thành một người hoàn hảo hơn trong mắt ba em và anh muốn chứng minh cho ông ấy thấy rằng anh hoàn toàn xứng đáng với em… Còn… vì sao anh lại muốn như thế ư? Tuy em luôn nói em bị nhốt trong 4 bước tường cao vời vợi nhưng em lại có rất nhiều thứ đáng để anh ngưỡng mộ… em có thể đàn, có thể hát, có thể nấu ăn, có thể làm người khác vui, cũng có thể khiến họ bực tức… và điều quan trọng là… em đã khiến trái tim anh lỗi nhịp… Anh thật sự thích em mất rồi. Nhưng anh lại không có can đảm nói ra điều đó với… nên anh quyết định sau chuyến đi này, khi anh đã được ba em chấp nhận, anh sẽ trở về và nói với em rằng… “Anh yêu em”… Anh thật sự ước rằng em sẽ không đọc được lá thư này vì nếu em đọc được thì có nghĩa là anh… à mà không, em chắc chắn sẽ không đọc được nó đâu… anh nhất định sẽ trở về… nhất định, anh hứa với em đó…’


- “Dối trá… anh là vua nói dối… Im Seulong, anh nói là anh sẽ quay về mà, anh hứa với em là anh sẽ quay về mà… tại sao chứ… đồ ngốc…quay về đi, em làm xong bài tập rồi, làm ơn, anh quay về đi mà… em cũng có thứ muốn trao cho anh mà… làm ơn đi Im Seulong à… em xin anh đấy…” – Anh có biết ngày hôm đó em đã khóc bao nhiêu không? Em khóc còn nhiều hơn cả cái lần chúng ta cãi nhau nữa… em cứ ngồi đó mà ôm lấy bức thư cùng chiếc nhẫn của anh mà khóc… Nhưng dù cho em có khóc đến thế nào đi nữa thì anh cũng không quay về, bắt đầu từ ngày hôm ấy… anh đã mãi mãi không trở về bên em nữa rồi…




Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 28-5-2012 11:23 PM
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wNi8xMS9jLzMvInagaMEYzM0OTM5Y2U2ZGZiNTAzMWIzZTQ0ODI0NzQ2NmE0YTkdUngWeBXAzfEZvInagaMEWeB2x8SlVOSUVMIGZ0LiBKdW5nIFlvInagaMEWeBmmUsICgSHdhfHwy


- “Anh ta đi rồi hả? Vậy có nghĩa là cô bị đá chứ gì?”

- “Anh đừng có vô duyên quá đi...”

- “Yah... giận rồi à? Vậy uống chút nước cho hả giận nhé” – Tên Jang Wooyoung đó đưa chai nước ra khi em toan bỏ đi...

Định đưa tay cầm lấy chai nước ấy thì đột nhiên hắn rút tay lại và hất nước lên người em... Em biết phải nói thế nào nhỉ? Lúc đó em chẳng những không giận mà còn cảm thấy rất thích thú với cái trò trẻ con ấy, thế là em cũng vội cầm lấy chai nước đang để gần đó và hất ngược lại anh ta... Cứ thế mà em và anh ta cứ thay phiên nhau “tặng” cho nhau những hạt nước long lanh kia cho đến khi chai nước trống không...

- “Cô dễ dụ thật đấy, có mỗi trò trẻ con này thôi mà cô đã vui thế sao?” – Anh ta ngồi trên mui xe hỏi khi nhìn thấy em mỉm cười

- “Uhm, tôi dễ dụ lắm, anh có giỏi thì dụ tôi đi bán luôn đi...” – Em cũng tinh nghịch đáp trả lại anh ta

- “Tôi không thèm đâu... Cô thì đáng giá gì mà bán chứ...” – Nói rồi hắn nhếch mép cười bỏ vào trong...

Lần đầu tiên em gặp con người ấy là như thế đó... Tuy bề ngoài và cách xử sự của anh ta làm em chán ghét nhưng em lại có cảm giác rằng anh ta là một người tốt, vì anh ta chịu cho em đi nhờ xe vô điều kiện đã vậy còn làm cho em cười một trận hả hê như vậy nữa... Có lẽ em phải nên cám ơn anh ta rồi...

Sau đó anh ta chở em đến một ngôi làng nhỏ trong vùng và bảo với em rằng từ đây em có thể đi đến bất cứ đâu mà em muốn... Em bước xuống xe và lại tiếp tục cuộc hành trình của mình...

Em tìm được một căn nhà trọ nhỏ và ở lại đó vài hôm. Không khí ở đây quả thật rất tốt, nó khiến cho con người ta có thể cảm thấy dễ chịu, ánh nắng vàng buổi sớm mai, mùi hương từ những cánh đồng lúa, còn cả hững cơn gió nhẹ thoảng qua vào buổi tối nữa... tất cả đều giúp cuốn đi những muộn phiền trong em... Em ước gì anh có thể ở đây, ngay bên cạnh em lúc này, thì tốt biết mấy...

- “Mời cô qua đây, bên kia có bàn cho một người” – Em bước chân vào một quán ăn trong làng và được một người hướng dẫn

- “Ohm vâng. Mà sao anh...” – Em hơi ngạc nhiên vì không hiểu sao người phục vụ ấy lại biết em đi một mình nhỉ? Chưa kịp nói hết câu thì em đã rất bất ngờ khi nhận ra anh chàng phục vụ đó lại chính là cái tên Jang Wooyoung đã cho em đi nhờ xe vài hôm trước – “Ơ, là anh à? Anh làm việc ở đây sao?”

- “Uhm, mời cô đi lối này” – Anh ta khẽ gật đầu rồi dẫn em đến một chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ - “Cô muốn ăn gì ạ?” – Và rồi anh ta đưa cho em một cái menu

- “Uhm, tôi không rành các món ăn ở đây, hay vậy đi, anh chọn dùm tôi một món nhé, bao nhiêu tiền cũng được...” – Em nhìn chằm chằm vào thực đơn nhưng cũng chẳng biết ăn gì nên đã nhờ anh chàng ấy chọn hộ em

- “Vậy được rồi, cô chờ một chút, phần ăn của cô sẽ có ngay...”

Em ngồi lặng yên nhìn những ánh sao xa xăm ngoài cửa sổ kia rồi hát bâng quơ một bài hát nào đó...

- “Sao hả? Mày buồn à?” – Em hỏi khi con vẹt “lắm lời” ấy cứ dùng mỏ của mình mổ vào tấm kính – “Chờ chút đi, tao ăn xong sẽ dẫn mày đi dạo mà... chịu không?”

Cạch...

- “Thức ăn của cô đây” – Đang mải mê nói chuyện với chú vẹt của mình thì tên ấy mang ra một đĩa thức ăn đầy ấp và để trước mặt em

- “Ơ, sao nhiều vậy? Tôi ăn không hết đâu...”

- “Ăn đi, nó không mắc lắm đâu, món này là đặc sản ở đây đó, nó được làm từ thảo mộc nên rất tốt cho sức khỏe...”

- “Không phải anh đang quảng cáo đó chứ?”

- “Không hẳn vậy đâu, vì tôi thấy cô ốm quá nên mới giới thiệu món này cho cô, sẵn tiện quảng cáo luôn ấy mà...” – Hắn ta nở một nụ cười rất đáng yêu nói

- “Vậy sao? Vậy cám ơn anh nhiều nhé...”

- “Chúc cô ăn ngon miệng...”

- “À mà này... chừng nào anh hết ca làm việc vậy?” – Không biết từ lúc nào mà em đã nhận ra thêm một ưu điểm từ anh ta, cái anh chàng Jang Wooyoung này không những là người tốt mà còn là người rất biết để ý và quan tâm đến những người xung quanh... điều mà anh không hề có được đó...

- “Có chuyện gì không?” – Anh ta ngạc nhiên hỏi khi nghe câu nói khá bất ngờ của em

- “Mai tôi về Seoul rồi mà mấy hôm nay chẳng biết đi đâu cả nên tôi muốn nhờ anh lát xong ca làm thì dẫn tôi đi 1 vòng tham quan ấy mà...”

- “Trời tối rồi, cô muốn đi đâu...” – Anh ta hơi ngại nhìn ra cửa sổ

- “Tôi đâu biết, nếu biết thì tôi cũng không nhờ anh” – Em mở to mắt lắc đầu nói

- “Vậy cô không sợ tôi đem cô đi bán à?”

- “Không phải lần trước anh nói tôi không đáng giá sao? Đã không đáng giá thì cần gì phải lo chứ?”

- “Ok, vậy được rồi... cô cứ ăn đi, quán 10 giờ đóng cửa, cô ăn xong rồi ngồi chờ tôi một chút, xong việc tôi sẽ đưa cô đi”

- “Quyết định vậy đi... cám ơn anh trước nhé”

--------------------------------------------------

- “Này, chờ hơi lâu nhỉ?” – Wooyoung tiến đến bàn của em nói

- “Xong rồi hả?”

- “Uhm, đi thôi...” – Anh ta khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài, em cũng lặng lẽ theo sau

- “Ủa, hôm nay anh không đi chiếc xe kia nữa à?” – Em thắc mắc hỏi khi Wooyoung dẫn em đi bộ trên một con đường vắng

- “Tôi để nó bên nhà một người bạn rồi, với lại, cô bảo muốn đi dạo mà, đã đi dạo thì ai lại đi xe ấy bao giờ...” – Anh ta giải thích

- “Cũng phải... mà anh định đưa tôi đi đâu vậy?” – Em nhìn quanh nói, vì trời đã tối rồi nên em cũng không thể nào nhìn rõ được nơi em đang đi đến là nơi nào

- “Đi đi rồi biết” – Anh chàng Jang Wooyoung đó chỉ mỉm cười một cách tinh nghịch rồi lôi em đi...

Em cảm thấy dường như anh ta đang kéo em đi lên một ngọn đồi thì phải, những bước chân càng lúc càng khó nhọc hơn... Em thở dốc rồi ra hiệu cho anh ta dừng lại

- “Nè, tôi đi hết nỗi rồi... sắp tới chưa vậy?”

- “Tới rồi...”

- “Hả?” – Em ngước lên nhìn xem rốt cuộc nơi anh ta muốn dẫn em đến là nơi đâu thì đột nhiên có rất nhiều đóm sáng li ti chầm chậm bay đến bên em... Đó là đom đóm... những con đom đóm tỏa sáng giữa màn đêm tối mịt cộng với tiếng gió vi vu thổi qua làm cho em quên luôn cả những mệt nhọc – “Wow... đẹp quá à...” – Đến lúc này em cũng chẳng cần biết gì nhiều nữa... em cứ chạy nhanh đến đỉnh đồi, xòe tay ra nô đùa cùng các chú đom đóm... Anh biết không, cảm giác đó rất mới mẻ vì từ trước đến nay em chưa bao giờ tận mắt những con côn trùng bé nhỏ ấy cả...

- “Thích lắm đúng không? Tôi cá là cô chưa bao giờ nhìn thấy những con đóm đóm này...” – Wooyoung bình thản bước lại gần em nói

- “Uhm, anh nói đúng, tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng cả... thật sự rất cám ơn anh...”

- “Không có gì... Tôi cũng rất thích đến nơi này, mỗi lúc buồn hay có tâm sự, đến đây nằm dài trên bãi cỏ này, ngắm nhìn trăng, sao, đóm đóm... rồi lại nhắm mắt hòa mình vào âm thanh của những tán cây xào xạc kia... đánh một giấc... khi tỉnh dậy thì sẽ chẳng còn gì nữa... một ngày nắng lên sẽ là một ngày mới, vui tươi hơn và thú vị hơn...” – Wooyoung nằm dài xuống bãi cỏ, mắt nhắm nghiền và nói giữa khoảng không rộng lớn

- “Nói thật nha, ban đầu tôi không có ấn tượng tốt về anh đâu, tôi cứ nghĩ anh là một tên đầu gấu hay gì đó đại loại vậy á, nhưng sau khi nghe anh nói những “triết lý” sâu xa đó thì có lẽ tôi phải suy nghĩ lại rồi...” – Em ngồi xuống cạnh anh ấy rồi nói

- “Nhưng tiếc là hôm nay không có trăn, cũng chẳng có sao, chỉ có mấy con đom đóm này thôi...”

- “Vậy... lần sau đến nữa là được chứ gì?”

- “Lần sau, tôi không chắc...”

- “Tôi không không chắc rằng mình còn cơ hội đi rong như thế này không nữa... nhưng dù sao cũng được, coi như tôi hẹn anh đi, được không?”

- “Cô hẹn tôi?”

- “Uhm, thì... nếu như tôi còn cơ hội ra ngoài chơi nữa thì tôi nhất đĩnh sẽ đến đây tìm anh và cùng đến đây ngắm trăng... Ok?”

- “Tôi chưa thấy cô gái nào như cô đấy... Hứa thì hứa nhưng không chắc lúc cô đến tôi có ở đây hay không?”

- “Không sao... cứ tùy duyên đi...”

--------------------------------------------------

Sáng hôm sau em bắt một chuyến xe sớm để trở về Seoul...

Đi một đoạn đường dài rồi quay trở về căn nhà ấy, lôi hết những thứ mà em đã sưu tập được sau chuyến đi ra và sắp xếp chúng một cách gọn gàng trên lệ tủ... thả mình xuống chiếc giường thân quen, mắt em ngước nhìn lên cái trần nhà cao vời vợi... rồi chợt em nhìn thấy anh mỉm cười với em... vẫn là nụ cười của ngày nào, hiền lành và ấm áp vô cùng... Ngày hôm nay em nghĩ đến anh không giống như những ngày trước anh ạ... có lẽ Wooyoung nói đúng, chỉ cần nằm dài trên bãi cỏ, ngắm nhìn trăng, sao, đóm đóm... rồi lại nhắm mắt hòa mình vào âm thanh của những tán cây xào xạc kia... đánh một giấc... khi tỉnh dậy thì sẽ chẳng còn gì nữa...

À, xem chút em lại quên mất... ngay khi em vừa bước chân vào đến nhà thì đã bị ba em mắng cho một trận sau đó lại báo cho em một tin tức mà đối với em chẳng mấy gì hay ho... đó chính là tuần sau em phải đi xem mắt, và người ấy là con trai của bạn thân ba em... Trời ơi, sao lại thế chứ? Em còn chưa chuẩn bị tinh thần mà... làm thế nào đây?

Những ngày dau đó em cứ luôn nói chuyện với con vẹt mà anh tặng, em không biết làm thế nào nữa... không phải là em không muốn đón nhận một người mới nhưng trông mắt em lại chẳng thể có ai được như anh...

- ”Nói cho ta biết đi, ta phải làm thế nào đây hả? Đi hay không đi?” – Em nằm dài trên bàn chu mỏ ra hỏi con vẹt lắm lời ấy

- ”Đi, không đi, đi, không đi...”

- ”Nè, rốt cuộc là đi hay không đi đây?” – Cái con vẹt ba phải ấy làm em rối hết cả lên rồi - “Này... mày bay đi đâu vậy?” – Con vẹt bỗng nhiên bay khỏi phòng em và còn bay luôn ra ngoài nữa, em vội đuổi theo nó thì phát hiện nó đang đậu trên vai một người đàn ông…

- “Xin lỗi… con vẹt của tôi…” – Em thở dốc nói với người đó

- “Là của cô thật à?” – Anh ta quay đầu lại và em suýt nữa là té xuống đất vì giật mình

- “Ơ… lại là anh sao?”

- “Tình cờ thật đấy… trả lại cho cô nè…” – Wooyoung trả lại con vẹt cho em rồi nhìn quanh quẩn đâu đó… hình như anh ta đang tìm nhà thì phải

- “Anh tìm ai à?” – Em tò mò hỏi

- “À không, chỉ là tôi mới đi với ba tôi, quay qua quay lại thì không biết ông ấy đi đâu rồi…”

- “Vậy anh có cần…”

- “A, thấy rồi, ông ấy đang xem mấy quyển sách bên kia kìa, thôi tôi đi trước nha, gặp lại cô sau…”

- “Nè… không… phải… chứ???” – Em vốn định gọi với theo anh ta nhưng em lại bất ngờ hơn khi nhìn thấy ba của anh ấy… Anh tin được không? Ba của anh chàng Jang Wooyoung đó chính là bác Jang, bạn thân của ba em… như thế thì có nghĩa là… người mà em sẽ gặp mặt trong vài ngày nữa sẽ chính là anh ấy… là Jang Wooyoung…

- “Đi đi, đi đi” – Con vẹt lắm lời lại lên tiếng, lần này nó nói cứ y như muốn giục em đi đến buổi xem mắt vậy

- “Uhm… thì tao đi… được chưa?” – Em mỉm cười đáp trả

Em đã quyết định rồi anh à, em sẽ đi đến buổi xem mắt ấy, chắc anh sẽ không giận em đâu nhỉ? Em… không dám nói là sẽ chỉ nghĩ về duy nhất mình anh cho đến hết cuộc đời. Nhưng mà, anh vẫn sẽ mãi mãi chiếm một vị trí nhất định trong lòng em, không ai có thể thay thế được nên… anh nhất định không được giận em đâu đấy…

Trong cuộc sống này, nếu như không có vấp ngã thì ta sẽ không thể nào đứng lên nhưng khi đứng lên rồi mà vẫn không thể nào gạt bỏ đi quá khứ thì cũng sẽ chẳng bao giờ có thể bước tiếp được…

Cũng giống như em, nếu như ngày ấy chàng trai Im Seulong không đến bên cuộc đời em và bỏ em mà ra đi như thế thì chắc chắn em cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được chàng trai Jang Wooyoung kia đâu… Thế nên, thật lòng này, em rất biết ơn anh Seulong ạ… vì anh đã cho em biết tếh nào là cảm giác rung động đầu đời và cũng chính anh đã cho em một cơ hội vấp ngã để em có thể đứng lên… Em hứa với anh, em sẽ trân trọng và sẽ sống thật hạnh phúc với Wooyoung… em hứa đấy…


~The end~




Tác giả: lovecome96    Thời gian: 30-5-2012 07:34 PM
Tem tem tem
Lâu lắm oy mới dành được tem này đó nha :)
Đọc xong thì thấy tội nghiệp Seulong quá :( Chỉ vì muốn ba IU chấp nhận mình mà đã sẵn sàng làm tất cả để rồi ..... haiz
Còn với Woo thì chỉ là tình cờ thôi :) với lại ss còn cho 1 cái kết thúc mở nữa nên trong fic này em thích Seulong với IU hơn
Thôi chờ cái one shot típ theo vậy . Mặc dù mới đọc xong cách đây 5p nhưng vẫn muốn đọc típ rất thích cách viết của ss nên dành phải 'hành hạ' tip thôi  =))

Tác giả: Hottest.Zennie    Thời gian: 15-6-2012 09:46 AM
Phải nói là 1 short kủa ss wá chuẩn. E đọx đi đọx lại mún nát lun =)))) Ss rất có óx sáng tạo, tình tiết mà ss tạo ra rất hay. Đọx ko bị lộn, bố cụx rõ ràng. Tóm lại: ai lai zo phíc =)))
P/s: mau ra one short týp ss ơi :D
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 19-9-2012 12:50 AM
The fifth story
MISTAKE




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Nichkhun (2PM) – Victoria (F(x)) - Jessica (SNSD) – Donghae (Super Junior)

Disclaimer: Câu chuyện và nhân vật thuộc về au nhưng có một số ý tưởng được lấy trong phim "Sawan Biang"

Rating: K

Category: Happy ending

Summary: Thù hận đã khiến cho con người trở nên ích kỉ và dần lạc lối trong tình yêu… Tự làm hại bản thân cũng như khiến cho người khác đau khổ… đến khi nhận ra lỗi lầm thì liệu có phải đã quá muộn hay không?

Casting


Nichkhun




Anh biết anh là kẻ ích kỉ nhất thế gian này… Anh đã vì mục đích trả thù mà không ngần ngại lợi dụng em… Anh thật sự xin lỗi… Nhưng giờ đây anh thật sự muốn ở bên cạnh em và chăm sóc em để bù đắp lại lỗi lầm mà anh đã gây ra… em sẽ đồng ý chứ?


Victoria




Tôi đã phải gánh chịu rất nhiều nỗi đau thể xác lẫn tinh thần chỉ vì anh… Thế mà bây giờ anh lại nói anh muốn cho tôi một cuộc sống hạnh phúc nhất thế gian này… Tôi có thể tin anh được không?


Jessica




Tại sao người anh chọn không phải là tôi? Tôi đã phải rất khổ sở để sống trong cái thế giới này mà không có anh bên cạnh… Chính anh là người ép tôi đi đến bước đường cùng này… vì thế đừng than trách hay đổ lỗi cho bất kì ai nữa…


Donghae




Anh yêu em bằng tất cả con tim mình nhưng em chỉ đáp trả cho anh sự lừa dối… Sao em không chấp nhận cuộc sống hạnh phúc hiện tại bên anh mà cứ phải oán hận vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ như vậy...


Part 1 | Part 2



Tác giả: thunuce    Thời gian: 19-9-2012 09:02 AM
mình là mình thấy cái remind là nhảy vào luôn nhé
tưởng có cái mà đọc rồi, hóa ra là...

Sau khi thất vọng thì lại lướt lên đọc nội dung, ngồi vỗ đùi: Được:))
Fic kia bạn cho mình ăn thịt lừa, fic này thì đừng thế nhá *năn nỉ đó mà *

Hóng nhé, có gì sẽ bình luận chi tiết, hehe
Tác giả: memory_love    Thời gian: 19-9-2012 04:43 PM
Yuki_Hooseki gửi lúc 19-9-2012 00:50
The fifth story
MISTAKE


hàng mới zzzzzzzzzzzzề
à wên ,,hàng sắp về
mau mau tung hàng để tui còn bù lại cái vụ đau lòng hum nọ nào
bà già 5tingggggggggggg
ai nớp diu ....chụt chụt
Tác giả: kuns_ha_811    Thời gian: 19-9-2012 08:15 PM
tèn ten thuốc trợ tim cx ko có tác dụng bằng cái nì
thấy cái nì đsng nằm bẹp dí cx phải đội chăn đứng dậy
ss mau tung hàng nào
e mang rổ ra hứng
ss hwaiting!!!!
Tác giả: fxlasomot    Thời gian: 19-9-2012 08:51 PM
chừng nào mới ra chap 1 vậy chị
em nôn quá à chị nhớ hoàn thành sớm cho em đọc nhé{:297:}
Tác giả: lovecome96    Thời gian: 19-9-2012 10:55 PM
tuy k được tem nhưng mà cũng rất zui vì ss cũng viết Khuntoria =))
Thấy cái happy ending là mãn nguyện rồi nhưng em sẽ zui hơn nếu ss ác hơn với Jess =)) Tại trong fic kia ss có vể nhân từ và hiền lành quá :)
Hôm trước ss làm em hụt hẫn giờ lại làm em SUNG SƯỚNG khi ss vik fic này =))
Chờ chap mới đó nha
Tác giả: fxlasomot    Thời gian: 20-9-2012 09:02 PM
vậy chừng nào chị mới tung hàng vậy
xong nhớ báo em 1 tiếng nhớ
iu khuntoria nhìu lắm


Tác giả: Mều_Sandry    Thời gian: 21-9-2012 07:18 PM
KhunToria
Tình iu bự nhất của mình
Hóng full chap nhé :x
p/s: làm quen, mình là Sandry, 99er ^^

Tác giả: koi.93    Thời gian: 21-9-2012 07:41 PM
Khuntoria
chỉ cần nhìn thấy Khuntoria là mừng lắm rồi
bạn yuki viết thì càng mừng hơn
ngóng..
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 23-9-2012 04:17 PM
The fifth story
MISTAKE


Busan – Ngày 20 tháng 04 năm 2011

Những hạt mưa rơi xuống… lạnh và chán chường đến nỗi khiến cô gái không hề muốn rời khỏi chiếc giường của mình nhưng giờ đây, cô ấy lại đứng đó – bên khung cửa sổ - và nhìn xuống bên dưới, nơi mà hình bóng một người con trai luôn hiện hữu mỗi khi hoàng hôn buông xuống…

- “Hơn 1 tháng nay rồi, sao anh vẫn cứ mãi như thế… Anh không thể cho tôi một cuộc sống bình thường hay sao?”

Cơn mưa rơi xuống 1 màu trắng xóa, người con trai lặng lẽ đứng dưới cơn mưa mà mắt vẫn ngước nhìn lên khung cửa sổ trên cao… Dường như anh không hề thấy lạnh hay đau khi bị những giọt nước mưa ấy rơi trúng người… có lẽ là vì giờ đây trong lòng anh còn đau hơn gấp trăm ngàn lần bởi vì sự lạnh nhạt của người con gái anh yêu…

- “Làm ơn cho anh một cơ hội… cơ hội để nói với em ràng anh yêu em…”

-----------------------------------------------------


Seoul – Ngày 15 tháng 6 năm 2010

- “Cái gì? Anh sẽ kết hôn với Jessica?” – Nichkhun bất ngờ khi nghe Donghae – anh trai của mình tuyên bố rằng anh sẽ kết hơn với Jessica – cái con người mà anh ghét cay ghét đắng nhất thế giới này…

- “Phải, có vấn đề gì sao?” – Và điều đó càng tệ hại hơn khi Donghae xác nhận chuyện đấy là thật… Nichkhun dường như không thể nói nên lời lúc đó bởi vì từ trước đến nay người Jessica yêu là Khun chứ không phải Donghae, cô ta theo đuổi anh suốt 3 năm trời nhưng kết quả nhận lại được chỉ luôn là sự lạnh nhạt và chán ghét của Nichkhun… có lẽ vì thế mà cái tứ tình yêu trong lòng của Jessica đã dần chuyển thành lòng thù hận và đây chính là cách cô ta làm để trả thù anh…

-----------------------------------------------------


Ngày 30 tháng 6 năm 2010 – 1 tuần trước hôn lễ

- “Xin mời các vị vào nhà” – Vị quản gia già ân cần mở cửa và hai chị em của Jessica vào nhà – “Ông chủ có chút việc ở công ty, lát sẽ về… nên giờ mời mọi người theo tôi, tôi đã chuẩn bị phòng cho các vị rồi” – Ông nói tiếp

- “Vâng, cám ơn ông…” – Mọi người cúi đầu cám ơn và theo vị quản gia kia vào nhà…

Ngay khi đồ đạc vừa chuyển vào xong thì Nichkhun về đến

- “Có chuyện gì vậy?” – Ngạc nhiên vì thấy có rất nhiều người đang luân chuyển đồ đạc vào nhà mình nên Nichkhun hỏi

- “Cậu chủ cậu về rồi à?”

- “Quản gia Lee, chuyện gì vậy?”

- “Hôm nay người nhà và cô chủ mới dọn đến ạ” – Quản gia Lee mỉm cười nói

- “Cái gì? Cô chủ mới? Ông đang nói ai vậy?” – Nichkhun nhếch mép hỏi

- “Ờ... thì là…”

- “Tôi không bao giờ coi cô ta là chị dâu của tôi đâu, nên từ đây về sau ông đừng bao giờ dùng cái danh từ đó trước mặt tôi” – Nichkhun chỉ tay vào người vị quản gia kia quát lớn – “Mà cô ta nghĩ mình là ai mà dám đem theo cả dòng họ vào nhà tôi vậy hả?” – Rồi sau đó anh liếc nhìn lên tầng phía trên - nơi mà mọi người đang sắp xếp đồ đạc – và đi nhanh về phía 1 căn phòng – “Jessica… cô nghĩ cô đang làm gì trong phòng của tôi vậy hả?” – Nichkhun hét lớn khi nhìn thấy 1 cô gái đang có di chuyển vài thứ ra khỏi căn phòng của mình…

- “Tôi không phải là…” – Cô gái hơi bất ngờ quay lại nói

Ngay khi vừa nhìn thấy cô gái này, Nichkhun có thể dễ dàng nhận biết được cô ta là chị hoặc em gái của Jessica bởi vì hai gương mặt có nhiều nét tương đồng với nhau… Chính cái giây phút đó trong đầu Nichkhun đã nảy sinh ra một ý nghĩ rằng… Nếu như Jessica lợi dụng anh trai anh để trả thù thì sao anh lại không “mượn” người con gái này để khiến Jessica đố kị đến chết chứ? Nhưng nếu làm theo cách thông thường thì có vẻ như quá nhàm chán rồi… thế nên Nichkhun quyết định thực hiện theo một cách riêng của riêng anh…

- “Cô đang làm gì ở đây vậy?” – Nichkhun nhấn mạnh câu hỏi của mình

- “Anh Donghae nói là phòng này của tôi mà? Tôi chỉ sắp xếp đồ lại thôi” – Victoria – em gái của Jessica nhỏ nhẹ nói

- “Gì? Phòng của cô… từ khi nào mà phòng tôi biến thành phòng của cô vậy chứ hả?” – Nhưng Nichkhun có chút bực bội bởi vì rõ ràng phòng này là phòng của anh mà

- “Làm sao tôi biết được chuyện đó chứ? Anh Donghae nói thế nào thì tôi nghe như thế ấy thôi” – Tưởng chừng Victoria sẽ chùn bước khi nghe điều đó nhưng không ngờ cô nàng này cũng không phải tay vừa gì… Cô ta bỏ mặt lời nói của Nichkhun và vẫn tiếp tục chuyển đồ đạc ra ngoài – “Anh tránh sang một bên cho tôi nhờ…”

- “Cô bỏ tay ra khỏi đồ của tôi ngay…”

- “Tại sao tôi phải làm vậy chứ? Tôi cần dọn dẹp thì mới có chỗ để ở mà…”

- “Tôi cảnh cáo cô rồi đó…” – Và rồi Nichkhun tiến vào trong phòng và lấy một trong số các vali của Victoria ném ra ngoài

- “Yah… sao anh lại thế chứ? Quá đáng lắm rồi đó…” – Victoria bắt đầu phát điên lên với anh chàng kì lạ này

- “Vẫn chưa đủ đâu, nếu cô còn kiên quyết ở đây thì tôi sẽ làm cho cuộc sống của cô ngày càng tồi tệ hơn đó…”

Thế là cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ đã diễn ra trong sự cãi vả in ỏi như thế… Và từ hôm đó, Victoria càng lúc càng có ác cảm với Nichkhun bởi vì không hiểu sao anh cứ hay kiếm chuyện với cô… Lúc ở nhà thì anh nhắc nhở cô đủ thứ chuyện, còn khi cô đi làm thì anh cũng đến đó để gây rối bằng cách đặt hàng nhưng lại đưa ra vô số yêu cầu khó nhằn khiến Victoria đau cả đầu… Thỉnh thoảng anh còn bắt cô lên xe và chở cô đi đến một nơi nào đó cách nhà khá xa và bỏ cô lại để Victoria tự mình đi bộ về…

Còn về phía Jessica, cô cũng không thể nào hiểu nỗi tại sao Nichkhun lại cứ hay trêu chọc và bám lấy Victoria như thế… Nỗi oán hận lại dâng lên trong cô, cô thật sự không hiểu giữa cô và Victoria có gì khác biệt nhau mà sao Nichkhun lại để ý đến Victoria trong khi cô đã bỏ ra thời gian 3 năm trời để theo đuổi anh nhưng thất bại…

-----------------------------------------------------


Ngày 7 tháng 7 năm 2010 – 1 ngày trước khi hôn lễ diễn ra

Nichkhun trở về nhà trong tình trạng hơi ngà ngà say… Khi vừa vào nhà thì anh đã tình cờ gặp Jessica đang cố gọi điện thoại cho ai đó… Nichkhun nhìn sang Jessica rồi nở một nụ cười khinh bỉ sau đó lại tiếp tục bước đi…

- “Victoria đâu?” – Jessica hỏi Khun vì cô nghĩ rằng Victoria lại đi với anh như những lần trước mà cô nhìn thấy

- “Cô ngồi đợi ở đây cả đêm chỉ vì ghen tị với em gái mình hả?” – Nichkhun cười lớn quay sang hỏi Jessica

- “Nếu cậu đã nhắc đến vấn đề này thì tôi nói cho cậu biết luôn, tôi không bao giờ cảm thấy ghen tị đâu… Dù cậu có cố ý bôi nhọ tôi thì tôi cũng sẽ chẳng bao giờ tôi cảm thấy như thế…”

- “Cô lừa được anh trai tôi thôi, chứ tôi thì không đâu… Khi tôi đến gần nói chuyện và tiếp xúc với em gái cô… không phải cô đã nổi điên lên sao? Tôi nhìn thấy hết đó…”

- “Tôi chỉ lo lắng cho em gái tôi thôi, tôi không muốn con bé dính líu đến hạng người như anh…”

- “Lo lắng ư? Cô có sao? Cô lo cho em gái cô hay là cô thật sự chỉ quan tâm đến bản thân mình? Cô sợ em gái cô sẽ yêu tôi và ngược lại… để rồi khi đó cô sẽ mất cả hai…”

- “Victoria sẽ không bao giờ yêu cậu đâu, cậu sẽ không bao giờ có thể trở thành người đàn ông của con bé đâu…”

- “Tôi không thể trở thành người đàn ông của Victoria? Vậy sẽ trở thành người đàn ông của cô chắc?” – Nichkhun nhếch mép nói

- “Nghĩ sao thì tùy cậu… dù cho cậu có nghĩ tôi đang giả vờ quan tâm Victoria hay gì đi nữa thì ít ra tôi cũng còn tốt hơn so với hạng người chuyên nghĩ ra những điều xấu xa để bắt nạt và hành hạ người khác”

- “Câm miệng ngay… cô không có quyền xúc phạm tôi đâu” – Nichkhun cảm thấy tức giận vì bị Jessica xúc phạm nên anh đã đẩy cô lùi lại phía sau

- “Tại sao tôi lại không thể chứ? Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là hãy tránh xa Victoria ra đi… đừng có lợi dụng con bé để trả thù tôi nếu không thì đừng trách… tôi sẽ khiến mọi người ghét cậu hơn cả bây giờ đó…” – Jessica trừng mắt lên nói với Khun

- “Cô tưởng cô nói vậy thì tôi sẽ sợ cô sao?” – Nichkhun hỏi

- “Không tin sao? Nếu cậu không tin thì tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy… ngay bây giờ…” – Vừa nói dứt câu thì Jessica đã cầm chiếc bình hoa trên bàn và đập mạnh xuống đất… Sau đó cô liên tục tát vào mặt mình rồi gào khóc và ngã quỵ xuống đất…

- “Cô làm trò gì vậy hả?” – Nichkhun ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần bàng hoàng với hành động bất ngờ của Jessica

Trong khi đó Jessica càng lúc càng gào khóc lớn hơn, thậm chí cô ta còn tự gắn môi của mình đến bật máu… Từ trên lầu, Donghae nghe tiếng ồn ào liền chạy xuống xem có chuyện gì…

Khi đến nơi, anh nhìn thấy Nichkhun đang đứng thừ người ra đó trong khi Jessica lại nằm lăn lộn trên sàn với đôi má đỏ ửng lên vì bị tát và trên môi còn vương vết máu…

- “Sica… chuyện gì vậy?” – Donghae vội chạy đến bên Jessica

Jessica ngước mặt lên và nói với Donghae trong nước mắt…

- “Nichkhun… đã tát em…”

- “Mày… tại sao mày làm vậy chứ? Mày có còn là đàn ông nữa không vậy?” – Donghae tức giận khi nghe những lời Jessica nói, anh đứng lên và hỏi Nichkhun với đôi mắt đỏ ngầu

- “Tôi không có đụng đến cô ta… anh làm ơn làm rõ chuyện này đi… cô ta tự làm mọi thứ rồi đổ lên đầu tôi thôi mà…”

- “Mày tưởng tao tin hả?”

- “Từ khi quen cô ta đến giờ, anh có bao giờ tin tôi đâu? Anh chỉ tin vào những lời dối trá của cô vợ anh thôi…”

- “Đến nước này mà mày còn cố biện minh hả?” – Donghae nắm lấy cổ áo của Khun

- “Donghae à… thôi bỏ đi anh… em không sao đâu mà…” – Jessica chạy đến bên Donghae nói với vẻ tội nghiệp…

- “Em đừng cản anh, hôm nay anh phải dạy cho thằng này biết thế nào là tôn ti trật tự trong cái nhà này…” – Donghae đẩy nhẹ Jessica về phía sau và rồi anh bắt đầu tiến đến chỗ Nichkhun – “Tao nói cho mày biết, với những hành động của mày… mày thật sự không xứng đáng làm em trai của tao… mày có biết không?”

- “Anh nói cái gì? Vì con khốn đó mà anh nói vậy hả?”

- “Tao cấm mày…” – Donghae tát vào mặt Khun khi anh vừa nói dứt câu… - “Mày mới là thằng khốn đó…” – Sau đó Donghae liên tục đánh vào người Khun

- “Khun à… đừng đánh cậu ấy nữa mà…” – Jessica lại chạy đến ngăn Donghae lại

- “Anh… được lắm… anh nghe cho rõ đây, hôm nay vì cô ta mà anh dám đánh tôi… Anh hãy nhớ cho rõ… nếu như tôi có làm gì cô vợ yêu quý của anh thì tôi sẽ không làm thế này đâu… Bấy nhiêu đây không hề đủ với một con đàn bà như cô ta… Nếu tôi làm… thì ít nhất là cô ta sẽ phải đến gặp diêm vương đó…” – Nichkhun hét lên sau đó chạy đi…

Nichkhun ngồi sao xe của mình mà không thể nào kiềm chế sự tức giận của bản thân… anh lái xe thật nhanh ra khỏi cổng để khỏi phải nghe thêm bất kì lời nói nào của Donghae hay Jessica… Dự tính sẽ trở về khách sạn nơi anh đang ở nhưng tình cờ anh lại thấy Victoria đang

- “Tôi sẽ bắt cô phải trả giá đó Jessica…” – Liếc nhìn vào trong nhà rồi Nichkhun nhấn ga cho xe đến chặn đường Victoria lại…

- “Anh lại muốn làm gì vậy?” – Victoria hỏi khi thấy Nichkhun cứ cản đường cô

- “Lên xe ngay nếu như cô không muốn chị gái và mẹ cô có chuyện…” – Nichkhun bước xuống xe và nắm lấy cổ tay Victoria

-“Chuyện gì chứ? Tôi không muốn, bỏ tôi ra…” – Victoria cố gằng tay ra khỏi Khun nhưng cuối cùng cũng bị Khun ép lên xe của mình…

Nichkhun cho xe chạy đi ngay sau khi bắt được Victoria… trong suốt dọc đường đi, Nichkhun không ngừng hồi tưởng lại vẻ mặt của Jessica và Donghae lúc nãy, điều đó càng khín anh cảm thấy khó chịu và tức giận hơn…

- “Anh cho xe chạy chậm lại đi…” – Victoria hốt hoảng nói khi nhìn thấy cây kim chể vào số 180km/h trong đồng hồ

- “Cô im miệng ngay, cô có tin là tôi sẽ cưỡng hiếp cô ngay trên xe này không hả?” – Nichkhun tức giận quay sang nói với Victoria – “Chị gái cô và cả cô đều như nhau… Có lẽ tôi đã quá nhân nhượng cho mấy người rồi… Nếu như tôi không làm gì đó thì chắc sẽ có ngày tôi thật sự bị đuổi ra đường mà không một xu dính túi thôi…”

Victoria không hiểu Nichkhun đang muốn nói gì nhưng có một điều cô biết khá rõ chính là Nichkhun đã cho xe chạy đến một nơi khá hoang vắng và xa thành phố

- “Anh dừng xe lại đi… anh đang đi đâu thế hả?” – Victoria càng lúc càng lo sợ nên bảo Khun dừng lại…

Két…

Chiếc xe được thắng lại theo như lời của Victoria

- “Đến rồi…” – Nichkhun nói khi bước ra khỏi xe…

- “Đây là đâu vậy?” – Victoria nhìn xung quanh nói

- “Cô muốn tôi dừng lại mà… vậy còn không mau xuống xe…” – Nichkhun vòng qua phía bên kia và mở của xe cho Victoria

- “Anh đưa tôi đi đâu vậy hả?” – Victoria sợ hãi hỏi

- “Cô hỏi nhiều quá làm gì chứ? Đi nhanh lên…” – Bỏ mặc câu hỏi của Victoria, Nichkhun lôi cô xuống xe và kéo cô vào trong một căn biệt thự gần đó

- “Sao anh lại đưa tôi đến đây hả?” – Victoria vừa chống cự Khun vừa hỏi

- “Vào đây…” – Nhưng Khun lại một lần nữa bỏ mặc câu hỏi của Victoria, anh cứ thế mà kéo cô vào trong phòng…

Nhưng sự chống trả của Victoria mỗi lúc một nhiều hơn… dù Nichkhun có làm gì thì cũng không thể nào ngăn được nên cuối cùng anh đã quyết định đẩy Victoria vào tường và hôn lên môi cô một cách mãnh liệt…

- “Anh là đồ quái thú… anh muốn gì chứ? Cứu tôi… cứu tôi với…” – Victoria nhìn Khun với ánh mắt khinh bỉ sau nụ hôn đó và cô bắt đầu kêu cứu nhưng không ai nghe thấy bởi vì căn biệt thự ấy nằm riêng lẻ trong một vùng hoang vắng còn đâu…

- “Cứu… uhm…” - Nichkhun một lần nữa cúi xuống hôn cô khi cô cứ la hét ầm cả lên…

- “Nếu cô còn tiếp tục kêu nữa thì tôi sẽ đứng đây hôn cô tới sáng đó…” – Nichkhun nghiến rắng nói với Victoria

- “Anh là đồ quái vật… mau thả tôi ra đi…”

- “Chưa được, vì đây chỉ mới là bắt đầu thôi mà… Đêm nay… cô sẽ còn phải chịu khổ dài dài đấy…” – Vừa đứt câu thì Nichkhun đã ném Victoria xuống giường…


Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 23-9-2012 04:18 PM
Đến lúc này Victoria không còn dám kêu cứu nữa mà thay vào đó là cầu xin sự khoan dung của Nichkhun…

- “Tôi xin anh đó… đừng mà… nếu như tôi hay chị gái tôi có làm gì sai thì tôi thay mặt chị ấy xin lỗi anh…” – Victoria hốt hoảng nói khi nhìn thấy Nichkhun bắt đầu cởi những chiếc cúc áo của anh ra

- “Đừng cầu xin tôi, dù cô có nói gì thì tôi cũng không tha cho cô đêm nay đâu… Cô chị gái của cô đã khiến tôi mất mặt và tổn thương lòng tự trong đến thế thì tôi nhất định phải cho cô ta đau khổ và đố kị đến chết…”

- “Nhưng tại sao? Tại sao lại là tôi?”

- “Bởi vì tôi biết rõ chị gái cô muốn tôi hơn bất cứ điều gì… nhưng cô ta lại không có khả năng ấy… nhưng cô sẽ có được nhiều thứ từ tôi hơn cô ta, chính điều đó sẽ khiến cô ta oán hận và đố kị cho đến chết…” – Vừa nói Nichkhun vừa vứt chiếc áo sơ mi của mình xuống sàn nhà – “Cô… sẽ phải trả thay những gì mà chị gái mình đã làm đó…” – Rồi sau đó, Nichkhun bắt đầu cúi xuống hôn Victoria… và cuối cùng… dù cho Victoria có khóc lóc hay van xin thế nào thì sau cái đêm ấy... cô cũng đã trở thành người phụ nữ của Nichkhun…

Sáng hôm sau, khi Nichkhun tỉnh dậy đã nhìn thấy Victoria nằm âm thầm khóc bên cạnh anh…

- “Sao cô lại khóc chứ?” – Nichkhun cười một cách thỏa mãn trong khi hỏi Victoria

- “Dù có khóc thì tôi cũng chẳng có thể trở về như lúc trước nữa…” – Victoria nói rồi toan đứng dậy bỏ đi…

Nhưng ngay lúc đó Nichkhun đã kéo cô lại…

- “Anh muốn gì nữa đây? Một người như tôi có còn giá trị gì cho anh lợi dụng nữa cơ chứ?”

- “Dù cô có nói gì thì cũng phải chấp nhận dêm qua tôi là người tình đầu tiên của cô đi… nhưng có lẽ tôi phải xin lỗi cô vì… tôi chẳng cảm thấy thích thú gì cả bởi vì trong lòng tôi chỉ có lòng thù hận bà chị đáng ghét của cô thôi…”

Victoria không nói nên lời khi nghe những lời nói của Nichkhun, lòng thù hận của anh quá lớn đã khiến anh đánh mất đi nhân tính của mình vì thế giờ đây cô có nói gì thì anh cũng chẳng tha cho cô đâu…

Victoria một lần nữa bước xuống giường và cũng là lần thứ hai bị Nichkhun kéo lại…

- “Cô muốn đi đâu đó?”

- “Anh làm ơn buông tha cho tôi đi, tôi chẳng có gì để cho anh nữa đâu mà… anh thật sự còn muốn gì nữa chứ? Có phải anh muốn lấy đi mạng sống của tôi luôn đúng không? Anh hận chị tôi và muốn chị ấy đau khổ chứ gì? Vậy thì anh giết tôi luôn đi… Giết tôi đi, tôi chắc chắn với anh là chị tôi sẽ phải chịu đựng nhiều lắm khi thấy xác tôi đó…” – Victoria lại bắt đầu khóc… cô khóc cho cái số phận khốn khổ của mình… - “Anh và chị tôi ghét nhau thôi mà… việc đó thì liên quan gì đến tôi mà lại lôi tôi vào chứ?”

- “Tôi nói cho cô biết, sự việc xảy ra ngày hôm nay là do chị gái cô… thế người người mà cô phái ghét là cô ta chứ không phải tôi đâu…” – Nichkhun nói rồi bỏ ra ngoài… để lại một mình Victoria ngồi đó khóc trong sự đau khổ và tủi nhục

Những ngày sau đó ban này thì Nichkhun cứ trói Victoria vào góc giường vì sợ cô chạy đi mất, đến giờ ăn thì anh đem vào phòng vài thứ gì đó và ép cô ăn… Còn những khi cần tắm rửa hay đi vệ sinh thì Khun sẽ đứng canh chừng bên ngoài… Cuộc sống ban ngày của Victoria chẳng khác nào một tù nhân nhưng nó còn chưa thật sự quá tệ so với cuộc sống khi màn đêm buông xuống… Bởi vì lúc ấy, Victoria sẽ phải chịu nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần khi bị Khun hành hạ như một tên nô lệ tình dục trên chính chiếc giường kia…

Và rồi một tuần cũng trôi qua… Nichkhun cảm thấy bản thân mình hành hạ Victoria như thế cũng là quá đủ nên anh quyết định chở cô về nhà…

- “Đồ của cô đây, vào trong thay đồ rồi chúng ta về thôi…”

- “Anh… anh chịu thả thôi về sao?”

- “Trước sau gì cũng phải về mà… Hay là cô muốn ở lại đây với tôi cả đời…”

- “Đồ điên…” – Victoria bước xuống giường đạp mạnh vào chân Khun sau đó đi vào phòng thay đồ… Thật sự khi nghe Nichkhun nói anh sẽ cho cô về nhà, Victoria vui lắm… nhưng… sau niềm vui đực thả tự do đó còn kèm theo một nỗi lo lắng vô độ đó chính là… làm thế nào để giải thích sự vắng mặt mấy hôm nay của cô với gia đình đây và còn cả chuyện cô đã là người của Nichkhun nữa… Phải làm thế nào đây chứ?

- “Nhanh lên đi… tôi không muốn phải chờ đâu…” – Nichkhun đứng bên ngoài đập mạnh cửa và nói

Victoria sau khi thay đồ thì bước ra ngoài nhìn Nichkhun với ánh mắt không thoải mái lắm… dường như cô có việc muốn nhờ anh nhưng lại không thể nào nói nên lời…

- “Chuyện gì? Lại bất mãn gì hả?”

- “Không” – Victoria lắc đầu nói rồi đi ra xe

Trên đường về nhà, cả Nichkhun lần Victoria đều không nói với nhau câu nào… cho đến khi chiếc xe lăn bánh đến gần nhà…

- “Tôi cho cô xuống đây… tự mà đi bộ vào… và nhớ rằng, tốt nhất là từ nay về sau hãy nghe theo lời tôi… tuyệt đối không được làm theo những gì chị gái cô bảo… Nếu cô còn cứng đầu… thì chuyện cô đã ngủ với tôi… tôi sẽ nói hết ra đó…” – Khun nhếch mép cười rồi bỏ đi

Victoria đứng đó nhìn theo Nichkhun mà những giọt nước mắt lại rơi… thật sự rất đau khổ khi cứ mãi phải đối diện với Nichkhun như thế này… nhưng cô còn có sự lựa chọn nào khác đây?

Nichkhun trở về nhà trước và nhìn thấy mọi người đang đứng chờ anh

- “Chuyện gì thế này? Tôi mới đi chơi vài hôm thôi mà mọi người nhớ tôi đến thế sao?”

- “Khun à… Victoria đâu?” – Donghae lên tiếng hỏi

- “Tôi mới về mà một câu chào hỏi cũng không có… sao càng ngày anh càng trở nên tệ hại như cô ta vậy?” – Khun vừa nói vừa chỉ tay về phía Jessica

- “Thôi đi… anh hỏi cậu… Victoria đâu?”

- “Anh có thấy tôi đi với cô ta à? Nếu không thì làm ơn tránh ra đi, đừng có ở đó mà cản đường tôi…” – Nichkhun chen vào giữa Jessica và Donghae mà đi vào trong – “Mà này… lần sau cô có mà tự tát mình thì mạnh tay chút nữa đi… để dấu vết lưu lại trên mặt cô một chút… như thế thì ông anh khờ khạo tội nghiệp của tôi mới thương hại cô nhiều được” – Nichkhun quay lại nói với Jessica trước khi anh đi vào phòng của mình

Một lúc sau, Victoria cũng từ từ tiến về nhà như một cái xác không hồn… Ai cũng vừa mừng rỡ vừa lo lắng cho cô… Cố gặng hỏi xem những ngày qua Victoria đã đi đâu nhưng cô chỉ trả lời rằng đến nhà một người bạn chơi vài hôm mà thôi…

Dù không tin lắm vào những lời Victoria nói nhưng nhìn thấy cô có vẻ rất mệt mỏi nên Jessica đã chờ đến vài hôm sau…

- “Có phải em đang hẹn hò với Nichkhun không?” – Jessica hỏi khi Victoria đang ngồi thừ người trong vườn

- “Không có…” – Victoria vừa lắc đầu nói vừa lãng tránh ánh mắt của Jessica

- “Nhìn thẳng chị mà nói đi…”

- “Em đã bảo là không có mà…”

- “Nói dối, rõ ràng là em đang quen cậu ta… có đúng không?” – Jessica nắm chặt tay Victoria nói

- “Eonni… đau em mà…”

- “Yah… cô làm gì vậy hả? Buông Victoria ra…” – Nichkhun từ trong nhà đi ra và hét lên

- “Sao hả? Giờ anh còn lo cả việc của gia đình tôi nữa à?”

- “Nhưng đây là nhà của tôi, chuyện gì xảy ra trong nhà này đều là chuyện của tôi…” – Nichkhun vừa nói vừa nắm lấy tay Victoria

- “Bỏ tay con bé ra” – Jessica trừng mắt lên nói với Nichkhun

- “Không… tôi không để cô ấy đi với cô đâu… Đừng có cái kiểu mà giận cá chém thớt đó… Nếu cô khó chịu với tôi thì chửi tôi hay đánh tôi đi này…”

- “Anh đừng có điên nữa, Victoria… đi với chị…”

- “Không được…” – Cứ thế mà cả Nichkhun và Jessica cứ giành qua giành lại Victoria

- “Thôi đi… tôi không phải món đồ chơi trong tay hai người đâu…” – Victoria giằng tay ra khỏi cả hai và chạy đi mất…

- “Victoria à…” – Nichkhun tính chạy theo Victoria thì Jessica đã giữ anh lại

- “Em thật sự không hiểu bản thân mình đã làm gì sai? Những điều em có không khiến anh yêu em được sao?” – Jessica đột nhiên thay đổi cách xưng hô với Nichkhun

- “Yêu? Cô muốn tôi yêu cô sao? Xin lỗi nha, đến mặt cô tôi còn không muốn nhìn nữa là…” – Nichkhun nhếch mép nói

- “Khun à… anh có biết anh đã làm đau khổ đến thế nào không? Trước đây em luôn nghĩ anh là một kẻ vô tình, anh sẽ không quan tâm và chẳng bao giờ yêu ai… nhưng với những gì anh làm với Victoria… Em biết… anh quan tâm đến nó… anh đã thật sự yêu nó rồi… Tại sao chứ? Tại sao người đó không phải là em? Trong khi em đã làm tất cả vì anh mà…”

- “Vì tôi á? Cô làm tất cả vì bản thân cô thôi, kể cả việc cô lấy anh trai tôi cũng chỉ vì cô muốn lên mặt với tôi thôi mà… chứ cô có yêu thương gì anh ấy đâu chứ?”

- “Phải, em thừa nhận mình vì hiếu thắng nên mới đồng ý lấy Donghae, em chỉ muốn anh chú ý đến em thôi…”

- “Im miệng lại đi… chuyện này kết thúc tại đây, tôi không muốn nói nhiều với cô nữa… và… hãy nhớ rõ rằng… tôi… tôi chưa bao giờ yêu em gái cô…” – Không biết vì lý do gì mà khi nói đến điều đó Nichkhun lại có một chút nhập ngừng… có lẽ sau cuộc nói chuyện với Jessica… Nichkhun đã nhận ra được điều gì chăng?

Nhưng thật không may cho Jessica khi trước đó Donghae tình cờ về nhà để lấy tài liệu và anh đã nghe hết mọi chuyện từ trên lầu… Nỗi đau khi nghe được sự thật phũ phàng từ người con gái anh yêu đã khiến cho những giọt nước mắt tuôn rơi… Hóa ra Jessica đến với anh cũng chỉ vì muốn tiếp cận Nichkhun… thế mà bao lâu nay anh cứ như một thằng ngốc chỉ biết yêu mỗi mình cô, cố gắng tạo cho cô một cuộc sống ấm êm và hạnh phúc nhất thế gian này…

- “Anh rể…” – Victoria lên tiếng khi nhìn thấy Donghae như muốn khụy xuống… Thì ra cô cũng đã nép mình gần đó từ rất lâu, câu chuyện kia cô cũng nghe thấy và cũng đau không kém gì Donghae cả…

- “Anh có chuyện muốn nói với em…” – Donghae cố nước ngược những giọt nước mắt vào trong và dẫn Victoria đến một nơi khác

- “Em xin lỗi… chuyện của chị Sica…” – Victoria cảm thấy có lỗi thay cho chị mình

- “Không phải lỗi của em… chỉ là do anh quá ngu ngốc để không nhận ra điều đó thôi… mà… chẳng phải em cũng là người bị hại sao?”

- “Em…” – Victoria có đôi chút ngập ngừng

- “Anh không biết thật ra Nichkhun và Jessica muốn gì ở em… nhưng anh nhìn thấy em cứ bị hai người đó kéo qua kéo lại như vậy cũng không hay lắm… Hay là… anh tìm cho em một chỗ khác… có được không?”

- “Em cũng tính là sẽ dọn đi… nhưng mà…”

- “Nếu em lo về vấn đề tiền bạc thì không sao đâu, anh sẽ cho em…”

- “Như vậy không được đâu ạ…”

- “Chuyện xảy ra thế này một phần cũng do lỗi của thằng em trai anh… nên em đừng ngại gì cả… Nếu có yêu cầu gì về nhà ở thì cứ nói anh, anh sẽ tìm một nơi thật tốt cho em…”

- “Uhm… nếu anh đã nói vậy thì… anh có thể tìm cho em một nông trại nhỏ không? Em muốn đến những nơi yên tĩnh như thế…”

- “Được rồi… anh hiểu… khi nào tìm được anh sẽ báo cho em, chắc cũng nhanh thôi…” – Nói rồi Donghae đứng dậy

- “À… còn eonni…”

- “Đó là chuyện gia đình của anh… anh nghĩ là mình có thể tự giải quyết, em đừng lo…”


~To be continue~


Tác giả: lovecome96    Thời gian: 23-9-2012 04:50 PM
Tem tem tem
Đọc xong part 1 thấy fic này hay nộ dung lạ tình tiết hấp dẫn nhất là khúc Khun đưa Vic đi đến ngội biệt thự ở trong rừng ấy
Jess đã  vì tình yêu mà làm cho mù mắt rồi đã k yêu Hae mà còn cưới Hae để hành hạ Khun nữa chứ . Mà trong này thấy Jess ghê gớm thật tự tát vào mặt mình rồi bảo Khun tát . Tội anh Hae hiền lành dễ tin người đi tin bạn Jess mà mắng Khun làm Khun bức xúc bắt Vic đi vô rừng .... =)) Không biết nên anti bạn Jess hay là cảm ơn bạn ấy nhỉ ? =))
Tội Vic quá tự nhiên đứng giữa Khun với Jess rồi bị 2 người họ hành hạ coi như một món đồ ấy :(
Hae và Vic đã biết được mọi chuyện không biết part2 sẽ như thế nào nữa . Hy vọng Vic sẽ ổn và từ từ có tình cảm với Khun . Còn Hae thì nên li dị Jess đi để còn hạnh phúc nữa chứ  nếu mà cứ dính với Jess thì sẽ càng đau hơn nữa . Jess sẽ phải trả giá cho điều này =))
P/s : Chờ part2 nhá ss :) :x
Tác giả: Mều_Sandry    Thời gian: 23-9-2012 06:34 PM
Chap hoát ra lò
chị cho e xí cái phong bì
mai đọc e sẽ quay lại edit cái comt
p/s: dài tóa


e comt đây ạ
e iu chị tóa
ba sao dám cưỡng hiếp má zậy hả
mà con thích cái cái đóa
cố lên appa
cố lên chị

Tác giả: memory_love    Thời gian: 23-9-2012 07:47 PM
mất cả tem lẫn cái phong bì T_T
thôi ,,có fic đọk là tốt lắm oi
part 1 cũng ok quá rùi
như thế để mà còn có cái mà chờ chứ hehe
iu bà nhứt đoá nhoá
đợi đọk xong ùi  e dít dìt dịt nhoá
--------------------------------------------
đọk xong rồi nhưng  mấy hôm nay bệnh lười tái phát nặng quá,,ko đỡ lại đk
tính định đọk chùa cái nhưng sợ bà ném đá vỡ đầu nên lại mò vào lảm nhảm cái.
sao cái fic này bà cho khun dã thú vậy
hành hạ ,bắt nạt con gái nhà người ta quá trời...
choáng nhất là cái khoản chưa chi đã đè ngửa ra ăn thịt vic chong xáng òi..xong lại còn cười hả hê chớ ..ông này đúng là dã man con ngan
cái ông này thể nào cũng bị jess hành lại cho mà coi..quả báo mờ
ớ nhưng mà tui cũng mún bị khun  hành hạ thế này mới chết chớ bà ơi ..
mà DH oppa trong nì tội quá đi..bị vic lừa tình ngọt xớt mà ko bít nó mới đau chứ
chăk oppa ấy sau khi bị ăn quả lừa này xong chăk ko dám tin ai nữa
jess thì trong fic nào thì cũng thủ đoạn vô biên nhể (bà có thù vs cô nàng hay sao mà toàn cho vai dìm hàng cô nàng này vậy =]])
hóng nốt cái part cuối nhá,,vì là shot nên đọk có mỗi 1 part nên chẳng com đk jì nhiều,,chỉ thế thôi..đơị đọk xong hết rồi mới com típ đk nhoá..
PS: mấy cái shot kia đọk xong hết òi nhưng để đọk nốt cái fic này rồi com cả thể cho nó vất nhá
thank đã vất vả cày fic nhá..xong đợt này thì nghỉ ngơi dưỡng sưk chứ nhỉ



Tác giả: kuns_ha_811    Thời gian: 23-9-2012 08:36 PM
cái fic này đọc đoạn đầu thấy tội omma quá đi
appa đang làm cái j thế kia hả????
hành hạ má con thế kia là hem đc đâu nhe
cơ mà công nhận cái part nì ss viết hay ghê á
kamsaaaa ss nhiều a~
hóng chap ms của ss nhá
pi ẹt: hnay mần fic của ss chắc tối mất ngủ
Tác giả: thunuce    Thời gian: 23-9-2012 08:43 PM
Hay đấy nhá :)
Ta thích hình tượng bad boy, hờ hờ
Càng thù nhau, càng ghét nhau càng tốt, thế thì khi yêu nó mới đậm sâu, hờ hờ :)
Hóng phần tiếp @@
Tác giả: koi.93    Thời gian: 24-9-2012 02:05 AM
hay qá à
nhưng Khun ơi sao Khun ác thế..
ngày trói đêm..
nhưng sao Vic lại k qá thù hận Khun..
khờ qá à..nhưng chính cái sự khờ mới tạo nên ngược luyến sâu đâm
thù càng sâu thì yêu càng sâu
Tác giả: Hottest.Zennie    Thời gian: 24-9-2012 03:28 PM
Giờ e mới vào đc kites =="sao Khun nhà mềnh trong này thú tính zữ z trờy =))))))) Tội nghiệp Hae kủa e wứa TT^TT Jess đi tới đâu là đem phong long tới đók àk x(( Nội dug fic thj khỏj pàn rùj =))) nhưg kết thúx s phảj TRẢ THÙ cho Khun vs Hae kủa e nhak =))))
Tác giả: koi.93    Thời gian: 24-9-2012 05:36 PM
à qên
hôm qa có đọc cả mấy đôi kia..
e thik chuyện Fany vs Iu lắm
thik cái y tưởng vòng kiếp luân hồi ở truyện fany
và yêu cái sự ngây ngô,trong sáng,chân thành trong truyện Iu
Tác giả: fxlasomot    Thời gian: 25-9-2012 09:11 PM
Hình như chữ anh rễ chị viết sai chính tả rùi
part 1 hấp dẫn quá chị à  
chừng nào mới ra part 2 vậy chị
có nhớ báo em nha
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 28-9-2012 04:02 AM
The fifth story
MISTAKE


Ngày 16 tháng 3 năm 2011

Victoria đã bỏ đi hơn bốn tháng nay, cuộc sống bây giờ của cô quả thật tốt hơn rất nhiều so với khi còn ở trong ngôi nhà ấy… nhưng Victoria vẫn còn một gánh nặng mà không thể nào buông xuống được chính là đứa bé trong bụng cô… Vẫn tưởng là sẽ có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới khi rời xa Nichkhun nhưng không ngờ trong cơ thể cô lại đột ngột xuất hiện một sinh linh bé nhỏ như thế này… Đành chấp nhận với số phận của mình… Victoria đã quyết định sẽ một mình nuôi nó lớn khôn…

Về phía Nichkhun, sau khi biết được Victoria đã rời khỏi nhà thì anh rất tức giận bởi vì cô là người đầu tiên dám chống đối anh đến như thế… Khun cho người đi tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng có tin tức gì và rồi dần dần sự tức giận của Nichkhun lại chuyển thành nỗi lo lắng bởi vì cái đất nước Đại Hàn Dân Quốc này có bao lớn mà không tìm được Victoria cơ chứ? Thế rồi Nichkhun quyết định sẽ tự mình đi tìm Victoria… nhưng biết phải đi tìm nơi đâu cơ chứ? Ngay lúc đó Khun đã tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của Donghae với ai đó… Hóa ra là Donghae đã dặn tất cả các nhân viên – những người mà Khun nhờ đi tìm Victoria – rằng không ai được tiết lộ nơi cô đang ở… điều đó khiến Nichkhun như muốn phát điên lên…

- “Anh làm vậy mà coi được đó hả?” – Nichkhun ông thẳng vào phòng hỏi Donghae khi cuộc điện thoại còn chưa kết thúc

- “Khun… cậu…” – Donghae khá bất ngờ khi thấy Khun

- “Nói cho tôi biết… cô ấy đang ở đâu?”

- “Tại sao anh phải nói cho cậu biết chứ? Cậu là gì của Victoria mà đòi anh phải cho cậu biết chỗ cô bé đang ở hả? Cậu làm khổ cô bé như thế chưa đủ sao?” – Khẽ mỉm cười, Donghae nói với giọng ngờ vực

- “Anh biết gì mà nói chứ? Nói mau lên, nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu… Mau lên…” – Nichkhun túm lấy cổ áo của Donghae nói

- “Anh sẽ không nói vì cậu chưa trả lời cho anh biết… cậu là gì của Victoria?”

- “Anh… anh giỏi lắm… tôi không tin là tôi không thể tìm ra cô ấy” – Nichkhun tức giận bỏ tay ra khỏi cổ áo Donghae rồi đập mạnh xuống bàn bỏ đi

Những ngày sau đó Nichkhun liên tục tìm kiếm Victoria ở khắp mọi nơi, từ sáng tinh mơ anh đã ra khỏi nhà và đến tận tối khuya mới trở về cùng với bộ mặt thất vọng… Lúc này đây Nichkhun mới thật sự nhận ra rằng mình cần Victoria đến nhường nào…

Còn về phía Jessica, sau cái ngày mà Donghae nghe được cuộc nói chuyện của cô với Nichkhun thì anh dần giữ một khoảng cách nhất định giữa 2 người nhầm cho bản thân anh cũng như Jessica một cơ hội để suy nghĩ về mối tình này… nhưng Jessica lại chẳng hề hay biết điều đó bởi vì người cô quan tâm từ trước đến giờ chỉ có mỗi Nichkhun mà thôi …

- “Sica à… em… có biết Victoria đi đâu không?” – Donghae giả vờ hỏi khi anh đang cùng ăn tối với Jessica

- “Em không biết…” – Jessica lắc đầu nói

- “Vậy em có đi tìm con bé không?”

- “Uhm… nó đi mà không nói với em tiếng nào… nó đã không xem em ra gì thì sao em lại phải đi tìm chứ?” – Jessica buông đũa xuống nhìn Donghae

- “Nhưng dù gì Victoria cũng là em em mà…”

- “Em no rồi, em về phòng đây…” – Lãng tránh câu hỏi của Donghae, Jessica đứng dậy bỏ về phòng của mình

- “Em muốn anh phải làm thế nào với em đây?” – Nhìn theo Jessica mà Donghae không khỏi đau lòng… Jessica thật sự là con người ích kỉ đến thế sao?

Tối hôm đó Donghae cố thức chờ Nichkhun về để nói cho anh ấy nghe tất cả mọi chuyện vì Donghae nghĩ rằng nếu như bây giờ Nichkhun và Victoria có thể đến với nhau thì Jessica sẽ không còn như thế nữa và lúc đó cô sẽ quay về bên anh mà thôi… Nhưng liệu những suy nghĩ của Donghae về Jessica là đúng chứ?

-----------------------------------------------------


Sáng hôm sau, Donghae lái xe đến nơi Victoria đang ở và theo sau xe anh là xe của Nichkhun

- “Cậu ở đây chờ đi, lát anh ra thì cậu hẵn vào…” – Donghae căn dặn Khun - “Nơi này tốt chứ?” – Sau đó anh lập tức vào trong và hỏi ngay khi vừa nhìn thấy Victoria đang tưới nước cho những cái cây

- “Oppa… anh mới đến ạ…” – Victoria mỉm cười khi nhìn thấy Donghae

- “Uhm, anh có mang ít đồ cho em này…” – Vừa nói Donghae vừa lấy trong xe ra một túi đồ rất to…

- “Oppa… sao anh lại làm thế chứ? Anh đã tìm cho em một nông trại tốt như thế này là em biết ơn lắm rồi…” – Victoria nhìn túi đồ nói một cách e ngại

- “Em cứ nói như thế là anh sẽ giận đấy…” – Thế rồi cuộc nói chuyện của Donghae và Victoria cứ như vậy mà tiếp tục diễn ra trong vui vẻ… - “Em sống ở đây tốt chứ?”

- “Vâng, rất tốt ạ…” – Victoria gật đầu nói

- “Vậy… em không có ý định quay lại Seoul sao?”

- “Em nghĩ là không…” – Câu hỏi của Donghae khiến cho nụ cười trên môi Victoria chợt tắt

- “Vậy còn Nichkhun?”

- “Sao ạ? Em… thì liên quan gì đến anh ta chứ?”

- “Bụng của em càng lúc càng to như thế này… em tính không nói cho nó biết sao?”

- “Đứa bé này là con của em… em tự nuôi nó lớn được mà…” – Victoria nói vừa xoa bụng của mình

- “Từ khi em đi, nó đã thay đổi nhiều lắm rồi, nó như một thằng điên đi tìm em khắp nơi… như vậy mà em cũng…”

- “Oppa à… Em không muốn nhắc đến người đó nữa…” – Khẽ cúi đầu, Victoria nói với Donghae bằng một giọng buồn bã

- “Em thật là… thôi được rồi, anh tôn trọng quyết định của em… Giờ anh phải về đây… có gì thì cứ gọi cho anh nhé…”

- “Vâng, cám ơn anh…” – Victoria cúi chào Donghae rồi lại tiếp tục với công việc của mình – “Cái cây này cũng lớn nhanh y như con vậy… Mới đó mà chỉ còn 5 tháng nữa là mẹ con ta có thể nhìn thấy nhau rồi… Con có vui không nhỉ? Mẹ thì vui và hồi hộp lắm đó… vì mẹ không biết con có giống mẹ không?” – Victoria cười mãn nguyện khi tự nói chuyện với đứa bé trong bụng của mình…

- “Đồ ngốc, đương nhiên nó phải giống ba của nó rồi…” – Đột nhiên một giọng nói mà Victoria không hề muốn nghe vang lên sau lưng cô…

- “Anh… á…”

- “Coi chừng…” – Giật mình khi nhìn thấy Nichkhun, Victoria suýt chút nữa là té xuống đất nhưng Nichkhun đã nhanh tay đở cô…

- “Buông tôi ra… anh đến đây làm gì chứ?” – Victoria đẩy mạnh Nichkhun ra và quay lưng bỏ đi

- “Victoria à…” – Nichkhun ôm chầm lấy Victoria – “Anh xin lỗi… là anh sai rồi, trước đây anh là một thằng điên chỉ biết làm khổ em nhưng bây giờ thì không thế nữa đâu Victoria à… chúng ta có thể làm lại từ đầu mà… em có thể cho anh một cơ hội không?”

- “Cơ hội? Anh lấy quyền gì mà xin tôi cho anh cơ hội chứ? Anh có biết là bây giờ tôi ghét anh đến thế nào không hả? Những điều tệ hại mà anh đã làm với tôi… tất cả những ký ức đó luôn ám ảnh tôi trong suốt một thời gian dài… Anh tưởng rằng việc anh tìm kiếm tôi trong một vài ngày như thế là có thể đủ để bù đắp được những chuyện khủng khiếp mà anh đã làm với tôi sao? Tôi không tin đâu… Chỉ một vài lời nói như vậy không thể nào khiến tôi tin được đâu…”

- “Được rồi, vậy anh sẽ không nói nữa… mà anh sẽ dùng hành động của mình để chứng minh cho em thấy… Anh sẽ ở lại đây với em…”

- “Ai nói với anh là tôi cho anh ở lại hả?”

- “Nếu em không cho anh ở lại thì làm sao anh có thể chứng mình cho em thấy chứ?” – Nichkhun dường như muốn hét lên

- “Đó là chuyện của anh… tôi không biết… nhưng nếu anh còn ngoan cố ở đây thì tôi sẽ đi nơi khác đó…” – Victoria nói xong thì quay lưng vào mở cửa

- “Được, nếu em đến nơi khác thì anh cũng sẽ theo em đến cùng, anh thiếu gì tiền chứ… chắc chắn anh sẽ có thể theo em đến suốt đời…”

- “Đó là cái cách mà anh nói với tôi là anh thay đổi sao? Anh có biết tiền đó tất cả đều là do ba anh để lại và anh Donghae làm ra không? Anh có tự mình làm ra được đồng nào chưa mà dám lớn tiếng nói như vậy chứ hả? Cái kiểu thay đổi như anh… thật sự tôi không thể nào chấp nhận được” – Victoria vào nhà và khóa cửa lại, bỏ mặc cho Nichkhun một mình đứng bên ngoài

Một lát sau, Victoria nhìn ra ngoài thì đã không còn nhìn thấy Khun nữa… Một chút thất vọng dâng lên trong lòng Victoria… quả thật cô đã quyết định đúng khi không tin vào những lời anh nói… người như Khun thì làm sao có thể vì cô mà thay đổi chứ?

Victoria thì nghĩ rằng Nichkhun đã bỏ cuộc… nhưng không… Nichkhun đã trở về công ty và xin Donghae cho mình một chức vụ để làm… vì anh muốn chứng minh với Victoria rằng cũng có thể tự kiếm ra đồng tiền của riêng mình… Kể từ ngày hôm đó, sáng thì Nichkhun đến công ty làm, tan ca thì anh lại đến đứng trước cửa nhà Victoria…

-----------------------------------------------------


Busan – Ngày 20 tháng 04 năm 2011

Tối hôm đó Nichkhun đã mua rất nhiều thức ăn từ số tiền lương đầu tiên anh vừa lãnh được… tính là sẽ cùng Victoria ăn mừng nhưng khi đến nơi thì cánh cửa nhà Victoria vẫn đóng im lìm… đã 1 tháng nay rồi, tối nào anh cũng đến và đợi cô ở nơi đây… thế mà cô không có chút động lòng nào sao?

Thế rồi một cơn mưa bất chợt rơi xuống, Nichkhun vội chạy đến gõ cửa nhà Victoria

- “Victoria à… em cho anh vào đi, mưa rồi…” – Nichkhun cứ liên tục gõ cửa nhưng Victoria thì lại chẳng hề muốn cho anh vào tí nào… bởi vì cô muốn anh phải chịu những điều đó để trả giá cho những hành động mà ngày ấy anh đã làm với cô…

Sáng hôm sau Victoria ra ngoài mua một ít vật dụng cá nhân, khi vừa mở cửa ra thì cô thấy Nichkhun vẫn nằm co ro ngủ trên bậc thềm, tuy có chút thương hại nhưng rồi Victoria cũng mặc kệ và xem như không nhìn thấy anh…

Lát sau, có một cô hàng xóm cạnh nhà Victoria đến đánh thức Nichkhun dậy

- “Này… cậu trai… cậu không sao chứ?”

- “Uhm… sáng rồi à?” – Nichkhun mệt mỏi ngồi dậy hỏi

- “Trời sáng lâu rồi… mà cậu không sao chứ, tôi thấy cậu ở đây từ tối qua đến giờ…”

- “À… dạ cháu không sao? Mà… Victoria… cô có thấy cô gái trong nhà kia không ạ?” – Nichkhun chỉ vào căn nhà của Victoria và hỏi

- “Cậu hỏi Victoria à? Sáng nay cô ấy đi ra ngoài mua ít đồ rồi…”

- “Thế ạ…” – Khun thất vọng nói

- “Mà cậu là gì của cô ấy vậy?” – Bà cô tò mò hỏi

- “Dạ… cháu… là chồng của Victoria…” – Khẽ gãi đầu, Nichkhun nói trong ngượng ngùng vì dù sao đấy cũng chỉ là cái cách anh tự xưng thôi mà

- “Là cậu à? Vậy mà tôi lại tưởng cậu trai kia” – Bà lão ý nói đến Donghae

- “À… anh ấy là anh trai cháu, bọn cháu có gây nhau một chút thế là cô ấy dọn đồ đi thế này đấy ạ…” – Nichkhun cười trừ nói

- “Hóa ra là giận nhau”

- “Mà cô ơi, nhà cô… có bộ đồ nào có thể cho cháu mượn không?”

- “Có… vậy cậu theo tôi vào đây” – Bà cô ấy gật đầu đồng ý rồi dẫn Nichkhun vào nhà mình thay đồ - “Cậu phải kiên nhẫn mà năn nỉ cô ấy, phụ nữ mang thai thường khó chịu trong người lắm, họ rất dễ nổi cáu vì có rất nhiều chuyện không thể tự làm được, ăn uống thì cũng không thể tự nhiên như trước được…” – Người phụ nữ trung niên nói khi Khun vừa thay đồ xong

- “Bộ… mang thai cực lắm ạ?” – Nichkhun ngạc nhiên hỏi

- “Đương nhiên, khi phụ nữ mang thai họ phải hy sinh nhiều lắm, đôi khi có những món thật sự rất muốn ăn nhưng lại không thể ăn được vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé… đi đứng hay làm gì cũng phải nhẹ nhàng… nói chung là có rất nhiều chuyện phải để ý… mệt mỏi lắm” – Vừa thở dài, bà cô vừa nói

- “Uhm… Vậy… cô à… cô có thể giúp cháu 1 việc nữa không?”

Việc mà Nichkhun nhờ người hàng xóm tốt bụng ấy chính là cho anh mượn bếp và để nấu vài món ăn cho Victoria… Tuy nhiên, mọi thứ dường như không dễ dàng như Nichkhun nghĩ bởi vì việc nấu ăn có bao giờ dễ dang đâu cơ chứ, lại với một người trước giờ không hề động tay vào bếp núc như Khun thì càng tệ hơn…

Phải vất vả lắm Nichkhun mới có thể hoàn thành bữa ăn nhưng mà hình như các món ăn ấy không được ổn cho lắm… không biết liệu Victoria có thể ăn được không nữa…

Một lát sau Victoria trở về và thấy Nichkhun đang ôm khư khư mâm thức ăn ngồi ngay trước cửa nhà cô…

- “Anh còn chưa đi à?” – Victoria lạnh lùng hỏi Khun

- “Em về rồi à… anh có nấu một ít đồ ăn cho em…” – Khun vội đứng dậy khoe mâm thức ăn mình vừa làm cho Victoria

- “Tôi ăn ở ngoài rồi… anh đem đi đi…” - Victoria đẩy Khun sang một bên để mở cửa vào nhà

- “Ăn ở ngoài sao đủ chất được chứ? Cái này… tuy nhìn bề ngoài không ngon lắm nhưng anh bảo đảm ăn không sao đâu mà…” – Trong khi Khun thì cứ nhất mực đưa mâm thức ăn cho Victoria

- “Tôi đã bảo không ăn mà…”

Xoảng… trong lúc đẩy tới đẩy lui thì Victoria đã vô tình làm đổ hết tất cả các món ăn trên mâm… điều đó khiến Nichkhun rất thất vọng…

- “Sao em làm vậy chứ? Em có biết đây là lần đầu tiên anh xuống bếp không? Anh đã bỏ cả tấm lòng của mình vào đó vì em và con đó…”

- “Tôi đã bảo là không ăn rồi còn gì… vả lại… anh làm ơn đừng có khoe khoang về sự cố gắng của anh cho tôi nghe nữa… dù anh có làm gì thì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu” – Nói rồi Victoria đóng sầm cửa lại

Nichkhun đứng lặng yên một lúc lâu nhìn những món ăn nằm vương vãi trên trên mặt đất sau đó khom xuống nhặt từng mảnh vỡ của những chiếc bát lên… Anh đã rất cố gắng để có thể nấu được bữa ăn này nhưng không ngờ Victoria lại từ chối nó một cách thẳng thừng như vậy… Nhưng không sao, đây chỉ mới là sự khởi đầu, muốn Victoria thay đổi cách nhìn về anh thì Nichkhun cần phải cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần như thế nữa mới được… Chính vì thế mà từ hôm đó, sáng thì Nichkhun đến công ty làm, chiều tối thì anh lại đến nấu ăn cho Victoria… nhưng 1 ngày, 2 ngày… 1 tuần, 2 tuần sau cô nàng vẫn không chịu ăn những món ăn ấy thậm chí còn mang đổ chúng đi… Khun nhận ra rằng có lẽ chỉ nhiêu đó thôi sẽ không đủ khiến Victoria lay chuyển thế nên anh đã thêm luôn việc lau dọn xung quanh nhà, tưới nước, bắt sâu, tỉa lá cho các cây trong vườn… vào danh sách việc làm hằng ngày của mình…

Nhìn thấy Nichkhun như thế Victoria cũng có chút động lòng thế nhưng suy cho cùng thì bấy nhiêu đó đã thấm tháp vào đâu với sự hành hạ mà Nichkhun đã dành cho cô khoảng thời gian trước chứ? Thế nên thôi thì cứ để mặc Nichkhun vậy… anh muốn làm gì thì làm chứ thật sự thì bản thân cô cũng chẳng quan tâm…

-----------------------------------------------------


- “Victoria à…” – Cô hàng xóm gõ cửa nhà Victoria từ lúc sáng sớm…

- “Vâng ạ?” – Victoria mở cửa ra với ánh mắt ngạc nhiên

- “Cái này… sáng nay nhà cô làm hơi nhiều nên mang sang cho cháu một ít” – Vừa nói cô ấy vừa đưa cho Victoria một ấm canh nóng

- “Dạ? À vâng… cháu cám ơn ạ, làm phiền cô quá…” – Victoria mỉm cười nhận lấy ấm canh nóng nhưng rồi cô chợt nhìn thấy một bóng người lấp ló phía sau… - “Uhm… cái này… không phải cô nấu đúng không ạ?” – Bỗng nhiên nụ cười tắt hẳn trên mặt Victoria, cô cầm ấm canh hỏi

- “À… uhm… thật ra thì…” – Bà cô có chút ngại ngùng khi nghe câu hỏi của Victoria… - “Cái này không phải cô nấu… Sáng nay Nichkhun nó đã dậy rất sớm để nấu cho cháu… cháu ăn 1 lần đi có được không?”

- “Cháu xin lỗi nhưng phiền cô trả lại cho anh ta đi…” – Victoria nói rồi cúi đầu chào cô hàng xóm ấy rồi đóng cửa lại…

- “Vẫn không được ạ?” – Nichkhun thất vọng hỏi khi nhìn thấy bà cô hàng xóm đi về phía mình

- “Cô nghĩ là cháu nên tìm cách khác đi, chứ cứ như thế này vừa phí sức lại rất là lãng phí đồ ăn đấy…” – Trả ấm canh lại cho Khun, bà cô nói

- “Vâng, vậy để cháu tìm cách khác…”


Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 28-9-2012 04:03 AM
Busan – Ngày 28 tháng 07 năm 2011

Dù nói là tìm cách khác để có thể thuyết phục Victoria nhưng quanh đi quẩn lại Nichkhun vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt hơn mấy việc nấu ăn, lau dọn nhà cửa, chăm sóc vườn tược cả… thế nên anh chàng vẫn mải miết làm các công việc đó trong suốt quảng thời gian tiếp theo cho đến một ngày kia…

- “Cháu về rồi thì may quá…” – Nichkhun vừa về đến nơi sau khi tan ca thì bà cô hàng xóm vội chạy ra nói với vẻ lo lắng

- “Chuyện gì ạ?”

- “Cháu tìm cách vào nhà xem Victoria thế nào, vì thường thường tầm 3 – 4 giờ là cô thấy Victoria sẽ ra chăn sóc vườn nhưng hôm nay đến tận giờ này cô vẫn không thấy…”

- “Thế ạ? Vậy để cháu vào xem sao…” – Nghe bà cô ấy nói thế Nichkhun cũng cảm thấy lo lắng… nên anh chàng đã đá cửa xông vào nhà và nhìn thấy Victoria ngất xỉu trên sàn… - “Victoria… Victoria à… em sao vậy? Victoria?”

Một lát sau tại bệnh viện

- “Bác sĩ, vợ tôi không sao chứ?” – Nichkhun hốt hoảng hỏi

- “Có phải vợ anh bị té không?” – Gương mặt vị bác sĩ kia có vẻ nghiêm trọng khi hỏi Khun

- “Té? Tôi không biết nữa… khi tôi về đến nhà là đã thấy cô ấy ngất xỉu trên sàn rồi…”

- “Vậy thì… tôi nghĩ là vợ anh đã trượt chân té ngã làm động đến thai nhi, giờ chúng tôi sẽ tiến hành mổ để lấy đứa bé ra…”

- “Sao ạ? Nhưng hình như… vợ tôi mới mang thai đến tháng thứ 8 thôi mà…” – Lời nói của bác sĩ càng khiến Nichkhun lo lắng hơn

- “Chúng tôi biết là vậy nhưng do cô ấy đã bị động thai nên phải lập tức mổ lấy đứa bé ra, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của cả hai mẹ con…”

- “Vậy bác sĩ mau chóng làm phẫu thuật dùm tôi đi… nhất định phải cứu được vợ con tôi…” – Nichkhun cầu xin vị bác sĩ kia

- “Anh đừng lo, chúng tôi sẽ cố hết sức mà…” – Bác sĩ gật đầu rồi lại bước vào trong phòng cấp cứu

Một lát sau tại phòng bệnh của Victoria

- “Đừng đi mà… em sợ lắm Khun à… anh đâu rồi…” – Trong cơn mê sản Victoria đã không tự chủ nói ra những lời đó

- “Anh ở đây, Victoria à… anh đây mà…” – Nichkhun vội nắm lấy tay Victoria và trấn an cô

- “Đây là đâu vậy?” – Victoria dần tình dậy và lơ mơ hỏi Khun

- “Em bị té trong nhà, may mà anh về kịp để đưa em vào bệnh viện…”

- “Té… vậy… đứa bé… con của tôi…” – Victoria hốt hoảng sờ lên bụng của mình

- “Em đừng lo… bác sĩ đã mổ lấy đứa bé ra thành công rồi… con chúng ta rất khỏe mạnh… đừng lo nha…”

- “May thật…” – Victoria thở phào nhẹ nhõm… - “Mà… ai nói nó là con anh chứ?” – Victoria nhìn sang nơi khác nói với Khun

- “Anh có nói là con anh đâu… là con của chúng ta mà...” – Nichkhun cười tươi nói

- “Tôi mệt rồi… không nói với anh nữa đâu…” – Victoria khẽ lắc đầu rồi lại nhắm mắt lại… - “Mà nè… anh… sẽ ở bên cạnh tôi thật chứ?”

- “Uhm… anh sẽ ở bên cạnh em mà… Sao vậy?”

- “Không có gì… chỉ là lúc nãy… lúc tôi té xuống đất… tôi đã rất lo sợ… tôi sợ tôi sẽ không còn có thể mở mắt được nữa… tôi sợ bản thân mình sẽ không còn được nhìn thấy đứa bé và… cả anh nữa…” – Thật sự lúc nãy khi ngã xuống, Victoria đã rất lo sợ rằng cô sẽ không còn cơ hội mở mắt dậy nữa

- “Anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ không để em một mình nữa đâu…” – Nichkhun ôm Victoria vào lòng nói

- “Vậy thì được rồi…” – Victoria khẽ gật đầu rồi lại dần thíp đi trong vòng tay của Nichkhun

-----------------------------------------------------


Sang ngày hôm sau

- “Sản phụ Victoria Kang…” – Một cô y tá bước vào phòng gọi tên Victoria để gọi cô ra ngoài nhận thuốc

- “Vâng” – Nichkhun lên tiếng rồi đứng dậy

- “Này… có phải họ gọi tôi đâu…” – Victoria nắm tay kéo Khun lại và ngạc nhiên hỏi

- “Là em chứ ai nữa?”

- “Nhưng đó không phải là họ của tôi?” – Victoria thắc mắc

- “À… là anh nói họ ghi như vậy đó” – Khun mỉm cười nói

- “Tại sao chứ?”

- “Thì trước sau gì em chả phải lấy họ của anh… thôi đi lấy thuốc đây…” – Nichkhun cố ý lãng sang chuyện khác rồi đi ra ngoài lấy thuốc

Ngay khi Nichkhun vừa bước ra ngoài thì có một người bước vào và không ai khác người đó chính là Jessica…

- “Victoria à… cuối cùng chị cũng tìm được em, em khỏe không? Chị nhớ em nhiều lắm…” – Jessica ôm chầm lấy Victoria nay sau khi nhìn thấy cô và cô ta bắt đầu khóc

- “Sao chị có thể đến đây?” – Victoria kinh ngạc hỏi

- “Tình cờ chị thấy Nichkhun nên chị theo cậu ấy đến đây… Em thế nào rồi… còn đau lắm không?” – Jessica vừa trả lời vừa tỏ ra quan tâm Victoria

Victoria không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Jessica và khẽ lắc đầu

- “Em còn giận chị sao? Hay là ghét chị?” – Jessica cứ liên tục hỏi nhưng Victoria lại không có dấu hiệu muốn trả lời – “Chị xin lỗi… chị biết là vì chị mà em đã phải chịu nhiều khổ sở rồi… chị đã bắt em gánh chịu những hậu quả mà mình gây ra… Là do chị ích kỉ nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này… Chị xin lỗi em Victoria à… chị biết là lỗi chị gây ra thì không thể nào mong em tha thứ nhưng chị vẫn cầu xin em… em có thể nào bỏ qua tất cả mọi chuyện được không? Chị xin em đó Victoria à… Nếu muốn thì em cứ đánh cứ tát chị đi chứ đừng im lặng như thế mà…” – Vừa nói Jessica vừa cầm lấy tay Victoria và tát vào mặt mình

- “Chị Sica… chị đừng làm vậy mà…” – Victoria ngăn Jessica lại – “Từ trước đến giờ em chưa từng ghét chị, chũng chưa từng đổ lỗi cho chị về những chuyện đã xảy ra… có tránh thì nên trách số em không may thôi…”

- “Không đâu Victoria à, nếu không phải do chị cứ muốn thắng Nichkhun thì chị đã không đồng ý lấy Donghae và em cũng sẽ không phải đối mặt với những chuyện thế này… Vậy nếu như em đã đồng ý tha thứ cho chị thì cùng chị dọn về nhà có được không?”

- “Em không muốn…” – Victoria lắc đầu

- “Tại sao? Chị và Nichkhun bây giờ không còn đối đầu với nhau nữa đâu…” – Jessica cố thuyết phục Victoria

- “Không phải là chuyện của chị và Nichkhun… chỉ là… em cảm thấy Nichkhun làm tất cả việc này chỉ vì đứa bé…” – Victoria vẫn chưa thể nào tin thứ tình yêu của Nichkhun là hoàn toàn dành cho cô

- “Ý em là…”

- “Em không muốn sống với một người không yêu em… vả lại… con là của em… em muốn tự nuôi nó…”

- “Vậy là em không muốn Nichkhun động vào đứa bé sao? Cũng phải thôi, một con người luôn thích áp đặt người khác làm theo ý mình như Khun thì dù có sống cùng với cậu ta em cũng sẽ không thể nào có hạnh phúc… nhưng em có nghĩ rằng Nichkhun vốn không thể nào dễ dàng từ bỏ một việc gì đó và nếu như em cướp đưa con ra khỏi cậu ấy thì liệu cậu ấy sẽ thế nào… chị nghĩ em hiểu rõ… thế nên… nếu như em thật sự muốn Nichkhun không động vào đứa bé nữa thì hãy nghe theo lời chị… được không?” – Jessica khẽ cầm tay Victoria và nói

-----------------------------------------------------


Trong khi đó, Nichkhun sau khi lấy thuốc đã ghé sang phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh để ngắm nhìn đứa con đáng yêu của mình… do mãi mê ngắm nhìn sinh linh bé nhỏ ấy mà Khun đã quên luôn cả giờ giấc… Cho đến khi giật mình nhận ra Victoria đã trễ giờ uống thuốc thì anh mới vội chạy về phòng của Victoria nhưng lúc này cô đã không còn ở trong phòng nữa…

- “Victoria…” – Khun hốt hoảng khi không nhìn thấy Victoria trong phòng, anh vội chạy ra ngoài và hỏi y tá

- “À, sản phụ Victoria Kang đã được chuyển sang bệnh viện khác cùng với đứa bé rồi…”

- “Chuyển viện? Ai chuyển và chuyển từ lúc nào chứ?”

- “À… chúng tôi mới làm thủ tục cách đây 20 phút thôi, còn người làm thủ tục cho cô ấy là cô Jessica”

- “Jessica?” – Nichkhun nói thầm – “Vậy giờ cô ấy được chuyển đi đâu vậy?”

- “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ vì đây là yêu cầu của sản phụ…” – Cô y ta cúi đầu nói với Khun xong rồi bỏ đi…

- “Jessica… sao lần nào cô cũng phá đám tôi hết vậy?” – Nichkhun bực tức nói rồi chạy đi…

-----------------------------------------------------


Quay trở lại với Jessica, sau khi chuyển Victoria đến một bệnh viện khác thì cô trở về nhà của mình… Vừa bước chân về nhà thì cô đã sai người làm bày một bàn tiệc thật sang trọng trên sân thượng và ngồi đó một mình để chờ Nichkhun...

- “Victoria đâu?” – Nichkhun chạy vội lên sân thượng vừa thở hổn hểnh vừa nói

- “Em biết thế nào anh cũng đến đây tìm em mà…” – Jessica nở một nụ cười nhẹ khi quay sang nhìn Khun

- “Tôi hỏi cô Victoria đâu? Cả con tôi nữa?”

- “Làm gì gấp vậy? Anh cùng em ăn hết bữa tối này không được sao?”

- “Tôi không có thời gian giỡn với cô đâu… Vợ con tôi đâu…” – Nichkhun hét lên với Jessica

- “Chỉ cần cùng em ăn xong bữa tối này thì em sẽ nói cho anh biết…”

- “Nếu cô nói cho tôi biết ngay bây giờ thì tôi sẽ ăn tối với cô…” – Nichkhun nghiêm mặt nói với Jessica

- “Thật chứ?” – Và có vẻ như cô ấy tin lời nói đó là thật

- “Thật…”

- “Vậy đây…” – Vừa nói Jessica vừa đưa tờ giấy cô đặt dưới đĩa thức ăn của mình cho Khun

Nichkhun vội giật lấy tờ giấy và bỏ đi

- “Yah… không phải anh đã hứa sẽ cùng em ăn bữa tối nay sao?” – Jessica bất ngờ với hành động của Nichkhun và cô đã hét lên

- “Từ lúc nào mà cô trở nên dễ tin người giống ông anh tôi vậy? Cô đã lừa người ta nhiều rồi… thì giờ để tôi lừa lại cô một lần chắc cũng không sao đâu nhỉ?” – Khun nhếch mép nói với Jessica

- “Anh… anh nhẫn tâm đến em như vậy sao?” – Những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi trên gương mặt của Jessica

- “Tôi chỉ nhẫn tâm với mỗi mình cô thôi… hạng người như cô không đáng để tôi đối xử tốt đâu…” – Nói rồi Khun lại định quay lưng đi nhưng Jessica lại dùng lời lẽ hâm dọa để níu kéo anh lại

- “Nếu như bây giờ anh đi thì em sẽ nhảy xuống đó” – Jessica từng bước tiến gần đến lan can

- “Nhảy? Tốt thôi… nếu cô dám… chứ tôi nói thật… hạng người như cô… tốt nhất là không nên tồn tại trên cõi đời này…” – Nichkhun nói rồi chạy đi… Thật sự lời nói của anh cũng chỉ là lời nói nhất thời trong lúc nóng giận vả lại anh cũng nghĩ rằng Jessica chỉ nói vậy thôi chứ cô ta thật chất chẳng dám làm điều đó…

Trong khi đó… Donghae đang cho xe tiến vào trong khuôn viên nhà… Anh đang mỉm cười nhìn bó hoa bên cạnh mình… Hôm nay là ngày mà anh muốn nói rõ mọi chuyện với Jessica, anh đã quyết định sẽ tha thứ cho Jessica mọi chuyện và muốn thuyết phục cô từ bỏ Nichkhun…

Rầm…

Thế nhưng…

Từ trên cao, một vật thể gì đó đã lao thẳng xuống mui xe phái trước của Donghae khiến anh giật bắn cả mình… Khi định thần lại thì anh mới nhận ra cái vật thể vừa rơi xuống ấy chính là Jessica…

- “Sica… Sica à…” – Donghae lao ra khỏi xe như tên bắn đến bên Jessica nhưng đã quá muộn… Cô ta đã tắt thở với đôi mắt không thể nào nhắm lại…

Cùng lúc Nichkhun vừa chạy xuống nhà và chứng kiến thấy cảnh tượng đó… Anh không thể ngờ rằng Jessica lại dám làm chuyện điên rồ như thế… Điều đó khiến Nichkhun cảm thấy có lỗi vì lúc nãy anh đã không tin Jessica… nhưng… chuyện đã thành ra thế này… thì anh biết phải làm sao nữa đây?

Đám tang của Jessica được tiến hành ngay sau đó… Donghae dù rất đau khổ nhưng anh lại chẳng thể nào khóc được bởi vì từ đầu đến cuối trái tim của Jessica cũng chỉ hướng về mỗi Nichkhun – người mà không bao giờ yêu cô thậm chí là nói với cô những lời ngọt ngào dù chỉ một lần…

Về phía Nichkhun thì anh cũng đã tìm đến nơi Jessica ghi trong địa chỉ… Thế nhưng anh lại không nói cho Victoria biết chuyện Jessica đã chết vì Donghae đã căn dặn như thế… Donghae không muốn vì chuyện của Jessica mà Nichkhun và Victoria lại không thể đến với nhau…

-----------------------------------------------------


- “Chị Sica đâu? Cả anh Donghae nữa?” – Victoria trở về nhà nhưng không thấy Jessica cũng như Donghae đâu…

- “Hai người họ… quyết định giao công ty lại cho anh và đi du lịch rồi…” – Nichkhun nói những lời mà Donghae đã dặn anh

- “Đi du lịch? Họ không chờ em về sao?” – Victoria cảm thấy khó hiểu về điều đó

- “Đồ ngốc… họ đã muốn đi thì làm sao cản được chứ? Vả lại em có là gì trong mắt họ đâu chứ?” – Nichkhun cố tìm cách chọc Victoria để cô hướng sang chuyện khác

- “Ý anh là sao hả? Em không là gì sao?” – Victoria liếc nhìn sang Khun với ánh mắt bực bội

- “Uhm… em chẳng là gì trong mắt họ cả… nhưng em là tất cả trong mắt anh…” – Khẽ nựng và má Fant, Khun nở nụ cười nói

- “Em… có thể tin anh không?” – Một chút ngập ngừng Victoria hỏi

- “Anh biết em đã từng nghĩ rằng anh chỉ vì đứa bé này mà mới quay lại nhưng Victoria à… anh thật sự vì em mới cố gắng thay đổi như thế này… lúc em bỏ đi anh không hề biết sự tồn tại của đứa bé… thế nên xin em hãy tin anh… anh thật sự yêu em… rất yêu em… Victoria à…” – Vừa nói Nichkhun vừa ôm chặt Victoria vào lòng

- “Em cũng rất yêu anh… chàng trai xấu xa của em…” – Victoria mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay của Khun…

Thế là Nichkhun đã có thể dùng tấm lòng của anh để sửa chữa những lỗi lầm mà mình đã gây ra… Một cuộc sống mới và hạnh phúc đang chờ đón họ phía trước… Thế nhưng… vẫn còn một người đang day dứt bên cạnh một người đã không còn trên thế giới này…

- “Sica à… em ngốc lắm… tại sao em không bao giờ chịu hiểu rằng anh yêu em như Khun yêu Victoria chứ? Em làm tất cả vì cái gì? Em ra đi như thế này chẳng khiến ai hạnh phúc cả… nhưng thôi… em đã chọn con đường này… anh cũng không thể nào níu giữ em lại… Anh chỉ mong rằng nếu còn cơ hội gặp nhau ở một nơi nào đó… em sẽ có thể nói với anh 3 tiếng “Em yêu anh…”” – Donghae nở một nụ cười buồn rồi đứng dậy kéo vali đi…

Ngày hôm đó là ngày thành hôn của Nichkhun và Victoria… và cũng là ngày Donghae rời khỏi nơi đầy đau khổ này…


~The end~


Tác giả: memory_love    Thời gian: 28-9-2012 09:03 AM
temmmmmmmmmmmmmmmm
hehe..cuối cùng thì vẫn có tem
cai này có lẽ là one shot nên hình như diễn biến
hơi nhanh quá thì phải,,vèo vèo như ăn bánh bèo vậy..làm chưa kịp có cảm xuk jf đã hít mất òi T_T
nhưng cũng là vì oneshot nên có thể thông cảm đk
cái shot này vs khuntoria thì HE khỏi nói rồi(hàng trả nợ mà),có cả baby nữa nè..tui là tui thik đó nhoá
nhưng mà vs jess nghe có vẻ dã man con ngan thế hở bà(bản tính độk ak của bà lại bộk phát rồi đây)
tội nghịp cả hae ộp pa của tui nữa nhá ..mà sao vic lại ko bít chị mình chít hở ,,sau này bít thì thế nào nhỉ
liệu cóvì thế mà lại bỏ khun ko..tui là tui thăk măk cái đó nhứt đó nhá
mấy cái shot kia thì mới có nghiền đk mỗi cặp taecny thôi(thề vs bà là tui hông có time..) nên cái nào hot lắm
tôi mới bòn rút thời gian ra đọk đó..thời gian này đang làm luận văn mờ..thông cảm nhé
hí hửng lắm ,,thấy có taecny đọk liền nào ngờ cái kết ,àk quên cái gần kết làm tui mất oan cả 1 hộp khăn giấy này
cái kết thì ảo dễ sợ,nhưng dù sao cũng đk an ủi phẩn nào là ở đâu đó cặp này vẫn đk ở bên nhau
mà bà có vẻ thik cái bệnh mất trí nhớ nhể..cứ ko iu hay có chuyện jì là cho quên luôn ,khỏi phải lằng nhằng há há
hehe,,thế là coi như bà trả nợ xong nhưng tui vẫn chưa tính lãi về cái phí hao tổn tinh thần  và cả vật chất ở cái vụ trươk đâu nhé
chờ cái dự án típ theo cả bà đó..chăk khoảng  2 tháng nữa nhể,,hehe..mong chờ ngày bà CB đó nhá,,nhớ trở lại lợi hợi chứ đừng khờ dại như xưa nhá ..hehe..
pi ét : mấy cái shot kia có time tui đọk ngay và com cho bà nhé ^^...ko mà ko có ai com bà tự kỉ ko thèm vít nữa thì dân tình chít hít ,,hehe
cho hun 1 phát chót nào..chụt ..chụt

Tác giả: kuns_ha_811    Thời gian: 28-9-2012 09:09 AM
phong bì!!!!!
muộn có 3 phút mà đã mất tem
đợi e đọc đã nhé, lát nữa e edit sau =))
~~~
chắc tại đây chỉ là cái shot nên e thấy diễn biến sao nhanh quá
tình cảm 2 người thực sự chưa thấy sâu đậm
nhất là cái đoạn cuối, Omma đang giận Appa tới mức phỉa chuyển viện
thế mà khi đc đón lại về ngay là ntn???
còn bạn Jess chết là chuẩn rồi
dù sao cx kamsa ss nhiều!!
khi nào tung fic ms có Khuntoria thì ss ới e vs nha
Tác giả: Mều_Sandry    Thời gian: 28-9-2012 09:28 AM
há há, mợi dậy mà đã thấy complete
e xí hồ dán cái, đọc xong thì e sẽ edit lại liền :D
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
Ú à *khóc nức nở*
Pama e cuối cùng cũng được h/f bên nhau
Dù e là 1 AFS nhưng sao trong đây e lại thấy tội nghiệp Dép quá ><
Tội nghiệp cả Hae Ngố nữa
E tưởng họ sẽ đc HappyEnding, ai dè ...
p/s: về sau chị có viết về pama thì wa vm lôi e wa đọc nha ><
Tác giả: koi.93    Thời gian: 28-9-2012 11:54 AM
Khổ thân Sica..sao lại lụy tình thế chứ
thiệt thòi nhất,đau khổ nhất là Dong Hae..chả được gì cả
chuyện tình Khuntoria thì có vẻ hơi nhanh
chắc do là chuyện ngắn nên k miêu tả kĩ dc
c nhớ khi nào viết truyện dài kì là phải hú e nhá
Tác giả: fxlasomot    Thời gian: 29-9-2012 10:48 AM
hay quá à unnie ơi
unnie viết fic về miky đi em cũng thích cặp đó lắm nha
kamsa {:263:}

Tác giả: lovecome96    Thời gian: 30-9-2012 10:15 PM
Hihihi
Cuối cùng cũng đã hoàn thành cái shot fic này =))
Cái kết là em rất thích ấy nhé ( à không phải là mãn nguyện mới phải ) =)) Chỉ tội mỗi anh Hae thôi nhưng như vậy vẫn tốt hơn là để ảnh phải sống chung với người không yêu mình :)
Nhưng mà sao trong fic này Jess lụy tình thế nhỉ =))
Còn KhunVic thì hạnh phúc quá rồi . Tuy diễn biến hơi nhanh em vẫn không thể hiểu được sao Khun lại iu Vic nhanh như thế nữa =)) Mà thôi kệ nó đi
Chờ cái shot mới nha ss !!! Nhiêu đây chưa có đủ đâu đó nha !!!!!!
Tác giả: thunuce    Thời gian: 4-10-2012 12:10 AM
Giờ mới vào đọc trọn vẹn đây!
Thấy cứ sao sao ấy au ạ
chắc là do one shot nên mọi chuyện biến chuyển khá nhanh, và đôi lúc còn có chút phi lí nữa :))
Thực ra Jess và Hae cũng đều có khả năng chọn 1 kết cục khác cơ mà, k yêu nhau thì có thể li hôn, có nhất thiết phải chọn cái chết và chọn cách ra đi k?
Còn nữa, Vic lại k hề thắc mắc đến chuyện Jess biến mất, rồi lại thay đổi tình cảm quá nhanh khi Khun đến sao?

Anw, cảm ơn au vì đã ra one shot này nhé
Hi vọng được theo dõi những tác phẩm tiếp theo của bạn :)
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 19-10-2012 04:32 AM
The sixth story
Waiting




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Junsu - Minjun (2PM) - Fei (Miss A)

Disclaimer: Nhân vật có thể là chính họ nhưng số phận thì tùy thuộc vào Au

Ost: One Man (Kim Jongkook)

Rating: K

Category: Happy

Summary: Cả 2 cùng nhau lớn lên và cũng cùng nhau chờ đợi... 1 người thì chờ đợi đối phương nói ra 3 từ "Anh yêu em" trong khi người kia lại hy sinh những lời nói đó vì tương lai của người mình yêu để rồi bản thân lại ngốc nghếch chờ đợi cho đến ngày người ấy quay trở về

Casting

Kim Junsu (Kim Minjun)

Là bạn thân của Fei từ nhỏ, rất thích Fei nhưng chưa bao giờ anh dám nói ra điều đó vì sợ đánh mất tình bạn của 2 người... rồi cho đến 1 ngày kia... Khi Junsu đã quyết định sẽ nói hết lòng mình cho Fei biết thì không ngờ...




Cùng nhau lớn lên và có biết bao nhiêu hồi ức đẹp thế nên anh chưa bao giờ dám nói ra lời yêu em mặc dù con tim anh từ lâu đã bị em đánh cắp... Giờ đây, ở cái ơi kỉ niệm này anh vẫn sẽ đợi... dù em có quay về hay không thì anh vẫn nhất định đợi em...

Hwang Fei Fei


Fei lớn lên cùng Junsu từ nhỏ nên mọi thói hư tật xấu của anh cô đều nắm rõ như lòng bàn tay... ở bên anh cô chưa bao giờ suy nghĩ gì khác hơn ngoài 2 từ tình bạn... nhưng cho đến 1 hôm... Junsu đã khiến cô thay đổi cách nhìn của mình về anh...




Từ trước đến nay em chỉ luôn xem anh là một cậu bạn nhút nhát và hay khóc nhè nhưng cho đến khi mối tình đầu của em tan vỡ thì anh lại xuất hiện trước mặt em như 1 người đàn ông thật sự... Và từ ngày hôm đó em đã biết rằng anh không còn là 1 người bạn bình thường đối với em nữa... thứ tình cảm trong em đã tăng lên thành 1 cái gì đó mới mẻ hơn... Nhưng em vẫn không biết phải làm sao để anh có thể hiểu... thế nên... anh có thể mở lời trước với em được không?





Tác giả: koi.93    Thời gian: 19-10-2012 04:11 PM
e hóng
e chờ
e ngóng:))
ơ thế cái longfic của chị bao giờ có thế
mấy hôm trước e nhớ fic c qá e phải lôi cai 831 của c ra nghiền lại đấy:))
Tác giả: nari_sone    Thời gian: 19-10-2012 08:47 PM
ô hô hô. Có fic mới. Mấy cái kia fic trước đọc hết rồi, không những thế còn thuộc làu làu. Khổ nổi cmt cho ss khôg đc, cái tính lười nó cứ trổi dậy nên chỉ có thể cmt fic này hoặc fic ( nếu có ra :)).
Sao ss không ta cái pre trước mấy ngày rồi mai tung fic với e luôn, haizzzzz nản
Cmt nhảm nảy giờ rồi, vào vấn đề chính thôu. Susu nhà tar ngốc nhợ nhát đến thế là cùng, có chừng đấy cũg không dám nói, sao không liều một phen
Đọc cái pre thấy n. vật fei ít đặc sắc nên không cmt, ss tha thứ cho cái tội lười này. Nương tình thì ss trừ tà dùm em luôn cái tính này với
Mai e ra fic đấy nhớ ủng hộ đấy nghen chưa. Cấm chạy đó
Hóng cái fic
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 26-10-2012 08:51 AM
The sixth story
WAITING


http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin4.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8wOS8yNi82LzkvInagaMENjliMDY2MmJiNzU4ZjZkZjY3ZTk5ZGM1ZDA3YWI1YzgdUngWeBXAzfEhhWeBiBOYW1qYSAo7ZWmUsICIOdUngCqOyekDsgT25lIE1hWeBikgfEcUIbaBpWeBSBKWeB25nIEcUIbaBvInagaMEWeB2cUIbaB8fDI


Luôn có 1 người yêu em bằng cả trái tim chân thành
Và vẫn luôn còn đó 1 người giấu mãi lời yêu trong tim
Bên em, anh luôn dang rộng đôi bờ vai
Và em sẽ luôn tìm được anh trên con đường em bước
Vẫn luôn còn đó 1 người yêu em hơn cả bản thân mình... đó chính là anh


Daegu – Năm 1996

- “Trả cho tớ đi mà…” – 1 cậu nhóc tầm 8 tuổi đuổi theo 1 cô bé cùng độ tuổi với mình trên bãi biển gần nhà để đòi lại con rô-bốt của mình

- “Có giỏi thì cậu đuổi theo tớ mà lấy” – Cô bé tinh nghịch quay đầu lại thè lưỡi trêu cậu bé ấy

Và rồi đột nhiên cậu bé không chạy theo nữa mà bắt đầu đứng đó mếu máo nhìn theo cô bé… 1 giọt, 2 giọt rồi 3 giọt nước mắt rơi, cậu bé bắt đầu khóc ré lên khiến cô bé bối rối

- “Yah… đồ Panda… sao cậu mít ướt quá vậy?” – Cô bé chạy lại khẽ nhăn mặt nói

- “Fei là đồ bà chằn… lúc nào cũng bắt nạt Su…” – Cậu bé vẫn tiếp tục khóc

- “Thôi mà… Fei xin lỗi… Fei trả cho Panda nè… đừng khóc nữa mà…” – Cô bé Fei xụ mặt xuống đưa lại con rô-bốt cho cậu bé Junsu

- “Uhm…” – Junsu khẽ gật đầu, lau nước mắt rồi đưa tay định cầm lấy con rô-bốt nhưng đột nhiên Fei lại rút tay lại – “Sao thế?”

- “Panda phải hứa với Fei là sau khi Fei trả lại con rô-bốt này cho Panda thì Panda phải chơi với Fei, đừng có chơi với con rô-bốt đó nữa…”

- “Keke vậy hóa ra giận vì Su không chơi với Fei hả?”

- “Uhm..” – Fei gật đầu

- “Được rồi, Fei trả cho Su đi, Su sẽ cất nó, tối về nhà Su mới chơi, giờ Su sẽ chơi với Fei…” – Junsu cười tươi nói rồi cầm lấy con rô-bốt

Sau đó cả 2 cùng nhau chơi vui đùa vẻ trên bãi biển đó cho đến khi trời tối…

------------------------------------------------


Daegu – Năm 2006

- “Yah… hóa ra ngồi ở đây thật à?” – Junsu thở hồng hộc nói khi tìm thấy Fei ngồi ở bãi biển

Chiều nay, sau khi tan học, Junsu đi ngang lớp của Fei và nghe được tin anh chàng mà cô đang quen vừa mới đá cô… Junsu lo lắng chạy đi tìm kiếm khắp nơi và cuối cùng cũng tìm được Fei tại nơi quen thuộc này…

- “Này… về nhà đi, người nhà đang lo lắng cho cậu lắm đó…” – Junsu ngồi xuống cạnh Fei nói

Nhưng cô nàng vẫn cứ gục mặt trên gối mình mà khóc nức nở…

- “Nè… có nghe tớ nói không?” – Junsu vỗ nhẹ vào vai Fei…

- “Panda à… có phải tớ xấu lắm không?” – Fei ngước mặt lên quay sang hỏi Junsu trong khi nước mắt vẫn chảy trên gương mặt cô…

- “Uhm… nhìn y như phù thủy vậy” – Junsu gật đầu nói

- “Biết ngay mà…” – Sau khi nghe lời Junsu nói, Fei càng khóc lớn hơn…

- “Thì khóc như thế này nên mới y như phù thủy nè… còn nếu cười lên thì sẽ như thiên thần đó…”

- “Hả?”

- “Cười lên đi đồ ngốc…” – Junsu lấy tay véo má Fei

- “Đau mà…”

- “Ăn kem không?”

- “Cậu tưởng tớ là con nít 3 tuổi hả mà dụ ăn kem?” – Fei chu mỏ hỏi Junsu

- “Vậy không ăn chứ gì?” – Junsu nói xong thì đứng dậy bỏ đi

- “Nè… ăn mà…” – Fei nói với theo

- “Biết rồi…”

Lát sau, Junsu vừa cầm 2 que kem vừa chạy về…

- “Làm gì lâu vậy?” – Fei nói với giọng trách móc

- “Vầy là nhanh rồi còn nói nữa… Nè, ăn đi” – Junsu đưa que kem ra trước mặt Fei

- “Cám ơn nha…” – Fei mỉm cười cầm lấy cây kem từ tay Junsu

- “Cười như thế phải tốt hơn không…” – Junsu cũng mỉm cười nói với Fei… - “Về chưa?” – Junsu hỏi sau khi đã ăn hết cây kem

- “Mệt rồi…” – Fei xụ mặt xuống nói với Junsu

- “Uhm thì mệt rồi nên mới về…” – Junsu không hiểu ý Fei nói nên vội đồng tình

- “Không… ý tớ là… tớ đi không nỗi...” – Fei quay sang nhìn Junsu mà cười 1 cách gian xảo

- “Yah… Vậy giờ muốn sao?”

- “Biết rồi còn hỏi?”

- “Bắt tớ cõng à?”

- “Hì…”

- “Thật là… hôm nay thôi nghe chưa…” – Vừa nói Junsu vừa khom người ngồi xuống trước mặt Fei

- “Làm thật à?” – Fei hơi ngạc nhiên vì không hiểu sao hôm nay Junsu lại dễ dàng đồng ý đến thế

- “Chứ muốn sao? Giờ có lên không?”

- “Lên mà…” – Fei vội nhảy lên lưng Junsu vì sợ anh đổi ý…

- “Ah… sao nặng thế không biết…” – Junsu than vãn nhưng rồi cũng vui vẻ cõng Fei về nhà…

Trên đoạn đường từ bãi biển về nhà, Junsu cũng như Fei không hề nói với nhau bất cứ lời nào… Trong cái khoảng không gian yên lặng ấy, chợt Fei nhận thấy rằng hình như có điều gì đó đã thay đổi nơi Junsu… anh không còn là 1 cậu nhóc hay khóc nhè nữa mà đã trở thành 1 tên con trai biết quan tâm và chăm sóc người khác thật rồi…

Nghĩ đến đó Fei chợt bật cười, cô rút vào sau gáy Junsu và cười khúc khích khiến anh cảm thấy kì lạ

- “Lên cơn gì vậy?”

- “Hì… không có gì…” – Fei lắc đầu nói

- “Không biết chạm dây nào rồi… chán ghê… nè… tới rồi, xuống đi…” – Junsu thảy Fei xuống khi đến trước cửa nhà cô

- “Bỏ người ta xuống thì cũng từ từ chứ…” – Fei đánh nhẹ vào lưng Junsu nói

- “Ai bảo nặng quá làm gì…”

- “Xì… nhưng mà… nể tình hôm nay cậu đã an ủi tớ nên tớ không chấp đâu… cám ơn nhá…”

- “Mà nè…” – Junsu nắm lấy tay Fei kéo lại khi cô vừa quay lưng đi…

- “Hả?”

- “Cái này… có phải có thể xài bất cứ lúc nào không?” – Junsu đưa ra 1 tờ giấy như phiếu giảm giá trong siêu thị nhưng trên đó lại có 4 ô vuông nhỏ… Đó chính là món quà sinh nhật mà Fei đã tặng cho anh… - “Cậu nói với tớ trên này có 4 điều ước, chỉ cần tớ nói ra là cậu sẽ thực hiện cho tớ… vậy có phải bây giờ có thể xài không?”

- “Uhm… mà cậu muốn gì?”

- “Điều ước thứ nhất: Tôi muốn Fei không khóc nữa… Điều ước thứ 2: Tôi muốn Fei quên tên đó đi… Điều ước thứ 3: Tôi muốn Fei phải cười thật nhiều…” – Junsu lần lượt đọc điều ước của mình trong khi tay thì xé từng ô từng ô trên tờ giấy đưa cho Fei…

- “Panda à…” – Quá bất ngờ và cảm động với những yêu cầu của Junsu, nước mắt Fei lại như sắp rơi xuống khỏi khóe mắt cô

- “Còn cái cuối cùng… Cái này của riêng tớ…” – Junsu nói với vẻ ngập ngừng – “Cậu nghe chuyện con bé Minah lớp kế bên muốn hẹn hò với tớ rồi đúng không?”

- “Uhm…”

- “Điều ước cuối cùng: Tôi muốn Fei giúp tôi không phải hẹn hò với cô bé đó…”

- “Ơ… tớ tưởng cậu thích con bé đó chứ…” – Fei hơi ngạc nhiên khi nghe thấy yêu cầu cuối cùng của Junsu

- “Điên sao? Tớ… không thích ai hết… thế nên ngày mai cậu giải quyết việc đó cho tớ đi… mai mà không xong thì biết tay tớ đó…” – Junsu nói xong thì bỏ đi… Thật chất không phải Junsu không thích Minah mà chỉ là do con bé đó đã đến quá trễ… Trái tim của Junsu từ lâu đã trao cho 1 người khác mất rồi nên dù có thích hay không thì Junsu cũng không thể nào cho phép điều đó xảy ra…

------------------------------------------------


Ngày hôm sau, nhân thời gian ăn trưa… Fei đã đến tìm Minah để nói chuyện giúp Junsu…

- “Cậu là Minah của lớp B phải không?” – Fei hỏi khi nhìn thấy Minah đang ngồi ăn trưa  cùng bạn mình

- “Cậu là… Fei của lớp A hả?” – Minah nhận ra Fei

- “Uhm” – Fei khẽ gật đầu…

- “Cậu đến đây tìm tôi có gì không?” – Minah thắc mắc hỏi vì trước giờ cô và Fei không hề quen nhau, cô chỉ biết đến Fei với danh nghĩa là bạn thân của Junsu – người mà cô thích thôi nên chả có lý do gì Fei đến tìm cô cả…

- “Thật ra là vầy… tớ nghe nói cậu đang thích Junsu có đúng không?” – Fei bắt đầu vào vấn đề chính

- “Uhm… vậy thì sao?”

- “Thật ra… nhìn Junsu vậy chứ không như cậu nghĩ đâu…” – Fei ngồi xuống cạnh Minah nói

- “Ý cậu là sao?” – Minah nhìn Fei với vẻ nghi ngờ

- “Junsu… thích con trai chứ không thích con gái đâu…” – Fei nói nhỏ với Minah – “Tin tớ đi, tớ chơi với Junsu từ nhỏ đến lớn nên tớ hiểu rõ cậu ấy mà…”

Khi nghe điều đó, không hiểu sao Minah lại phá lên cười…

- “Cậu nghĩ tôi tin sao?”

- “Điều đó là sự thật, tớ chỉ muốn cảnh báo cậu thôi… còn tin hay không thì tùy cậu…” – Fei nghiêm mặt lại nói như ý muốn chắc chắn với Minah rằng điều đó là sự thật rồi Fei quay lưng đi

- “Chứ không phải vì Junsu thích cậu nên mới nhờ cậu nói với tôi thế sao?” – Ngay khi Fei vừa quay đi thì Minah nói với theo

- “Gì?”

- “Tôi nói là vì Junsu thích cậu nên mới nhờ cậu từ chối khéo tôi chứ gì?”

- “Không phải thế đâu mà…” – Fei lắc đầu

- “Nếu không phải như vậy thì sao lúc nãy Junsu đánh Siwan (bạn trai cũ của Fei) chứ?”

- “Cậu nói gì? Junsu đánh Siwan? Khi nào chứ?” – Fei vô cùng ngạc nhiên khi nghe Minah nói đến điều đó… Lý do gì khiến Junsu có thể đánh Siwan?

- “Cậu không biết thật hay giả vờ không biết vậy hả? Chẳng phải vì Junsu muốn trả thù cho cậu nên mới cho Siwan 1 trận sao? Có thế mà cậu cũng không hiểu…” – Minah lắc đầu 1 cách chán nản – “Tôi là người biết điều lắm, nếu người tôi thích đã thích người khác rồi thì tôi cũng không cố chấp làm gì… Cậu về nói với Junsu là đừng lo nữa, tôi sẽ không làm phiền cậu ấy nữa đâu…” – Minah mỉm cười nói với Fei rồi đứng dậy bỏ đi…

Lúc này… chỉ còn mình Fei ngồi lại đó… Liệu có phải những điều mà Minah nói lúc nãy là thật không? Junsu thích cô sao? Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến điều đó… và nếu như điều đó là thật thì… cô phải làm thế nào đây?

Chiều hôm ấy… lúc tan học…

Trong lúc đang đợi Junsu trước cửa lớp của anh thì Fei nhận ra rằng có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô… Như vậy thì chắc những lời nói của Minah lúc trưa là thật rồi… Junsu đã thật sự đánh Siwan vì cô…

- “Này… đứng đây làm gì vậy?” – Junsu bước ra khỏi lớp và nhìn thấy Fei

- “Sao lại làm vậy chứ?” – Fei nhìn thấy vết máu nơi khóe môi Junsu

- “Làm vậy là làm gì?”

- “Tớ biết hết rồi… cậu đã đánh Siwan đúng không?”

- “Phải thì sao?” – Ánh mắt Junsu lơ đãng nhìn đi nơi khác

- “Sao lại làm thế chứ?”

- “Hắn ta dám đá cậu, còn làm cho cậu khóc… nên tớ mới cho hắn 1 trận thôi…”

- “Nhưng ai bảo cậu làm thế chứ?”

- “Sao? Giờ cậu đang trách tớ đó hả? Có phải cậu còn thích hắn nên mới như thế này với tớ không?”

- “Đồ ngốc… cậu tưởng vì tên khốn đó mà tớ mới như thế hả? Tớ như thế này là vì tớ lo cho cậu đó…” – Fei hét lên trong tức giận rồi chạy đi mất…

------------------------------------------------

1 khoảng thời gian rất lâu sau đó, 2 người họ chẳng ai nói với nhau câu nào… Fei thì vì không biết phải giả thích với Junsu như thế nào về lời nói của mình hôm ấy nên cứ mãi tránh mặt anh. Ngày ấy, Fei nhận lời làm bạn gái của Siwan cũng vì cô biết rõ bản thân mình có 1 thứ tình cảm gì đó đặc biệt với Junsu hơn mức tình bạn nhưng chính vì không muốn đánh mất tình bạn kia nên cô đã quyết định hẹn hò với 1 người con trai khác để mong rằng cái thứ cảm giác kia sẽ mau chóng qua đi… nhưng không ngờ mọi chuyện lại chẳng được như ý cô muốn…

Trong khi Junsu thì cũng vì lời nói đó của Fei mà đã nhiều đêm thức trắng… Anh đã thích cô từ rất lâu rồi nhưng chưa bao giờ dám nói ra điều đó cả vì bản thân Junsu sợ nếu như anh mở lời thì có thể chẳng những sẽ bị Fei từ chối mà cả tình bạn bao lâu nay giữa 2 người cũng không còn… Cho đến khi hay tin Fei đang hẹn hò với Siwan… Junsu buồn lắm nhưng anh cũng âm thầm chúc phúc cho cô nhưng không ngờ cái tên kia lại đốn mạt đến mức dám đá Fei khi cả 2 người hẹn hò còn chưa đến 3 tháng... Anh đánh Siwan đương nhiên là muốn trả thù cho Fei… nhưng không ngờ phản ứng của cô lại khiến anh bối rối đến thế này… Lời nói đó… là 1 lời trách móc hay thật sự là điều chứng minh rằng cô cũng thích anh?

Tự dằn vặt bản thân mình rất lâu, cuối cùng Junsu cũng quyết định sẽ đáh liều thử 1 lần để tỏ tình cùng Fei…

Ngày hôm ấy, Junsu đã lấy hết can đảm của mình để nhắn cho Fei 1 tin nhắn…

- “Tối nay 7 giờ ở chỗ cũ… không gặp không về…”

- “Uhm…”
– Tin nhắn của Junsu ngắn gọn là thế… vậy mà tin nhắn của Fei cũng chỉ vỏn vẹn mỗi 1 từ mà thôi… Điều đó nghĩa là gì chứ?

Gần đến giờ hẹn, Junsu thay 1 bộ đồ thật đẹp để đến nơi hẹn với Fei… Trên đường đi… tình cờ Junsu gặp được ba mẹ của cô…

- “Ơ Junsu…”

- “Cháu chào 2 bác ạ…” – Junsu cúi đầu chào

- “Sao dạo gần đây không thấy cháu sang nhà chơi nhỉ?” – Ba Fei hỏi

- “À… cháu…”

- “Có bạn gái rồi nên bỏ bê con bé Fei nhà này phải không?” – Mẹ Junsu nói giọng như trêu đùa

- “Dạ không…” – Junsu ngại ngùng gãi đầu nói

- “Cái bà này… làm thằng bé ngại kìa…” – Ba Fei huých nhẹ vào tay vợ của mình – “Cháu có hẹn rồi đúng không? Vậy chúng ta không làm phiền nữa…” – Nhận ra cách ăn mặc của Junsu không giống bình thường nên ba của Fei nhận ra ngay là anh đang có hẹn với ai đó – 1 người rất quan trọng…

- “Vâng… chào 2 bác ạ…”

- “Mà này Junsu à…” – Đang tính quay bước đi thì đột nhiên mẹ Fei gọi ngược anh lại

- “Vâng?”

- “Ngày mai cháu có rảnh thì ghé sang nhà bác khuyên con Fei 1 việc nhé…”

- “Khuyên… Fei có chuyện gì ạ?”

- “Thật ra thì… 2 bác muốn nó lên Seoul học nhưng nó lại nhất quyết không chịu đi… nó bảo là nó còn 1 người quan trọng ở nơi này nên không thể đi được… bác đoán nó có bạn trai rồi và không muốn xa cậu ta nhưng mà cháu biết đó… việc học là quan trọng hơn hết mà… nên có gì cháu hãy khuyên nó dùm bác nha”

- “Vâng, cháu hiểu rồi…” – Nét buồn chợt thoáng qua gương mặt của Junsu, anh khẽ cúi đầu rồi bỏ đi…

Junsu bước từng bước nặng nề trên phố… Giờ anh phải làm thế nào đây? Fei không chịu đi lên Seoul học là vì 1 người… nhưng dạo gần đây thì chẳng ai quẩn quanh Fei… thế nên… người ấy chắc chỉ có thể là anh…

Tại sao mọi việc lại xảy ra ngay thời điểm này cơ chứ? Ngay khi Junsu vừa hạ quyết tâm tỏ tình thì anh lại nhận được 1 tin như thế… Thử hỏi như vậy thì làm sao anh còn có thể mở lời kia chứ?

Junsu vừa đi vừa suy nghĩ đến mức mà bản thân mình đã đến nơi hẹn khi nào cũng chẳng biết, đến nơi, anh nhìn thấy Fei đã ngồi đó chờ anh tự khi nào rồi…

- “Xin lỗi… tớ đến hơi trễ nhỉ?” – Junsu ngồi xuống cạnh Fei nói

- “Không sao… tớ cũng mới đến thôi… Cậu… có chuyện muốn nói với tớ à?” – Mắt Fei nhìn về xa xăm nói

- “Uhm… thật ra thì tớ muốn nói với cậu là… tớ đã quyết định quen Minah rồi…” – Ánh mắt Junsu cũng nhìn về phía nào đó

- “Gì?” – Fei ngạc nhiên quay sang nhìn Junsu – “Không phải trước đó cậu nói…”

- “Tớ suy nghĩ lại rồi, Minah cũng là 1 cô gái tốt mà đúng không? Thế nên tớ quyết định thử 1 lần xem sao…”

- “Vậy à?” – Đôi mắt Fei chuyển từ gương mặt Junsu xuống bãi cát trắng mịn dưới chân mình, khóe mắt cô cay cay…

- “Uhm…” – Junsu khẽ gật đầu…

- “Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu đó…” – Fei vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, ngón tay cô vẽ vu vơ 1 hình gì đó lên cát…

- “Chuyện gì?” – Mặc dù Junsu biết rõ chuyện Fei muốn nói nhưng anh vẫn cố tình như chưa biết gì và hỏi ngược lại cô

- “Tuần sau… tớ sẽ chuyển lên Seoul học…”

- “Vậy sao? Chúc mừng cậu nhé…” – Junsu nở nụ cười rồi xoa đầu Fei… Cái xoa đầu ấy vẫn như mọi khi nhưng không biết sao lúc này nó lại khiến Fei cảm thấy đau như thế… - “Thôi được rồi… tớ muốn báo với cậu thế thôi… giờ tớ phải đi rồi…”

- “Đi? Sao nhanh vậy?”

- “Tớ có hẹn với Minah rồi… thế nhé…” – Junsu nói rồi đứng dậy chạy đi với vẻ vội vã lắm…

- “Tạm biệt nhé Panda…” – Fei ngồi đó nhìn theo bóng Junsu khuất dần tong bóng tối…

------------------------------------------------


Daegu – Năm 2012

- “Oppa… anh mau sửa máy hộ em với… Em đang có chuyện gấp đó…” – Suzy – Em gái Fei -  hối Junsu sửa dùm chiếc máy tính cho mình

- “Gì thì cũng từ từ chứ? Làm gì mà gấp vậy?” – Junsu tỏ vẻ khó chịu cầm theo vài thứ cần thiết để sửa máy vào phòng Suzy

- “Nhanh lên đi oppa… hôm nay em có hẹn nói chuyện với eonni đó...”

- “Eonni? Fei à?”

- “Vâng, tuần nào vào giờ này em chẳng lên mạng chát với chị ấy qua webcam...” – Suzy mỉm cười lém lỉnh nói

- “Uhm... anh biết rồi...” – Vừa nghe đến tên Fei thì chợt gương mặt Junsu lại hiện lên nét thoáng buồn

- “Oppa...” – Suzy nhận thấy điều đó nên đã lên tiếng – “Anh... còn thích chị em đúng không?”

- “Hả... làm gì có chứ?” – Junsu trả lời trong khi mắt vẫn dán vào chiếc máy tính của Suzy – “Cắm điện rồi mà vẫn mở không lên à?”

- “Xạo... anh còn thích chị em, nhìn qua là biết rồi...” – Suzy chu mỏ nói – “Mà... sao lúc đó anh không nói với chị ấy mà để chị ấy lên Seoul làm gì?”

- “Anh muốn tốt cho cô ấy thôi...” – Junsu thở dài quay sang nói với Suzy

- “Vậy còn bây giờ? Chị ấy cũng học gần xong rồi còn gì? Anh có định chờ chị ấy về rồi tỏ tình lần nữa không?” – Suzy chóng tay lên cằm mắt nhìn Junsu với vẻ mong đợi

- “Bây giờ... có lẽ anh không xứng... cô ấy là sinh viên loại A của 1 trường đại học danh tiếng mà... vả lại... bây giờ cô ấy cũng có bạn trai rồi còn gì” – Vừa nói Junsu vừa tháo chiếc CPU của Suzy ra xem bên trong có hư gì không

- “Ai nói với anh vậy?”

- “Thì lần trước anh nghe cô ấy nói với em là phải đi gấp vì có hẹn với 1 người rồi còn gì...”

- “Ah... hóa ra nghe lén em nói chuyện hả?”

- “Nghe lén gì chứ? Chỉ là... tình cờ đi ngang qua nghe được thôi...”

- “Tình cờ nghe?” – Suzy đương nhiên không tin lời Junsu nói thế nên cô tiếp tục – “Hôm ấy... chị Fei hẹn với bạn NỮ cùng phòng đi nộp báo cáo cho giáo sư thôi... anh đã nghe thì phải nghe cho hết chứ...” – Suzy nhấn mạnh chữ “NỮ” với Junsu

- “Ý em là...” – Junsu ngừng tay lại quay sang nhìn Suzy

- “Chị hai cũng thích anh lâu lắm rồi, trước khi chị ấy quen với Siwan oppa cơ... nhưng vì chị ấy không muốn mất anh nên không dám nói, đến khi chia tay với Siwan oppa thì chị ấy lại ngại vì chị ấy sợ anh sẽ nghĩ chị ấy là hạng người tùy tiện... Còn cái hôm anh hẹn chị ấy ngoài bãi biển, chị ấy nghĩ là anh sẽ tỏ tình nhưng kết quả lại là...”

- “Sao em biết nhiều thứ vậy?” – Junsu ngắt lời Suzy vì anh ngạc nhiên với mớ “kiến thức” của cô – “Fei nói em nghe à?”

- “Không phải... em... xem lén nhật kí của chị ấy đó...” – Suzy thè lưỡi ra nói 1 cách nghịch ngợm

- “Yah... em...”

- “Thôi, bỏ qua chuyện đó đi... Giờ em nói hết cho anh nghe rồi đó... anh có định đi tìm chị ấy không?”

- “Ngay bây giờ sao?”

- “Hay anh muốn chị ấy hẹn hò với 1 người khác nữa rồi anh mới đi…”

- “Toàn ăn nói bậy bạ…”

- “À mà... chuyện anh giả vờ hẹn hò với Minah eonni em cũng kể cho Fei eonni biết rồi...”

- “Em... con bé này... thật là hết nói nỗi rồi… khi nào anh về anh sẽ tính sổ với em” – Junsu nói rồi vội chụp lấy chiếc áo khoác trên bàn rồi chạy đi mất

- “Nhanh lên oppa à…” – Suzy mỉm cười nói với Junsu nhưng rồi cô chợt nhớ ra chiếc máy tính của mình – “Ơ mà… Yah… còn máy tính em thì sao? Ít nhất anh cũng phải sửa cho xong rồi mới đi chứ? Oppa…”

------------------------------------------------


Seoul – Năm 2012

Vài giờ sau đó…

Sau khi nghe theo lời Suzy, Junsu đã nhanh chóng mua vé tàu sớm nhất để đến Seoul… Anh chạy dọc qua các nẻo đường trong thành phố nhộn nhịp kia để mong có thể đến bên Fei sớm nhất…

Cuối cùng, Junsu cũng đã đến được kí túc xá của Fei… Đứng trước cửa kí túc xá của cô, Junsu nhấn chuông liên tục nhưng không thấy ai ra mở cửa… có lẽ cô không có ở trong nhà rồi…

1 chút thất vọng, Junsu ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc vì mệt… Con bé này… đi đâu rồi chứ?

- “Panda?” – 1 lúc sau Fei trở về và nhìn thấy Junsu đang ngồi trước cửa

- “Yah... đi đâu vậy hả?” – Junsu vừa nhìn thấy Fei đã lên tiếng trách móc

- “Sao cậu lại...” – Fei định hỏi xem tại sao Junsu lại ở đây nhưng chưa kịp nói thì anh chàng đã chạy nhanh đến và ôm lấy cô vào lòng...

- “Tớ thích cậu... người tớ thích từ trước đến giờ chỉ có mỗi mình cậu thôi... Thế nên... làm bạn gái tớ nhé” – Junsu không thể nào chờ thêm giây phút nào nữa nên anh không chẳng cần nghĩ mà cứ thế nói hết lòng mình với Fei

- “Đồ ngốc, sao đến giờ mới nói chứ? Tớ chờ câu nói này lâu lắm rồi đó…” – Fei cũng ôm chặt lấy Junsu và mỉm cười hạnh phúc…


~The end~



Tác giả: koi.93    Thời gian: 26-10-2012 12:50 PM
tem nhé
e he..e thik cái kiểu tình yêu từ bạn thân này lắm
rất chân thành, không tính toán, không qá hoa mĩ, lãng mạn như kiểu sét đánh mà là kiểu mưa dầm thấm đất
như thế nó mới bền

ớ..c ơi..c bị sao thế
đã đỡ chưa? ra muộn không sao đâu..mọi ng` hiểu mà
c cố gắng tịnh dưỡng cho tốt đi nhé..
Tác giả: Hottest.Zennie    Thời gian: 26-10-2012 09:15 PM
Fic hay wá ss ơi :)
Đôi khi sợ ko zám nói thì là 1 sai lầm nhỉ ^^
Mà ss bị làm sao thế ạ?? Em thấy trên face ss bảo ung thư gì á!! Ss đừng có nói bậy bạ mà?? Đừng nghĩ lung tung mà, ss đã đi khám chưa?? Chắc là sk ko bình thương tí thôi. Đừng onl nhiều quá, lo ăn uống nghỉ ngơi nhiều vào, khoẻ nhanh thôi mà ạ!!
Tác giả: phuthuynhokitty    Thời gian: 27-10-2012 01:44 PM
E hèm ....
Kaka... hum nay đọc fic của nàng Yuki
Cảm giác đọc cái couple mình thích thiệt là thích
Lần sau nhớ viết fic Sufei nữa nhoa!
Kaka... tui hơi bị kết cp này rùi đoá ;))
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 4-12-2012 01:14 AM
The seventh story
Nagging




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Chansung (2PM) - Joo

Disclaimer: Nhân vật có thể là chính họ nhưng số phận thì tùy thuộc vào Au

Ost: Nagging (Seulong & IU)

Rating: K

Category: Happy

Summary: Lần đầu gặp là đã cảm thấy không ưa gì nhau, lần thứ hai gặp nhau mối quan hệ của họ cũng chẳng khá hơn tí nào... Vậy liệu... khi họ ở bên nhau, chuyện gì sẽ có thể xảy ra chứ?

Casting

Hwang Chansung

Là con của một nhà tài phiệt lớn nhất nước, từ trước đến nay anh luôn sống trong giàu sang và sự cưng chiều quá mức cần thiết… Và rồi bỗng nhiên một ngày kia anh lại gặp phải một con người dám chống đối lại anh… Từ đó cuộc đời của anh đã bắt đầu thay đổi…




Một cuộc sống xa hoa và luôn muốn gì được đó… Trước giờ tôi vốn là một ông hoàng khiến cho nhiều người phải ngưỡng mộ nhưng rồi… tại sao tôi lại gặp phải một người như cô vậy chứ? Cô là người đầu tiên dám chống đối lại tôi đấy… còn suốt ngày cằn nhằn bên tai tôi nữa… Sao vậy hả?

Jung Minjoo


Một cô đầu bếp bình thường vừa được nhận vào làm trong một nhà hàng danh tiếng thế nhưng ngay ngày đầu tiên cô lại bị đuổi việc bởi một tên mà theo cô là cà-chớn đến mức không chịu nỗi… Thế nhưng chỉ vài ngày sau cô lại trở thành cô-giáo-bất-đắc-dĩ của anh ta…




Tôi đang sống một cuộc sống đầy màu hồng và ánh sáng… thế nhưng bắt đầu từ ngày gặp anh, anh đã kéo theo một áng mây xám xịt đến bao quanh tôi và khiến cuộc đời tôi trở nên thê thảm đến mức tôi chỉ muốn mắng thẳng vào mặt anh rồi bỏ đi cho xong mà thôi…





Tác giả: Hottest.Zennie    Thời gian: 4-12-2012 01:26 AM
Tenmmmmmm........... Chanjoo nhaaaaaaaaaa...... Hai a c yêu dấu của em.....
Drop fic kia... Bù lại oneshort cũng OK ^^
Ai lai kịt =))))))))))
Hóng fic của ss nhé ạ :">
Tác giả: memory_love    Thời gian: 4-12-2012 10:09 PM
mấy thế kỉ rồi ko thấy mặt bà
lại ra shot mới hả
cast này thì phải hóng roài..mau ra đi nhá
à mà còn cái si rít của tôi đâuuuuuuuuuuuuuuuuu >0<
bà đem nó đi ngâm cái jif rùi mà còn chưa thấy vậy
Tác giả: lovecome96    Thời gian: 4-12-2012 11:21 PM
Không được tem cũng chà được phong bì =)) Mình thật là 'nhanh nhẹn hết sức mà '
Đầu tiên nhìn vô dàn cast là đã thấy thix rồi đó nghen <3 ChanJoo tình yêu thứ 3 của lòng em =))
Hy vọng ss không 'hành hạ 2 em nhỏ này một cách quá đắng tội nghiệp 2 em ấy lắm
P/s: Chờ chap mới của ss

Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 9-12-2012 05:36 AM
The seventh story
NAGGING




Em sẽ chẳng nói ra những lời đó nếu như em không yêu anh
Em nói ra những lời đó từ tận đáy lòng mình vì em lo cho anh hơn ai khác
Hãy dừng mọi chuyện lại đi
Chỉ cần ta luôn tin vào cảm xúc của mình mà thôi


Buổi chiều tại nhà hàng Star Kit

- “Xin chào mọi người, em là đầu bếp mới đến, mong mọi người giúp đõ ạ” – Joo lẽ phép cúi đầu chào tất cả mọi người trong gian bếp kia

- “Minjoo phải không? Thay đồ rồi bắt tay vào việc đi…” – Bếp trưởng quay sang nhìn Joo và nói

- “Ah vâng, em sẽ ra ngay ạ…” – Joo vội vả vào trong thay đồ, khi cô bước ra thì không khí trong gian bếp này có chút gì đó khiến cô choáng ngộp hay nói đúng hơn là ngạc nhiên… Bởi vì giờ này chưa đến giờ mở cửa của nhà hàng nhưng không hiểu sao ai nấy lại hối hả chạy tới chạy lui chuẩn bị nhiều thứ như thế kia…

- “Cho em hỏi… chưa đến giờ mở cửa mà sao mọi người lại…” – Joo ấp úng đến bên 1 chị phụ bếp hỏi

- “À, vì hôm nay cậu chủ sẽ đến đây dùng bữa, cậu ấy đến trước khi mở cửa nên từ bây giờ chúng ta đã phải chuẩn bị rồi, em qua đó phụ mọi người đi…” – Người phụ bếp giải thích trong khi vẫn cắm cúi rửa các loại rau trong bồn nước…

- “Cậu chủ đến rồi, mọi người chuẩn bị đi…” – Trong lúc vẫn đang lơ ngơ không biết phải làm những gì thì người bồi bàn từ bên ngoài chạy vào thông báo

- “Đến… đến rồi sao?” – Tất cả mọi người dường như đều hốt hoảng khi nghe cậu chủ đã đến

- “Mọi người tập trung đi, tôi ra lấy thực đơn vào” – Vị bếp trưởng bước ra ngoài 1 cách không mấy thoải mái

- “Bộ cậu chủ… đáng sợ đến vậy sao?” – Joo thầm nói

- “Không những đáng sợ mà còn rất kì lạ nữa, những món cậu ấy yêu cầu toàn không có trong thực đơn…” – Người đứng kế bên Joo nghe thấy lời Joo nói nên giải thích với cô

- “Thế ạ?”

- “Uhm… nên mỗi lần cậu ấy đến là cái nhà bếp này y như địa ngục vậy…”

- “Đúng là thứ con nhà giàu chảnh chọe… cầu cho anh ngày nào đó bị trúng thực…” – Joo thầm nghĩ…

Ngay sau đó, bếp trưởng bước vào cùng với gương mặt còn khó coi hơn lúc đi ra…

Cả gian bếp dường như nín thở để lắng nghe xem thực đơn hôm nay là gì…

- “Thực đơn hôm nay… Joo… cô phụ trách các món salad đúng không?” – Bếp trưởng nhìn vào tờ thực đơn rồi quay sang nhìn Joo

- “Ah… vâng…” – Joo khẽ gật đầu

- “Vậy được rồi, mọi người chuẩn bị cho việc mở cửa hôm nay đi, còn Joo, cái này giao cho cô, làm cho cẩn thận vào…” – Nói rồi bếp trưởng dúi vào tay Joo tờ thực đơn rồi quay đi chỗ khác kiểm tra vài thứ thực phẩm…

- “Gì đây?” – Joo mở to mắt nhìn tờ thực đơn – “Salad hỗn hợp, không dầu ô liu, nhiều cà chua, các thành phần mỗi thứ dùng ½, không nước ép bưởi, thêm vào cà rốt, bắp cải tím, rau diếp và chuối… CHUỐI á?” – Joo hét lên sau khi đọc xong tờ thực đơn – “Anh ta ăn cái quái gì vậy?” – Joo thở dài rồi bước đến chỗ bếp phó – “Bếp trưởng đâu rồi ạ?”

- “Có chuyện gì? Sao không lo đi làm món salad đi?”

- “Nhưng mà thực đơn này quả thật không thể nào làm được… nó… nó là cái gì đó hỗn tạp chứ không phải salad đâu ạ… Nếu có làm ra cũng chẳng ngon lành gì đâu” – Joo giải thích

- “Sở thích của cậu chủ trước giờ là vậy mà… cô cứ làm theo đi… nếu không lại to chuyện đó…”

- “Vâng, em hiểu rồi…” – Joo ủ rủ nói rồi quay bước về chỗ làm việc của mình, lần đầu tiên trong đời cô thấy việc nấu ăn lại khó khăn đến vậy, công thức và nguyên liệu không đâu vào đâu, vả lại với tư cách 1 người đầu bếp thì làm sao cô có thể làm ra 1 món mà trong khi biết chắc nó không ngon cơ chứ?

Thế rồi sau 1 hồi suy nghĩ, Joo quyết định làm theo cách riêng của mình, làm theo những gì mà cô đã được học chứ không phải theo yêu cầu điên rồ của cái tên cậu chủ kia…

- “Xong rồi đây ạ?” – Joo mỉm cười với tác phẩm của mình và đưa nó cho bồi bàn

- “Món salad của cậu chủ đây ạ” – Người bồi bàn đặt đĩa salad xuống bàn 1 cách thận trọng, sau đó anh vội quay đi như thể có 1 trái bom sắp nổ tung tại nơi này vậy

- “Khoan đã…” – Nhưng chưa kịp bước đi thì vị thiếu gia kia đã gọi anh ngược trở lại

- “Vâng… cậu chủ… còn có yêu cầu gì ạ?”

- “Cái này là gì vậy? Nó hoàn toàn không phải là món salad tôi yêu cầu… Ai làm ra nó vậy?”

- “À, cái đó thì…”

- “Cô làm cái gì vậy hả? Sao không làm theo thực đơn mà cậu chủ yêu cầu chứ?” - Bếp trưởng quát mắng Joo ngay khi có phản hồi từ bên ngoài

- “Nhưng mà thưa bếp trưởng, thực đơn mà anh ta yêu cầu… chẳng những không ngon mà còn không ăn được đâu ạ…”

- “Nhưng tôi thích ăn như thế thì đã sao?” - Vị thiếu gia kia đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng bếp trưởng khiến mọi người giật mình… - “Cô chỉ là 1 đầu bếp mới, sao dám có ý kiến nhiều vậy? Không phải nhiệm vụ của cô chỉ là làm theo những gì thực khách yêu cầu thôi sao? Mau làm lại đĩa khác cho tôi, tôi sắp đói chết rồi đây này…” - Vị thiếu gia đó liếc nhìn Joo bằng 1 ánh mắt sắc lạnh rồi quay lưng đi

- “Anh thật sự muốn ăn salad theo công thức của anh sao?” - Joo nói với theo

- “Phải, thì đã sao?” - Vị thiếu gia quay lại hỏi

- “Được thôi, nhưng nếu nó không ngon thì anh đừng có mà đổ thừa tôi đó…”

- “Căn cứ vào đâu mà cô dám bảo là không ngon hả?”

- “Theo cái công thức quái đảng của anh thì có làm kiểu gì cũng không ngon đâu, tôi dám cá đó…”

- “Cô không làm chứ gì? Được thôi…” - Vị thiếu gia kia nhìn chằm chằm vào Joo rồi gọi lớn – “Quản lý đâu?”

- “Vâng, cậu chủ cần gì ạ?” - Vị quản lý hối hả chạy từ ngoài vào bếp

- “Đuổi việc cô ta cho tôi NGAY-LẬP-TỨC”

- “Anh… được thôi… nếu thích ăn theo kiểu đó thì tự anh đi mà nấu đi… còn tôi, tôi nói cho anh biết là bây giờ tôi tự nghỉ việc… không cần anh đuổi đâu” - Nói rồi Joo tháo tạp dề và nón ra trước mặt vị thiếu gia kia rồi bỏ đi…

--------------------------------------------------

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Joo chán nản lê từng bước trên con phố… Cô không dám về nhà lúc này bởi vì biết giải thích thế nào cho người nhà cô hiểu đây… Ai đời lại bị đuổi việc ngay ngày đầu đi làm cơ chứ?

Lúc này đây Joo cảm thấy dường như cuộc đời màu hồng của mình đã bị 1 tên cực kì đáng ghét tạt nguyên xô mực đen xì vào vậy, và tên đó chính là cái tên cậu chủ đáng ghét kia… Joo tự thề với lòng mình rằng nếu còn gặp hắn ta 1 lần nữa thì chắc chắn cô sẽ khiến anh ta sống không được mà chết cũng không xong đâu…

--------------------------------------------------

Trở lại nhà hàng, sau khi đuổi Joo rồi thì vị thiếu gia kia trở lại bàn của mình và tiếp tục chờ đợi món salad kia…

- “Thưa cậu chủ, salad mà cậu yêu cầu đây ạ…” – Người bồi bàn 1 lần nữa đặt đĩa salad xuống bàn

- “Được rồi…” – Vị thiếu gia vừa nói vừa ra hiệu cho người bồi bàn rút lui – “Dám chê món mình yêu cầu không ngon hả? Chính cô là người…” – Vừa nói, vị thiếu gia đó vừa cho 1 nĩa salad lên miệng nhưng ngay lập tức lại vội nuốt nó và cầm ly nước lên uống – “Tệ đến vậy thật  sao?” – Anh chàng nhăn nhó nhìn đĩa salad rồi lắc đầu đứng dậy bỏ đi…

--------------------------------------------------

Vài ngày sau

- “Cái gì chứ? 2 tuần nữa ba sẽ từ Mỹ về sao?” – Chansung ngạc nhiên khi nghe lời nói của mẹ mình

- “Phải, chắc con cũng vui lắm đúng không? Ba con nói kì này ông ấy sẽ về đây luôn, và còn… ông ấy muốn bữa ăn đầu tiên sẽ được ăn những món do chính tay con nấu đó…” – Mẹ Chansung vui vẻ nói với anh

- “Vâng… chuyện đó thì…”

- “Thôi, mẹ đi mua vài thứ để trang trí lại nhà cửa để đón ba con đây…”

- “Chết rồi… sao về nhanh vậy chứ?” – Chansung bối rối ngồi thừ xuống ghế nói…

Thật ra thì, ba của Chansung là 1 người đầu bếp nổi tiếng và chính ông cũng là người lập ra nhà hàng Star Kit thế nhưng do muốn tìm hiểu thêm nhiều cách nấu ăn ngon và mới lạ nên ông thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới… Và vì chỉ có 1 cậu con trai duy nhất là Chansung nên ông muốn con trai nối nghiệp mình nên đã dặn dò Chansung phải theo bếp trưởng của Star Kit học hỏi… thế nhưng những lần anh chàng đến Star Kit ngoài việc đòi ăn ra thì còn làm gì khác đâu cơ chứ… thế nên khi nghe mẹ anh nói rằng ba anh muốn ăn những món do chính tay anh làm khiến Chansung đau đầu vô cùng…

- “Junho à, tìm gấp cho tớ 1 đầu bếp giỏi nhưng không phải là người có tên tuổi trong giới ẩm thực nghe chưa vì bọn họ nhẵn mặt tớ hết cả rồi…” – Chansung lấy điện thoại ra và gọi cho Junho, anh bạn thân nhất của anh để nhờ cậu ấy giúp

- “Gì? Tớ biết tìm ở đâu chứ? Cần gấp không?” – Junho ngạc nhiên hỏi

- “Ngay tối nay và liê tục trong 2 tuần, tìm gấp cho tớ đi…”

- “Thôi được rồi, để tớ tìm thử xem sao…” – Junho nói rồi cúp máy, đặt chiêc điện thoại xuống bàn 1 cách đầy lo âu… biết đi đâu mà kiếm người như thế về cho Chansung cơ chứ?

Và rồi đột nhiên Junho nhớ đến bạn gái anh, không phải cô nàng từng học nấu ăn tại 1 trường nổi tiếng sao…

- “Eunnie à…” – Junho quay đầu lại và gọi bạn gái anh khi cô đang ở trong phòng

- “Vâng?” – 1 giọng nói dịu dàng vọng ra từ phía sau cánh cửa…

- “Có phải em từng đi học thêm nấu ăn hồi còn ở trường trung học không?”

- “Uhm, mà anh hỏi chi vậy?” – Yeeun từ trong phòng bước ra hỏi Junho với ánh mắt tò mò…

- “À… vì anh có 1 thằng bạn đang cần người dạy nấu ăn cho nó trong 2 tuần và bắt đầu từ tối nay… em làm được không?” – Junho hỏi Yeeun

- “Cái đó thì…”

--------------------------------------------------

Chiều ngày hôm đó

- “Đi cẩn thận nha Joo”

- “Vâng, con biết rồi ạ” – Joo đáp trả khi mẹ cô nói với theo ngay khi cô bước ra khỏi cửa… - “Haiz, hôm nay lại biết phải đi đâu đây…” – Joo thở dài khi vừa đi được vài bước…

Rồi bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên…

- “Yeoboseyo”

- “Joo à… tớ có việc cho cậu làm rồi này, muốn làm không?” – Đầu dây bên kia 1 giọng nói vang lên báo tin vui cho Joo biết

- “Thật á?”

--------------------------------------------------

- “Số 520 đường Kangnam… Đây rồi” – Joo lần theo địa chỉ mà bạn mình đưa để đến nơi làm việc mới của mình…

Joo đứng trước nơi ấy mà không khỏi ngạc nhiên bởi cái vẻ sang trọng và hào nhoáng của nó… Cô không nghĩ rằng nơi này thích hợp cho việc học nấu ăn tí nào cả…

Nhưng thôi kệ, thích hợp hay không dù gì cũng không phải là chuyện của cô mà, nhiệm vụ của cô chỉ là dạy thôi còn gì…

Kính kong…

Joo đứng trước chiếc cổng to đùng và nhấn chuông 1 cách thận trọng…

- “Cho hỏi ai đấy ạ?” – 1 giọng nói phát ra từ chiếc chuông trên cổng

- “À vâng tôi có hẹn với anh Hwang Chansung ạ…” – Joo trả lời

- “Vâng, tôi biết rồi, phiền cô đợi chút ạ…”

Khoảng 2 phút sau lời nói ấy, có 1 cô hầu gái bước ra và mở cổng dẫn Joo vào nhà…

- “Cậu chủ đang ở trên phòng chờ cô, giờ tôi có chút việc nên phiền cô tự lên đó nhé…” – Người đó nói với Joo rồi lui xuống

- “Vâng…” – Joo khẽ gật đầu rồi bước lên chiếc cầu thang dài ngoằng kia… và rồi cuối cùng cô cũng đến được nơi cần đến

Cốc cốc cốc…

Joo đứng trước cửa phòng gõ cửa nhưng dường như chẳng thấy tín hiệu trả lời…

Cứ thế mà tiếng gõ cửa mỗi lúc 1 dồn dập hơn…

Nhưng mãi cho đến 10 phút sau cánh của vẫn in lìm như thế nên Joo quyết định bỏ về

- “Làm gì mà gõ cửa dữ vậy hả?” – Ngay khi Joo vừa quay lưng đi thì đột nhiên cánh cửa mở ra và đứng ngay sau cánh cửa đó là Chansung…

- “Ai bảo anh…” – Joo định quay sang trách móc Chansung vì đã để cô chờ quá lâu nhưng không ngờ vừa quay lại Joo đã nhận ra Chansung chính là tên làm cô mất việc mấy hôm trước…

- “Yah… cô…” – Chính Chansung cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Joo ở đây – “là Junho kêu cô đến à?” – Sau 1 khoảng thời gian Chansung mới bắt đầu lên tiếng

- “Là Yeeun, bạn gái của Junho oppa bảo tôi đến…” – Joo lùi lại đứng trước mặt Chansung nói 1 cách trống không bởi cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được cái sự thật là trong 2 tuần tới cô sẽ phải dạy nấu ăn cho cái tên đáng ghét này

- “Thật là… sao cái trái đất này lại tròn thế không biết…” – Chansung bắt đầu than thở… vì thật sự anh cũng chẳng muốn Joo dạy cho mình tí nào cả nhưng quả thật anh chẳng còn thời gian để đi tìm người khác nữa rồi

- “Cái này người ta gọi là nghiệp chướng đó anh có biết không? Đó là cái nghiệp mà Junho oppa phải làm bạn và nghe anh nhờ vả, là cái nghiệp của tôi khi làm bạn thân với cô bạn gái của anh bạn thân của anh… vì thế mà tôi phải dạy anh đây này…” – Joo nói xong thì quay lưng lại để bưng chiếc hộp các-tông đựng 1 số đồ làm bếp của mình

- “Cô đúng là đồ độc miệng mà…” – Chansung nhếch môi nói

Cạch…

Sau khi nghe câu nói của Chansung, Joo quyết định bỏ cái thùng các-tông ấy xuống và quay vào nói với anh ta…

- “Anh đem nó vào đi…” – Joo chỉ tay về phía chiếc thùng ấy nói

- “Sao lại là tôi? Đồ của cô thì cô tự đem vào đi chứ?”

- “Anh không đem á? Vậy tôi đi về…” – Joo có vẻ như nhận ra sự cần thiết của mình đối với Chansung thông qua lời nói của Yeeun và thái độ của anh hiện giờ nên cô quyết định thực hiện lời thề của mình… đó chính là hành hạ Chansung đến mức sống cũng không được mà chết cũng không xong…

- “Khoan đã…” – Chansung kéo Joo lại khi cô vừa quay lưng đi, điều đó khiến cho cô đắt thắng hơn bao giờ hết – “Coi như tôi sợ cô đi…” – Nói rồi Chansung giật lấy hộp các-tông từ tay Joo rồi bỏ và phòng… Cô nàng cũng nở 1 nụ cười chiến thắng rồi cũng theo anh chàng vào trong - “Rồi… chúng ta bắt tay vào việc được chưa?” – Chansung hỏi sau khi đặt chiếc thùng lên bàn

- “Chưa…” – Joo lắc đầu nói

- “Còn gì nữa?” – Chansung chóng 2 tay lên hông và hỏi Joo với giọng khó chịu

- “Tiền lương… tôi muốn biết là anh sẽ trả cho tôi bao nhiêu để tôi dạy anh trong suốt 2 tuần này…”

- “Nhiêu đây được chưa?” – Chansung lấy viết ghi con số 100.000 won lên tờ giấy trên bàn – “Tôi sẽ trả cô nhiêu đây 1 ngày”

- “Nhiêu đây á? Vậy xin lỗi nha…” – Joo cầm chiếc hộp trên bàn lên và lại bỏ đi

- “Ya… vậy rốt cuộc cô muốn bao nhiêu hả?”

- “Gấp đôi con số đó… chắc cũng không quá đáng chứ?” – Joo ở 1 nụ cười tươi quay sang nhìn Chansung

- “Cô đang thừa cơ cắt cổ tôi đấy hả?”

- “Cắt cổ anh á? Cái đó là tôi tính cả tiền anh khiến tôi mất việc làm đó chứ ở đó mà nói…” – Con mắt cười của Joo giờ đã chuyển sang hình viên đạn nhìn chằm chằm vào Chansung

- “Được rồi, vậy cô về đi… tôi không cần nữa…” – Quá bực tức với thái độ của Joo nên Chansung đã không thể nào nhịn nữa và đuổi cô về

- “Là anh nói đó, lỡ như anh có thay đổi ý định kêu tôi lại thì sẽ không còn giá đó nữa đâu…” – Joo cũng bực tức không kém Chansung, qua “phán” cho anh 1 câu xanh rờn rồi đóng sầm cửa lại – “Cái tên đáng ghét…” – Joo thầm nói trong khi đang bước xuống cầu thang

- “Cái tên Junho này, bộ hết người kiếm rồi hay sao chứ?” – Chansung đứng dựa lưng vào cửa sổ thầm nói trong khi đang chờ Junho bắt máy… - “Chết rồi…” – Và rồi đột nhiên Chansung thốt lên khi nhìn thấy xe của mẹ anh đang dần tiến vào cửa… - “Để mẹ thấy con nhỏ đó thì mình chết chắc…” – Chỉ nghĩ đến cảnh tượng mẹ anh bắt gặp Joo đang đi xuống và cô nàng sẽ khai ra mọi chuyện khi mẹ anh hỏi thì Chan đã cảm thấy lạnh xương sống rồi… anh thật sự không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nữa… thế nên anh vội chạy ra khỏi phòng và kéo Joo lại…

- “Theo tôi…”

- “Yah… anh làm gì vậy hả?” – Joo bị giật mình vì đột nhiên Chansung chạy tới và kéo cô ngược lên lầu

- “Im lặng đi, bị nghe được là chết đó” – Chansung lấy tay che miệng Joo lại nhưng cô nàng cứ í ới không thôi – “300.000 won chắc giá… OK?”

- “Uhm…” – Nghe đến đó thì Joo không còn la lối gì nữa, cô chỉ khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho Chansung bỏ tay ra…

--------------------------------------------------

Trong phòng Chansung

- “Rồi, vậy hôm nay anh muốn làm món gì đây?”

- “Uhm… tôi muốn trong 2 tuần sẽ có thể nấu được 1 bữa ăn hoàn chỉnh gồm 1 món khai vị 3 món chính và 1 món tráng miệng… đủ thời gian chứ?”

- “Cái đó còn phải tùy người học nữa…” – Joo nhếch mép cười trong khi đang lấy vài thứ từ trong chiếc thùng kia ra…

- “Yah cô…”

- “Nhìn thấy anh như vậy thì tôi cũng đủ biết anh thuộc dạng chỉ biết anh không biết làm rồi thế nên tôi sẽ chỉ cho anh những món dễ làm nhưng lại rất đặc biệt… OK?”

- “Thật chứ?”

- “Thật… nhưng mà… anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh muốn học gấp như vậy không?” – Joo nghiên đầu qua hỏi Chansung

- “Đó không phải chuyện của cô, lo mà dạy tôi đi…” – Nhưng anh chàng lại lạnh lùng đẩy đầu cô sang 1 bên rồi tự mình đi đến bên tủ lạnh

- “Xì… không nói thì thôi” – Joo chu mỏ nói rồi cũng đi theo anh sang phía đó… - “Uhm, vậy hôm nay làm salad nha…” – Joo nói khi nhìn thấy trong tủ lạnh nhà Chansung có khá nhiều rau củ

- “Gì hả?” – Chansung liếc sang nhìn Joo vì nghĩ cô có ý muốn đá đểu anh chuyện hôm trước

- “Gì là gì chứ? Tủ anh toàn rau thế này… không làm salad thì làm gì được…” – Joo đáp trả

- “Được rồi…” – Thấy Joo nói cũng đúng nên Chan đành nghe theo…

Tối hôm đó Joo đã rất kĩ càng dạy Chansung từng chút từng chút 1 từ việc thái rau, cắt củ quả thế nào cho đều và còn cả cách pha nước sốt theo tỉ lệ sao cho ngon nữa…

Nhưng cái anh chàng vụn về này thì lại chẳng làm được gì cho ra hồn cả, thái rau thì bị đứt tay, cắt củ quả thì cắt ra đủ thứ hình dạng khác nhau, còn pha nước sốt thì tiêu đường mắm muối cứ cho loạn cả lên…

- “Này, anh tập trung dùm tôi chút được không? Món này là món dễ nhất rồi đó…” – Joo nói với Chansung sau hơn 4 tiếng đồng hồ vật lộn với mớ rau củ kia…

- “Biết thế nào được, lúc tôi làm nó cứ loạn cả lên…” – Chansung thảy mạnh thau trộn salad xuống bàn mà nói

- “Này… chính vì vậy mà anh không thể nào làm ra được 1 món ăn ngon đó anh có biết không? Người ta nói từng cọng rau từng trái ớt đều có linh hồn, nếu anh nấu nó bằng cả tấm lòng và sự tỉ mỉ thì chắc chắn nó sẽ ngon, còn nếu anh cứ thế này thì tôi dám cá với anh luôn đó, ngàn đời anh cũng không thể nấu ra bất cứ thứ gì đâu…” – Joo thất vọng nhìn Chansung rồi nhìn sang thau rau nói – “Công thức với trình tự làm tôi ghi ra đây hết cho anh rồi, anh xem nó cộng thêm lời chỉ dẫn của tôi lúc nãy rồi tự tập làm lại đi chứ giờ cũng khuya rồi tôi phải về đây… Số điện thoại của tôi tôi cũng ghi trong này rồi, có gì gọi tôi… được chứ?”  

- “Nè, cô chưa dạy tôi xong mà…” – Chansung hỏi Joo

- “Tôi nói rồi… anh phải tự suy nghĩ lại xem anh thật sự muốn học nấu ăn là vì cái gì, chứ nếu như anh cảm thấy việc học nấu ăn này là bị ép buộc thì dù tôi có dạy anh thế nào cũng không được đâu… vậy nha… tôi về à…”

- “Nè, vậy còn tiền công hôm nay…”

- “Hôm nay tôi chẳng dạy anh được gì nhiều nên thôi, tiền hôm nay tôi không lấy đâu… vậy nha…”

Sau khi Joo rời khỏi thì 1 mình Chansung đứng lặng yên mà suy nghĩ về những lời cô nói… Quả thật Joo nói không sai, đã đến lúc anh phải thật sự suy nghĩ đến việc rằng anh muốn học nấu ăn thật sự vì cái gì rồi…

--------------------------------------------------

5 giờ sáng hôm sau

Joo đang yên giấc trong phòng thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên in ỏi làm cô tỉnh giấc…

- “Gì vậy? 5 giờ sáng?” – Joo đưa tay mò lấy chiếc đồng hồ trên bàn và giật mình khi nhìn thấy cây kim đồng hồ mới chỉ chỉ đến số 5 – “Yeoboseyo” – Nhưng dù thế thì Joo vẫn cố gắng nghe máy…

- “Joo à, không ổn rồi, cô sang đây giúp tôi nhanh lên…”

- “Chansung?”

--------------------------------------------------

1 lát sau tại nhà Chansung

- “Xin lỗi vì làm phiền cô vào giờ này…” – Chansung nhẹ nhàng mở cửa và dẫn Joo vào trong nhà 1 cách cẩn trọng

- “Nhưng có chuyện gì chứ?” – Joo ngạc nhiên hỏi

- “Suỵt, lát vào trong rồi cô sẽ biết” – Chansung đưa tay lên miệng và ra hiệu cho Joo nói nhỏ tiếng

- “Thật ra là chuyện gì?” – Joo vừa ngáp vừa hỏi Chansung khi cả 2 vào phòng…

- “Nè, tôi theo công thức của cô làm hết rồi, cũng bỏ công sức cả đêm ra làm nhưng sao vẫn không được vậy? Làm ơn nói cho tôi biết” – Chansung đặt đĩa salad ra trước mặt Joo …

- “Anh… đã thức cả đêm để làm nó sao?” – Joo lại ngạc nhiên hỏi Chansung

- “Uhm… tôi làm y chang cách cô chỉ rồi nhưng ăn vào… kì kì sao á…” – Chansung ngồi xuống đối diện Joo nói

- “Anh có làm đúng theo những gì tôi chỉ không đó?”

- “Không sai 1 li, tôi làm y chang rồi còn gì… Hay là cô dạy sai nên nó mới như thế chứ?”

- “Anh… thôi đi… để tôi xem thế nào, có sai cái gì là anh chết với tôi…” – Joo cầm nĩa lên và găm lấy 1 miếng salad lên dùng thử… nhưng… có cái gì đó không ổn ở đây… tại sao cái nĩa lại nặng đến vậy chứ? Joo tò mò nâng chiếc nĩa lên và phát hiện ra 1 khoanh chuối to đùng đang nằm ngay dưới nĩa của cô… - “Yah… anh…” – Joo ngước lên nhìn Chan… - “Tôi nhớ là trong cái công thức của mình đâu có cái thứ tên C-H-U-Ố-I này đâu chứ hả?” – Joo nhấn mạnh từng chữ hỏi Chansung

- “À… cái đó…” – Chansung cười trừ nhìn Joo

- “Cái này thì sao hả?”

- “Thì tôi thích nên cho nó vào thôi mà… có gì sai chứ?” – Chansung cố cãi lại

- “Anh hai của tôi ơi, đâu phải cái gì anh thích anh cũng có thể cho vào được chứ? Chả nhẽ anh thích thuốc chuột rồi anh cũng cho vào để người khác ăn à?”

- “Cô nghĩ tôi khùng sao mà thích thuốc chuột hả? Mà phải rồi, nếu tôi có thật sự thích thuốc chuột thì người đầu tiên tôi cho ăn là cô đó…”

- “Vậy cám ơn lòng tốt của anh nha… cho tôi xin đi… Bây giờ làm ơn vào trong đó và làm lại đĩa khác cho tôi… nhớ là tuyệt đối không được cho bất cứ thứ gì khác vào… nhất là cái trái này nghe chưa…” – Joo cầm trái chuối trên bàn đưa qua đưa lại trước mặt Chansung

- “Được rồi!” – Chansung cầm đĩa salad lên rồi bước vào bếp

- “Nhớ đó…” – Joo vẫn ngồi yên đó nói với theo

Cứ thế Chansung cứ cặm cụi loay hoay làm theo công thức của Joo, có thể nói từ bé đến nay chưa bao giờ anh làm 1 điều gì đó mà lại chăm chú đến thế này… Liệu có phải cô bé đó đã thành công bước đầu tiên trong việc thay đổi con người anh hay không?

- “Nè… xong rồi nè… ngon lắm đó… cô…” – Chansung reo lên 1 cách vui mừng khi vừa nếm thử 1 miếng và cảm thấy nó rất ngon nhưng chợt anh nhận ra rằng Joo đã ngủ gục trên ghế sofa từ bao giờ bao rồi… Cũng phải thôi, ai mà có thể tỉnh táo nổi khi bị gọi dậy vào lúc 5 giờ sáng cơ chứ… Thế nên Chansung đã cho đĩa salad vào tủ lạnh và bế Joo vào giường của mình trong khi bản thân anh thì dọn dẹp những thứ còn sót lại trên bếp kia…



Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 9-12-2012 05:39 AM


Anh đã đặt tất cả trái tim mình vào câu trả lời của em
Anh đã nói cho em biết tất cả nỗi lòng của mình trong giây phút ấy
Nên xin hãy cho anh biết
Có phải chỉ mình anh đơn phương trong tình yêu này hay không?


Những ngày sau đó, Joo vẫn tiếp tục đến nhà Chansung và dạy cho anh những món ăn khác nhau…

Khoảng thời gian ấy, Joo đã dạy cho Chansung rất nhiều thứ, ngoài các công thức và cách nấu ăn ra thì cô còn dạy cho anh về ý nghĩa của chúng…

Từ những món ăn đơn thuần ấy mà cô có thể nói cho anh biết được rằng cuộc sống này tuy việc được ăn uống ngon miệng là thoải mái nhất nhưng việc nấu ra những món ngon cho người khác thưởng thức còn khiến mình thoải mái và hài lòng hơn rất nhiều…

Một món ăn khi được dọn ra, có thể người ăn sẽ không thể nào cảm nhận được hết hương vị cũng như tấm lòng của người nấu nhưng chẳng sao cả, miễn sao người nấu cảm thấy hài lòng với những gì mình đã làm và người ăn cảm thấy ngon là được…

Điều đó cũng giống như việc khi mình đã yêu mến 1 ai đó thì chỉ cần làm tất cả thật tốt để mong cho người đó hạnh phúc mà chẳng cần biết rằng người đó cảm nhận được hay đáp trả lại không…

Chẳng những thế, Joo còn kể cho anh nghe rất nhiều câu chuyện về đời sống hằng ngày, về những con người không có cơm để ăn hay những con người phải làm lụm vất vả lắm mới có được 1 bữa cơm đạm bạc… Mỗi lần như thế là mỗi lần Joo luôn bảo Chansung rằng không nên bỏ bữa hay phí phạm thức ăn nữa bởi vì tất cả đều rất quý giá…

Ở bên cạnh Joo, Chansung cảm nhận được rằng dường như mình đang ở trong 1 thế giới hoàn toàn khác lạ vậy… Không những lời nịn hót, không những thứ xa hoa và cầu kì, không 1 chút âm thanh của những bản nhạc… tất cả chỉ đơn thuần là tiếng thái rau, nướng thịt, đánh trứng… những âm thanh riêng đặc trưng của không gian bếp cùng với tiếng cằn nhằn mỗi ngày của Joo nhưng sao nó lại khiến anh cảm thấy vui và thanh thản đến lạ… Dần dần anh cởi mở tấm lòng của mình hơn đối với Joo và anh tiết lộ với cô rằng thật ra anh muốn học nấu anh là vì 1 người đặc biệt và người ấy vài hôm nữa sẽ từ Mỹ trở về đây…

Còn Joo thì qua từng ngày cô cũng đã cảm nhận được vài thay đổi nơi Chansung, tuy nó không lớn lắm nhưng ít ra cũng giúp cô nhận thấy rằng Chansung của ngày hôm nay không còn giống như anh chàng thiếu gia mà ngày đầu tiên cô gặp nữa… Trái tim Joo qua từng ngày đã cảm nhận được những nhịp đập mạnh mẽ hơn nhưng Joo luôn phủ nhận điều đó bởi vì cô không muốn làm người thứ 3 chen vào chuyện của Chansung…

Thế nhưng chuyện  gì đến cũng sẽ đến, dù Joo có cố gắng phủ nhận đi thứ tình cảm đang ngày càng lớn dần trong cô thì cô cũng không thể nào thay đổi cái thứ cảm giác đang len lỏi vào trái tim của Chansung… Liệu… sau khoảng thời gian ngắn ngủi đó… trái tim của cả 2 người sẽ có chung 1 nhịp đập hay không?

Ngày thứ 13 tại nhà Chansung

- “Chị ơi cho tôi hỏi…” – Joo bước xuống nhà hỏi 1 cô hầu gái

- “Ơ cô Joo, sao cô lại xuống đây… chẳng phải cậu chỉ dặn cô ở trên phòng sao?”

- “Tôi biết… nhưng mà sao đến giờ này Chansung-ssi còn chưa về, tôi còn phải về nhà nữa…” – Joo nhìn sang đồng hồ mà nói

- “Chắc cậu ấy hôm nay có chuyện gì rồi, hay là cô về trước đi, khi nào cậu ấy về thì tôi sẽ nói lại cho…”

- “Uhm, đành vậy thôi, vậy tôi lên lấy túi xách, lát phiền cô mở cửa cho tôi nhé…”

- “Vâng”

Nghe cô người hầu nói thế thì Joo cũng đành chịu, cô trở về phòng và lấy túi xách của mình và rồi đột nhiên Chansung không biết từ đâu xuất hiện, anh đứng ngay lối cửa ra vào khiến Joo giật cả mình…

- “Chansung-ssi, sao giờ này anh mới về vậy? Anh đã đi đâu vậy? Uống rượu á?” – Joo nhìn Chansung bằng 1 ánh mắt lo lắng và tới tấp hỏi anh

- “Uh, ngày mai người ấy về rồi, tôi vui quá nên… Mà sao cô cứ suốt ngày cằn nhằn và hỏi tôi nhiều thứ thế hả? Cô là gì của tôi chứ?” – Vì có chút men rượu trong người nên Chansung chẳng thể nào kiểm soát được lời nói của mình và bản thân anh cũng không biết rằng lời nói trong cơ say ấy lại khiến Joo buồn đến thế nào…

- “Uhm… thì tôi chẳng là gì của anh cả nhưng ít nhất anh phải biết tôn trọng tôi chứ… nếu anh không thể về hôm nay thì có thể gọi điện cho tôi khỏi chờ anh mà…” – Nét buồn thoáng hiện lên trên gương mặt Joo nhưng cô tự nhủ rằng quả thật cô chẳng là gì của Chansung cả, bạn gái anh ta ngày mai cũng về rồi còn gì… thế nên cô đâu có lý do gì để buồn nữa cơ chứ?

- “Là tại cô ngốc thôi… nếu như không thấy tôi về thì không biết gọi hỏi tôi hay là đi về trước à… cần gì chờ tôi đến giờ này chứ?” – Chansung loạn choạng bước đến gần phía Joo hỏi

- “Tôi… thì dù gì tôi cũng đã nhận tiền của anh rồi nên… nên…” – Bị Chansung bắt trúng tim đen, Joo cũng không biết giải thích thế nào nữa rồi

- “Chứ không phải cô thích tôi sao?” – Ngay khi vừa dứt câu nói thì Chansung đã ghì chặt Joo vào tường, gương mặt anh gần sát gương mặt cô đến nỗi họ có thể cảm nhận thấy hơi nóng tỏa ra từ hơi thở của đối phương…

- “Không phải… tôi chỉ là…” – Joo quay mặt sang nơi khác để tránh ánh mắt của Chansung lúc này…

- “Nói đi… có hay không?” – Chansung vẫn giữ nguyên vị trí đó mà hỏi Joo

- “Tôi… tôi…” – Và rồi thừa lúc Chansung sơ hở, Joo đã cầm lấy túi xách của mình và chạy đi mất…

Trong lòng Joo hiện giờ rất rối, chưa bao giờ cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh và mạnh đến thế này… cô biết điều này chứng tỏ rằng cô đã thật sự thích anh… nhưng cô không thể… làm thế nào mà cô có thể xen vào chuyện tình cảm của người khác được chứ? Minjoo à, hãy nhớ mày chỉ là người dạy anh ta nấu ăn, hết hợp đồng thì mày cũng không còn là gì nữa đâu… Hãy tỉnh táo lại đi Minjoo à…

Trong khi đó, Chansung dường như đã cảm nhận được rằng mình đã lỡ lời, anh bước xuống nhà uống cốc nước để lấy lại bình tĩnh và đột nhiên anh nhìn thấy 1 bản tin về khuya trên TV đề gặp đến việc gần đây có vài cô gái bị hại trên đường đi học hoặc đi làm về… Đặc điểm chung của họ là thường về nhà rất khuya và bị hại tại 1 con hẻm nhỏ ở đường Kangnam…

- “Kangnam… chẳng lẽ…” – Nghe đến đó Chansung lại chợt nghĩ đến Joo, bây giờ cũng đã qua 12 giờ đêm rồi con gì… Anh vội chạy lên lầu và cầu mong rằng cô vẫn đang bình an…

Chụp ngay chiếc điện thoại rơi trên sàn, Chansung nhấn số gọi cho Joo và dường như là cô bắt máy ngay lập tức…

- “Chansung à…” – Giọng Joo như muốn khóc qua điện thoại

- “Joo, cô không sao chứ?” – Chansung lo lắng hỏi

- “Tôi… tôi sợ lắm… hình như từ nãy đến giờ có ai đó cứ đi phía sau lưng tôi… tôi không biết phải làm thế nào nữa…”

- “Cô đang ở đâu vậy?”

- “Tôi… tôi vừa đi qua ngã tư gần nhất ở nhà anh đó…”

- “Cô cứ đi từ từ thôi, chờ tôi… tôi đến ngay đây…” – Không 1 chút chần chừ, Chansung lập tức ra khỏi nhà và chạy theo hướng Joo nói…

Chansung cứ chạy chạy mãi, trên đường đi không biết anh đã va phải bao nhiêu thứ khiến cho tay chân mình bị chảy máu nhưng anh cũng mặc kệ vì bây giờ đối với anh chẳng có gì quan trọng hơn Joo…

- “Joo à…” – Chansung hét lớn khi nhìn thấy cô… Anh vội chạy đến và ôm lấy cô từ phía sau…

- “Chansung à…” – Lúc này đây Joo đã thật sự bật khóc, cô cũng không biết bản thân mình khóc vì sợ hay là vì vui mừng khi Chansung đã đến nữa…

- “Xin lỗi vì tôi đã đến trễ, xin lỗi…”

Ngay khi Chansung vừa đến thì người đi theo sau Joo từ nãy đến giờ cũng lặng lẽ rút lui…

Sau đó thì Chansung đưa Joo về nhà của cô, trên đường đi, Joo cứ nức nở khóc khiến Chansung chẳng còn biết làm gì ngoài việc ôm cô vào lòng mà an ủi…

Khi đến trước của nhà Joo thì cũng là lúc cô nàng đã thôi khóc…

- “Vào nhà đi…” – Chansung nói rồi khẽ quay lưng đi

- “Khoan đã…” – Nhưng không hiểu vì sao Joo lại lấy tay anh và kéo lại

- “Chuyện gì?”

- “Tay anh… sao bị thương vậy, còn cả chân nữa… lúc nãy đâu có chứ?” – Giờ lại đến phiên Joo lo lắng ngược lại cho Chansung

- “Tôi không sao đâu mà…” – Chansung rút tay mình ra khỏi tay Joo

- “Thật sự không sao chứ?”

- “Sao hả? Cảm thấy có lỗi sao?” – Đột nhiên nụ cười ma mãnh lại trở về trên gương mặt Chansung

- “Uhm… thì…hơi hơi…”

- “Hơi hơi là thế nào?” – Càng lúc anh lại càng tiến sát về phía Joo hơn

- “Uhm thì có… được chưa?” - Joo bối rối gật đầu

- “Vậy thì được rồi… ngày mai… là ngày cuối đúng không nhỉ?”

2 từ “ngày cuối” được thốt ra từ miệng Chansung khiến cho cả 2 rơi vào trạng thái im lặng 1 lúc lâu… có lẽ dường như cả Joo lẫn Chansung đều cầu mong cho ngày này sẽ không đến… Nhưng sự thật thì không ai có thể điều khiển cho thời gian đứng yên lại cả… Bản thân Joo hiểu điều đó nên cô cũng khẽ gật đầu trả lời anh 1 cách buồn bã…

- “Uhm…”

- “Vậy mai… cô đến sớm 1 chút nha… Vì người quan trọng nhất của tôi về rồi…, tôi nhất định sẽ tận dụng những gì cô đã dạy để làm ra những món ăn thật ngon bằng cả tấm lòng mình nhưng tôi chưa đủ tự tin lắm nên tôi muốn cô đến giúp tôi 1 tay…”

- “Vậy tiền công cho ngày mai là bao nhiêu?” - Joo tinh nghịch hỏi Chansung

- “Ngày mai vẫn chưa hết thời hạn 2 tuần mà… Mà thôi sao cũng được… Nếu cố thích thì… là 1 giá đặc biệt đó, cô nhất định sẽ không lỗ đâu nên nhớ đến đó…” - Nói rồi Chansung đi khỏi nơi đó…

- “Giá đặc biệt… thật ra là gì chứ?” - Joo đứng đó nhìn theo Chansung mà thầm nghĩ

--------------------------------------------------


Ngày hôm sau

- “Tôi đến rồi đây” - Theo đúng lời dặn của Chansung, Joo đến đó sớm hơn thường ngày 1 chút

- “Cô Joo đến rồi ạ… cậu chủ chờ cô trên lầu đấy ạ…” - Và cũng như những ngày khác, cô người hầu đáp trả Joo bằng 1 nụ cười trên môi

- “Cám ơn nhé” - Joo cũng mỉm cười rồi đi 1 mạch lên lầu – “Hử… anh làm xong hết rồi sao?” - Joo bước vào phòng và không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chansung gần như đã hoàn thành xong mọi thứ…

- “Tới rồi hả?”

- “Uhm… mà anh đã làm xong hết thế này thì bảo tôi đến làm gì?” - Joo thắc mắc

- “Thật ra thì tôi…”

- “Chansung à…” - Đang định nói điều gì đó với Joo thí đột nhiên mẹ Chansung về đến nơi và tìm anh…

- “Chết rồi… cô trốn dưới gầm bếp đi, nhanh lên…” - Chansung kéo Joo trốn trong khoảng trống dưới chân mình trong khi bản thân thì giả vờ vẫn đang làm bếp

- “Chansung à…” - Ngay lúc đó mẹ anh bước vào

- “Dạ?”

- “Mẹ vừa đi đón người đó về xong, vừa về là bảo đói và muốn ăn những món con nấu rồi kìa…” - Mẹ Chan cười tươi nói

- “Vâng con biết rồi, sắp xong rồi mẹ nói ba chờ con chút…” - Chansung cười tươi đáp trả lại mẹ anh

Và khi chắc chắn mẹ mình đã đi khỏi thì Chansung mới khom người xuốn chỗ Joo đang nấp

- “Nè, mẹ tôi đi rồi… cô ra đi…” – Chansung nắm tay Joo để kéo cô ra nhưng đột nhiên cô lại giật tay lại

- “Anh đi lo cho người ta đi, không cần lo cho tôi đâu…” – Joo thu mình vào trong cái góc nhỏ bé đó và nói

- “Này nói gì vậy?”

- “Đi đi, lát nữa tôi tự biết tìm đường ra mà…”

- “Gì chứ? Ai nói là cho em về chứ?” – Chansung thay đổi cách xưng hô cũng như biểu hiện gương mặt anh khiến Joo ngạc nhiên – « Thật ra, lý do hôm nay anh kêu em đến đây làn vì muốn em trả lời anh 1 câu hỏi… »

- “Câu hỏi gì?”

- “Câu hỏi ngày hôm qua anh hỏi em… em… có thích anh không?”

- “Anh đừng có giỡn với tôi nữa mà… bạn gái anh đang ở dưới nhà đó, lỡ cô ấy nghe được thì…” – Joo chưa kịp nói dứt câu thì đôi môi của Chansung đã nhanh chóng cướp lấy môi cô… nó mãnh liệt đến nỗi như muốn nói với cô rằng anh thật sự đã yêu cô mất rồi vậy…

- “Hóa ra mấy hôm nay em luôn tránh anh là vì chuyện đó sao?” – Dời môi mình ra khỏi môi của Joo, Chansung nhìn vào đôi mắt cô và mỉm cười hỏi

- “Giờ không phải là lúc để anh cười như vậy đâu… anh có biết anh làm như vậy khiến tôi khó xử lắm không hả?” – Joo bắt đầu khóc khi nói điều đó với Chansung

- “Em nói như vậy có nghĩa là không phải mình anh yêu đơn phương đúng không?”

- “Anh đừng có nói nữa… tôi không muốn nghe đâu mà…” – Joo dùng đôi tay của mình bịt chặt lỗ tai của mình lại để không phải nghe theo bất kì lời nào của Chansung nữa

- “Ngốc à… đi theo anh…” – Và rồi Chansung mạnh tay kéo Joo ra khỏi chỗ đó

- “Anh đưa tôi đi đâu chứ? Nè…” – Joo vội lau đi những giọt nước mắt của mình và hỏi Chan

- “Đưa em đến nói rõ ràng với người đó…” – Chansung cứ thế mà kéo Joo đi xuống nhà…

- “Nè…”

- “Thưa ba mẹ…” – Chansung dừng lại ngay trước bàn ăn của ba mẹ mình

- “Ba mẹ?” – Joo ngạc nhiên khi Chansung đưa cô đến gặp ba mẹ anh thay vì bạn gái

- “Chan, các món ăn của con đâu? Còn cô gái này…?” – Ba của Chansung hơi ngạc nhiên hỏi

- “Trước tiên là con muốn thú nhận với ba mẹ điều này… Khoảng thời gian ba đi nước ngoài, con ở Hàn Quốc ngoài chuyện chơi bời ra thì chẳng còn làm gì khác đâu ạ… đến khi nghe mẹ nói 2 tuần nữa ba sẽ về, lúc đó con mới vội tìm 1 người về dạy nấu ăn cấp tốc cho con… Con xin lỗi vì đã giấu ba mẹ chuyện đó… nhưng… có lẽ đây cũng là ý trời khi cho con tìm được 1 “cô giáo” tốt như vậy… Cô ấy không những dạy con nấu ăn mà còn dạy con cách làm người và nhiều điều khác nữa…” – Chansung nở 1 nụ cười mãn nguyện khi nói đến điều đó trong khi tay anh vẫn nắm chặt tay Joo

- “Và còn cả về tình yêu nữa đúng không?” – Ba của Chansung cũng mỉm cười khi nhìn thấy điều đó

- “Dạ?” – Joo bối rối và xấu hổ đến nỗi mặt cô đã chuyển sang màu cà chua…

- “Vâng ạ… thế nên, con có 1 thỉnh cầu là… bắt đầu từ ngày mai, cả con và Joo có thể cùng vào Star Kit làm không ạ?”

- “Chuyện 2 đứa yêu nhau ta không cấm, nhưng còn việc vào Star Kit thì ta còn phải xem lại tay nghề của cả 2 đứa nữa…”

- “Joo thì ba đừng lo, cô ấy lẽ ra đã trúng tuyển vào Star Kit rồi, chỉ tại lúc đó con nông nỗi khiến cô ấy mất việc thôi…” – Chansung giải thích

- “Vậy sao? Thế còn con?”

- “Ba muốn thử tay nghề của con ạ? Được thôi…” – Vừa nói Chansung vừa ra hiệu cho người hầu mang những món anh đã làm ra

- “Chà… nhìn cũng được chứ nhỉ phải không ông xã…” – Mẹ Chansung ngồi kế bên âm thầm ủng hộ con trai mình…

- “Màu sắc và mùi thì có vẻ ổn đấy… nhưng mà… cậu Hwang à, cậu có thể cho tôi biết cái này là gì không?” – Vừa nói ba Chansung vừa gấp khoanh chuối lên và hỏi anh

- “Chuối á?” – Joo hét lớn khi nhìn thấy cái thứ mà cô đã bao lần dặn anh là tuyệt-đối-không-được-bỏ-vào kia và quay sang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn – “Không phải em đã nói với anhbao nhiêu lần là đừng cho vào rồi sao?”

- “Nhưng anh cũng nhiều lần nói với em là anh thích rồi còn gì?”

- “Anh thích cũng không nên bỏ bào chứ?”

- “Yah… Nhưng lần này anh nếm thừ rồi, nó thật sự ngon mà…”

- “Hay nhỉ? Ngon vậy sao ba anh không ăn chứ?”

- “…”

Chansung và Joo cứ thế mà tiếp tục cuộc khẩu chiến của mình, họ thậm chí còn không biết đến rằng có 2 vị “khán giả bất đắc dĩ” kia đang chăm chú nhìn họ và 1 mỉm cười 1 cách hài lòng…

- “Anh nghĩ anh vào nấu món khác cho em ăn thì tốt hơn…” – Ba của Chansung quay sang nói với mẹ anh

- “Những món khác mà Chan nó nấu cũng đâu tệ…”

- “Không tệ á, em nhìn kĩ đi, có món nào nó không cho chuối vào không… thiệt tình…” – Ba Chansung lắc đầu 1 cách ngao ngán

- “Phải ha… cái thằng này, nó ghiền chuối đến vậy sao chứ?” – Mẹ Chansung lúc này mới để ý kĩ những món anh mà anh làm

- “Thôi, chúng ta ra Star Kit đi, anh sẽ nấu cho em ăn, còn thằng Chan thì… cứ để con bé đó “dạy dỗ” lại cũng được…” – Ba Chansung rời khỏi bàn ăn của mình

- “Vậy là anh đồng ý chọn con bé đó làm dâu nhà mình rồi chứ gì?” – Mẹ anh cũng vội đi theo sau

- “Sao em dễ đồng ý quá vậy?”

- "Anh nghĩ rằng em thật sự không biết gì về chuyện con bé hay ra vào nhà mình trông suốt thời gian qua sao, mỗi động tĩnh của thằng nhóc đó em đều biết rõ mà... và con bé là người thế nào thì em cũng cho điều tra hết rồi, anh khỏi phải lo đi..." - Mẹ Chansung quay lại nhìn Joo và Chan mỉm cười trước khi rời khỏi nhà

2 bậc phụ mẫu đã rời khỏi nhà từ lúc nào rồi mà ở bên trong, ngay trước bàn ăn ấy vẫn còn 2 con người đang tranh luận với nhau về 1 đề tài khá đặc biệt kia…


~The end~



Tác giả: memory_love    Thời gian: 9-12-2012 10:54 AM
temmmmmmmmmmmmm  cái đã
đọc xong edit sau...............................
hehe ^0^....................
----------------
chài ơi..cái fic này =))
sao bà ko cho chan thik cái jif mà lại thik chuối vậy chứ
cái món jif cũng chuối..anh ngố của làng sắp biến thằnh con khỉ đến nơi rồi =))
lại còn cái vụ joo dạy nấu ăn cho ngốc nữa chớ..may là lão ko làm rụi cái biệt thự đó
ko thì phí của =))
mà nhị vị phu mẫu đồng ý con dâu dễ dàng quá nhỉ,cứ tưởng sẽ có khó khăn vs ông bà ý cơ
ai ngờ đâu..hehe
à mà còn vụ joo bị tên biến thái theo sau..vụ này nghe quen quen đó nhá*cười gian *
one shot nên ngắn quá đi àk ..nên ít cảm xúc lắm
tui h đang bị lậm cái secret kia nên chẳng hứng thú vs cái quái jif nữa
dù sao cũng mong cho tới 27 ..hic

Tác giả: mkmoon    Thời gian: 9-12-2012 01:26 PM
Tui ngửi thấy hơi hướm có ngừi thèm cmt nên ban cho 1 cái đây lày~
dạo này lặnkĩ "hàng" qá nhỉ~may cho cô là tui cũg bựn tối mắt nên ko đòi đới =))
Câu chuyện lần này nhẹ nhàng đáng yêu lớm luôn~ làm tui nhớ Minjoo hết sức vậy đó T^T ko biết bao giờ con bé mới cơm-bách T^T
Câu chuyện lần sau sẽ là ai đây kkk
Tác giả: koi.93    Thời gian: 9-12-2012 04:32 PM
hâhhaa
xin lỗi..cho e cười 1 phát đã:)))))))
ôi..chuối ơi là chuối..
cặp này chắc là lãng mạn và nhẹ nhàng nhất fic của c đó:))
nhưng e buồn cười khoản chuối qá..
đã ngố thì chớ..lại còn thik ăn nói úp mở..nhưng cũng bá đạo phết đó chứ
e ứ biết đâu..fic secret của e..e ngóng nó dài cổ..chị vs đệ tử c rủ nhau lặn k sủi tăm à:))
Tác giả: Hottest.Zennie    Thời gian: 11-12-2012 08:39 PM
Hế lô!! E vào Cmt cho ss đây ^^ mấy bữa nay em bận quá. So ri, so ri :">
Bây h thì vào vấn đề chính hén :">
Đầu tiên, Em bị Shock vs cái thực đơn vô cùng nổi bật của Chan, cái gì hỗn tạp từa lưa, ăn vô ko sợ đau bụng hở =))))))))
Thứ 2 là e thấy hơi kì, vì trong chuyên đã đề cập trc đây Chan đã ăn uống quái lạ rồi vậy sao lúc này ăn thử tô Salad này mới biết nó dở ạ =))))))))
Thứ 3 là fic êm ấm quá, ko có hành hạ nv như những fic khác, nhưng vậy đi, mắc công em lại tốn cả thao nước mắt =)))))))))
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 16-5-2013 08:41 PM
The last story
Go Back




Author: Yuki_Hooseki

Pairing: Nichkhun, Taecyeon (2PM) - Tiffany (SNSD)

Disclaimer: Câu chuyện và nhân vật thuộc về au

Ost: Go Back (2PM)

Rating: K

Category:

Summary: Nếu có 1 điều ước. bạn có bao giờ ước rằng sẽ có thể quay lại ngày mà. bạn chưa gặp ai đó không?

Casting


Ok Taecyeon




Xin lỗi vì anh không thể làm chủ trái tim mình
Xin lỗi vì anh đã luôn bên cạnh em như thế
Nhưng giờ anh đã nhận ra rằng.
Đã đến lúc anh nên buông tay!


Hwang Miyoung - Tiffany




Có phải em đã cho anh quá nhiều hy vọng hay không?
Hay do bản thân em đã vô ý tạo nên sự hy vọng ấy?
Em xin lỗi, em cư xử như thế đều là vì.
Anh là người bạn thân nhất của em


Nichkhun





Cậu không thể làm chủ trái tim mình và tớ cũng thế
Tớ yếu cô ấy và cậu cũng biết rõ mà đúng không?
Tớ không trách cậu vì bất cứ chuyện gì. thế nhưng. nếu có thể.
Xin cậu hãy buông tay đi


Tác giả: memory_love    Thời gian: 16-5-2013 09:51 PM
hô hô
hàng mới kìa
lại có cp của ta nữa chứ ..hị hị
mà sao dàn cast lạ vậy
tay ba giữa taecny và khun à..thôi thì chờ hồi sau sẽ rõ
hóng chờ đây ,,nhanh lên mợ kia {:284:}

Tác giả: Hottest.Zennie    Thời gian: 17-5-2013 08:48 PM
Ssssssssssssssssssssssssssssss T^T......nhìn dàn cast của ss mà e đau khổ quá T^T
Mah Khuntoria T^T
SS will give up T^T
Ko chịu đâu.................nếu ko fai~ là last thì e ko đọc đâu.......cái mối tình tay 3 này T^T Chời ơi, đau lòng quá  T^T
Em đi tự tử đây, đừng cản em T^T oaoaoaoaoaoaoaoaoa...............
Tác giả: Yuki_Hooseki    Thời gian: 17-5-2013 11:40 PM
The last story
Go Back




Ít nhất là hôm nay, hãy quên anh đi, xin em đấy, hãy để anh ra đi
Anh sẽ nhớ cảm giác của sự chờ mong, không phải em thì anh cần ai đó để yêu
Anh muốn quay lại, lúc này đây anh xin lỗi
Nhưng thật sự anh muốn quay lại, quay lại khoảng thời gian anh chưa quen biết em


1 ngày hè nóng bức giữa lòng thành phố Seoul…

- “Mát quá đi…” – 1 cơn gió thổi qua khi Tiffany đang đi dạo trên dường khiến cô nàng thích thú hét lên…

Trong khi đó, phía bên cạnh, Taecyeon vẫn như mọi khi. anh chẳng nói lời nào cả mà chỉ lặng lẽ nhìn cô mà thôi…

- “Hôm nay ăn trưa sẽ là gì nhỉ?” – Tiffany quay sang hỏi Taecyeon

- “Món Thái đi, hôm qua anh nghe Khun nói là cậu thấy thèm món Thái ý” – Taec nhún vai nói

- “Không… em hỏi anh cơ… hôm nay anh ấy có rảnh đâu…” – Gương mặt Tiffany thoáng hiện lên nét buồn khi nói về điều đó

Tiffany buồn bã là thế, nhưng cô đâu hề biết rằng trên gương mặt của Taecyeon cũng chẳng có gì gọi là vui cả…

Đã bao lần như thế này rồi cơ chứ? Cứ mỗi khi Nichkhun bận là cô đều gọi anh ra để đi cùng mình… Nhiều người nói rằng anh là thằng ngốc vì Tiffany chỉ coi anh là người thay thế mà thôi chứ thật sự chẳng có gì với anh đâu…

Ừ thì Taecyeon biết rõ chứ… và anh cũng đã bao giờ nói rằng Tiffany thích anh đâu nhỉ? Thế nhưng Taecyeon cũng không thể nào phủ nhận chuyện anh thích Tiffany, và anh cũng đã từng tự trách bản thân mình vì đã gián tiếp làm mai cho cô và Nichkhun… thế nhưng… giờ có hối hận hay tự trách thì có làm gì được đâu chứ? Điều duy nhất anh có thể làm chính là cùng cô đi loang quanh khắp các nẻo đường mỗi khi cô buồn chán hay gây gỗ với Nichkhun mà thôi…

Còn vì sao anh phải làm vậy à?

Ừ thì… là vì anh là BẠN THÂN của cô…

- “Oppa” – Tiếng Tiffany vang lên khiến Taec giật mình

- “Hả?”

- “Em hỏi là anh muốn đi ăn ở đâu?” – Tiffany chớp mắt nhìn anh

- “À… tùy em… anh sao cũng được mà…”

- “Vậy thì… cửa tiệm kia nha” – Tiffany nhanh chóng kéo tay Taecyeon đi đến 1 cửa tiệm màu hồng gần đó… - “Ơ… không phải tiệm ăn à?” – Tiffany có chút hụt hẫn khi đứng trước cửa tiệm ấy vì đó thật chất là 1 tiệm hoa chứ không phải nhà hàng hay tiệm ăn gì cả

- “Tại em cứ thấy cái gì màu hồng là cứ bay đến chả thèm dòm ngó gì cả… Cuồng thì cũng cuồng vừa thôi chứ?” – Taecyeon vừa nói vừa nhìn xunh quanh xem có tiệm ăn hay nhà hàng nào khác không

- “Thôi kệ đi, vào xem thế nào…” – Nhưng rồi Tiffany lại bị cái màu hồng của cửa tiệm kia làm mờ mắt và rồi bước luôn vào trong đó

- “Nè…”

- “Woa… đẹp thật đó…” – Tiffany cười tít cả mắt khi nhìn thấy rất nhiều loại hoa được trưng bày bên trong cửa tiệm màu hồng xinh xắn ấy

- “Anh chị muốn mua gì ạ? Hôm nay cửa tiệm chúng tôi mới nhập về nhiều loại hoa mới lắm, hay anh chị xem thử nhé?”

- “Đẹp ghê…” – Không biết từ khi nào mà Tiffany đã đứng trước 1 những đóa hoa hồng đỏ rực rỡ… - “Oppa~” – Và rồi cô hướng mắt về Taecyeon trong khi tay thì cứ chỉ chỉ vào những đóa hoa ấy…

- “Anh nghĩ không thích hợp đâu… Hay là… lấy chậu này đi…” – Taec vừa nói vừa với tay lấy chậu hoa anh thảo muộn nằm gần tay mình

- “Nhưng em thích hoa hồng mà…” – Tiffany bỉu môi nói

- “Cái gì cũng có ý nghĩa riêng của nó… thế nên… lấy chậu hoa này đi…” – Taecyeon nói với Tiffany rồi quay sang nói cô bán hàng gói chậu hoa ấy lại cho anh

- “Nhưng mà… hình như bạn gái anh có vẻ không vui thì phải… Thật ra thì giá của 2 loại này không chêch lệch bao nhiêu đâu ạ?” – Cô nhân viên bán hàng tưởng Taecyeon sợ mua hoa hồng mắc nên mới ép Tiffany mua loại hoa khác

- “Tiền bạc không phải là vấn đề… chỉ là… tôi không thích hoa hồng…” – Taecyeon đặt tiền lên bàn rồi cầm chậu hoa ra ngoài

- “Nè… anh mua nó thật đó hả?” – Tiffany vội chạy theo sau nói

- “Cầm đi, anh tặng em đó…”

- “Nhưng em không thích…” – Tiffany lắc đầu nói

- “Thích hay không mặc em… giữ lấy đi… vì nó thật ra là…” - Taecyeon đưa chậu hoa cho Tiffany và định nói với cô ý nghĩa thật sự của việc làm này thế nhưng ngay lúc ấy điện thoại của Tiffany lại reo lên

- “Honey! Em á? Đang đi với Taecyeon oppa…” – Tiffany tươi cười khi Nichkhun gọi đến… - “Bây giờ ạ? Được thôi, em sẽ qua đó ngay…” – Tiffany kết thúc cuộc trò chuyện trong khi vẫn giữ nụ cười hạnh phúc ấy trên môi – “Hì… Oppa à…” – Sau đó cô quay sang kéo kéo vạt áo của Taecyeon

- “Biết rồi… đi thôi” – Tiffany chẳng cần nói nhiều thì Taecyeon cũng đủ hiểu rõ là nhiệm vụ của anh lúc này không gì khác ngoài việc đưa Tiffany đến gặp Nichkhun

- “Oppa à… anh vào ăn chung với bọn em luôn nha…” – Tiffany khom người xuống hỏi khi Taecyeon chở cô đến nơi

- “Không cần đâu… công ty anh hôm nay có cuộc họp… cũng sắp bắt đầu rồi… anh phải về đây” – Taecyeon nói rồi cho xe chạy đi mất

Taecyeon phóng xe đi rất nhanh, cứ thể như anh chưa bao giờ được chạy 1 cách tự do như thế cả… các bánh xe cứ quay tròn quay tròn theo quỹ đạo vốn có của nó và mỗi lúc 1 nhanh hơn. dường  như Taec đang muốn chạy trốn 1 điều gì đó thì phải…

Taecyeon không hề đến công ty như lời anh đã nói với Tiffany, mà thay vào đó anh đã lái xe về nhà và sau đó lại chạy lên sân thượng… đứng tại nơi cao nhất ấy, Taecyeon đã hét lên rất to… Lúc này đây bao nhiêu chất chứa trong lòng anh đều 1 lần nói ra hết với hư không… Đến lúc này Taecyeon mới thật sự nhận ra rằng mình ngốc đến cỡ nào… Không phải anh ngốc theo kiểu mà những người bạn mình hay nói mà là anh đã quá ngốc nghếch khi tự cho mình rằng trái tim anh sẽ có thể bình yên khi ở bên Tiffany…

Thế nhưng… câu nói của cô bán hàng lúc nãy đã khiến Taecyeon nhận ra rằng anh chưa bao giờ có thể tự điều khiển trái tim mình theo ý muốn cả… Mỗi khi đi bên cạnh Tiffany thì trái tim anh lại đập nhanh đến lạ và khi nghe cô bán hàng nói rằng Tiffany là bạn gái mình thì anh cũng không hề có chút ý định phủ nhận… Bởi chính sâu thẳm trong anh, anh luôn mong điều đó là sự thật… nhưng… điều mà Taec mong muốn ấy mãi mãi không thể thành hiện thực vì bên cạnh Tiffany còn có Nichkhun… và Nichkhun cũng như Tiffany luôn là bạn thân của anh… Anh không thể làm điều gì khiến họ tổn thương được…

1 mình đứng ngắm nhìn thành phố từ trên cao… Taecyeon nhìn thấy ngôi trường mà trước đây anh từng học… Nơi đó ẩn chứa rất nhiều kỉ niệm đối với Taecyeon và nơi đó… cũng chính là nơi đầu tiên anh gặp Tiffany… Chợt trong đầu Taecyeon hiện lên suy nghĩ rằng… Liệu ngày hôm đó… nếu như anh không gặp cô thì mọi chuyện chắc sẽ không như thế này đâu nhỉ?

Taecyeon ngồi gục xuống sàn và rồi lại nhìn lên bầu trời cao vời vợi kia… Lúc này đây, anh thật sự muốn quay trở lại… ngày mà anh chưa từng quen biết Tiffany… chỉ có như thế thì trái tim anh mới thôi đau và lý trí của anh sẽ không còn phải khó xử như thế này nữa…

Và rồi… tiếng chuông nơi điện thoại Taecyeon lại reo lên…

- “Yeoboseyo?”

- “Oppa… Nichkhun oppa lại bận việc nữa rồi…” – Tiếng Tiffany vang lên ở đầu dây bên kia, lúc này cô đang ngồi 1 mình buồn chán trong phòng sau khi Nichkhun bỏ dở bữa ăn và đưa cô về nhà

- “Vậy em…” – Taecyeon theo thói quen định sẽ nói với Tiffany rằng hãy chờ anh và anh sẽ đến ngay nhưng… Taec chợt khựng lại… chẳng phải vừa rồi anh muốn buông tay hay sao? Mà nếu như thế thì lúc này anh càng không nên đến bên cạnh Tiffany làm gì…

- “Yeoboseyo… oppa à…” – Tiffany lên tiếng hỏi khi thấy Taecyeon đột nhiên im lặng

- “Fany à…” – Taec chậm rãi nói

- “Vâng?”

- “Ít nhất là hôm nay… em hãy quên anh đi nhé…” - Taecyeon lập tức cúp máy ngay sau câu nói kì lạ đó

- “Oppa… oppa… Yeoboseyo… oppa?” – Tiffany có gọi nhưng tín hiệu từ đầu dây bên kia đã không còn…

Tiffany không biết thật sự chuyện gì đang xảy ra cả… Cô ngồi thừ người trong phòng 1 cách buồn bã và rồi cô đưa mắt nhìn về chậu hoa mà lúc nãy Taecyeon đã mua cho cô…

- “Cái gì cũng có ý nghĩa riêng của nó… thế nên… lấy chậu hoa này đi…”

Và rồi Tiffany chợt nhớ đến lời Taecyeon nói, cô gọi điện thoại cho 1 người bạn thân của mình – Yuri, 1 nhà nghiên cứu về thực vật…

- “Yul à… cậu có biết gì về hoa anh thảo muộn không?” – Tiffany hỏi

- “Sao tự nhiên hôm nay quan tâm đến hoa lá vậy?”

- “Biết thì nói tớ nghe đi… tớ cần biết gấp lắm”

- “Tớ không rành đâu, nhưng tớ sẽ thử hỏi các đồng nghiệp xem có ai biết không” – Nói rồi Yuri cúp máy…

Và chưa đầy 3 phút sau thì cô đã gọi lại cho Tiffany

- “Sao rồi?” – Tiffany vội vàng hỏi

- “Các tiền bối của tớ nói hoa ấy mang ý nghĩ tình yêu thầm lặng ấy…”

- “Là sao?”

- “Là nếu như có anh chàng nào đó tặng cho cậu thì nghĩa là anh ta muốn ám chỉ anh ta đang yêu thầm cậu đó ngốc à… Sao hả? Có ai đang theo đuổi cậu à?”

- “À… không… chỉ là… có người bạn nhờ tớ hỏi dùm thôi, cám ơn cậu nhé… lần sau khi nào rảnh tớ sẽ đãi cậu 1 chầu”

- “Uhm được rồi…”

Sau khi cúp máy, Tiffany lại ngồi tựa đầu vào góc tường suy nghĩ về Taecyeon…

Liệu có phải cái “ý nghĩa” mà Taecyeon nói ấy có đúng là cái “ý nghĩa” mà Yuri nói vừa nãy không? Nếu như điều đó thật sự đúng thì cô biết phải làm thế nào đây? Từ trước đến nay cô không hề nghĩ đến điều đó và chỉ đơn thuần xem anh là bạn… cô biết phải làm thế nào đây?

--


Suốt 1 tuần sau đó, không ngày nào là Tiffany không tìm Taec nhưng anh lại chẳng chịu nghe máy của cô… đến nhà tìm thì cửa luôn khóa chặt… Thật sự thì Taecyeon đã đi đâu và anh muốn gì cơ chứ?

- “Fany à…” – Nichkhun gọi Tiffany khi cô đang ngồi như người mất hồn trong xe anh

- “À vâng…” – Tiffany giật mình quay sang đáp trả

- “Tới nơi rồi…” – Nichkhun vẫn dùng thái độ như mọi ngày nói với Tiffany

- “Tới nơi? Không phải anh nói chúng ta đi ăn sao? Vậy sao lại đến sân bay?” – Tiffany ngạc nhiên hỏi Nichkhun

- “Cả tuần nay anh thấy em cứ như là người mất hồn vậy, và anh đoán được em đang nghĩ gì nên mới đưa em đến đây… Vào trong đi, Taecyeon sắp đi rồi…”

- “Đi? Anh ấy đi đây vậy?”

- “Taec không nói với anh… nhưng anh nghĩ lần này sẽ rất lâu cậu ấy mới quay về…”

- “Anh không ghen hay nghĩ rằng em với Taecyeon oppa có gì với nhau sao?”

- “Nếu anh như thế thì anh đã không đưa em đến đây… Anh tin tuyệt đối vào em và anh yêu em… chính vì vậy mà anh không muốn em cứ mãi buồn bã hay suy nghĩ về bất cứ điều gì… thế nên… hãy vào đó tìm câu trả lời cho em đi… anh sẽ chờ em ở đây…”

- “Được rồi… vậy em vào tìm anh ấy rồi sẽ trở ra ngay…” – Nói rồi Tiffany bước vội xuống xe…

Tiffany cứ thế mà chạy loanh quanh khắp nơi tìm Taecyeon và rồi cuối cùng cô cũng tìm thấy anh đang chuẩn bị vào trong khu cách ly

- “Oppa à…” – Tiffany gọi lớn để níu chân Taecyeon lại

- “Fany? Sao em lại đến đây?” – Taecyeon hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiffany

- “Anh sao vậy? Sao đột nhiên lại đi chứ? Anh muốn bỏ mặc em thế này sao?”

- “Fany à… đừng như thế nữa… anh đã quyết định rồi…”

- “Đừng đi mà… em xin anh đó…” – Tiffany nắm chặt lấy tay Taec

- “Nếu vậy thì… em sẽ đi cùng anh chứ?”

- “Anh sao vậy? Đi với anh là sao chứ? Chẳng lẽ đúng như ý nghĩa của chậu hoa kia sao?” – Bàn tay Tiffany dần dần buông xuống khỏi tay Taecyeon…

- “Em đã biết ý nghĩa của nó rồi đúng không? Phải… anh yêu em… từ rất lâu rồi… nhưng anh thật sự không thể nói cho em biết bởi vì bên cạnh em còn có Nichkhun… anh không muốn cản trở hay làm hại tình yêu của 2 người thế nên bấy lâu nay anh chỉ yêu em 1 cách thầm lặng như thế thôi… nhưng giờ… anh nghĩ là đã đến lúc anh phải dừng lại… vì nếu cứ tiếp tục ở bên cạnh em thế này… anh không nghĩ rằng anh sẽ còn là chính mình đâu…”

- “Oppa à… thật sự em… Em xin lỗi… em đã không biết tấm lòng của anh… nhưng dù thế nào đi nữa thì xin anh đừng đi mà…” – Tiffany cúi đầu xuống như suy nghĩ điều gì đó rồi lại ngước mắt lên nhìn Taecyeon cầu xin

- “Vậy thì hãy cầm vé máy bay này mà đi cùng anh đi…” – Taecyeon đưa ra 1 chiếc vé máy bay nữa cho Tiffany

- “Em… em xin lỗi…”

- “Vậy thì để anh đi đi. Anh không phải là người em mong muốn và em cũng chẳng thể nào trao trái tim em cho anh, thế thì tốt nhất hãy để anh đi tìm 1 ai khác yêu thương anh, được không em?”

Tiffany đứng lặng yên nơi đó, cô cúi đầu nhìn xuống đất 1 cách vô vọng… thật sự Tiffany không muốn để Taecyeon đi vì với cô, Taec có 1 ý nghĩa vô cùng đặc biệt thế nhưng… Taecyeon nói đúng… cô không thể yêu anh thì hà cớ gì cứ phải giữ lấy anh bên cạnh chứ? Cô không thể nào mang lại hạnh phúc cho anh thì cớ sao lại không để anh tự đi tìm hạnh phúc khác cho riêng mình?

- “Hãy cứ để anh đi như thế này… đây là cách duy nhất để con tim anh không còn cảm thấy đau khi ở bên em nữa… em hãy cứ coi như để anh quay trở lại ngày trước, cái ngày mà anh chưa biết em ấy… khi đó anh sẽ thoải mái chọn cho anh 1 người thích hợp hơn…” – Taecyeon vừa nói vừa cầm tấm vé máy bay dành cho Tiffany xé bỏ ngay trước mặt cô

- “Oppa… em xin lỗi…” – Bất giác Tiffany ôm chặt lấy Taecyeon mà khóc… có vẻ như cô thật sự chưa sẵn sàng để anh ra đi

- “Ngoan đi… người em cần là Nichkhun… cậu ấy đã hứa với anh là sẽ giảm lượng công việc của mình lại và dành nhiều thời gian cho em… nên đừng như thế nữa…” – Phải mất 1 lúc Taec mới có thể dỗ cho Tiffany nín và thuyết phục cô để anh lên máy bay…

Nơi sân bay ấy, có 1 người đang lặng lẽ bước ra về với những dòng suy nghĩ…

- “Em đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình, phải… nếu như em đã không thể yêu anh thì em nên để anh đi tìm 1 ai đó để yêu… Taecyeon à… thế thì cả em và anh… hãy cùng nhau quay lại ngày đó đi nhé… ngày mà chúng ta chưa hề quen biết nhau… Cái ngày mà… 2 chúng ta vẫn còn là người xa lạ… như thế chắc sẽ tốt hơn đúng không anh?”

Và chuyến bay kia cũng cất cánh mang theo suy nghĩ của 1 người…

- “Trái tim anh giờ đây thật sự rất đau, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian hoặc thậm chí cả đời để anh học cách quên em… thế nhưng… dù thế nào thì anh vẫn phải ra đi vì không phải em thì anh vẫn cần 1 ai đó để yêu mà… đúng không? Anh hy vọng rằng mình sẽ không hối hận vì quyết định này và em cũng như thế…”


- “Xin lỗi… anh có thể nhích chân ra 1 chút dược không? Ghế của tôi ở bên trong…” – Taecyeon đang mãi mê với những suy nghĩ của mình thì đột nhiên có 1 cô gái đến nhờ anh trách sang 1 chút để cô ấy có thể ngồi vào ghế của mình

- “À… xin lỗi…. tôi vô ý quá…” – Taecyeon xin lỗi rồi vội đứng lên để cô gái kia có thể dễ dàng vào chỗ ngồi

- “À không sao đâu…” – Cô gái mỉm cười rồi ngồi vào vị trí của mình… - “Anh cũng đến Nhật du lịch à?” – Ngay sao đó cô gái ấy bắt đầu bắt chuyện với Taecyeon

- “À không… tôi chỉ.”

Cứ như thế mà trên chuyến bay ấy, cuộc trò chuyện của họ cứ kéo dài… kéo dài mãi…


Thật khó để có thể nói ra bất kì điều gì với câu chuyện cuối cùng này.
Thất vọng, chán nản và quyết định buông tay là những gì au cảm nhận được
Đồng thời au cũng biết rằng đây chính là lúc để từ bỏ vì dù có cố chấp níu kéo cũng không có ích lợi gì cả.
"Họ" có quyền riêng tư của "họ" và mình thì chẳng làm được gì ngoài việc ngồi trù cho "họ" chia tay :))
Sẽ có người hiểu au đang muốn nói gì nhưng cũng có người sẽ không thể hiểu
Thế nên, hãy cứ cảm nhận nó theo cách của bạn đi.
Xin lỗi vì những dòng này nhưng thật sự bản thân mình cũng không biết mình đang viết gì nữa.
Chỉ là. I WANNA GO BACK~

Tác giả: lovecome96    Thời gian: 17-5-2013 11:51 PM
Tem tem tem
Mới đọc dàn cast xong thì ra là ss rất biết cập nhật tin tức rồi áp dụng vào thực tế =))
Nhưng cái thực tế này phũ phàng quá ss ơi
Rõ ràng ss làm cho e bấn Taecfany mà h lại thành Khunfany ân-tuê =)) k chấp nhận được mà ss cũng đâu cần phải bận tâm ba cái lá cải ấy làm gì cho mệt vụ này lâu rồi mà =)) gần đây chắc lại có ANH HÙNG BÀN PHÍM nên mọi chuyện mới như vậy thôi . Đừng buông mà :((
Tội Taec quá vì tình yêu với Fany mà đã phải chịu khổ nhiều huhuhu
Khun fic này chỉ làm màu thôi =)) thật ra là không có đất diễn mà k bk có part2 k nữa =))
P/s: Đừng buông tay nhé ss bởi vì muốn có hay giữ một điều gì đó riêng cho mình vốn đã rất khó và cp taecfany là cp ss thix nhất mà ss nỡ bỏ nó dễ dàng thế sao . Ss fighting
Tác giả: memory_love    Thời gian: 25-5-2013 10:19 PM
trước khi cmt về ficphải nói về mợ một câu yuki ạk
mợ rã man quá đi tui là tui đã mún trốn tránh rồi
mà mợ vẫn bắt tui phải đối diện vs cái sự thật đau diều này là sao {:140:}
zời ơi là zờio chịu đâu là 0 chịu đâubắt đền mợ đóa
một lúc mợ xé toạc 2 cái cp của tui là sao đây
trả lại cp đáng yêu của tui đê * lăn lộn dưới đất ăn vạ*
huhu*đứng dạy , phủi quần áo * ngồi vào ghế bắt đầu tâm sự đêm khuya {:142:}
cái gì vậy trời
chưa có bắt đầu đã the end là sao vậy
ít ra cũng phải có tí tí ấy ấy chứ
rời ơi taec ơi sao anh dại dột thế hàng đến tận miệng rồi mà đi nhường cho thằng
khác là sao anh có phải chuẩn men ko đấy
tức ói máu rồi đi chết đây.
nghe nhạc điệu là đoán đk  chương trình rồi
rồi sau này tiff có hạn phúc ko đây híc
nhưng chưa quan tâm đến tiff vội vì h người đau khổ nhất là tui dân đen bọn ta đây
này hị hị .
thui ứ thèm  nói nữa nói nhìu mọi người lại bảo ta hổ báo bắt nạt bà hỏng hết hình tượng thục nữ của tui
ps: bà coi chừng cái si rít của tui đónó mà có mệnh hệ gì thì dân tình ném đá bà *mặt ngầu *
Tác giả: koi.93    Thời gian: 26-5-2013 01:05 AM
haizzztự nhiên bay đâu ra cái tin Khunfany trời đánhlàm e cũng hoang mang bao ngày
r` cách đây ít lại có tin Changtoria nữa chứ
kể ra thì cũng thật là hơi buồn 1 tínhưng mà e nghĩ họ vui là dc:)) hoặc là họ là cặp đôi trong lòng e là dc
may thay đọc fic c xong vừa ra fb thấy có 1 mẩu tinNhững việc Nichkhun đã làm cho Victorialàm e cảm động xém khóc:)) biết đâu bất ngờphía trước còn dài mờ:))
lạc đề thế đủ r`e chỉ muốn nói là nhân vật Fany trong truyện này hồn nhiên và ngây ngô qáng` ta có thích mình hay k thì phải biết chứ. như này thật khổ cho chàng Taec




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3